Trieu Duyen Canh Cao Co Vo Bo Tron L Cover
Vì hôm nay là ngày nghỉ nên chỉ có lao công chào hỏi Kỳ Duyên, nhưng trên mặt người lao công đầy vẻ kinh ngạc, bởi vì bên cạnh ông chủ là một người phụ nữ, thật sự là một việc hiếm gặp.Thang máy đến tầng 20, Kỳ Duyên vinh hạnh mời Minh Triệu." Đây là nơi anh làm việc"Minh Triệu đưa mắt nhìn khắp bốn phía, rất đẹp, rất rộng, rất có phong thái." Tôi nên ngủ ở đâu?"Minh Triệu bây giờ chỉ quan tâm đến vấn đề này.Kỳ Duyên chưa bao giờ muốn cười nhiều như hôm nay, cô gái này thật sự đặc biệt." Đi theo anh"Kỳ Duyên mở cánh cửa phòng bên cạnh, đây là căn phòng rộng rãi thoải mái, còn có phòng tắm, tủ đồ, sopha, bàn viết, tất cả những thứ cần dùng đều có." Anh cũng thường hay ở lại công ty nên đã chuẩn bị căn phòng này"Kỳ Duyên giải thích." Ờ "Phúc lợi của công ty anh ta tốt thật." Nếu em mệt thì nghỉ ngơi ở đây đi"" Tôi có thể tắm không?"" Đương nhiên, nhưng anh chỉ có áo choàng tắm để em thay thôi"" Sao cũng được, phiền anh tránh một chút" Minh Triệu liền đi thẳng vào phòng tắm, không thèm nhìn Kỳ Duyên một cái.Kỳ Duyên ngồi ở cạnh giường một lúc, tưởng tượng cảnh Minh Triệu đang tắm, sau đó là hình dáng nàng nằm trên chiếc giường này ngủ.Căn phòng này, phòng tắm này, chiếc giường này đều là một mình Kỳ Duyên sở hữu, bây giờ lại có thêm một người phụ nữ chia sẻ cùng anh.Thật ra việc này cũng không tồi nha.Kỳ Duyên cười bản thân mình, đi ra ngoài, mở máy vi tính vùi đầu vào công việc, đây quả là một cách hẹn hò thật nhàn nhã, Kỳ Duyên nghĩ....Đã 7 giờ tối, Kỳ Duyên đói rồi.Anh tắt máy tính đi đến gõ cửa phòng, nhưng không thấy ai trả lời.Không phải cô ấy vẫn đang ngủ chứ? Kỳ Duyên thật muốn khó tưởng tượng ra hình dáng người đẹp ngủ trên giường mình, liền nhẹ nhàng mở cửa, bật chiếc đèn nghệ thuật trên tủ đầu giường, tận mắt thấy việc này.Minh Triệu vẫn đang trong giấc mộng, trên người nàng khoác áo choàng tắm màu trắng, chiếc khăn màu xanh thẳm đắp hờ trên thân, làm lộ ra đôi vai quyến rũ. Trên khuôn mặt hiện ra nét an lành, giống như nàng đang mở giấc mơ đẹp.Hình dáng nàng trong sáng như vậy đủ làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng có suy nghĩ không trong sáng, nhưng Kỳ Duyên cố nhịn những dao động trong cơ thể, nhắc nhở bản thân rằng đây không phải thời điểm thích hợp.Kỳ Duyên đi đến bên giường kêu " Minh Triệu?"Phản ứng của Minh Triệu là xoay người ngủ tiếp.Kỳ Duyên tiếp tục đứng kêu 10 phút nữa, Minh Triệu lại ngủ giống như chết, Kỳ Duyên cuối cùng hết kiên nhẫn, ngồi cạnh giường lắc mạnh vai nàng." Minh Triệu, em thức dậy đi"" Uhm..."Minh Triệu cuối cùng cũng mở mắt ra, nhưng không nhìn rõ phía trước là ai." Mẹ, mẹ đừng la nữa được không, con rất muốn ngủ"" Anh không phải mẹ của em..."Kỳ Duyên chưa nói hết câu, Minh Triệu liền cuộn mình ngủ ở trong lòng anh"Cô... cô gái này hình như không phải là người mê ngủ bình thường, làm gì có cô gái nào có thể ngủ ở phòng một người con trai khác như thế này? Kỳ Duyên vừa bực, vừa buồn cười. Nhưng cũng không thể không chú ý đến cảm giác khô nóng mà nàng mang lại được, không được. Anh cần phải nhanh đánh thức Minh Triệu dậy, nếu không anh cũng không dám chắc mình sẽ làm những việc gì nữa." Minh Triệu, em đừng ngủ nữa. Đến giờ ăn rồi"Kỳ Duyên to giọng kêu." Ăn cơm" Hai từ này cuối cùng cũng lọt vào tai Minh Triệu, cũng đúng, buổi trưa nàng chỉ ăn tạm một ít, giờ bụng đã kêu rột rột rồi, nên dậy đi ăn mới phải." Con muốn ăn cơm... "Minh Triệu dãy dụa ngồi dậy ở trong lòng Kỳ Duyên, mơ mơ hồ hồ hỏi." Mẹ, mẹ làm món gì vậy?"" Anh nói rồi, anh không phải mẹ em"" Vậy anh là ai?Bây giờ Minh Triệu mới trợn tròn mắt." Em không nhận ra anh?"Không phải chứ, chẳng lẽ cô gái mà Kỳ Duyên định lấy này là kẻ ngốc sao?" Á"Minh Triệu kêu lên một tiếng" Tại sao anh lại ở đây? Không được đụng đến tôi"Minh Triệu lập tức lấy chăn trùm thân thể lại.Kỳ Duyên cố gắng nhịn cười nói." Vì em muốn ngủ, nên anh mới dẫn em đến công ty của anh, đến giờ ăn cơm rồi nên anh mới kêu em dậy. Nhưng... em lại nhầm anh với người khác"" Vậy à..."Minh Triệu đỏ mặt." Thật xin lỗi, lúc mới thức dậy, đầu ốc em không tỉnh táo lắm"Minh Triệu đột nhiên nhận sai, Kỳ Duyên nhướng cao mài, không ngờ cô ấy là một người con gái rất thẳng thắn, dựa vào hiểu biết từ nhỏ của anh, phụ nữ trong gia tộc anh không ai nhận sai cả. Tất cả những người toàn cố chấp.Thật lòng mà nói, chỉ một điểm này thôi cũng khiến Kỳ Duyên hứng thú." Em muốn ăn gì không ? Anh kêu người mang đến"" Thức ăn nhanh được không? Chúng ta kêu Pizza là được rồi"Đơn giản vậy sao? Kỳ Duyên còn tưởng Minh Triệu muốn ăn kiểu Pháp nữa. Vậy tốt quá, nàng không phải là người khó hầu hạ. Kỳ Duyên âm thầm đánh giá cao Minh Triệu." Được, không thành vấn đề"Kỳ Duyên lấy điện thoại ra nhấn số, không quên hỏi nàng." Em muốn ăn vị gì?"" Pizza hải sản, phải nóng nha"" Chọn tốt lắm"Đặt Pizza xong, Minh Triệu vẫn ngây ngốc ngồi trên giường, lấy chăn che vai lại, hiếu kỳ quan sát căn phòng này, giống như đứa bé đi lạc đường vậy.Không biết vì sao trong lòng Kỳ Duyên dâng lên cảm giác muốn bảo vệ Minh Triệu.Không. Không được như vậy. Kỳ Duyên nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh, sẵn nhắc luôn nàng.
" Chẳng phải em nên gọi điện thoại về cho gia đình sao?"" A đúng rồi"Minh Triệu vội vã xuống giường nhưng lại bị vướng chiếc chăn, Kỳ Duyên liền đỡ lấy vai Minh Triệu xuống giường." Có sao không?"Minh Triệu lắc đầu nở nụ cười rạng rỡ." Chỉ là tôi mới thức dậy, có một chút không phản ứng kịp thôi"Nghĩ tới Kỳ Duyên thấy hơi buồn cười.Minh Triệu lấy điện thoại nhấn số nhà, chỉ nghe tiếng tút tút, không ai nhấc máy.Minh Triệu nắm chặt phía sau đầu." Lạ thật, không có ai bắt máy. Mọi người đi đâu hết rồi? Tự nhiên đi ra ngoài như vậy, cũng không thèm nói mình một tiếng"Minh Triệu tự hỏi tự đáp, lại nhấn tiếp số di động, cuối cùng mẹ cũng nghe điện thoại." A lô ai đó?"" Mẹ, con Minh Triệu đây"Minh Triệu không vui mừng nói tên mình." Ô con gái, con đang ở cùng với Kỳ Duyên hả?"" Vâng..."Minh Triệu ngước nhìn Kỳ Duyên, cần phải thành thật thừa nhận." Con cũng chỉ vừa lúc ở cùng một nơi với anh ta, cũng không phải làm gì nha"Bà Phạm cười ha ha." Đừng ngại như vậy, ở cùng thì ở cùng, 2 nhà vẫn còn đang ở Nhà hàng Liqui, ông chủ còn mang karaoke ra cho mọi người hát nữa, chắc phải đến nữa đêm mới về, con cứ đi hẹn hò với Kỳ Duyên đi, đừng nên về quá sớm." Con đâu có hẹn hò với anh ta đâu, con chỉ đang ở công ty của anh ta thôi"Minh Triệu liền đính chính." Công ty? Ây da, thật là giỏi mà, muốn tìm hiểu công việc của nó trước mới biết có thể dựa dẫm được không à?"Bà Phạm nghĩ đến thật đắc ý." Hả..."Minh Triệu không còn sức để dây dua với mẹ mình nữa." Con không nói nhiều với mẹ nữa, dù bây giờ con có ở ngoài đường mọi người chắc cũng chẳng thèm lo cho con"" Sao phải lo lắng chứ? Mẹ thấy tối nay con khỏi về, cứ qua đêm ở bên ngoài"" Cái gì? Làm sao con có thể làm những việc như vậy? ? Lần đầu tiên gặp liền cùng người khác qua đêm. Mẹ, mẹ đang nghĩ cái gì vậy? Muốn gả con gái đi đến phát cuồng cũng không cần phải như vậy được không?"" Vậy thì nó sẽ chịu trách nhiệm"Bà Phạm thản nhiên nói." Nói thêm nữa chắc con tức chết quá, con gác máy đây, bye bye "Minh Triệu gác máy, vẻ mặt nín cười của Kỳ Duyên giống như đang giấu điều gì đó.Chết rồi, anh ta nhất định nghe hết những gì nàng nói, chẳng trách anh muốn cười lại không dám cười"" Mẹ em là một người rất thú vị"Kỳ Duyên chỉ có thể khách khí nói như vậy." Vậy à? Thú vị đến mắc ói"Minh Triệu trừng mắt.Kỳ Duyên ngồi xổm xuống trước mặt Minh Triệu, vẻ mặt vừa đứng đắn vừa thành thật." Minh Triệu, em đã suy nghĩ kỹ về lời đề nghị của anh chưa? Nếu chúng ta không diễn một vở kịch cho mọi người xem, làm họ bỏ đi ý nghĩ bắt chúng ta kết hôn. Anh nghe mẹ em nói qua rồi, em muốn chuyên tâm vào sự nghiệp thiết kế thời trang, mà bản thân anh cũng là một người cuồng mê công việc, anh nghĩ chúng ta làm như vậy sẽ rất thảnh thơi về sau"" Điều này..."Nói đúng ra cũng một ý hay, nhưng không biết tại sao khi nhìn vào đôi mắt thâm sâu của anh ta, Minh Triệu có dự cảm như mình lọt vào bẫy của anh ấy vậy... nàng cảm thấy ... sự việc hình như không thể đơn giản như vậy được." Sao, đây là cách tốt nhất cho hai bên rồi đó"Kỳ Duyên quan sát từng nét thay đổi trên gương mặt của Minh Triệu, nàng có khuôn mặt biểu cảm, muốn xem nàng sợ, thật sự là một công việc không dễ dàng.Đáng ghét. Tại sao anh lại chăm chú nhìn nàng như vậy? Làm nàng cảm thấy mình giống như đứa ngốc vậy, làm quên mất cần phải suy nghĩ những gì.Sau một hồi do dự, Minh Triệu cuối cùng cũng đưa ra quyết định." Tôi nghĩ... nên thử xem sao"" Em đồng ý ư? Quả thật là một quyết định sáng suốt"Kỳ Duyên cố kìm nén sự hưng phấn không để lộ ra ngoài, đồng thời tự nhủ phải biến nàng trở thành người phụ nữ của anh, rốt cuộc kết hoạch cũng thành công được một nữa, không phải sao?" Tôi nói trước nếu như không thích, tôi có thể rút lui bất cứ lúc nào"Minh Triệu lập tức thêm điều kiện." Đương nhiên. Tất cả đều tôn trọng ý kiến của em"Bởi vì lúc muốn dừng chắc cũng là lúc tình cảm từ giả thành thật, đến lúc đó còn làm gì được nữa.Thấy Kỳ Duyên thành ý như vậy. Minh Triệu cũng thở hắt ra." Vậy cứ làm như thế đi"Kỳ Duyên cười cười, đi đến tủ lạnh lấy một chai rượu nho ra." Sao không uống một ly để chúc mừng thoả thuận của chúng ta"" Không..."Minh Triệu vội lắc đầu như điên." Tôi không uống được đâu, vừa nghe đến rượu tôi đã chóng mặt rồi, chỉ cần 1 giọt rượu cũng làm tôi xỉn, anh nhớ đừng bao giờ để bất cứ thứ gì dính đến rượu lọt vào tay tôi"" Uhm, anh sẽ nhớ"Lúc cần thiết sẽ nhớ rõ điều này." Có thể uống được gì nữa?"" Nước ép táo được không?"" Yeahh"Minh Triệu reo lên như một đứa trẻ...
" Chẳng phải em nên gọi điện thoại về cho gia đình sao?"" A đúng rồi"Minh Triệu vội vã xuống giường nhưng lại bị vướng chiếc chăn, Kỳ Duyên liền đỡ lấy vai Minh Triệu xuống giường." Có sao không?"Minh Triệu lắc đầu nở nụ cười rạng rỡ." Chỉ là tôi mới thức dậy, có một chút không phản ứng kịp thôi"Nghĩ tới Kỳ Duyên thấy hơi buồn cười.Minh Triệu lấy điện thoại nhấn số nhà, chỉ nghe tiếng tút tút, không ai nhấc máy.Minh Triệu nắm chặt phía sau đầu." Lạ thật, không có ai bắt máy. Mọi người đi đâu hết rồi? Tự nhiên đi ra ngoài như vậy, cũng không thèm nói mình một tiếng"Minh Triệu tự hỏi tự đáp, lại nhấn tiếp số di động, cuối cùng mẹ cũng nghe điện thoại." A lô ai đó?"" Mẹ, con Minh Triệu đây"Minh Triệu không vui mừng nói tên mình." Ô con gái, con đang ở cùng với Kỳ Duyên hả?"" Vâng..."Minh Triệu ngước nhìn Kỳ Duyên, cần phải thành thật thừa nhận." Con cũng chỉ vừa lúc ở cùng một nơi với anh ta, cũng không phải làm gì nha"Bà Phạm cười ha ha." Đừng ngại như vậy, ở cùng thì ở cùng, 2 nhà vẫn còn đang ở Nhà hàng Liqui, ông chủ còn mang karaoke ra cho mọi người hát nữa, chắc phải đến nữa đêm mới về, con cứ đi hẹn hò với Kỳ Duyên đi, đừng nên về quá sớm." Con đâu có hẹn hò với anh ta đâu, con chỉ đang ở công ty của anh ta thôi"Minh Triệu liền đính chính." Công ty? Ây da, thật là giỏi mà, muốn tìm hiểu công việc của nó trước mới biết có thể dựa dẫm được không à?"Bà Phạm nghĩ đến thật đắc ý." Hả..."Minh Triệu không còn sức để dây dua với mẹ mình nữa." Con không nói nhiều với mẹ nữa, dù bây giờ con có ở ngoài đường mọi người chắc cũng chẳng thèm lo cho con"" Sao phải lo lắng chứ? Mẹ thấy tối nay con khỏi về, cứ qua đêm ở bên ngoài"" Cái gì? Làm sao con có thể làm những việc như vậy? ? Lần đầu tiên gặp liền cùng người khác qua đêm. Mẹ, mẹ đang nghĩ cái gì vậy? Muốn gả con gái đi đến phát cuồng cũng không cần phải như vậy được không?"" Vậy thì nó sẽ chịu trách nhiệm"Bà Phạm thản nhiên nói." Nói thêm nữa chắc con tức chết quá, con gác máy đây, bye bye "Minh Triệu gác máy, vẻ mặt nín cười của Kỳ Duyên giống như đang giấu điều gì đó.Chết rồi, anh ta nhất định nghe hết những gì nàng nói, chẳng trách anh muốn cười lại không dám cười"" Mẹ em là một người rất thú vị"Kỳ Duyên chỉ có thể khách khí nói như vậy." Vậy à? Thú vị đến mắc ói"Minh Triệu trừng mắt.Kỳ Duyên ngồi xổm xuống trước mặt Minh Triệu, vẻ mặt vừa đứng đắn vừa thành thật." Minh Triệu, em đã suy nghĩ kỹ về lời đề nghị của anh chưa? Nếu chúng ta không diễn một vở kịch cho mọi người xem, làm họ bỏ đi ý nghĩ bắt chúng ta kết hôn. Anh nghe mẹ em nói qua rồi, em muốn chuyên tâm vào sự nghiệp thiết kế thời trang, mà bản thân anh cũng là một người cuồng mê công việc, anh nghĩ chúng ta làm như vậy sẽ rất thảnh thơi về sau"" Điều này..."Nói đúng ra cũng một ý hay, nhưng không biết tại sao khi nhìn vào đôi mắt thâm sâu của anh ta, Minh Triệu có dự cảm như mình lọt vào bẫy của anh ấy vậy... nàng cảm thấy ... sự việc hình như không thể đơn giản như vậy được." Sao, đây là cách tốt nhất cho hai bên rồi đó"Kỳ Duyên quan sát từng nét thay đổi trên gương mặt của Minh Triệu, nàng có khuôn mặt biểu cảm, muốn xem nàng sợ, thật sự là một công việc không dễ dàng.Đáng ghét. Tại sao anh lại chăm chú nhìn nàng như vậy? Làm nàng cảm thấy mình giống như đứa ngốc vậy, làm quên mất cần phải suy nghĩ những gì.Sau một hồi do dự, Minh Triệu cuối cùng cũng đưa ra quyết định." Tôi nghĩ... nên thử xem sao"" Em đồng ý ư? Quả thật là một quyết định sáng suốt"Kỳ Duyên cố kìm nén sự hưng phấn không để lộ ra ngoài, đồng thời tự nhủ phải biến nàng trở thành người phụ nữ của anh, rốt cuộc kết hoạch cũng thành công được một nữa, không phải sao?" Tôi nói trước nếu như không thích, tôi có thể rút lui bất cứ lúc nào"Minh Triệu lập tức thêm điều kiện." Đương nhiên. Tất cả đều tôn trọng ý kiến của em"Bởi vì lúc muốn dừng chắc cũng là lúc tình cảm từ giả thành thật, đến lúc đó còn làm gì được nữa.Thấy Kỳ Duyên thành ý như vậy. Minh Triệu cũng thở hắt ra." Vậy cứ làm như thế đi"Kỳ Duyên cười cười, đi đến tủ lạnh lấy một chai rượu nho ra." Sao không uống một ly để chúc mừng thoả thuận của chúng ta"" Không..."Minh Triệu vội lắc đầu như điên." Tôi không uống được đâu, vừa nghe đến rượu tôi đã chóng mặt rồi, chỉ cần 1 giọt rượu cũng làm tôi xỉn, anh nhớ đừng bao giờ để bất cứ thứ gì dính đến rượu lọt vào tay tôi"" Uhm, anh sẽ nhớ"Lúc cần thiết sẽ nhớ rõ điều này." Có thể uống được gì nữa?"" Nước ép táo được không?"" Yeahh"Minh Triệu reo lên như một đứa trẻ...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz