Transfic 1113 Thomas Thua Cuoc Mat Roi
______________
Tóm tắt: Trong một buổi tập, Bastian Schweinsteiger đã bắt Thomas Muller tham gia vào một vụ cá cược, sự trừng phạt đối với Thomas là phải nói một câu thả thính với Miroslav Klose, người mà Thomas đã thích thầm một thời gian dài.
______________"Nhanh lên nào, chúng ta vẫn còn một trận đấu nữa cần giành chiến thắng! Làm lại một lần nữa!" - Joachim Low ra lệnh cho các cầu thủ, bây giờ đang là giữa trưa nắng gắt. Mọi người đang tập luyện chuẩn bị cho một trận đấu sẽ sớm diễn ra.Thomas Muller thở dài quay sang với Bastian Schweinsteiger: "Bộ ổng muốn giết chúng ta hay gì?""Ổng là Jogi mà, luôn nghĩ chúng ta là một lũ siêu anh hùng có sức mạnh hay gì đó đại loại thế." - Bastian cười và xuất phát.Sau khi cả hai đã hoàn thành bài luyện tập và quay trở lại hàng để tiếp tục, Bastian chạy đến chỗ Thomas: "Này, hay là mình cùng chơi trò này thú vị đi Thomas."Cậu nhóc trẻ hơn nhướn mày: "Trò gì? Em đang lắng nghe đây." - Thomas Muller luôn sẵn sàng cho một thử thách bất cứ khi nào."Anh cá là em không thể hoàn thành vòng đua tiếp theo trước anh."Thomas liếc nhìn, dường như chả có gì khó khăn: chỉ cần chạy theo đường ngoằn nghèo giữa các cọc tiêu hình nón, nhiều chướng ngại vật hơn vòng trước, rồi nhảy sang phía bên kia chuyền bóng cho ai đó, nhận lại đường chuyền rồi sút vào khung thành. Đó sẽ là một cuộc đua giữa hai người, ai là người đưa bóng vào lưới trước sẽ dành chiến thắng."Rồi em sẽ được gì?" - Thomas hỏi, biết thừa rằng Bastian sẽ không bao giờ đưa ra bất cứ lời đề nghị nào mà không đi kèm với phần thưởng."Nếu anh thắng..." - Bastian nhìn quanh cho đến khi bắt gặp một nhân vật với mái tóc nâu chỉa nhọn - "Em sẽ phải đi và nói với anh ấy một câu tán tỉnh mà anh và bạn trai Lukas đáng yêu của anh chọn với nhau.""Không phải Miro chứ!!! Anh ấy sẽ hoàn toàn kinh hãi cho mà coi. Tội nghiệp anh ấy!" - Thomas nói, cố gắng che giấu lý do thực sự cậu không muốn người đó sẽ là Miroslav."Thôi nào, đâu phải là em không thích Miro từ lần đầu tiên gặp anh ấy. Ý anh là, em thực sự chưa bao giờ ngừng lải nhải về "đôi mắt xanh băng giá tuyệt đẹp" của anh ấy, hay là "nụ cười tuyệt đẹp" của anh ấy, thậm chí là cả..."Thomas đấm Bastian một nhát, nhưng chỉ đủ làm Bastian cười."Em sợ chứ gì, đồ hèn nhát..."Thomas Muller là kiểu người không bao giờ nói không với những thử thách. Khi còn nhỏ, Thomas từng thường xuyên bị cấm túc, chỉ vì bất cứ khi nào bạn bè đưa ra lời thách thức, cậu đều không thể nói không. Không bao giờ! Thomas thích chứng minh cho người khác thấy rằng họ đã sai, cũng giống như muốn chứng minh rằng Bastian đã sai ngay lúc này vậy."Chà, vậy thì nếu EM thắng, anh sẽ phải đi hôn Lukas trước mặt tất cả mọi người ở phòng thay đồ, kể cả Jogi."Bastian cười và nháy mắt: "Chấp nhận rồi đấy nhé!"Khi cả hai tiến về Vị trí của mình, Thomas liếc nhìn xem cậu sẽ phải chuyền bóng cho ai. Marco đã ở ngay đó. Thomas nhún vai, cậu biết Marco có những đường chuyền tốt."Đi!"Thomas chạy tới những chiếc cọc tiêu hình nón và vượt qua chúng trong tích tắc, dễ dàng như ăn kẹo. Sau khi nhận được bóng, Thomas xuất sắc chạy qua các chướng ngại vật bằng một cú xoay người, quay sang nhìn Bastian vẫn đang chạy đua ở đoạn cọc tiêu hình nón. Tuyệt! Thomas đã ngửi thấy mùi vị ngọt ngào của chiến thắng khi chuyền quả bóng thành công cho Marco. Cậu liếc nhìn Bastian, vẫn đang chuyền bóng cho Lukas và chắc chắn mình sẽ giành chiến thắng lần này. Thomas chỉ cần nhận lấy quả bóng và... Quả bóng... ở đâu...?! A!Đôi chân của Thomas vướng vào một thứ có vẻ như là quả bóng. Thomas đã nhìn theo Bastian quá lâu mà quên không để ý rằng Marco đã chuyền lại cho mình. Cậu trượt chân và ngã sấp ngay trước mặt Manuel Neuer, nhận được một cái nhún vai từ anh.Thomas rên rỉ sầu não chứng kiến Bastian ghi bàn thắng phải nói là đẹp nhất trong buổi tập hôm nay. Chết tiệt! Cậu quay sang nhìn Jogi, người đang đảo mắt và hét "Tiếp!", nhìn chung thì cảnh tượng Thomas Muller lăn lộn trên mặt đất cũng không phải là hiếm gặp.__________
Thomas tránh mặt Bastian trong nửa giờ tiếp theo, cho đến khi bị Lukas bắt được.
"Bắt được thằng nhóc rồi Basti ơi!""Mẹ kiếp!" - Thomas nguyền rủa Lukas đang cười nhăn nhở, Bastian cũng đến ngay sau đó."Anh tin rằng em nợ bọn anh một vụ cá cược". - Bastian nói với một cái nhìn thích thú.Cả ba quay lại và thấy Miroslav đang nhặt vài quả bỏng ở dưới đất lên."Đây là cơ hội của em, đi đi!" - Lukas tiếp lời.Bastian xen vào: "Câu mà em sẽ nói là: Anh có phải là một người thích đồ cổ không? Bởi vì em có vài thứ đã không được động đến trong nhiều năm."Thomas không thể tin vào tai mình: "Xin các anh đấy, em không thể đi và nói với ảnh câu đó! Ảnh sẽ kinh hãi suốt phần đời còn lại mất!"Lukas bênh bạn trai: "Ảnh đâu có còn là một đứa con nít, em biết mà. Em đã cá cược rồi, giữ lời đi Thomas!"Thomas thở dài và quay người đi về phía Miroslav."Anh có nghĩ rằng thằng bé sẽ thực sự làm điều đó không?!" - Lukas hỏi bạn trai mình đang cười - "Em không nghĩ nó sẽ làm điều đó nhưng nếu có thì đây sẽ là huyền thoại."Tự tin! Tất cả những gì mình cần là sự tự tin!Thomas cúi xuống nhặt một quả bóng giúp tiền bối. Miroslav nhận thấy Thomas đang ở phía sau, liền mỉm cười:"Chào Thomas, anh thấy ban nãy em đã vấp ngã, mọi thứ vẫn ổn chứ?"Xin đừng khiến cho mọi việc tồi tệ hơn mà, Thomas đã nghĩ. Thomas yêu tất cả mọi thứ về người đàn ông này - Miroslav Klose. Sự điềm đạm, bình tĩnh của anh ấy luôn đối lập với ngọn lửa trong người Thomas Muller. Anh ấy là một huyền thoại, người đã luôn quan tâm chăm sóc Thomas, và Thomas thích làm cho anh ấy cười. Đó là chưa kể đến những gì Thomas nghĩ về ngoại hình của Miroslav, chà! Cậu và Bastian đã nhiều lần tán thành về cách họ tôn sùng người đàn ông Ba Lan này."Thomas?"Thomas lùi lại để nhìn người đàn ông vẫn đang chằm chằm nhìn mình. Anh ấy dường như đã bỏ hết bóng vào trong túi, chỉ còn lại một quả trên tay của mình và một quả trên tay Thomas. Cậu nuốt khan."Anh có phải là người thích chơi đồ cổ không?" - Thomas cố gắng nở một nụ cười duyên dáng làm Miroslav ngạc nhiên, anh ấy đã không mong đợi điều này."Người thích chơi đồ cổ?" - Miroslav cười một chút, anh vốn đã quen với những trò đùa của Thomas Muller. Trước khi tiếp tục vế sau, Thomas quay lại liếc nhìn Bastian và Lukas đang cười phá lên.Thomas nghiêng người lại gần Miroslav hơn để không ai khác có thể nghe thấy: "Bởi vì em có một số thứ đã không được ai động đến trong nhiều năm rồi."Thomas đã định sẽ nháy mắt, nếu không trông thấy sự bối rối tột độ của Miroslav. Khuôn mặt anh ấy thay đổi rõ rệt. Thomas cảm thấy hai má mình bỗng nóng bừng lên và nụ cười biến mất trong phút chốc. Chẳng hiểu sao, cậu đã nghĩ rằng tình huống này sẽ khá khẩm rất nhiều hơn so với thời điểm hiện tại."Thom... Thomas, anh..." - Có thể thấy hai má của Miroslav cũng chuyển sang màu hồng - "Quả bóng!" - Anh nói và lấy quả bóng từ tay Thomas với một vẻ mặt ngại ngùng."Đi tắm thôi các chàng trai!" - Joachim hét lên khi mọi người quay trở về phòng thay đồ.Miroslav gật đầu và quay đi để lại Thomas đứng một mình. Mình vừa làm gì vậy? Mình đã tự tay phá hỏng mọi khả năng để được hẹn hò với Miroslav. Không phải là được hèn hò, được ảnh để ý thì đúng hơn. Basti ngu ngốc!Thomas chửi rủa trên đường trở lại phòng tắm.__________
Thomas bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn quấn quanh eo, nhớ lại trong đầu những gì vừa xảy ra trước đó. Thomas rất thích tắm sau khi tập luyện, đặc biệt là tại thời điểm bây giờ. Càng tắm lâu, mọi người sẽ ra ngoài hết, và cậu sẽ không phải đối mặt với Miroslav. Thomas bước đến tủ đựng đồ của mình và mở khoá tủ, thề rằng sẽ trả thù Bastian và Lukas, hai con quỷ đó...
"Thomas?" - bị gọi, Thomas giật mình quay sang bên cạnh và thấy Miroslav đang ăn mặc chỉnh tề. Làm thế nào mà anh ấy luôn ăn vận trông thật bảnh bao như vậy thì Thomas không tài nào hiểu được. Cậu quay đầu lại và thấy phòng thay đồ đang trống rỗng, nhận ra rằng hẳn Miroslav đang đợi mình. Thomas lùi một bước chân, gặp ngay phải một vũng nước, trượt chân và ngã ngửa. Cậu mở mắt và thấy cái khăn tắm đang ở trên đầu mình, ôi chúa ơi! Thomas vội vàng kéo nó về lại chỗ cũ thì thấy Miroslav đang đỏ mặt quay vào tường."Anh... anh không cố ý là em giật mình." - Anh cố bình tĩnh nói.Thomas muốn cả thế giới này ăn tươi nuốt sống mình luôn cho rồi. Làm sao điều này lại xảy ra được? Miro sẽ nghĩ gì bây giờ?"Hẹn gặp lại em sau." - Miroslav cố gắng mỉm cười trước khi quay lại và gần như chạy thẳng ra khỏi phòng.Thomas gục đầu xuống xuống sàn trong tuyệt vọng với hai má đỏ gay."Đây không phải là sự thật." - Cậu lầm bầm.__________"Và anh ấy cứ thế rời đi thôi à?" - Bastian cười không thể ngậm miệng trong bữa tối, chảy cả nước mắt khi nghe Thomas kể lại những gì đã xảy ra.Thomas ăn bánh sandwich Leberkäse và phớt lờ Bastian. Ngay cả khi Thomas không hài lòng với Bastian, anh ấy vẫn là một người bạn tốt nhất của cậu, và thật khó để Thomas không kể hết cho anh ấy nghe những gì đã xảy ra."Giờ thì sao?" - Bastian hỏi khi Manuel ngồi xuống bên cạnh họ."Về cái gì cơ?" - Manuel hỏi, tay đang mở hộp nutella mới.Thomas bĩu môi trong khi Bastian tiếp tục nói."Thằng nhóc thoả thân trước mặt Miroslav."Đôi mắt của Manuel mở to: "Cuối cùng em cũng đã nói với anh ấy về tình cảm của em sao? Ảnh đáp lại thế nào?"Thomas lắc đầu: "Không phải..." nhưng đã bị Bastian cắt ngang: "Và nó đã tán tỉnh Miroslav, nói với ảnh rằng không biết liệu ảnh có muốn kiểm tra một vài thứ của nó...""Trời má, ẻm đã không làm thiệt đó chứ!" - Manuel kinh ngạc đáp lại với một nụ cười."Dừng lại đi!" -Thomas đứng dậy ra khỏi bàn ăn, nhìn hai người kia - "Em đã không hỏi anh ấy bất cứ điều gì tương tự, cũng như không muốn cho anh ấy thấy... mấy thứ riêng tư của em, nó chỉ lỡ xảy ra và bây giờ em đang phát điên lên vì anh ấy sẽ coi em như một thằng nhóc không biết kiềm chế thậm chí còn không biết quấn khăn lên người mình! Tất cả là lỗi của anh!"Thomas chợt nhận ra mình đã hét to đến mức khiến tất cả mọi người đều phải nhìn về phía mình. Cả phòng bỗng chốc yên lặng. Ở bàn bên cạnh, Benni, Mats và Andre đang về phía cậu với vẻ mặt không có gì là quá ấn tượng. Cậu quay sang phía bên kia và thấy Marco và Mario đang quá bận rộn để mà chú ý.Thomas chộp lấy đĩa của mình, quay lại và toàn thân đóng băng. Người đàn ông cậu không muốn được gặp nhất đang đứng ngay ở đó với thức ăn trên tay, không nói nên lời. Cậu cảm thấy Bastian và Manuel cũng đang sốc y hệt mình, khi Miroslav chỉ chớp chớp mắt và tiếp tục đi thẳng đến ngồi chung với Fips và Per.Tại sao!?__________Ngày hôm nay có thể nào trở nên tồi tệ hơn thế này không? Thomas chui lên giường và vùi đầu vào gối. Cậu chỉ muốn quên đi ngày hôm nay đã từng tồn tại. Nếu có thể tua ngược lại thời điểm Bastian đầu têu trò cá cược vô bổ ngu ngốc đó, hẳn Thomas sẽ tự tát vào mặt mình trong quá khứ.Một tiếng gõ cửa vang lên. Có thể đó là Mesut Ozil, bạn cùng phòng của Thomas. Cậu thậm chí còn không thèm cử động khi nghe tiếng mở cửa và Mesut bước vào."Hôm nay em thực sự đã khiến mọi thứ rối tung cả lên." - Thomas rên rỉ qua gối - "Thực sự đó. Miro bây giờ có lẽ sẽ nghĩ rằng em rất ngu ngốc, và đúng là em ngu ngốc thật. Làm sao em có thể đối mặt với anh ấy bây giờ, em không nói quá đâu, có lẽ anh ấy sẽ chẳng thèm nói chuyện với em nữa...""Anh không hề nghĩ em ngu ngốc..."Thomas ngừng lại trước giọng nói đó. Không phải là Mesut! Cậu nhanh chóng ngồi bật dậy và thấy Miroslav đang nhìn lại mình."Thomas, chúng ta cần nói chuyện."Thomas gật đầu khi Miroslav ngồi xuống bên cạnh: "Em xin lỗi vì những gì em đã nói trên sân với anh, em và Basti đã cá cược và em đã thua, sau đó em đã phải nói với anh điều đó."Miroslav ngạc nhiên và cười. "Và còn về chuyện thứ hai, đó thực sự chỉ là một tai nạn thôi." - Thomas đỏ mặt nhớ lại."Vậy là, em rút lại lời trước đó à?" - Miroslav trả lời với một tông giọng như đang gợi ý điều gì làm Thomas không thể không quan tâm.Đôi mắt của Miroslav dán chặt vào cậu. Thomas đã luôn yêu đôi mắt xanh của anh ấy, nó sâu thẳm tựa như đại dương, khiến Thomas ước có thể chìm trong đó mãi mãi. Anh ấy thường ở sát gần mình như thế này sao? Thomas có thể cảm thấy hơi thở của Miroslav phả vào mặt mình. Mắt cậu nhắm lại khi môi họ gặp nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Bươm bướm vẫn còn bay tứ tung trong bụng Thomas khi người đàn ông lớn tuổi đã lùi ra được một lúc."Anh...""Miro.." - Thomas nắm lấy cánh tay Miroslav để ngăn anh đứng dậy. Giờ đây, trái tim Thomas đang tràn ngập một điều gì đó hoàn toàn mới. Một cái gì đó vốn đã chết ngay giây phút cậu nói với Miro câu ngu ngốc đó. - "Đừng đi!"Miroslav nhìn cậu với vẻ mặt ngạc nhiên.Trái tim anh tràn ngập hy vọng."Làm ơn, đừng đi." - Cậu lầm bầm, tránh mắc phải một sai lầm nào khác. - "Xin anh đó!"Anh ngồi xuống chỗ cũ, Thomas thở phào nhẹ nhõm, vùi mình vào vòng tay anh. Họ đã từng ôm nhau nhiều lần trước đó, khi ai đó trong cả hai ghi bàn. Thomas đã trải qua những khoảnh khắc ngắn ngủi đó, những chưa bao giờ được ở trong những phút giây như thế này, lần này thực sự rất khác."Không phải anh hơi quá tuổi so với em sao?" - Miroslav nhỏ giọng hỏi.Thomas ngước mắt cười khúc khích: "Đừng ngớ ngẩn như vậy chứ, điều đó càng làm anh hấp dẫn và gợi cảm hơn thôi..." - Cậu bỗng tự cắt ngang câu nói, thầm nguyền rủa cái khả năng hoạt ngôn bẩm sinh nói không cần nghĩ của mình."Thật sao? Hài hước thật đấy, anh cũng nghĩ về em y như vậy." - Miroslav nhìn Thomas một cách thật quyến rũ khiến Thomas càng đỏ mặt hơn. Anh lại cúi xuống tìm môi cậu, và lần này họ hôn lâu hơn, đắm chìm vào nhau. Thomas tưởng như mình có thể chết trong vòng tay anh rồi.Cánh cửa bỗng bật mở, cả hai quay người lại và thấy Mesut Ozil đang hai tay cầm kem. Mesut đáng rơi hai ly kem và lúng túng vừa nói vừa cúi xuống nhặt chúng lên."Manu đã bảo anh rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với em nên anh mang kem đến... anh nghĩ bây giờ nó không cần thiết nữa đâu!" - Mesut lúng túng giải thích - "Anh chỉ... anh sẽ chỉ... Sami hẳn là đang... anh sẽ đi tìm Sami."Mesut lao ra khỏi phòng, Miroslav và Thomas lại mỉm cười với nhau và tiếp tục nụ hôn dang dở._____Hết_____
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz