3.
Rõ ràng là lần đầu tiên ôm đàn ông, lại có thể ôm đến nghiện ngập mất trí như thế này.
.
CHƯƠNG 3.
Cậu lại bắn.
Chẳng biết đã bắn lần thứ mấy.
Chất lỏng rỉ ra liệu có phải là tinh dịch hay không.Đầu gối và ngực bị ma sát trên giường thô ráp đến tấy đỏ, trầy cả da, đau ê ẩm. Nhất là hai đầu ngực, bị hôn, bị cắn còn bị dày vò liên tục, cọ sát lên xuống trên bề mặt gra giường khiến Lưu Tranh nhíu mày rên khóc.Lưu Tranh bị ép xuống, sức nặng cơ thể của mình bị dồn đến gần như khó thở, cậu trờ tay xuống phía sau nắm lấy gốc dương vật đang chôn bên trong mình, lắc đầu phản đối."Không được nữa..."Người phía trên vẫn đang trong thế quỳ, nghe thấy tiếng rên yếu ớt bên dưới liền cúi xuống, ôm lấy vai cậu, môi mân mê cái gáy trắng phau thơm lựng đã chi chít dấu hôn, thấp giọng dỗ dành."Sắp xong rồi."Lưu Tranh hơi ngẩng đầu lên van xin."Đầu gối... đau..."Triển Trí Vĩ dừng động tác, lật mình cậu lại, hắn nhổm thẳng người, hít thở một chút, nhìn thân thể mềm oặt nóng hổi nằm trên giường, tròng mắt lại tối đi.Hắn vuốt ngược tóc ra phía sau, mồ hôi ướt đẫm trán, để lộ gương mặt đẹp trai sáng láng đến vô thực, chỉ dựa vào gương mặt này thôi cũng khiến Lưu Tranh không cách gì từ chối được rồi.Chưa kể kỹ thuật làm tình của Triển Trí Vĩ rất tốt.Rõ ràng hắn là lần đầu tiên ôm đàn ông, lại có thể ôm đến nghiện ngập mất trí như thế này.Không còn biết đã làm bao lâu, bên dưới của cậu tê dại chẳng còn cảm giác gì.Bên trong bụng chỗ mà Triển Trí Vĩ liên tục đỉnh vào đã đau đến nỗi cậu nghĩ dạ dày mình sắp thủng đến nơi.Triển Trí Vĩ đưa đẩy hông, ngón tay với đến chà sát lên môi Lưu Tranh, thỉnh thoảng hơi trờ vào trong kẹp lấy chiếc lưỡi ẩm ướt của cậu, đẩy ra đưa vào, bắt chước động tác hôn môi mà dày vò.Ngón tay hắn quanh năm suốt tháng cầm bút điện tử, cờ lê tuốc vít, tạo nên những vết chai nhẹ, ở trên hai phiến môi cứ miết tới miết lui khiến nó đỏ như máu, sưng mọng ngon mắt.Hắn gầm nhẹ một tiếng, bắn ra.Triển Trí Vĩ tháo bao cao su, cột thắt lại ném bừa xuống đất, lại trờ tay tìm một cái khác.Lưu Tranh hoảng hốt trợn mắt, cố bò ra khỏi người hắn, chân tay run lẩy bẩy.Triển Trí Vĩ túm lấy chân cậu kéo về lại phía mình, trờ tới trên ngực cậu lại cắn một cái, để lại vết răng nhàn nhạt có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hai tay nhanh nhẹn nắm lấy dương vật đặt vào bên trong lỗ nhỏ.Sao mà sướng thế này. Hắn than thầm."Anh... anh lại định làm gì?" Lưu Tranh nói không ra hơi, bàn tay nhỏ yếu ớt đẩy mặt hắn ra.Triển Trí Vĩ ngậm lấy tay cậu, liếm đến ướt sũng, hai tay giữ chặt eo Lưu Tranh, đẩy mạnh vào."Đụ em."Có thế mà cũng hỏi.Lưu Tranh trốn không được, sức lực còn lại chỉ đủ để ưm a rên rỉ.Lần đầu tiên làm tình đã va phải cái máy dập không biết ngừng này.Cậu khóc lớn đánh vào ngực hắn, cái miệng nhỏ không biết mắng chửi người chỉ có thể lập đi lập lại mấy chữ chê hắn xấu xa, chê hắn tệ hại.Triển Trí Vĩ vẫn còn đang chìm vào khoái cảm, không được hôn môi nên cứ liếm khắp mặt cậu, vừa đẩy hông vừa dỗ dành.Lần cuối rồi.Không còn bao cao su nữa.Nốt lần này thôi.Ngoan, miễn phí cho em.Biết trước sướng thế này đã chẳng uống phí một cái bao để chơi bằng tay.Triển Trí Vĩ bắn cũng nhiều, lần cuối làm xong phải đến tận nửa đêm.Lưu Tranh gần như ngất đi.Trên người chẳng có chỗ nào nguyên vẹn, chi chít dấu hôn, dịch thể dính nhớp.Triển Trí Vĩ điều chỉnh lại hơi thở của mình, bước xuống giường tìm một cái khăn sạch lau người cho bé cưng.Đệm giường ướt đẫm không thể nằm, hắn tìm trong tủ nhà nghỉ một bộ chăn đệm mới, bọc Lưu Tranh nằm gọn vào một góc, tự mình thay ga giường.Xong xuôi rồi mới kéo người ôm vào lòng, nặng nề nhắm mắt.Hắn chưa buồn ngủ lắm, lơ đãng vuốt ve tấm lưng thon trong tay.Văn tế giáo huấn gì đó đã trôi sạch theo tinh trùng ra khỏi não rồi.Giờ nên nghĩ chuyện khác hữu ích hơn đi.Ví dụ như làm sao giải thích cho thỏ con này biết tình hình hiểu lầm tai hại của cả hai nhỉ?Hoặc là làm sao có thể tiếp tục qua lại với bé cưng sau chuyện này.Triển Trí Vĩ là người dễ tính, hắn sẽ không tính toán chuyện Lưu Tranh xem mình là trai bao, nếu cậu thấy hối lỗi quá thì đè ra làm một lần nữa để chuộc tội là được."Em cũng sướng mà có phải không?" Triển Trí Vĩ nhéo nhéo cái má sữa của người đang ngủ trong lòng.Nhưng càng nghĩ nhiều hắn lại càng thấy mình nhảm nhí.Cứ đợi Lưu Tranh tỉnh lại đã rồi mới nói tiếp được.Triển Trí Vĩ trong lúc chờ cơn buồn ngủ kéo đến, tay chân táy máy cả nửa ngày trên người Lưu Tranh, trừ môi ra thì chỗ nào cũng sờ qua, cũng hôn hít thêm mấy lần, có thế thôi mà đã nghiện rồi.Hắn còn tự thấy mình rất đàng hoàng, rất nghe lời, phải đòi phiếu bé ngoan.Lưu Tranh bị lật tới lật lui cũng không tỉnh, mệt đến mê man.4h sáng cuối cùng Triển Trí Vĩ cũng chìm vào giấc ngủ.Hắn ngủ quên trời quên đất.Báo thức trên điện thoại réo inh ỏi.Triển Trí Vĩ mò mẫm tắt chuông.Mở mắt thấy mặt trời đã chiếu đến tận mặt.Bên cạnh giường trống không.Có một xấp tiền đặt ở tủ đầu giường kèm một mảnh giấy, chữ viết nắn nót tròn trịa.Tiền phòng tôi đã thanh toán rồi, cám ơn anh.
Số tiền để lại vừa đúng một vạn.
Triển Trí Vĩ cầm tiền trên tay, gân trán giựt giựt, tức đến nổ đầu.Ăn xong rồi phủi mông chạy đi?Trai bao không xứng đáng được chào buổi sáng hả?Trai bao không xứng đáng xin feedback hả?Uổng công hắn cày cuốc như trâu như ngựa, ngủ một đêm tỉnh lại đã bị vứt bỏ.Triển Trí Vĩ tức xì khói."Đừng có để tôi tìm thấy em, tôi nhất định sẽ bóp chết em."---o0o---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz