Transfic Dramione Chua Lanh Con Tim
"Nhóc phải ngừng nhổ nó ra." Draco nhẹ nhàng khiển trách người trước mặt anh. "Xương ngón tay của nhóc sẽ không bao giờ mọc lại nếu nhóc không uống nó." "Nhưng nó có vị tệ quá!" Một cánh tay của cô bé khoanh trước ngực để chống cự trong khi tay còn lại thì vụng về treo bên cạnh. "Có thích có ngón tay không?" Anh hỏi trong khi rót một ly thuốc mọc xương khác. "Có ạ." Cô bé càu nhàu. "Vậy thì nhóc phải uống nó." Sarah nhận lấy cái ly từ anh. "Được rồi, nhưng em sẽ không thích nó đâu." Cô bé cắm mũi uống cạn với vẻ mặt nhăn nhó. Sarah là một bệnh nhân thường xuyên tại St. Mungo. Anh trai của cô mới phát hiện ra phép thuật của mình và nó thường dẫn đến một hoặc cả hai phải đến bệnh viện khám. Bản thân cô bé chỉ mới mười tuổi đã phải nhập viện nhiều lần trước đó. Draco, mặc dù không bao giờ thừa nhận, nhưng trong suốt những chuyến thăm của cô bé, đã trở nên khá thích nhóc này hơn. "Vậy," Anh đậy nắp chai và đặt nó trên bàn bên cạnh giường. "Nhóc sẽ đi học vào mùa thu tới. Nhóc muốn được xếp vào ngôi nhà nào?" Sarah bật dậy trên giường của mình.
"Hufflepuff!" Draco nhăn mặt. "Không, không, không. Nhóc sai rồi. Nó phát âm là Slytherin. Và bắt đầu bằng chữ 'S', chứ không phải chữ 'H'. Hãy thử lại đi." Cô bé mỉm cười và chọc vào cánh tay anh. "Anh thật hài hước, lương y Malfoy. Em muốn ở Hufflepuff. Mẹ em đã ở Hufflepuff. Bố em đã ở Ravenclaw. Em phải được xếp vào một trong hai ngôi nhà đó. Nhưng em thực sự muốn Hufflepuff." "Tôi có thể chết nếu làm bạn với một đứa trẻ nhà Hufflepuff. Nhóc có một năm trước khi bắt đầu đi học, hãy suy nghĩ lại về lựa chọn cuộc sống của mình. Tôi có thể tiếp tục chữa bệnh cho nhóc nếu nhóc được xếp vào Ravenclaw." Cô cười khúc khích và nắm lấy tay áo anh. "Em có một người bạn được xếp vào Ravenclaw và cô ấy nói rằng tất cả học sinh trong ngôi nhà đó đều thông minh và có chút lòng tự trọng. Nếu em được xếp vào Hufflepuff, thì em sẽ có rất nhiều bạn!" Sarah ngã trở lại giường. "Tại sao lại có sự cạnh tranh trong nhà? Tại sao tất cả chúng ta không thể hòa hợp và trở thành bạn của nhau? Em nghĩ điều đó sẽ rất tốt." Draco rên rỉ dữ dội. "Nhóc là một Hufflepuff, không nghi ngờ gì nữa. Nhóc sẽ được xếp vào Hufflepuff thôi."Cô ré lên thích thú và nhảy cẫng lên trên nệm. "Anh thực sự nghĩ vậy sao? Ôi, em rất hạnh phúc!" "Sarah, đừng nhảy lên giường nữa. Lương y Malfoy, hãy đến văn phòng của tôi khi cậu xong việc. Chúng ta cần nói chuyện." Hermione gọi từ hành lang. "Tất nhiên. Tôi sẽ ra ngay." "Ồ. Anh đang gặp rắc rối." Sarah cười khúc khích. Draco nhướng mày đối mặt với cô bé. "Sao nhóc lại nói thế?" "Bộ dạng của chị ấy giống mẹ em mỗi khi em và anh trai làm sai điều gì đó. Anh đã làm gì?" Cô hỏi một cách háo hức. Anh vỗ nhẹ vào trán cô bé. "Tôi chắc rằng mình không làm sai gì cả." Anh vò mái tóc vàng sẫm của cô và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. "Này!" Sarah giả vờ xoa đầu đau và lè lưỡi ra. "Hãy nói em biết nếu anh bị cấm túc!" Cô gọi khi anh ra khỏi phòng. Dự đoán nghiệt ngã bắt đầu thắt nút trong dạ dày của Draco khi anh bước đến văn phòng của Hermione. Anh nghĩ lại những ngày vừa qua, cố nhớ xem liệu bất cứ điều gì anh đã nói hoặc làm sẽ gây rắc rối cho anh. "Cô muốn nói chuyện với tôi?" "Hãy đóng cửa lại." Cô không nhìn lên khỏi đống giấy tờ của mình khi anh bước vào và ngồi xuống trước mặt cô. Sau vài phút im lặng, cô bỏ giấy tờ xuống và ngước lên nhìn anh. "Cậu có kế hoạch gì sau giờ làm tối nay không?" Tâm trí của anh trở nên trống rỗng, anh hỏi, "Lại đi?" "Tối nay, sau giờ làm. Cậu có kế hoạch gì không? Với Blaise, Pansy, hay bất kỳ ai khác?" Cô kiên nhẫn lặp lại.Draco rõ ràng đã thư giãn hơn. "Tôi còn tưởng cô gọi tôi vào đây để mắng tôi vì điều gì đó! Gọi tôi là lương y Malfoy rất nghiêm khắc và bảo tôi đến văn phòng của cô sau khi tôi xong việc. Sarah khẳng định tôi đang gặp rắc rối và tôi còn tin con bé hơn một nửa." Hermionie nhíu mày bối rối. "Không ... tôi chỉ ... không nghĩ rằng chúng ta nên nói chuyện cá nhân trước mặt bệnh nhân và .." Hai má cô đỏ bừng. "Tôi nghĩ rằng chúng ta nên gọi nhau bằng chức danh chuyên môn tại nơi làm việc để tách biệt công việc ... Ừm ... tối nay cậu có bận không? Nếu không, chúng ta có thể ..." Cô nói tiếp trong khi anh cười toe toét. "Thế nào?" Draco đứng dậy, đặt tay lên bàn và nghiêng người về phía cô. "Lương y Granger, cô đang hỏi tôi hẹn hò à?" Nghe anh bình luận, má cô dâng lên đỏ bừng. "Cái gì? Không!" Cô phản ứng hơi nhanh. "Ý tôi là", cố gắng để bẻ lại "Tôi chỉ nghĩ rằng có lẽ cậu sẽ cần một cái gì đó để làm sau giờ làm việc và tôi không phải làm gì cả. Chúng ta có thể lấy thứ gì đó để ăn. Đó không phải là những gì bạn bè làm sao?" Anh đứng gần đó và hơi khó chịu. "Chúng ta đã làm điều này trước đây, chỉ là không chính thức như vậy .." Cô lẩm bẩm. "Đến đón tôi lúc 8 giờ." Anh nói với cô với một nụ cười tự mãn. Hermione đảo mắt. "Đừng có như vậy."Anh ngả người ra sau và cau mày. "Tôi cảm thấy bị xúc phạm. Đó không phải là cách để nói chuyện với người đàn ông mà cô đã hẹn đi chơi." "Tôi không rủ anh đi chơi. Chúng ta đi ăn tối mọi lúc, tôi chỉ nghĩ rằng tối nay mình sẽ thực sự hỏi hơn là giả định. Đợi đã," cô ngồi phịch xuống ghế và gửi cho anh một cái nhìn nhăn nhó. "Anh chỉ đang đùa với tôi thôi." "Tất nhiên." Anh bắn cô một phát súng bằng ngón tay và cười toe toét. "Tám giờ đi? Tôi muốn về nhà thay quần áo rồi mới ra ngoài." "Được rồi. Tôi sẽ đến căn hộ của cậu trước tám giờ." Cô xáo trộn giấy tờ của mình về. "Cậu bị sa thải hoặc, ừm ... Sarah có sao không?" "Con bé ổn." Anh gạt đi sự lo lắng của cô. "Thiếu một ít xương ngón tay, không có gì nghiêm trọng." "Được rồi, được rồi. Tôi sẽ, ừm." Draco lắc đầu thương xót. "Cô bối rối quá. Tôi chắc rằng việc cố gắng hình thành những suy nghĩ mạch lạc trong khi tôi đang đứng lộng lẫy ở đây là rất khó khăn nên tôi xin phép." Anh nháy mắt với cô trước khi biến mất xuống sảnh.
"Hufflepuff!" Draco nhăn mặt. "Không, không, không. Nhóc sai rồi. Nó phát âm là Slytherin. Và bắt đầu bằng chữ 'S', chứ không phải chữ 'H'. Hãy thử lại đi." Cô bé mỉm cười và chọc vào cánh tay anh. "Anh thật hài hước, lương y Malfoy. Em muốn ở Hufflepuff. Mẹ em đã ở Hufflepuff. Bố em đã ở Ravenclaw. Em phải được xếp vào một trong hai ngôi nhà đó. Nhưng em thực sự muốn Hufflepuff." "Tôi có thể chết nếu làm bạn với một đứa trẻ nhà Hufflepuff. Nhóc có một năm trước khi bắt đầu đi học, hãy suy nghĩ lại về lựa chọn cuộc sống của mình. Tôi có thể tiếp tục chữa bệnh cho nhóc nếu nhóc được xếp vào Ravenclaw." Cô cười khúc khích và nắm lấy tay áo anh. "Em có một người bạn được xếp vào Ravenclaw và cô ấy nói rằng tất cả học sinh trong ngôi nhà đó đều thông minh và có chút lòng tự trọng. Nếu em được xếp vào Hufflepuff, thì em sẽ có rất nhiều bạn!" Sarah ngã trở lại giường. "Tại sao lại có sự cạnh tranh trong nhà? Tại sao tất cả chúng ta không thể hòa hợp và trở thành bạn của nhau? Em nghĩ điều đó sẽ rất tốt." Draco rên rỉ dữ dội. "Nhóc là một Hufflepuff, không nghi ngờ gì nữa. Nhóc sẽ được xếp vào Hufflepuff thôi."Cô ré lên thích thú và nhảy cẫng lên trên nệm. "Anh thực sự nghĩ vậy sao? Ôi, em rất hạnh phúc!" "Sarah, đừng nhảy lên giường nữa. Lương y Malfoy, hãy đến văn phòng của tôi khi cậu xong việc. Chúng ta cần nói chuyện." Hermione gọi từ hành lang. "Tất nhiên. Tôi sẽ ra ngay." "Ồ. Anh đang gặp rắc rối." Sarah cười khúc khích. Draco nhướng mày đối mặt với cô bé. "Sao nhóc lại nói thế?" "Bộ dạng của chị ấy giống mẹ em mỗi khi em và anh trai làm sai điều gì đó. Anh đã làm gì?" Cô hỏi một cách háo hức. Anh vỗ nhẹ vào trán cô bé. "Tôi chắc rằng mình không làm sai gì cả." Anh vò mái tóc vàng sẫm của cô và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. "Này!" Sarah giả vờ xoa đầu đau và lè lưỡi ra. "Hãy nói em biết nếu anh bị cấm túc!" Cô gọi khi anh ra khỏi phòng. Dự đoán nghiệt ngã bắt đầu thắt nút trong dạ dày của Draco khi anh bước đến văn phòng của Hermione. Anh nghĩ lại những ngày vừa qua, cố nhớ xem liệu bất cứ điều gì anh đã nói hoặc làm sẽ gây rắc rối cho anh. "Cô muốn nói chuyện với tôi?" "Hãy đóng cửa lại." Cô không nhìn lên khỏi đống giấy tờ của mình khi anh bước vào và ngồi xuống trước mặt cô. Sau vài phút im lặng, cô bỏ giấy tờ xuống và ngước lên nhìn anh. "Cậu có kế hoạch gì sau giờ làm tối nay không?" Tâm trí của anh trở nên trống rỗng, anh hỏi, "Lại đi?" "Tối nay, sau giờ làm. Cậu có kế hoạch gì không? Với Blaise, Pansy, hay bất kỳ ai khác?" Cô kiên nhẫn lặp lại.Draco rõ ràng đã thư giãn hơn. "Tôi còn tưởng cô gọi tôi vào đây để mắng tôi vì điều gì đó! Gọi tôi là lương y Malfoy rất nghiêm khắc và bảo tôi đến văn phòng của cô sau khi tôi xong việc. Sarah khẳng định tôi đang gặp rắc rối và tôi còn tin con bé hơn một nửa." Hermionie nhíu mày bối rối. "Không ... tôi chỉ ... không nghĩ rằng chúng ta nên nói chuyện cá nhân trước mặt bệnh nhân và .." Hai má cô đỏ bừng. "Tôi nghĩ rằng chúng ta nên gọi nhau bằng chức danh chuyên môn tại nơi làm việc để tách biệt công việc ... Ừm ... tối nay cậu có bận không? Nếu không, chúng ta có thể ..." Cô nói tiếp trong khi anh cười toe toét. "Thế nào?" Draco đứng dậy, đặt tay lên bàn và nghiêng người về phía cô. "Lương y Granger, cô đang hỏi tôi hẹn hò à?" Nghe anh bình luận, má cô dâng lên đỏ bừng. "Cái gì? Không!" Cô phản ứng hơi nhanh. "Ý tôi là", cố gắng để bẻ lại "Tôi chỉ nghĩ rằng có lẽ cậu sẽ cần một cái gì đó để làm sau giờ làm việc và tôi không phải làm gì cả. Chúng ta có thể lấy thứ gì đó để ăn. Đó không phải là những gì bạn bè làm sao?" Anh đứng gần đó và hơi khó chịu. "Chúng ta đã làm điều này trước đây, chỉ là không chính thức như vậy .." Cô lẩm bẩm. "Đến đón tôi lúc 8 giờ." Anh nói với cô với một nụ cười tự mãn. Hermione đảo mắt. "Đừng có như vậy."Anh ngả người ra sau và cau mày. "Tôi cảm thấy bị xúc phạm. Đó không phải là cách để nói chuyện với người đàn ông mà cô đã hẹn đi chơi." "Tôi không rủ anh đi chơi. Chúng ta đi ăn tối mọi lúc, tôi chỉ nghĩ rằng tối nay mình sẽ thực sự hỏi hơn là giả định. Đợi đã," cô ngồi phịch xuống ghế và gửi cho anh một cái nhìn nhăn nhó. "Anh chỉ đang đùa với tôi thôi." "Tất nhiên." Anh bắn cô một phát súng bằng ngón tay và cười toe toét. "Tám giờ đi? Tôi muốn về nhà thay quần áo rồi mới ra ngoài." "Được rồi. Tôi sẽ đến căn hộ của cậu trước tám giờ." Cô xáo trộn giấy tờ của mình về. "Cậu bị sa thải hoặc, ừm ... Sarah có sao không?" "Con bé ổn." Anh gạt đi sự lo lắng của cô. "Thiếu một ít xương ngón tay, không có gì nghiêm trọng." "Được rồi, được rồi. Tôi sẽ, ừm." Draco lắc đầu thương xót. "Cô bối rối quá. Tôi chắc rằng việc cố gắng hình thành những suy nghĩ mạch lạc trong khi tôi đang đứng lộng lẫy ở đây là rất khó khăn nên tôi xin phép." Anh nháy mắt với cô trước khi biến mất xuống sảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz