ZingTruyen.Xyz

Trich Dan



Thời gian trôi qua, con người cũng thay đổi. Mỗi một độ tuổi đều là một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời, đặc biệt những tháng năm tuổi trẻ là điều chúng ta không bao giờ có thể quên. Vì thế, hãy trân trọng từng phút, từng giây quý giá đó, và sống hết mình cho tuổi trẻ của chúng ta!

16 - trăng tròn
Tuổi 16, cứ ngỡ như một giấc mơ, tuổi 16 ấy là cả một bức tranh đa sắc màu, có màu đỏ của nhiệt huyết, màu trắng của tuổi học trò tinh khôi, màu xanh của những ước mơ và có cả màu đen của những thất vọng. Cái tuổi mới lớn thật nhiều cảm xúc lẫn lộn...

Tuổi 16 – khởi đầu cho tất cả, đã đủ lớn để xây đắp ước mơ, nuôi hi vọng và đưa ra những quyết định cho cuộc đời mình. Nhưng tuổi 16 vẫn còn  nhiều lắm những dại khờ, băn khoăn.

17 – Tuổi của sự nổi loạn
Tuổi 17, bẻ gẫy sừng trâu. Cái tuổi đang ẩm ương phát triển, có điều gì mà không tò mò? Có điều gì không dám thử? Có điều gì không vội vàng để một lần được trải nghiệm? Tò mò về thế giới xung quanh, muốn biết xem năng lực của mình đến đâu,  muốn chứng tỏ rằng, mạnh như thế nào. Thì, với một cái sừng trâu, có gì mà không thể?

Tuổi 17, đẹp, đơn giản chỉ vì chúng ta đang được đứng ở giữa cái ranh giới Đang lớn và Trưởng thành.

Tuổi 18 – Tình cảm chớm nở
Tuổi 18, là bắt đầu biết rung động trước một nụ cười, một ánh mắt, một cái nắm tay bâng quơ...

Tuổi 18, biết được trực giác nằm ở con tim đúng hơn là ở lý trí, cảm giác tìm thấy luôn làm cho ý thức hiểu rằng ai là người làm mình cảm thấy bình yên và vui vẻ. Đôi khi cảm thấy mình có gì đó bâng quơ và vu vơ, có đôi lúc lại thấy mình bi quan đến lạ lùng.

Tuổi 18 thấy trái tim mình đang cần có ai đó chung nhịp, nhưng cảm thấy những mối quan hệ cũ đang dần đi vào lối cũ mà đôi khi bản thân bị cho là người "có mới nới cũ ".

Tuổi 19 – Chông chênh người lớn và trẻ con
Tuổi 19, bắt đầu có khát khao thực hiện ước mơ của mình, đó là ước mơ cho tương lai, hay một niềm đam mê nào đó.

19 tuổi, thích tự lập bằng cách đi làm thêm, đi làm để lấy kinh nghiệm sống, đi làm để trang trải cho cuộc sống. Cái giá của sự tự lập là đắt lắm đấy.

19 tuổi chưa có gì để mất, suy cho cùng chỉ có thời gian và niềm tin , sự nhiệt huyết của tuổi trẻ. Vì thế hãy can đảm làm gì mình thích, đừng sợ thất bại, hãy đột phá và lội ngược dòng để thấy giới hạn của mình tới đâu.

19 tuổi chông chênh đứng giữa cái ranh giới mong manh trẻ con và người lớn. Độc lập mà bước đi, dù biết ở phía xa con đường kia còn vô vàn những thử thách đang chờ đợi ta.

Tuổi 20 – Xin nán lại
Tuổi 20, tuổi để yêu. Sẽ yêu hết mình, hết mình vì một người nào đó, để khi nhìn lại cái gọi là người yêu cũ thì cũng cảm thấy mình cũng đã từng hết mình.

Tuổi 20, tuổi để nhớ về gia đình. Khi cuộc sống trôi qua quá nhanh, ta ngày càng trưởng thành thì đâu đó cũng có những người bố người mẹ đang ngày càng già đi. Không phải tự dưng mà người ta nhận ra điều đó, chỉ đến khi mỗi lần về nhà lại thấy thêm một nếp nhăn, vài cọng tóc bạc còn sót lại dù đã cố nhổ đi thì thứ tình cảm cao quý và thiêng liêng nhất của bất kỳ đứa con nào mới được trỗi dậy. Ta chợt nhận ra sao nhiều lúc mình vô tâm và hững hờ đến vậy, tuổi trẻ còn dài nhưng tuổi già còn được bao lâu? Mãi đam mê mà quên trở về.

Tuổi 21 – Chưa có gì trong tay
21 tuổi, cô đơn từng ngày, lủi thủi mọi thứ một mình, cũng có lúc chạnh lòng lắm, vì xung quanh bạn bè ai cũng có một bàn tay siết chặt.

21 tuổi, không có một bảng điểm đẹp như mơ, chỉ là vừa đủ dùng. Tương lai thật sự cứ chồng chềnh trên đôi bàn tay nhỏ bé theo những năm tháng dần đang qua hết của thời sinh viên. Thật ra mình muốn trở thành ai?

21 tuổi, trải qua một vài mối tình. Và trong đó có cả mối tình đơn phương, cả hai phương. Và cũng chứng kiến một vài người khác theo đuổi mình. Nhưng lại chấp nhận cái cô đơn cố chấp mà phũ phàng dứt bỏ những mối tình tẻ nhạt ấy.

21 tuổi, chông chênh bởi những cuộc gặp mặt và những buổi chia tay.

21 tuổi, bỗng một hôm, dậy sớm hơn thường lệ, tự pha một cốc cà phê nóng, bắc ghế ra ban công ngồi nhấm nháp, thấy thảnh thơi lạ lùng.

Tuổi 22 – sự khởi đầu mới mẻ.
22 tuổi, sắp hoặc đã đi qua những ngày tháng sinh viên, những ngày tháng vô lo vô nghĩ, những ngày tháng sống hết mình với tuổi trẻ, những ngày chưa gánh trên vai trách nhiệm với gia đình với xã hội. Nhưng 22 cũng là lúc bước ra khỏi vòng tay cha mẹ, bước ra khỏi cánh của an toàn của gia đình, của trường học.

22 tuổi, vô cùng quan trọng để học hỏi. Không còn là một cô bé, cậu bé sinh viên hỏi cái gì cũng không biết nữa.

22 tuổi, kiếm được những đồng tiền đầu tiên, đồng nghĩa với việc nhận ra rằng kiếm được đồng tiền vất vả thế nào. Biết trân trọng sức lao động hơn, biết sử dụng đồng tiền khôn ngoan và quan trọng hơn, biết ơn hơn bố mẹ đã vất vả nuôi lớn mình.

Tuổi 23 – đứng giữa những lựa chọn
23 tuổi, nhiều tâm sự, cái tuổi đủ để có thể nói chuyện tình cảm nhưng cũng dễ dàng bị tổn thương. 23 chênh vênh với nhiều lựa chọn, nhiều mối quan hệ, sẽ không còn là những đứa trẻ nhưng cũng chưa thật sự trưởng thành để quyết định mọi thứ.

23 tuổi, phân vân giữa việc đi làm và theo đuổi đam mê. Phân vân để tương lai không phải xin lỗi bản thân vì đã chọn sai đường, mà đâu biết hãy cứ chọn những gì bạn muốn làm.

23 sợ yêu thương.

23 sợ sệt cho đi và hoang mang khi nhận lại.

23 quen nhiều thích nhiều mà chẳng thấy lòng hướng về ai tròn vẹn.

23 sợ ràng buộc, sợ một mối quan hệ nghiêm túc, sợ tổn thương, sợ mất mát, sợ đổ vỡ, sợ phải thất vọng,..

Tuổi 24 – Yêu thương bản thân
24 tuổi , tự lót gạch ước mơ và xây dựng một cái móng vững vàng khó lung lay, đó đã là một điều kì diệu. Tập trung tinh thần cao độ cho công việc, thả lòng tinh thần thư thái để tự do.

24 tuổi, những cuộc đi chơi vui vẻ, những lần tụ tập tự khiến bản thân vui. Nhưng sau mỗi cuộc vui lại ôm đôi chân co tròn, lại cô đơn đúng nghĩa, bóng tối, yên lặng và một mình, tự hỏi 24 đã nên yêu chưa?

24 tuổi tìm về những thứ cũ, phủi bụi, nhâm nhi lại, thấy tâm đắc hơn hết thảy. Nhận ra giá trị của những thứ xưa cũ từng vì bồng bột mà đánh mất.

Tuổi 25 – chênh vênh, yêu thương và đam mê
Tuổi 25, có thể đã có kha khá trải nghiệm để có thể tư vấn cho người khác, an ủi người khác nhưng bản thân lại vẫn có những lúc buồn vu vơ. Luôn giúp người khác thấy thoải mái vui vẻ nhưng lại chẳng mua nổi cho mình một niềm vui thật sự. Có thể đi với nhiều người, nói chuyện với nhiều người nhưng khi cô đơn thì chỉ mình ta với ta.

Tuổi 25, từ bỏ những công việc nhàm chán, những đường đi nước bước sắp sẵn thảnh thơi để đuổi theo đam mê, nhìn người ta chăm chăm cơm áo gạo tiền rồi bỗng cười nhạt, cuộc đời sống không có đam mê thì còn gì ý nghĩa.

Tuổi 25, luôn tự hào với chính bản thân mình, luôn tự tin với cuộc sống đầy sắc màu của mình. Bởi cuộc sống này là của mình, và chính mình làm chủ nó.

#sưutầm

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz