ZingTruyen.Xyz

Tro Choi Tinh Yeu

Người ta vẫn thường nói "hồng nhan họa thủy" quả thật không sai. Từ khi tôi về thành phố này, từ khi bước vào ngôi trường này, từ khi những cô gái xinh đẹp này xuất hiện trong cuộc sống của tôi...Tất cả mọi thứ đã bị thay đổi và đảo ngược hết. Lời nhận xét mà trước đây Tịnh Quyên đã nói về Venus quả thật là đã bắt đầu linh nghiệm.... "nữ thần sắc đẹp" và bao gồm luôn cả "chiến tranh". Từ sau lúc mà Venus nói thích tôi, hình như mối quan hệ của tôi và Ngân Giang đã bắt đầu rạn rứt. Ngân Giang không còn nói chuyện, không còn cười với tôi nữa. Và thậm chí là còn luôn tránh mặt tôi, và còn lạnh lùng hơn cả trước đây với tôi nữa. Dù tôi có cố gắng tiếp cận, cố gắng làm điều gì đó cho Ngân Giang vui, cố gắng nói điều gì đó cho cô ấy cười, thì Ngân Giang cũng chỉ im lặng. Và thay vì đáp lại tình cảm của tôi bằng một nụ cười thật ngây thơ, thật trong sáng như trước đây thì bây giờ chỉ là một gương mặt lạnh lùng và vô cảm...

Đã một tuần trôi qua, nhưng Ngân Giang không cho tôi bất cứ một cơ hội giải thích nào, hay nói đúng hơn là cô ấy không muốn nghe tôi giải thích...Dạo gần đây, tôi luôn buồn bã và ít cười hơn, làm sao mà tôi có thể cười khi trong lòng đầy đau đớn như thế kia chứ....

Hôm nay là một ngày Chủ Nhật đẹp trời, ánh nắng chan hòa thật dễ chịu, làm cho tôi cảm thấy ấm áp hơn trong cái không khí lạnh lẽo của ngôi nhà này... Lạnh lẽo bởi ánh mắt vô tình và hờ hững mà Ngân Giang luôn giành cho tôi...

-Hôm nay chúng ta đi Bãi Tiên chơi nha? -Tôi rủ mọi người.

-Hôm nay..? -Trúc ngạc nhiên hỏi.

-Uhm....Hôm nay, ngay bây giờ. Ngọc muốn đi đâu đó chơi. Ở nhà buồn và chán lắm...

-Ngọc muốn đi ngay hôm nay thật sao..?- Venus nhìn tôi ngạc nhiên hỏi.

-Uhm, ngay hôm nay... Mọi người không muốn đi sao...?

-Ngọc không biết.....- Vy ngập ngừng nhìn tôi hỏi.

-Được, nếu Ngọc đã thích đi, thì mọi người cùng đi nha. Đi rồi về sớm cũng được mà. -Venus cắt ngang lời của Vy.

Mọi người nhìn nhau có vẻ lạ, Vy, Uyên và Trúc nhìn nhau, họ có vẻ phân vân, do dự... Tôi nhận thấy điều đó, nhưng lúc này, tôi thật sự đã quá mệt mỏi, quá chán chường, tôi chẳng còn chút hơi sức nào để thắc mắc hay quan tâm. Việc bây giờ tôi có thể nghĩ đến chính là đi đâu đó để giải khây. Cuối cùng mọi người cũng đồng ý đi với tôi.

-Trúc lên phòng gọi Ngân Giang đi cùng luôn đi. -Vy nói với Trúc.

-Uhm. Trúc chạy nhanh lên phòng. Một lát sau, Trúc chạy xuống nói với mọi người.

-Giang không đi...

Mặc dù đã biết trước kết quả, nhưng tôi vẫn không khỏi thất vọng và hụt hẫng... Không có Ngân Giang đi cùng, với tôi chuyến đi này thật chẳng có gì là ý nghĩa. Không khí và cảnh biển ở Bãi Tiên rất đẹp, nhưng với tôi, mọi vật bây giờ trở nên thật vô hồn. Trời đã chiều. Trúc giục mọi người

-Về thôi, trễ rồi kẻo không kịp chuẩn bị...

-Về...? -Tôi hỏi với giọng đầy ngạc nhiên, vì lần đầu tiên tôi thấy mọi người khẩn trương và muốn về sơm như vậy.

-Bây giờ về thì chán lắm... Hay tối nay tụi mình đi club nha. Ngọc muốn thay đổi không khí... -Tôi ngập ngừng nói.

-Đi club...?- Vy ngạc nhiên hỏi.

-Hôm nay Ngọc sao vậy, sao hết đòi đi chỗ này, lại đến dòi đi chỗ khác. Ngọc không nhớ hôm nay là ngày gì sao? - Vy hỏi tiếp.

-Là ngày gì..? Ngọc không biết, không nhớ...

-Trời...Hôm nay là ngày sinh nhật của Ngân Giang đó. Ngọc không nhớ thật sao....?-Trúc hỏi, giọng đầy ngạc nhiên.

Lúc này thì tôi hoàn toàn sửng sốt. Tôi lấp bấp hỏi...

-Hôm...hôm nay là ngày mấy?

-18 tháng 11. Là ngày sinh nhật của Ngân Giang đó. - Vy nói.

Đúng rồi, 18 tháng 11, hôm nay là ngày 18 tháng 11, là ngày sinh nhật của Ngân Giang. Đầu óc của tôi dạo này làm sao thế này, sao tôi lại có thể quên một ngày quan trọng như thế này chứ... Tôi luôn chờ đợi ngày này đến, luôn mong đợi ngày này sẽ đến, nhưng sao khi nó đến rồi, tôi lại có thể lãng quên như thế này chứ. Tôi thật ngốc, thật khờ, thật là ngu.... Chắc có lẽ dạo này tâm trạng tôi rối bời, quá chán chường nên tôi đã quên mất ngày tháng, thậm chí là ngày sinh nhật của Ngân Giang, ngày quan trọng nhất đối với tôi như thế này đây...

-Về thôi, về nhanh đi. Ngọc đã quên mất... -Tôi giục mọi người.

Tôi phóng xe như bay, mọi người đều la hoảng, nhất là Venus, bởi vì cô ấy đang ngồi trên xe tôi..

-Ngọc ơi, chạy từ từ thôi nào...

-Mọi người sẽ ở nhà, chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Ngân Giang. Ngọc chưa chuẩn bị quà phải không? Vậy có cần đi mua quà không? -Uyên nói.

-Uhm, lát nữa Ngọc sẽ đi mua quà, mọi người cứ về nhà trước đi nha. Ngọc sẽ về liền.

Chở Venus về tới nhà, tôi vội phóng xe đi ngay. Tôi đã dự tính sẽ làm những gì, mua quà gì cho Ngân Giang từ trước, nhưng tôi đã quên mất đó là ngày hôm nay, nên không kịp chuẩn bị ngay từ đầu. Và việc đầu tiên của tôi là chạy thật nhanh đến tiệm bán bánh kem.

-Cô ơi, cháu cần một chiếc bánh kem thật to, cô có thể làm liền cho cháu ngay bây giờ được không. Cháu muốn chiếc bánh kem có một vườn hoa lan màu trắng thật đẹp. Kèm theo là một cô búp bê đang ngồi đàn piano trong khu vườn hoa lan ấy, nha cô. -Tôi nói với cô chủ tiệm bánh.

-Kiểu đó khó lắm cháu ơi. Bây giờ làm không biết có kịp không? - Cô ta trả lời.

-Ráng giúp cháu đi cô. Cháu cần gấp, làm liền cho cháu đi, bao nhiêu cũng được...- Tôi năn nỉ.

Và hình như sau câu "bao nhiêu cũng được" của tôi, cô chủ tiệm đồng ý ngay, không chút do dự. Tôi vội vã rời khỏ tiệm và lái thật nhanh đến cửa tiệm kim hoàn. Đây rồi, món quà mà tôi rất yêu thích, rất mong muốn tặng nó cho Ngân Giang... Sợi dây chuyền bạch kim với hình mặt trăng và những vì sao nhỏ vây quanh trông thật đẹp và thật dễ thương. Tôi đã thích nó ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nó, Ngân Giang đeo nó nhất định sẽ rất đẹp. Sợi dây chuyền nay thật ra là tôi đã cho đặt kiểu mẫu từ trước, kiểu mà tôi đã nghĩ ra để giành tặng riêng nó cho Ngân Giang.

-Cháu tới lấy sợi dây chuyền đã đặt, cô làm ơn gói lại thật đẹp cho cháu nhé? - Tôi nói, đôi mắt không giấu được niềm hân hoan.

Tôi quay lại tiệm bánh. Chiếc bánh vừa mới được làm xong và đang được khắc chữ. Đúng như tôi mong đợi, chiếc bánh thật đẹp với khu vườn hoa lan trắng và cô búp bê đang ngồi đàn. Tôi cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc đang len lỏi trong cơ thể mình. Hôm nay là ngày sinh nhật của Ngân Giang, dù có giận mình đến mấy, chắc chắn Ngân Giang cũng không nỡ đối xử quá lạnh lùng với mình. Đây là cơ hội duy nhất và tốt nhất để mình có thể làm lành với cô ấy. Mình sẽ nói với Ngân Giang là hãy tha lỗi cho những hành động, lời nói, cử chỉ khiếm nhã của mình. Mình sẽ nói với cô ấy hãy tha lỗi cho mình, hãy cho mình một cơ hội, cơ hội để làm bạn với cô ấy. Đúng, đúng, chính là như vậy, chỉ cần như vậy thôi. Mình sẽ nói cho cô ấy biết, ngay bây giờ, ngay lúc này, mình chỉ cần được làm bạn với cô ấy thôi, như vậy đối với mình là đã quá đủ, quá hạnh phúc rồi. Chỉ cần được ở bên cạnh cô ấy thôi, chỉ cần được thấy cô ấy vui, được thấy cô ấy cười, vậy là được rồi, mình sẽ không đòi hỏi hay dám yêu cầu thêm bất cứ điều gì. Mình sẽ nói với cô ấy, hãy cho mình một cơ hội... Đúng, đúng, chính xác là như vậy... Mình nhất định sẽ nói như vậy với cô ấy.... Hay quá, đã sắp về đến nhà rồi, chỉ cần quẹo vào hai con đường nữa thôi là tới. Tôi sẽ được gặp Giang, sẽ được nói với Ngân Giang những điều tôi suy nghĩ, những điều tôi muốn nói. Cảm giác vui vẻ và đầy hạnh phúc pha lẫn vui mừng và hồi hộp vây lấy tôi.... Thì bỗng dưng.....

KÉTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT...................... ............

Tôi thắng xe thật mạnh, cú thắng quá gấp, tôi ngã nhào xuống đất, cả chiếc xe cũng ngã theo. Nhưng quan trọng là chiếc bánh kem đã bị hất ra khỏi xe, văng xuống đất, vỡ toan.... Tôi chết lặng người....món quà của tôi...món quà mà tôi định tặng cho Ngân Giang....món quà mang theo niềm hy vọng của tôi.....đã tan thành ....mây khói. Tôi ngước lên nhìn với vẻ mặt vừa thất vọng, vừa giận dữ... Nhưng.... sự thất vọng đó càng nhân lên khi tôi nhìn thấy trước mặt tôi là bọn nhóc lưu manh mà tôi đã gặp hôm trước lúc đi với Vy. Tụi nó chặn lấy đầu xe tôi, bước xuống, vẻ mặt đầy khiêu khích, và trên tay bọn chúng là những cây gậy thật to và dài. Tôi bắt đầu cảm thấy bất an, không hẳn tôi sợ bọn chúng, nhưng ngay lúc này, tôi chẳng có thời gian, chẳng có tâm trạng gì để đánh nhau với bọn chúng... Tôi chỉ muốn về nhà, về thật nhanh, về với Ngân Giang.... có lẽ cô ấy đang đợi tôi... Tôi muốn về, rất muốn về.

-Tao không có thời gian để giỡn với tụi bây. Tránh ra.- Tôi gằn giọng..

-Nhưng tụi này có thời gian để giỡn với bà chị đó. -Tụi nó khiêu khích tôi.

Tôi không muốn gây thêm bất cứ rắc rối hay phiền phức nào nữa, tốt nhất bây giờ là không nên đụng đến bọn chúng, vì tình thế bây giờ hoàn toàn bất lợi đối với tôi. Tôi móc chiếc điện thoại ra.

-Đi nhanh đi, nếu không tao gọi cho...

Vụttttttttttttttttttttttttt. Không đợi tôi nói hết câu, một đứa trong nhóm vung thẳng gậy vào tôi. Tôi nhanh chóng né sang một bên và tránh được, nhưng chiếc điện thoại trên tay tôi rơi xuống đất. Một tên nhanh chóng đá nó văng vào một góc.... Thế là hết, tôi chẳng còn cách nào khác để tránh trận đánh này. Xung quanh không có ai, vì đây là khu giành cho những căn biệt thự sang trọng nên rất ít người qua lại và rất yên tĩnh.

-Năm đánh một sao, không thấy nhục ah. Đã vậy tụi bây còn là con trai, xúm lại đánh một người con gái như vậy không thấy hèn hạ sao. Đã vậy còn phải cầm gậy để đánh một người tay không nữa chứ. Trò tồi tệ vậy cũng làm được sao.- Tôi nói.

-Không trả được thù bữa trước thì đó mới là nhục đó. Không cho mày một trận thì đó mới là hèn đó, biết không bà chị.- Tụi nó nhìn nhau cười.

Vụttttttttttttttttt.. Vừa dứt lời, tụi nó lao nhanh vào tôi. Tôi tránh được và đánh trả. Một tên, hai tên..gục...tôi nhanh chóng chụp lấy một cây gậy và chỉ vào bọn chúng.

-Tao nhắc lại lần nữa, tao không có thời gian đùa với tụi bây. Đi ngay trước....

Và tôi chỉ kịp nói đến đó thì tôi cảm giác được như có ai đó đang đánh một cú như trời giáng vào đầu tôi. Cây gậy trên tay tôi rơi xuống. Quá bất ngờ, quá nhanh và quá mạnh, tôi không thể tránh kịp, tôi khụy người xuống. 1, 2, 3, 4, 5.....6... Rõ ràng chỉ có 5 thằng...sao bây giờ lại có thêm một thằng thứ 6 xuất hiện.... Lũ khốn....chúng đánh lén....

-Bất ngờ không bà chị... Món quà đặc biệt giành riêng cho bà chị đó. Thích chứ... Nghe nói bà chị là cao thủ Judo, nên tụi này mới có quà tặng riêng đó. Tôi loạng choạng đứng lên. Hình như cái gì đó đang chảy ra... máu...là máu....nó đang chảy ra từ đầu của tôi... Tôi nhặt lấy cây cố đánh mạnh vào bọn chúng... nhung cái tôi đánh trúng lúc này là...không khí.... Cảnh vật xung quanh tôi đang mờ dần... Tôi thấy người mình đang đau đớn rã rời, một chút sức lục cũng không còn... Tôi không còn nhìn rõ được nữa....những tên đang đứng trứoc mặt tôi như biết phân thân ra làm hai...làm ba người...

Bốpppppppppppppp... Một tên đấm mạnh vào mặt tôi, hình như vậy....vì tôi cảm thấy hình như máu trong miệng mình đang chảy ra.... Tôi nhìn thấy ...hình như đó là chiếc phone của tôi.... Cố gắng...tôi cố gắng lê người lên phía trước.

Bộppppppppppppppppp... Chiếc phone văng ra xa.... hình như ai đó đang đạp lên tay tôi, giẫm mạnh...... Đau đớn....một chút sưc lục cũng không còn.... Tôi thấy mệt quá....rất mệt...cảnh vật xung quanh tôi tối dần, tối dần....

Tôi có cảm giác như mình đang ...đóng phim.... Và tôi là nhân vật chính, bị đánh tơi tả.... Nhưng tôi không có được cái may mắn như trong phim, không co bất cứ vị anh hùng nào xuất hiện để ra tay...cứu giúp.... Hình như trước khi ngất đi, điều duy nhất tôi nghĩ đến là không biết mình có như những nhân vật trong phim không.... Bị ai đó đánh vào đầu...khi tỉnh dậy thì sẽ bị...mất trí nhớ.... Nếu...nếu như giống trong phim thì sao nhỉ...nếu tôi cũng mất trí nhớ thì sao...Nếu vậy...khi tỉnh lại...tôi sẽ quên mất Ngân Giang sao.... Không...không...nếu phải quên cô ấy thì tôi thà để bọn chúng đánh thêm mấy cú nữa....thà là tôi mãi mãi không tỉnh lai...... Với tôi, điều đó có lẽ sẽ dễ chịu hơn là phải quên mất Ngân Giang..... Tôi thiếp đi....không biết gì.... Điều cuối cùng mà tôi biết trước khi ngất đi chính là...

-......... Ngân Giang....... - Tôi khẽ gọi tên cô ấy trong nỗi đau cả thể xác và tâm hồn........

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz