Transfic | CynoNari | please, stay
Chap 2 (End)
Việc giảng dạy cho Collei đối với cậu rất dễ dàng, cả hai nhanh chóng bắt nhịp cùng nhau. Cô bé mở lòng nhanh hơn Tighnari nghĩ và một thói quen đã được dựng lên không lâu sau khi Cyno rời đi.Collei không hề đề cập đến quá khứ của bản thân. Dù vậy, cô bé sẽ kể cho cậu rất nhiều về chuyến đi đến Sumeru, những món cô bé đã ăn và những khám phá của cô bé về rừng mưa.Cô bé cũng nói về Cyno, điều khiến trái tim Tighnari day dứt rất nhiều.Cậu dường như chẳng thể quên đi Cyno khi có cô bé ở bên thế này. Trước đây, Tighnari đã tự vùi mình vào nghiên cứu và dành trọn trái tim cho rừng mưa, và cậu đã suýt quên mất Cyno, suýt quên đi cả cách cậu rung động vì anh.Chỉ suýt thôi.Dù rằng trái tim cậu như vỡ vụn khi nghe về Cyno, Tighnari vẫn nghe hết tất cả những chuyện mà Collei kể, với khao khát được biết nhiều hơn về Cyno của hiện tại. Trông anh có vẻ đã thay đổi rất nhiều kể từ khi phải làm nhiệm vụ ngoài sa mạc, Tighnari thì lại không đủ dũng khí để tự tìm hiểu về những thay đổi đó. Vì thế, chú cáo nhỏ đã nhờ Collei kể cậu nghe nhiều hơn.
"Anh Cyno đã nói rất nhiều về thầy khi em và anh ấy đang trên đường về Sumeru đấy," Cô bé kể với cậu vào một ngày nọ, vào sáng sớm trước khi cả hai đi tuần. "Em nghĩ anh ấy muốn em cảm thấy thoải mái khi gặp thầy."Tighnari mỉm cười với cô bé. "Có vẻ như là chuyện tốt nhỉ."Collei gật đầu lia lịa. "Đúng là chuyện rất tốt ạ."Tighnari đưa mắt nhìn cô bé trong vài giây. "Sắp đến giờ đi tuần rồi," Cậu nói và đứng dậy bước đi. Collei lẽo đẽo theo sau cậu mà không nói lời nào.Trong khi đang gói ghém hành trang, trong lòng Tighnari len lỏi sự tò mò, và rồi cậu hỏi, "Mà em và anh ấy viết gì trong thư vậy?"Kể từ lúc Collei đã quen với việc viết, cô bé đã không để thầy của mình viết thư hộ mình nữa, một mình đọc những lá thư trả lời của Cyno. Cậu biết cô bé vẫn đang gặp khó khăn với việc viết lách, nên những lá thư giữa cả hai hẳn phải có bí mật thầm kín nào đó khiến cô bé từ chối sự giúp đỡ của Tighnari."Hầu như là việc huấn luyện của em ạ." Collei vẫn chú tâm với gói đồ của mình trong khi đáp lại Tighnari."Được rồi, cứ giữ kín bí mật là được," Cậu trả lời một cách tốt bụng.Collei với lấy hai chiếc cung, và đưa cho Tighnari chiếc lớn hơn mà không cần cậu ra hiệu. Thoải mái thật đấy. Cậu chậm rãi kiểm tra dây cung, thắt chặt những chỗ lỏng, và Collei bất chợt hỏi:"Sao thầy lại không viết thư cho anh Cyno vậy ạ?"Thoải mái quá mức rồi."Chỉ là..." Collei ấp úng, "Anh ấy muốn thầy làm vậy. Em cứ nghĩ hai người là bạn tốt vì..." Chân Collei cứ đưa qua đưa lại trên sàn. Cả người cô bé xoay qua xoay lại một cách ngượng ngùng. Sau đó Collei lắc đầu. "Thôi, không có gì đâu ạ. Anh ấy bảo thầy viết thư cho anh ấy, vậy thì sao thầy lại không viết vậy ạ?"Tighnari cắn nhẹ môi mình. Có lẽ vì cậu chẳng biết nên nói gì. Vì cậu nhớ Cyno rất nhiều và cậu không biết rằng điều gì sẽ xảy đến với bản thân nếu cậu cho phép bản thân ở bên anh. Và hơn hết, vì Tighnari sợ."Thầy biết không, anh Cyno muốn thầy gửi thư cho anh ấy lắm đó," Trong khi Tighnari chẳng biết nói gì thì Collei cất lời. "Bức thư nào anh ấy cũng hỏi về thầy cả. Em... Em nghĩ anh ấy sẽ rất vui khi được nghe tin từ thầy đó ạ.""Thầy... Thầy sẽ suy nghĩ về chuyện này," Tighnari chỉ có thể đáp lại như thế.
Nhưng rồi cậu cũng chẳng viết, và lúc Tighnari suy nghĩ kĩ càng về chuyện đó thì Collei lại báo với cậu rằng Cyno sẽ đến thăm cả hai một tuần nữa.'Chắc là bây giờ không cần đâu,' Tighnari tự nhủ, và bắt đầu chuẩn bị. 'Không biết những chuyến đi của Cyno thế nào nhỉ,' Cậu tự hỏi. 'Nên kể cho anh ấy chuyện gì đây? Chắc là vẫn nên nói về tình trạng sức khỏe của Collei và kể thêm về việc cô bé thích tự đi tuần đến nhường nào.'Khi Cyno đến thăm cả hai, khá bất ngờ là cậu có thể dễ dàng ở bên cạnh anh. Mọi lo lắng Tighnari phải chịu đựng trong suốt tuần vừa rồi như vụt ra khỏi cửa sổ rồi tan biến trong màn đêm, và cậu cũng đã biết cách để trở nên gần gũi với Cyno, cứ như cả hai chưa từng làm điều đó nhiều năm trước vậy.Đêm ấy, cả ba kể chuyện cho nhau nghe, hầu hết những gì Tighnari kể là những cuộc phiêu lưu của Collei, thứ khiến Cyno vô cùng tự hào, dẫu cho khuôn mặt anh vẫn lạnh tanh. Khi gần đến nửa đêm, Collei bảo cả hai rằng cô bé đã sẵn sàng đi ngủ rồi."Sáng mai anh vẫn ở lại đây chứ?" Collei hồn nhiên hỏi anh."Không, có lẽ đêm nay anh phải đi rồi," Cyno đáp lại. "Khi nào nhóc ngủ thì anh sẽ đi."Cô bé chậm rãi gật đầu rồi chìm vào giấc ngủ. Không lâu sau đó, Tighnari lên tiếng đề nghị, "Có giường cho khách nếu anh muốn ở lại đấy. Ban đêm mà ra ngoài rừng thì nguy hiểm lắm."Cyno nhếch môi, "Sao cơ, cậu lo cho tôi à?" Vẻ mặt cậu có chút khó chịu, đuôi thì vẫy liên hồi. "Chuyện lạ à?"Nụ cười trên môi Cyno dần tắt, anh điềm tĩnh cất giọng, "Bọn họ muốn tôi phải quay lại trước khi trời sáng. Tôi nên xuất phát sớm thôi.""Tôi hiểu rồi," Tighnari ậm ừ, cậu còn không buồn giấu đi sự thất vọng trên khuôn mặt bản thân, "Cậu còn có việc mà." Ngực chú cáo nhỏ nhói lên, cậu mong Cyno sẽ để ý đến nó. Chậm rãi đứng dậy, cậu bắt đầu thu dọn đống bát đĩa trên bàn."Hai ta đã đồng ý chuyện này rồi mà," Cyno nói mà chẳng giải thích gì thêm. Tighnari quay lưng lại với anh."Dù sao thì tôi rất vui vì Collei vẫn rất khỏe mạnh." Giờ đây anh cũng đứng dậy, với lấy những chiếc cốc rỗng còn lại trên bàn. "Tôi biết bản thân tin anh là đúng mà.""Nếu anh nghĩ tôi không thể thì hơi xúc phạm tôi quá đấy. Cơ mà cảm ơn," Tighnari thành thật thừa nhận với anh khi Cyno đưa cậu 3 chiếc cốc kia. Cậu dường như đã định tự mình rửa sạch đống bát đĩa, Cyno lại bất chợt chạm nhẹ vào vai cậu, nhẹ nhàng đòi cậu nhìn anh.Khi Tighnari thật sự quay đầu lại, cậu chẳng thể đoán được biểu cảm của anh lúc này là gì. Câu hỏi 'Chuyện gì?' của cậu còn chưa kịp thốt ra, Cyno đã tiến lại gần hơn với cậu, rút ngắn khoảng cách giữa cả hai.Hai người đã không ở gần thế này rất lâu rồi, kể từ ngày Cyno rời đi. Tighnari chẳng thể làm gì ngoài việc phân vân rằng lần cuối anh và cậu gần gũi với nhau thế này là khi nào nhỉ, lần cuối cả hai có thể nghe thấy thật rõ nhịp đập và cả tiếng thở của người kia.Cyno sau đó đưa tay áp lấy hai má cậu, như muốn buộc Tighnari phải nhìn anh. Cậu chỉ có thể thấy một nửa gương mặt Cyno, nửa còn lại luôn bị mái tóc bù xù của anh che đi, nhưng trong đôi đồng tử Cyno hiện tại là một ánh nhìn không thể nhầm lẫn ở đâu được."Cảm ơn cậu, Tighnari," Cyno lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng như muốn xoa dịu mọi lo lắng trong lòng cậu. "Cảm ơn vì tất cả."Tighnari định nói với anh những điều anh không biết, nhưng Cyno đã lui bước về sau, hơi ấm trên má Tighnari cũng dần tan biến.
"Anh đúng là không biết xấu hổ mà," Một ngày nọ, Tighnari nói với Cyno, hai tay anh vẫn đang xoa nhẹ hai chiếc tai nhỏ của cậu.Cyno cười lớn. "Thôi nào, tôi biết cậu thích mà."Lần này Tighnari không quay đi nữa. Cậu nhẹ nhàng đáp, "Có lẽ là thế thật."Cả hai đưa mắt nhìn nhau rất lâu. Sau đó, giọng Cyno cất lên, "Nari, tôi—""Em về rồi đây!" Collei từ bên ngoài nói lớn. Tiếng cô bé khiến cả hai giật thót."Collei," Tighnari bắt đầu giáo huấn cô bé, hai tay giữ chặt lấy tai mình, "Thầy phải nói với em bao nhiêu lần là không được nói lớn như thế nữa đây?""À, xin lỗi thầy ạ!" Collei nhanh chóng đan hai tay vào nhau mà xin lỗi cậu."Cứ để đứa trẻ nhiệt tình như thế đi, Tighnari." Cyno xoa đầu Collei. "Chưa từng nghĩ đứa nhóc trầm tính anh mang về Sumeru trước đây lại có thể năng động thế này đấy."Collei đẩy nhẹ tay Cyno, nhưng Tighnari như biết rằng cô bé chỉ đang giả vờ khó chịu. Chỉnh lại mái tóc mình, cô bé hỏi, "Anh sắp phải đi rồi sao ạ?""Lần này anh sẽ không đi lâu đâu," Cyno hứa hẹn. Anh đặt nụ hôn lên trán Collei rồi nhìn Tighnari. "Tôi sẽ quay lại sớm nhất có thể."Khi Cyno bước qua cậu, Tighnari lại khẽ nhắm hai mắt nheo bản năng. Cậu còn chẳng hề nhận ra rằng cả hai không cần phải làm thế này nữa."Nhiều nhất là hai tuần thôi. Đợi tôi," Cyno hét lên trước khi bóng lưng anh biến mất trước cửa nhà Tighnari.Tighnari chạm nhẹ lên má, nơi Cyno đã đặt nụ hôn lên đó. Tim cậu vẫn đang đập liên hồi.Chỉ hai tuần thôi, nhanh mà.
"Anh Cyno đã nói rất nhiều về thầy khi em và anh ấy đang trên đường về Sumeru đấy," Cô bé kể với cậu vào một ngày nọ, vào sáng sớm trước khi cả hai đi tuần. "Em nghĩ anh ấy muốn em cảm thấy thoải mái khi gặp thầy."Tighnari mỉm cười với cô bé. "Có vẻ như là chuyện tốt nhỉ."Collei gật đầu lia lịa. "Đúng là chuyện rất tốt ạ."Tighnari đưa mắt nhìn cô bé trong vài giây. "Sắp đến giờ đi tuần rồi," Cậu nói và đứng dậy bước đi. Collei lẽo đẽo theo sau cậu mà không nói lời nào.Trong khi đang gói ghém hành trang, trong lòng Tighnari len lỏi sự tò mò, và rồi cậu hỏi, "Mà em và anh ấy viết gì trong thư vậy?"Kể từ lúc Collei đã quen với việc viết, cô bé đã không để thầy của mình viết thư hộ mình nữa, một mình đọc những lá thư trả lời của Cyno. Cậu biết cô bé vẫn đang gặp khó khăn với việc viết lách, nên những lá thư giữa cả hai hẳn phải có bí mật thầm kín nào đó khiến cô bé từ chối sự giúp đỡ của Tighnari."Hầu như là việc huấn luyện của em ạ." Collei vẫn chú tâm với gói đồ của mình trong khi đáp lại Tighnari."Được rồi, cứ giữ kín bí mật là được," Cậu trả lời một cách tốt bụng.Collei với lấy hai chiếc cung, và đưa cho Tighnari chiếc lớn hơn mà không cần cậu ra hiệu. Thoải mái thật đấy. Cậu chậm rãi kiểm tra dây cung, thắt chặt những chỗ lỏng, và Collei bất chợt hỏi:"Sao thầy lại không viết thư cho anh Cyno vậy ạ?"Thoải mái quá mức rồi."Chỉ là..." Collei ấp úng, "Anh ấy muốn thầy làm vậy. Em cứ nghĩ hai người là bạn tốt vì..." Chân Collei cứ đưa qua đưa lại trên sàn. Cả người cô bé xoay qua xoay lại một cách ngượng ngùng. Sau đó Collei lắc đầu. "Thôi, không có gì đâu ạ. Anh ấy bảo thầy viết thư cho anh ấy, vậy thì sao thầy lại không viết vậy ạ?"Tighnari cắn nhẹ môi mình. Có lẽ vì cậu chẳng biết nên nói gì. Vì cậu nhớ Cyno rất nhiều và cậu không biết rằng điều gì sẽ xảy đến với bản thân nếu cậu cho phép bản thân ở bên anh. Và hơn hết, vì Tighnari sợ."Thầy biết không, anh Cyno muốn thầy gửi thư cho anh ấy lắm đó," Trong khi Tighnari chẳng biết nói gì thì Collei cất lời. "Bức thư nào anh ấy cũng hỏi về thầy cả. Em... Em nghĩ anh ấy sẽ rất vui khi được nghe tin từ thầy đó ạ.""Thầy... Thầy sẽ suy nghĩ về chuyện này," Tighnari chỉ có thể đáp lại như thế.
Nhưng rồi cậu cũng chẳng viết, và lúc Tighnari suy nghĩ kĩ càng về chuyện đó thì Collei lại báo với cậu rằng Cyno sẽ đến thăm cả hai một tuần nữa.'Chắc là bây giờ không cần đâu,' Tighnari tự nhủ, và bắt đầu chuẩn bị. 'Không biết những chuyến đi của Cyno thế nào nhỉ,' Cậu tự hỏi. 'Nên kể cho anh ấy chuyện gì đây? Chắc là vẫn nên nói về tình trạng sức khỏe của Collei và kể thêm về việc cô bé thích tự đi tuần đến nhường nào.'Khi Cyno đến thăm cả hai, khá bất ngờ là cậu có thể dễ dàng ở bên cạnh anh. Mọi lo lắng Tighnari phải chịu đựng trong suốt tuần vừa rồi như vụt ra khỏi cửa sổ rồi tan biến trong màn đêm, và cậu cũng đã biết cách để trở nên gần gũi với Cyno, cứ như cả hai chưa từng làm điều đó nhiều năm trước vậy.Đêm ấy, cả ba kể chuyện cho nhau nghe, hầu hết những gì Tighnari kể là những cuộc phiêu lưu của Collei, thứ khiến Cyno vô cùng tự hào, dẫu cho khuôn mặt anh vẫn lạnh tanh. Khi gần đến nửa đêm, Collei bảo cả hai rằng cô bé đã sẵn sàng đi ngủ rồi."Sáng mai anh vẫn ở lại đây chứ?" Collei hồn nhiên hỏi anh."Không, có lẽ đêm nay anh phải đi rồi," Cyno đáp lại. "Khi nào nhóc ngủ thì anh sẽ đi."Cô bé chậm rãi gật đầu rồi chìm vào giấc ngủ. Không lâu sau đó, Tighnari lên tiếng đề nghị, "Có giường cho khách nếu anh muốn ở lại đấy. Ban đêm mà ra ngoài rừng thì nguy hiểm lắm."Cyno nhếch môi, "Sao cơ, cậu lo cho tôi à?" Vẻ mặt cậu có chút khó chịu, đuôi thì vẫy liên hồi. "Chuyện lạ à?"Nụ cười trên môi Cyno dần tắt, anh điềm tĩnh cất giọng, "Bọn họ muốn tôi phải quay lại trước khi trời sáng. Tôi nên xuất phát sớm thôi.""Tôi hiểu rồi," Tighnari ậm ừ, cậu còn không buồn giấu đi sự thất vọng trên khuôn mặt bản thân, "Cậu còn có việc mà." Ngực chú cáo nhỏ nhói lên, cậu mong Cyno sẽ để ý đến nó. Chậm rãi đứng dậy, cậu bắt đầu thu dọn đống bát đĩa trên bàn."Hai ta đã đồng ý chuyện này rồi mà," Cyno nói mà chẳng giải thích gì thêm. Tighnari quay lưng lại với anh."Dù sao thì tôi rất vui vì Collei vẫn rất khỏe mạnh." Giờ đây anh cũng đứng dậy, với lấy những chiếc cốc rỗng còn lại trên bàn. "Tôi biết bản thân tin anh là đúng mà.""Nếu anh nghĩ tôi không thể thì hơi xúc phạm tôi quá đấy. Cơ mà cảm ơn," Tighnari thành thật thừa nhận với anh khi Cyno đưa cậu 3 chiếc cốc kia. Cậu dường như đã định tự mình rửa sạch đống bát đĩa, Cyno lại bất chợt chạm nhẹ vào vai cậu, nhẹ nhàng đòi cậu nhìn anh.Khi Tighnari thật sự quay đầu lại, cậu chẳng thể đoán được biểu cảm của anh lúc này là gì. Câu hỏi 'Chuyện gì?' của cậu còn chưa kịp thốt ra, Cyno đã tiến lại gần hơn với cậu, rút ngắn khoảng cách giữa cả hai.Hai người đã không ở gần thế này rất lâu rồi, kể từ ngày Cyno rời đi. Tighnari chẳng thể làm gì ngoài việc phân vân rằng lần cuối anh và cậu gần gũi với nhau thế này là khi nào nhỉ, lần cuối cả hai có thể nghe thấy thật rõ nhịp đập và cả tiếng thở của người kia.Cyno sau đó đưa tay áp lấy hai má cậu, như muốn buộc Tighnari phải nhìn anh. Cậu chỉ có thể thấy một nửa gương mặt Cyno, nửa còn lại luôn bị mái tóc bù xù của anh che đi, nhưng trong đôi đồng tử Cyno hiện tại là một ánh nhìn không thể nhầm lẫn ở đâu được."Cảm ơn cậu, Tighnari," Cyno lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng như muốn xoa dịu mọi lo lắng trong lòng cậu. "Cảm ơn vì tất cả."Tighnari định nói với anh những điều anh không biết, nhưng Cyno đã lui bước về sau, hơi ấm trên má Tighnari cũng dần tan biến.
_____________________________
_____________________________
"Anh đúng là không biết xấu hổ mà," Một ngày nọ, Tighnari nói với Cyno, hai tay anh vẫn đang xoa nhẹ hai chiếc tai nhỏ của cậu.Cyno cười lớn. "Thôi nào, tôi biết cậu thích mà."Lần này Tighnari không quay đi nữa. Cậu nhẹ nhàng đáp, "Có lẽ là thế thật."Cả hai đưa mắt nhìn nhau rất lâu. Sau đó, giọng Cyno cất lên, "Nari, tôi—""Em về rồi đây!" Collei từ bên ngoài nói lớn. Tiếng cô bé khiến cả hai giật thót."Collei," Tighnari bắt đầu giáo huấn cô bé, hai tay giữ chặt lấy tai mình, "Thầy phải nói với em bao nhiêu lần là không được nói lớn như thế nữa đây?""À, xin lỗi thầy ạ!" Collei nhanh chóng đan hai tay vào nhau mà xin lỗi cậu."Cứ để đứa trẻ nhiệt tình như thế đi, Tighnari." Cyno xoa đầu Collei. "Chưa từng nghĩ đứa nhóc trầm tính anh mang về Sumeru trước đây lại có thể năng động thế này đấy."Collei đẩy nhẹ tay Cyno, nhưng Tighnari như biết rằng cô bé chỉ đang giả vờ khó chịu. Chỉnh lại mái tóc mình, cô bé hỏi, "Anh sắp phải đi rồi sao ạ?""Lần này anh sẽ không đi lâu đâu," Cyno hứa hẹn. Anh đặt nụ hôn lên trán Collei rồi nhìn Tighnari. "Tôi sẽ quay lại sớm nhất có thể."Khi Cyno bước qua cậu, Tighnari lại khẽ nhắm hai mắt nheo bản năng. Cậu còn chẳng hề nhận ra rằng cả hai không cần phải làm thế này nữa."Nhiều nhất là hai tuần thôi. Đợi tôi," Cyno hét lên trước khi bóng lưng anh biến mất trước cửa nhà Tighnari.Tighnari chạm nhẹ lên má, nơi Cyno đã đặt nụ hôn lên đó. Tim cậu vẫn đang đập liên hồi.Chỉ hai tuần thôi, nhanh mà.
_____________________________
- FIN -
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz