ZingTruyen.Xyz

Transfic Dramione Chua Lanh Con Tim

Ginny ngồi trong quán cà phê trong khi chờ Hermione tham gia cùng cô. Cuối tuần Harry vắng nhà nên cô quyết định đưa Teddy đến bữa Brunch hàng tuần của cô với Hermione. Teddy đã tự mình ngồi đối diện với cô và tuyên bố, "Con là cháu trai yêu quý của dì Hermione nên con phải ngồi bên cạnh dì ấy để làm dì ấy hạnh phúc." Việc cậu nảy ra ý tưởng như vậy khiến cô bối rối một chút. Có lẽ Harry đã lấp đầy đầu đứa trẻ bằng những ý tưởng thiên vị.

"Khi nào dì ấy đến ạ?" Teddy vò khăn ăn và trượt nó quanh bàn như một quả bóng. "Dì ấy đến muộn." Cậu bĩu môi.

"Dì ấy không đến muộn, chúng ta chỉ đến sớm thôi." Cô nhặt quả bóng khăn ăn lên, nhẹ nhàng ném vào trán cậu. "Đừng rầu rĩ nữa. Dì ấy sẽ ở đây. Dì ấy cũng nói sẽ mang đến cho con một bất ngờ. "Ginny nhăn mặt tinh nghịch. Có lẽ Hermione đã nói với thằng bé rằng nó là người chị ấy yêu quý?

Như thể được báo trước, cánh cửa quán cà phê mở ra, Hermione bước vào. Ginny phải giữ cho hàm của mình không rớt ra khi cánh cửa vẫn mở cho người thứ hai.

"Dì Mio-" Tiếng hít thở gấp gáp của Teddy nhanh chóng biến thành, "Chú Draco !!!!"Nhảy xuống khỏi gian hàng, cậu chạy lên và ôm lấy đôi chân đang rất khó chịu của Draco. Ngay lập tức, mái tóc của cậu chuyển sang màu vàng và cậu cười toe toét với Hermione. "Đây có phải là điều bất ngờ không ạ? Chú Draco có phải là món quà mà dì đã hứa với con không ạ?"

Draco hướng ánh mắt buộc tội về phía cô. "Em tặng anh cho một đứa trẻ sao?"

Cô chỉ nhún vai đáp lại và tiến đến chỗ Ginny. "Này, Gin." Gật đầu về phía Draco, người đang gặp khó khăn khi đi lại với Teddy bám chặt vào chân, cô nở một nụ cười nửa miệng. "Hy vọng anh không phiền. Tôi nghĩ anh có thể giúp Teddy giải trí hôm nay trong khi chúng tôi nói chuyện."

Hermione bắt đầu trượt vào chỗ ngồi đối diện Ginny khi Teddy thả Draco ra và kéo tay áo cô. "Đó là chỗ của chú Draco. Dì có thể ngồi cạnh mẹ."

"Teddy, con vừa nói dì Hermione sẽ ngồi cạnh con." Ginny nhẹ giọng mắng đứa trẻ.

"Dì Mione, con biết con là cháu trai yêu quý của dì và dì muốn ngồi cạnh con nhưng" Cậu nắm lấy tay Draco và kéo. "Con cũng là cháu trai yêu quý của chú Draco và con không thường xuyên gặp chú ấy." Cậu trầm ngâm gật đầu. "Nên hôm nay con sẽ ngồi cạnh chú ấy." Có lẽ Teddy đang tự lấp đầy đầu mình với những suy nghĩ thiên vị? Sau một hồi kháng cự, Draco cuối cùng cũng đồng ý và cho phép mình được kéo xuống bên cạnh cậu.

"Tôi ở ngay đây." Vai anh bị kéo xuống khi Teddy bám mình trở lại cánh tay của Draco.

"Teddy, cho chú Draco xem con có thể làm gì với mũi đi." Hermione quay lại nhìn Ginny và nhún vai. "Thực sự thì khá tuyệt. Điều này cảm thấy đúng hơn Ron và chị đã từng làm. Bọn chị cảm thấy bị ép buộc, còn điều này ..." Cô mỉm cười với Draco. "Tự nhiên. Dễ như thở."

Ginny mím môi lại để không cười. "Điều đó thật tuyệt vời." Bỏ qua tất cả những gì cô không thích về Draco, cô biết rằng anh tốt cho Hermione. Họ cân bằng lẫn nhau. Anh thực sự là người có trí tuệ ngang bằng với cô theo cách mà Ron không bao giờ có được và Ginny đau đớn thừa nhận, rằng cô thực sự bắt đầu thích anh chàng, nếu chỉ vì Hermione. Và mặc dù cô giả vờ không quan tâm, cô thực sự thích sự yêu mến của Teddy dành cho anh và anh tốt với cậu bé như thế nào. Anh cũng tôn trọng gia đình cô, điều này hoàn toàn trái ngược với cái cách anh cư xử ở trường. Cả gia đình cô đã bắt đầu thích anh, đặc biệt là mẹ của cô. "Mẹ đã thực sự lo lắng khi chị ở trong bệnh viện. Không chỉ về chị, mà cả Draco nữa." Cô thừa nhận. "Em nghĩ bà ấy đã biết anh ấy tốt như thế nào khi anh ấy đến dự bữa tối Giáng sinh. Bà ấy có cách để nhìn thấy điều tốt ở mọi người. Anh ấy có nói với chị rằng bà ấy đã quấy rầy anh ấy đến mức nào không?"

"Anh ấy không có." Khi cô liếc nhìn về phía anh, má anh hơi ửng hồng và anh bắt đầu tập trung vào một vết xước trên bàn.

Ginny mỉm cười nửa vời. "Bà ấy đã đan cho anh ấy một chiếc áo len khác. Em nghĩ bà ấy cảm thấy có quan hệ họ hàng với Draco." Lời nói của cô hướng về phía anh. "Mất đi một người thân yêu, và nỗi sợ mất đi một người thân yêu."

Cả ba ngồi im lặng suy nghĩ về những lời Ginny đã nói. Draco đã vô cùng sợ hãi khi mất Hermione. Anh không thể chịu đựng nổi khi nghĩ về nó. Khi cảm thấy khó chịu với sự im lặng, anh hắng giọng. "Potter đâu?"

"Đúng vậy, Harry sẽ đi bao lâu?" Hermione châm biếm.

"Chỉ đến ngày mai thôi. Không có gì to tát. Họ chỉ cần thêm một chút giúp đỡ." Cô cầm ly trà lên và nhấp một ngụm nhẹ. "Đừng thay đổi chủ đề." Cô nhướng mày. "Tối nay hai người có đến ăn tối không?"

"Bây giờ là ai đang thay đổi chủ đề?" Hermione đảo mắt. "Ừ, bọn chị."

Ginny lắc đầu. "Không, chủ đề vẫn là về chị và Draco." Mẹ cô đã yêu cầu Draco và Hermione tham gia ăn tối ngay khi bà biết về hai người. Bà ấy đã cằn nhằn Ginny trong nhiều tuần và cuối cùng, cả hai người đều đã nghỉ làm và có thể tham dự. "Mẹ sẽ rất vui. Bà ấy thích Draco, vì một lý do kỳ lạ nào đó."

"Tôi là một chàng trai dễ mến." Anh cáu kỉnh trong khi Teddy quăng khăn ăn lên đầu. "Và tôi vẫn có thể nghe thấy hai người."

"Chưa bao giờ nói là không thể." Ginny nhếch mép. "Mũ đẹp đó." Cô sẽ không bao giờ thừa nhận, nhưng anh đang ngày càng phát triển về phía cô.

Hermione cố nén cười khi Teddy đã leo lên đầu gối của Draco và đội một chiếc 'mũ' tương tự. "Bọn con sẽ ở đó. Chú Draco có thể ngồi cạnh Teddy."

"A, Không phải Teddy ngồi bàn của trẻ con sao?" Draco lắc đầu. "Tôi tin rằng 'chú Draco' là người lớn." Anh từ chối bị làm nhục hoàn toàn vào bữa tối đó.

"Không sao đâu, anh có thể ngồi cạnh Ron." Ginny nhún vai.

"Bàn dành cho trẻ con nghe thật tuyệt. Ngay giữa Teddy và Victoire." Anh lấy chiếc cốc của mình từ tay Teddy, người đang sử dụng nó như một chiếc kính gián điệp, và úp nó sang bên phải trên bàn. "Chúng ta có thể gọi món không hay chúng ta sẽ ngồi và nói chuyện như thế này?" Khi Hermione đưa tay ra nắm lấy tay anh để đáp lại, anh nhẹ nhàng siết chặt những ngón tay của cô. Cô đã nói gì nào? Hoàn toàn tự nhiên và dễ dàng như thở.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz