(5) XIỀNG XÍCH CỦA KẺ ĐIÊN TÌNH
Những ngày sau đó, Quách Thành Vũ hầu như không còn tự do. Đi làm, hắn đưa đón. Đi công tác, hắn bám theo. Thậm chí ngay cả khi ở nhà, Trì Sính cũng dính lấy anh như cái bóng, không cho một ai lại gần.
Có lần, Quách Thành Vũ đang nghe điện thoại công việc. Vừa dứt lời “tạm biệt” với giọng nữ bên đầu dây, lập tức cằm anh bị bóp chặt.
“Là ai?” – Trì Sính trầm giọng, ánh mắt lạnh đến cực điểm.
Thành Vũ thở dài: “Đối tác làm ăn. Cậu nghĩ tôi còn tâm trạng quan hệ với người khác sao?”
Trì Sính vẫn nhìn chằm chằm, một lát sau mới chịu buông, nhưng bàn tay to lớn lại kéo anh áp sát ngực, hơi thở nóng bỏng phả sát tai: “Nhớ kỹ…chỉ tôi mới được chạm vào cậu. Dù một câu nói ngọt ngào cũng chỉ được dành cho tôi.”
Quách Thành Vũ nghẹn lời. Anh biết hắn biến thành kẻ điên rồi, nhưng cũng biết mình không còn cách nào trốn thoát.
÷
Đêm đó, Trì Sính trói hai tay anh vào đầu giường. Dây thắt lưng siết chặt, cổ tay đỏ hằn, cơ bắp căng lên chống cự.
“Trì Sính…cậu đừng quá đáng.” – Anh nghiến răng.
Hắn cười khàn, ánh mắt rực lửa: “Không phải tôi quá đáng, là cậu khiến tôi thành ra như thế. Cậu nghĩ tôi có thể nhìn cậu rên rỉ dưới thân người khác, rồi giả vờ không sao? Cậu nhầm rồi. Cậu đã thuộc về tôi từ lâu.”
Không chờ phản ứng, hắn cúi xuống ngấu nghiến môi anh, thô bạo cắn đến bật máu. Nhịp thúc dữ dội tràn vào, ép cơ thể Quách Thành Vũ run rẩy từng hồi, rên khàn nghẹn lại nơi cổ họng.
Mồ hôi rơi ướt đẫm, dây trói kéo căng khiến hai cánh tay anh tê dại. Mỗi lần anh giãy giụa, hắn càng siết chặt eo, càng cắm sâu hơn, như muốn khắc ghi dấu ấn của mình tận xương tủy.
“Cậu là của tôi…của tôi, nghe rõ chưa?”
Hắn gầm khẽ, trán áp sát trán, giọng run rẩy như kẻ nghiện. Nước mắt lăn dài trên má Quách Thành Vũ. Anh vừa căm hận, vừa đau lòng, nhưng cơ thể phản bội, từng cơn khoái cảm dữ dội cuốn lấy anh, khiến anh không thể kìm nén tiếng rên vỡ vụn.
Sau cơn hoan ái cuồng loạn, Trì Sính ôm chặt anh, vùi mặt vào cổ, giọng nghẹn ngào: “Xin lỗi…nhưng tôi không thể kiềm chế. Tôi sợ mất cậu đến điên lên rồi.”
Quách Thành Vũ nằm yên, hơi thở yếu ớt, cơ thể vẫn còn run. Anh biết mình đang bị giam cầm bởi tình yêu điên cuồng của hắn. Nhưng kỳ lạ thay, trái tim lại không hề muốn rời đi.
Anh biết…dù là xiềng xích, thì đó cũng là nơi duy nhất anh thuộc về.
÷
Quách Thành Vũ vừa bước vào công ty, đã nghe thấy những tiếng xì xào. Ánh mắt mọi người dõi theo anh, nửa kinh ngạc, nửa tò mò.
Bởi vì…trên cổ anh là vết hôn đỏ bầm, kéo dài xuống tận xương quai xanh, không tài nào che giấu được dù đã cài khuy áo cao nhất.
Anh cau mày, chưa kịp phản ứng, đã thấy Trì Sính từ xa bước đến. Hắn mặc sơ mi đen, cúc trên hờ hững, khí thế ngang ngược, đôi mắt khóa chặt anh.
Dưới ánh nhìn bao người, Trì Sính sải bước đến, thản nhiên vòng tay ôm eo Quách Thành Vũ, cúi đầu hôn mạnh lên môi anh.
Không phải hôn nhẹ.
Mà là nụ hôn sâu, nóng bỏng, như thể cố tình khắc sâu dấu ấn chiếm hữu trước mặt thiên hạ.
Cả đại sảnh chết lặng. Đồng nghiệp há hốc, trợ lý bàng hoàng, vài cô gái thậm chí hét nhỏ.
Quách Thành Vũ đẩy mạnh, mặt đỏ bừng: “Trì Sính! Cậu phát khùng cái gì? Đây là chỗ làm việc!”
Hắn cười khàn, ánh mắt kiêu ngạo: “Thì sao? Cậu là của tôi. Tôi hôn người của tôi, có gì sai?”
Anh sững lại. Không ngờ hắn thật sự dám công khai đến mức này.
÷
Buổi tối, tại một buổi tiệc quan trọng, Trì Sính lại ngang nhiên kéo Quách Thành Vũ ngồi cạnh mình, tay đặt lên đùi anh, ánh mắt lạnh lùng quét khắp những ai dám nhìn.
Có kẻ đùa cợt hỏi: “Trì thiếu, nghe nói anh với Ngô Sở Úy chia tay rồi? Giờ lại dính lấy Quách tổng, thật sự là tình cảm anh em tốt ghê.”
Không khí hơi căng.
Trì Sính khẽ nhếch môi, cúi xuống rót rượu cho Quách Thành Vũ, giọng trầm vang: “Không phải tình anh em.”
“À? Vậy là…” – Người kia cười gượng.
Trì Sính thản nhiên đặt ly xuống, một tay siết chặt gáy Quách Thành Vũ, cúi hôn thẳng giữa bàn tiệc, bất chấp mọi ánh mắt.
“Là bạn đời của tôi.” – Hắn tuyên bố, từng chữ dứt khoát.
Cả bàn tiệc chết sững. Không khí vỡ òa trong tiếng xì xào choáng váng.
Quách Thành Vũ run người, gương mặt đỏ ửng, muốn phản bác nhưng đôi môi vẫn còn nóng rực từ nụ hôn vừa rồi.
Anh biết…kể từ hôm nay, không còn đường quay đầu.
Ở một góc khác, Khương Tiểu Soái và Ngô Sở Úy lặng lẽ chứng kiến. Trái tim từng tan vỡ của họ như tìm thấy sự đồng cảm trong ánh mắt nhau.
Khương Tiểu Soái siết chặt tay Ngô Sở Úy, khẽ nói: “Chúng ta đừng giống họ. Nếu đau, thì chọn cách buông…nhưng tôi sẽ ở bên cậu.”
Ngô Sở Úy rưng rưng, gật đầu. Giữa sự ngông cuồng và chiếm hữu của đôi kia, cuối cùng cũng có một tình cảm dịu dàng nảy nở.
Đêm đó, Trì Sính kéo Quách Thành Vũ về thẳng nhà. Cả thân thể anh vẫn còn cứng đờ sau buổi tiệc, nhưng vừa đóng cửa, hắn đã ép anh dựa vào tường, hôn ngấu nghiến.
Anh khàn giọng: “Trì Sính…cậu làm loạn đủ chưa…”
“Chưa. Cả thế giới phải biết cậu là của tôi. Chỉ cần cậu dám phản kháng, tôi sẽ hôn anh ngay giữa đường. Cậu thử đi.”
Hắn cắn nhẹ môi anh, nụ cười điên dại. Ánh mắt hắn bùng cháy, vừa ngang ngược vừa tuyệt vọng.
Anh biết…hắn đã không còn kiềm chế được nữa.
÷
Quách Thành Vũ ngồi một mình trong phòng làm việc, ánh đèn bàn vàng nhạt hắt xuống gương mặt mệt mỏi. Điện thoại trên bàn vẫn im lìm. Bao cuộc gọi cho Khương Tiểu Soái đều không được hồi đáp.
Anh nhớ những ngày Tiểu Soái tươi cười, bám lấy mình, dịu dàng như ánh nắng. Nhưng bây giờ, tất cả chỉ còn là khoảng trống lạnh lẽo.
Một tiếng “cạch” vang lên. Cửa phòng bị mở ra.
Trì Sính bước vào, áo sơ mi đen cởi cúc hờ, ánh mắt rực lửa. Không cần hỏi han, hắn tiến thẳng đến, kéo mạnh ghế xoay, buộc anh đối diện mình.
“Cậu lại nghĩ đến nó đúng không?” – Giọng hắn trầm đục đến đáng sợ, nhưng lại mang theo sự ghen tuông cực điểm.
Quách Thành Vũ cau mày: “Trì Sính…cậu đừng suy đoán lung tung. Chuyện giữa tôi và Tiểu Soái…cậu không hiểu đâu.”
“Hiểu chứ. Nó đã từng chạm vào cậu. Chính điều đó khiến tôi phát điên lên đấy.” – Hắn cúi xuống, môi cắn mạnh lên cổ anh, để lại vết hằn đỏ.
Hắn bế anh băng qua bàn làm việc, đặt nằm ngửa trên mặt bàn lạnh. Cà vạt bị xé toạc, cúc áo bung ra.
Anh giãy giụa, giọng gấp gáp: “Ở đây ư? cậu đừng phát điên nữa được không?”
“Điên thì sao? Chính cậu khiến tôi điên cuồng thế mà. Vậy thì cả đời này tôi sẽ giam cậu lại. Đừng hòng thoát.”
Hắn cúi xuống, hôn anh cuồng loạn, tay siết chặt đến mức cổ tay anh hằn đỏ. Mỗi cú va chạm mạnh mẽ, mỗi tiếng thở dồn dập đều đẩy Quách Thành Vũ xuống vực sâu.
“Rên đi, Thành Vũ mau rên cho tôi nghe…để tôi biết cậu đang thuộc về tôi…” – Hắn gần như van vỉ trong cơn cuồng nhiệt, đôi mắt ươn ướt, vừa khát khao vừa đau đớn.
Quách Thành Vũ cắn môi, nước mắt rơi xuống thái dương, giọng run rẩy bật ra từng tiếng nghẹn:“Trì…Sính…hức...”
Âm thanh đó như nhát dao cắt phăng mọi lí trí cuối cùng của hắn. Hắn điên cuồng hơn, dồn anh đến đỉnh điểm, để rồi cả hai cùng chìm vào cơn khoái cảm rực lửa.
Sau tất cả, Quách Thành Vũ mệt lả, nằm im như bị hút sạch sức lực.
Trì Sính ôm cậu vào lòng, siết chặt đến nghẹt thở, giọng run rẩy như kẻ yếu đuối: “Xin lỗi…nhưng tôi không thể buông. Nếu cậu dám rời đi, tôi sẽ nhốt cậu lại, trói cậu vào giường…cả đời này cũng không cho chạy.”
Quách Thành Vũ im lặng, mắt nhắm hờ. Nước mắt lặng lẽ trào ra, nhưng đôi tay lại không hề đẩy hắn ra.
Trong lòng anh đau đớn như bị xé, nhưng cũng rõ ràng một điều…anh không thể bỏ Trì Sính. Dù đó có là vực sâu, anh cũng chấp nhận cùng hắn rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz