ZingTruyen.Xyz

Trở Thành Kẻ Vô Lại Nhà Bá Tước- Sự Ra Đời Của Một Anh Hùng (399-599)

Chap 580: Có ăn uống đàng hoàng không đấy? (2)

Ume_Oiya

Cale nhẹ nhàng trả lời.

"Là thật."

Rồi cậu nhẹ nhàng bước xuống khỏi lưng Alberu. Tất nhiên, Cale chỉ có thể làm vậy vì Alberu đã hạ thấp cơ thể của mình xuống.

"Rất vui được gặp anh."

Cậu chào Choi Jung Soo và bốn người cứng ngắc bên cạnh một cách nồng nhiệt nhất có thể.

"Tên tôi là Kim Rok Soo và tôi chắc chắn là con người."

Cale đặt tay lên vai Choi Han, người vừa bước xuống sau cậu với vẻ mặt phức tạp.

"Tên này chắc chắn cũng là con người, vậy nên anh không cần phải lo lắng về việc bị tấn công đâu."

Bộp, bộp.

Choi Han nở một nụ cười nhỏ sau khi cảm nhận được cái vỗ nhẹ của Cale vào vai mình, thứ dường như đang nói rằng Cale hiểu cảm giác của anh.

Cale nhìn Choi Han một lần nữa trước khi chỉ vào Dark TIger Alberu.

"Và ở đây là hyung-nim của tôi, Dark Tiger Alberu."

"Hyung-nim?"

Cả năm người đều có vẻ bối rối.

'Người này vừa gọi con quái vật kia là hyung-nim của mình sao?'

Họ có nhiều câu hỏi muốn hỏi. Nhưng họ không thể hỏi ai được.

"Alberu? Không đúng. Tôi sẽ tự giới thiệu. Tên tôi là Alberu Crossman."

Con quái vật đang lắc bờm một cách tao nhã và nồng nhiệt chào đón họ, mặc dù những mô tả như vậy có vẻ không đúng khi sử dụng cho một con quái vật.

Nó đang tỏa ra một phong thái uy nghiêm.

Chàng trai trẻ tên Kim Rok Soo lặng lẽ thở dài khi nhìn con hổ rồi giới thiệu con hổ một lần nữa với nhóm của Choi Jung Soo.

"Tên của hyung-nim là Alberu Crossman."

Nhóm năm người ở các độ tuổi khác nhau đều nhìn Cale và Alberu với vẻ hoài nghi.

Nhưng Dark Tiger đang nhìn Cale.

'Ha! Mình chưa bao giờ thấy cậu ta thế này trước đây!'

Alberu chưa từng Cale có vẻ phấn khích như vậy trước đây.

Những người khác có thể vẫn nghĩ rằng cậu trông có vẻ khắc khổ, nhưng Alberu có thể biết rằng Cale rất phấn khích.

Phải, Alberu đã đúng và Cale thực sự vô cùng sốc nhưng vẫn phấn khích.

'Mình không ngờ lại gặp được anh ta ở đây!'

Cậu chỉ nghe nói rằng Choi Jung Soo gặp Lee Soo Hyuk tại nơi trú ẩn trung tâm ở Seomyeon, Busan nhưng không biết Choi Jung Soo đã làm gì trước đó.

Choi Jung Soo từng nói với cậu vài phần tiểu tiết, nhưng anh chỉ mô tả chi tiết một số phần và giải thích ngắn gọn phần còn lại, khiến Cale không biết Choi Jung Soo đã ở đâu vào khi ấy.

Nhưng Cale bây giờ đã có thể thể hiện ra mình phấn khích đến mức nào.

Choi Jung Soo mới nhìn thấy Kim Rok Soo lần đầu tiên ngay bây giờ.

Choi Jung Soo bắt đầu nói vào lúc đó.

"...Tên của người kia là gì, thưa anh?"

Không như cách anh trả lời một cách thân mật trước câu nói thân thiết của Cale trước đó, Choi Jung Soo giờ đang nói một cách tôn trọng với giọng bình tĩnh hơn.

Hai mắt Cale mờ đi một lúc trước khi trở lại bình thường.

'Anh ta đã nhận ra nó như mình nghĩ.'

Cale đã cố ý không nói đến tên Choi Han. Bốn người còn lại dường như không nhận thấy điều đó trong tình trạng hỗn loạn này, nhưng Choi Jung Soo đã nhận ra nó ngay cả khi tâm trí anh đang là một mớ hỗn độn.

'Anh ta rất sắc sảo và tỉ mỉ.'

Anh cũng kiên trì.

Đó là cách Choi Jung Soo có thể đi từ người sử dụng năng lực cấp 10 cấp 1.

Cale nhẹ nhàng đẩy lưng Choi Han lên.

Cộp, cộp.

Choi Han lúng túng tiến lên hai bước.

Ánh mắt anh đang nhìn xung quanh mà không tập trung vào bất cứ đâu.

Dark Tiger, người biết rõ tình huống này thở dài một cách lậng lẽ đến mức người khác không nghe thấy.

'...Tên khốn điềm tĩnh đó cũng có một mặt như thế bên mình nhỉ.'

Bề ngoài Choi Han trông vẫn bình tĩnh, nhưng Alberu nghĩ rằng tâm trí của Choi Han lúc này có thể đang khá hỗn loạn.

Anh sẽ gặp lại một người có máu mủ ruột thịt với mình lần đầu tiên sau một khoảng thời gian rất dài.

Đúng như dự đoán của Alberu, tâm trí của Choi Han lúc này đang vô cùng hỗn loạn và hoàn toàn trống rỗng.

'Mình không ngờ tới việc này.'

Anh không ngờ lại gặp được Choi Jung Soo ngay lúc này.

Nhưng Choi Han có thể biết rằng anh ta là Choi Jung Soo ngay khi nhìn thấy anh.

Là vì anh từng nhìn thấy khuôn mặt của Choi Jung Soo lúc soi gương trong khi lướt qua ký ức của Choi Jung Soo.

Anh cũng đã quen với giọng nói đó.

'M, mình-'

Choi Han nhìn về phía Choi Jung Soo.

'Cậu ta không nhận ra mình.'

Con ngươi run rẩy của anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Tâm trí trống rỗng của anh cũng dần trở nên lạnh lẽo.

'...Thế này là bình thường.'

Việc Choi Jung Soo không thể nhận ra Choi Han là điều bình thường.

Làm sao anh nhớ khuôn mặt của người chú từng bị mất tích từ rất lâu rồi được?

Ngay cả khi đã từng nhìn thấy khuôn mặt của Choi Han qua những bức ảnh, Choi Jung Soo sẽ nghĩ rằng người chú họ nội của mình già hơn nhiều.

Ai lại cho rằng một đứa trẻ thậm chí còn nhỏ tuổi hơn mình lại là chú họ của mình cơ chứ?

'...Liệu cậu ta có nhớ tên mình không nhỉ?'

Liệu có khả năng nào khiến anh giật mình trước một cái tên quen thuộc, cái tên của người chú họ nội đã mất tích của mình hay không đây?

Choi Han bắt đầu nói.

"Tên tôi là Choi Han."

Rồi anh đưa tay ra.

"Hân hạnh được biết anh."

Choi Jung Soo lặng lẽ nhìn vào tay Choi Han trước khi bắt tay.

"Rất vui được gặp anh."

Họ buông tay nhau sau màn chào hỏi ngắn ngủi ấy.

Rồi Choi Han lùi lại phía sau Cale và lặng lẽ nhìn xuống bàn tay trống không của mình.

'Cậu ta không biết.'

Choi Han thấy khó chịu trước cái cách mà Choi Jung Soo đã đối xử với mình như một người xa lạ.

Dù Choi Han đã dựa vào một thế giới khác chứ không phải Trái đất... Mặc dù anh đã có nơi nào đó để quay về...

Việc này khiến anh khó chịu vì một số lý do kỳ lạ.

Cale nhìn Choi Han và mở miệng trước khi lặng lẽ ngậm miệng lại.

Đây không phải là chuyện để cậu tự mình nhúng tay vào.

'Mình chắc rằng Choi Han nghĩ việc Choi Jung Soo không nhận ra anh ta là điều hợp lý, nhưng nó vẫn khiến tâm trí anh ta phức tạp.'

Ai cũng sẽ như vậy.

'Nhưng nó sẽ tiếp tục như vậy sao?'

Cale biết rằng có một mối ràng buộc giữa Choi Jung Soo và Choi Han, thứ không bao giờ có thể biến mất.

Đó là thứ thậm chí còn dày đặc hơn cả giọt máu chung của họ.

'Anh ta là một tên khốn kiên trì.'

Choi Jung Soo là một tên khốn kiên trì.

Cậu đã chắc chắn.

Cậu không biết sẽ mất bao lâu, nhưng...

'Choi Jung Soo, tên khốn này chắc chắn sẽ nhận ra điều gì đó về chúng ta.'

Trưởng nhóm Lee Soo Hyuk có thể không nhận ra bất cứ điều gì vì anh khá chậm chạp, nhưng Choi Jung Soo chắc chắn sẽ nhận ra rằng Cale và Choi Han có vẻ hơi khác nhau.

Cale biết rằng sẽ là thế dựa trên thời gian của cậu khi là Kim Rok Soo.

Đó là lý do tại sao...

'Chà, mình chỉ cần khiến cho nó không còn là vấn đề lớn thôi.'

Cậu không cần để ý nhiều đến nó. Cậu chỉ cần phải cẩn thận.

"...Anh có thể cho chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Cale quay về phía người đàn ông trung niên đã đặt câu hỏi.

Ông Kim. Tên đầy đủ của ông là Kim Po-Chul.

"Ah."

Kim Po-Chul có thể thấy người tên Kim Rok Soo bất ngờ trước khi trả lời không chút do dự.

"Ông có biết thực tế là những nơi trú ẩn trung tâm mới đã xuất hiện rồi không?"

"...Tôi biết rằng những nơi trú ẩn trung tâm mới đã xuất hiện ở nhiều nơi."

"Tôi hiểu. Chúng tôi đang cố gắng đến Seomyeon, vị trí của nơi trú ẩn trung tâm lớn nhất ở Busan."

Rồi cậu nhanh chóng thêm vào.

"Có một người mà chúng tôi biết ở trên đó. Chúng tôi phải gặp anh ấy."

Tất cả những gì cậu đã nói đều là sự thật, dù cho cậu không đưa ra bất kỳ chi tiết nào.

Cậu phải đến Seomyeon, Busan và gặp Lee Soo Hyuk.

'Hửm?'

Cale, người đã đáp lại một cách nồng nhiệt nhận thấy ánh mắt của Kim Po-Chul đang hướng về một nơi nào đó.

Kim Po-Chul đang nhìn một đứa trẻ, người đang gật đầu.

'Chuyện gì đang xảy ra vậy?'

Cậu tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng Cale chỉ mỉm cười như thể không nhìn thấy gì sau khi Kim Po-Chul quay lại nhìn cậu và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Shhh.

Nhưng Choi Jung Soo đã bước đến trước mặt đứa trẻ và che nó khỏi Cale.

'Bị phát hiện rồi.'

Cale nhận ra rằng Choi Jung Soo đã bắt gặp cảnh cậu nhìn đứa trẻ.

'Anh ta lại cảnh giác với mình rồi.'

Cậu có thể chắc rằng Choi Jung Soo khá cảnh giác với mình.

Đó là lý do tại sao Choi Jung Soo đang tập trung ánh mắt vào cậu thay vì con quái vật Alberu hay Choi Han với thanh kiếm bên mình.

Cale có thể biết rằng 'trực giác' của Choi Jung Soo vẫn còn đó sau khi thấy Choi Jung Soo cảnh giác lúc cậu cố gắng nói chuyện một cách ấm áp nhất có thể.

Nhưng Cale không biết điều gì đó.

Cậu không biết rằng, dù cho cậu có mang một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, cái con người gầy gò và xanh xao kia lại tỏa ra một phong thái lạnh lùng.

Và dựa trên cách Dark Tiger và kiếm sĩ dường như đi theo cậu ...

Ai lại không cảnh giác với cậu nhất cơ chứ?

Hơn nữa, những người cười vô cớ luôn là những người đáng ngờ nhất trong thế giới mới này.

Cale thường sẽ nhận ra điều này, nhưng cậu đang rất phấn khích như Alberu đã tưởng tượng trước đó.

Cale không biết về điều này và tiếp tục nói.

"Mọi người cũng đang đi Busan à?"

Cale nhìn nhóm năm người.

Có một người phụ nữ trung niên dường như đã ngoài năm mươi, người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi vừa lên tiếng...

Và rồi có một người phụ nữ dường như khoảng cuối hai mươi hoặc đầu ba mươi, cùng một đứa trẻ đang ôm chặt lấy cô.

Cuối cùng là Choi Jung Soo.

Cale chưa bao giờ nghe về nhóm này từ Choi Jung Soo.

Lý do đằng sau nó rất đơn giản.

'Chắc họ chết hết rồi.'

Điều đó có nghĩa là tất cả những người ở đây ngoại trừ Choi Jung Soo đều đã chết.

Choi Jung Soo là kiểu người sẽ không nói về những người đã khuất và chôn vùi họ trong tim.

"Vâng thưa anh. Chúng tôi cũng đang hướng đến Busan."

Kim Po-Chul trả lời một cách cứng nhắc trong khi vẫn thận trọng.

Nó không thể được giúp đỡ.

Người phụ nữ có vẻ trẻ tuổi nhất bắt đầu nói.

"Anh Kim. Đợi một chút."

Cô bước tới.

"Anh Kim Rok Soo?"

"Vâng thưa cô."

"Tên tôi là Park Mal-Sook."

"Tôi hiểu rồi. Rất vui được gặp cô, thưa cô."

Park Mal-Sook lén nhìn quanh Cale trước khi bắt đầu nói.

Một trong hai tay của cô đang ở sau lưng.

"Làm sao anh biết Jung Soo của chúng tôi thế?"

Họ vẫn nhớ.

Họ vẫn nhớ những gì con quái vật hổ lớn này đã nói.

'Hửm? Nhóc này chẳng phải Choi Jung Soo sao? Anh ta trông giống y như những gì cậu đã miêu tả luôn kìa.'

Những người này chắc chắn biết Choi Jung Soo.

"Hmm."

Người có vẻ là thủ lĩnh của nhóm kỳ lạ này bắt đầu mỉm cười và khóe môi nhếch lên.

"Tôi đoán tôi phải cho cô biết về năng lực của tôi để trả lời câu hỏi đó."

Cale dán mắt vào Choi Jung Soo.

"Đã gần tối rồi, vậy nên có lẽ tốt nhất là nên nghỉ ngơi ở đây và đừng tiếp tục di chuyển. Có lẽ sẽ là một đêm không thoải mái nếu chúng ta có bất kỳ nghi ngờ nào về nhau đây."

Lông mày của Alberu hơi nhướng lên.

'Cậu đã bắt ta chạy không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm đấy.'

Nhưng giờ cậu lại muốn nghỉ vì trời đã tối sao? 

'Từ 'nghỉ ngơi' có nằm trong vốn từ vựng của cậu ta không thế? Tên khốn này lúc nào cũng nói về việc lười biếng nhưng thậm chí còn không biết nghỉ ngơi là gì nữa ấy!'

Alberu sôi sục trong lòng nhưng vẫn ngậm miệng.

Là vì Cale đã nhìn lên bầu trời.

Choi Jung Soo và những người khác vô thức nhìn lên bầu trời trước hành động đột ngột này.

Vào lúc đó.

"Kéteeeeeeeeeeeeeech---!"

Tiếng chim kêu lanh lảnh vang vọng trên bầu trời đỏ rực vì hoàng hôn.

"Đó, đó-"

Kim Po-Chul há hốc mồm.

Một con diều hâu.

Ông ta có thể nhìn thấy một con diều hâu lớn với bộ lông thép.

Ông có thể nhìn thấy rằng có người trên đầu con diều hâu đó.

"Năng lực bay?"

Ông cũng có thể nhìn thấy có người đang bay.

Cale bắt đầu nói vào lúc đó.

"Xin hãy xuống đây."

Diều hâu Lông Thép và mọi người từ từ bắt đầu hạ xuống sau khi cậu ra hiệu cho họ bằng tay.

Cale rời mắt khỏi họ và quay về phía khu rừng bên đường cao tốc.

"Xin hãy ra đây."

Rắc. Rắc.

Một thứ gì đó màu trắng xuất hiện từ trong rừng khi họ nghe thấy tiếng cành cây gãy.

Họ nhìn thấy tai thỏ.

Đó là một con thỏ trắng.

Điều duy nhất ở đây là một con Thỏ Trắng khổng lồ cao gần 3 mét.

Trên vai con thỏ cũng có người.

"C, cái quái gì vậy?"

Họ chưa từng thấy con người và quái vật trông thân thiết với nhau như vậy kể từ khi trận đại hồng thủy bắt đầu.

Chà, mặc dù họ trông thân thiết với nhau, nhưng điều đó đã gây ra áp lực đáng kể cho những người đang nhìn họ.

Đó là bởi vì tất cả những con quái vật này đều là những con quái vật được biết đến như một trong những con quái vật mạnh nhất từ ​​​​trước đến nay.

Tất cả con người và quái vật tập trung phía sau Cale.

"Đây là tất cả những người trong nhóm của tôi đang đến Seomyeon, Busan với tôi. Tất cả chúng ta đều ở cùng một phe."

Park Mal-Sook nuốt nước bọt khi cô nhìn quanh nhóm của Cale và bắt đầu nói.

"...Năng lực của anh là gì? Không phải anh nói sẽ kể cho chúng tôi nghe sao?"

"Đúng rồi. Làm sao anh biết tôi là ai thế?

Choi Jung Soo bước tới.

Cale kìm lại tiếng thở dài sau khi thấy Choi Jung Soo nhìn mình bằng ánh mắt sắc bén.

Choi Jung Soo trong ký ức của Cale sẽ chế nhạo cậu nếu anh biết về việc này, và thật khó xử khi làm điều này với Choi Jung Soo hiện tại, người không biết gì, nhưng Cale vẫn làm vì cậu không còn lựa chọn nào khác.

Cale bình tĩnh bắt đầu nói.

"Năng lực của tôi là 'Thấy trước tương lai'."

Sự im lặng tràn ngập khu vực.

Cale không quan tâm và chỉ về phía Choi Jung Soo.

"Và tôi đã nhìn thấy anh Choi Jung Soo trong góc nhìn của mình."

"...Gì? Thấy trước tương lai? Thật không thể tin được-"

Cô gái trẻ trong nhóm hét lên kinh ngạc.

Đứa trẻ lặng lẽ lầm bầm vào lúc đó.

"Nói dối!"

Giọng nhóc sau đó trở nên to hơn.

Đứa trẻ đang lườm Cale và tiếp tục hét lên.

"Đó là một lời nói dối!"

Park Mal-Sook và người phụ nữ ở độ tuổi cuối đôi mươi đã ôm lấy đứa trẻ trong cơn sốc.

Cale nhìn về phía đứa trẻ và tiếp tục nói.

"...Đó là không thể. Tôi biết về những điều sẽ xảy ra trong tương lai."

Đôi mắt của đứa trẻ trở nên hỗn loạn.

Đứa trẻ vô thức buột miệng.

"Huh? ...Là sự thật."

Đôi mắt Cale mờ đi vào lúc đó. Người phụ nữ nhìn thấy điều này đã cố gắng nhanh chóng giấu đứa trẻ ra phía sau.

Nhưng đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào Cale như thể nó rất ngạc nhiên.

Cale bắt đầu nói lại sau khi nhìn thấy ánh mắt của đứa trẻ.

"Tôi không có ác ý với bất kỳ ai trong số mọi người, và trên thực tế, tôi sẽ đến Seomyeon, Busan để cứu người."

Rồi cậu nhìn về phía đứa trẻ.

Đứa trẻ đón nhận ánh nhìn của cậu và chậm rãi bắt đầu nói.

"...Đó là sự thật."

'Mình biết mà.'

Cale nhận ra rằng đứa trẻ này có một năng lực đặc biệt.

'Đứa trẻ này có thể biết được ai đó đang nói dối hay nói thật.'

Đó là một năng lực ngang với 'niềm tin' của Joo Ho-Shik, không, một khả năng vượt quá khả năng đó.

Đó là lý do tại sao Cale đã nói sự thật.

"Một điều gì đó rất đáng sợ sẽ xảy ra trong tương lai. Nếu chúng ta có thể đối phó với tình huống đó, nếu chúng ta có thể cứu người, tôi..."

Cậu có thể ngăn chặn sự tuyệt vọng đó.

"Sẵn sàng chiến đấu đến chết."

Cậu không muốn chết.

Cậu không thể chết.

Cậu không muốn cho bạn bè thấy cái chết.

Cale không định chiến đấu đến chết.

Cậu sẽ chỉ chiến đấu với mong muốn cứu lấy tất cả mọi người.

"Dù sao đi nữa, tôi sẽ cứu người."

Cale nói xong và đứa trẻ bắt đầu nói.

"T, tất cả đều là sự thật."

Thái độ của nhóm Choi Jung Soo đã thay đổi sau khi nghe thấy điều đó.

Họ dường như bị sốc trước tình huống đột ngột này và thông tin khó tin mà họ vừa nghe được kia.

Ai đó đứng đằng sau Cale, người đang nhìn nhóm Choi Jung Soo bị sốc, bắt đầu nói vào lúc đó.

"Tôi tin ngài."

Cale bắt đầu cau mày.

Joo Ho-Shik, người mặc đồ trắng chắp tay lại khi bước về phía trước và tiếp tục nói.

"Qúy ngài đây là người sẽ tạo ra phép màu."

Có một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của Joo Ho-Shik.

Nó thực sự dịu dàng chứ không giống như nụ cười trên khuôn mặt của Cale.

"Tầm nhìn xa của ngài ấy chưa bao giờ sai. Mọi người phải có niềm tin."

"Haaaa."

Cale bắt đầu cau mày khi thở dài.

"...Clopeh Sekka."

Cale nghe thấy cái tên mà Choi Han khẽ thì thầm.

Khóe môi của Alberu giật giật như thể anh đang cố nhịn cười.

Cale nhắm mắt lại một lúc trước khi mở mắt ra và bắt đầu nói chuyện với nhóm của Choi Jung Soo lần nữa.

"Đã đến giờ ăn tối rồi, vậy tại sao chúng ta không trò chuyện trong khi ăn nhỉ?"

Cậu đang nói với một giọng điệu rất bình tĩnh và nhẹ nhàng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz