ZingTruyen.Xyz

Trieu Lai Kinh Xuan Trap Trans

Thi Ánh Tuyết nhìn gian phòng bên cạnh bị mở ra, đám sai vặt đem rương đồ cưới vừa khiêng ra ngoài.

Sắc mặt của nàng ta tối sầm, đường thủy ở Ngô Châu phát triển, dường như tất cả mọi người xuất hành hoặc đi xa nhà đều sẽ lựa chọn ngồi thuyền, cho nên nàng ta nghĩ rằng trên thuyền sẽ có thể phát sinh tất cả mọi chuyện.

Duy chỉ không nghĩ tới chuyện đi đường bộ này.

Nếu đi đường bộ, nàng ta không chỉ không có chỗ để trốn, cũng không thể trốn.

Nghĩ đến đây, nàng ta nhìn về phía Nguyễn Ngọc Vi, khóe môi nàng ta hiện lên nụ cười yếu ớt nhìn nàng.

Gã sai vặt đem tất cả rương đồ cưới đều mang ra ngoài, Nghiêm ma ma cuối cùng nhìn thoáng qua Thi Ánh Tuyết, cúi người hành lễ xoay người rời đi.

Thi Ánh Tuyết kéo Nguyễn Ngọc Vi vào phòng, sắc mặt của nàng ta dị thường: "Cô đã sớm biết phủ Xương Ninh Bá sẽ không đi đường thủy!"

Nguyễn Ngọc Vi nở nụ cười: "Ta không biết.”

"Nhưng hôm qua khi ta nhìn thấy thứ cô giấu trong rương, đã cảm thấy Thi cô nương chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng lại rất thiếu, thiếu chính là chuẩn bị khi đi đường bộ."

Thi Ánh Tuyết nhíu mày: "Hôm qua cô đã nhìn thấy?!”

Nguyễn Ngọc Vi sờ mũi: "Hôm qua sau khi Nghiêm ma ma đi bẩm báo, ta hỏi vị trí cung phòng của nha hoàn trong viện.”

"Lúc trở về, ta đi nhầm đường, vòng tới phía sau viện Thi cô nương, ta cũng thuận mắt nhìn xuống..."

Thi Ánh Tuyết cắn chặt hàm răng: "Cho nên, vừa rồi đi tới viện Thi Ánh Dung, cô chuẩn bị nói kế hoạch chạy trốn khi đi đường bộ?"

Nguyễn Ngọc Vi gật đầu: "Đúng, nhưng…”

Nàng vừa chuyển lời: "Vốn ta cho rằng chúng ta là châu chấu trên một con thuyền, nhưng hình như Thi cô nương ngoại trừ lợi dụng chúng ta, cũng không coi chúng ta là người một nhà.”

“Ngay từ đầu chúng ta đã thỏa thuận, theo nhu cầu, nhưng Thi cô nương vẫn luôn giữ lại.”

"Hiện tại Thi cô nương cũng không tin tưởng ta, ta cũng không quá tin tưởng với Thi cô nương.”

"Lỡ như cô trốn thoát, còn ta cái gì cũng không có, mạo hiểm lớn như vậy, lợi nhuận lại nhỏ, chẳng khác nào không có lời."

Thi Ánh Tuyết nhìn Nguyễn Ngọc Vi, quả thật nàng ta không tin tưởng Nguyễn Ngọc Vi, không hiểu sao nàng lại xuất hiện trước mặt nàng ta.

Sau lại biết được lý do nàng từ kinh thành tới, phản ứng đầu tiên của nàng ta là nghĩ do phủ Xương Ninh Bá phái tới, muốn trông coi xuất giá.

Cho đến Lục đại nhân vừa rồi, nàng ta mới cơ bản tin tưởng lời của Nguyễn Ngọc Vi.

Nàng ta vẫn coi Nguyễn Ngọc Vi là lợi thế trong tay, vào thời điểm mấu chốt, có thể để Lục Nhượng ra tay.

Nàng ta tính toán hết thảy, hết lần này tới lần khác không hề tính đến chuyện phủ Xương Ninh Bá sẽ đi đường bộ.

Giọng Thi Ánh Tuyết lạnh xuống: "Cô muốn cái gì.”

Nguyễn Ngọc Vi nhìn vào mắt nàng ta: "Thi cô nương, ngay từ đầu cô nói như thế nào, cô có thứ ta muốn.”

“Những lời khác bất luận thật hay giả, nhưng những lời này nhất định phải là thật.”

“Thi đại nhân cũng biết thỏ khôn tam quật, Thi cô nương thông minh như vậy, làm sao chỉ có một lá át chủ bài chứ.”

Nói xong nàng vỗ vỗ đồ trong ngực: "Thứ này quả thật rất quan trọng, nhưng Thi cô nương nhất định còn có thứ tốt.

Thi Ánh Tuyết cười: "Nguyễn Ngọc Vi, bây giờ ta đã biết, tại sao vị Lục đại nhân kia lại đến Ngô Châu một cách bí mật, không mang theo ai, chỉ mang theo cô.”

“Có lẽ không đủ thông minh, nhưng khôn lỏi vẫn phải có, có đôi khi một nhân vật nhỏ vẫn có tác dụng rất lớn.”

Nàng ta đi về phía bàn trang điểm: "Quả thật, ta sẽ không chỉ có một lá át chủ bài.”

Nàng ta mở ngăn kéo nhỏ tầng dưới cùng của hộp trang sức ra, bên trong ngoại trừ mấy tấm ngân phiếu, mấy khối bạc vụn, còn có hai cây trâm bạc.

Thi Ánh Tuyết kéo ngăn kéo nhỏ ra, xốc tấm nền phía dưới lên, từ bên trong lấy ra một quyển sách cũ kỹ, còn có một cái hộp nhỏ.

Nàng ta xoay người nhìn Nguyễn Ngọc Vi: "Đây là cái bình ta thấy trong thư phòng của cha.”

“Đây là sách giải thuật cấm thuật tiền triều, không được đầy đủ, nhưng từ Thi Ánh Dung trúng cổ độc mà chết, cha ta thật sự đang thử luyện cổ.”

Nàng ta cười giễu cợt: "Nếu không phải năm ngoái ta đính hôn, hôm nay trúng cổ độc mà chết không phải Thi Ánh Dung, mà là Thi Ánh Tuyết.”

"Ông ta cũng thật hạ quyết tâm, bán con gái lớn, dùng con gái thứ hai luyện độc, tam muội năm nay cũng mới tám tuổi, không biết có thể đào thoát khỏi ma chưởng của ông ta không."

Thi Ánh Tuyết đưa sách và hộp nhỏ cho Nguyễn Ngọc Vi: "Đây là lá bài tẩy khác của ta.”

Cấm thuật tiền triều, vốn là điều cấm của triều Minh, thời kỳ mới lập quốc, bao nhiêu thầy luyện đan đã bị chém đầu.

Có hai thứ này giao ra, tri châu Ngô Châu luyện trộm cấm thuật, còn hại chết con gái của mình, đừng nói là mất đầu, ngũ mã phanh thây cũng không quá đáng.

Khi Thi Ánh Tuyết lấy ra hai thứ này, tầm mắt Nguyễn Ngọc Vi dán chặt vào chiếc hộp nhỏ.

Chiếc hộp này...

Cũng giống như của thư sinh mà nàng "nhìn thấy"!

Nguyễn Ngọc Vi cảm thấy hô hấp của mình ngừng lại, ngực cũng đập kịch liệt.

Thư sinh nàng "nhìn thấy" kia là Thi đại nhân sao, là ông ta sát hại mẫu thân nàng sao, còn có cảnh tượng một nhà ngoại tổ nàng bị sát hại.

Nguyễn Ngọc Vi cố nén tay run rẩy, đầu ngón tay trắng bệch siết chặt mép sách và cái hộp nhỏ.

Thi Ánh Tuyết nhận ra sự khác thường của nàng: "Cô làm sao vậy? Thứ này có vấn đề gì sao?”

Nguyễn Ngọc Vi chớp mắt hai cái, mới ngẩng đầu lên: "Không sao.

Cô có biết, cha cô bắt đầu luyện cấm thuật từ lúc nào không?”

Thi Ánh Tuyết lắc đầu: "Ta không biết, nhưng từ nhỏ, thư phòng của ông ta đã không cho phép tất cả chúng ta tới gần.”

"Ta vụng trộm tới thư phòng, vốn là muốn trộm hôn thư của phủ Xương Ninh Bá, kết quả hôn thư không tìm được, lại tìm được cái này."

Nguyễn Ngọc Vi nhìn quyển sách cũ kỹ, còn có hoa văn lốm đốm đặc thù trên hộp gỗ nhỏ, hơi lắc lư còn có thể có ánh vàng.

Đây chính là cái hộp nhỏ giống trong tay thư snh!

Từ nàng "nhìn thấy", thư sinh này nhất định quen biết mẫu thân và nhà ngoại tổ.

Lúc ông ta thắp đèn đọc đêm, mẫu thân không chỉ bưng trà rót nước, còn rửa tay nấu canh.

Ông ta lên kinh đi thi, mẫu thân vẫn thu dọn hành lý đệm giường cho ông ta, còn lén lút nhét tiền bạc cho ông ta.

Nàng nhìn thấy "hình ảnh" hai người cử chỉ thân mật, muốn nói không có quan hệ, nàng là tuyệt đối sẽ không tin tưởng!

Trong đầu Nguyễn Ngọc Vi hiện lên cảnh tượng  nàng "nhìn thấy", thư sinh phóng hỏa đốt nhà ngoại tổ, mọi người trong nhà đều trúng thuốc, tất cả mọi người đều chết trong đau khổ dày vò không tiếng động.

Thi Ánh Tuyết xoay người cầm lấy một cây trâm bạc trong ngăn kéo: "Nguyễn cô nương, từ sau khi mẹ ta qua đời, ở trong tòa nhà này, ta chỉ đếm từng ngày mà thôi.”

“Ta cũng biết ta sẽ không có nhân duyên tốt, nhưng ta không muốn nhận mệnh.”

“Cho dù đổi thân phận sống, từ nay về sau không gọi Thi Ánh Tuyết nữa, không còn là đại cô nương phủ Tri Châu nữa.”

Nói xong nàng ta chậm rãi ngẩng đầu: "Ta không muốn giống mẹ ta, ở hậu trạch dần dần héo rũ.”

“Cho nên, ta muốn chạy trốn.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz