ZingTruyen.Xyz

Trich Doan Truyen Sac 21 Dam My Phan 1

ABO, [Tần Hàm, Tần Duyên (niên thượng), Tần Tịch, Tần Thành (niên hạ) x Trình Hữu]

Trình Hữu vòng đến sau bàn làm việc to rộng, đứng ở nơi cách Tần Hàm chỉ có mười centimet, bị bàn tay to của hắn một kéo kéo vào trong lòng ngực.

Trình Hữu ngồi ở trên đùi Tần Hàm, sắc mặt có chút hồng, kinh hoảng thất thố nhỏ giọng nói:

"Ba... Ba ba, quần áo người bị nhăn rồi."

Rỉ sắt, thuốc lá, rượu mạnh. Hương vị tin tức tố nồng đậm của Tần Hàm chui vào thân thể cậu qua từng lỗ chân lông, người đánh dấu đầu tiên đương nhiên sẽ khắc sâu nhất, thân thể lập tức bởi vì hơi thở lâu không thấy này mà trở nên rục rịch, khát vọng thêm càng nhiều sự tiếp xúc thân mật.

Tần Hàm không chút để ý, một tay cầm văn kiện một tay ôm eo Trình Hữu, hỏi:

"Thấy trường quân đội thế nào?"

Trình Hữu cọ cọ lồng ngực hắn, chột dạ không nói gì.

"Tiểu Hữu."

Thanh âm trầm thấp của Tần Hàm vang lên trên đỉnh đầu Trình Hữu:

"Tại sao lại muốn chạy?"

Mười ngón tay Trình Hữu xỏ vào nhau, an tĩnh ngồi trong lồng ngực một lúc lâu Tần Hàm, lâu đến nỗi mấy việc vừa trải qua như là ở kiếp trước vậy.

[...] Nơi này rất ấm áp, rất thoải mái, nhưng cậu nhất định phải chạy. Chỉ có trường quân đội mới có thể cho cậu tự do, cho cậu quyền lực, tơ vàng Tần Hàm giăng ra quá xinh đẹp, khiến cậu nhịn không được mà lưu luyến.

"Tiểu Hữu, ở bên cạnh ba ba khiến con không vui sao?"

Thanh âm Tần Hàm có một chút mỏi mệt:

"Ngay cả khi ba ba cho con tất cả quyền lực để có thể tùy ý làm bậy, con cũng cảm thấy không vui, đúng không?"

Trình Hữu cọ mặt lên ngực Tần Hàm, cậu bỗng nhiên khổ sở đến muốn khóc lớn một trận.

[...] "Ba ba..."

Trình Hữu nghẹn ngào ôm lấy bờ vai rộng lớn của Tần Hàm:

"Thật xin lỗi..."

[...] Trình Hữu không biết làm sao mà nắm lấy quần áo trước ngực Tần Hàm, bộ dáng bình tĩnh của hắn làm cậu có chút sợ hãi. Tần Hàm nếu đã tra được cậu ở trường quân đội, vật nhất định cũng tra ra được chuyện bọn Tần Duyên đến đó. Trình Hữu lúc trên đường về nhà đã nghĩ ra được một kịch bản hoàn chỉnh, chỉ khi Tần Hàm nhắc tới chuyện này, trong ba giây đồng hồ cậu có thể ủy khuất khóc lóc kêu ba ba bọn họ cưỡng gian con.

[...] Tần Hàm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của đứa trẻ này, kiên nhẫn chờ Trình Hữu khóc xong.

Trình Hữu cảm xúc chậm rãi hòa hoãn, nhưng vẫn cứ ôm tập văn kiện kia không buông, nằm ở trong lồng ngực Tần Hàm nấc một cái. Trình Hữu biểu tình có chút hoảng hốt mà nhẹ nhàng hỏi:

"Ba ba, người thật sự không có gạt con sao?"

"Ba ba đã gạt con bao giờ chưa."

[...] Thấy cậu đã ổn định lại, Tần Hàm quyết định bắt đầu xử lý chính sự:

"Tiểu Hữu, vậy con đã từng lừa gạt ba ba sao?"

Trình Hữu bả vai co rụt lại, cúi đầu không dám nói lời nào.

Bàn tay to rộng ấm áp của Tần Hàm nhẹ nhàng dừng ở sau cổ trắng nõn của đứa trẻ:

"Tiểu Hữu ngoan, đừng nói dối."

Trình Hữu gian nan gật đầu:

"Ba ba con... Con sẽ không bao giờ trộm chạy đi nữa..."

"Chuyện này ba ba đã tha thứ cho con."

Tần Hàm từ trong ngăn kéo lấy ra một khẩu súng, thong thả ung dung mở chốt:

"Nói chuyện khác."

Trình Hữu kinh hồn táng đảm mà giả ngu:

"Nói... Nói cái gì?"

"Tính cách của con mình như thế nào, ta không phải không biết."

Tần Hàm phát ra một tiếng cười lạnh không rõ ý vị:

"Tiểu Hữu, con biết không?"

[...] Trình Hữu bị dọa đến run run một chút, cảm xúc đã ấp ủ tốt cùng những lời nói trong kịch bản tất cả đều tan thành mây khói, ấp úng trả lời:

"Ba ba, kia... Thật xin lỗi... Con..."

Cậu tính chọn một người lúc trước khi dễ cậu tàn nhẫn nhất nói ra để hấp dẫn hỏa lực:

"Tần Thành nó... nó cưỡng gian con... Ba ba con... Con không phải cố ý."

Trình Hữu nói nói xong liền tiến vào trạng thái, đáng thương vô cùng mà rúc thẳng vào trong lồng ngực Tần Hàm, giống như thỏ con bị người xấu khi dễ.

Tần Hàm nhéo sau cổ Trình Hữu xách cậu lên, biểu tình cười như không cười có chút khiếp người:

"Tần Thành cưỡng gian con lúc nào?"

Tất cả chiến lược trong đầu Trình Hữu đều bị một cái liếc mắt này của Tần Hàm biến thành hồ nhão, đành phải hàm hàm hồ hồ nói:

"Chính là... Chính là ngày đầu tiên con đến trường quân đội, Tần Thành ngăn con lại ở ký túc xá, nói... nói nếu con không đi cùng nó, nó sẽ công bố thân phận Omega của con ra ngoài."

Mở đôi mắt to ngập nước, Trình Hữu nhu nhược đáng thương ngửa đầu nhìn Tần Hàm, ủy khuất lên án:

"Ba ba, thật sự là Tần Thành ép con."

Tần Hàm thưởng thức cây súng mới vừa được nạp đầy đạn:

"A? Tần Thành ép con làm gì?"

Trình Hữu ngoan ngoãn nói:

"Nó mang con đến ký túc xá của nó, sau đó... sau đó liền ấn con ở trên sofa, dùng... dùng dây quân đội trói chân con lại."

Tay phải Tần Hàm nắm lấy mắt cá chân Trình Hữu, bàn tay của hắn rất lớn, chỉ một bàn tay liền có thể nắm trọn hai mắt cá chân của cậu:

"Bắt đầu trói từ đây?"

"Vâng."

Trình Hữu cắn môi dưới nhẹ giọng nói:

"Trói lên... Trói lên đến đùi và eo, con không động đậy được dù chỉ một chút. Ba ba, con khi đó... Khi đó rất sợ, con thật sự rất sợ."

Hô hấp ướt nóng của Tần Hàm chui vào lỗ tai Trình Hữu:

"Trói chặt như vậy, quần sao cởi ra được?"

"Tần Thành... Tần Thành nó cắt quần con, làm... làm mông lộ ra."

Trình Hữu cảm thấy vừa thẹn vừa ủy khuất:

"Sau đó... Sau đó nó liền... Xoa mông con."

Tần Hàm cười lạnh:

"Cái mông dâm đãng của Tiểu Hữu bị xoa sướng, vì thế liền cho Tần Thành thao?"

"Không... Không có!"

Trình Hữu cảm giác có một đại gia hỏa cứng rắn đang đỉnh ở kẽ mông mình, câu hơi hơi mở chân ra, nhưng mắt cá chân lại bị Tần Hàm gắt gao nắm lấy không thể động đậy. Trình Hữu xấu hổ đến sắc mặt đỏ bừng:

"Con phản kháng... Ba ba... Ưm... Con... Con đánh không lại Tần Thành, nó... nó sức lực rất lớn, ấn ta eo, liền... liền bắt đầu thao ta."

Căn dương vật dưới mông càng cứng đến lợi hại, cơ hồ muốn cách quần cắm vào hậu huyệt Trình Hữu.

Bàn tay Tần Hàm gắt gao nắm mắt cá chân Trình Hữu, áp lực tức giận làm lực đạo của hắn lớn đến cơ hồ muốn bóp gãy mắt cá chân mảnh khảnh của cậu.

"Tiểu Hữu, chậm rãi nói rõ ràng cho ba ba, Tần Thành thao con như thế nào, hửm?"

"Tần Thành nó... nó dùng dương vật... cắm huyệt nhỏ của con..."

Trình Hữu không dám kêu đau, cậu cảm giác được Tần Hàm là thật sự tức giận, có chút sợ hãi lại có chút ủy khuất, muốn trấn an cảm xúc của hắn nhưng không biết nên làm thế nào.

Tần Hàm tiếp tục hỏi:

"Nó có thao đến khoang sinh sản của con không?"

Trình Hữu hàm chứa nước mắt gật đầu, mang theo giọng mũi có chút ủy khuất nói:

"Có... Nó cắm vào làm con rất xót... Khó chịu muốn chết... Con xin nó... Mắng nó... Nhưng nó không chịu dừng lại..."

Tần Hàm rốt cuộc cũng buông lỏng mắt cá chân bị nắm chặt đến hồng của Trình Hữu, chậm rãi dịch đến trên bụng nhỏ cậu, vuốt ve cái bụng mềm mại kia:

"Tần Thành có phải bắn tinh ở bên trong con hay không?"

Trình Hữu nhịn không được nhớ tới cảm thụ khi Tần Tịch và Tần Thành cùng nhau cắm dương vật vào khoang sinh sản, miệng tử cung căng đến sắp vỡ ra, hai đạo tinh dịch nóng bỏng hữu lực cùng nhau đánh vào trên vách trong mẫn cảm non mềm, nóng đến cậu muốn khóc cũng không khóc được. Trình Hữu theo bản năng bưng kín bụng nhỏ, tinh dịch của ba anh em giống như vẫn còn ở bên trong, cảm giác phồng lên trước nay chưa từng biến mất. Khoái cảm trong trí nhớ lại bắt đầu khiêu khích dục vọng trong thân thể, Trình Hữu nhịn không được co rút miệng huyệt, nhưng giữa kẽ mông vẫn cứ tràn ra một mảnh ướt át.

Trình Hữu trong hoảng hốt thậm chí còn hoài nghi mình đã có thai nhưng không biết là của ai trong ba anh em. Nhiều tinh dịch như vậy, ba người không dứt mà thay phiên thao làm, cậu là Omega dễ dàng thụ thai nhất, có phải là đã có không?

"Ba ba."

Trình Hữu sợ hãi ngẩng đầu nhìn Tần Hàm:

"Kia... Thật xin lỗi."

Cậu chột dạ đến chân tay luống cuống, nếu thật sự mang thai thì làm sao đây? Tần Hàm có ly hôn với cậu không? Có đoạn tuyệt quan hệ với cậu không?

Trên mặt Tần Hàm nhìn không ra bất luận biểu tình gì, nhưng cự vật kích cỡ kinh người dưới háng vẫn cương cứng, ở quân trang cắt may vừa người đỉnh lên một ngọn núi nhỏ. Ngón tay che kín vết chai mỏng và miệng vết thương rất nhỏ nắm lấy cằm Trình Hữu, nghiêm túc chăm chú nhìn vợ nhỏ xuất quỹ của mình, trong thanh âm trầm thấp lôi cuốn mang theo một tia hàn khí:

"Tiểu Hữu, Tần Thành cường bạo con ta sẽ không bỏ qua, bây giờ liền gọi nó tới một phát súng bắn chết. Nhưng nếu con mang thai, đứa bé không phải của ta cũng không phải của Tần Thành, ta nên xử lý con thế nào?"

Vốn trong lòng Trình Hữu rất tự tin với kịch bản này, nhưng lại bị Tần Hàm không chút lưu tình ném sang một bên.

"Ba ba... Người... Người đều đã biết..."

Trình Hữu không dám đối diện với Tần Hàm, đôi mắt ngập nước ngó loạn khắp nơi.

Tần Hàm một tay mở chốt an toàn của khẩu súng, âm thanh chuyển động của linh kiện vang lên rõ ràng bên tai cậu. Trình Hữu tim đập càng lúc càng nhanh, cậu thậm chí còn hoài nghi nếu cậu nói ra một lời nào không đúng, Tần Hàm liền một phát súng bắn cậu chết trước.

"Tiểu Hữu."

Tay cầm súng của Tần Hàm để ngay ở trên vai trái Trình Hữu, bờ môi hơi mỏng cách tai phải cậu chỉ có nửa centimet:

"Khẩu súng này có mấy viên đạn?"

Nhiệt khí chui vào lỗ tai, có chút ngứa. Trình Hữu không dám trốn, run rẩy nói:

"Bốn, bốn viên."

Đó là một cây súng kiểu cũ, ba mươi năm trước đã dừng sản xuất, là vật kỷ niệm quân đội tặng cho Tần Hàm, chỉ lắp được bốn viên đạn.

Tần Hàm gật gật đầu:

"Tiểu Hữu thật thông minh."

Giơ tay 'phanh' một tiếng vang lớn, viên đạn gào thét găm vào tường, tranh chữ treo trên tường bị chấn rớt xuống dưới, khung ảnh lồng kính rớt vỡ bắn tung tóe.

Tiếng súng vang vọng toàn bộ nhà lớn Tần gia, vệ binh ở cửa lớn đều bị dọa sợ không nhẹ, nâng súng lên chạy vào nhà chính. Quản gia ngăn bọn họ lại, vội vàng vọt vào muốn nhìn một chút có phải có chuyện gì xảy ra không.

Trong thư phòng trừ bỏ tranh chữ lung tung rối loạn rớt đầy đất và lỗ đạn trên tường, còn lại chuyện gì cũng không có. Tần Hàm lạnh lùng nói:

"Đi ra ngoài."

Trình Hữu sợ tới mức nhắm chặt đôi mắt, cậu trước nay chưa từng thấy Tần Hàm giận như này. Đây đã không phải chuyện cậu giả vờ làm nũng đáng thương là có thể giải quyết được. Tần Hàm thật sự tức giận, mùi thuốc súng từ nòng súng bay vào trong xoang mũi Trình Hữu, gương mặt cậu nóng bỏng dán lên trên huân chương lạnh như băng trên ngực hắn.

[...] Bước nhạc đệm nhỏ này đánh gãy sự tức giận của Tần Hàm, làm cho không khí Trình Hữu gây lỗi hồi nãy đã trở nên ôn hòa, cậu nhẹ nhàng nắm cổ tay áo Tần Hàm, dùng âm thanh mềm mại ngọt thanh làm nũng:

"Ba ba, con sai rồi."

Tần Hàm phức tạp nhìn Trình Hữu, cầm tập văn kiện thứ hai từ trên bàn lên:

"Tiểu Hữu, con lại nhìn cái này đi."

Trình Hữu tò mò mở ra, khuôn mặt nhỏ đỏ rực tức khắc trở nên trắng bệch.

Đó là một phần đơn hỏa thuận ly hôn.

"Ba ba..."

Trình Hữu hoảng đến hoang mang lo sợ, đôi mắt ngập nước nhìn khuôn mặt không biểu tình của Tần Hàm:

"Ba ba, tại sao người lại cho con xem cái này? Ba ba người muốn bỏ con sao? Ba ba thật xin lỗi con sai rồi... Người đừng không cần con..."

"Tiểu Hữu."

Tần Hàm nhéo khuôn mặt trắng bệch của vợ nhỏ, trên mặt không vui không buồn:

"Là con không cần ba ba trước, đúng hay không?"

Trình Hữu không phản bác được. [...] Trình Hữu gắt gao bắt lấy ống tay áo Tần Hàm, lắc đầu nức nở:

"Kia... Thật xin lỗi... Ba ba... Thật xin lỗi..."

"Tiểu Hữu, vậy con nói cho ba ba biết, ba ba nên tha thứ cho con thế nào đây?"

"Ba ba phạt con, hung hăng trừng phạt Tiểu Hữu, được không..."

[...] Lòng bàn tay ấm áp của Tần Hàm nhẹ nhàng để ở sau cổ Trình Hữu, trầm giọng nói:

"Tiểu Hữu, ba ba đã cho con cơ hội."

Chân Trình Hữu mềm nhũn, kinh nghi bất định ngẩng đầu nhìn Tần Hàm. Còn chưa thấy rõ biểu tình, đã bị hắn xách lên ấn ở trên bàn sách, hai tay bị giữ ở sau người. Trình Hữu hoảng sợ giãy giụa một chút:

"Ba ba!"

Tần Hàm vài động tác liền bó đôi tay Trình Hữu ở sau người, lạnh lùng nói:

"Đừng nhúc nhích."

Trình Hữu không dám động. Dây thừng trói cổ tay cậu một chút cũng không chặt, giống như hơi chút dùng sức liền có thể mở. Nhưng cậu lúc này không dám lại chọc Tần Hàm sinh khí, ngoan ngoãn ghé vào trên bàn sách lạnh băng, gương mặt đè ở trên văn kiện, mông ở trong quân trang thiếu co dãn căng thẳng.

Tần Hàm quân ủng đạp lên trên sàn nhà, phát ra âm thanh nặng nề, mỗi một bước đều dẫm đến Trình Hữu kinh hồn táng đảm.

Rốt cuộc, tiếng bước chân ngừng lại ở phía sau cậu, trong không khí truyền đến âm thanh roi phá không.

Trình Hữu quay đầu lại, phát hiện trong tay Tần Hàm nắm một cái roi ngựa màu đen. Cái roi ngựa kia vẫn luôn là vật trang trí đặt trong thư phòng, mặt trên nạm vảy màu đen không biết là lấy ở trên thân động vật gì, bao trùm từ tay cầm thô tráng đến đầu roi bén nhọn.

Tần Hàm gấp roi ngựa lại, quất lên bàn cạnh người Trình Hữu thử lực đạo. Quyển sách bằng giấy bị đánh ra một đạo một đạo bạch ngân, Trình Hữu còn chưa bị đánh cũng đã bị dọa đến khóc.

Hù dọa đứa trẻ xong rồi, Tần Hàm trước cách quần không nhẹ không nặng đánh lên mông Trình Hữu một chút.

Đau đớn hơi hơi tê dại thoáng chốc lan đến gan phổi, Trình Hữu hừ nhẹ phun ra một tiếng thở dốc, mông thịt căng đến càng chặt. Trong lòng cậu hơi chút nhẹ nhàng thở ra, nếu... nếu là loại này đau đớn này, vậy thì mấy roi cũng được.

Nhưng kế tiếp cậu đã bị Tần Hàm bỏ đi quần, trên bờ mông mượt mà trắng nõn còn có mấy vết chỉ ngân không biết là ai vẹo, màu hồng nhợt nhạt chưa tan hết, mông thịt tuyết trắng run nhè nhẹ trong không khí hơi lạnh.

Tần Hàm hừ lạnh một tiếng, không vui mà quất một roi lên vết chỉ ngân màu hồng phấn kia.

Kịch liệt đau đớn ở lan tràn trên mông, Trình Hữu hồng hốc mắt khóc một tiếng:

"Đau!"

"Đây là trừng phạt, Tiểu Hữu."

Tần Hàm dùng cây roi lạnh băng chậm rãi cọ xát kẽ mông Trình Hữu, trong lúc cậu cho rằng đã kết thúc bỗng nhiên lại hung hăng quất một roi:

"Bị đau mới nhớ rõ!"

Ba roi, mọi nơi...

Hai cánh mông trắng nõn đàn hồi rất nhanh đã che kín vết roi ngang dọc, nóng rát đau đớn.

Trình Hữu đau đớn cực kỳ, khóc lóc liều mạng trốn tránh:

"Không cần đánh... Ô ô... Ba ba... Đau quá... Đau... Tiểu Hữu nhớ kỹ... Ba ba xin người... Không cần đánh..."

Quần treo ở trên mắt cá chân, Trình Hữu uốn éo trái phải sau đó bị chính mình vướng ngã, một bên khóc một bên dùng sức lăn đến trong góc ngoặt ở kệ sách, trên khuôn mặt lớn bằng bàn tay treo đầy nước mắt đáng thương:

"Ba ba..."

Tần Hàm lần đầu tiên thấy tư thế lăn lộn khi bị trói của đứa trẻ này, cười như không cười nhìn Trình Hữu ngồi dưới đất không chịu đứng lên, thong thả ung dung buông roi ngựa xuống.

Trình Hữu thấy Tần Hàm buông roi, cũng thu liễm những cảm xúc dư thừa nửa thật nửa giả kia, tận lực cuộn thành một cục người nhỏ, nức nở cảnh giác nhìn Tần Hàm.

Tần Hàm bế cậu lên.

Trình Hữu đắc ý trộm cười một chút, xem ra thật sự đã kết thúc.

Tần Hàm cười lạnh, đột nhiên ấn Trình Hữu lên bàn một lần nữa, để một cái hộp nhỏ lên sau eo cậu. Trong hộp bắn ra cái râu hình cung, từ hai bên sườn Trình Hữu chui thật sâu vào trên bàn sách.

Trình Hữu luống cuống:

"Ba ba đó là cái gì?"

"Xiềng xích Liền Huề bên quân đội vừa mói nghiên cứu phát minh ra."

Tần Hàm điều chỉnh vật nhỏ kia, hai cái râu hình cung càng thu ngắn lại, đem eo nhỏ mảnh khảnh của Trình Hữu gắt gao cố định lại trên mặt bàn, một chút cũng không thể động đậy.

Trình Hữu bất lực mà ghé vào trên mặt bàn, hai tay bị bó ở sau người, phần eo bị chặt chẽ cố định, nửa người dưới trần như nhộng triển lãm trước mặt Tần Hàm, trên bờ mông mượt mà căng vểnh có vài vết roi tứ tung ngang dọc màu hồng phấn.

Tần Hàm hoạt động tay một một chút, cầm lấy roi ngựa mưa rền gió dữ tàn nhẫn quất bùm bùm mông vợ nhỏ của mình.

"Ba ba! Ba ba không cần! Ô ô ba ba Tiểu Hữu sai rồi... Không cần đánh... Mông đau quá..."

Trình Hữu trong không gian hoạt động hữu hạn liều mạng giãy giụa, hai đôi chân dài vừa trắng vừa thon lúc thì tách ra lúc thì khép lại, mũi chân liều mạng căng thẳng chống lên mặt đất. Nhưng những điều này cũng vô pháp giảm bớt đau đớn do roi mạng một khắc cũng không dừng trên mông, bờ mông nóng rát đau đớn dần dần chết lặng, một chút tê ngứa quỷ dị bắt đầu len lỏi vào xương cốt.

Tần Hàm mặt vô biểu tình vút từng roi một, mũi roi chui vào kẽ mông Trình Hữu. Kẽ mông mẫn cảm làm cho cỗ tê ngứa kia tăng lên vô số lần, Trình Hữu tiếng khóc cũng đã thay đổi:

"Ba ba ưm... Đừng đánh... a ha... Đừng đánh nơi đó..."

Dục vọng ở sâu trong thân thể dưới loại tê ngứa quỷ dị này dần dần thức tỉnh, Trình Hữu cảm thấy thẹn phát hiện, côn thịt bị kẹp giữa mặt bàn và bụng nhỏ càng ngày càng nóng, chậm rãi cứng lên.

Hai cánh mông nhỏ đáng thương hề hề che kín vết roi hồng nhạt, hai roi vừa nãy đánh hơi nặng làm cậu có chút không chịu được. Tần Hàm tin tưởng với năng lực khống chế lực đạo của mình, đứa trẻ này nhìn thì khóc thê thảm, nhưng ít nhất một nửa là giả vờ.

Tần Hàm cởi trói đôi tay cho Trình Hữu, ra lệnh:

"Tự bẻ mông mình ra, ba ba muốn đánh huyệt nhỏ của con."

Trình Hữu nghẹn ngào kháng nghị:

"Không... Không cần... Ô ô... Ba ba... Như vậy... Như vậy quá đau... Đau..."

Âm thanh của cậu dưới ánh mắt cười như không cười của Tần Hàm càng ngày càng thấp, ủy khuất ba ba mà di chuyển đôi tay mới vừa đạt được tự do đến phía sau, nắm lấy hai cánh mông mềm mại nóng bỏng, tách ra hai bên, lộ ra huyệt nhỏ đỏ thắm đang không ngừng co rút ở giữa.

Tần Hàm vừa lòng giơ tay một roi quất lên huyệt nhỏ đỏ thắm kia, Trình Hữu cắn môi dưới nức nở. Roi lạnh băng từng phát một dừng giữa kẽ mông mẫn cảm non mềm, quất đến huyệt khẩu vừa đau vừa ngứa. Cảm giác thẹn cùng đau đớn khiến Trình Hữu phát ra tiếng nức nở ngọt nị kéo dài:

"Không cần... Không cần đánh nữa... thật kỳ quái... Ba ba..."

Côn thịt trộm cứng đã lâu bị đè ép giữa bụng nhỏ và mặt bàn, Trình Hữu cảm giác bản thân sắp bắn dưới trận roi của Tần Hàm.

Tần Hàm một roi không nặng không nhẹ mà dừng ở trên miệng huyệt, nhục huyệt dâm đãng bị đánh đến dâm thủy văng khắp nơi.

Trình Hữu ai ai khóc thút thít thét chói tai, hai chân đột nhiên căng thẳng, thân thể kịch liệt run rẩy bắn ra. Hậu huyệt đồng thời trào ra một cỗ lớn dâm thủy, mất khống chế chảy xuống xuống dưới theo đùi.

Tần Hàm nhìn roi của mình, trên đó dính đầy dâm thủy trong suốt.

Bị quất đến cao trào Trình Hữu mềm như bông ghé vào trên bàn, cảm thấy thẹn mà khóc thành tiếng.

"Tiểu Hữu."

Tần Hàm cởi bỏ xiềng xích ôm Trình Hữu vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng xoa kia hai bờ mông bị đánh sưng lên kia:

"Đau không?"

Trình Hữu ủy khuất lau nước mắt gật đầu.

Tần Hàm cởi bỏ đai lưng của mình, móc ra dương vật kích cỡ cực đại đáng sợ, quy đầu nhẹ nhàng chống ở miệng huyệt hơi sưng, cắn vành tai mềm mại của cậu thấp giọng nói:

"Tiểu Hữu, trước ăn dương vật lớn của ba ba, sau đó chúng ta lại bàn chuyện khác nhé."

Trình Hữu đôi tay chống trên bàn, bị Tần Hàm nắm eo chậm rãi ngồi xuống, cảm giác no trướng làm hàm răng cậu lên men, nhẹ nhàng rên rỉ:

"Ưm... Ba ba... Chậm... Chậm một chút..."

Cực đại quy đầu đè ép thành ruột non mềm chậm rãi đỉnh vào trong, đỉnh mở hoa tâm cắm vào khoang sinh sản.

Trình Hữu eo bụng đùi đều xót đến khó chịu, giãy giụa với biên độ nhỏ:

"Ưm... A..."

Nguyên căn dương vật thô dài hoàn toàn đi vào, bị thịt huyệt ướt nóng non mềm gắt gao bao bọc lấy. Tần Hàm nắm lấy hai mắt các chân Trình Hữu, kéo hai chân ra làm Trình Hữu kẹp dương vật hắn càng chặt.

Trình Hữu hơi hơi vặn vẹo thân mình, nỗ lực thả lỏng cơ bắp tiếp nhận dương vật sau khi vào trong thân thể cậu liền cắm rễ kia, thanh âm khàn khàn nhỏ giọng làm nũng:

"Ba ba... Sao... Sao lại dừng rồi ..."

"Đừng nóng vội."

[...] Trình Hữu dùng một tư thế cực kỳ xấu hổ ngồi ở trong lồng ngực Tần Hàm, bên trong mông còn hàm chứa căn dương vật thô dài cứng rắn nóng như lửa, trướng đến eo chân cậu bủn rủn sắp ngồi không vững.

Ba anh em Tần gia nối đuôi nhau đi vào, mỗi người ánh mắt phức tạp nhìn Trình Hữu đang ngồi ở trong lồng ngực Tần Hàm.

Trình Hữu xấu hổ không chịu được, khuôn mặt đỏ bừng dùng sức cúi xuống, giãy dụa với biên độ nhỏ thấp giọng nói:

"Ba ba, thả, thả con xuống dưới được không..."

Tần Hàm nhẹ nhàng đỉnh một chút, cổ họng cậu nhịn không được mà tràn ra tiếng rên rỉ ngọt nị.

[...] Sau hồi lâu, Trình Hữu bỗng nhiên ngửi thấy hương vị tin tức tố của Alpha vô cùng nồng. Ba vị tin tức tố Alpha cùng mùi máu tươi hỗn hợp lại với nhau, so với các tin tức tố cậu từng gặp qua đều nồng hơn một trăm, một ngàn lần. Những hơi thở mang theo tính xâm lược cùng công kích đó đột nhiên vọt vào xoang mũi, điên cuồng thẩm thấu vào từng lỗ chân lông.

Hậu huyệt vốn đã sắp thích ứng được dị vật bỗng nhiên trở nên cực kỳ mẫn cảm, mỗi một cái gân xanh rất nhỏ trên dương vật nhảy lên đều như đang châm ngòi thần kinh dục vọng.

Trình Hữu cuống quít che mũi lại:

"Mấy người ai mất khống chế tin tức tố vậy?"

Mấy Alpha cũng ngửi được hơi thở điềm mỹ của Omega, đó là một loại khí vị mỹ diệu quả bơ xen lẫn quả mọng, phảng phất như hương thơm tản mát ra từ một loại quả mọng kiều nộn.

Mùi hương nồng đậm tràn ngập khắp toàn bộ căn phòng, ngay cả vệ binh Alpha trên hành lang đều thiếu chút nữa bị cỗ thơm ngọt kia mê hoặc thần trí, cả đám xấu hổ dưới háng hơi hơi nhô lên.

[...] Trình Hữu cảm giác bản thân sắp bị hoả táng, mỗi một tấc da thịt đều giống như bị nướng, nhưng lại giống như đang ngâm ở trong dòng nước nóng bỏng. Mỗi tấc thịt ruột trong hậu huyệt đều đang khát vọng căn dương vật kia có thể động đậy một chút, khát vọng bị cái cán thô to kia hung hăng đảo đến chỗ sâu nhất, thao cho huyệt nhỏ dâm lãng bất kham chảy đầy nước

"Ba... Ba ba..."

Trình Hữu dưới cái nhìn chăm chú của Tần Duyên và Tần Thành không nói ra được lời cầu hoan, nhưng sâu trong nội tâm cậu lại điên cuồng khát cầu Tần Hàm có thể động đậy một chút, động một chút cũng được. Hậu huyệt tê ngứa như có một dòng điện lưu nhỏ nhảy qua lại trong thân thể, ngứa đến cậu sắp nổi điên.

Tần Hàm lại chậm rãi rút dương vật ra. Trình Hữu nóng nảy, nức nở nỗ lực kẹp chặt mông ý đồ lưu lại căn côn thịt lớn kia, dục vọng đáng sợ của kỳ động dục làm cậu mất đi lý trí, khóc lóc nói:

"Đừng đi... Ưm... Ba ba... Đừng..."

Tại sao... Tại sao lại như vậy, chỉ là sáng nay chưa kịp uống thuốc ức chế, tại sao lại bỗng nhiên động dục, phản ứng thân thể thậm chí còn mãnh liệt hơn lần động dục đầu tiên.

Ngày đó Tần Hàm chỉ dùng ngón tay liền có thể giúp cậu giải quyết vấn đề, nhưng bây giờ Trình Hữu lại điên cuồng muốn bị cặc lớn chân chân chính chính thao làm, vách trong mềm mại trong khoang sinh sản khát vọng bị quy đầu cứng rắn hung hăng thao nát, thao đến bủn rủn khó nhịn sau đó phun ra từng cỗ từng cỗ dâm thủy.

Tần Hàm đặt Trình Hữu nằm thẳng ở trên bàn làm việc, cặp chân để thành hình chữ M, lộ ra mông thịt và huyệt nhỏ đỏ thắm có một chút vết roi đan xen. Kẽ mông bị đánh sưng đến ướt lung tung rối loạn, huyệt nhỏ cơ khát khép mở phun ra dâm thủy, chảy xuôi xuống mặt bàn bóng loáng.

Tần Thành không nhịn được, tiến lên giở trò với Trình Hữu. Alpha trẻ tuổi vẫn chưa học được cách khống chế dục vọng, mắt thấy trước mặt nằm một Omega đang trong kỳ động dục hạ thân trần trụi, hắn tựa như con thú nhỏ đói khát điên cuồng nhìn thấy một con nai dịu ngoan, chỉ nghĩ đến tiến lên ăn no nê rồi tính.

[...] Trình Hữu khó chịu đến ra một thân mồ hôi mỏng, trong không khí thơm ngọt càng thêm nồng đậm, [...].

Mồ hôi và nước mắt làm mơ hồ tầm mắt Trình Hữu, cậu thấy không rõ người trước mắt là ai, liền nỗ lực mở chân ra càng lớn, khó chịu thở dốc:

"Ba ba... Cứu con... Ba ba..."

Tần Thành luống cuống tay chân cởi đai lưng, vừa muốn nhắm ngay huyệt dâm nhỏ kia làm một trận, nhưng họng súng của Tần Hàm lại để ở trên trán hắn.

"Ba!"

Tần Thành cảm giác, cự long trong đũng quần đã cứng đến sắp nổ tung, hắn thật sự không hiểu, Trình Hữu đã nằm yên cầu thao như vậy, ba ba tại sao vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt tức giận chưa tiêu? Có chuyện gì không thể thao xong rồi nói sao?

Tần Hàm không để ý đến hắn, họng súng chậm rãi dịch đến trên đầu Tần Duyên

Trình Hữu đã nhịn không được, tự mình cắm ngón tay vào huyệt nhỏ, dùng sức moi đào những thịt ruột mềm mại đó.

Tần Thành từ trước đến nay tính tình luôn vội vàng, nhìn ngón tay vừa thon vừa trắng của Trình Hữu cắm ở trong nhục huyệt nhỏ đỏ thắm hơi sưng, mấy đốt ngón tay lộ ở bên ngoài lúc thì gấp lại lúc thì duỗi thẳng ra, tự mình chơi tiếng nước phụt phụt, bên trong không biết là đã dâm thành bộ dáng gì. Mắt hắn trở nên đỏ, rút ngón tay Trình Hữu ra thay bằng sương vật của mình hung hăng cắm vào. Thịt ruột mềm nóng lập tức bọc lại, gắt gao mút mát quy đầu cực đại của hắn, giống như miệng nhỏ cơ khát từng chút từng chút mút vào.

Tần Thành được hút đến sướng đến không thể hướng hơn được nữa, một bên dùng sức thọc vào rút ra, nghiến răng nghiến lợi rống Tần Hàm:

"Ba người đánh chết con đi!"

Cảm giác no trướng khát vọng rốt cuộc cũng có được, Trình Hữu bị Tần Thành không hề có kết cấu gì làm đến phát ra tiếng khóc nức nở mềm mại:

"Thật lớn... Ưm... Bị căng đầy... Huyệt dâm nhỏ bị căng đầy..."

Tần Thành một bên hưởng thụ thân thể điềm mỹ của Omega một bên khẩn trương hề hề nhìn chằm chằm cha của mình, căng da đầu chờ một viên đạn kia dừng ở trên người mình.

Nhưng Tần Hàm lại không có nổ súng, chỉ là không vui nhìn Trình Hữu, đặt khẩu súng lại ở trên bàn.

Tần Thành trong lòng dâng lên một cỗ hưng phấn quỷ dị.

Ba ba chẳng lẽ là... Ngầm đồng ý?

[...] Ánh mắt Tần Hàm nhìn qua vẫn làm da đầu Tần Thành có chút tê dại, nhưng bản năng Alpha khiến hắn không thể rụt rè trước mặt Omega của mình, vì thế căng da đầu giận giữ trừng lại. Thậm chí còn khiêu khích mà cố ý đè eo Trình Hữu lại, vẻ mặt đắc ý đột nhiên cắm vào khoang sinh sản, trong tiếng rên rỉ muốn khóc nhưng không khóc được của Trình Hữu nhanh chóng rút ra, sau đó lại hung hăng cắm xuống.

Trình Hữu bị tên tiểu hỗn đản này làm đến đùi phát run, thân thể vốn mẫn cảm đến cực điểm nào chịu được loại tra tấn không kết cấu này, mũi chân căng thẳng nức nở đạt tới cao trào lần đầu tiên trong ngày. Côn thịt phun ra tinh dịch, trong hậu huyệt cũng dâm thủy tràn lan, cơ hồ ngâm ngập dương vật Tần Thành ở bên trong.

Tần Thành lần này kiên định bảo vệ tinh quan, đắc ý tiếp tục thao làm Trình Hữu thân thể vốn càng thêm mẫn cảm sau cao trào.

Trình Hữu thân mình mềm nhũn, ý thức dần trở lại sau khi phát tiết dục vọng, thân thể bị mạnh mẽ thao mở bắt đầu cảm thấy thẹn.

Tại thời điểm...Tại loại thời điểm không xong này, cậu cư nhiên lại động dục. Không... Không chỉ động dục như mèo cái, còn ở trên bàn làm việc của cha mở chân ra, khóc lóc cầu xin nam nhân tùy tiện nào đó tới thao mình.

Trình Hữu che hai mắt của mình lại, muốn bình tĩnh sửa sang lại ý nghĩ một chút. Nhưng tiểu vương bát đản Tần Thành kia vẫn tra tấn cậu không dứt, hưng phấn mà càng cắm càng nhanh.

Tần Thành bị những thịt ruột mềm mại kia bọc đến thập phần sảng khoái, dương vật càng trướng lớn, quy đầu hung hăng đỉnh vào chỗ sâu nhất, tinh dịch nóng bỏng hữu lực đập vào trên vách trong khoanh sinh sản Trình Hữu.

Trình Hữu bụm mặt phát ra một tiếng nức nở thật dài. Tần Thành rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn mà rút dương vật của mình ra, dùng ngón tay chặn những dòng tinh dịch sắp chảy, sau đó đẩy vào bên trong. Xuất phát từ bản năng sinh sản, bất luận Alpha nào cũng đều có một loại cố chấp muốn đem tinh dịch lưu tại trong cơ thể Omega.

Trình Hữu từ giữa khe hở ngón tay trộm nhìn biểu tình Tần Hàm. Tần Hàm thấy được động tác nhỏ của cậu, cười như không cười vuốt ve sợi tóc mềm mại của Trình Hữu, vuốt dọc xuống đến cằm, lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa ấn:

"Tiểu Hữu, nếu ba ba sớm biết rằng con thích bị luân gian như vậy, chúng ta liền không cần kết hôn, ta đưa con đến viện dưỡng dục không phải là càng hợp ý con sao, hửm?"

"Con... Ưm... Con không có..."

Trình Hữu ủy khuất nhỏ giọng phản bác lời vũ nhục của ba ba, sau khi nói xong lại ma xui quỷ khiến mà ngậm lấy một ngón tay Tần Hàm.

Tần Hàm thuận thế vói ngón tay vào, lòng bàn tay ấn lên đầu lưỡi nhỏ non mềm của Trình Hữu, ấn đến cậu không nói ra lời, chỉ có thể ủy khuất nức nở kháng nghị.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz