ZingTruyen.Xyz

(Transfic) Người bảo hộ- Jark

Phần 2

GreenTea1994

Mặt trời dần lùi mình về hướng tây, trải những ánh nắng cuối cùng lên mặt biển, lên những hàng cây dừa cao cao in bóng dài trên con đường và trên chiếc xe mui màu trắng đang hướng về club gần đó. Mark quyết định kết thúc chuyến thăm quan với "người bạn mới", thay vào đó là lái đến trung tâm giải trí với đám bạn của mình.

Jackson không thích vì hắn ghét đến những nơi như thế, nhưng đây không phải là thành phố của hắn, không phải xe của hắn và hắn cũng chẳng có quyền quyết định làm gì và ở đâu. Vì thế mà hắn đành kìm nén ý muốn của mình lại mà im lặng chiều lòng Mark, trong xe vang vang lên tiếng máy dò đường tự động. Đám bạn của Mark gồm có 3 người và hình như đều là người hàn. Một người có bề ngoài trông không khác gì kẻ lừa đảo: mái tóc đen mất trật tự, có tầm 6 lỗ khuyên tai, quần áo phóng khoáng cùng đôi mắt lạnh lẽo và gian manh. Tay người này yên vị trên eo của một người có bề ngoài lịch sự hơn chút: mái tóc màu nâu hạt dẻ được chải gọn gàng, đeo một vài sợi dây chuyền, nhẫn và vòng tay, khuôn mặt khá là dễ nhìn. Người kia nhìn nhỏ tuổi hơn hai người kia nhưng chiều cao thì không thể đùa được đâu, bề ngoài nhìn giống của một người mẫu. Màu tóc xám- hồng,đeo khuyên tai một bên.

Trên xe bọn họ đều vui vẻ cười lớn, hàn huyên với nhau một vài chuyện xảy ra gần đây và một vài chuyện khác nữa. Cách đây không lâu hắn cũng đã có thời gian lái xe chở bạn đi chơi, còn huyên thuyên về những kế hoạch tương lai sắp tới nhưng sau cái chết của cha, những hy vọng và mơ ước của hắn như bị đánh một tia sét...

- Này, tài xế!- Mark kéo hắn trở lại thực tại- Sang phải!

- Được rồi,- Jackson lầm bầm rồi quành xe.

- Mark, có phải có tài xế riêng rất là tuyệt không?- người bạn có bề ngoài như tên lừa đảo hỏi, hai chân vắt chéo , một tay thì ôm lấy người bạn dễ nhìn kia.

- Sao mày lại nghĩ thế? Tao sống đã tốt lắm rồi nhưng giờ còn phải trông cái thứ đó nữa,- cậu nói, hất đầu về phía Jackson.- Đưa cậu ta đi quanh thành phố và giả vờ làm "bạn bè" thân thiết trước mặt cha tao nữa.

- Nếu đã là "bạn bè" thì thể nào cha anh mà chẳng hỏi hắn về bọn em, để em tự giới thiệu, em là Kim Yugeom- cậu nhóc tóc xám- hồng gật đầu.

- Tớ là Junior! Còn đây là JB!- người dễ nhìn mỉm cười rồi hất đầu về phía người đang ôm mình.

- Jackson Wang,- ngắn gọn và xúc tích.

- Còn tôi là Mark, nếu cậu còn nhớ tên tôi. Vì nhìn cậu không giống người thông minh cho lắm- Mark chế giễu.

- Anh thôi đi,- Junior nói.- Nhìn cậu ấy bề ngoài cũng không đến mức thế chứ.

- Được rồi. Vậy là từ bây giờ cậu ta sẽ sống cùng một nhà với anh, rồi lẽo đẽo theo sau như một cái đuôi,- Mark lại bắt đầu bực dọc.

- Cái đuôi á, hahaha,- Yugeom bật cười, mọi người xung quanh đều quay sang nhìn cậu ta, ngoại trừ tài xế.- Gì thế?! Anh ấy trông đâu có giống một cái đuôi. Nhìn cơ thể của anh ấy xem, nhìn thôi cũng đã có thể nói...

- Thôi được. Không nói chuyện này nữa!- Mark gắt với đám bạn rồi nhìn sang Jackson. Hắn vẫn chăm chú nhìn đường, hoàn toàn bỏ qua cái nhìn của Mark.

Tuy mặt trời đã lặn nhưng thành phố vẫn bừng lên trong biển ánh sáng. Thay vì ánh sáng bao phủ cả thành phố của ban ngày thì ban đêm thành phố được thắp sáng bởi hàng ngàn ánh sáng nhỏ, thắp sáng cả những nơi tăm tối nhất của LA. Cuộc sống về đêm bắt đầu...

Jackson và "những người bạn" dừng xe ở một khúc ngoặt rồi đến một chỗ nào đó. Ở đó đã có một hàng dài người xếp hàng dài nhưng Mark lại không có ý định chờ đến lượt mình. Cậu bước đến chỗ người đàn ông to lớn đứng ở gần cửa ra vào, họ ôm và bắt tay nhau như những người thân quen cũ. Jackson nhìn tấm biển phía trên có in tên club " Cabana Club". Đây là một trong những club đêm lớn và có tiếng nhất Los Angeles. Đây là nơi mà những người nổi tiếng hay những người giàu có hay lui tới. Chỉ cần nhìn thiết kế không thôi cũng đủ hiểu tầm cỡ của nó: trên trần được lắp đặt hệ thống đèn treo nhỏ sáng li ti như những vì sao, ở giữa cũng giống như những quán club khác có treo một quả bóng disco sáng lóa, ánh sáng xoay tròn hai bên nơi dành cho VIP ngồi. Mỗi chỗ đó đều được rát vàng sáng lóa và nội thất bên trong thì đều được làm từ gỗ đỏ quý hiếm. Nhưng có một thứ khiến club này khác với những club nơi khác, đó khu vực đằng sau quán. Nơi đó cũng được dùng để tổ chức các party. Hàng dài những cây cọ và dừa, 10 thác nước nhân tạo cùng bể bơi lớn ở giữa, nơi mà những cô gái mặc bikini vẫn hay dành thời gian xuống đó vui đùa.

Nhìn quang cảnh trước mắt thế này, Jackson không khỏi bị sock, đáng tiếc là Mark không nhìn thấy. Cậu tiến ngay đến quầy bar ở ngoài trời, đám bạn cũng lẽo đẽo theo sau.

"Ở đây ai mới là cái đuôi chứ?"- Jackson nghĩ.

Tiếng nhạc như muốn làm thủng màng nhĩ, đâu đâu cũng xuất hiện những cô gái hào phóng khoe cơ thể gợi cảm của mình, ánh sáng từ đèn laser đều khiến Jackson thấy khó chịu. Hắn xoay cổ rồi bắt đầu tìm kiếm một chỗ để ngồi thì phát hiện khu chỗ ngồi trống cạnh bể bơi. Chen qua đám người, hắn tiến tới rồi ngồi xuống. Từ chỗ này có thể nhìn thấy rõ Mark, cậu lúc này đang nâng một ly rượu lên rồi ngửa cổ nốc cạn.

"Không biết, uống hết bao nhiêu tiền rồi?"- Jackson chợt nghĩ.

Mark thì vốn chẳng quan tâm là mình đã dùng bao nhiêu tiền, mục đích hôm nay của cậu chỉ là muốn quên những chuyện không may mà hôm nay mình gặp mà thôi.

Cậu cứ thế uống hết ly này đến ly khác cho đến khi lảo đảo bước lên sàn nhảy với chai rượu trên tay rồi bắt đầu nhảy bên cạnh một cô gái với bộ ngực đầy đặn, lại còn áp sát vào cô gái đó nữa. Đám bạn thì mỗi người chạy một nơi, chỉ có mình Jackson là ngồi nhìn cậu chăm chú, trong đầu không ngừng hỏi: cậu lúc nào cũng vậy hay chỉ vì hôm nay tức hắn nên mới thế.

Mark luôn có cảm giác có ánh mắt ai đó cứ gắt gao nhìn mình thì quay phắt ra nhìn về hướng Jackson thì chỉ kịp thấy hắn cúi đầu xuống, nhìn ngó gì đó dưới chân. Mark nhếch mép cười, đẩy cô gái trong lòng xiêu vẹo tiến về phía Jackson. Khi đã tới gần thì cúi xuống tai hắn hét to:

-Nhảy cùng tôi đi!- đó không phải là đề nghị mà là mệnh lệnh. Jackson nhìn cậu sửng sốt nhưng chưa kịp từ chối thì đã bị Mark kéo tay lên trên sàn nhảy. Bọn họ đứng cạnh bể bơi, Mark bắt đầu nhún nhảy bên cạnh Jackson, tuy nhiên hắn lại không có ý định vui vẻ gì hết.

- Chúng ta cần nói chuyện!- sau một thời gian im lặng thì Mark hét lên, ngửa cổ đổ rượu vào miệng mình.- Tuy đã nói là tôi sẽ đưa cậu đi chơi mọi nơi, nhưng tôi không muốn dành thời gian với cậu và sống với cậu cùng một nhà, nên làm ơn,- cậu chắp tay lại rồi làm bộ mặt hối lỗi xong gào lên:

- Hãy cút đi!

Jackson vẫn im lặng, không phản ứng cũng không nói lại là hắn có thể rời khỏi đây ngay tức khắc. Tại sao? Cũng có thể vì hắn không biết mình sẽ phải đi đâu. Và nếu như hắn nói lại thì biết đâu Mark lại đến kể lể với cha cậu là do hắn không thích sống ở đây, nếu thế thì ngày mai có khi hắn sẽ không có nhà để ở.

-Hơ,- Mark đảo mắt, mè nheo.- Tại sao cậu lại...chán phèo thế! Thậm chí bây giờ cũng không có lời nào để nói với tôi sao! Nếu như cậu có một chút, một chút xíu vui vẻ thôi thì biết đâu tôi sẽ cố gắng chấp nhận sự có mặt của cậu. Nhưng tôi không chịu được những người như cậu!

Đối với Jackson thế là quá đủ rồi, hắn muốn rời bỏ chỗ ầm ĩ này, nơi ngập tràn mùi nước hoa, thuốc lá và hơi men nên quay người hướng về phía cửa ra ngoài, nhưng chưa kịp rời đi nửa mét thì đã lại bị một cánh tay quen thuộc giữ lại.

-Chưa xong mà!- Mark hét lên với hắn.

"Không. Mọi chuyện kết thúc rồi!" Jackson tự nói với mình.

Hắn bất giờ giật tay ra khiến cho kẻ không giữ được tỉnh táo là Mark bị hẫng, còn chưa kịp hiểu tình hình gì thì đã ngã xuống bể bơi. Nước bắn tung tóe lên bờ, khiến những người cạnh đó hét ầm rồi nhảy bắn lên, lùi ra xa. Thân người nhỏ nhắn đập xuống đáy bể, đầu bị đập mạnh xuống, cậu dần dần mất ý thức mà bắt đầu lấp đầy phổi bằng nước.

Vì không khí trong phổi ngày càng ít nên Mark không thể còn sức mà vùng vẫy ngoi lên được nữa, cơ thể vẫn cứ chìm dần xuống mặc cho nước nhấn chìm. Nhưng chỉ một lúc sau thì đã có cánh tay mạnh mẽ và dứt khoát lôi Mark lên trên. Jackson lặn xuống dưới rồi đặt người bị nạn lên bờ. Cha đã dạy hắn cách cử lý với những tình huống kiểu này, vì thế hắn nhanh chóng đặt ngang bụng cậu lên đầu gối mình rồi dùng tay ấn từ trên xuống nhưng đang tiếc là tình trạng cậu không có khá hơn.

"Phải hô hấp nhân tạo và mát xa tim thôi"- Jackson nghĩ.

Tất nhiên là hắn không muốn làm hô hấp nhân tạo nhưng khi nhìn vào những đôi mắt những người quanh đó hắn nhận thấy sự sợ hãi trong mắt họ, hắn hiểu ngoài mình ra thì không ai có đủ bình tĩnh để thực hiện nữa. Đặt Mark lại xuống nền, Jackson một tay bịt mũi cậu rồi hít một hơi sâu nhẹ nhàng cúi xuống chạm lên môi Mark. Hắn rõ ràng có thể chui xuống lòng đất hay bỏ chạy nhưng rõ ràng đây là lỗi của hắn và nếu hắn không làm thì lương tâm hắn sẽ hành hạ hắn đến hết cuộc đời này, ngày nào cũng bị cậu ám ảnh thì đó là điều hắn không muốn nhất. Chỉ là truyền hơi qua miệng thôi mà. Chỉ là vậy thôi...

Một tay giữ lấy cằm, Jackson chạm môi vào đôi môi ướt và lạnh kia để truyền khí vào. Ánh mắt hắn liếc thấy ngực cậu hơi nhô lên một chút, có nghĩa là khí đã vào rồi. Vậy là tốt rồi. Không chỉ hô hấp, sau còn kèm theo là mát xa tim. Trong thời gian đó thì Yugeom, Junior và Jaebum từ đâu hốt hoảng chen qua đám người thì nhìn thấy cảnh này. Nhưng bọn họ không muốn tới làm phiền, họ hy vọng sau chuyện này biết đâu Mark sẽ đối xử khác với người đã cứu mình thì sao, nhưng rất đáng tiếc với tỉnh trạng nửa mê nửa tỉnh này thì hẳn cậu sẽ không nhớ được gì đâu.

Khi Mark đã hô hấp bình thường trở lại thì Junior mới chạy tới chỗ hắn nói tốt hơn hết hai người họ nên trở về nhà. Hắn chỉ nhẹ gật đầu đồng ý. Junior bế Mark lên tay rồi cùng Jackson chạy tới chỗ đậu xe. JB và Yugeom quyết định sẽ tiếp tục ở lại club.

Junior cẩn thận đặt Mark vào hàng ghế sau rồi tự mình quay lên ngồi ở ghế lái, bên cạnh là Jackson. Bọn họ cứ thế im lặng trong một thời gian, đôi khi cậu lại liếc nhìn Jackson, người hắn vẫn còn ẩm ướt và có vẻ như vẫn chưa hết sửng sốt bởi chuyện vừa rồi.

-Cảm ơn cậu,- cậu quyết định mở miệng trước. Jackson như vừa mới tỉnh sau một giấc ngủ thì giật mình quay ra nhìn cậu,- Có lẽ sẽ có ít ai hành động như cậu...thậm chí là tôi- bạn thân của anh ấy mà vẫn còn lưỡng lự.- Jackson không trả lời Junior, cho phép cậu nói tiếp.- Có vẻ như lúc nào anh ấy cũng thể hiện mình giống với hình ảnh của một đứa con ngỗ nghịch, sự kiêu ngạo của một người mẫu hay của một công tử nhưng cậu nên biết- đó không hẳn là thế. Lần đầu tiên tôi cũng nghĩ Mark như vậy nhưng sau một thời gian để ý thì mới biết mình đã sai. Anh ấy không giống như thế. Xin lỗi cậu vì mọi thứ, bởi mọi thứ anh ấy nói cũng chỉ là để bảo vệ mình. Có khi không phải nguyên do là chính cậu mà chỉ là bởi vì cái gì đó mới, vì anh ấy không biết gì về cậu cả. Vì thế xin cậu đừng đánh giá sai anh ấy mà hãy hiểu cho anh ấy. Cứ thử kết bạn xem và lúc đấy có khi cậu lại cũng sẽ như tôi, hiểu, không nên đánh giá một quyển sách qua vỏ bìa của nó mà đầu tiên là phải đọc chúng trước đã...

Jackson suy nghĩ những gì cậu vừa nói nhưng dù thế cũng vẫn không nói câu nào mà chỉ suy nghĩ một mình. Có thể những lời Mark nói với hắn và ý muốn hắn rời đi cũng chỉ giống rào cản thôi. Bản thân hắn giờ cũng đâu có khác gì, nhờ cha mà hắn biết cuộc sống bên ngoài hỗn độn thế nào, bên trong hắn có thể hiền hòa ấm áp như ánh mặt trời nhưng bên ngoài lại che giấu tất cả. Đeo trên mặt một bản mặt lạnh lẽo, đối với chuyện gì cũng cực nghiêm túc. Đáng tiếc là không ai để ý hay quan tâm đến cảm xúc của hắn mà chỉ nhìn nhận hắn qua vẻ ngoài, không hề để tâm bên trong con người hắn là thế nào. Vì mải suy nghĩ mà thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ chốc lát họ đã về đến nhà. Junior lái vào vào gara và đỗ ở đúng chỗ mà hôm nay họ đã lấy ra vào buổi sáng.

- Cảm ơn,- Jackson cảm tạ cậu.

- Không có gì. Nếu có gì cần giúp thì cứ gọi, đây là số của tôi,- cậu đưa tấm card có ghi tên và sđt của mình cho hắn.

- Được rồi. Hay cậu lấy xe mà về luôn đi?- Jackson quan tâm đến người bạn mới.

- Không sao đâu. Tôi gọi taxi thôi là được rồi. Tạm biệt, Jackson,- Junior rời đi, không quên vỗ vỗ vai hắn.

Jackson nhấc Mark lên, vì ngồi trong xe lâu cậu đã kịp ngủ lúc nào rồi. Cũng đúng thôi, uống bao nhiêu rồi mà. Vì Jackson không biết phòng Mark nằm ở đâu nên quyết định cho con ma men này ngủ trú ở phòng mình một đêm. Mọi người trong nhà đã kịp chìm vào giấc ngủ ngon, thậm chí còn không đoái hoài đến đứa con lêu lỏng còn chưa về. Nhưng Jackson vẫn rất cẩn thận bế Mark cực nhẹ nhàng và cẩn trọng vào phòng mình, Hắn lên cầu thang làm bằng gỗ, tiến lên một phòng trên tầng hai rồi dùng chân đẩy cửa.

Cố gắng nhẹ nhất có thể đặt Mark lên giường để cậu không thức giấc, hắn cởi giày rồi đắp cho cậu cái chăn trắng mỏng. Tóc cậu hơi rối và ẩm, Jackson ngồi xuống bên cạnh rồi đưa tay chầm chậm chạm vào chúng. Những sợi tóc mềm mại như tơ, có cảm giác rất thích thú khi chạm vào, Tay hắn vô thức dịch dần xuống dưới khuôn mặt.

Lông mi hơi động như thể đang gặp phải ác mộng, môi trên có một cái mụn ruồi nhỏ khó có thể nhìn thấy trên nền da trắng, như thể một tờ giấy trắng tinh mềm mại. Khuôn mặt của cậu giờ nhìn bình yên và vô lo, đối với Jackson bây giờ nhìn lại thấy vừa ngây thơ vừa đẹp.

-Chúc ngủ ngon, Mark Tuan,- Jackson thì thầm, nhẹ nhàng lướt ngón tay lên má cậu.

END PHẦN 2

Cảm ơn những bạn đã đọc fic nhé, có những bạn còn đọc hết mấy fic do mình dịch nữa cơ làm mình thấy rất vui. Tại mình ko giỏi văn vẻ của tiếng việt lắm nên đôi khi không bt tả thế nào cứ lặp đi lặp lại một kiểu từ mãi thôi)))

B�D�B�X���{

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz