Trich Doan Truyen Sac 21 Dam My Phan 1
[Văn Bác x Giang Y Kính]Lực lượng trong bí cảnh cưỡng ép tách Văn Bác và Giang Y Kính ra. Giang Y Kính rơi xuống giữa một dây đằng.[...] Nháy mắt mắt cá chân đã bị dây đằng quấn chặt mấy vòng, màu xanh càng tôn lên da thịt trắng nõn phát sáng của nam nhân.Dây đằng quen thuộc cởi bỏ quần áo y, da thịt ấm áp lập tức bại lộ trong không khí."Sắc đằng!" Giang Y Kính mắng.Dây đằng run rẩy, giống hệt như là bị Giang Y Kính chọc cho cười không ngừng.Văn Bác không nghĩ tới Giang Y Kính còn đáng yêu hơn so với tưởng tượng của mình nữa, vốn dĩ hắn muốn dùng dây đằng viết tên hắn lên bàn tay của Giang Y Kính, kết quả y cứ luôn giãy giụa không thôi, thế là hắn chỉ có thể quấn chặt mắt cá chân của y trước.Bây giờ thì hắn không muốn viết tên của mình nữa rồi, cứ làm 'dây đằng háo sắc' trước đã.Bên trong bí cảnh, Giang Y Kính không thể sử dụng pháp thuật, tay chân đều bị dây đằng cuốn chặt.Dây đằng hai ba cái đã cởi sạch quần áo của nam nhân, khiến cho y biến thành trần truồng, xếp y thành hình chữ đại.Tim Giang Y Kính đập vô cùng nhanh, tất cả các cửa ải trong bí cảnh này đều dùng để phục vụ cho việc giao hoan, y đã có thể đoán được tiếp theo là tình huống thế nào rồi.Bản thể của y là cỏ cây, dây đằng cũng là cỏ cây.Nếu là tu sĩ bình thường bị dây đằng quấn tay quấn chân đùa bỡn, có thể sẽ cảm thấy là một loại tình thú, nhưng Giang Y Kính lại không như vậy, y cảm thấy bây giờ thật giống như mình là con hồ ly tinh tu luyện ngàn năm biến thành người, kết quả lại bị hồ ly khác thao.[...] "Buông ra!" Hai mắt Giang Y Kính đỏ bừng, khóe mắt đã phiếm nước mắt.Dây đằng không có ý muốn buông tha cho y, ngược lại trói cơ thể của y càng chặt.Một phần của dây đằng thít chặt hàm dưới của y, khuấy đảo trong môi lưỡi phát ra tiếng nước, bắt chước côn thịt bự thọc vào rút ra trong miệng khiến cho y phải tiết ra nước miếng trong suốt. Dây đằng kia hình như là nhớ tới gì đó, rút khỏi miệng y, ai ngờ Giang Y Kính nhấp môi không lên tiếng, nó lại nắm chặt hàm dưới của y bắt đầu thọc vào rút ra.Giang Y Kính bị chơi đến gốc lưỡi tê dại, đầu nhũ hoa cũng không được buông tha, bị dây đằng nắm rồi lại buông, đưa đẩy qua lại.Đầu nhũ hoa vốn đã đứng thẳng, nháy mắt đã bị chơi đến sưng đỏ, da thịt trắng nõn tràn đầy vết siết.Dây đằng lớn lên ở đầm lầy còn mang theo hơi ấm, mặt ngoài còn có vài vết lốm đốm thật nhỏ, phía trên mọc ra vài phiến lá tươi mới và hoa cúc nhỏ không biết tên, cọ xát làm Giang Y Kính vừa đau vừa sướng.Bắp đùi của y cũng hoàn toàn bị dây đằng bao lấy, có khóa lại côn thịt của y rồi vuốt ve, có cọ xát hột le của y, có vói vào trong hoa huyệt của y thọc vào rút ra, còn có phần đang chơi đùa cúc hoa của y.Lúc bị chân thân rồng lớn của Văn Bác thao tới dục tiên dục tử thì y cũng không thấy bất lực như bây giờ.Trên trán đều là mồ hôi mỏng, cả người đắm chìm trong khoái cảm dây đằng mang đến.Nó dường như đã biết hết tất cả những điểm mẫn cảm của mình, vui mừng dạo chơi từ trên xuống dưới.Côn thịt của y bị nó chơi một hồi liền bắn ra tinh dịch, hương vị hạt sen phiêu tán trong không khí.Giang Y Kính xấu hổ muốn chết, đóa hoa cúc nhỏ trên dây đằng hút lấy tinh dịch mà y phun ra, chỉ qua một lát nó đã liếm sạch trơn.Giang Y Kính đột nhiên nghĩ đến Văn Bác, sau cái lần liếm hoa huyệt y dưới tàng cây nhân duyên, Văn Bác liền vô cùng thích liếm y lúc đang giao hoan, từ đầu đến chân ăn sạch không chừa lại chút nào, trên người của y toàn là nước bọt ướt át của Văn Bác.Cũng không biết bây giờ hắn đang ở đâu...Rất nhanh y đã không còn sức tự hỏi nữa, dây đằng cuốn lấy eo y, đưa y tới trước hồ nước.Nói là hồ nước, thật ra bên trong không có giọt nước nào.Giang Y Kính ngồi bên cạnh hồ nước, đôi chân thon dài dán lên vách đá lạnh băng, khiến y co rúm lại một chút.Dây đằng liền sột soạt quấn lại đây lót dưới chân y.Cuối cùng Giang Y Kính cũng nhận ra không đúng chỗ nào, dây đằng mà thần thức huyễn hóa ra làm sao có thể tri kỷ được như vậy?"Văn Bác."Dây đằng run run, làm bộ không nghe thấy, đâm chọc bên trong hoa huyệt y."Ngươi!" Giang Y Kính tức muốn chết, mất công mình còn lo lắng cho hắn, kết quả hắn lại không tiếng động đùa giỡn mình: "Vi sư không để ý tới ngươi nữa."Văn Bác không nói được, lấy dây đằng cọ cọ mu bàn tay nam nhân.Sau một lúc lâu, Giang Y Kính mới nhận lời 'cầu hòa' của Văn Bác, dây đằng liền vui sướng mà quấn lấy eo y cọ xát, mặc kệ là người hay là dây đằng, đều là một cái đức hạnh giống nhau.Phía trên hồ nước hiện lên mấy hàng chữ nhỏ tuyên bố nhiệm vụ.Nhiệm vụ lần này: dùng dâm thủy rót đầy hồ nước, thời hạn là một tháng. Nếu đến hạn còn chưa hoàn thành nhiệm vụ thì phải làm lại từ đầu.Diện tích của hồ nước khoảng chừng một cái đình viện, một tháng mà muốn rót đầy hồ nước, y chắc chắn sẽ bị chơi đến phế!Giang Y Kính chỉ cảm thấy đầu óc như đang kêu vang, hận không thể ngất đi ngay lập tức. Cho dù là dâm thủy trong cả hoa huyệt lẫn cúc hoa, kể cả máu của y đi chăng nữa thì vẫn không đủ để cho cái hồ này nhét kẽ răng. Đừng nói thời hạn một tháng, cho dù là một năm cũng là quá sức đối với y.Văn Bác không có phản ứng kịch liệt như Giang Y Kính, lúc hắn biến thành dây đằng đã biết nội dung của nhiệm vụ rồi. Vốn dĩ mục đích của nhiệm vụ này là muốn cho một bên không biết để thử phản ứng của bên kia. Ai có thể ngờ được lại gặp phải kẻ lỗ mãng như Văn Bác, mới mở màn đã tự bán chính mình, mà đối phương còn không cảm kích.Giang Y Kính nhận mệnh nằm cạnh hồ nước, hoàn toàn để cho dây đằng đùa bỡn. Từ bỏ không phải là tính cách của y, Văn Bác còn chưa hoảng sợ, y cũng sẽ không lùi bước."Đồ nhi, tới đi..." Giang Y Kính thả lỏng thân thể, chờ đợi Văn Bác quấn lên da thịt mình.Y nằm ngửa trên mặt đất, nhìn tia sáng từ khe hở chiếu xuống. [...] Giang Y Kính suy tư, tùy ý Văn Bác tác quái trong thân thể của chính mình. Cảm giác hơi lạnh cọ xát qua da thịt ấm áp, dây đằng ngưng tụ thành một đoàn, moi móc dâm thủy bên trong khe thịt.[...] Nhiệm vụ dùng dâm thủy rót đầy hồ nước chính là khiến cho Văn Bác hoàn toàn quen thuộc với y. Những cuộc giao hoan trước đó hoàn toàn không đủ, làm sao để tiết ra đủ dâm thủy trong thời hạn được giao trở thành vấn để hàng đầu của Giang Y Kính.Y phải dẫn đường cho Văn Bác khai phá tất cả những điểm mẫn cảm của mình. Giang Y Kính đau đầu. Lúc này y thậm chí còn hy vọng năng lực suy luận của mình đừng có tốt như vậy.Dây đằng sột soạt cọ mu bàn tay y, không muốn xa rời mà quấn chặt eo y. Giang Y Kính thở dài, sâu kín mở miệng: "Xuống một chút nữa...""Hoa huyệt nhỏ... Điểm mẫn cảm ở bên trong... Ưm... Có ba chỗ... Một chỗ cách cửa tử cung ba tấc... Sang trái một chút..."Giang Y Kính chỉ huy dây đằng thọc xuyên qua thân thể mình.Hai chân nam nhân giang rộng, lỗ dâm đối diện với hồ nước, dâm thủy vừa chảy ra đã bị dây đằng đưa xuống hồ nước. Y bị chơi đến hai mắt ửng đỏ, trong nửa khắc đã cao trào mấy mươi lần, còn phải lấy tinh thần dạy Văn Bác làm sao để thao mình. Vành tai y đã không chịu nổi liếm láp nữa, chỗ sau eo cách xương cụt ba tấc là chỗ mẫn cảm nhất, côn thịt bị bóp chặt đột nhiên phóng thích, hòn bi lại bị nắm, hột le bị lôi ra khỏi khe hoa huyệt kẹp chặt, mấy điểm mẫn cảm trong hoa huyệt nhiều vô số kể, cúc hoa bị hoàn toàn lấp đầy...Giang Y Kính nhìn sắc trời từ trắng biến thành đen, lại từ đen chuyển sang trắng. Y bị chơi đến hai mắt thất thần, hoa huyệt dâm bị động chảy nước sốt, dây đằng tụ tập thành một đoàn quét lên điểm mẫn cảm của y, vừa thoáng đứng lên đã bị đẩy về."Đồ nhi... Nhanh lên... một chút..." Kỳ thật Giang Y Kính đã sớm hết sức, nhưng y vẫn hy vọng có thể một lần thông qua cửa ải này, thúc giụa Văn Bác cũng chỉ là vì suy nghĩ cho cái eo già của mình mà thôi.Dây đằng xanh ngắt ra vào liên tục, thịt mềm đỏ bừng bị đánh đến ứa ra nước sốt, lộ ra vách tường yếu ớt. Chỗ sâu bên trong lỗ nhỏ bị khuấy đảo đến chua xót, dòng điện chạy lên xương cụt, rồi chạy tán loạn ở khoang bụng.Nam nhân vô lực rên rỉ, cả người toàn là mồ hôi ẩm ướt, như là mới được vớt từ trong nước ra...Rót hồ một tháng, từ trên xuống dưới cơ thể của Giang Y Kính đều bị chơi sạch, chỉ đè nhẹ lên lỗ dâm một cái thì đã chảy ra một lượng lớn dâm thủy. Dây đằng bên trong hoa huyệt nhỏ vẫn còn nghiền ép điểm mẫn cảm của y, muốn vắt khô chút chất lỏng cuối cùng, cúc hoa bị lấp đầy bó dây đằng ra ra vào vào liên tục...Giang Y Kính đã không còn cảm giác được đau đớn nữa, cúc hoa y đã bị cắm đến mất tri giác, chỉ có hoa huyệt nhỏ vẫn mơ hồ cảm nhận được cảm giác đau đớn khi bị quất. Trong phút chốc, ánh mắt trời lên cao. Hoa cúc nhỏ trên dây đằng đều nở ra trái cây tươi ngon, chấn động rớt xuống bên cạnh hồ nước đã chứa đầy dâm thủy của Giang Y Kính.Nam nhân nâng lên mí mắt nặng nề, nhìn về hồ nước đã đầy đến sắp tràn ra. Phía trên hồ hiện lên dòng chữ nhỏ quen thuộc: chúc mừng người chơi đã hoàn thành một cánh cửa cuối cùng của bí cảnh, xuyên qua rừng là có thể đi ra ngoài. Trái cây mà dây đằng kết ra là phần thưởng cho người chơi, giúp thân thể khỏe mạnh, đao thương không ngã.Văn Bác biến thành người, chuyện thứ nhất chính là đi nhặt trái cây ăn."Đồ nhi..." Giang Y Kính muốn bảo hắn đừng ăn, hắn mà ăn nữa thì cái eo y sẽ tiêu tùng mất. Nhưng lại nghĩ đến, chẳng lẽ sau khi ra ngoài mình vẫn cùng Văn Bác giao hoan sao? Sau đó y không ngăn cản nữa.[...] Trong giọng nói của hắn tràn đầy không tha, dường như là tiếc nuối bí cảnh lại nhanh kết thúc như vậy.[...] "Sư tôn, ngươi đưa ta về Thanh Vân Môn đi." Văn Bác ôm eo Giang Y Kính, nhảy lên trường kiếm.[...] "Đồ nhi... Ta là sư tôn của ngươi..."Thông qua cửa ải 'Lấp đầy hồ', tất cả điểm mẫn cảm của y đều bị Văn Bác biết được. Bây giờ đầu lưỡi của hắn đang liếm láp nốt ruồi đỏ sau vành tai y, ngón tay gãi sau eo y, một cái tay khác duỗi xuống xoa bóp hột le y. Giang Y Kính bị sờ đến hoa huyệt đầm đìa dâm thủy, nỗ lực khống chế trường kiếm."Ngươi tất nhiên là sư tôn của ta." Văn Bác hoàn toàn không hiểu tại sao Giang Y Kính lại nhấn mạnh chuyện này."Ta đã là... sư tôn của ngươi..." Hoa huyệt dâm ngứa ngáy khó nhịn, như là có vô số con nhện đang kết màng ở bên trong, khát vọng được thứ gì đó cắm vào. Giang Y Kính rũ mắt, đẩy cái tay của Văn Bác ở dưới đạo bào ra: "Trong bí cảnh giao hợp chỉ là kế sách tạm thời, bây giờ đã ra ngoài, chúng ta cứ coi như là chưa có chuyện gì xảy ra đi."Giang Y Kính phát hiện người phía sau cứng đờ, lúc cho rằng Văn Bác đã hiểu ý của y thì thanh niên lại tiếp tục quấn chặt eo y, tủi thân lên án: "Sư tôn muốn vứt bỏ đồ nhi sao?""Vi sư không có ý này, ngươi ta vẫn như cũ là sư đồ." "Thì ra những lời mà sư tôn nói trong bí cảnh đều là giả dối." Văn Bác tiếp tục tủi thân: "Ngươi nói sẽ giúp cho Văn gia có người nối dõi, bây giờ thì không chịu cho ta chạm vào..."Giang Y Kính bừng tỉnh, hình như đúng là có chuyện như vậy, y thật sự sắp quên rồi: "Vậy chúng ta không trở về Thanh Vân Môn nữa, trước tiên cứ tìm một chỗ ẩn nấp sinh con đã."Y thay đổi phương hướng, tìm được một sơn cốc chuẩn bị mang thai.[...] Văn Bác vuốt bụng to của Giang Y Kính, vẻ mặt ôn nhu.Thân mình Giang Y Kính cồng kềnh, không kịp trốn bị Văn Bác cắn vành tai."Vi sư... đã... mang thai..." Mấy tiếng còn sót lại đã bị Văn Bác nuốt vào trong bụng, đầu lưỡi linh hoạt càn quét hàm trên mẫn, cảm mút lấy chất lỏng ngọt lành giữa môi răng nam nhân."Làm càn!" Giang Y Kính đẩy Văn Bác, vành tai vì xấu hổ buồn bực mà đỏ bừng. [...] "Thân mật ra vẻ ta đây như thế nào?" Văn Bác lại véo véo gương mặt của nam nhân, thò lại gần hôn lên môi y: "Là như thế này sao?"Cánh môi chạm vào một lát đã rời đi, dòng điện tê dại lướt qua, mang theo cảm giác ngọt ngào.Hô hấp Văn Bác nháy mắt đã trở nên thô nặng, ngón tay không an phận mà dạo chơi bên hông nam nhân, vói vào sờ lên cái bụng to của Giang Y Kính."Đừng..." Giọng nói Giang Y Kính mang theo khàn khàn khó có thể hiểu được, đôi mắt lập tức mênh mông sương mù.Y căn bản không thể chịu nổi Văn Bác trêu đùa, hắn đã quen thuộc mỗi một chỗ mẫn cảm trên cơ thể của y, hơn nữa bởi vì mang thai, nhu cầu cao hơn hẳn so với ngày thường.Trong hoa huyệt, thành ruột của Giang Y Kính đều chứa đầy chất lỏng tươi mới, hơi đè xuống một chút là có thể ép ra quỳnh tương ngọc lộ."Đừng ngừng?" Văn Bác lấp kín môi Giang Y Kính, ngón tay theo bắp đùi nam nhân thăm dò lên trên.Cái đùi của Giang Y Kính đã sắp bốc cháy, mang theo cảm giác tê tê dại dại, không chỗ nào có thể trốn.[...] Nháy mắt nam nhân đã bị hôn đến không thở nổi, bàn tay Văn Bác nắm chặt vòng eo y, gai lưỡi xẹt qua hàm trên mẫn cảm, cướp đoạt chất lỏng ngọt ngào giữa môi răng y."Phần lớn tu vi của vi sư đều đã độ cho ngươi rồi." Khuôn mặt Giang Y Kính ửng hồng."Vâng, đồ nhi biết." Văn Bác lại lần nữa hôn xuống.Sư tôn của hắn quá dễ lừa, hắn có chút không đành lòng."Ngươi phải che chở cho vi sư đến lúc đứa nhỏ ra đời." [...] "Đương nhiên." Miệng vết thương trên người Văn Bác rất nhanh đã khép lại, hắn đè cổ tay Giang Y Kính, một tay cởi quần áo của nam nhân.[...] Hơn nữa trong bụng của y còn có đứa con của hắn."Làm càn!" Trái tim Giang Y Kính hoảng loạn.[...] Lúc này Giang Y Kính mới chút ý tới ánh mắt của Văn Bác, bên trong tràn đầy dục vọng nóng bỏng đang bốc cháy.Đạo bào của nam nhân bị xé rách, lộ ra chân dài trắng nõn, giống như cái bánh sữa.Văn Bác khóa chặt cổ tay Giang Y Kính, theo mắt cá chân một đường liếm đến bí địa, cẳng chân của nam nhân cũng theo môi lưỡi của hắn mà run rẩy, giống như lá rụng trong gió."Vi sư... có dạy... ngươi... lấy oán báo ơn... như vậy sao?" Giang Y Kính kiềm nước mắt nói."Rõ ràng là tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo." Văn Bác nhướng mày, côn thịt lớn cắm vào lỗ nhỏ ấm áp đã lâu chưa ghé thăm, phát ra một tiếng than thở thỏa mãn.Bên trong hoa huyệt nhỏ của nam nhân còn nhiều nước hơn so với lúc trước, trơn trượt ướt át, ấm áp chặt chẽ, khiến người hận không thể thao chết y.Lúc này Giang Y Kính mới ý thức được đồ đệ này của y không có chút khác biệt nào so với lúc ở trong bí cảnh.Y vừa xấu hổ vừa buồn bực, bị động thừa nhận thanh niên thao làm, cảm giác trống rỗng trong lỗ nhỏ bị hoàn toàn lấp đầy."Sư tôn." Văn Bác hôn lên môi Giang Y Kính: "Rất thích sư tôn..."Sao Giang Y Kính có thể chống đỡ được? Huyệt non bị câu ra nước mật lan tràn, chỉ có thể chìm nổi theo động tác của thanh niên."Nếu sư tôn thật sư chán ghét đồ nhi, vậy bây giờ đồ nhi lập tức rút ra..." Văn Bác đưa đẩy vòng eo, mãnh liệt va chạm cánh mông của nam nhân, không có chút ý muốn rời đi nào cả.Giang Y Kính bị thao đến tinh thần hoảng hốt, không thể phát ra tiếng nào.Hoa huyệt bị căng đến cực hạn, được lấp đầy hoàn toàn, điểm mẫn cảm đều bị nghiền ép... Thanh niên phía trên biết hết toàn bộ điểm mẫn cảm trên người y, chỉ nắm lấy đầu nhũ hoa của y cũng có thể làm cho y cao trào.Giang Y Kính bị thao đến đuôi mắt ửng đỏ, trào ra nước mắt sinh lý.Chỉ qua một lát đã cao trào.Văn Bác không có chút ý muốn dừng lại nào, hoa văn của khế ước đạo lữ ở trên ngực hắn nóng lên.Sư tôn là của hắn, hoàn toàn thuộc về hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz