ZingTruyen.Xyz

Tri Quach Cake X


P/S: NÃO NHẢY SỐ KỊCH BẢN NÀY HỢP GU VÀ ĐÚNG Ý TƯỞNG BAN ĐẦU CỦA TUI HƠN NÊN BẢN KIA ĐÃ BỊ XÓA RỒI NHA. XIN MỜI THƯỞNG THỨC.
.
.
.
Trên các diễn đàn ngầm chuyên trao đổi về tiểu thuyết 18+, cái tên @Cake X từ lâu đã trở thành một biểu tượng vừa đáng tôn sùng vừa đáng sợ. Người ta nhắc đến hắn bằng đủ loại biệt danh: "nhà văn bạo lực của dục vọng", "tên cuồng loạn giấu mặt", hay "người đàn ông dùng văn chương để xé nát lớp mặt nạ đạo đức xã hội".

Sách của hắn không chỉ đơn thuần là khiêu dâm. Đó là những bản khúc kịch tính, vừa ngọt ngào vừa tàn bạo, đầy những trò chơi tâm lý lẫn thể xác. Người đọc hận hắn, ghét hắn, nhưng không cách nào dứt ra khỏi những dòng chữ ấy.

Thế nhưng, dù tác phẩm nổi tiếng đến đâu, Cake X vẫn là một bóng ma không gương mặt. Không có ai từng chụp được ảnh, không phỏng vấn, không sự kiện công khai. Đến nhà xuất bản lớn cũng phải thừa nhận: “Thà bỏ lỡ, còn hơn điên cuồng săn tìm hắn.”

Ngoại trừ một người, đó là Quách Thành Vũ, lại bị đẩy vào cuộc chơi ngay từ ngày đầu tiên anh vừa tốt nghiệp.

÷

“Thành Vũ, chuyện này chỉ có con mới làm được.”

Trong văn phòng sang trọng nhưng ánh sáng trắng lạnh lẽo, dì anh là Giám đốc công ty xuất bản Quách Thị, ngón tay gõ lên bàn gỗ, giọng điệu không khác gì ra lệnh.

“Con vừa ra trường, còn trong sạch, không tai tiếng. Người như Cake X sẽ không đề phòng. Nếu con lấy được bản quyền tập mới, công ty sẽ thoát khỏi khủng hoảng.”

Quách Thành Vũ mím môi. Anh biết công ty dì đang lâm vào tình thế khó khăn, nhưng…

“Dì, con đâu có kinh nghiệm đàm phán, huống chi thể loại này...”

“Đừng nói nhảm. Con chỉ cần gặp mặt, nghe điều kiện của hắn. Cơ hội này không thể bỏ.”

Thành Vũ siết chặt tập hồ sơ trong tay, đầu óc rối bời. Anh không thích cảm giác bị lợi dụng, nhưng dòng máu họ hàng, trách nhiệm và áp lực khiến anh không có lựa chọn nào khác.

Địa điểm hẹn không phải quán cà phê thanh lịch, cũng không phải văn phòng chuyên nghiệp. Mà là một quán bar xa hoa bậc nhất thành phố, nơi giới thượng lưu và những kẻ săn lạc thú thường lui tới.

Khi Thành Vũ bước vào, tiếng nhạc điện tử dập dồn khiến tim anh như bị ép theo nhịp. Ánh đèn tím xanh quét ngang, loang loáng trên sàn kính, phản chiếu những cơ thể đang quấn lấy nhau trong điệu nhảy.

Anh mặc một chiếc sơ mi trắng, quần tây đen, dáng vẻ ngăn nắp sạch sẽ như vừa từ giảng đường bước ra. Chính vì thế mà anh trở thành điểm sáng khác thường trong không gian mờ ảo, khiến không ít ánh mắt tò mò hướng về.

Quản lý quán nhanh chóng đưa anh lên tầng hai, khu VIP riêng biệt. Cánh cửa gỗ tối màu mở ra, mùi rượu mạnh hòa cùng khói thuốc dày đặc ùa tới. Và ở đó, ngồi lười nhác trên ghế sofa da đen, là người đàn ông mà bao lời đồn thổi gọi tên.

Ánh đèn vàng mờ hắt từ trên cao xuống, chỉ soi nửa gương mặt hắn.

Trì Sính mặc áo sơ mi đen, vài cúc trước buông hờ, để lộ phần ngực rắn chắc cùng xương quai xanh sắc sảo. Hắn có dáng người cao lớn, vai rộng, cổ tay lộ rõ gân xanh khi nâng ly rượu.

Mái tóc hơi dài phủ một phần trán, làm đường viền hàm thêm góc cạnh. Mắt hắn sâu thẳm, màu đen ánh lên tia sáng dữ dội, giống như dã thú trong bóng đêm.

Ngay khoảnh khắc Thành Vũ bước vào, ánh mắt ấy dán chặt lấy anh, mang theo một lực hút khiến anh khựng lại.

Trì Sính khẽ cong môi, giọng nói trầm khàn vang lên: “Em là Quách Thành Vũ?”

Anh nuốt khan: “Vâng…tôi đến thay mặt công ty thương lượng với ngài về bản quyền.”

Người đàn ông bật cười: “Đừng gọi tôi là ngài. Gọi tôi là Trì Sính…hoặc Cake X, tùy em thích.”

Tên thật? Thành Vũ ngạc nhiên. Hắn thế mà tùy tiện tiết lộ vậy sao?

“Ngồi đi.” – Trì Sính nhấc tay, động tác chậm rãi nhưng toát ra khí thế ép buộc.

Bàn gỗ tối màu giữa họ đặt sẵn chai rượu vang đỏ. Hắn rót ra hai ly, đẩy một ly về phía anh.

“Uống một chút cho thoải mái.”

“Xin lỗi, tôi không quen…”

“Không sao.”

Hắn nhấc ly của anh, ngửa cổ uống thay. Cần cổ chuyển động theo từng ngụm rượu, ánh đèn quét qua khiến da hắn sáng lên một cách gợi cảm kỳ lạ.

Thành Vũ không hiểu sao tim mình đập mạnh. Anh hít sâu, cố giữ giọng nghiêm túc: “Về hợp đồng bản quyền, công ty tôi có sẵn....”

“Không cần gấp. Tôi có điều kiện riêng.”

Trì Sính cắt lời, tựa lưng ra ghế, mắt nhìn chằm chằm vào anh.

“Điều kiện?”

Hắn chậm rãi cúi người về phía trước. Khoảng cách ngắn đến mức hơi thở nóng rực phả thẳng vào mặt Thành Vũ.

“Tôi muốn một học trò.”

Thành Vũ sững sờ.

“Không phải học biên tập. Tôi muốn dạy em…cách viết truyện khiêu dâm.”

Không gian như đông cứng lại. Âm nhạc ngoài kia dập dồn, nhưng Thành Vũ chỉ nghe thấy tiếng máu dồn trong tai.

“Anh…anh đang nói đùa?”

“Tôi chưa từng đùa trong đời.” – Trì Sính nheo mắt, khóe môi nhếch lên.

“Nhưng tôi…tôi không thể...”

Giọng hắn thấp xuống, gằn từng chữ: “Em có thể. Tôi sẽ chỉ cho em từng chi tiết, từng chữ…thậm chí từng cảm giác. Bản quyền tôi sẽ giao cho công ty em. Đổi lại, em phải tham gia vào 'lớp học' của tôi.”

Thành Vũ cảm thấy ngực nghẹn lại. Anh muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng đôi chân như bị cố định.

Ánh mắt Trì Sính quá mạnh mẽ, như thể xuyên thẳng vào từng lớp vỏ kiêu ngạo của anh.

“Em không cảm thấy…thú vị sao?”

Câu hỏi vang lên bên tai, giọng hắn như dòng điện chạy dọc sống lưng. Thành Vũ quay mặt đi, cố trốn tránh. Nhưng Trì Sính không cho anh cơ hội.

Hắn bất ngờ đưa tay, chặn lên thành ghế sau lưng anh. Khoảng cách rút ngắn, cơ thể hắn tỏa ra hơi nóng khiến Thành Vũ hít thở khó khăn. Mùi rượu, mùi thuốc lá, mùi da thịt đàn ông quyện lại thành một hỗn hợp nguy hiểm.

Trong ánh nhìn sắc bén, Trì Sính giống như con thú đã khóa chặt con mồi.

“Em sẽ không từ chối đâu.”

Trái tim Thành Vũ đập điên cuồng. Anh cắn môi, toàn thân căng cứng.

Từ giây phút bước chân vào nơi này, anh biết mình đã sa chân vào một cái bẫy ngọt ngào, một cái bẫy vừa khiến anh sợ hãi, vừa không hiểu sao lại khiến anh rung động.

Ánh đèn tím ngoài kia quét ngang qua, rọi vào đôi mắt Trì Sính, khiến chúng sáng rực như bùng cháy.

Trong khoảnh khắc, Thành Vũ hiểu, đây không chỉ là một cuộc thương lượng bản quyền. Đây là sự khởi đầu của một trò chơi…mà anh vừa bị cuốn vào, không lối thoát. Và trong trò chơi này, Trì Sính đã tuyên bố ngầm: “Con mồi của tôi, chính là em.”

Bàn gỗ tối màu trong phòng VIP, một tập giấy được đặt ngay ngắn.

Quách Thành Vũ nhìn xuống, hàng chữ in đậm trên trang đầu khiến anh sững người: “Hợp đồng trao đổi giữa học viên và người hướng dẫn”

“Đây…không phải hợp đồng bản quyền?”

Anh ngẩng lên, đôi mắt hoang mang.

Trì Sính chậm rãi nhấp ngụm rượu, ánh mắt hờ hững mà như đã nắm toàn bộ phản ứng của anh: “Không. Đây là điều kiện duy nhất để tôi đồng ý giao bản quyền.”

Ngón tay hắn gõ nhẹ mặt bàn, giọng nói bình thản nhưng ẩn chứa sức ép khủng khiếp: “Em sẽ là học trò duy nhất của tôi. Tôi dạy em viết sex. Em sẽ mô tả, sẽ thực hành. Em phải học bằng thân thể mình.”

Câu chữ rơi vào tai Thành Vũ, vừa nhục nhã vừa khiêu khích: “Anh…anh điên rồi!”

Trì Sính mỉm cười, ánh mắt chớp sáng.

“Có lẽ. Nhưng tôi có bản quyền mà công ty em khát khao. Em không có quyền từ chối.”

Thành Vũ đứng bật dậy, ghế bị đẩy kêu rít. Nhưng ngay lập tức, bàn tay rắn chắc của Trì Sính nắm lấy cổ tay anh, kéo giật xuống.

Khoảng cách đột ngột rút ngắn, khiến Thành Vũ ngã ngồi lại ghế, lưng ép chặt vào thành.

“Buông ra!”

“Đừng nóng. Tôi chỉ muốn cho em một cơ hội. Em không thấy tò mò sao? Muốn biết tôi viết ra những dòng chữ kia…là xuất phát từ đâu?”

Trì Sính ghé sát, giọng trầm thấp, mang theo mùi rượu nồng nàn. Ngón tay hắn lướt qua mặt bàn, nhặt bút ký, đưa đến trước môi Thành Vũ.

“Thử viết đi. Miêu tả tôi.”

“Cái gì…?”

“Thử viết, từ ánh mắt, bờ môi, cổ tay này… cho đến ngực, eo, và...những nơi em chưa từng dám viết ra.”

Hắn cố tình dừng lại, đôi mắt đen lóe sáng. Thành Vũ đỏ bừng mặt, tim loạn nhịp.

“Anh...anh coi thường tôi?”

“Không. Tôi đang quyến rũ em.”

Trì Sính nhếch môi, ngón tay chạm nhẹ lên cằm anh. Không khí trong phòng dần trở nên đặc quánh.

Thành Vũ cảm giác bàn tay Trì Sính trượt dọc cánh tay mình, từng tấc da như bị đốt nóng. Anh muốn gạt đi, nhưng lực đạo của người kia mạnh đến mức khiến anh bất lực: “Để tôi đi!”

“Em có chắc muốn đi? Một khi bước ra khỏi cửa này, công ty em mất hợp đồng. Dì em sẽ thất vọng. Còn tôi…sẽ không bao giờ gặp lại.”

Trì Sính kề sát, môi gần chạm vào tai anh, giọng thì thầm như ma chú. Lời nói như dao cắt, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ.

Thành Vũ run lên, nửa vì tức giận, nửa vì cảm giác lạ lùng đang xâm chiếm cơ thể..Ánh mắt hắn nóng rực, từng đường nét gương mặt quá gần, đẹp đến mức đáng sợ.

“Anh muốn gì ở tôi…ngoài việc làm trò cười này?”

“Không phải trò cười. Tôi muốn em trải nghiệm. Viết sex không chỉ bằng chữ, mà bằng cả thân thể.”

Trì Sính nâng cằm anh, ép anh nhìn thẳng. Khoảnh khắc đó, đôi môi hắn lướt qua sát môi anh, chỉ thiếu một hơi nữa là chạm.

Thành Vũ quay mặt đi, thở dốc. Nhưng Trì Sính không để anh thoát. Hắn ép môi mình xuống, nụ hôn thẳng thừng, vừa nóng bỏng vừa bá đạo.

Thành Vũ hoảng loạn, bàn tay đẩy vào ngực hắn, nhưng cơ bắp rắn chắc không hề lay chuyển. Ngược lại, Trì Sính càng siết chặt, lưỡi ngang tàng xâm nhập, quét sạch hơi thở anh.

Mùi rượu và thuốc lá nồng nàn khiến đầu óc Thành Vũ choáng váng. Một cảm giác vừa nhục nhã vừa…run rẩy lạ lùng.

Đến khi hắn buông ra, sợi chỉ bạc vương trên khóe môi, Thành Vũ thở hổn hển, mặt đỏ bừng.

Trì Sính khàn giọng: “Đó là bài học đầu tiên. Em cảm thấy gì? Nóng rát ở cổ họng? Trái tim đập loạn? Ngón tay run lên? Viết đi. Ghi lại từng chi tiết.”

Anh run rẩy, không thốt nổi.

“Em thấy ghê tởm? Hay thấy…muốn nhiều hơn?”

Câu hỏi rơi xuống như nhát búa. Thành Vũ cắn môi, nhưng cơ thể phản bội, hơi thở gấp gáp không thể che giấu.

Trì Sính rút tập giấy, đặt bút vào tay anh.

“Chỉ cần ký tên, hợp đồng bắt đầu.”

“Anh…”

“Em không còn đường lùi. Em biết mà.”

Trong khoảnh khắc ấy, Thành Vũ thấy rõ ánh mắt hắn, không đơn giản là lạnh lùng hay ngạo mạn. Trong sâu thẳm, là một thứ cuồng nhiệt nguy hiểm, như ngọn lửa đã khóa chặt lấy anh.

Bàn tay anh run rẩy, cuối cùng vẫn ký xuống. Ngay giây mực chạm giấy, Trì Sính bật cười khẽ, cúi xuống hôn mạnh một lần nữa, như dấu ấn tuyên bố chủ quyền.

“Rất tốt. Từ hôm nay, Em là học trò của tôi.”

Ngoài kia, tiếng nhạc vẫn vang vọng, ánh đèn tím quét qua khung cửa kính. Nhưng trong căn phòng này, không khí đã biến đổi.

Hợp đồng đã ký, trò chơi chính thức bắt đầu.

Quách Thành Vũ biết, từ giây phút ấy, anh không còn chỉ là “người đàm phán bản quyền”. Anh đã trở thành nhân vật trong câu chuyện của chính Trì Sính.

Một câu chuyện đầy dục vọng, nguy hiểm, và không cách nào dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz