ZingTruyen.Xyz

Trieu Lai Kinh Xuan Trap Trans

Nguyễn Ngọc Vi buồn chán dựa vào vách thùng xe, cũng sắp đến trưa, Lục cẩu quan còn chưa tới.

Nàng mở thùng xe, chui ra: "Khi nào đại nhân nhà ngài đến?"

Gã sai vặt cũng không quay đầu lại, chỉ khô quắt đáp lại hai chữ: "Không biết."

Nguyễn Ngọc Vi hít sâu một hơi, vỗ vỗ ngực mình, an ủi, đừng chấp nhặt với tùy tùng của Lục cẩu quan và Lục cẩu quan.

Nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngài và đại nhân nhà ngài đúng là nhất mạch tương thông."

Người lái xe này, chính là tùy tùng đi theo Lục Nhượng từ sau khi La Bỉnh không thấy tung tích.

Nàng vươn ngón tay chọc chọc bả vai hắn ta: "Ngài tên là gì?"

Hắn vẫn lời ít ý nhiều như vậy: "Tống Hành."

Buổi sáng lúc nàng xuống lầu ở khách điếm đã thấy được Tống Hành đang đợi xe ngựa ở cửa, nàng liền ước chừng biết ý của Lục Nhượng.

Nàng đến phủ Thuận Thành vốn là chỉ muốn biết hình vẽ trên túi thơm của Trần Huệ Tâm, hiện tại vụ án này Lục cẩu quan không cho nàng xen vào, nàng dứt khoát ngồi xe ngựa hắn sắp xếp trở về là được, vừa vặn cũng tiết kiệm tiền nàng thuê xe.

Nhưng nào nghĩ đến, chiếc xe này ra khỏi thành cũng bất động rồi!

Tống Hành này cũng giống như chủ tử của hắn ta, đánh ba gậy cũng không ra nổi một cái rắm, mặc cho nàng nói đến miệng khô lưỡi khô nhưng vẫn không để ý tới nàng.

La Bỉnh kia không phải người tốt lành gì, nhưng tốt xấu cũng có khuôn mặt tươi cười.

Nói hai câu, còn có thể đáp lại một câu.

Ngược lại tên này tốt, nếu không phải hắn ta phun được hai chữ, bằng không nàng còn tưởng rằng hắn ta bị câm điếc!

Nguyễn Ngọc Vi nhìn Tống Hành như lão tăng ni nhập định, ngồi bất động trên càng xe, thầm nghĩ, người này không phải lại là một kẻ phản bội chứ.

Nàng do dự một lúc lâu mới thử nói: "Tống đại ca, huynh biết La Bỉnh đi đâu không?"

Tống Hành quay đầu nhìn nàng một cái: "Quen hắn ta?"

Nguyễn Ngọc Vi vội xua tay phủ nhận: "Không quen!"

Vừa dứt lời, một loạt tiếng bánh xe và tiếng vó ngựa vang lên, bụi đất thổi mù mịt, một đội hơn mười người dừng bên xe ngựa, đây không phải là quan binh Đại Lý tự sao.

Tống Hành nhảy xuống xe ngựa, hai tay chắp lại, nói: "Đại nhân."

Lục Nhượng và Tiêu Dương cưỡi ngựa đi phía trước, phía sau là đội ngũ hơn mười người, mặc quan phục, thắt đao bên hông.

Nguyễn Ngọc Vi vịn cửa xe nhìn ra phía sau, chỉ thấy ở giữa đội ngũ kéo theo hai chiếc xe đẩy, trên xe còn phủ vải trắng.

Tim của nàng nhảy dựng, chẳng lẽ Trần phu nhân đã chết rồi...

Nhưng sao lại là hai chiếc xe?

Lục Nhượng xoay người xuống ngựa, nói với Tiêu Dương: "Các ngươi về kinh trước, vụ án kết thúc rồi gửi hình bộ."

Tiêu Dương liếc mắt một cái liền thấy được nửa khuôn mặt lộ ra từ cửa xe ngựa, là Nguyễn nương tử đối diện Đại Lý tự.

"Vâng." Hắn ta thu hồi tầm mắt của mình, không khỏi cảm thán cuối cùng Lục đại nhân cây sắt đã nở hoa, nhớ năm đó hắn ta làm việc bên cạnh đại nhân cũng đang tuổi này, trong nhà đã sinh con thứ.

Đại bộ đội Đại Lý tự trùng trùng điệp điệp đi, lúc Tiêu Dương đi ngang qua xe ngựa, còn ném cho Nguyễn Ngọc Vi một nụ cười đầy ý vị thâm trường.

Nguyễn Ngọc Vi không hiểu ra sao, giơ tay chào hỏi cũng sững sờ, mắt Tiêu đại nhân làm sao vậy, bị chuột rút rồi?

Lục Nhượng nhảy lên xe ngựa, che kín tầm mắt của nàng, ngay cả mặt trời giữa trưa treo cao cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy ánh nắng lờ mờ xung quanh hắn.

Nguyễn Ngọc Vi ngẩng đầu, đối nghịch ánh mặt trời, không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nàng nghe thấy giọng nói của mình tràn ngập nịnh nọt: "Lục đại nhân không theo bọn họ hồi kinh sao?"

Lục Nhượng cúi người chui vào thùng xe: "Không về."

Nguyễn Ngọc Vi sửng sốt, nàng đợi nửa ngày ở đây đợi không công!

Khóe môi của nàng co rút, cắn răng nói: "Đại nhân không nói sớm..." Nếu nàng thuê xe thì lúc này nàng cũng đã sắp đến kinh thành rồi!

Lục Nhượng nhìn về phía nàng: "Cô cũng đi theo ta."

Nguyễn Ngọc Vi nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của hắn, cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi.

Nàng bám khung cửa thùng xe, hai chân muốn lặng lẽ dời ra ngoài: "Đại nhân có việc công, dân nữ cũng không cần quấy rầy theo..."

"Dân nữ tự mình thuê xe về -- A! -"

Nàng còn chưa nói xong, Tống Hành đã nhảy lên xe ngựa, vung roi quất lên người con ngựa.

Ngựa bị đau, hí vang một tiếng, giơ chân trước giống như mũi tên rời cung vọt ra ngoài.

Nguyễn Ngọc Vi bất ngờ không kịp đề phòng lăn vào trong xe, chữ đi cuối cùng của nàng đều biến thành tiếng thét run rẩy, âm thanh xông thẳng lên trời: "A a! -"

Trong nháy mắt tiếp theo, nàng vững vàng tiếp được, nhịp tim trong cổ họng nàng còn chưa kịp trở về chính vị, trước mắt nàng lập tức lại xuất hiện hình ảnh thư sinh kia.

Trong hình ảnh vừa hiện ra bóng lưng một người đàn ông trung niên, trong tay tựa hồ còn cầm thứ gì đó.

Nàng còn chưa nhìn rõ, trong nháy mắt tiếp theo cánh tay nàng buông lỏng ra, hình ảnh cũng theo đó biến mất.

Nguyễn Ngọc Vi cắn răng vịn cửa sổ xe ngồi xuống, nếu nàng không sợ bị bóp chết, nàng thật sự muốn nhào vào người Lục Nhượng nhìn cho đủ!

Nàng nhìn thoáng qua phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ: "Lục đại nhân! Ta muốn về!"

Lục Nhượng không trả lời nàng, khom lưng kéo một ngăn kéo từ chỗ ngồi xuống, lấy ra một tờ giấy đưa cho nàng.

"Hôm đó Nguyễn nương tử muốn danh sách người mua điểm tâm."

"Từ kinh thành đến Khâm Châu, lộ tuyến nhanh nhất phải hai ngày, hai ngày trước tới năm ngày trước lập hạ, tên người mua điểm tâm đều ở trên này."

Hơi thở của Nguyễn Ngọc Vi lập tức dồn dập, đưa tay muốn nhận danh sách có thể liên quan đến việc mẹ bị giết.

Ngón tay Lục Nhượng nhẹ nhàng giơ lên, Nguyễn Ngọc Vi nắm khoảng không.

"Nguyễn nương tử muốn lấy không?"

Tay Nguyễn Ngọc Vi khựng lại, nhìn về phía hắn: "Lục đại nhân muốn bao nhiêu tiền?"

Lục Nhượng nhét danh sách vào tay nàng: "Giúp ta làm một việc là được."

Nguyễn Ngọc Vi nhìn danh sách trong tay, cảm giác mình đã lọt vào bẫy của Lục Nhượng.

"Chuyện, chuyện gì... Giết người phóng hỏa ta, ta sẽ không..."

Lục Nhượng lại từ trong tay áo lấy ra một cái túi gấm, ném vào trong lòng nàng: "Đây là thù lao, đến phủ của phủ doãn Ngô Châu làm trù nương hai ngày."

Thiếu chút nữa Nguyễn Ngọc Vi cho rằng mình nghe lầm: "Trù nương?!"

Làm trù nương hai ngày, không chỉ có cho nàng danh sách ba ngày, còn có tiền! Sao nàng lại cảm thấy chuyện làm trù nương này có chút nguy hiểm chứ...

Lục Nhượng rũ mí mắt: "Phủ doãn Ngô Châu gả con gái, phủ sẽ bày tiệc hai ngày."

Đột nhiên Nguyễn Ngọc Vi cảm thấy bạc trong lòng có chút phỏng tay: "Đại nhân sẽ không muốn ta hạ độc trong thức ăn chứ!"

"Đại nhân nắm chặt."

Nàng vừa nói xong, giọng Tống Hành bên ngoài xe truyền vào: "Cái đuôi theo kịp rồi."

"Cái đuôi gì!" Tim Nguyễn Ngọc Vi lập tức vọt lên tận cổ họng, nàng vội vàng nắm chặt cửa sổ xe, sợ mình lại bị hất bay!

Tay nàng buông lỏng, túi tiền trong ngực cũng "đông" một tiếng rơi trên mặt đất, túi rời rạc lộ ra một góc vàng óng ánh, là thỏi vàng nguyên bảo!

Nguyễn Ngọc Vi nhìn thấy vàng cũng sắp khóc, nhà ai mời trù nương lại đưa vàng chứ!

"Lục đại nhân, ta còn chưa sống đủ mà!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz