ZingTruyen.Xyz

Transfic Dramione Chua Lanh Con Tim

Hermione xuất hiện tại căn hộ của anh đúng tám giờ và gõ cửa. Anh trả lời, mặc một chiếc áo khoác len lông cừu dày, màu xám đậm bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng cài cúc và quần jean đen. "Vào đi, tôi chỉ lấy khăn quàng cổ và găng tay nữa thôi." 

Găng tay!  "Ồ," Cô rên rỉ.  "Tôi quên găng tay rồi. Để tôi đi lấy chúng." 

Anh quấn một chiếc khăn vào cổ.  "Đừng lo. Tôi còn một đôi nữa." Anh nhìn vào tay cô rồi mới đưa cho cô một lần. Cô cũng mặc một chiếc áo len lông cừu nhưng của cô màu đen. Cô mặc một chiếc áo sơ mi sọc bên dưới áo khoác cũng như một chiếc khăn kẻ sọc.  "Chúng hơi lớn nhưng chúng sẽ hoạt động." Đưa tay vào bàn bên, anh rút thêm một đôi găng tay màu xám và một chiếc mũ len phù hợp. "Tai cô có thể bị lạnh." Anh đưa chúng cho cô trước khi lấy một đôi găng tay khác và đội chiếc mũ len lên đầu. "Chúng ta đi chứ?" 

Hermione dừng lại một chút, xem xét khuỷu tay đang dang ra của anh trước khi trượt cánh tay cô qua anh. "Đi thôi." 

Hai người bước ra khỏi căn hộ của anh và ra đường. "Bữa tối ăn gì đây?" Anh hỏi. 

"Tôi không biết cậu đang có tâm trạng thế nào nhưng góc phố có một quán cà phê nhỏ, nó có khoai tây chiên rất tuyệt." 

"Quán cà phê Blackbird hả?" 

"Là cái đó. Ta cũng có thể đi nơi khác nếu cậu muốn." 

"Nghe có vẻ hoàn hảo. Tôi tin rằng họ cũng có những chiếc chân gà đẹp mắt." 

"Vậy thì chốt đơn. Nhân tiện, tôi trả tiền." 

"Bữa tối miễn phí sao? Tôi sẽ không nói không với điều đó." Một luồng không khí ấm áp bao quanh họ, mời họ vào quán cà phê ấm cúng khi Draco mở cửa. Không khí lạnh lẽo bên ngoài London vươn những ngón tay lạnh cóng của nó qua cánh cửa đang đóng, cố gắng nắm lấy áo khoác của họ trong một nỗ lực vô ích để kéo họ trở lại bên ngoài. 

"Bàn cho hai người." Hermione thả cánh tay của Draco khi họ đã vào trong an toàn và bắt đầu cởi khăn quàng và áo khoác của cô. 

Một cô phục vụ thấp bé, đầy đặn đưa họ đến một chiếc bàn tròn và đặt trước họ một vài thực đơn. "Tên tôi là Tess. Tôi có thể lấy nước uống gì cho hai người?" 

Hermione thả áo khoác và khăn quàng cổ lên lưng ghế trước khi ngồi xuống.  "Chỉ nước thôi." Cô xem qua thực đơn của mình. 

"Vậy còn anh?" 

Draco cân nhắc một lúc rồi cũng đồng ý với nước.

"Tôi có thể lấy cá và khoai tây chiên không?" Hermione hỏi, đưa lại thực đơn cho Tess. 

"Tất nhiên rồi, cưng." 

"Tôi cũng vậy." 

Tess ghi lại yêu cầu rồi rời đi để lấy nước cho họ. "Tôi sẽ quay lại rất nhanh thôi." Cô mỉm cười ấm áp với hai người.

"Ồ, tôi quên mất một thứ." Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi và lao qua Hermione theo sau cô phục vụ của họ. Hermione chưa kịp ghi lại lời nói của anh thì anh đã trở về. 

"Cậu quên cái gì vậy?" Hermione hít một hơi thật sâu và thả lỏng người vào lưng ghế. 

"Brandy. Tôi đã gọi cho cả hai chúng ta. Họ không phục vụ rượu đế lửa ở đây." Khi cô nhắm mắt lại trong hối hận, nụ cười của anh dần trở nên xấu xa. 

"Cậu sẽ không bao giờ để tôi thôi xấu hổ về điều đó." 

"Không bao giờ." 

Tess mang đồ uống của họ sau đó quay lại ngay với bữa ăn. 

Draco với lấy ly của mình và nhấp một ngụm. "Không tệ." Anh duỗi chân dưới bàn, mũi giày chạm vào mắt cá chân của cô. "Nó chỉ là bữa tối cho tối nay hay chúng ta còn có kế hoạch khác?"

Cô ngồi thẳng hơn một chút, đưa tay ra lấy ly của mình. "Tôi không có kế hoạch cụ thể nào cả, có một công viên gần đây nếu cậu muốn đi dạo xung quanh. Hoặc chúng ta có thể ăn tối và rời đi. Tôi còn một số giấy tờ để làm." 

Anh rên rỉ về điều đó. "Hãy để công việc của cô tại nơi làm việc. Chẳng phải là cô đã nói sẽ tách riêng cá nhân và công việc ra sao? Hãy quên giấy tờ của mình đi. Ngày mai nó vẫn sẽ ở đó thôi." 

Anh nói đúng, cô biết anh là như vậy, nhưng cô không đáp lại, thay vào đó cô chọn tập trung vào thức ăn của mình.  Cả hai lặng lẽ ăn cho đến khi Draco nhận thấy cô đã ngừng ăn và bắt đầu nhặt cá của mình. "Gần xong chưa?"  Anh đứng dậy từ chỗ ngồi và hỏi.

"Ừ, để tôi lấy chi phiếu." 

"Quá trễ rồi. Tôi đã trả tiền." Vung áo khoác của mình lên vai, anh lấy áo của cô và mở nó ra. 

Chuyện gì đã xảy ra với bữa tối miễn phí? "Cô nhún vai qua tay áo, cầm khăn quàng cổ từ tay anh đưa ra." Và cậu lấy tiền Muggle ở ​​đâu? "

"Tối nay tôi cảm thấy rất hào phóng.  Chúng ta đang ở Muggle London, tất nhiên là tôi có tiền của Muggle. "Dẫn cô qua cánh cửa, anh vươn khuỷu tay một lần nữa và bắt đầu đi về phía công viên." Tôi không có ai để chờ ở nhà. Đi dạo qua công viên có lẽ rất tuyệt. "

"Blaise ra ngoài rồi sao? Còn Pansy? ”

Draco gật đầu.“Tôi thật sự nghĩ cậu ấy đã có bạn gái, nhưng tôi không biết đó là ai. Và Pansy rất có thể đang ở cùng Theo. "

"Đó là Luna." Cô nói với anh một cách rõ ràng.

"Cái gì?" Anh dừng bước và nhìn chằm chằm vào cô.

"Bạn gái cậu ấy, đó là Luna Lovegood."

Anh im lặng quá lâu, Hermione không biết phải làm gì ngoài việc đứng đó một cách lúng túng. "Draco?" Cô đặt bàn tay đeo găng lên trán anh. 

Cuộc tiếp xúc đó đã khiến anh thoát khỏi sững sờ. "Looney đang đi chơi với Blaise. Tôi tưởng cổ có gu khá hơn." 

Cô mỉm cười với điều đó và kéo cánh tay anh. "Thôi nào."

Công viên gần như bị đóng băng vì không khí mùa đông. Thời tiết quá lạnh để có tuyết rơi, nên bất cứ giọt nước nào cũng sẽ bị đóng băng ngay lập tức.  Hermione kéo áo khoác của mình chặt hơn một chút khi một cơn gió thổi qua người cô, kéo theo những lọn tóc của cô và đóng băng phổi của cô. 

"Lạnh không?" Draco mở áo khoác, mời cô vào.

Bây giờ đến lượt cô bị sốc. Hành động này dường như quá thân mật khiến cô bất ngờ. Kể từ khi họ quyết định trở thành bạn bè, hai người trở nên khá cởi mở với tình cảm. Hermione sẽ nắm cánh tay anh, nắm tay anh, cho anh những cái ôm, có thể tựa đầu vào vai anh. Anh sẽ chải tóc ra khỏi mặt cô, xoa lưng hoặc tựa cằm lên đầu cô, nhưng điều này có vẻ khác bằng cách nào đó.  Trước sự do dự của cô, Draco bắt đầu đóng áo khoác của mình, chỉ để cô lao về phía trước và vòng tay quanh người anh. Anh từ từ kéo ve áo khoác quanh người cô và mỉm cười. 

"Cô không lạnh sao?" 

"Không, trái tim lạnh lẽo của tôi sẽ giúp tôi thích nghi nhanh hơn với nhiệt độ này." 

Cô áp má vào ngực anh. "Cậu có nhớ vài tuần trước, khi cậu ở trong văn phòng của tôi không?" Cô nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng ầm ầm trầm đục phát ra từ lồng ngực anh. 

"Cô cần phải cụ thể hơn một chút." 

"Đó là khi Hannah Abbot bước vào. Chúng ta đang nói về những vết sẹo."  Đôi mắt cô khẽ ngước lên để thấy anh đang nhìn xuống cô, khuôn mặt của họ gần hơn cô mong đợi. 

"Nó thì sao?" Hơi thở anh phả vào tóc cô. 

Cô nuốt nước bọt khi lời nói của cô ngày càng nặng nề, khó thoát ra hơn.  "Trước khi cô ấy ngắt lời, cậu định nói gì." Hermione hỏi. "Cậu muốn nói gì?" 

Khuôn mặt anh vô hồn, thờ ơ. Anh luôn giữ kín mọi ý định của mình. Nếu anh không muốn cô biết anh đang nghĩ gì, cô sẽ không tìm ra. Anh nhìn qua đầu cô. "Tôi đã định xin lỗi." 

"Vì cái gì?" 

"Mọi thứ." Anh thì thầm, vòng tay ôm chặt lấy lưng cô. "Tôi thật kinh khủng với cô. Tôi đã để cho những chuyện khủng khiếp xảy ra với cô. Tôi đã bị mù quáng bởi định kiến ​​và nỗi sợ hãi. Bị bóp nghẹt bởi những tiêu chuẩn mà cha mẹ và những người xung quanh đẩy xuống cổ họng tôi." Anh đặt cằm lên đầu cô và nhắm mắt lại. "Tôi là một kẻ hèn nhát ở trường, và bây giờ vẫn vậy." 

Cô không nói gì, chỉ áp má vào ngực anh lần nữa. Tim anh đập nhanh, nhanh hơn bình thường. "Chắc chắn với tốc độ bơm của trái tim cậu, nó sẽ tan chảy ít nhất một chút băng. Có thể rã đông?" 

Anh mỉm cười với điều đó và nhìn cô bước ra khỏi vòng tay của anh và chìa tay ra. Anh nắm lấy nó mà không cần suy nghĩ, luồn các ngón tay qua ngón tay cô, và bắt đầu bước lại. Nụ cười của cô cũng hấp dẫn như cái đêm cô và Ron chia tay. Nó vẫn lấy đi hơi thở của anh. Đôi mắt anh nhắm nghiền khi không khí mùa đông rít lên xung quanh họ. Anh nói rất nhỏ những lời của anh gần như bay mất trong gió. "Tôi có một ít trà trở lại căn hộ của tôi nếu cô muốn hâm nóng." 

Cô mỉm cười và gật đầu. "Nghe hay đó." 

Cả hai trở lại căn hộ của anh và ngồi xuống ghế sofa với những tách trà bốc khói để làm tan băng các ngón tay của họ. 

Draco rên rỉ khi anh duỗi chân. "Cái lạnh làm tôi đau nhức." 

Cô nghiêng người sang một bên và bắt chéo hai chân trên đùi anh. "Tôi cũng vậy. Đầu gối của tôi bắt đầu đau." 

Nhẹ nhàng đặt một tay lên đầu gối, Draco chìm vào chiếc ghế dài thêm một chút. "Chúng ta nên gọi đó là một đêm. Công việc sẽ đến sớm vào ngày mai."  Anh quay đầu sang một bên và thấy mắt cô đã nhắm lại. "Không phải nữa chứ." Anh nhẹ nhàng gỡ ly ra khỏi tay cô, đặt chúng lên bàn trước khi ngả lưng. Đây là chuyện thường xuyên xảy ra, hai người họ thiếp đi trên ghế sofa. Lần đầu tiên nó xảy ra, Draco đã phản đối, nhưng không lâu sau anh chỉ đơn giản là tham gia cùng cô và rơi vào giấc ngủ sâu. "Cô sẽ khó chịu vào sáng mai khi nhận ra mình lại ngủ ở đây." Sau đó anh nhắm mắt lại và thiếp đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz