Transfic Dramione Chua Lanh Con Tim
Blaise ngáp khi đi về căn hộ của mình. Cậu vẫn đang giúp hồi sức, có những hôm đến nửa đêm mới về nhà. Hôm nay cũng vậy. Mặc dù, công việc là một cái cớ tốt, để không dành thời gian trong căn hộ của mình. Về cơ bản, sống với một thiếu niên ủ rũ đã trở nên hơi kiệt sức đối với Blaise. Draco đã khá ngột ngạt kể từ khi sang Pháp và ngày càng tồi tệ hơn từ khi Hermione tỉnh dậy. Hầu hết các đêm, Blaise thấy Draco ngồi trên đi văng hoặc trên ghế, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ vào bóng tối và chưa một lần Draco nhận ra cậu trở về nhà. Không phải là cậu và Draco nói chuyện quá mức, nhưng họ đã nói về các chủ đề : công việc, phụ nữ, tại sao Blaise không thể tìm ra cách đưa quần đùi của mình ra khỏi sàn phòng vệ sinh. Đã ba ngày trôi qua và chưa một lần Draco đề cập đến núi vớ và đồ lót mà Blaise đang tạo ra phía sau cánh cửa phòng vệ sinh. Cậu thở dài khi đến trước cửa nhà. Tối nay cậu sẽ tức giận thế nào đây? Khi cậu mở khóa căn hộ và bước vào trong, một sự khác biệt rõ ràng có thể cảm nhận trong không khí. "Cái gì?" Mắt cậu quét khắp căn hộ. Draco không ngồi trên chiếc ghế bình thường bên cửa sổ. Blaise thận trọng bước thêm vào phòng khách và liếc xuống hành lang. Đèn của Draco đã tắt. Blaise khá chắc rằng Draco đã từ bỏ giấc ngủ hoàn toàn, vậy tại sao anh lại ở trong phòng của mình với đèn tắt? Gãi sau gáy, cậu đạp giày ra rồi dừng lại. Một đôi giày màu nâu trơn và một chiếc áo khoác màu xanh ẩm ướt đang đặt bên lối vào. Cậu biết chiếc áo khoác đó ở đâu. Cậu lướt ngón tay qua ống tay áo trước khi dừng lại. Đôi giày đen của Draco ở gần chiếc màu nâu và chiếc áo khoác bị ướt của anh được treo bên cạnh chiếc màu xanh lam. Nếu giày của cô ở đây và đèn của Draco bị tắt ... Blaise lặng lẽ đi vào hành lang. Ngay khi cậu chuẩn bị đi về phòng riêng của mình, cánh cửa phòng Draco mở ra và một bóng người sải bước vào phòng vệ sinh. Cô dường như không chú ý đến cậu, đứng ở cuối hành lang tối tăm với đôi lông mày nhướng lên. Draco, mày không. Blaise do dự trước khi cậu chậm rãi di chuyển đến cửa phòng Draco, và nhìn vào bên trong. Từ những gì cậu có thể thấy, căn phòng là một mớ hỗn độn, một điều kỳ lạ đối với Draco. Những mảnh quần áo nằm ngổn ngang trên sàn nhà. Có lẽ đó là những gì xảy ra khi Draco chán nản. Hoặc. Đôi mắt cậu tìm đường đến giường và cuối cùng đặt lên một cục u lớn nằm giữa chăn. Từ từ, cục u quay lại và thở ra một hơi sâu. Khi núm xoay của phòng vệ sinh bắt đầu quay, Blaise lao vào phòng riêng của mình và từ từ đóng cửa lại. Cậu cởi cà vạt và ném nó xuống đất bên cạnh giường của mình. Trong một lúc, cậu ngồi im lặng, trong bóng tối, xử lý những gì cậu vừa thấy. Blaise nhún vai, không bình luận cụ thể với ai. "Thật vui khi thấy Hermione cảm thấy khá hơn." Khi tháo nút áo ra, cậu khẽ cười khúc khích. "Ôi .. Draco, đồ chó." Cậu cười toe toét. "Đến lúc rồi đây." ~~Như thường lệ, Draco thức dậy lúc 6 giờ sáng và tỉnh táo. Anh rên rỉ, cứ như mọi khi, và cố gắng đứng dậy chuẩn bị cho ngày mới. Khi Draco vươn vai và cố gỡ mình ra khỏi chiếc chăn, một cái cau mày lắng xuống môi khi cánh tay của anh không tiếp xúc với cơ thể nằm bên cạnh anh vào đêm hôm trước. "Mione?" Anh chớp mắt, leo ra khỏi giường. Kéo chiếc quần jean của mình, anh tiến vào nhà bếp để điều tra tung tích của cô. Một cảnh tượng quen thuộc chào đón anh khi anh đến nhưng lần này cảm giác khác hẳn. Sự hài lòng bao trùm lấy anh khi anh nhận ra sự khác biệt hoàn toàn về không khí hôm nay và rất nhiều buổi sáng khác. Cô đang đứng trước bếp với ấm trà trên tay. Anh bước tới sau lưng cô, vòng tay qua eo cô và xoa quai hàm của mình dọc theo cô. "Buổi sáng tốt lành." Anh đã đợi điều này, muốn điều này rất lâu và cuối cùng, anh đã có được nó. Cảm giác này tự nhiên và đúng đắn hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng. Cô dựa vào anh khi rót tách trà thứ hai. "Em đang định quay lại và tham gia cùng anh." Anh lướt một tay xuống cánh tay cô. "Em đang mặc áo của anh à?"
Cô mặc một chiếc áo sơmi màu trắng với tay áo cuộn đến khuỷu tay. Viền áo sơ mi vuốt dọc theo đùi của cô. "Và không có quần?" Cô đã mặc quần áo của anh trước đây nhưng cái này, cô mặc những gì anh có đêm qua, cảm giác thân mật hơn rất nhiều. Hermione quay lại trong tay anh và giơ chiếc cốc lên. "Em hy vọng anh không phiền." "Ồ, anh không thấy phiền chút nào." Anh luồn một ngón tay xuống hàng cúc áo. "Trông em đẹp hơn bao giờ hết với anh." "Xin phép cho em ý kiến khác." Cô để mắt đến anh khi nhấp một ngụm trà. "Anh thực sự thích chiếc áo trên người em. Anh nghĩ nó trông đẹp với cả hai chúng ta." Anh cởi chiếc cúc áo đầu tiên. "Có lẽ chúng ta nên thử để sàn phòng ngủ của anh mặc nó?" "Hôm nay anh có việc." Cô quấn ngón tay quanh cổ tay anh, ngăn anh lại một cách hiệu quả. "Đêm qua đứng dưới mưa khiến anh thấy khó chịu. Anh nghĩ sáng nay anh hơi sốt, đau nhức khắp nơi." "Em không nghĩ đó là do mưa." Cô nhếch mép. "Anh hoàn toàn kiệt sức. Anh nên ở nhà nằm trên giường. Có lẽ em nên tham gia cùng anh, đảm bảo anh sẽ hoàn toàn bình phục." Anh trịnh trọng gật đầu đồng ý với chính mình. Cô đặt tay lên trán anh trước khi vuốt lòng bàn tay xuống má, cổ và ngực anh. "Không, em nghĩ anh hoàn toàn bình thường. Tốt hơn hết là chuẩn bị đi." "Hoàn toàn bình thường? Em có chắc không? Em không nghĩ là anh quá nóng sao?" Anh dựa lưng cô vào quầy. "Có lẽ em nên kiểm tra anh lần nữa, lương y Granger." Draco đặt một bàn tay lên lưng cô. Giọng anh trầm xuống. "Anh có thể bị bệnh rất nặng." Hermione đảo mắt và thoát khỏi vòng tay anh. "Em nghĩ rằng mặc chiếc áo này là một ý tưởng tồi. Em sẽ đi thay đồ. Anh nên mặc đồng phục làm việc của mình đi." Cô đặt tách trà trên bàn bếp trước khi bước xuống hành lang. ""Em nói đúng, mặc chiếc áo đó là một ý tưởng tồi, em nên cởi nó ra." Anh chạy theo cô. "Thực ra, chiếc áo đó rất khó cởi cúc. Để anh giúp em. Sau đó, em có thể thay quần áo cho anh." Cô phớt lờ bình luận của anh và lôi một chiếc quần ra khỏi ngăn kéo của mình. "Bên ngoài có lạnh không? Draco!" "Lạnh chết luôn. Tốt hơn hết là ở trong nhà, sưởi ấm trên giường của anh." Anh ôm cô vào lòng và đặt cô trở lại trong chăn. "Anh sẽ xin nghỉ phép." "Draco." Cô cười toe toét khi anh ngồi trước mặt cô và kéo tay áo cô. "Anh không thể xin nghỉ phép được." "Nhìn em đi." Cô đứng dậy và luồn ngón tay vào tóc anh. "Nếu họ cần anh thì sao?" Draco vòng một tay quanh đùi cô. "Họ sẽ không." Đôi mắt anh nhảy múa khi anh nhìn lên cô. Ở Hogwarts, mùi tình dược khiến cô nhớ đến cỏ mới cắt và kem đánh răng bạc hà. Nếu cô ngửi lọ thuốc bây giờ, cô khẳng định nó giống với bạc hà, đường thô và nước mưa. Tại sao cô phải mất quá nhiều thời gian để chấp nhận điều này? Là anh. Tất cả những gì mà họ có thể. "Anh không thể biết điều đó." "Có anh có." Anh đứng dậy và đưa tay vuốt dọc hai bên hông cô. "Nào, hãy chơi trò bác sĩ và bệnh nhân. Hãy kiểm tra kỹ lưỡng để đảm bảo anh không bị ốm." Anh cười nham hiểm. Vuốt những ngón tay lên môi anh, cô thở dài bất lực và kéo anh lại gần. "Có lẽ anh có thể đi làm muộn một chút?" "Anh đang nghĩ," Anh từ từ dựa cô vào gối. "Có lẽ anh sẽ đi rất muộn."
Cô mặc một chiếc áo sơmi màu trắng với tay áo cuộn đến khuỷu tay. Viền áo sơ mi vuốt dọc theo đùi của cô. "Và không có quần?" Cô đã mặc quần áo của anh trước đây nhưng cái này, cô mặc những gì anh có đêm qua, cảm giác thân mật hơn rất nhiều. Hermione quay lại trong tay anh và giơ chiếc cốc lên. "Em hy vọng anh không phiền." "Ồ, anh không thấy phiền chút nào." Anh luồn một ngón tay xuống hàng cúc áo. "Trông em đẹp hơn bao giờ hết với anh." "Xin phép cho em ý kiến khác." Cô để mắt đến anh khi nhấp một ngụm trà. "Anh thực sự thích chiếc áo trên người em. Anh nghĩ nó trông đẹp với cả hai chúng ta." Anh cởi chiếc cúc áo đầu tiên. "Có lẽ chúng ta nên thử để sàn phòng ngủ của anh mặc nó?" "Hôm nay anh có việc." Cô quấn ngón tay quanh cổ tay anh, ngăn anh lại một cách hiệu quả. "Đêm qua đứng dưới mưa khiến anh thấy khó chịu. Anh nghĩ sáng nay anh hơi sốt, đau nhức khắp nơi." "Em không nghĩ đó là do mưa." Cô nhếch mép. "Anh hoàn toàn kiệt sức. Anh nên ở nhà nằm trên giường. Có lẽ em nên tham gia cùng anh, đảm bảo anh sẽ hoàn toàn bình phục." Anh trịnh trọng gật đầu đồng ý với chính mình. Cô đặt tay lên trán anh trước khi vuốt lòng bàn tay xuống má, cổ và ngực anh. "Không, em nghĩ anh hoàn toàn bình thường. Tốt hơn hết là chuẩn bị đi." "Hoàn toàn bình thường? Em có chắc không? Em không nghĩ là anh quá nóng sao?" Anh dựa lưng cô vào quầy. "Có lẽ em nên kiểm tra anh lần nữa, lương y Granger." Draco đặt một bàn tay lên lưng cô. Giọng anh trầm xuống. "Anh có thể bị bệnh rất nặng." Hermione đảo mắt và thoát khỏi vòng tay anh. "Em nghĩ rằng mặc chiếc áo này là một ý tưởng tồi. Em sẽ đi thay đồ. Anh nên mặc đồng phục làm việc của mình đi." Cô đặt tách trà trên bàn bếp trước khi bước xuống hành lang. ""Em nói đúng, mặc chiếc áo đó là một ý tưởng tồi, em nên cởi nó ra." Anh chạy theo cô. "Thực ra, chiếc áo đó rất khó cởi cúc. Để anh giúp em. Sau đó, em có thể thay quần áo cho anh." Cô phớt lờ bình luận của anh và lôi một chiếc quần ra khỏi ngăn kéo của mình. "Bên ngoài có lạnh không? Draco!" "Lạnh chết luôn. Tốt hơn hết là ở trong nhà, sưởi ấm trên giường của anh." Anh ôm cô vào lòng và đặt cô trở lại trong chăn. "Anh sẽ xin nghỉ phép." "Draco." Cô cười toe toét khi anh ngồi trước mặt cô và kéo tay áo cô. "Anh không thể xin nghỉ phép được." "Nhìn em đi." Cô đứng dậy và luồn ngón tay vào tóc anh. "Nếu họ cần anh thì sao?" Draco vòng một tay quanh đùi cô. "Họ sẽ không." Đôi mắt anh nhảy múa khi anh nhìn lên cô. Ở Hogwarts, mùi tình dược khiến cô nhớ đến cỏ mới cắt và kem đánh răng bạc hà. Nếu cô ngửi lọ thuốc bây giờ, cô khẳng định nó giống với bạc hà, đường thô và nước mưa. Tại sao cô phải mất quá nhiều thời gian để chấp nhận điều này? Là anh. Tất cả những gì mà họ có thể. "Anh không thể biết điều đó." "Có anh có." Anh đứng dậy và đưa tay vuốt dọc hai bên hông cô. "Nào, hãy chơi trò bác sĩ và bệnh nhân. Hãy kiểm tra kỹ lưỡng để đảm bảo anh không bị ốm." Anh cười nham hiểm. Vuốt những ngón tay lên môi anh, cô thở dài bất lực và kéo anh lại gần. "Có lẽ anh có thể đi làm muộn một chút?" "Anh đang nghĩ," Anh từ từ dựa cô vào gối. "Có lẽ anh sẽ đi rất muộn."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz