ZingTruyen.Xyz

Tro Choi Tinh Yeu

Một ngày trôi qua... bình thường... không có bất cứ chuyện gì đặc biệt.... Tối đến, chúng tôi cùng nhau đi nhà thờ. Mặc dù theo đạo Phật, nhưng tôi cũng vẫn đi cùng mọi người, một phần là vì muốn mọi người vui, một phần vì không muốn rời xa Ngân Giang. Ngày hôm nay, dù cho có phải đi bất cứ nơi nào, trèo đèo, vượt suối, lên rừng , xuống biển hay bất cứ nơi nào, tôi nhất định cũng sẽ luôn đi cùng cô ấy, không để cô ấy rời khỏi tôi. Ngoài đường rất đông người qua lại, nhà thờ dường như chật kín người, họ chen lấn, xô đẩy nhau. Uyên dặn dò mọi người

-Coi chừng lạc nhau đó nha, cẩn thận coi chừng người ta đẩy té nữa đó.

Chúng tôi cùng nhau leo lên nhà thờ, đường lên khá cao và dốc, lại chật kín người. Hình như có ai đó đẩy mạnh Ngân Giang, cô ấy ngã nhẹ vào tôi. Mọi người bắt đầu xô đẩy, lấn át. Tôi kéo Ngân Giang lại gần mình, để cô ấy tựa vào lòng tôi và che chở cho cô ấy. Trời thật lạnh, nhưng ở giữa đám đông thì rất nóng và ngộp. Tôi cảm nhận được thân thể ấm áp, từng hơi thở và nhịp tim của Ngân Giang. Tôi biết mình đã yêu cô ấy rất nhiều, rất nhiều...

-Ngân Giang có lạnh không?- Tôi ân cần hỏi

-Giang không lạnh...

-Đưa tay cho Ngọc nhé. Ngọc sẽ dẫn Giang đi. Nắm thật chặt, đừng buông tay ra nhé, nếu không sẽ bị lạc đấy. Đừng sợ, có Ngọc ở đây, Ngọc sẽ bảo vệ Giang, sẽ không có chuyện gì đâu. -Tôi nhẹ nhàng nói.

Ngân Giang nhìn tôi, mắt cô ấy thật buồn và khẽ đưa tay cho tôi. Nắm thật chặt bàn tay của Ngân Giang, khẽ siết nhẹ bàn tay mềm mại và mịn màng của cô ấy, tôi biết mình mãi mãi không bao giờ muốn bỏ bàn tay của cô ấy ra... Sau khi lên nhà thờ, chúng tôi cùng nhau đi ăn rồi quay về. Mọi việc diễn ra hết sức bình thường...

Hôm nay là lần đầu tiên Ngân Giang không đàn những bản nhạc buồn, cô ấy đàn những bản nhạc về Giáng Sinh... Lặng lẽ dựa đầu vào góc tường nghe cô ấy đàn, tôi lại tiếp tục đếm ngược thời gian. 5 phút, 4 phút, 3 phút, 2 phút....1 phút...... Pong Pong... Chuông đồng hồ điểm đúng 12 giờ. Ngày 24 tháng 12 đã thật sự trôi qua, trôi qua một cách hết sức bình thường. Tôi thở phào nhẹ nhõm như trút được nỗi sầu não ngàn cân đã đeo bám tôi bao ngày nay. Tôi không biết sao mình lại vui mừng như vậy...

Bản nhạc kết thúc. Ngân Giang đứng lên và tiến lại gần tôi. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt thật dịu dàng và...ôm lấy tôi. Đây là lần đầu tiên Ngân Giang chủ động làm như vậy. Đưa tay vuốt nhẹ lên má tôi, Ngân Giang nói thật nhỏ

-Giang có chuyện muốn nói với Ngọc....

Tôi đoán cô ấy muốn nói gì với tôi. Tôi thật sự không muốn nghe, càng không dám đối diện. Nắm nhẹ bàn tay của Ngân Giang, tôi tha thiết nói

-Đừng nói gì hết, Ngân Giang không cần nói bất cứ lời gì hết. Ngân Giang đã từng hứa là cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ rời xa Ngọc, đúng không ...?

-...Đúng.... Giang đã từng hứa không bao giờ rời xa Ngọc vì bất cứ chuyện gì hay lý do gì... Nhưng....

-Chỉ cần Giang không rời xa Ngọc là được rồi. Chỉ cần Giang luôn ở bên cạnh Ngọc, chỉ cần được ở bên cạnh Giang, với Ngọc như vậy là đã quá đủ hạnh phúc rồi. Vì vậy cho dù Giang có không yêu Ngọc, cho dù Giang có yêu một người khác đi chăng nữa, Ngọc cũng bằng lòng chấp nhận... Chỉ cần Giang đừng bao giờ rời xa Ngọc, chỉ cần để Ngọc được ở mãi bên cạnh Giang là được. Những cái khác, Ngọc không quan tâm, không để ý đến, càng không bao giờ đòi hỏi hay yêu cầu bất cứ điều gì với Giang. Và cũng không bao giờ ép buộc Giang phải có tình cảm với Ngọc, hay mong muốn một vị trí quang trọng nào đó trong trái tim Giang.... Chỉ hy vọng được ở mãi bên Giang, thì dù có là gì, hay thậm chí không là gì, Ngọc cũng chấp nhận và không bao giờ hối hận. Hứa với Ngọc, đừng bao giờ rời xa Ngọc được không? -Nâng nhẹ cằm Ngân Giang lên, tôi dịu dàng nói với cô ấy.

Ngân Giang nhìn tôi. Mắt cô ấy đã bắt đầu ngấn lệ. Khẽ nhắm mắt lại, Ngân Giang lắc nhẹ đầu, giọng cô ấy đã bắt đầu nghẹn ngào. Tựa đầu vào vai tôi, Ngân Giang khẽ nói

-Tại sao lại tốt với Giang như vậy. Giang thật sự không xứng đáng để Ngọc phải tốt với Giang như vậy, thật sự không xứng, không xứng đáng với tình yêu của Ngọc.... Giang không tốt như Ngọc vẫn nghĩ đâu.... Tại sao lại yêu một người như Giang chứ, tại sao.....???

-Ngọc cũng không biết tại sao, Ngọc chỉ biết Ngọc rất yêu Giang, rất yêu... Cho dù Giang có thật sự như thế nào, cho dù Giang có không tốt bao nhiêu đi nữa, thì Ngọc vẫn mãi yêu Giang. Vì một khi đã yêu Giang, Ngọc sẽ chấp nhận tất cả, sẽ yêu tất cả mọi thứ, mọi điều thuộc về Giang, cho dù đó là bất cứ gì đi chăng nữa. Bởi vì Ngọc yêu Giang, yêu những điều tốt nơi Giang, yêu luôn những điều chưa tốt, và thậm chí là cả những điều không tốt nơi Giang. Ngọc yêu Giang mà không cần có bất cứ một lý do gì, chỉ có một lý do duy nhất, đó là trái tim Ngọc bảo rằng....nó rất yêu Diệp Ngân Giang....chỉ đơn giản như vậy mà thôi....

Tôi ôm chặt Ngân Giang vào lòng, khẽ siết nhẹ cô ấy trong vòng tay. Ngân Giang nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, ngọt ngào và đầy quyến rũ

-Ngân Giang..... Ngân Giang rất....

Nhưng cô ấy chỉ kịp nói đến đó, lời thì...... Píng Pong...Píng Pong... Chuông cửa vang lên.... Giờ này còn có ai đến sao, ai đã bấm chuông, tai sao lại đến vào giờ này.... Ngân Giang rời khỏi vòng tay của tôi và lặng lẽ quay mặt đi nơi khác. Mọi người đã ngủ, không còn cách nào khác, tôi đành ra mở cửa, lòng dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ. Người vừa bấm chuông là một người con trai, anh ta không phải là người đẹp trai hào hoa phong nhã hay đa tình. Nhưng ở anh ta hiện lên một nét đàn ông, mạnh mẽ, nghị lực, kiên cường và vững chải, là mẫu người đàn ông chín chắn và trưởng thành, hay có thể nói anh ta chính là mẫu người đàn ông lý tưởng, là chổ dựa an toàn mà tất cả các cô gái đều mơ ước. Anh ta nhìn thẳng tôi và nói

-Anh đến để tìm Diệp Ngân Giang. Hãy cho anh gặp cô ấy, được không...?

"Diệp Ngân Giang", người anh ta muốn tìm là Ngân Giang sao... Vậy anh ta là.... Tôi nghe lòng tê tái... Tôi không hiểu tại sao, vì lý do gì, nhưng tôi lại mở cửa mời anh ta vào. Tôi lê từng bước chân thật nặng nề vào nhà. Nắm thật chặt lấy bàn tay của chính mình, tôi nói như tập đánh vần..

-.....Có....người....muốn ..... gặp .....Ngân..... Giang........

Ngân Giang khẽ quay người lại. Cô nhìn thấy người đàn ông đó. Cô đứng lặng người, sửng sốt. 1 giây, 2 giây, 3 giây... Ngân Giang lao nhanh vào vòng tay của người đàn ông đó....

-Quốc Khang...... - Ngân Giang kêu lên trong niềm hạnh phúc...

Người đàn ông đó ôm thật chặt Ngân Giang vào lòng. Anh ta nhẹ nhàng hôn lên trán của Ngân Giang

-Anh rất nhớ em.... tình yêu của anh, sự sống của anh...... Anh nhớ em biết chừng nào......

Vỡ tan.... Ngổn ngang.... Tôi nghe tiếng tim mình đang tan vỡ ra thành từng hàng ngàn, hàng vạn mãnh nhỏ. Tim tôi như ngừng đập. Nghẹt thở.... tôi cảm giác được tất cả mọi vật xung quanh tôi như đang ngừng lại, thời gian như ngừng trôi, trái đất như bỗng ngừng quay.... Tôi nghe thấy được, cảm giác được lòng mình....vụn vỡ....tan tác...

-Đi với anh, em nhé. Lần này, chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa nhau nữa, anh sẽ không bao giờ để mất em lần nữa đâu. - Người đàn ông nhìn Ngân Giang trìu mến nói.

Anh ta nắm lấy tay Ngân Giang và dắt cô quay lưng bước đi. Ngân Giang quay lưng bước đi theo người đàn ông đó.

-Đừng đi..... Ngân Giang..... -Tôi nói như mếu, lòng se thắt, đớn đau.

Ngân Giang dừng bước, cô đứng lại.... Ngân Giang quay lại nhìn tôi. Ánh mắt đầy đau thương...

-Ngân Giang ....đừng đi.... đừng đi.... - Tôi nói giọng gần như cầu khẩn, van xin tha thiết...

-Ngọc.... Ngân Giang...... - Ngân Giang ngập ngừng nói không nên câu.

Anh ta nhìn tôi và nói.

-Ngân Giang là người yêu của anh và cũng là vợ chưa cưới của anh. Anh đến để đưa cô ấy đi. Khi nào Ngân Giang đủ tuổi, tụi anh sẽ làm đám cưới...

Tôi không còn tin vào tai mình nữa, không còn nghe thấy thêm được gì nữa...

Người đàn ông đó kéo nhẹ Ngân Giang vào lòng

-Chúng ta đi thôi em...

-Đừng đi mà.... Ngân Giang...đừng đi.... -Giọng tôi đã nghẹn, tôi sắp nói không nên lời. Tôi nắm thật chặt hai bàn tay mình lại. Người tôi đang run lên vì sợ...

Ngân Giang không nói thêm bất cứ lời nào, không quay lưng đi, cũng không nhìn người đàn ông đó. Cô ấy nhìn tôi, đầy đau thương và day dứt... Cô ấy cũng đang run lên... Ngân Giang dường như không còn đứng vững được nữa. Cô ấy dựa vào người Quốc Khang, tay vịn thật chặt vào tay anh ta. Cô ấy cũng như muốn khóc. Cô ấy nói như van xin

-Quốc Khang....hãy đưa em đi, hãy nhanh đưa em đi khỏi nơi này...... Em xin anh đấy.....

Anh ta dìu Ngân Giang quay đi

-Ngân Giang.....đừng đi mà...đừng đi...... đừng đi..... - Giọng tôi đã pha lẫn với cái run rẩy. Toàn thân tôi run lên, môi tôi run như van xin. Mím chặt môi mình, tôi cố ngăn những giọt nước mắt trong nỗi đau đớn tuyệt vọng.

Ngân Giang lại một lần nữa quay lại nhìn tôi. Ngân Giang khóc, nước mắt cô đã bắt đầu rơi. Ngân Giang toan bước tới về phía tôi

-Ngọc....Ngân Giang....

Nhưng người đàn ông đó giữ Ngân Giang lại. Anh ta siết chặt cô ấy trong vòng tay, ôm cô ấy vào lòng. Hình như anh ta đã nghi ngờ điều gì đó.

-Tại sao... tại sao Ngân Giang lại không thể đi? - Anh ta hỏi tôi.

Nhưng tôi mặc kệ, tôi không muốn trả lời câu hỏi của anh ta, càng không cần thiết trả lời câu hỏi của anh ta. Cố gắng nuốt ngược những giọt nước mắt vào trong lòng. Tôi tha thiết nói

-Ngân Giang đừng đi nhé, hãy ở lại, đừng đi..... Ngân Giang đã hứa với Ngọc rồi mà.....

-Ngân Giang... - Ngân Giang ngập ngừng nói trong nước mắt.

Quốc Khang nắm chặt tay Ngân Giang, anh dắt cô đi thật nhanh.

-Ngân Giang............ Đừng đi mà............đừng đi................ - Tôi nói trong tuyệt vọng.

Và lần này, Ngân Giang không quay lại nhìn tôi nữa. Cô bước đi thật nhanh như muốn chạy trốn. Ngân Giang nắm thật chặt tay Quốc Khang như một người đang bám chặt một cái phao lênh đênh trên biển. Cô leo lên xe Quốc Khang, ôm anh ấy thật chặt, Ngân Giang không quay đầu lại, cô cúi đầu dựa vào lưng anh ta. Chiếc xe lao nhanh đi trong màn đêm....

Tôi đứng lặng yên. Tuyệt vọng, hụt hẫng. Trái tim tôi bây giờ như đang rên rỉ, thoi thóp.... Ngân Giang đã đi rồi... Cô ấy đi lần này chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại nữa, mãi mãi không bao giờ quay lại nữa, không bao giờ.... Tôi đã không có bất cứ cách nào giữ cô ấy lại, chỉ biết câm nín lặng lẽ nhìn bóng cô ấy dần xa khuất. Lần này, tôi đã thật sự mất cô ấy thật rồi, mất cô ấy mãi mãi..... Trống trải, hoang mang, đau đớn.... tôi khụy xuống..... mọi vật như ngừng lại.........Chỉ mới vài phút ngắn ngủi trước đây thôi, Ngân Giang vẫn còn nằm trong vòng tay của tôi. Chỉ vài phút ngắn ngủi trước đây thôi, tôi vẫn còn nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy. Vậy mà giờ đây, cô ấy đang ở trong lòng một người khác, đang nắm lấy tay một người khác...không phải là tôi.... Tất cả chỉ thay đổi trong vài phút hết sức ngắn ngủi...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz