Trinh Lao Su Xin Chi Giao Them
Chiếc mô tô phân khối lớn dừng lại trước cổng trường cấp 3 nổi tiếng. Là xe của Tôn Ân Hy, cô gái với chiều cao 1m70, nổi bật với mái tóc dài màu xám khói bay lất phất trong gió. Cô bước xuống xe với phong thái tự tin và lạnh lùng. Ánh mắt sắc bén quét qua đám học sinh xung quanh khiến họ dạt ra xa, không dám lại gần. Ân Hy quen với việc người khác phải lùi bước trước cô - một cô gái với cái hư danh "Con gái độc nhất của Tôn thị". Với chiếc áo khoác da đen, quần jeans rách gối và đôi giày thể thao, cô trông chẳng khác gì một nữ quái chứ chẳng giống một cô tiểu thư của tập đoàn đứng đầu đất nước tỷ dân này chút nào.Ngay khi Ân Hy bước vào sân trường cũng là lúc một cô gái với vẻ ngoài trong sáng chạy đến khoát lấy tay cô, dường như là người quen."Đa Anh nhà ta năm nay vào cấp 3 rồi nhỉ?" Ân hy hiếm hoi nở nụ cười"Vâng, còn được học chung lớp với chị nữa đó nha" Đa Anh ranh mãnh cườiLúc này Ân Hy mới chợt khựng lại, chung lớp... có nghĩa là cô vẫn học lớp 10 hay sao, chết tiệc lão Trần! Sao vẫn chưa cho cô lên lớp, đã là năm thứ 4 rồi, bạn bè cô là Mỹ Kỳ, Lữ Đa, Bảo Nhã cũng đã ra trường cả rồi.Ánh mắt Ân Hy lạnh lùng nhìn chằm chằm vvề phía khu vực của giáo viên, tách tay của Đa Anh ra khỏi tay mình. Cơn tức giận trong cô bùng lên khi nhớ đến việc mình vẫn phải học lại lớp 10. Cô nhíu mày, giọng đầy bực tức, Ân Hy đùng đùng bỏ đi, hướng thẳng tới phòng thầy tổng phụ trách. Cô không thể chấp nhận việc năm nay lại tiếp tục mắc kẹt ở lớp 10 thêm một lần nữa.Tại phòng thầy phụ trách, Trình Tiêu đang ngồi chờ thầy Trần phân công công việc thực tập. Trình Tiêu với mái tóc đen dài ngang vai, đôi mắt màu nâu trà, khoác trên người bộ đồng phục giáo viên chỉnh tề. Tâm trạng nàng hiện tại là vô cùng lo lắng, vị trí giáo viên thực tập này không phải nàng nhờ thực lực mà có được, chính là nhờ Tố Trinh, một người chị có cùng đam mê hội họa với nàng giới thiệu nàng vào đây. Áp lực thật sự vô cùng lớn, nàng tự nhủ với bản thân rằng phải làm thật tốt để không làm mất mặt Chu tiền bối.Thầy Trần đang bàn giao công việc cho Trình Tiêu thì cánh cửa phòng bất ngờ bật mở mạnh nhưng muốn văng khỏi bản lề, Ân Hy xuất hiện với khuôn mặt đầy tức giận. Cô bước thẳng tới trước bàn thầy Trần, đập mạnh một cái, không ngần ngại lên tiếng "Lão Trần! Sao vẫn không cho tôi lên lớp 11? Bao giờ tôi mới được tốt nghiệp đây hả?!"Thầy Trần nhìn Ân Hy với vẻ bình tĩnh, như thể đã quen với những cuộc đối đầu này "Ân Hy, tôi đã nói rất nhiều lần rồi. Em không thể lên lớp vì không đủ số tiết học. Trốn tiết liên tục như em thì làm sao có thể tốt nghiệp được, dù gia đình em có quyền thế cỡ nào đi chăng nữa thì quy định vẫn là quy định?"Ân Hy nhếch môi, giọng chế nhạo "Số tiết? Thầy nghĩ mấy cái tiết học vớ vẩn đó quan trọng đến vậy sao? Tôi có thể tự học ở nhà mà vẫn nắm hết kiến thức. Thầy thử nghĩ xem, mấy cái tiết đó thực sự cần thiết cho tôi à?"Thầy Trần thở dài, ánh mắt kiên quyết: "Đây là quy định của nhà trường, Ân Hy. Không ai có thể phá vỡ nó. Nếu em muốn tốt nghiệp thì năm nay hãy ngoan ngoãn mà hoàn thành đủ số tiết như mọi học sinh khác."Trình Tiêu ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát cuộc đối thoại. Cô không thể không ngạc nhiên trước thái độ của Ân Hy - một học sinh nổi loạn.Trình Tiêu bất giác cảm thấy tò mò về cô học trò tên Ân Hy này.Thầy Trần nhìn sang Trình Tiêu, rồi quay lại Ân Hy, giọng bình tĩnh "Ân Hy, khóa học năm nay của em sẽ do một giáo viên thực tập mới của chúng ta, cô Trình chịu trách nhiệm. Cô ấy sẽ tham gia giảng dạy lớp của em trong học kì sắp tới. Tôi mong cô sẽ hợp tác với cô giáo, để cô ấy có thể thuận lợi hoàn thành khóa thực tập của mình"Điều kiện để Trình Tiêu có thể có được con dấu hoàn thành thực tập ở trường này chính là tất cả học sinh lớp nàng chịu trách nhiệm phải có điểm cuối kỳ 1 tới trên trung bình. Trớ trêu thay nàng lại bị phân ngay trúng lớp có Ân Hy.Ân Hy liếc nhìn Trình Tiêu, đôi mắt ánh lên chút ngạc nhiên pha lẫn nghi ngờ. Trình Tiêu khẽ gật đầu chào, cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhàng.Ân Hy không đáp lại, chỉ nhún vai rồi quay người rời khỏi phòng.Ân Hy bước chậm rãi lên từng bậc cầu thang dẫn lên sân thượng, nơi cô có thể trốn tránh mọi thứ. Cánh cửa kim loại mở ra với một âm thanh rít nhẹ, rồi đóng lại sau lưng cô. Không gian tĩnh lặng của sân thượng bao trùm lấy cô, xa rời khỏi những ồn ào, phiền phức của cuộc sống dưới sân trường.Cô dựa lưng vào lan can, lấy ra một điếu thuốc từ túi áo khoác da. Đưa điếu thuốc lên môi, Ân Hy đốt lửa, hít một hơi sâu. Khói thuốc từ từ bay lên, quyện vào không khí trong lành. Cô nhìn vào khoảng không trước mặt, cảm thấy tâm trí nhẹ bẫng.Cô thật sự chẳng muốn lên lớp chút nào. Việc học đối với Ân Hy từ lâu đã chẳng còn ý nghĩa. Cô chỉ tham dự vì những quy tắc bắt buộc, vì cái danh nghĩa "Con gái độc nhất" mà cha mẹ áp đặt lên cô.Thứ mà Ân Hy thực sự đam mê là Piano. Cô thích cảm giác khi ngón tay lướt trên phím đàn, khi những giai điệu vang lên từ cây đàn Piano ở căn nhà kho đã lâu không sử dụng từ sự việc năm sinh nhật 15 tuổi của cô. Trong những khoảnh khắc đó, cô cảm thấy tự do, như chính mình. Nhưng ước mơ đó lại không được trọn vẹn, tự khi nào mà khi đưa ngón tay của mình chạm lên những phím đàn, lòng Ân Hy lại rối loạn đến lạ. Cộng thêm việc cha mẹ cô, đặc biệt là ông Tôn luôn muốn cô tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, muốn cô trở thành một nữ doanh nhân thành đạt như mẹ. Họ đã vạch ra con đường sẵn sàng cho cô, con đường mà cô thực sự không thấy niềm vui trên đó.Cô cảm thấy bất lực. Không phải là cô không muốn cố gắng, nhưng là...Ân Hy nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, cố gắng xua tan cảm giác nặng nề trong lòng. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo cô trở về thực tại. Cô liếc nhìn màn hình - là ba cô đang gọi.Ân Hy do dự trong giây lát trước khi nhấn nút nghe. Giọng nói trầm ấm nhưng nghiêm nghị của ông Tôn vang lên từ đầu dây bên kia "Ân Hy, ba có nghe thầy Trần báo cáo về việc học tập của con. Con lại tiếp tục không lên lớp, không đủ số tiết phải không?"Cô không trả lời, chỉ lặng lẽ nghe. Ông Tôn tiếp tục, giọng ông ngày càng nghiêm khắc "Ba đã quyết định sẽ thuê một gia sư về nhà để kèm cặp con. Con không thể tiếp tục lười biếng, ba biết sự việc năm đó đã ảnh hưởng không nhỏ đến con, nhưng con không nên trốn tránh mãi như vậy được"Ân Hy nhíu mày, giọng phản đối rõ ràng "Con không cần gia sư. Ba đừng ép con."Ông Tôn im lặng một lúc, rồi giọng ông trở nên lạnh lùng hơn: "Nếu con không chịu học hành đàng hoàng, vậy thì tốt hơn hết là đi lấy chồng cho lẹ. Sau đó là cùng chồng con quản lý công ty ở Đức."Ân Hy sững người. Cô biết ông Tôn không đùa. Đây không phải lần đầu tiên ông dùng đến "chiêu bài" này để ép cô phải nghe lời. Cảm giác áp lực đè nặng lên đôi vai, Ân Hy cắn chặt môi. Cô không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này thêm nữa, nhưng cô cũng không thể hoàn toàn phớt lờ ông Tôn.Cô thở dài, giọng không còn sự phản đối như trước "Được rồi, ba. Con sẽ học hành nghiêm túc."Đầu dây bên kia, ông Tôn chỉ nói thêm một câu ngắn ngủi trước khi ngắt máy "Tốt. Ba sẽ sắp xếp gia sư cho con sớm nhất có thể."Cuộc gọi kết thúc. Ân Hy vẫn đứng đó, tay nắm chặt điện thoại. Cô cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một cái lồng mà không thể thoát ra. Dù cô có cứng rắn đến đâu, áp lực từ gia đình vẫn luôn đè nặng lên cô, buộc cô phải tuân theo những gì họ mong muốn.Nhìn ra xa, Ân Hy lại rít thêm một hơi thuốc, trong lòng đầy những suy nghĩ mâu thuẫn và cảm xúc khó tả. Cô biết mình phải đối mặt với tất cả, nhưng liệu cô có đủ sức không?*...*Trong không gian yên tĩnh của phòng khách biệt thự Tôn Gia tại Ý, hương trà thoang thoảng lan tỏa. Tố Trinh - chủ tịch của Chu Thị, tập đoàn lớn thứ hai đất nước - đang ngồi đối diện với ông Tôn. Cô trông thật thanh lịch với bộ vest công sở chỉnh tề, ánh mắt sắc bén và đôi môi khẽ nhấp ngụm trà. Dù công việc bận rộn, cô vẫn dành thời gian đến thăm gia đình Ân Hy, cô em gái thân thiết từ nhỏ của mình.Ông Tôn ngả người ra sau ghế, khuôn mặt thoáng nét mệt mỏi khi nhắc về con gái: "Trinh à, bác không biết phải làm sao với Ân Hy nữa. Con bé cứ bị ám ảnh mãi với sự kiện năm 15 tuổi của nó. Bác đã thử mọi cách, nhưng vẫn không thể vực nó dậy được."Tố Trinh mỉm cười, lắng nghe ông Tôn trút bầu tâm sự. Dù vẻ ngoài của cô lạnh lùng và uy quyền, nhưng đối với gia đình Tôn Gia, cô luôn dành một tình cảm đặc biệt. Cô và Ân Hy từng là đôi bạn thân thiết từ nhỏ, luôn cùng nhau chia sẻ mọi niềm vui và thử thách. Hai cô gái thông minh, tài giỏi, từng được coi là đôi bạn cùng tiến, luôn cạnh tranh lành mạnh trong mọi việc.Nhưng rồi biến cố xảy ra. Một sự kiện đã khiến Ân Hy không mấy quan tâm đến việc phát triển bản thân, dần tụt lùi về phía sau, đánh mất sự tự tin và khát khao thành công mà cô từng có. Trong khi Tố Trinh vẫn tiếp tục con đường kinh doanh, trở thành người đứng đầu một tập đoàn lớn, Ân Hy lại dần thờ ơ với cuộc sống, tập trung vào những thú vui nhất thời, không còn mục tiêu rõ ràng. Dù vậy, Tố Trinh vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó Ân Hy sẽ vược qua cú sốc trong quá khức, tìm lại được chính mình và trở lại đúng con đường mà cô từng theo đuổi.Tố Trinh nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, đôi mắt nheo lại suy nghĩ "Chú Tôn, con hiểu sự lo lắng của chú. Cũng không nên ép Ân Hy quá mà nên đồng hành cùng em ấy trong việc học. Nếu chú tin tưởng, con muốn đề cử một người có thể làm gia sư riêng cho Ân Hy."Ông Tôn ngẩng lên, đầy hứng thú "Là ai vậy, Trinh?""Cô ấy tên là Trình Tiêu. Hiện là giáo viên thực tập tại trường Ân Hy theo học. Điều đặc biệt là sau khi tiếp xúc thì con thấy cô ấy rất hợp với Ân Hy, có chút giống cô gái năm 15 tuổi mà Ân Hy đem lòng yêu mến"Ông Tôn ngẫm nghĩ, rồi gật đầu: "Nghe có vẻ hợp lý. Nhưng nếu sắp xếp như vậy liệu có ổn không? Nó có phản tác dụng làm Ân Hy nhớ về cô bé năm đó..."Tố Trinh mỉm cười "Bác yên tâm, có chút giống thông mà, quan trọng là con thấy có vẻ cô nàng này sẽ thay đổi được Ân Hy của bác". Nói rồi Tố Trinh lấy điện thoại ra gọi ngay cho Trình Tiêu. Sau vài hồi chuông, giọng nói nhẹ nhàng của Trình Tiêu vang lên "Alo, em nghe đây.""Chào Trình Tiêu, là chị, Chu Tố Trinh đây. Chị muốn nói chuyện với em về một cơ hội công việc. Em có thể làm gia sư riêng cho con gái nhà họ Tôn. Em sẽ có chỗ ở ngay tại nhà Tôn Gia, rất tiện cho em."Trình Tiêu hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng cân nhắc lời đề nghị. Cô hiện đang ở trọ trong một căn phòng nhỏ hẹp, cuộc sống không mấy dễ dàng khi phải tự trang trải học phí và sinh hoạt phí. Được làm gia sư riêng , có chỗ ở tốt hơn và thu nhập ổn định...Tất cả những điều này đều quá thuận lợi để từ chối.Cô đáp lại với giọng đầy quyết tâm: "Cảm ơn chị Tố Trinh. Em rất vui lòng nhận lời. Chị cho em địa chỉ liên lạc, em sẽ sắp xếp và đến gặp ông Tôn trong thời gian sớm nhất."Tố Trinh mỉm cười hài lòng: "Không cần, tôi sẽ gửi địa chỉ nhà Ân Hy cho em, ngày mai cứ dọn qua luôn là được."Cô kết thúc cuộc gọi và nhìn sang ông Tôn: "Chú yên tâm. Trình Tiêu sẽ giúp Ân Hy quay trở lại đúng con đường mà nó nên đi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz