Trans Williamest Toi Xau Xi Yeu Em That Dep Xinh
Warning: Pỏn =)))) Cả nhà thấy pỏn dịch dở quá thì thông cảm nhé =))) Dịch giả không dày kinh nghiệm dịch mấy cái này.
"Là do em muốn đó thôi."Giọng nói của William khiến cho sống lưng Est run lên khe khẽ. Nó trầm thấp, bình thản, nhưng anh có thể cảm nhận được sự nguy hiểm nhỏ giọt nằm ẩn sâu bên dưới.Không để cho anh có cơ hội phản ứng lại, William đã dần tiến lại gần. Từng bước chân thật chậm rãi và khoan thai.Cơ thể Est căng cứng, thứ xúc cảm chờ mong ấy chạy xẹt qua cơ thể anh như những tia lửa điện. Anh đáng ra nên cảm thấy căng thẳng. Anh nên suy nghĩ cho thật kỹ từ đầu chí cuối trước khi bắt đầu tất cả mọi chuyện. Nhưng anh đã chẳng làm vậy.Bởi lẽ, đây rõ ràng không còn chỉ là sự khao khát hay nỗi ham muốn đơn thuần.Chao ôi, anh cần gã!William chạm tới cơ thể anh...gã đứng đó, giữa hai bên chân mở rộng của Est, sừng sững và vững vàng hệt như một tòa tháp với lòng tự tin đắc thắng vô biên. Một tay gã lướt xuống đặt sát bên người Est, tì nhẹ lên chiếc bàn học. Bên tay còn lại, gã cuộn tròn lại nắm lấy lưng chiếc ghế Est ngồi, như một chiếc lồng sắt giam giữ anh trong thế gọng kìm. Gã thậm chí còn chẳng chạm vào anh. Nói đúng hơn, gã chưa chạm. Nhưng chỉ sự hiện diện của gã thôi đã quá nghẹt thở rồi, như thể hơi thở của gã đang dần chiếm dụng lấy từng inch khoảng cách giữa hai người họ vậy."Nhìn em kìa." William thì thầm, giọng gã đặc quánh lại với những sắc thái cảm xúc khó đoán vô cùng.Est nhìn xuống đất và nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Và rồi, cuối cùng thì William cũng đã chạm vào anh. Một ngón tay gã đặt dưới cằm anh, nhẹ nhàng nâng mặt anh nhìn lên trên."Trông em mới xinh đẹp làm sao!" William thủ thỉ, cứ như để đang tự nói chuyện với chính bản thân gã vậy, nhưng đôi bàn tay khỏe mạnh của gã túm chặt lấy vòng eo người đàn ông đối diện, trước khi kéo anh dậy khỏi ghế ngồi mà chẳng mảy may tốn chút sức lực nào. Est bật ra tiếng thở hổn hển khi nhận ra bản thân vừa bị nhấc bổng lên, hai chân anh đung đưa trong không khí. "W-William..."Ngôn từ như chết lặng nơi cuống họng khi vòng tay William bế bổng anh đi tới một góc khác trong căn phòng, cơ thể anh áp chặt lấy gã. Từng tấc da thịt anh run lên một thứ cảm giác bị bao vây chẳng còn lối thoát, cứ như thể bản thân anh đã bị nhấn chìm trong hơi ấm dịu dàng và sự quyền năng của gã đàn ông đang nắm chặt lấy anh lúc bấy giờ vậy.William bước tới cạnh giường ngủ, trước khi thả Est xuống, một cách nhẹ nhàng và chậm rãi, cứ như thể gã đang ôm trong tay một thứ gì thật quý giá và chỉ một chút sức quá tay cũng có thể khiến anh vụn vỡ. Tấm nệm giường lún xuống dưới sức nặng của William khi gã ngồi đè phía trên Est, một tay chống xuống sát bên đầu anh. Est nuốt nước bọt, hơi thở anh rối loạn. "Anh đang nhìn em chằm chằm đấy."Khóe môi William khẽ cong lên, tạo thành một điệu nhếch môi mỉa mai cố hữu. "Anh chỉ đang trân trọng sự xinh đẹp của cưng thôi."Est thậm chí còn chẳng kịp định thần lại khi nụ hôn đầu tiên trờ tới. Nụ hôn ấy mượt mà như nhung. Thoáng qua nhẹ nhàng nom hệt như một chiếc lông vũ. Lặng lẽ âu yếm vầng trán mịn màng của anh.Rồi lại một nụ hôn nữa, lần này nó vương vấn nơi đầu chóp mũi.Rồi lại một nụ hôn khác nữa, khi đôi môi người đối diện lém lỉnh chạm lên phần xương gò má.William chẳng gấp gáp chút nào. Gã chậm rãi kéo dài từng giây phút âu yếm đầy gọi mời, mặc cho sức ép ngày một tăng cao...mặc cho Est rã rời thành từng mảng trần trụi trước cả khi cuộc yêu bắt đầu.Khi đôi môi William chạm tới nơi cần cổ thon dài, hơi thở của Est đã hổn hển, dồn dập tự khi nào.Anh há hốc miệng kinh ngạc khi cơ thể anh run lên dưới hơi ấm từ khoang miệng William, khi đôi môi gã chậm rãi lướt đi trên làn da vốn đã quá đỗi nhạy cảm.Một nụ hôn - nóng bỏng, khiến người ta hoảng hốt, nhưng vẫn thật mỏng manh và quá đỗi vấn vương.Những ngón tay Est khẽ vặn vẹo, tuyệt vọng, cố gắng bấu chặt lấy một thứ gì. Anh có thể cảm nhận được nét cười điệu của gã trên làn da mình. "Nhạy cảm quá nhỉ?"Est đã không đáp lời. Anh chẳng thể.Khi mà những cái hôn của William vẫn chưa từng ngừng lại dù chỉ là một chút. Những cái hôn ấy sâu mà chậm rãi, đè nặng trên đường cong duyên dáng nơi cuống họng. Trước khi rơi xuống phần hõm xương quai xanh, chẹn lên phần mạch máu nảy lên từng nhịp đập căng thẳng.Và rồi, đột nhiên, William lùi lại.Chỉ một chút thôi. Vừa đủ để khiến sự hiện diện của gã vẫn treo lơ lửng trên thần kinh yếu mềm của người tình.Đôi môi gã chỉ cách làn da anh độ chừng vài xăng ti. Vừa đủ gần để khiến cho cơ thể Est phải run rẩy vì hơi thở của gã, gần tới mức anh cảm tưởng như có thể nếm được cả sự hứng tình trào dâng giữa hai người bọn họ.Nhưng William chưa tiến tới ngay lập tức. Gã chẳng vội.Thay vào đó, gã quan sát anh. Gã nhìn anh chăm chú.Nhìn ngắm cái cách đôi môi căng mọng của Est hé mở, dồn dập hít thở từng luồng khí hỗn loạn. Cái cách đôi con ngươi của anh mở to, hai gò má anh ửng lên sắc hồng mềm mại và xinh đẹp.Est, lúc bấy giờ đã hoàn toàn chìm đắm vào trong khoảnh khắc đong đưa ái tình ấy, vô thức kề sát lại gần hơn nữa, nhưng William đã lùi lại ngay tức khắc.Gã nhếch môi cười đầy ngạo nghễ."Chúng ta đều đói khát như nhau thôi, không phải sao?"Cơ thể Est bùng cháy, nóng rẫy như ngọn lửa.Và lần đầu tiên sau nhiều chuyện đã qua, Est chiếm quyền kiểm soát.Anh túm lấy vạt áo của William và lôi gã về phía trước. Đôi môi họ cuốn lấy nhau. Và đó là tất cả những gì còn sót lại trong tiềm thức mỗi người.William rên rỉ, trầm và thấp, khiến cho cơ thể Est như nhũn ra, đè nặng lên người gã. Nụ hôn khởi đầu thật chậm rãi, như một cuộc thám hiểm khám phá đầy hương vị. Nhưng cũng chẳng được bao lâu khi cái hôn ấy dần trở nên say sưa thật sự.William nâng cằm Est, gã hôn sâu hơn nữa, đòi hỏi thêm thật nhiều.Ấy rõ ràng chẳng phải nụ hôn đầu của Est. Nhưng chưa từng có ai hôn anh như thế.Chưa từng có ai hôn anh mãnh liệt như thế.Chưa từng có ai trao cho anh thứ cảm xúc chiếm hữu thiêng liêng nhường này.Và rồi, những ngón tay nhẹ nhàng chạm tới eo anh. Một cái đụng chạm thật chậm rãi và đầy trêu chọc, chỉ vừa đủ để nhấn vào lớp vải áo anh chút ít.Est run lên khe khẽ. William bắt đầu kéo cao vạt áo của Est, một cách khoan thai tới phát bực.Est há hốc miệng, thở hổn hển khi cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay gã trượt đi bên dưới lớp vải áo, lòng bàn tay dịu dàng áp lên làn da mềm mại, trước khi bóp chặt lấy bầu ngực trần trụi.Tiếng ậm ừ thô mộc nhưng đầy sung sướng khẽ rung lên trong lồng ngực William. "Chúa ơi, em quyến rũ quá đi mất."Est thậm chí còn chẳng có thời gian để hít thở, khi William lột phăng chiếc áo của anh, trước khi ném vội nó đi đâu đó phía sau hai người họ một cách gấp gáp và mất kiên nhẫn.Thế rồi, gã lùi lại. Chỉ để ngắm nhìn thêm một chút. Ánh mắt gã nóng cháy như thiêu như đốt.Est cảm thấy như bản thân đang bị lột trần vậy. Chẳng phải chỉ có da thịt anh trần trụi mà dường như sâu thẳm bên trong anh cũng đang dần bị bóc tách hoàn toàn.William nào chỉ nhìn ngắm. Gã ngấu nghiến anh.Đầu ngón tay gã ấn nhẹ trên làn da mềm mại, trước khi kéo một đường dài xuống hông Est. Thật chậm rãi. Thật dịu dàng.Thế rồi, gã thì thầm,"Cưng hoàn hảo chết đi được."Cổ họng Est như nghẹn cả lại.Trước khi anh kịp thốt ra bất cứ điều gì, William lại hôn anh thêm một lần nữa.Nụ hôn của gã sâu thẳm tựa như một cái vực không đáy, chỉ chực nuốt chửng anh vào trong bóng tối mịt mờ, rồi đè nghiến anh lên trên tấm nệm dày mà êm ái.Răng gã khẽ nghiến nhẹ môi dưới của Est, một cái cắn yêu trêu chọc trước khi để cho đầu lưỡi gã âu yếm xoa dịu cơn đau, rồi nhẹ nhàng liếm dọc theo viền môi cong cong mềm mại của anh.Est thở dốc. Chẳng thể nào bỏ qua một cơ hội quá đỗi tuyệt vời như vậy, William trao cho anh một nụ hôn sâu...Môi lưỡi quấn quýt, đầu lưỡi gã quấn quýt lấy anh mãi chẳng muốn rời.Ấy là một thứ cảm giác gây nghiện vô cùng, khiến cho Est phải choáng váng.William hôn anh mãnh liệt như thể gã muốn khiến cho anh phải vỡ vụn từng chút, từng chút một, như thể gã chỉ muốn nuốt chửng anh vào bụng cho đã cơn đói khát lâu ngày.Một tay gã lướt xuống bên hông của Est, những ngón tay nhấn lên da thịt, giữ cơ thể anh sát gần bên gã, giữ cho anh ngoan ngoãn ở tại nơi mà gã muốn anh thuộc về.Khi William dứt ra khỏi nụ hôn, ấy cũng là lúc mà lồng ngực Est run lên, kêu gào vì thiếu dưỡng khí. Tâm trí anh xoay vần, như mụ mị cả đi và hoàn toàn sụp đổ sau trận chiến ái tình vừa quần thảo khối óc.Est nuốt nước bọt, chẳng thể thốt lên lấy một lời.Những ngón tay của William chậm rãi vươn tới hàng cúc áo đóng chặt. Thật chậm, quá chậm. Est nhìn theo chăm chú, không rời, anh quá đỗi mê muội và sự tỉnh táo dường như đã trở thành một thứ thật xa xỉ khi từng chiếc cúc áo bị cởi bỏ, để lộ ra từng tấc da thịt mịn màng mà săn chắc trên cơ thể gã đàn ông nọ. Trên nền bức tranh phồn thực nguyên thủy đó, ấy là hằng hà sa số những vết sẹo mờ mờ đã dần phủ bụi quá khứ...Chúng thì thầm kể những câu chuyện mà William chưa bao giờ thốt ra thành lời.Est nuốt nước bọt, chẳng tài nào ngó đi nơi khác cho được.William biết rõ gã đang làm gì. Từng chuyển động của gã mới nhịp nhàng và khoan thai làm sao! Dường như gã đang trao cho Est chút thời gian để thâu tóm từng đường nét trên cơ thể gã. Dường như gã cũng muốn được chiêm ngưỡng...được người yêu nhìn ngắm mà thôi.Và Est đã trông thấy...trông thấy cái cách từng bó cơ chuyển động, căng chặt...trông thấy từng hình bóng và ánh sáng mờ nhạt chồng chéo lên nhau dưới ngọn đèn mờ nhạt.Khi chiếc cúc áo cuối cùng bị cởi bỏ, William để cho lớp vải vóc vướng víu kia trượt khỏi bờ vai. Chiếc áo sơ mi tuột khỏi cánh tay gã trước khi hoàn toàn để lộ ra trước mắt Est từng đường nét chân thật chẳng chút che giấu.Trần trụi.Đẹp tuyệt vời.Est hít sâu một hơi.William nhếch môi. "Có hợp nhãn cưng không nào?"Est ngước mắt nhìn lên, đôi mắt anh chất chứa đầy rẫy những cảm xúc khao khát, nặng nề và cháy âm ỉ ngọn lửa than hồng. Anh nhìn William chăm chăm, đôi môi hé mở chỉ vừa đủ để hơi thở ngột ngạt thoát ra bên ngoài, trước khi chậm rãi gật đầu. Những ngón tay anh vươn ra, ngần ngại, không chắc chắn, như có một thế lực vô hình nào đó đang cố khơi gợi sâu thẳm trong anh vậy.William bắt lấy cổ tay người đối diện trước khi anh kịp rút ngược trở lại, rồi kéo bàn tay Est đặt lên ngực mình. Lồng ngực gã ấm nóng và vững chãi, đều đặn phập phồng lên xuống theo từng hơi thở bên dưới những ngón tay anh. Hơi thở Est run lên khe khẽ khi bàn tay anh lướt đi trên vòm ngực rộng của William, cảm nhận hơi ấm vương vấn trên làn da nóng bỏng, hòa cùng với hơi thở nhịp nhàng. Những ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua một đường mờ nhạt, một vết sẹo đã lành thương từ đâu nằm ngay phía trên xương sườn gã đàn ông nọ. William chẳng hề nao núng lấy một chút. Gã lặng lẽ quan sát anh, bằng đôi mắt tối đen một màu u ám mà chẳng một ai có thể dò xét tận sâu đáy lòng gã cho được.Est nhận ra cơ thể anh đang run lên, lẩy bẩy.Nào phải vì sợ.Chỉ bởi vì quá choáng ngợp mà thôi.Cái cách William để anh chạm vào cơ thể gã, cái cách William nhìn về phía anh, như thể mọi thứ trên thế gian này đều tan biến đi đâu mất, ngoại trừ chính thời khắc này mà thôi.Bàn tay William chạm vào gáy của Est, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mịn. Và rồi, gã lên tiếng, bằng chất giọng thô ráp và trầm đục hơn cả khi trước."Em có thể chạm vào anh theo bất cứ cách nào em muốn, cục cưng. Anh hoàn toàn thuộc về em."Và rồi, trước cả khi não bộ anh kịp hoạt động, trước cả khi anh kịp chần chừ, Est kéo William lại gần. Bàn tay anh cuộn chặt lại, túm lấy tóc William kéo về phía trước...Thế rồi, đôi môi họ lại gặp nhau, nóng bỏng, mãnh liệt. William rên lên khe khẽ giữa những nụ hôn, khiến cho sống lưng Est run lên vì nỗi sung sướng trong lòng, và như thế, chút xa xăm ngần ngại cuối cùng giữa hai kẻ cuồng si vì tình nọ cứ vậy mà tan biến vào thinh không.Một tay William trượt dần xuống dưới, với những ngón tay đương trêu đùa với cạp quần của Est. Hơi thở Est như nghẹn lại nơi cuống họng. William lùi lại về phía sau, chăm chú quan sát anh, như đang kiếm tìm điều gì."Sẵn sàng chưa nào?"Trái tim Est hẫng đi một nhịp. Không chần chừ, không ngần ngại. Anh gật đầu.Khóe môi William khẽ cong lên. "Bé ngoan."William khéo léo di chuyển vị trí, đôi bàn tay đặt trên phần cạp thun của chiếc boxers gã đang mặc. Hai người họ chưa từng rời mắt khỏi nhau cho dù chỉ là trong ít phút, đôi mắt gã tối đen với ánh nhìn mãnh liệt xoáy sâu vào từng biểu cảm thoáng qua trên khuôn mặt người đàn ông trước mặt.Và rồi, gã kéo tuột chiếc boxers xuống.Est nín thở. Đôi mắt anh khẽ liếc xuống, chỉ một giây thôi, và - ồ.Khuôn mặt anh nóng bừng, âm thanh hơi thở dần trở nên bén nhọn đã bán đứng anh trước gã. Anh dĩ nhiên chẳng phải tay mơ khờ khạo, nhưng thứ ấy của William lại là một chuyện hoàn toàn khác.William cười điệu, rõ ràng là gã đã đánh hơi thấy tất cả. "Có vấn đề gì sao, cục cưng?" Giọng nói của gã êm ái như nhung, nhưng đầy vẻ chòng ghẹo, thích thú.Est nuốt nước bọt, dời mắt nhìn lên trên. "Không có gì." Anh đáp, bằng chất giọng lí nhí chỉ to hơn âm thanh thì thầm một chút.Và anh tiếp lời, theo cái cách mà có lẽ là thành thật một cách thái quá. "Chỉ là...wow." William bật cười khúc khích, cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt lên đường viền hàm xinh đẹp của người yêu một nụ hôn chậm rãi. "Em sẽ không sao đâu, anh sẽ nhẹ nhàng thôi." Gã thì thầm, giọng gã chứa chan từng lời hứa hẹn. "Đừng lo."Khoảnh khắc William chen vào giữa hai đùi anh, Est hoàn toàn mất trí. Đôi bàn tay anh siết chặt lấy bờ vai rộng của gã đàn ông, trước khi kéo gã sát lại gần hơn nữa. Mọi thứ trong anh đều kêu gào cần có gã kề bên.William cười thầm, giọng gã trầm thấp và mượt mà như thấm đượm mật ong ngọt ngào. "Đừng vội, cục cưng."Và khi trọn vẹn của gã đã chìm sâu trong cơ thể anh, thật chậm rãi, sâu thẳm tận cùng, với sự dịu dàng, âu yếm đến không tưởng, Est quên cả thở.Cơ thể anh hân hoan chào đón William. Những vách tường co giãn bị kéo căng nhưng vẫn một lòng ôm chặt lấy gã, chẳng khác nào một thứ vỏ bọc mềm mại được tạo nặn nên chỉ để khắc ghi toàn vẹn hình dáng dương vật gã...lỗ thịt của anh nhiệt tình cuốn lấy gã, cứ như thể cuộc đời anh sinh ra chính là để trở thành chốn về của gã vậy.Một tiếng thở hổn hển vuột khỏi miệng Est, nhưng nụ hôn ướt át và mãnh liệt của William đã nuốt chửng lấy nó. Cái lưỡi dẻo dai âu yếm khoang miệng người tình, thật chậm rãi, thật khoan thai, dịu dàng dẫn dắt Est bắt kịp với thứ nhịp điệu say sưa, mê đắm chẳng thua kém gì từng chuyển động xác thịt giữa hai con người rạo rực đêm xuân.Chẳng còn đau đớn. Chẳng còn nỗi sợ trong lòng.Chỉ có sức nóng thiêu đốt thân tâm con người và sức nặng ghê gớm vẫn nhức nhối không ngừng nơi sâu thẳm, lẫn trong từng dòng xúc cảm dâm đãng tới cùng cực, khiến cho trái tim Est hẫng đi một nhịp. William chỉ lùi lại về phía sau thêm chút ít, chỉ vừa đủ để thu trọn hình dáng xinh đẹp của người thương vào lòng.Ôi Chúa ơi, cứ trông cái cách mà gã nhìn anh mà xem.Đôi bàn tay William ôm lấy khuôn mặt Est, hai đầu ngón tay cái dịu dàng vuốt ve phần gò má nhô cao, ửng hồng. Gã từ tốn đặt lên khóe môi anh một nụ hôn thoáng qua, trước khi di chuyển tới đường quai hàm xinh đẹp, rồi thấp hơn, và thấp hơn nữa.Est, theo bản năng ngửa đầu ra sau, để lộ phần cuống họng yếu ớt, tự hiến dâng chính bản thân mình mà chẳng có lấy một giây nao núng.Còn William, gã đói khát hau háu, chỉ rặt một thứ bản năng phá hủy cố hữu, nhưng giữa những nỗi ham mê được chiếm lấy người mình yêu, gã vẫn luôn trao cho anh sự tôn kính đến vô cùng.Gã cúi người xuống, trượt dài đôi môi mềm mại dọc theo từng đốt sống cổ của Est, gã hôn anh, nhấm nháp thứ hương vị ngọt ngào ấy, gã đòi hỏi anh, đánh dấu anh là của gã.Một cái hôn nóng bỏng nhấn nhẹ lên mạch máu rộn vang từng âm thanh nảy lên thình thịch.Rồi lại một cái hôn khác nơi hõm cổ.Và rồi răng.Gã chậm rãi nhấm nháp cần cổ anh, như trêu tức, với lực độ chỉ vừa đủ để khiến Est phải há hốc miệng. Những ngón tay anh siết chặt lấy tóc William.Như hài lòng với phản ứng da thịt chẳng thể che giấu của người yêu, William ngâm nga khe khẽ, trầm thấp mà sung sướng.Giọng William nghe sao mà vụn vỡ, cổ họng gã khô không khốc với nỗi ham mê mãnh liệt, và đó chính là những gì khiến cho Est hoàn toàn sụp đổ dưới thân gã đàn ông nọ. Est ưỡn căng người, hơi thở anh như nghẽn cả lại, anh hoàn toàn lạc lối trong bản hòa ca những nốt nhạc được bồi đắp nên bởi những ái ân nhục dục. "William."Tên của gã thoát khỏi đôi môi Est, thần thánh, hệt như một lời kinh cầu nguyện, hệt như một con mồi đã bị tước áo giáp xin hàng, khiến cho William phải rền rĩ trong cổ họng - trầm đục, sâu thăm thẳm, rung lên khe khẽ nơi yết hầu. Trán hai người khẽ khàng chạm vào nhau. Hơi thở gã thoát ra ngoài giữa đôi môi hé mở, run rẩy và hỗn loạn."Nhìn anh đi." William thầm thì. "Anh muốn được nhìn ngắm em, cả đôi mắt xinh đẹp của em nữa."Est không còn lấy đâu ra sức lực mà mở mắt được nữa, nhưng vì gã, anh chẳng nề hà.Và William thúc hông đẩy vào sâu hơn nữa, thật từ tốn và khoan thai như một phần thưởng cho sự ngoan ngoãn của anh, khiến Est phải há miệng rên rỉ. Cảm giác căng đầy dưới sức ép của gã đàn ông và nỗi sung sướng khoái lạc trào dâng từ lâu đã vượt quá sức chịu đựng của anh."Ôi..."Hai tay Est hỗn loạn cố bấu víu lấy cái gì, đầu móng tay găm chặt vào từng lớp cơ bắp săn chắc trên lưng William, như đang cố chống chọi giữa chòng chành làn sóng khoái cảm dồn dập không ngừng, từng chút bào mòn đi chút tỉnh táo sắp sửa tan biến mất.William dẫn dắt Est qua những cái hôn, nóng bỏng và ướt át, gã đói khát nuốt trọn từng âm thanh rên rỉ yếu ớt, từng hơi thở run rẩy chỉ chực tan biến vào thinh không."Cưng tuyệt quá đi mất." William thì thầm qua khóe môi, giọng gã dính dớp khó nhịn, đầy vẻ sùng kính. "Hoàn hảo quá đi thôi, cục cưng."Lại thêm một cú đẩy hông thật sâu, cơ thể anh lún sâu trên tấm nệm giường.Lại thêm một nụ hôn. Nụ hôn của William hỗn độn, tuyệt vọng, bùng nổ với những xúc cảm khao khát và lòng dâng hiến hết mình cho ái tình. Chỉ một vài giây trước khi cơ thể Est hoàn toàn rã rời - ấy là khoảnh khắc thiêng liêng được lấp đầy bởi sự mãnh liệt thuần túy, là lúc mà mọi hơi thở, mọi chuyển động thể xác hòa vào với nhau chỉ để đạt được sự thỏa mãn sau cùng - anh nhìn thẳng vào mắt William.Ôi Chúa ơi, mọi thứ mới thật choáng ngợp làm sao! Ánh mắt của William tối đen, dữ dội và không hề dao động dù chỉ một chút. Cứ như thể gã đang nhìn thẳng vào tâm hồn Est, giữ chặt lấy anh, giam cầm anh ở đó. Vật nam tính của William thúc vào sâu hơn nữa, đẩy anh sát hơn tới bên bờ vực sung sướng, và đôi mắt gã vẫn chưa từng rời khỏi anh, dù là chỉ trong phút chốc. Đôi bàn tay gã ôm lấy hai bên má Est, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi khép hờ. "Nhìn anh đi." Gã thầm thì, giọng gã thô ráp, khốc khốc cả đi vì ham muốn. "Ở lại với anh."Est chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ngoan ngoãn nghe theo. Chẳng hề gì, vì chính anh cũng muốn vâng theo lời gã. Và cứ như vậy mãi, cho tới khi cơ thể anh tan vỡ cả ra vì khoái cảm. Hơi thở dồn dập, hỗn loạn. Cơ thể anh ưỡn căng, vùi vào lòng William. Còn William, gã tựa lên gáy anh, khe khẽ gầm gừ, trước khi đưa đẩy hông vào sâu trong lỗ thịt, như một lời tán dương cơ thể Est. Est có thể cảm nhận được sức nóng nơi bụng dưới cuộn lại thật chặt, quặn thắt, rồi lại siết chặt, rồi bùng nổ ra cơn cực khoái nhấn chìm anh trong nỗi sung sướng nhục dục.Cơ thể anh giật lên từng hồi dưới thân William. Anh thốt lên một tiếng rên mềm nhũn khi William cướp lấy môi anh một lần nữa, với những ngón tay bấu chặt lấy tấm lưng dày và rộng khi những xúc cảm hoan lạc trờ tới, nhấn chìm anh giữa biển tình mênh mông.William cũng bùng nổ ngay sau đó, gã để bản thân mình chôn sâu trong cơ thể Est. Gã run lên lẩy bẩy rồi hé miệng rên rỉ, giọng gã khản đặc, vỡ vụn.Và rồi - bất động.Căn phòng bỗng chốc chìm vào im lặng, thứ âm thanh duy nhất hãy còn văng vẳng chỉ còn là tiếng hơi thở hai người rời rạc mà hỗn loạn. Hai cơ thể run rẩy áp sát vào nhau, không một kẽ hở.William không cựa quậy thêm nữa.Cũng chẳng muốn buông tay.Gã cứ ôm anh như vậy. Cái ôm thật chặt, nồng ấm yêu thương và vững vàng như một tấm khiên che chắn.Cứ như thể gã chẳng hề có ý sẽ buông người trong lòng ra vậy.Và lần đầu tiên trong đời...Est cũng chỉ cần có vậy mà thôi.
"Là do em muốn đó thôi."Giọng nói của William khiến cho sống lưng Est run lên khe khẽ. Nó trầm thấp, bình thản, nhưng anh có thể cảm nhận được sự nguy hiểm nhỏ giọt nằm ẩn sâu bên dưới.Không để cho anh có cơ hội phản ứng lại, William đã dần tiến lại gần. Từng bước chân thật chậm rãi và khoan thai.Cơ thể Est căng cứng, thứ xúc cảm chờ mong ấy chạy xẹt qua cơ thể anh như những tia lửa điện. Anh đáng ra nên cảm thấy căng thẳng. Anh nên suy nghĩ cho thật kỹ từ đầu chí cuối trước khi bắt đầu tất cả mọi chuyện. Nhưng anh đã chẳng làm vậy.Bởi lẽ, đây rõ ràng không còn chỉ là sự khao khát hay nỗi ham muốn đơn thuần.Chao ôi, anh cần gã!William chạm tới cơ thể anh...gã đứng đó, giữa hai bên chân mở rộng của Est, sừng sững và vững vàng hệt như một tòa tháp với lòng tự tin đắc thắng vô biên. Một tay gã lướt xuống đặt sát bên người Est, tì nhẹ lên chiếc bàn học. Bên tay còn lại, gã cuộn tròn lại nắm lấy lưng chiếc ghế Est ngồi, như một chiếc lồng sắt giam giữ anh trong thế gọng kìm. Gã thậm chí còn chẳng chạm vào anh. Nói đúng hơn, gã chưa chạm. Nhưng chỉ sự hiện diện của gã thôi đã quá nghẹt thở rồi, như thể hơi thở của gã đang dần chiếm dụng lấy từng inch khoảng cách giữa hai người họ vậy."Nhìn em kìa." William thì thầm, giọng gã đặc quánh lại với những sắc thái cảm xúc khó đoán vô cùng.Est nhìn xuống đất và nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Và rồi, cuối cùng thì William cũng đã chạm vào anh. Một ngón tay gã đặt dưới cằm anh, nhẹ nhàng nâng mặt anh nhìn lên trên."Trông em mới xinh đẹp làm sao!" William thủ thỉ, cứ như để đang tự nói chuyện với chính bản thân gã vậy, nhưng đôi bàn tay khỏe mạnh của gã túm chặt lấy vòng eo người đàn ông đối diện, trước khi kéo anh dậy khỏi ghế ngồi mà chẳng mảy may tốn chút sức lực nào. Est bật ra tiếng thở hổn hển khi nhận ra bản thân vừa bị nhấc bổng lên, hai chân anh đung đưa trong không khí. "W-William..."Ngôn từ như chết lặng nơi cuống họng khi vòng tay William bế bổng anh đi tới một góc khác trong căn phòng, cơ thể anh áp chặt lấy gã. Từng tấc da thịt anh run lên một thứ cảm giác bị bao vây chẳng còn lối thoát, cứ như thể bản thân anh đã bị nhấn chìm trong hơi ấm dịu dàng và sự quyền năng của gã đàn ông đang nắm chặt lấy anh lúc bấy giờ vậy.William bước tới cạnh giường ngủ, trước khi thả Est xuống, một cách nhẹ nhàng và chậm rãi, cứ như thể gã đang ôm trong tay một thứ gì thật quý giá và chỉ một chút sức quá tay cũng có thể khiến anh vụn vỡ. Tấm nệm giường lún xuống dưới sức nặng của William khi gã ngồi đè phía trên Est, một tay chống xuống sát bên đầu anh. Est nuốt nước bọt, hơi thở anh rối loạn. "Anh đang nhìn em chằm chằm đấy."Khóe môi William khẽ cong lên, tạo thành một điệu nhếch môi mỉa mai cố hữu. "Anh chỉ đang trân trọng sự xinh đẹp của cưng thôi."Est thậm chí còn chẳng kịp định thần lại khi nụ hôn đầu tiên trờ tới. Nụ hôn ấy mượt mà như nhung. Thoáng qua nhẹ nhàng nom hệt như một chiếc lông vũ. Lặng lẽ âu yếm vầng trán mịn màng của anh.Rồi lại một nụ hôn nữa, lần này nó vương vấn nơi đầu chóp mũi.Rồi lại một nụ hôn khác nữa, khi đôi môi người đối diện lém lỉnh chạm lên phần xương gò má.William chẳng gấp gáp chút nào. Gã chậm rãi kéo dài từng giây phút âu yếm đầy gọi mời, mặc cho sức ép ngày một tăng cao...mặc cho Est rã rời thành từng mảng trần trụi trước cả khi cuộc yêu bắt đầu.Khi đôi môi William chạm tới nơi cần cổ thon dài, hơi thở của Est đã hổn hển, dồn dập tự khi nào.Anh há hốc miệng kinh ngạc khi cơ thể anh run lên dưới hơi ấm từ khoang miệng William, khi đôi môi gã chậm rãi lướt đi trên làn da vốn đã quá đỗi nhạy cảm.Một nụ hôn - nóng bỏng, khiến người ta hoảng hốt, nhưng vẫn thật mỏng manh và quá đỗi vấn vương.Những ngón tay Est khẽ vặn vẹo, tuyệt vọng, cố gắng bấu chặt lấy một thứ gì. Anh có thể cảm nhận được nét cười điệu của gã trên làn da mình. "Nhạy cảm quá nhỉ?"Est đã không đáp lời. Anh chẳng thể.Khi mà những cái hôn của William vẫn chưa từng ngừng lại dù chỉ là một chút. Những cái hôn ấy sâu mà chậm rãi, đè nặng trên đường cong duyên dáng nơi cuống họng. Trước khi rơi xuống phần hõm xương quai xanh, chẹn lên phần mạch máu nảy lên từng nhịp đập căng thẳng.Và rồi, đột nhiên, William lùi lại.Chỉ một chút thôi. Vừa đủ để khiến sự hiện diện của gã vẫn treo lơ lửng trên thần kinh yếu mềm của người tình.Đôi môi gã chỉ cách làn da anh độ chừng vài xăng ti. Vừa đủ gần để khiến cho cơ thể Est phải run rẩy vì hơi thở của gã, gần tới mức anh cảm tưởng như có thể nếm được cả sự hứng tình trào dâng giữa hai người bọn họ.Nhưng William chưa tiến tới ngay lập tức. Gã chẳng vội.Thay vào đó, gã quan sát anh. Gã nhìn anh chăm chú.Nhìn ngắm cái cách đôi môi căng mọng của Est hé mở, dồn dập hít thở từng luồng khí hỗn loạn. Cái cách đôi con ngươi của anh mở to, hai gò má anh ửng lên sắc hồng mềm mại và xinh đẹp.Est, lúc bấy giờ đã hoàn toàn chìm đắm vào trong khoảnh khắc đong đưa ái tình ấy, vô thức kề sát lại gần hơn nữa, nhưng William đã lùi lại ngay tức khắc.Gã nhếch môi cười đầy ngạo nghễ."Chúng ta đều đói khát như nhau thôi, không phải sao?"Cơ thể Est bùng cháy, nóng rẫy như ngọn lửa.Và lần đầu tiên sau nhiều chuyện đã qua, Est chiếm quyền kiểm soát.Anh túm lấy vạt áo của William và lôi gã về phía trước. Đôi môi họ cuốn lấy nhau. Và đó là tất cả những gì còn sót lại trong tiềm thức mỗi người.William rên rỉ, trầm và thấp, khiến cho cơ thể Est như nhũn ra, đè nặng lên người gã. Nụ hôn khởi đầu thật chậm rãi, như một cuộc thám hiểm khám phá đầy hương vị. Nhưng cũng chẳng được bao lâu khi cái hôn ấy dần trở nên say sưa thật sự.William nâng cằm Est, gã hôn sâu hơn nữa, đòi hỏi thêm thật nhiều.Ấy rõ ràng chẳng phải nụ hôn đầu của Est. Nhưng chưa từng có ai hôn anh như thế.Chưa từng có ai hôn anh mãnh liệt như thế.Chưa từng có ai trao cho anh thứ cảm xúc chiếm hữu thiêng liêng nhường này.Và rồi, những ngón tay nhẹ nhàng chạm tới eo anh. Một cái đụng chạm thật chậm rãi và đầy trêu chọc, chỉ vừa đủ để nhấn vào lớp vải áo anh chút ít.Est run lên khe khẽ. William bắt đầu kéo cao vạt áo của Est, một cách khoan thai tới phát bực.Est há hốc miệng, thở hổn hển khi cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay gã trượt đi bên dưới lớp vải áo, lòng bàn tay dịu dàng áp lên làn da mềm mại, trước khi bóp chặt lấy bầu ngực trần trụi.Tiếng ậm ừ thô mộc nhưng đầy sung sướng khẽ rung lên trong lồng ngực William. "Chúa ơi, em quyến rũ quá đi mất."Est thậm chí còn chẳng có thời gian để hít thở, khi William lột phăng chiếc áo của anh, trước khi ném vội nó đi đâu đó phía sau hai người họ một cách gấp gáp và mất kiên nhẫn.Thế rồi, gã lùi lại. Chỉ để ngắm nhìn thêm một chút. Ánh mắt gã nóng cháy như thiêu như đốt.Est cảm thấy như bản thân đang bị lột trần vậy. Chẳng phải chỉ có da thịt anh trần trụi mà dường như sâu thẳm bên trong anh cũng đang dần bị bóc tách hoàn toàn.William nào chỉ nhìn ngắm. Gã ngấu nghiến anh.Đầu ngón tay gã ấn nhẹ trên làn da mềm mại, trước khi kéo một đường dài xuống hông Est. Thật chậm rãi. Thật dịu dàng.Thế rồi, gã thì thầm,"Cưng hoàn hảo chết đi được."Cổ họng Est như nghẹn cả lại.Trước khi anh kịp thốt ra bất cứ điều gì, William lại hôn anh thêm một lần nữa.Nụ hôn của gã sâu thẳm tựa như một cái vực không đáy, chỉ chực nuốt chửng anh vào trong bóng tối mịt mờ, rồi đè nghiến anh lên trên tấm nệm dày mà êm ái.Răng gã khẽ nghiến nhẹ môi dưới của Est, một cái cắn yêu trêu chọc trước khi để cho đầu lưỡi gã âu yếm xoa dịu cơn đau, rồi nhẹ nhàng liếm dọc theo viền môi cong cong mềm mại của anh.Est thở dốc. Chẳng thể nào bỏ qua một cơ hội quá đỗi tuyệt vời như vậy, William trao cho anh một nụ hôn sâu...Môi lưỡi quấn quýt, đầu lưỡi gã quấn quýt lấy anh mãi chẳng muốn rời.Ấy là một thứ cảm giác gây nghiện vô cùng, khiến cho Est phải choáng váng.William hôn anh mãnh liệt như thể gã muốn khiến cho anh phải vỡ vụn từng chút, từng chút một, như thể gã chỉ muốn nuốt chửng anh vào bụng cho đã cơn đói khát lâu ngày.Một tay gã lướt xuống bên hông của Est, những ngón tay nhấn lên da thịt, giữ cơ thể anh sát gần bên gã, giữ cho anh ngoan ngoãn ở tại nơi mà gã muốn anh thuộc về.Khi William dứt ra khỏi nụ hôn, ấy cũng là lúc mà lồng ngực Est run lên, kêu gào vì thiếu dưỡng khí. Tâm trí anh xoay vần, như mụ mị cả đi và hoàn toàn sụp đổ sau trận chiến ái tình vừa quần thảo khối óc.Est nuốt nước bọt, chẳng thể thốt lên lấy một lời.Những ngón tay của William chậm rãi vươn tới hàng cúc áo đóng chặt. Thật chậm, quá chậm. Est nhìn theo chăm chú, không rời, anh quá đỗi mê muội và sự tỉnh táo dường như đã trở thành một thứ thật xa xỉ khi từng chiếc cúc áo bị cởi bỏ, để lộ ra từng tấc da thịt mịn màng mà săn chắc trên cơ thể gã đàn ông nọ. Trên nền bức tranh phồn thực nguyên thủy đó, ấy là hằng hà sa số những vết sẹo mờ mờ đã dần phủ bụi quá khứ...Chúng thì thầm kể những câu chuyện mà William chưa bao giờ thốt ra thành lời.Est nuốt nước bọt, chẳng tài nào ngó đi nơi khác cho được.William biết rõ gã đang làm gì. Từng chuyển động của gã mới nhịp nhàng và khoan thai làm sao! Dường như gã đang trao cho Est chút thời gian để thâu tóm từng đường nét trên cơ thể gã. Dường như gã cũng muốn được chiêm ngưỡng...được người yêu nhìn ngắm mà thôi.Và Est đã trông thấy...trông thấy cái cách từng bó cơ chuyển động, căng chặt...trông thấy từng hình bóng và ánh sáng mờ nhạt chồng chéo lên nhau dưới ngọn đèn mờ nhạt.Khi chiếc cúc áo cuối cùng bị cởi bỏ, William để cho lớp vải vóc vướng víu kia trượt khỏi bờ vai. Chiếc áo sơ mi tuột khỏi cánh tay gã trước khi hoàn toàn để lộ ra trước mắt Est từng đường nét chân thật chẳng chút che giấu.Trần trụi.Đẹp tuyệt vời.Est hít sâu một hơi.William nhếch môi. "Có hợp nhãn cưng không nào?"Est ngước mắt nhìn lên, đôi mắt anh chất chứa đầy rẫy những cảm xúc khao khát, nặng nề và cháy âm ỉ ngọn lửa than hồng. Anh nhìn William chăm chăm, đôi môi hé mở chỉ vừa đủ để hơi thở ngột ngạt thoát ra bên ngoài, trước khi chậm rãi gật đầu. Những ngón tay anh vươn ra, ngần ngại, không chắc chắn, như có một thế lực vô hình nào đó đang cố khơi gợi sâu thẳm trong anh vậy.William bắt lấy cổ tay người đối diện trước khi anh kịp rút ngược trở lại, rồi kéo bàn tay Est đặt lên ngực mình. Lồng ngực gã ấm nóng và vững chãi, đều đặn phập phồng lên xuống theo từng hơi thở bên dưới những ngón tay anh. Hơi thở Est run lên khe khẽ khi bàn tay anh lướt đi trên vòm ngực rộng của William, cảm nhận hơi ấm vương vấn trên làn da nóng bỏng, hòa cùng với hơi thở nhịp nhàng. Những ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua một đường mờ nhạt, một vết sẹo đã lành thương từ đâu nằm ngay phía trên xương sườn gã đàn ông nọ. William chẳng hề nao núng lấy một chút. Gã lặng lẽ quan sát anh, bằng đôi mắt tối đen một màu u ám mà chẳng một ai có thể dò xét tận sâu đáy lòng gã cho được.Est nhận ra cơ thể anh đang run lên, lẩy bẩy.Nào phải vì sợ.Chỉ bởi vì quá choáng ngợp mà thôi.Cái cách William để anh chạm vào cơ thể gã, cái cách William nhìn về phía anh, như thể mọi thứ trên thế gian này đều tan biến đi đâu mất, ngoại trừ chính thời khắc này mà thôi.Bàn tay William chạm vào gáy của Est, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mịn. Và rồi, gã lên tiếng, bằng chất giọng thô ráp và trầm đục hơn cả khi trước."Em có thể chạm vào anh theo bất cứ cách nào em muốn, cục cưng. Anh hoàn toàn thuộc về em."Và rồi, trước cả khi não bộ anh kịp hoạt động, trước cả khi anh kịp chần chừ, Est kéo William lại gần. Bàn tay anh cuộn chặt lại, túm lấy tóc William kéo về phía trước...Thế rồi, đôi môi họ lại gặp nhau, nóng bỏng, mãnh liệt. William rên lên khe khẽ giữa những nụ hôn, khiến cho sống lưng Est run lên vì nỗi sung sướng trong lòng, và như thế, chút xa xăm ngần ngại cuối cùng giữa hai kẻ cuồng si vì tình nọ cứ vậy mà tan biến vào thinh không.Một tay William trượt dần xuống dưới, với những ngón tay đương trêu đùa với cạp quần của Est. Hơi thở Est như nghẹn lại nơi cuống họng. William lùi lại về phía sau, chăm chú quan sát anh, như đang kiếm tìm điều gì."Sẵn sàng chưa nào?"Trái tim Est hẫng đi một nhịp. Không chần chừ, không ngần ngại. Anh gật đầu.Khóe môi William khẽ cong lên. "Bé ngoan."William khéo léo di chuyển vị trí, đôi bàn tay đặt trên phần cạp thun của chiếc boxers gã đang mặc. Hai người họ chưa từng rời mắt khỏi nhau cho dù chỉ là trong ít phút, đôi mắt gã tối đen với ánh nhìn mãnh liệt xoáy sâu vào từng biểu cảm thoáng qua trên khuôn mặt người đàn ông trước mặt.Và rồi, gã kéo tuột chiếc boxers xuống.Est nín thở. Đôi mắt anh khẽ liếc xuống, chỉ một giây thôi, và - ồ.Khuôn mặt anh nóng bừng, âm thanh hơi thở dần trở nên bén nhọn đã bán đứng anh trước gã. Anh dĩ nhiên chẳng phải tay mơ khờ khạo, nhưng thứ ấy của William lại là một chuyện hoàn toàn khác.William cười điệu, rõ ràng là gã đã đánh hơi thấy tất cả. "Có vấn đề gì sao, cục cưng?" Giọng nói của gã êm ái như nhung, nhưng đầy vẻ chòng ghẹo, thích thú.Est nuốt nước bọt, dời mắt nhìn lên trên. "Không có gì." Anh đáp, bằng chất giọng lí nhí chỉ to hơn âm thanh thì thầm một chút.Và anh tiếp lời, theo cái cách mà có lẽ là thành thật một cách thái quá. "Chỉ là...wow." William bật cười khúc khích, cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt lên đường viền hàm xinh đẹp của người yêu một nụ hôn chậm rãi. "Em sẽ không sao đâu, anh sẽ nhẹ nhàng thôi." Gã thì thầm, giọng gã chứa chan từng lời hứa hẹn. "Đừng lo."Khoảnh khắc William chen vào giữa hai đùi anh, Est hoàn toàn mất trí. Đôi bàn tay anh siết chặt lấy bờ vai rộng của gã đàn ông, trước khi kéo gã sát lại gần hơn nữa. Mọi thứ trong anh đều kêu gào cần có gã kề bên.William cười thầm, giọng gã trầm thấp và mượt mà như thấm đượm mật ong ngọt ngào. "Đừng vội, cục cưng."Và khi trọn vẹn của gã đã chìm sâu trong cơ thể anh, thật chậm rãi, sâu thẳm tận cùng, với sự dịu dàng, âu yếm đến không tưởng, Est quên cả thở.Cơ thể anh hân hoan chào đón William. Những vách tường co giãn bị kéo căng nhưng vẫn một lòng ôm chặt lấy gã, chẳng khác nào một thứ vỏ bọc mềm mại được tạo nặn nên chỉ để khắc ghi toàn vẹn hình dáng dương vật gã...lỗ thịt của anh nhiệt tình cuốn lấy gã, cứ như thể cuộc đời anh sinh ra chính là để trở thành chốn về của gã vậy.Một tiếng thở hổn hển vuột khỏi miệng Est, nhưng nụ hôn ướt át và mãnh liệt của William đã nuốt chửng lấy nó. Cái lưỡi dẻo dai âu yếm khoang miệng người tình, thật chậm rãi, thật khoan thai, dịu dàng dẫn dắt Est bắt kịp với thứ nhịp điệu say sưa, mê đắm chẳng thua kém gì từng chuyển động xác thịt giữa hai con người rạo rực đêm xuân.Chẳng còn đau đớn. Chẳng còn nỗi sợ trong lòng.Chỉ có sức nóng thiêu đốt thân tâm con người và sức nặng ghê gớm vẫn nhức nhối không ngừng nơi sâu thẳm, lẫn trong từng dòng xúc cảm dâm đãng tới cùng cực, khiến cho trái tim Est hẫng đi một nhịp. William chỉ lùi lại về phía sau thêm chút ít, chỉ vừa đủ để thu trọn hình dáng xinh đẹp của người thương vào lòng.Ôi Chúa ơi, cứ trông cái cách mà gã nhìn anh mà xem.Đôi bàn tay William ôm lấy khuôn mặt Est, hai đầu ngón tay cái dịu dàng vuốt ve phần gò má nhô cao, ửng hồng. Gã từ tốn đặt lên khóe môi anh một nụ hôn thoáng qua, trước khi di chuyển tới đường quai hàm xinh đẹp, rồi thấp hơn, và thấp hơn nữa.Est, theo bản năng ngửa đầu ra sau, để lộ phần cuống họng yếu ớt, tự hiến dâng chính bản thân mình mà chẳng có lấy một giây nao núng.Còn William, gã đói khát hau háu, chỉ rặt một thứ bản năng phá hủy cố hữu, nhưng giữa những nỗi ham mê được chiếm lấy người mình yêu, gã vẫn luôn trao cho anh sự tôn kính đến vô cùng.Gã cúi người xuống, trượt dài đôi môi mềm mại dọc theo từng đốt sống cổ của Est, gã hôn anh, nhấm nháp thứ hương vị ngọt ngào ấy, gã đòi hỏi anh, đánh dấu anh là của gã.Một cái hôn nóng bỏng nhấn nhẹ lên mạch máu rộn vang từng âm thanh nảy lên thình thịch.Rồi lại một cái hôn khác nơi hõm cổ.Và rồi răng.Gã chậm rãi nhấm nháp cần cổ anh, như trêu tức, với lực độ chỉ vừa đủ để khiến Est phải há hốc miệng. Những ngón tay anh siết chặt lấy tóc William.Như hài lòng với phản ứng da thịt chẳng thể che giấu của người yêu, William ngâm nga khe khẽ, trầm thấp mà sung sướng.Giọng William nghe sao mà vụn vỡ, cổ họng gã khô không khốc với nỗi ham mê mãnh liệt, và đó chính là những gì khiến cho Est hoàn toàn sụp đổ dưới thân gã đàn ông nọ. Est ưỡn căng người, hơi thở anh như nghẽn cả lại, anh hoàn toàn lạc lối trong bản hòa ca những nốt nhạc được bồi đắp nên bởi những ái ân nhục dục. "William."Tên của gã thoát khỏi đôi môi Est, thần thánh, hệt như một lời kinh cầu nguyện, hệt như một con mồi đã bị tước áo giáp xin hàng, khiến cho William phải rền rĩ trong cổ họng - trầm đục, sâu thăm thẳm, rung lên khe khẽ nơi yết hầu. Trán hai người khẽ khàng chạm vào nhau. Hơi thở gã thoát ra ngoài giữa đôi môi hé mở, run rẩy và hỗn loạn."Nhìn anh đi." William thầm thì. "Anh muốn được nhìn ngắm em, cả đôi mắt xinh đẹp của em nữa."Est không còn lấy đâu ra sức lực mà mở mắt được nữa, nhưng vì gã, anh chẳng nề hà.Và William thúc hông đẩy vào sâu hơn nữa, thật từ tốn và khoan thai như một phần thưởng cho sự ngoan ngoãn của anh, khiến Est phải há miệng rên rỉ. Cảm giác căng đầy dưới sức ép của gã đàn ông và nỗi sung sướng khoái lạc trào dâng từ lâu đã vượt quá sức chịu đựng của anh."Ôi..."Hai tay Est hỗn loạn cố bấu víu lấy cái gì, đầu móng tay găm chặt vào từng lớp cơ bắp săn chắc trên lưng William, như đang cố chống chọi giữa chòng chành làn sóng khoái cảm dồn dập không ngừng, từng chút bào mòn đi chút tỉnh táo sắp sửa tan biến mất.William dẫn dắt Est qua những cái hôn, nóng bỏng và ướt át, gã đói khát nuốt trọn từng âm thanh rên rỉ yếu ớt, từng hơi thở run rẩy chỉ chực tan biến vào thinh không."Cưng tuyệt quá đi mất." William thì thầm qua khóe môi, giọng gã dính dớp khó nhịn, đầy vẻ sùng kính. "Hoàn hảo quá đi thôi, cục cưng."Lại thêm một cú đẩy hông thật sâu, cơ thể anh lún sâu trên tấm nệm giường.Lại thêm một nụ hôn. Nụ hôn của William hỗn độn, tuyệt vọng, bùng nổ với những xúc cảm khao khát và lòng dâng hiến hết mình cho ái tình. Chỉ một vài giây trước khi cơ thể Est hoàn toàn rã rời - ấy là khoảnh khắc thiêng liêng được lấp đầy bởi sự mãnh liệt thuần túy, là lúc mà mọi hơi thở, mọi chuyển động thể xác hòa vào với nhau chỉ để đạt được sự thỏa mãn sau cùng - anh nhìn thẳng vào mắt William.Ôi Chúa ơi, mọi thứ mới thật choáng ngợp làm sao! Ánh mắt của William tối đen, dữ dội và không hề dao động dù chỉ một chút. Cứ như thể gã đang nhìn thẳng vào tâm hồn Est, giữ chặt lấy anh, giam cầm anh ở đó. Vật nam tính của William thúc vào sâu hơn nữa, đẩy anh sát hơn tới bên bờ vực sung sướng, và đôi mắt gã vẫn chưa từng rời khỏi anh, dù là chỉ trong phút chốc. Đôi bàn tay gã ôm lấy hai bên má Est, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi khép hờ. "Nhìn anh đi." Gã thầm thì, giọng gã thô ráp, khốc khốc cả đi vì ham muốn. "Ở lại với anh."Est chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ngoan ngoãn nghe theo. Chẳng hề gì, vì chính anh cũng muốn vâng theo lời gã. Và cứ như vậy mãi, cho tới khi cơ thể anh tan vỡ cả ra vì khoái cảm. Hơi thở dồn dập, hỗn loạn. Cơ thể anh ưỡn căng, vùi vào lòng William. Còn William, gã tựa lên gáy anh, khe khẽ gầm gừ, trước khi đưa đẩy hông vào sâu trong lỗ thịt, như một lời tán dương cơ thể Est. Est có thể cảm nhận được sức nóng nơi bụng dưới cuộn lại thật chặt, quặn thắt, rồi lại siết chặt, rồi bùng nổ ra cơn cực khoái nhấn chìm anh trong nỗi sung sướng nhục dục.Cơ thể anh giật lên từng hồi dưới thân William. Anh thốt lên một tiếng rên mềm nhũn khi William cướp lấy môi anh một lần nữa, với những ngón tay bấu chặt lấy tấm lưng dày và rộng khi những xúc cảm hoan lạc trờ tới, nhấn chìm anh giữa biển tình mênh mông.William cũng bùng nổ ngay sau đó, gã để bản thân mình chôn sâu trong cơ thể Est. Gã run lên lẩy bẩy rồi hé miệng rên rỉ, giọng gã khản đặc, vỡ vụn.Và rồi - bất động.Căn phòng bỗng chốc chìm vào im lặng, thứ âm thanh duy nhất hãy còn văng vẳng chỉ còn là tiếng hơi thở hai người rời rạc mà hỗn loạn. Hai cơ thể run rẩy áp sát vào nhau, không một kẽ hở.William không cựa quậy thêm nữa.Cũng chẳng muốn buông tay.Gã cứ ôm anh như vậy. Cái ôm thật chặt, nồng ấm yêu thương và vững vàng như một tấm khiên che chắn.Cứ như thể gã chẳng hề có ý sẽ buông người trong lòng ra vậy.Và lần đầu tiên trong đời...Est cũng chỉ cần có vậy mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz