ZingTruyen.Xyz

Tro Choi Tinh Yeu


Những tia nắng tung tăng nhảy múa trên khung cửa làm tôi tỉnh giấc. Tôi khẽ cựa mình, đầu vẫn còn khá đau. Tôi nhớ lại giấc mơ đêm qua rồi bất chợt mỉm cười. Một giấc mơ ngọt ngào hạnh phúc. Bất chợt tôi nhìn thấy một vệt ố trên áo mình. Nó không còn ướt nữa, nhưng dấu tích mà nó để lại giống như là một vệt nước đã khô. Tôi trầm ngâm suy nghĩ. Nếu như có vết nước này tồn tại, tức là những chuyện mà đêm qua tôi nhìn thấy vốn không phải là giấc mơ. Nó là hiện thực. Vậy... tối qua ai đã vào phòng tôi. Chẳng lẽ thật sự là Ngân Giang... Không thể, không thể nào. Ngân Giang đang nằm trong phòng bệnh, cô ấy sẽ không thể nào đến bên cạnh tôi như tối hôm qua được. Vả lại cô ấy cũng sẽ không... Tôi lặng lẽ thở dài.

Tôi đưa tay vò đầu. Mỗi lần suy nghĩ đầu tôi lại nhức nhối không ngừng. Tôi chỉ lo nếu người hôm qua không phải là Ngân Giang mà là ai đó trong những người bạn của tôi thì có khác gì tôi lại gây ra những chuyện hiểu lầm đáng tiếc. Tôi không nhớ rõ mình có làm gì ngoài ôm không. Nếu có, tôi sẽ vô tình gây ra thêm nỗi đau cho họ. Điều tôi bạn tâm nhất chính là lỡ như người tối hôm qua là Venus thì....

Mẹ bước vào làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Mẹ trách tôi.

-Tối hôm qua con định đi đâu, làm gì mà để cho té thế con. Con làm mẹ lo quá. Cũng may là bé Ngân vào kịp gọi cô y tá đỡ con lên.

-Thanh Ngân đã vào đây tối qua sao?

-Ừ. Nhưng có chuyện gì vậy, sao giọng con có vẻ hốt hoảng thế?

-Dạ không..

-Con ráng nghỉ ngơi đi. Ngày mai con và Ngân Giang có thể xuất viện được rồi.

-Ngân Giang sao rồi mẹ?

-Sức khỏe cô bé vẫn tốt. Nhưng con bé lúc nào cũng ngồi lặng lẽ không nói không cười. Mẹ lo nếu tình trạng này kéo dài, con bé rất dễ bị trầm cảm. Tội nghiệp con bé.

-Con muốn qua thăm Ngân Giang. Mẹ giúp con đi.

-Con bé nói là không muốn gặp ai hết. Mẹ nghĩ hãy cho con bé thời gian và không gian yên tĩnh đi con.

Tôi không biết nói gì hơn là gật đầu. Cuối cùng điều tôi lo lắng cũng đã thành hiện thực. Tôi lại một lần nữa làm cho Venus thêm đau lòng. Tôi nợ Venus quá nhiều, tổn thương cô ấy quá sâu. Tôi cũng không biết phải làm sao để bù đắp những lỗi lầm ấy. Chắc vi vậy mà ông trời đang trừng phạt tôi từng ngày, từng giờ.

Lúc nào tôi cũng muốn được chăm sóc bảo vệ cho Ngân Giang. Nhưng lúc cô ấy buồn nhất, đau khổ nhất tôi lại không thể ở bên cạnh chia sẻ, không biết phải làm gì cho cô ấy. Tôi thật là một kẻ tồi tệ. Tôi cố nén những giọt nước mắt vào lòng.

.................................................. .

Cuối cùng cũng được xuất viện. Tôi gặp Ngân Giang ở phòng khách. Ngân Giang không nói chuyện, hỏi han tôi câu nào. Cô ấy lặng lẽ bỏ lên lầu. Nhìn Ngân Giang tùy tụy, lòng tôi quặn thắt như kim châm. Trước đây lúc nào Ngân Giang cũng buồn bã, nhưng bây giờ cô ấy càng u sầu hơn. Đôi mắt như vô hồn, gương mặt không chút cảm xúc. Tôi biết phải làm gì cho Ngân Giang bây giờ.

-Con nghỉ ngơi đi. Mẹ đã cho dọn phòng con xuống tầng trệt cho tiện việc đi lại rồi đấy.

-Dạ.

Mẹ vừa lên lầu, Trúc, Vy, Uyên, Venus đều xúm lại đè tôi xuống giường. Tôi la oai oái.

-Này. Mọi người định làm gì thế. Muốn hiếp dâm tập thể hả? Bớ người ta!

-Im ngay. La lên là cắt lưỡi bây giờ. - Trúc hăm dọa.

Tôi sợ hãi đưa tay bụm miệng, lí nhí.

-Đừng cắt lưỡi mình.

Cả đám cười phá lên.

-Đưa chân ra đây. - Uyên nói.

-Hả? Định cắt chân sao? - Tôi la làng.

-Ai cắt chân làm gì. Ngồi yên đi. - Vy vừa nói vừa xắn tay áo.

-Vậy định làm gì? - Tôi mếu máo.

Venus cười thật tươi, xoa nhẹ đầu tôi.

-Ngọc yên tâm, mọi người chỉ để lại ký hiệu của riêng mình thôi.

-Cái con nhỏ này, sao mày nói ra hết trơn vậy. - Trúc la làng lên với Venus.

Dứt lời, mọi người thi nhau vẽ rồng, vẽ phượng gì đấy lên cái chân đang bó bột của tôi. Rõ khổ với những trò tinh ranh của những cô nàng này. Nhưng nhờ có họ mà tôi cảm thấy vui hơn. Nỗi đau trong lòng cũng vơi bớt phần nào. Nếu không có họ chắc giờ này tôi đã vùi mình trong chăn gặm nhấm nỗi đau một mình cũng nên.

Trời đã khuya nhưng tôi không tài nào chợp mắt được. Trong đầu tôi tràn ngập hình ảnh của Ngân Giang. Không biết giờ này Ngân Giang đã ngủ chưa. Cô ấy ngủ có ngon không, hay lại nằm mơ thấy những cơn ác mộng kinh hoàng. Tôi lấy nạng, khập khễng bước về phía cầu thang. Tôi cứ đứng lặng ở đó nhìn lên lầu. Tôi muốn lên phòng Ngân Giang, chỉ cần đứng trước cửa thôi cũng đủ lắm rồi. Nhưng loay hoay mãi cũng không biết làm sao để lên. Tôi không quen với việc đi... một chân thế này. Cuối cùng tôi đành ngồi phệch xuống đất, nhích ngược từng bước lên cầu thang. Hai tay chống đất, cái mông lên trước, chân lếch thếch theo sau. Nhưng chỉ mới vài bậc thang tôi bỗng trông thấy hai cái chân của ai đó đang đứng trước mặt tôi. Tôi ngước nhìn lên từ từ.

Không ai khác chính là Venus. Tôi nhoẻn miệng cười cầu hòa, vì tôi biết chắc chắn Venus sẽ không vui khi nhìn thấy tôi khổ sở như vậy chỉ vì muốn gặp Ngân Giang.

-Venus chưa ngủ hả?

-Nếu ngủ rồi thì làm sao trông thấy Ngọc như vậy.

Tôi cười trừ, đưa tay gãi đầu. Venus tiến lại gần rồi ôm lấy tôi. Venus tựa đầu vào vai tôi.

-Ngọc có biết Venus đã đau lòng như thế nào khi nhìn thấy Ngọc phải chịu đau đớn như thế này không?

Tôi xoa đầu Venus an ủi.

-Xin lỗi vì đã là Venus phải buồn.

-Sao lúc nào Ngọc cũng chỉ biết nói lời xin lỗi. Chưa bao giờ Ngọc hiểu cho tình cảm của Venus hết.

-Ngọc... Ngọc không đáng để Venus phải vì Ngọc mà đau lòng đâu.

-Nhưng Venus thì thấy rất đáng. Venus thấy thật ganh tỵ với Ngân Giang. Ngân Giang có tình yêu của Ngọc. Đôi khi Venus ước gì Ngọc có thể vì Venus như vì Ngân Giang, dù chỉ là một phần nhỏ nhoi thôi, Venus cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

-Ngọc...

-Nếu hôm ấy người bị bắt cóc là Venus, Ngọc có vì Venus mà bất chấp tất cả như với Ngân Giang không?

-Có chứ. Chỉ cần Venus gặp nguy hiểm, Ngọc nhất định cũng sẽ làm tất cả mọi chuyện vì Venus.

Venus vuốt nhẹ lên má tôi. Venus nhìn tôi trong giây lát rồi hôn lên môi tôi. Nụ hôn pha lẫn vị mặn của nước mắt. Venus đang khóc. Venus tựa đầu vào lòng, tay vuốt vào cổ tôi.

-Vậy đủ rồi. Dù cho Ngọc có nói dối, Venus cũng sẽ xem nó như lời nói dối ngọt ngào nhất.

-Ngọc không....

Tôi chưa kịp nói hết câu thì Venus đã đưa tay chặn vào miệng tôi.

-Đừng nói nữa. Ngọc muốn gặp Ngân Giang phải không?

Tôi ngạc nhiên nhìn Venus. Tôi không dám trả lời, chỉ gật nhẹ đầu.

-Để Venus dìu Ngọc lên lầu.

-Không cần đâu, để Ngọc tự lên được mà. Venus đừng làm vậy. Ngọc không muốn Venus phải buồn.

-Nếu biết sao Ngọc còn làm.

-Ngọc...

-Ngọc lên gặp Ngân Giang, Venus đã buồn rồi. Nhưng nhìn Ngọc vất vả khổ sở như thế này, Venus càng đau lòng hơn.

-Xin lỗi Venus....

-Venus ghét nhất là nghe câu đó của Ngọc.

Tôi đành im lặng để Venus dìu tôi lên lầu. Nhìn Venus tôi thấy rất hối hận. Tôi biết cô ấy rất yêu tôi. Nhưng tôi lại không có cách nào đáp lại tình yêu của cô ấy. Thà rằng cô ấy cứ giận dỗi, la mắng, tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Venus càng tốt, càng hy sinh vì tôi, tôi càng giận chính mình. Hình như Venus hiểu được suy nghĩ của tôi.

-Ngọc đừng nghĩ Venus sẽ bỏ cuộc. Vì Venus muốn cho công bằng thôi. Mấy ngày nay Venus biết Ngọc chưa được gặp Ngân Giang. Đợi khi mọi người đều khỏe hẳn, lúc đó Venus nhất định sẽ bắt Ngọc phải lãnh hậu quả vì đã làm cho Venus đau lòng.

-Ừ. Vậy Ngọc sẽ bình phục thật nhanh để còn chờ chịu hành phạt của Venus nữa chứ.

-Ngọc đúng là đồ ngốc mà.

Venus đưa tôi đến trước cửa phòng Ngân Giang. Mắt Venus đượm buồn. Tôi biết Venus là cô gái rất cao thượng. Thật không dễ dàng gì khi giúp người mình yêu đến với một người khác. Những cảm giác, nỗi đau ấy tôi đã từng trải qua và thấu hiểu thật rõ ràng.

-Cám ơn Venus....

-Đừng nói nữa. Chắc giờ này nó chưa ngủ đâu, Ngọc vào đi. Hãy an ủi nó. Dạo này nó buồn lắm. Venus cũng không muốn nhìn thấy nó như vậy.

Venus nói rồi quay lưng bỏ đi xuống lầu. Tôi nhìn theo bóng Venus. Tôi cũng đã từng nghĩ nếu như không có sự tồn tại của Ngân Giang, chắc chắn tôi sẽ yêu Venus thật nhiều. Nhưng quan trọng là Ngân Giang đã tồn tại và chiếm hữu hoàn toàn trái tim tôi. Bỗng nhiên Venus quay lại. Cô ấy khẽ gọi tên tôi.

-Ngọc....

-Có chuyện gì vậy Venus?

-Venus rất yêu Ngọc.... Ngọc đừng quên điều ấy nhé.....

Tôi im lặng gật đầu.

-Ngọc sẽ không quên. Mãi mãi không quên Venus đã tốt, đã hy sinh vì Ngọc nhiều như thế nào.

-Còn điều này nữa. Nếu Venus không nói, Venus sẽ cảm thấy rất ray rứt.

-Điều gì thế?

-Tối hôm Ngọc bị ngất. Người đã gọi Venus vào giúp Ngọc là...... Ngân Giang .....

Tôi bàng hoàng trước lời nói của Venus. Venus nhìn tôi. Tôi biết khó khăn lắm cô mới có thể nói ra điều này. Vì như vậy đồng nghĩa với việc giúp tôi đến gần Ngân Giang hơn. Venus cũng hiểu rằng một khi tôi biết trong lòng Ngân Giang còn có tôi thì tôi sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa Ngân Giang.

-Xin lỗi Venus.... - Tôi ngập ngừng nói.

-Venus đã nói là ghét nghe câu này nhất rồi kia mà.

Venus nói xong liền chạy nhanh xuống lầu. Tôi biết cô ấy không muốn tôi nhìn thấy cô ấy đang khóc. Tôi nắm chặt tay mình, cố ngăn cho nước mắt mình không rơi.

-Venus.... Ngọc thành thật xin lỗi......

Tôi buông tiếng thở dài, lặng nhìn bóng Venus khuất dần dưới chân cầu thang. Dẫu tôi có nói hàng nghìn lời xin lỗi cũng không cách nào bù đắp lại những tổn thương mà tôi đã mang đến cho Venus. Có lẽ kiếp này tôi đành phụ tình Venus, nhưng nếu có kiếp sau, khi chúng tôi còn may mắn gặp lại nhau, tôi nhất định sẽ làm tất cả để bù đắp lại những ân tình mà tôi nợ cô ấy.

Bỗng nhiên có tiếng rên khẽ phát ra từ phòng Ngân Giang. Thấy cánh cửa chỉ khép hờ, tôi đẩy nhẹ và chậm rãi bước vào. Ngân Giang đang ngủ nhưng dường như cô ấy đang mơ thấy ác mộng. Tôi ngồi xuống bên cạnh Ngân Giang. Trán cô ấy lấm tấm mồ hôi, miệng Ngân Giang không ngừng lặp đi lặp lại điều gì đấy.

"Không!"

"Đừng ..."

"Không!"

....

Ngân Giang thở gấp hơn, sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt ngây thơ. Tôi vội vã nắm chặt lấy bàn tay cô ấy rồi siết nhẹ.

" Không sao đâu, đừng sợ. Hoàng đang ở bên cạnh Ngân Giang, sẽ không có chuyện gì hết, mọi thứ sẽ qua nhanh thôi. "

Ngân Giang trở mình vài lần nhưng đã không còn lẩm nhẩm nữa. Tôi đưa tay phải lau mồ hôi cho Ngân Giang, tay trái vẫn nắm chặt tay Ngân Giang không rời. Một lát sau, cơn ác mộng có lẽ đã qua, Ngân Giang chìm sâu vào giấc ngủ. Ngân Giang thật đáng thương. Đến ngay cả người mạnh mẽ như tôi mà vẫn bị ám ảnh bởi những gì đã xảy ra vào ngày chúng tôi bị bắt cóc, huống gì là cô gái yếu đuối như Ngân Giang. Những đau khổ mà Ngân Giang phải gánh chịu đã quá nhiều, nó thật sự là quá sức chịu đựng đối với Ngân Giang. Người mà cô ấy đặt trọn niềm tin, quyết định gắn bó suốt cuộc đời lại nhẫn tâm phản bội, lừa dối cô ấy. Làm sao Ngân Giang có thể đối diện với sự thật tàn khốc như thế chứ. Tôi mím chặt môi mình, nghe nỗi đau quặn thắt tâm tư.

Tôi lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt Ngân Giang. Sự nữ tính và dịu dàng được khắc họa thật rõ nét trên gương mặt. Hàng mi cong, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi mọng đỏ hình cánh én càng tô điểm thêm nét quyến rũ. Không kiềm chế được cảm xúc đang dâng trào, tôi kề sát lại gần Ngân Giang, muốn đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn thật cháy bỏng. Nhưng trong tích tắc điều gì đó ngăn tôi lại. Tôi không có quyền làm thế, càng không nên làm thế. Tôi vốn không là gì của Ngân Giang, huống chi trong lúc này, điều mà tôi nên làm là ở bên cạnh chăm sóc, an ủi, động viên cô ấy chứ không phải đẩy Ngân Giang vào tình thế khó xử. Tôi thở dài, nhắm mắt rồi hôn nhẹ lên trán Ngân Giang.

" Hoàng mãi mãi yêu Ngân Giang ... "

Siết chặt tay Ngân Giang, áp vào má mình, cứ như thế, tôi thiếp đi từ bao giờ.

................................................

Tôi giật mình thức giấc khi cảm giác ai đó đang chạm vào tay tôi. Thì ra là Ngân Giang, cô ấy đang tìm cách gỡ tay tôi ra.

" Hoàng làm Ngân Giang đau phải không ? "

" Không phải, chỉ là ... "

Tôi nhìn Ngân Giang, tay vẫn nắm chặt tay cô ấy.

" Ngân Giang không thích Hoàng nắm tay Ngân Giang sao ? "

" Không ... "

" Không ? Là không thích hay không phải ? "

" Không ... Không có gì đâu. Hoàng buông tay Ngân Giang ra đi. "

" Hoàng không buông, nhất định không buông. Hoàng đã buông tay Ngân Giang một lần, và chịu biết bao đau khổ vì quyết định sai lầm đó. Bắt đầu từ bây giờ, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, Hoàng cũng mãi mãi không buông tay Ngân Giang ra lần nữa. "

Ngân Giang nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn rồi lặng lẽ quay mặt đi. Tôi đưa tay chạm nhẹ vào cằm Ngân Giang, quay khuôn mặt cô ấy về phía mình.

" Ngân Giang không có gì muốn nói với Hoàng sao ? "

" Hoàng về phòng đi. " - Ngân Giang trả lời nhưng ánh mắt lại lảng tránh sang nơi khác.

" Hoàng yêu Ngân Giang ! "

Ngân Giang nhìn tôi, gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên. Chắc hẳn cô ấy không hiểu tại sao tôi lại có can đảm nói lên điều ấy ngay trong lúc này. Thật ra đến cả tôi cũng không biết. Điều duy nhất tôi biết chính là cái cảm giác sợ hãi rằng tôi sẽ mất Ngân Giang vĩnh viễn luôn đè nặng trong tâm trí tôi. Nếu tôi cứ mãi nhút nhác, tôi sẽ đánh mất Ngân Giang. Tôi hiểu rằng đã đến lúc tôi nên đối diện với tình yêu của tôi, của Ngân Giang.

" Chúng ta hãy quên tất cả những chuyện không vui trong quá khứ và làm lại từ đầu nhé, Ngân Giang. Từ bây giờ Hoàng sẽ cùng Ngân Giang xây dựng những niềm vui mới của riêng chúng ta. Suốt cả quãng đời sau này, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, Hoàng nhất định sẽ cùng Ngân Giang vượt qua tất cả. "

" Đừng yêu Ngân Giang. Một ngày nào đó Hoàng sẽ hối hận vì đã yêu sai người, sẽ phải hối tiếc vì đã đặt tình yêu không đúng chỗ. "

" Hoàng đang đặt tình yêu đúng chỗ, yêu đúng người và không thể ngừng yêu Ngân Giang. "

" Ngân Giang không xứng đáng với tình yêu của Hoàng. "

" Sao Ngân Giang không nói là "Ngân Giang không yêu Hoàng!" ? "

Ngân Giang cúi mặt xuống né tránh câu hỏi của tôi. Tôi nâng cằm Ngân Giang lên.

" Ngân Giang luôn đưa ra hàng trăm lý do, nhưng chưa bao giờ Ngân Giang nói với Hoàng điều ấy. Vì trong lòng Ngân Giang có tình cảm giành cho Hoàng. "

" Dù Ngân Giang có yêu Hoàng thì sao, điều đó có quan trọng không ? Còn rất nhiều điều Hoàng chưa biết về Ngân Giang. Một khi tất cả sự thật bị phơi bày, Hoàng chắc chắn sẽ không còn yêu Ngân Giang như bây giờ nữa. "

" Hoàng không cần biết và cũng không muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ. Dù trước đây có bất cứ chuyện gì thì nó cũng đã là quá khứ. Điều mà Hoàng biết là Hoàng rất yêu Ngân Giang, yêu tất cả mọi thứ thuộc về Ngân Giang. "

Tôi nhìn Ngân Giang với ánh mắt tha thiết. Trán tôi tựa vào trán cô ấy, môi chúng tôi kề sát vào nhau. Trong đêm tối, tôi nghe nhịp tim Ngân Giang đang đập mạnh. Hơi thở chúng tôi hòa quyện vào nhau. Tôi muốn hôn Ngân Giang bằng nụ hôn nồng nàng nhất. Nhưng ngay giây phút ấy, Ngân Giang chợt quay mặt đi.

" Hoàng về phòng đi ! "

Tôi ôm lấy Ngân Giang vào lòng, siết nhẹ cô ấy trong vòng tay.

" Hoàng sẽ đợi, đợi đến khi Ngân Giang chấp nhận tình yêu của Hoàng. Ngủ ngon nhé, Ngân Giang. "

Tôi hôn nhẹ lên trán Ngân Giang rồi lầm lũi quay lưng đi. Tôi biết không thể ép buộc Ngân Giang đón nhận tình yêu của tôi ngay bây giờ được. Cô ấy cần thời gian để quên đi tất cả. Tôi thầm trách bản thân mình sao quá vội vàng. Những điều tôi làm bây giờ có khác gì đang đẩy Ngân Giang vào tình huống khó xử nhất đâu chứ. Tôi buông tiếng thở dài.

.................................................

Sáng hôm sau, điều làm tôi thấy hạnh phúc chính là sự có mặt của Ngân Giang trong bữa ăn sáng. Mẹ cũng rất vui mừng khi thấy Ngân Giang đã có khí sắc trở lại. Tôi biết Ngân Giang có thói quen uống một ly nước cam trong bữa ăn nên tự mình đi lấy cho cô ấy. Mọi người vui vẻ bắt đầu bữa sáng. Mẹ gắp cho Ngân Giang vài món ăn. Nhưng dĩa đồ ăn vừa đưa tới trước mặt Ngân Giang, cô ấy chợp đưa tay che miệng. Mặt Ngân Giang bắt đầu chuyển sắc. Vài giây sau, người Ngân Giang khẽ rung lên. Ngân Giang ... muốn nôn ...

Tất cả mọi người nhìn Ngân Giang với ánh mắt sững sốt.

Ngân Giang nhắm chặt mắt, cô lại lấy tay che miệng. Dấu hiệu buồn nôn lại bắt đầu.

Mọi người nhìn qua nhau rồi nhìn Ngân Giang với vẻ bàng hoàng.

Ngân Giang lại muốn nôn.

Mọi người đều buông đũa xuống bàn trong hoảng hốt.

Riêng tôi, chiếc ly đã tuột khỏi tay, rơi xuống nền đất lạnh tạo nên một thứ âm thanh lạnh lùng chói tai.

Xoảng......................................

Mọi thứ đang vỡ vụn ra thành trăm nghìn mảnh nhỏ...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz