Translated • Phòng 111 | Kookrose
Chương 10: Đêm cuối cùng
Rose dựa người vào sofa ở phòng khách, xem TV như cô vẫn làm mỗi tối. Cô cười khi người dẫn chương trình nói một câu đùa. Rose ôm mình, cảm thấy rất thoải mái trên sofa. Khi quảng cáo xuất hiện, cô liếc lên đồng hồ trên tường. 11:24 PM.Jungkook đâu?Anh ấy nên về vào giờ này mới phải...Mình có nên gọi anh ấy không? Rose cầm điện thoại lên, gọi cho Jungkook. Nhưng không may, anh không nghe máy. Rose thở dài, "Chẳng phải anh ấy nên dành thời gian với mình sao?" cô bĩu môi, úp mặt vào tay. "Ngày mai mình sẽ chuyển đi, mình muốn anh ấy dành thời gian với mình..."Căn phòng trở nên im lặng khi Rose ngừng nói chuyện với chính mình. Dần dần, cô nhận ra mình đã làm gì và cô đỏ mặt. Cô vừa muốn dành nhiều thời gian với Jungkook sao?! Rose lắc đầu, tập trung vào TV khi quảng cáo kết thúc. Nhưng cô biết cô không thể tập trung vào TV được nữa. Cô liên tục nhìn vào đồng hồ và điện thoại. Sau Rose nói với Jungkook cô sẽ chuyển vào căn hộ mới cũng là căn hộ cũ của cô, Rose biết Jungkook không hề vui. Có thể là anh giận cô, nhưng cô không biết lý do đằng sau cảm xúc buồn bực của anh. Vì vậy, Rose nói với Jungkook là mai cô muốn anh chở cô đến căn hộ cũ của cô để làm anh vui. Nhưng dù vậy, anh cũng có vẻ không thích điều đó. Click! Oh, đó là Jungkook à?Rose đứng dậy, bước ra cửa. Trước khi cô có thể cầm lấy nắm tay cửa, cánh cửa được mở toang ra. Và ở sau cửa là Jungkook, một Jungkook say. Rose mỉm cười, "Omo, hôm nay là thứ bảy à? Thảo nào anh về nhà muộn như vậy." Rose nói với anh. Jungkook chỉ nhìn Rose, rồi lạnh lùng đi qua cô. Rose ngơ người một lúc. Đó thật sự là Jungkook à? "Jungkook..." Rose gọi anh, đóng cửa vào. Nhưng Jungkook chỉ đi vè phòng và đóng rầm cửa vào. Rose hơi nhíu mày, tự hỏi xem việc gì đã khiến Jungkook thành như thế này. (Đương nhiên là vì chị rồi~) *câu này của tác giả nha*Rose tắt TV và bước tới trước phòng Jungkook. Cô gõ cửa phòng anh và gọi tên anh liên tục. "Jungkook? Tôi muốn nói chuyện, ra ngoài được không?" Rose nói. Nhưng anh không trả lời cô. Có thể anh ấy mệt. Nhưng tay Rose vẫn tìm đường đến tay nắm cửa, muốn nhìn lén anh ở bên trong. Nhưng không may, Jungkook đã khóa cửa. Rose thở dài. Có thể anh thật sự muốn ở một mình. ---Rose mở mắt khi nghe tiếng động ở ngoài phòng khách. Cô kiểm tra giờ, 2:40 AM. Tiếng gì vậy? Đó là Jungkook à? Rose khoác áo vào và ra ngoài kiểm tra. Tiếng động phát ra từ TV. Rose bước tới gần hơn để xem đấy có phải là Jungkook không. Và trong bóng tối chỉ với ánh sáng phát ra từ TV, cô thấy đó đúng là Jungkook. Nhưng trái tim Rose bắt đầu đập nhanh hơn khi cô phát hiện anh đang cởi trần. Rose định im lặng về phòng nhưng đột nhiên Jungkook nói. "Tôi làm cô thức à?" anh nói. Rose quay lại nhìn anh, nhưng Jungkook vẫn nhìn vào TV. "Ừm." Rose trả lời. Jungkook chuyển kênh, không hỏi thêm câu hỏi như anh vẫn thường làm. Rose cảm thấy hối lỗi, có phải anh thay đổi thái độ vì cô không? "Anh cảm thấy ổn hơn không Jungkook?" cô hỏi anh, vẫn đứng cạnh sofa. Jungkook giễu, "Thấy ổn hơn?"Rồi anh quay sang nhìn cô, "Cô nghĩ tôi cảm thấy không ổn?" anh hỏi cô. Rose cắn môi, nghĩ cẩn thận về câu trả lời, "Tôi không biết... Anh có vẻ khác mọi khi. Anh không hoạt bát như mọi khi và anh trở nên lạnh lùng với tôi. Chuyện gì đã xảy ra?" cô trả lời anh, đúng vậy, đó là một câu trả lời hoàn hảo. Jungkook tắt TV, khiến phòng khách càng trở nên tối hơn. Nguồn sáng duy nhất chính là ánh trăng xuyên qua cửa sổ ban công. Jungkook đứng lên và quay người về phía cô. "Vậy cô thử đoán đi..." anh nói với cô. Rose nhìn anh, cô như bị chìm trong đôi mắt màu nâu ấy. Vài giây sau, Rose khẽ bật cười khi cô tỉnh lại. "Anh biết đấy, tôi rất tệ trong việc đoán." cô cười. Jungkook không cười với cô, anh vẫn nhìn cô với biểu cảm nghiêm túc. Anh phát hiện một tia buồn bã trong mắt cô khi anh làm như vậy. Sau đó chỉ là một sự im lặng và Jungkook thấy Rose bắt đầu cảm thấy khó chịu với anh. "Jungkook, làm ơn... Nói với tôi đi... Anh từng nói là mặc dù chúng ta chỉ mới biết nhau vài ngày, nhưng vì tôi là bạn cùng phòng của anh, hãy nói với tôi nếu anh có điều gì không thoải mái, đặc biệt là nếu nó có liên quan tới tôi. Anh nói thế với tôi mà..." cô nói với giọng buồn buồn. Jungkook nhận thấy ánh trăng đang phản chiếu đôi mắt ầng ậng nước của cô. Nhìn thấy điều đó làm bức tường của anh sụp đổ. Anh chỉ muốn ôm cô thật chặt và nói với cô rằng đừng bỏ anh lại một mình. Nhưng anh không thể. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hoàn hảo của cô và khi một giọt nước mắt rơi khỏi mắt cô, ngón tay anh nhẹ nhàng quẹt đi giọt nước mắt trên má cô. "Cô nên đi ngủ, Rose. Cô sẽ chuyển đi ngày mai, nên đừng làm mình bị ốm." "Tôi muốn anh trả lời tôi, Jungkook." cô thì thầm, cố nén lại những giọt nước mắt đang trực trào. Jungkook nhìn cô, không biết làm gì. Một cuộc chiến đang diễn ra trong lòng anh, anh có nên nói với cô không? Nói với cô là anh không muốn cô chuyển đi? Nhưng sẽ lại hỏi lý do như trước đây... Vậy anh nên nói gì? Anh không biết lý do nhưng anh chỉ muốn cô ở lại với anh. "Anh có ghét tôi không?" Rose chen ngang suy nghĩ của anh. Jungkook nhìn cô. "Không, không phải." anh nói. "Vậy thì là gì Jungkook?" cô hỏi lại. Jungkook tới một bước tới gần cô hơn, cắt ngắn khoảng cách giữa bọn họ. "Đừng bỏ tôi, Rose."Rose nhìn anh, "Vì sao?"Anh hít một hơi sâu, "Tôi không biết vì sao nhưng ở lại với tôi..."Tay trái Jungkook đặt lên eo cô, kéo cô lại và tay còn lại đặt lên má cô. Anh thu hẹp khoảng cách giữa họ khi môi anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô. Cô mở to mắt, không nghĩ là anh sẽ làm một việc như thế này. Một giọt nước mắt rơi xuống mắt cô và anh ôm eo cô chặt, đồng thời bảo cô đừng bỏ anh một mình. Cô không biết phải làm gì, anh nghe thật tuyệt vọng. Và câu trả lời đối với lời cầu xin tuyệt vọng đối với cô, Rose đặt tay lên vai anh, có hơi lưỡng lự khi ngón tay cô tiếp xúc với da anh. Và Rose hôn Jungkook.
Hôm nay thi tốt tặng mọi người 1 chap nè :>>>
Hôm nay thi tốt tặng mọi người 1 chap nè :>>>
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz