Trieu Duyen Canh Cao Co Vo Bo Tron L Cover
Minh Triệu đặt lên bàn một túi văn kiện, trong đó là câu nói cuối cùng mà nàng muốn nói với Kỳ Duyên.Sau đó... Minh Triệu bước ra khỏi nhà và không hề quay đầu lại....10 giờ tối...Kỳ Duyên mở cửa ra, trên tay cầm một bó hoa bách hợp." Minh Triệu à?"Kỳ Duyên kêu lên một tiếng, nhưng trong phòng tối đen, rõ ràng là không có ở nhà.Tại sao vẫn chưa về nữa? Kỳ Duyên hơi mơ hồ, thầm nghĩ chắc Minh Triệu vẫn còn ở công ty, vì vậy cũng không để ý đi thẳng lên lầu 2." Hoa... đặt ở đây vậy?"Kỳ Duyên tìm được một lọ hoa, đặc trên bàn ở phòng sách, như vậy Minh Triệu sẽ lập tức chú ý đến.Kỳ Duyên ngồi xuống sopha, ngây người ngắm nhìn hoa.Hôm qua Minh Triệu có vẻ không vui lắm, suy cho cùng cũng anh lừa nàng, chẳng trách Minh Triệu lại giận như vậy, mong rằng bó hoa này sẽ làm Minh Triệu nguôi giận.Hơn nữa Kỳ Duyên cũng cần phải nói cho Minh Triệu biết, anh rất thích Minh Triệu, con gái luôn thích nghe những lời đường mật đúng không? Dù muốn anh nói yêu Minh Triệu, vậy cũng không khó lắm." Anh yêu... anh yêu em..."Kỳ Duyên bắt đầu thực tập, thật ra cảm giác khi nói câu này... rất tốt....Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng vẫn không thấy bất kỳ ai về. Vì vậy Kỳ Duyên đứng dậy đi đến bên điện thoại, định gọi đến công ty Minh Triệu, nhưng anh liền phát hiện trên mặt bàn có một túi văn kiện, ký tên là muốn gửi cho anh." Đây là gì vậy?"Kỳ Duyên mở ra xem, có 1 tờ giấy và 1 tập văn kiện.Trên giấy chỉ viết có 5 từ..." Chúng ta ly hôn đi!"Công văn đính kèm là giấy chứng nhận ly hôn, trên đó đã có chữ ký và đóng dấu sẵn rồi.Kỳ Duyên nhìn trừng trừng hết mọi thứ, không biết qua bao lâu, đôi tay run run của anh cuối cùng cũng vo tờ giấy thành một nắm, lấy bật lửa trong ngăn kéo ra đốt tờ giấy đó..." Không! Anh tuyệt đối không ly hôn"Kỳ Duyên trừng mắt nhìn đóng tro tàn trước mắt hét lớn lên.Kỳ Duyên vung tay làm bình hoa rơi xuống." Xoảng..."Một tiếng, hoa bách hợp thơm thoang thoảng rơi xuống đất, bình hoa thì vụn vỡ, nước chảy lênh láng, như một giấc mộng.Tuổi xuân nhẹ nhàng trôi qua...Thời gian 3 năm trôi đi như một giấc mơ......Một buổi tối mùa xuân...Mùa hoa tháng 3 lan toả nhẹ nhàng trong không khí, mang một chút lành lạnh, làm cho con người ta hơi run rẩy, nhưng lại cảm nhận được sự ấm áp trở lại.Thật vậy, đây là một buổi tiệc làm cho con người ta cảm thấy lạc lõng.Ở một ngôi nhà nào đó... đang diễn ra một buổi tiệc rượu trang nhã, xa hoa...Một chiếc xe màu hồng tiến vào cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn, Lucie đỗ xe, nói với Minh Triệu ngồi cạnh." Đến rồi! Những người khác tối nay đều là VIP cả"Minh Triệu gật gật đầu, rời xa được 3 năm trở về lại Việt Nam, làm cho nàng cảm giác hơi mất mát, nhưng nàng cố gắng giữ lại được bình tĩnh.Minh Triệu của ngày hôm nay đã trưởng thành hơn, xinh đẹp hơn, giọng nói cũng dịu dàng hơn." Cám ơn chị đã chở em đến đây"" Cám ơn gì chứ? Không phải biểu hiện của em tốt, tổng tài nhất định muốn gặp em, cho nên mới có cơ hội này đó chứ"Lucie tràn ngập nụ cười, bởi vì cô rất tự hào về Minh Triệu, lúc đầu do cô cố gắng tiến cử, Minh Triệu mới có cơ hội đi Pháp làm nhà thiết kế chứ.Hai người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, khí chất rất phi phàm bước xuống xe, người phục vụ lập tức tiến đến tiếp đãi, giữ lấy áo khoác ngoài và túi xách của các cô, song song đó dẫn các cô vào buổi tiệc rượu." Isabelle"Tổng tài Mạch Đạt Huy vừa nhìn thấy Minh Triệu liền tươi cười tiến lên phía trước, thân mật kêu tên tiếng Pháp của nàng." Bon Soir" [ Chào buổi tối ]Minh Triệu cũng dùng tiếng Pháp chào hỏi ông." Cả 2 đừng nói tiếng Pháp được không? Tối cứ như là vịt nghe sấm vậy"Lucie cười khổ." Xin lỗi, bởi vì tôi chỉ gặp Minh Triệu ở Pháp, cho nên nhất thời quên mất nơi đây là Việt Nam"Mạch Đạt Huy là một quý ông rất thích đùa giỡn, ông tuy lớn tuổi nhưng đối xử với cấp dưới của mình rất vui vẻ." Hôm nay Minh Triệu mới xuống máy bay, tôi liền dẫn cô ấy đến gặp ông tổng tài, đủ thành ý chưa?"Lucie nói." Cám ơn nhiều"Mạch Đạt Huy đáp." Không biết tổng tài tìm tôi có việc gì?"Minh Triệu hỏi." Cô cũng biết chi nhánh công ty ở Việt Nam cần phải được khuếch trương, cho nên mời cô về làm nhà thiết kế chính, nhưng có một vấn đề nhỏ tôi sẽ kêu Hồ Vĩnh Khoa bàn với cô"Mạch Đạt Huy vẫy vẫy tay về một nơi không xa, một vị tóc vàng liền đi về phía họ." Xin giới thiệu đây là trợ thủ đắc lực của tôi, cũng là một trong những nhà thiết kế nổi tiếng của công ty Noix De Coco, Hồ Vĩnh Khoa"Mạch Đạt Huy nói.Khuôn mặt đẹp trai của Hồ Vĩnh Khoa nở một nụ cười, nhẹ nhàng nâng tay của 2 cô lên hôn.Lucie và Minh Triệu hơi ngạc nhiên, nhưng trong lòng nghĩ đây là phép lịch sự của người ngoại quốc, cũng từng đã có người hôn tay nàng như vậy, nhưng chỉ khác về không gian và thời gian thôi...Sau khi giới thiệu rõ ràng Mạch Đạt Huy nói rõ." Là như vầy, do nhu cầu của thị trường, các nhà thiết kế của chúng ta phải tập trung lại, cho nên hy vọng Minh Triệu và Vĩnh Khoa có thể đảm nhiệm làm nhà thiết kế chính, giới thiệu những trang phục cho mùa sau"Minh Triệu gật gật đầu, nàng chưa bao giờ hợp tác cùng người khác, đây có lẽ sẽ tăng thêm sự sáng tạo đây.Vĩnh Khoa cũng có hứng thú với lời đề nghị này." Tôi rất vui được hợp tác với cô Minh Triệu"" Quá tốt, tôi tin chắc 2 người sẽ hợp tác tốt với nhau"" Tổng tài, nói chuyện công việc xong có thể cho chúng tôi thư giãn một chút không?"Lucie hỏi." Đương nhiên là được"Mạch Đạt Huy cười rạng rỡ, chìa tay ra mời Lucie." Tôi có vinh hạnh mời cô nhảy một điệu không?"" Tôi đang chờ anh nói câu này"Lucie nháy mắt với Minh Triệu, ám chỉ nàng nên nắm lấy cơ hội này, cùng Vĩnh Khoa vui vẻ trải qua buổi tối hôm nay.Minh Triệu lặng lẽ nhìn Lucie và Mạch Đạt Huy khiêu vũ lả lướt trên sàn nhảy, lại không biết nên nói gì với Hồ Vĩnh Khoa." Chúng ta cũng nên ra khiêu vũ luôn đi"Hồ Vĩnh Khoa nhẹ giọng hỏi." Uhm... được..."Đã hợp tác với nhau rồi, cũng nên có một bắt đầu vui vẻ chứ." Vũ khúc vườn hoa" của Tchaikovsky nhẹ nhàng cất lên Hồ Vĩnh Khoa dẫn Minh Triệu ra sàn, tuy Minh Triệu không biết khiêu vũ, nhưng Hồ Vĩnh Khoa là một người khiêu vũ rất giỏi, cho nên nàng có thể nhẹ nhàng tận hưởng sự lãng mạn này." Tôi có thể gọi cô là Minh Triệu chứ?"Hồ Vĩnh Khoa đột nhiên hỏi vậy." Uhm"Minh Triệu mỉm cười.Bước nhảy của Minh Triệu dần dần thuần thục hơn, trong lòng chìm đắm trong những suy nghĩ, bản thân không ngờ đã trở về Việt Nam, đã vậy còn muốn triển khai sự nghiệp sang một giai đoạn mới, nàng vẫn chưa hề thông báo việc này với gia đình. Tối nay trở về khách sạn nên gọi điện thoại, không biết bố mẹ và mọi người có khoẻ không?" Cô đang nghĩ gì vậy?"" Không... không có gì"Chết thật! Nàng lại suy nghĩ đến mất hồn rồi.Hồ Vĩnh Khoa nhướng mài, cô gái tóc đen trước mặt khá là đặc biệt, cô mặc một bộ sườn xám màu đen mang phong vị thần bí, tạo nên một sức hấp dẫn vừa trưởng thành vừa ngây thơ, mùi hương nhẹ nhàng toả ra, nhưng khó mà cảm thấy được, làm cho đàn ông càng khó gần mà càng khó kháng cự.Hầu hết các người phụ nữ khác khi thấy bề ngoài của anh đều mê mẩn ngắm nhìn, nhưng cô lại coi anh như một người đàn ông bình thường, không có một chút gọi là động lòng, điều này càng làm anh cảm thấy hiếu kỳ hơn..." Cô... độc thân ư?"" A?"Minh Triệu ngẩng người một lúc, gật đầu." Tôi ly hôn rồi"" Ô? Người đàn ông ấy thật không có mắt"Hồ Vĩnh Khoa khó tưởng tượng được có một người đàn ông nào lại nỡ bỏ rơi một người như Minh Triệu vậy.Minh Triệu nghe xong chỉ có thể nhăn mài lại, đáy mắt hiện ra một chút đau thương, không trả lời gì cả.Tim Hồ Vĩnh Khoa đập nhanh hơn, anh yêu sự biểu cảm khuôn mặt vào lúc này của Minh Triệu, có chút yếu đuối, có chút vô lực, có chút hoang mang. A! Thật là mê người mà.Hai người lặng lặng nhảy xong bản nhạc này, Mạch Đạt Huy và Lucie cũng đi về phía họ, cả 4 người vừa nói chuyện vừa thưởng thức đồ ăn ngon, lại vừa xem những người khách khác...
End chap
End chap
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz