ZingTruyen.Xyz

Trieu Lai Kinh Xuan Trap Trans

Đi dọc theo đường đi đều là lụa đỏ, lúc xuyên qua thành sông đến phố chính, trên tòa đài sen kia cơ một bóng đỏ đang nhẹ nhàng nhảy múa.

Nguyễn Ngọc Vi nhìn qua cửa sổ xe nho nhỏ, nhìn bóng đỏ càng lúc càng xa.

Chung Quán Lâm ngồi đối diện Thi Ánh Tuyết, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta, hai tay vô thức xoa xoa quần áo trên đầu gối.

Trước khi ra khỏi thành, Nguyễn Ngọc Vi nhìn ra ngoài một cái, một đội xe hộ tống từ một con phố khác đến.

Đội ngũ đón dâu này thanh thế to lớn, người Thi gia trong đoàn đưa dâu sẽ đưa Thi Ánh Tuyết đến địa giới Ngô Châu.

Sau khi ra khỏi thành, đội ngũ hỷ lạc sẽ ngừng, chỉ có thể nghe được tiếng bánh xe xèo xèo.

Nguyễn Ngọc Vi nhìn Thi Ánh Tuyết đổi tay hai lần, không ngừng xoa xoa cánh tay đau nhức.

Nàng từ trong ngực rút ra một cái khăn lụa màu đỏ độilên đầu Thi Ánh Tuyết: "Cô nương nghỉ tay một chút đi.”

Từ lúc bắt đầu hành lễ xuất môn, Thi Ánh Tuyết giơ quạt mừng trong tay cũng không buông xuống.

Chung Quán Lâm lại giống như nhìn thấy cái gì thú vị, biểu tình trên mặt lập tức hưng phấn, hắn ta đưa tay muốn lấy khăn sa trên đầu Thi Ánh Tuyết.

"Vui! Tân nương tử, chơi!"

Thi Ánh Tuyết tránh không kịp, vừa vặn bị bắt, sợi tơ lụa quấn lấy tua rua của mũ phượng, bị Chung Quán Lâm kéo xuống.

“A!!" Thi Ánh Tuyết che đầu, sắc mặt trắng bệch mấy phần.

Chung Quán Lâm ngơ ngác giơ khăn lụa, mũ phượng bị câu lấy còn đang lắc lư giữa không trung, bên cạnh mũ phượng còn có một sợi tóc bị kéo rụng.

Thi Ánh Tuyết nhìn Chung Quán Lâm vẻ mặt ngốc nghếch, cuối cùng không nhịn được nữa, nàng ta giận dữ nhìn Thu Thủy: "Bảo hắn ta xuống xe!”

Thu Thủy có chút khó xử nhìn thiếu phu nhân sắp vào cửa: "Thiếu phu nhân, đại công tử không thể ngồi xe ngựa khác, vì có thể thuận lợi đón dâu, lúc chúng ta từ kinh thành lên thuyền, xe ngựa này đã mang theo."

Thi Ánh Tuyết cắn răng nhìn hai chủ tớ trước mặt: "Được, ta xuống.”

Nói xong nàng ta chui ra khỏi thùng xe: "Dừng xe!”

Hai người Nguyễn Ngọc Vi và Cát Tường nhìn nhau, lập tức đứng dậy đi theo xuống xe.

Phu xe thở dài một tiếng, dừng xe ngựa, phu xe là người của phủ Xương Ninh Bá, trên cơ bản cũng là phu xe của đại công tử, kiểu tình huống ngoài ý muốn này của đại công tử, không phải ông ta chưa từng thấy qua.

Hôm nay từ lúc thiếu phu nhân lên xe, cho đến khi ra khỏi thành mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã là hiếm thấy rồi.

Xe ngựa dừng lại, phía sau tất cả mọi người ngừng lại, Thi Hoằng Hưng ở cuối không rõ nguyên do, hắn ta trực tiếp thúc ngựa tiến lên.

Hắn ta vừa đến, liền nhìn thấy Thi Ánh Tuyết xõa tóc từ trên xe ngựa đi xuống, cho rằng nàng ta lại giống như thường ngày nổi điên, không khỏi trách cứ nói: "Thi Ánh Tuyết, hiện tại không phải ở Thi phủ, cô đã gả cho đại công tử phủ Xương Ninh Bá, xuất giá tòng phu, tam cương ngũ thường, cô không hiểu sao?!"

Thi Ánh Tuyết ngẩng đầu nhìn Thi Hoằng Hưng ngồi trên lưng ngựa, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

“Cho nên bây giờ ngươi cũng muốn cho ta giống như tên ngốc kia, nghe lời mặc cho các ngươi sắp xếp mới được đúng không!"

Thi Hoằng Hưng nhìn xe ngựa trước sau, đều là người phủ Xương Ninh Bá, trên mặt của hắn ta hiện lên một tia tức giận.

“Thi Ánh Tuyết, bây giờ cô đã là người Chung gia, cô không cần chọc giận phủ bá tước, vô dụng, cô lên chiếc xe ngựa này, chính là con dâu Chung gia.”

Hai người còn chưa nói xong, một gã sai vặt thở hồng hộc từ phía sau chạy tới: "Đại công tử!

“Đại công tử, phía sau có một đoàn xe hộ tống, chúng ta dừng lại, bọn họ cũng không đi được.”

Đoạn đường này, hai cỗ xe ngựa đi song song là không có vấn đề.

Nhưng là hiện tại, một đội ngũ khổng lồ, có đón dâu, cũng có đưa dâu, chiếm hết lòng đường.

Hiện tại đội ngũ ngừng lại, người phía sau tất nhiên cũng không đi được.

Thi Hoằng Hưng: "Thi Ánh Tuyết, mau lên xe! Ta nói cho cô biết, hiện tại tốt nhất đừng nóng nảy.”

Khóe môi Thi Ánh Tuyết cong lên: "Có thể, nhưng lấy toàn bộ tiền trên người ngươi ra.”

Thái dương Thi Hoằng Hưng giật giật, hắn ta đã chịu đựng Thi Ánh Tuyết hơn một tháng, hắn ta tự an ủi mình, hôm nay là ngày cuối cùng.

Hắn ta kéo túi tiền trên người xuống, ném vào trong lòng nàng ta: "Ta cảnh cáo cô, cuối cùng trước khi đến địa giới, cô đừng làm ra con thiêu thân gì hết.”

Thi Ánh Tuyết nhận lấy túi tiền, đưa cho Nguyễn Ngọc Vi bên cạnh: "Quả nhiên vẫn là đại ca được sủng ái, tùy tiện lấy chút tiền, cũng có thể so với tiền hàng tháng của muội muội hơn nửa năm.”

Nguyễn Ngọc Vi âm thầm ước lượng túi tiền, trong này ngoại trừ bạc vụn, bạc nguyên bảo, hình như còn có ngân phiếu.

Quả nhiên thế gia công tử cũng không phải nhân vật bình thường.

Nàng đã gặp Lục Nhượng ra tay hào phóng, hiện tại nhân vật hào phóng thứ hai đã xuất hiện.

Thi Hoằng Hưng lười nói nhảm với nàng ra: "Lên xe.”

Thi Ánh Tuyết dẫn Nguyễn Ngọc Vi và Cát Tường đi về phía xe ngựa nhỏ phía sau.

Chiếc xe ngựa này vốn là chuẩn bị cho Nguyễn Ngọc Vi và Cát Tường, nhưng ba người đều lên xe ngựa lớn, xe ngựa nhỏ phía sau liền trống không.

Thi Hoằng Hưng vừa định nói cái gì, trong xe ngựa lớn liền truyền thanh âm lo lắng của Thu Thủy: "Đại công tử!!"

Vừa dứt lời, đã thấy Thu Thủy từ cửa sổ xe thò đầu ra: “Trình đại phu!”

Sau đó liền thấy một công tử trẻ tuổi mặc áo trắng bước xuống từ chiếc xe ngựa mui xanh ở cuối đội ngũ, phía sau hắn ta còn có một gã sai vặt lưng đeo hòm thuốc.

Trình Tuyết Tùng bước nhanh tiến lên, một bước liền nhảy lên xe ngựa.

Thi Hoằng Hưng nhìn bóng lưng Trình Tuyết Tùng lên xe, hắn ta nhíu mày, luôn cảm thấy, hình như đã gặp ở đâu đó.

Trong xe ngựa, Chung Quán Lâm thẳng tắp nằm trên mặt đất, tay chân còn không ngừng co quắp, hàm răng cắn chặt, thật sự muốn cắn nát hàm răng của mình.

Trình Tuyết Tùng lập tức lấy một cái túi nhỏ từ trong hòm thuốc ra: "Tách miệng ngài ấy ra, để ngài ấy cắn cái này!

Hắn ta từ bên hông kéo xuống cái túi vải hình sợi dài kia, từ bên trong lấy ra kim châm.

Thủ pháp cực nhanh đâm kim châm vào đỉnh đầu Chung Quán Lâm, trán, người, ngực, cuối cùng còn có ba huyệt vị dưới lòng bàn chân.

Chung Quán Lâm mới chậm rãi ngừng run rẩy, trán của hắn ta đều là mồ hôi, sắc mặt cả người đều trắng bệch.

Trình Tuyết Tùng nhíu chặt mày: "Chuyện gì xảy ra, đại công tử trải qua điều trị đã tốt hơn rất nhiều, hơn một tháng cũng không phát bệnh.”

Thu Thủy lấy đồ trong miệng túi vải ra, khẩu khí không khỏi có chút oán hận: "Còn không phải thiếu phu nhân!"

“Lúc hai nha hoàn kia lên xe, đại công tử cũng không kháng cự, cũng không phát bệnh.”

"Vừa nãy nàng ta kích động đại công tử! Đại công tử thuần lương, chuyện này người Thi gia đã sớm biết, chỉ là hủy mất mũ phượng của nàng ta, lại phát hỏa với đại công tử!"

“Người đàn bà chanh chua như vậy, đại công tử chúng ta không cần cũng được!”

Trình Tuyết Tùng chạm vào cánh tay Thu Thủy, nhanh chóng nhìn nhị quản gia phủ Xương Ninh Bá trên lưng ngựa phía trước: "Thu Thủy, nếu thật sự vì tốt cho đại công tử, cũng không cần nói chuyện.”

Chung Quán Lâm đã hơn ba mươi tuổi, nhiều năm như vậy cũng không cưới vợ, hiện tại cưới vợ, chỉ vì có người nói đại công tử không thành thân, cô sát tinh dời vị trí, phủ Xương Ninh Bá khó có tiến bộ.

Lúc này phủ Xương Ninh Bá mới bắt đầu thu xếp cho hắn ta thành thân.

Nếu lúc này không thể thành thân, không giải được khốn cục của phủ bá tước, chỉ sợ mạng của Chung Quán Lâm khó bảo toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz