ZingTruyen.Xyz

Tro Choi Tinh Yeu

-Ngân Giang, con không sao chứ, cảm thấy khó chịu ở đâu à? -Mẹ vội vã hỏi, gương mặt lộ vẻ lo lắng bất an.

-Con không biết, chỉ cảm thấy trong người rất khó chịu. -Ngân Giang chau mày trả lời mẹ tôi.

-Chúng ta đến bệnh viện ngay thôi.

Dứt lời, mẹ nắm tay Ngân Giang dắt ra cửa.

-Con sẽ đi cùng. -Tôi lên tiếng.

-Con ở nhà đi, chân con như thế còn muốn đi đâu cơ chứ.

Ngân Giang bước đi cùng mẹ, cô ấy tuyệt nhiên không quay lại nhìn tôi lấy một lần. Hai người đi rồi, không khí nặng nề bao trùm khắp cả ngôi nhà. Có lẽ mọi người đều có cùng chung một suy nghĩ, nhưng không ai lên tiếng.

Từng giây từng phút trôi qua dài tựa hơn thế kỷ. Mẹ và Ngân Giang đi từ sáng, nhưng bây giờ trời đã tối vẫn chưa về. Lòng tôi như lửa đốt, đứng ngồi không yên. Thật khó lý giải cảm xúc trong tôi lúc này. Nếu... chỉ là nếu thôi. Nếu Ngân Giang thật sự có thai, mọi chuyện sẽ trở nên bế tắc, mà không, nói chính xác là tình yêu của tôi sẽ chính thức đặt dấu chấm hết tại đây. Quốc Khang chắc chắn là cha đứa bé, vì tình, vì nghĩa, vì trách nhiệm, Ngân Giang nhất định sẽ về bên Quốc Khang. Còn tôi... dù tôi có yêu cô ấy nhiều bao nhiêu, sâu nặng thế nào, cũng không thể nhẫn tâm xen vào giữa họ. Đứa bé không thể không có cha. Tình yêu của tôi...cuối cùng rồi cũng như những cơn sóng biển, dù có mạnh mẽ, có cuộn trào, nhưng khi vỗ vào vách đá sừng sững cũng sẽ tan biến ra thành trăm ngàn bọt nước, trở thành hư vô. Nghĩ đến đây, tôi bất chợt rùng mình, ruột gan như ai cào ai xé.

-Sao con ngồi đây, không vào phòng nghỉ ngơi đi. -Tiếng mẹ vang bên tai làm tôi giật mình.

-Mẹ về rồi à. Ngân Giang không sao mẹ?

-Tạm thời không sao. Con chăm sóc cho Ngân Giang nhé, mẹ phải ra tiệm lo sổ sách đây.

Ngân Giang đi vào phòng, tôi lững thững bước theo cô ấy. Chúng tôi đứng đối diện, ánh mắt giao nhau, nhưng trong thâm tâm tôi cảm thấy đau đớn vô cùng. Mọi thứ như ngưng đọng. Tôi không biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng, chậm rãi đến bên Ngân Giang, ôm chặt cô ấy vào lòng. Tôi gục đầu lên vai cô ấy. Người con gái này sẽ chẳng thể nào thuộc về tôi, mãi mãi không thể nào...

-Dù Ngân Giang quyết định thế nào, Ngọc cũng sẽ ủng hộ Ngân Giang.

-Nếu Ngân Giang quyết định rời xa Ngọc?

Đừng đi đâu cả, Ngọc sẽ là người ra đi. Chỉ vì sự xuất hiện của Ngọc đã làm đảo lộn tất cả mọi thứ trong cuộc sống của Ngân Giang, chỉ vì tình yêu của Ngọc khiến cho Ngân Giang luôn thấy khó xử. Tất cả cũng chỉ vì Ngọc. Xin lỗi Ngân Giang!

-Ngọc không có lỗi, nhưng Ngân Giang là một người có quá nhiều quá khứ. Ngân Giang vốn ko xứng với Ngọc. Đừng yêu Ngân Giang nữa, được không?

-Ngọc thật sự không thể... Nhưng vì hạnh phúc, vì tương lai của Ngân Giang, vì cả đứa bé nữa, Ngọc sẽ để Ngân Giang đi, không níu kéo Ngân Giang nữa. Ngọc sẽ cố gắng chôn chặt hình ảnh của Ngân Giang trong lòng.

-Đứa bé... ? -Ngân Giang khẽ chau mày, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

-Sao Ngọc...?

-Ngọc biết, Ngọc hiểu mà... Ngọc sẽ buông tay Ngân Giang ra.

Tuy miệng nói thế, nhưng tay tôi lại không chịu nghe theo lời sai khiến của bộ não, nó cứ nắm chặt lấy tay Ngân Giang không rời. Ngân Giang thở dài, gương mặt đượm buồn.

-Ngọc khinh bỉ Ngân Giang phải không?

-Không có. Tuyệt đối không có.

-Không có? -Ngân Giang khẽ cười, nụ cười đầy cay đắng.

-Ngay cả Ngân Giang còn khinh bỉ chính mình, huống chi là Ngọc.

Ngân Giang gạt tay tôi ra, quay người đi. Tôi vội vã ôm chầm lấy Ngân Giang từ phía sau lưng. Một tay ôm chặt eo Ngân Giang, một tay vòng qua bả vai cô ấy siết mạnh. Tôi tựa đầu mình vào đầu Ngân Giang.

-Ngọc chưa bao giờ khinh thường Ngân Giang cả. Ngọc chỉ khinh thường chính bản thân mình. Ngọc không thể làm gì để bảo vệ Ngân Giang. Ngọc thật vô dụng, thật đáng chết. Nếu như Ngọc là con trai, Ngọc sẽ lập tức nhận đứa bé ấy là của Ngọc, sẽ chịu tất cả mọi trách nhiệm, sẽ không để Ngân Giang đi, nhất định sẽ yêu thương và bảo vệ hai người. Nhưng ông trời thật trớ trêu. Bây giờ Ngọc thật không biết phải làm gì. Đứa bé không thể không có ba. Rời xa Ngân Giang, Ngọc khác gì cái xác không hồn đâu chứ? - Tôi siết mạnh Ngân Giang hơn, thổn thức, đau đớn, nước mắt bất chợt rơi xuống bờ vai Ngân Giang.

-Nếu Ngân Giang quyết định không ở cùng Quốc Khang, Ngọc sẽ chấp nhận Ngân Giang chứ?

Tôi siết chặt Ngân Giang hơn, sợ rằng chỉ cần tôi buông lỏng đôi tay, Ngân Giang nhất định sẽ biến mất.

-Ngọc yêu Ngân Giang hơn tất cả mọi thứ trên đời, làm sao có thể không chấp nhận Ngân Giang chứ. Ngọc sẽ yêu tất cả mọi thứ thuộc về Ngân Giang, dù Ngân Giang có như thế nào, Ngọc vẫn mãi mãi chấp nhận Ngân Giang.

-Ngọc nói dối. Không một ai có thể cao thượng như thế cả.

-Ngọc không cao thượng, nhưng tình yêu của Ngọc dành cho Ngân Giang tuyệt đối lớn hơn sự cao thượng ấy.

-Ngân Giang đáng để Ngọc yêu như vậy sao?

-Ngay từ lần gặp đầu tiên, Ngọc vốn đã biết cả cuộc đời này, trái tim của Ngọc đã không còn là của Ngọc nữa rồi.

Ngân Giang đưa bàn tay mịn màng vuốt nhẹ lên má tôi. Cô ấy không nhìn thấy gương mặt tôi từ phía sau, nhưng nhẹ nhàng chạm vào trán tôi, di chuyển xuống mắt, và dừng lại trên môi tôi. Bất chợt Ngân Giang xoay người, ôm chặt lấy cổ tôi. Tôi tưởng chừng như có một dòng điện cực mạnh đang chạy trong người, cơ thể tôi gần như muốn phát hoả. Tôi cảm nhận được một bờ môi thật mềm mại đang chạm vào môi mình. Ngân Giang đang chủ động hôn tôi. Nhưng khi tôi còn chưa kịp định thần thì môi Ngân Giang đã rời khỏi. Tôi không kịp nhìn thấy gì, chưa kịp phản ứng, nhưng lại nhớ cái cảm giác tuyệt vời ban nãy. Môi Ngân Giang thật mềm, nó có vị ngọt, pha lẫn đê mê, thật quyến rũ chết người. Tôi ngơ ngác nhìn Ngân Giang như thể mình đang nằm mộng.

-Ngọc ngốc quá! Quốc Khang mới quay về chưa đầy ba tuần. Dù cho có chuyện gì, cũng đâu thể phát hiện nhanh thế. Huống chi là không hề có gì... Bác sĩ nói Ngân Giang ăn uống không điều độ, lại chịu đả kích nên bị đau bao tử. Cảm giác buồn nôn là do cơ thể quá mệt mỏi và suy nhược. Cả ngày nay Ngân Giang đã ở trong bệnh viện truyền nước biển thôi.

Tôi lại càng đứng chết trân hơn. Hai tai chợt lùng bùng. Tôi đang tỉnh hay mơ? Những gì đang diễn ra là sự thật? Ông trời ưu ái với tôi đến thế hay sao? Tôi thật không dám tin, đến cả nằm mơ cũng chưa dám nghĩ. Thế mà...

Nhìn tôi đứng ngây người không phản ứng, Ngân Giang nhẹ nhàng cười, đưa những ngón tay thon thả vuốt lên má tôi.

-Ngọc hối hận?

Đến lúc này tôi mới bừng tỉnh. Tôi vội vã lắc đầu lia lịa như con lật đật. Nhìn thấy tôi như vậy Ngân Giang bỗng bật cười.

-Không phải, Ngọc không bao giờ hối hận. Ngọc chỉ sợ đây là giấc mơ.

-Lúc nãy...không cảm giác được gì à...? -Ngân Giang ngập ngừng hỏi.

-Chính vì cảm giác ấy quá tuyệt, nên chỉ sợ nó chỉ là giấc mơ.

Tôi ngơ ngẩn nhìn Ngân Giang, gương mặt thanh tú toát lên vẻ dịu dàng nhưng lại không kém phần quyến rũ. Xưa nay tôi vốn không biết có thể dùng những ngôn từ nào mới có thể diễn tả hết nét đẹp của Ngân Giang, bây giờ lại càng không thể. Chỉ biết bên cạnh ánh mắt buồn u uất, gương mặt thanh tao nhã nhặn luôn khiến người khác muốn che chở, bảo vệ, vẫn mang lại cái cảm giác thu hút mãnh liệt, khiến bao người ngất ngây mê muội. Đối diện với Ngân Giang, tôi không còn nghĩ ngợi được gì nữa, chỉ nhớ tới bờ môi mềm mại kia.

Tôi kéo Ngân Giang lại gần mình hơn, tay ôm lấy vòng eo thon thả, tay vuốt ngược những sợi tóc phủ bên mặt Ngân Giang. Tôi tựa trán mình vào trán cô ấy, ánh mắt giao nhau, mùi hương trên người Ngân Giang thật quyến rũ, nó khiến tôi ngây ngất và điên đảo. Tôi đặt môi mình lên môi Ngân Giang, bất chợt Ngân Giang khẽ thu người lùi ra một tý. Tôi liền ôm lấy Ngân Giang, hôn lên đôi mắt trong như nước hồ thu, thì thầm bên tai cô ấy.

-Ngọc yêu Ngân Giang!

Tôi hôn lên bờ môi mỏng dịu dàng thơm mát như cánh hoa sen của Ngân Giang, nhẹ nhàng ngậm lấy vành môi của cô ấy một cách nâng niu. Ngân Giang ôm lấy cổ tôi, vòng tay nhẹ nhàng buông lơi. Tôi siết chặt Ngân Giang, cảm giác ngây ngất lan toả khắp cơ thể. Lưỡi tôi quấn chặt lưỡi cô ấy không rời. Ngọn lửa trong lòng tôi càng lúc càng bùng cháy mãnh liệt. Nụ hôn bắt đầu nhanh hơn, gấp gáp hơn. Tôi nghe nhịp tim Ngân Giang đang đập mạnh. Tôi hôn Ngân Giang một cách cuồng nhiệt, cảm giác đê mê khiến tôi quên hết tất cả mọi thứ trên đời. Môi tôi rời khỏi Ngân Giang, chúng tôi nhìn nhau, Ngân Giang thở nhanh hơn, gương mặt có chút ửng hồng. Lúc này Ngân Giang đẹp hơn bao giờ hết.

Tôi thở mạnh từng cơn, ôm chặt lấy Ngân Giang vào người, nhanh chóng hôn lên bờ môi ngọt ngào kia lần nữa. Cơ thể càng nóng bao nhiêu, nụ hôn cũng nóng bỏng bấy nhiêu. Những ngón tay Ngân Giang đan xen vào tóc, làm tôi càng trở nên hưng phấn và ham muốn. Nụ hôn sâu tới mức tôi như muốn hút sạch tất cả không khí trong người Ngân Giang. Nụ hôn bắt đầu di chuyển xuống cổ Ngân Giang, chiếc cổ trắng ngần, da thịt nõn nà làm tôi càng thêm ngây ngất. Mùi nước hoa hoà lẫn với mùi thơm từ cơ thể Ngân Giang phút chốc thiêu đốt cả cơ thể tôi. Bàn tay nhanh chóng luồn vào áo Ngân Giang. Cơ thể Ngân Giang mềm mại đến mức làm tôi thật sự muốn phát điên. Nhưng Ngân Giang bất chợt giữ chặt lấy tay tôi. Giọng nói êm ái đứt quãng.

-Đừng... Không được...

Tôi ôm chặt Ngân Giang vào người, lòng dâng lên nỗi hối hận. Tôi thật quá vội vàng, quá lỗ mãng.

-Xin lỗi Ngân Giang. Xin lỗi! Xin Lỗi vì đã làm Ngân Giang sợ.

Ngân Giang tựa đầu vào vai tôi. Giọng Ngân Giang nhỏ nhẹ.

-Người xin lỗi là Ngân Giang mới đúng. Ngân Giang chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.

-Không đâu, Ngọc sai rồi. Ngọc không nên vội vàng như vậy.

Tôi dựa đầu vào Ngân Giang, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.

-Ngân Giang biết không, có được trái tim và tình yêu của Ngân Giang đã là niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời Ngọc. Ngọc thật rất yêu, rất rất yêu Ngân Giang. Ngân Giang tin Ngọc, phải không?

Ngân Giang xoa đầu tôi, cô ấy cười thật dịu dàng.

-Ngọc ngốc quá. Ngọc đã làm bao nhiêu điều vì Ngân Giang, đó là những minh chứng mạnh mẽ nhất cho tình yêu của Ngọc với Ngân Giang rồi. Ngân Giang làm sao có thể không tin Ngọc chứ.

-Ngân Giang có biết lúc này Ngọc hạnh phúc đến dường nào không? Ngọc có cảm giác như mình đang có cả cái thế giới này vậy.

-Nếu một ngày nào đó Ngọc nhận ra cái thế giới mà Ngọc đang có vốn không đẹp như Ngọc vẫn tưởng tượng, Ngọc sẽ làm gì?

-Là cái thế giới này hay là Ngân Giang?

-Có khác biệt sao? Không phải Ngọc vừa mới nói Ngọc đang có cả thế giới hay sao?

-Có chứ, Ngân Giang chính là cả thế giới của Ngọc. Nhưng điều khác biệt chính là Ngọc có thể vì Ngân Giang mà từ bỏ cả cái thế giới này.

Ngân Giang mỉm cười, bẹo má tôi.

-Ngọc thật khéo nịnh.

-Ngọc luôn nói thật lòng mình. Ngọc có thể thề.

Tôi giơ hai ngón tay lên trời.

-Ngọc thề rằng cả cuộc đời này chỉ yêu mỗi một mình Ngân Giang, vì Ngân Giang, Ngọc có thể làm tất cả. Nếu Ngọc làm trái lời thề, nhất định...

Nhưng tôi chưa kịp thề dứt câu, Ngân Giang đã che miệng tôi lại.

-Ngân Giang tin Ngọc...

Tôi nhìn sâu vào mắt Ngân Giang, đôi mắt trong vắt như làn nước hồ thu nhưng lúc nào cũng ẩn chứa nỗi buồn xa xăm. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim tôi không ngừng thổn thức. Tôi có cảm giác mình đang đắm chìm trong đôi mắt kia. Làm sao, tôi biết phải làm sao mới có thể xua tan đi nỗi buồn luôn đọng trong đôi mắt ấy. Tôi hôn lên mắt Ngân Giang.

-Từ nay về sau, Ngọc sẽ không để Ngân Giang chịu thêm bất cứ nỗi đau nào nữa. Không để bất cứ ưu phiền nào vươn trên đôi mắt của người người con gái mà Ngọc yêu thương nhất trên thế gian này.

Ngân Giang tựa đầu vào vai tôi, cô ấy ôm lấy cổ tôi.

-Hãy ôm Ngân Giang thật chặt.

Tôi siết mạnh Ngân Giang trong vòng tay. Thời gian như ngừng trôi, không gian như ngừng lại, chỉ có tôi và Ngân Giang, chỉ còn có tình yêu của hai chúng tôi là tồn tại. Tôi hôn lên tóc Ngân Giang. Hạnh phúc ơi, hãy dừng lại mãi nơi này nhé...

..........................o0o.............................

Sáng hôm sau, Ngân Giang giải thích rõ sự việc với mọi người. Ai nấy đều cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn thích đùa.

-Con quỷ nhỏ, mày làm tụi tao lo muốn chết luôn. -Vy vừa nói vừa thở phào.

-Mày làm tao mừng hụt à. Tưởng được lên chức rồi chứ. - Trúc vừa nói vừa cười gian manh.

Cả đám phá ra cười.

-Ý con Trúc là mày cứ sinh baby ra, nó nuôi cho. Con mày gọi nó là mẹ đó, Ngân Giang. -Uyên nhanh nhẩu.

-Mày chỉ được cái nói đúng thôi Uyên à. - Vy vỗ tay.

-Xí, lúc tưởng Ngân Giang có thai, mặt mày là xanh nhất trong đám, giờ bày đặt ta đây. -Uyên chọc.

-Thì bây giờ biết nó không có mới đòi chứ, nó có thật thì sao tao dám đòi. -Trúc cười to.

Cả đám vây quanh lấy Ngân Giang, đứa nắm tay, đứa xoa đầu, cứ như lũ giặc vậy. Nhưng từ nãy đến giờ, có một người không hề lên tiếng, chính là Venus. Tôi nhìn thấy nỗi buồn hện lên trong mắt Venus. Hôm nay cô ấy đầy tâm trạng. Thật ra, điều làm tôi băn khoăn nhất chính là Venus. Tôi không biết phải làm sao, phải nói gì với cô ấy. Tôi biết Venus rất yêu tôi, rất tốt với tôi. Nhưng tôi không thể đáp lại tình cảm của cô ấy. Tôi không muốn thấy Venus đau lòng, không muốn làm cô ấy bị tổn thương. Nhưng càng không muốn bao nhiêu thì trên thực tế, tôi lại càng đem đến cho cô ấy nhiều nỗi đau bấy nhiêu. Tôi buông tiếng thở dài, lòng trở nên nặng trĩu.

.....................o0o.......................

-Ngọc không có gì muốn nói với Venus sao?

Tôi đang ngồi trầm tư bên cửa sổ thì Venus chợt đến bên cạnh.

-Venus... Ngọc...

Tôi cắn chặt môi mình, không biết làm sao cất thành lời, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Venus.

-Ngọc thật không có gì muốn nói?

Tôi ngước nhìn Venus. Tôi muốn nói với cô ấy rất nhiều điều, nhưng lại không biết phải nói gì.

-Hai người đang yêu nhau, đúng không?

Tôi im lặng, cổ họng như nghẹn lại. Tôi nhận ra được nét đau khổ trên gương mặt đẹp như nữ thần của Venus.

-Venus đang hỏi Ngọc, hai người đang yêu nhau có đúng không?

Tôi khẽ gật đầu. Venus cố hít thở thật sâu. Cô ấy đang cố kìm nén những giọt nước mắt. Venus gật gật đầu.

-Venus hiểu rồi...

Dứt lời, Venus quay người bỏ đi. Nhưng tôi vội vã nắm tay Venus lại.

-Venus... Ngọc xin lỗi...

Bốpppp....

Venus tát mạnh vào mặt tôi. Mặt tôi đau, lòng tôi đau. Nhưng tôi biết nỗi đau mà Venus đang chịu đựng lớn hơn tôi gấp trăm, gấp vạn lần.

-Venus đã nói, Venus ghét nhất là câu nói này của Ngọc.

-Ngọc biết Ngoc đã làm tổn thương Venus. Ngoài câu xin lỗi ra, Ngọc không biết mình phải làm gì để bù đắp những đau khổ mà Ngọc đã mang đến cho Venus. Xin lỗi Venus, tất cả là lỗi của Ngọc.

-Đừng nói nữa....

Venus hét lên, cô ấy bịt chặt tai lại. Lúc này những giọt nước mắt đã lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy. Nỗi hối hận đang dày vò tâm can tôi. Tôi tự tát mạnh không ngừng vào mặt mình. Giọng tôi đứt quãng.

-Ngọc thật đáng chết...

Venus đẩy mạnh tôi ra.

-Venus ghét Ngọc, rất ghét Ngọc. Ngọc đúng là đồ tồi mà.

Venus vừa nói vừa đánh không ngừng vào tôi. Tôi đứng yên mặc cho cô ấy đánh. Tôi hiểu nỗi đau mà Venus đang chịu đựng lúc này.

-Venus cứ đánh, cứ ghét, thậm chí hận Ngọc cũng được, nhưng đừng bao giờ làm tổn thương mình nhé.

Venus cười trong nước mắt, giọng cô ấy đầy chua xót.

-Tại sao? Tại sao không phải là Venus? Tại sao người Ngọc yêu lại không phải là Venus chứ? Ngọc nói đi, tại sao vậy?

-Ngọc xin lỗi....

-Đừng nói xin lỗi nữa. Venus không muốn nghe. Ngọc nói đi, Venus có gì không bằng Ngân Giang chứ? Cô ta có điểm gì mà Venus không có? Điều gì khiến người Ngọc yêu, Ngọc chọn cô ta mà không chọn Venus? Venus có điểm nào không tốt hay sao?

-Không, Venus rất tốt. Venus rất hoàn hảo.

-Vậy tại sao Ngọc không yêu Venus? Tình yêu Ngân Giang giành cho Ngọc nhiều bao nhiêu thì tình yêu của Venus giành cho Ngọc cũng nhiều bấy nhiêu. Những gì Ngân Giang có thể mang lại cho Ngọc, Venus cũng có thể, thậm chí còn hơn thế nữa. Vậy thì tại sao, tại sao chứ?

-Vì... vì... trái tim của Ngọc chỉ thuộc về Ngân Giang... Ngọc không thể lừa dối Venus.

Venus bật cười lớn. Trái tim cô ấy đang tan nát. Venus nhắm mắt lại, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê đang rơi xuống, vỡ tan tựa như trái tim cô ấy vậy. Venus mím chặt môi, gật đầu.

-Ngọc thật cao thượng, lẽ ra Venus nên cảm ơn Ngọc mới đúng nhỉ?

Lời nói như những mũi dao xoáy vào tim tôi. Venus trao trọn tình yêu của cô ấy cho tôi, nhưng thứ mà tôi trao trả lại cho cô ấy thì chỉ toàn là bi thương và sự mất mát. Hạnh phúc được xây dựng trên nỗi đau của người khác, liệu có còn được gọi là "hạnh phúc"?

-Xin lỗi Venus...

-Venus không muốn nhìn thấy Ngọc nữa.

-Venus... Ngọc...

-Đủ rồi. Hãy để Venus được yên.

Dứt lời, Venus quay người bỏ đi. Tôi vội vã nắm tay cô lấy.

-Venus, đừng đi...

-Giữ Venus lại, Ngọc sẽ yêu Venus chứ?

-Ngọc....

-Nếu không thể yêu Venus thì đừng giữ Venus lại làm gì. Ngọc muốn làm tổn thương trái tim Venus đến bao giờ nữa đây?

Tôi lặng lẽ buông tay Venus ra, đứng nhìn cô ấy bước đi. Venus nói đúng, giữ cô ấy lại chính là làm khổ cô ấy nhiều thêm. Tôi thở dài, cố ngăn nước mắt đừng rơi. Bỗng có bàn tay ấm áp ôm lấy tôi.

-Ngân Giang...

Ngân Giang nhìn tôi mỉm cười. Thì ra cô ấy đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Ngân Giang vuốt nhẹ lên má tôi, những ngón tay thon dài mềm mại như đang truyền hơi ấm vào người tôi. Cô ấy nhẹ nhàng hỏi.

-Ngọc có đau không?

-Lòng đau lắm...

-Ngân Giang biết...

Ngân Giang ôm lấy tôi vào lòng. Cô ấy dịu dàng xoa đầu tôi. Ngân Giang không nói thêm gì, chỉ ôm lấy tôi như vậy. Tôi cũng ôm chặt lấy cô ấy. Tôi cảm nhận được hơi ấm của Ngân Giang. Sự xuất hiện của cô ấy đã xoa dịu phần nào nỗi hối hận đang dày vò tôi. Tại sao mọi người yêu nhau thật dễ dàng. Chỉ có tôi và Ngân Giang yêu nhau lại phải chịu bao vất vả, khó khăn dường này. Tôi thổn thức.

-Đừng bao giờ rời xa Ngọc.

Ngân Giang tựa vào đầu tôi. Cô ấy thì thầm bên tai tôi.

-Ngân Giang sẽ luôn ở mãi bên Ngọc.

Tôi siết chặt Ngân Giang hơn.

-Đêm nay Ngân Giang ở bên Ngọc được không? Chỉ ở bên Ngọc thôi.

Ngân Giang nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng, cô ấy chớp mắt thật khẽ. Tôi cười thật tươi, lòng dâng lên niềm hạnh phúc vô bờ. Tôi nắm chặt tay Ngân Giang. Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười. Chỉ cần có Ngân Giang bên cạnh, với tôi đã là quá đủ. Tôi ôm Ngân Giang vào lòng mình, thì thầm bên tai cô ấy.

-Ngọc yêu Ngân Giang.

............................THE END..........................

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz