[Trans] - [Wenclair] To Track A Wolf
Chapter 1: To Find You
Wednesday ban đầu vốn xem "ngụy biện cảm xúc" (pathetic fallacy) là một thủ pháp văn học mà cô phải vật lộn để hiểu. Nó gán cảm xúc của con người cho các vật vô tri, thiên nhiên, và những thứ khác—một điều mà đôi khi cô thấy thật lố bịch.
Vậy mà giờ đây, khi cô ngồi trong chiếc xe Sidecar, lao nhanh về phía Canada để tìm kiếm người bạn của mình, cơn mưa xối xả làm ướt sũng mái tóc tết của cô và dìm bầu trời trong những gam màu u ám. Cuối cùng, cô đã hiểu: nỗi lo lắng và nỗi buồn sâu thẳm đang trào dâng trong cô được lặp lại bởi bầu trời phía trên. Nỗi thống khổ của cô được dội lại trong tiếng cây cối quất loạn xạ trong gió, và cơn giận của cô được nghe thấy trong tiếng sấm rền.
Dù bình thường cô né tránh cảm xúc như tránh bệnh dịch, Nevermore đã khiến cô nhận ra những thứ phi lý như vậy không dễ dàng bị phủ nhận. Thay vào đó, cảm xúc dâng lên trong cô, ẩn sau khuôn mặt thường ngày vô cảm, gây ra một cuộc chiến trong dạ dày cô—thứ mà cô đã nôn tháo hai lần đêm qua khi mất Enid vào rừng sâu.
Không, cảm xúc không còn là một sự lựa chọn. Chúng là những cư dân cô không thể trục xuất, cư ngụ trong cô ngay cả khi cô cố xua đuổi.
Bình thường, cô xua đuổi chúng một cách dễ dàng.
Enid là một chiếc gai xương rồng mắc kẹt dưới móng tay. Không thể loại bỏ, gặm nhấm sự kiên quyết của cô. Cô ấy là nỗi đau, nhưng ngay cả như vậy, Wednesday vẫn khao khát cái nhói đau sắc bén đó của Enid. Trước Enid, Wednesday cảm thấy cuộc sống trôi nổi. Cô cảm thấy vô hình, ngay cả khi mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn vào sự u tối của cô. Nhưng con sói hồng đó, con thú lông lá, vĩ đại đó đã len lỏi dưới lớp cơ tim cô và định cư bên trong.
Giờ đây, kể từ khi Enid bỏ chạy, Wednesday cảm thấy vị trí đó như một vết thương hở. Không ai được làm hại bạn cô ngoài cô.
Cô không cứu Enid khỏi cái chết trong tầm nhìn của mình chỉ để các linh hồn đùa cợt và tước đoạt Enid theo một cách khác. Điều đó thật tàn nhẫn, và Wednesday sẽ là người cười cuối cùng.
Wednesday sẽ tìm cách cứu vãn điều này, ngay cả khi phải mất cả đời để thực hiện.
Và thế là mưa đổ xuống, cô nhìn những hạt mưa bắn tung tóe lên mặt đường nhựa.
Ngụy biện cảm xúc. Phải, Wednesday khá là thích thú với khái niệm đó.
Khi đến Canada, Wednesday mở cuộn vải bạt đựng đủ loại dụng cụ, từ thuốc an thần đến dao găm và một lọ cỏ sói (wolfsbane). Những bông hoa màu tím của nó trông thật mong manh nhưng lại chứa đựng sức mạnh có thể giết chết một người hay thuần hóa một con sói. Ngón tay cô vuốt dọc theo mặt kính khi cô quan sát những nhánh cây bên trong.
"Tôi sẽ tìm ra cậu, Enid. Tôi sẽ lắng nghe tiếng gọi của cậu."
Họ ở lại phòng khách sạn đó hai ngày việc theo dõi một con sói là một vấn đề nan giải. Cho đến khi nghe tin về một dấu vết, họ sẽ ở lại trung tâm đất nước.
"Con sói của con ở Ottawa" Fester thông báo vào sáng thứ Sáu, xông vào phòng với sự phấn khích tột độ. "Ai đó đã thấy con bé gặm xác một con nai bên vệ đường. Chắc hẳn đó là một cảnh tượng tuyệt vời! Một kẻ săn mồi khổng lồ, đang đánh chén con nai trong khi con người sợ hãi rằng họ có thể là nạn nhân tiếp theo. Con nghĩ con bé có ăn thịt người không? Một số người không có nhiều thịt, nhưng thịt người có lẽ là một món ăn nhẹ tuyệt vời!"
Tuy nhiên, tất cả những gì Wednesday có thể tập trung vào là những lời đầu tiên của ông ấy: "Con sói của con." Một cảm giác cuộn tròn bên trong cô khi nghe điều đó, tự hào theo một cách mà cô không muốn xem xét quá kỹ lưỡng. "Chúng ta sẽ đi trong mười phút nữa. Chuẩn bị đồ đạc."
"Chắc chắn rồi! Ồ, chú thích một nhiệm vụ theo dõi trong bão tố lắm. Thật sự tăng thêm không khí."
"Phải, có lẽ chúng ta sẽ bị sét đánh" Wednesday đồng ý với một tiếng ngân khe khẽ đầy cân nhắc. "Con sẽ chuẩn bị đồ của mình. Và Thing." Cô nhìn thấy bàn tay bò vào túi áo khoác len của mình. "Ông ấy nhớ Enid rất nhiều."
Chuyến đi đến Ottawa tệ hại đúng như Wednesday hy vọng. Khi họ đến được thị trấn có dấu vết gần đây nhất, quần cô đã ướt sũng. Cô đẩy cửa bước vào quán cà phê địa phương, rụt người lại trước người phụ nữ vui vẻ chào đón cô.
"Con sói này." Cô trượt về phía nhân viên một bản phác thảo mà cô đã vẽ, cố gắng nắm bắt được bản chất hùng vĩ của Enid—một điều mà cô không bao giờ thực sự có thể làm tròn vẹn. "Bà đã thấy nó chưa? Nghe tin về việc nó đi qua khu vực này chưa?"
Người phụ nữ lắc đầu, hoàn toàn vô dụng. Nhưng một phụ nữ lớn tuổi khác bước ra từ nhà bếp và nhìn qua. "Nai" bà ta thốt lên. "Người dân ở đây đặt tên nó như vậy vì nó cứ ăn thịt mấy con đó."
"Đó là một cái tên kinh tởm cho một con thú tuyệt vời như vậy."
"Tôi không nghĩ người dân xung quanh đây sẽ gọi nó là tuyệt vời đâu. Thị trấn bên cạnh đã bị mất điện đêm nọ sau khi dây điện bị phát hiện bị cắn nát. Sao cô hỏi? Cô là nhiếp ảnh gia à?"
"Tôi đang săn lùng nó."
Khuôn mặt người phụ nữ biến thành vẻ tự hào, tạo nên một cú xoắn đau nhói trong dạ dày Wednesday. "Cô sẽ phải lấy vé và xếp hàng. Có một phần thưởng lớn dành cho bất cứ ai giết được nó trước tiên."
"Giết" Wednesday lặp lại, cú xoắn đó giờ như một con dao găm mắc kẹt dưới rốn cô. "Ai đang treo tiền thưởng?"
"Một số chủ doanh nghiệp đã cùng nhau đặt ra tiền thưởng. Chính phủ không can thiệp, nói rằng đó là chuyện nhỏ của địa phương và cảnh sát địa phương đứng về phía người dân. Không thể để một con sói phá hoại thị trấn và gây nguy hiểm cho người dân được."
Wednesday thấy thật nực cười khi họ lo lắng cho người của mình, trước khi bất kỳ ai bị tổn hại, và thay vào đó lại tìm cách tước đi sinh mạng của một sinh vật khác như thể mạng sống của nó kém giá trị hơn. "Thị trấn đó, bà có thể cho tôi biết đi lối nào không?"
Lần này, khi họ đi đến thị trấn, Wednesday chú ý. Những chiếc hộp đựng súng vắt ngang lưng những người đàn ông mặc đồ săn, có lẽ chứa thứ mà họ nghĩ có thể hạ gục một con thú.
Đồ ngốc. Wednesday hy vọng Enid sẽ nuốt chửng nhưng con người này thay vì mấy con nai.
Mặc dù vậy, sự lo lắng vẫn dâng lên. Đó là một cảm xúc mà Wednesday đang dần quen với sự hiện diện của nó, không thể làm tan biến sự kìm kẹp của nó. Vì vậy, cô chấp nhận nó và sử dụng cảm giác đó để thúc đẩy mình hướng tới khu rừng gần nhất.
Cô hỏi thăm trước và tìm thấy một công nhân mặc chiếc áo phản quang khủng khiếp, người chỉ cho cô nơi dây điện bị hư hỏng. Khi cô đến, có vài người khác đang đứng xung quanh, không ai trong số họ mà cô muốn theo dõi.
"Có vẻ con sói của con biết cách thu hút đám đông đấy" Fester cười khúc khích.
Đi về phía họ, Wednesday đóng vai mà cô hy vọng mình sẽ không bao giờ phải đóng.
"Cô cũng là người theo dõi à?" Một người đàn ông hỏi, dường như bị thu hút bởi những chiếc túi và Fester của cô.
"Không" Cô trả lời, giọng đều đều. "Tôi đến đây để làm một dự án trường học. Tôi thích chụp ảnh." Cô kéo máy ảnh qua vai để nó đeo quanh cổ. Cô đã có kế hoạch chụp ảnh, nhưng chỉ cho mục đích khoa học và theo dõi. Thêm vào đó, Wednesday khao khát có một bức ảnh Enid trong hình dạng ngoạn mục như vậy.
"Chà, cô nên cẩn thận quanh khu vực này. Sói có thể ăn thịt bất cứ ai nếu họ không cẩn thận. Cũng đừng để bị thợ săn bắt gặp và nhầm thành nó."
"Ồ" Chú Fester nói, mắt ông sáng lên hệt như khi nhìn thấy một món thịt tươi vừa được kéo ra khỏi lò nướng. "Con nghĩ họ sẽ bắn chú không? Đã lâu rồi chú không cảm thấy sự vuốt ve thú vị của kim loại nóng trong nội tạng."
Người đàn ông nhìn chằm chằm đầy kinh hoàng. "Thà là ông hơn là nó, tôi đoán vậy" Anh ta nói. "Đó là cha cô à?"
"Chú. Ông ấy thích chụp ảnh rừng để theo dõi sự phát triển của cây."
"Chú rất yêu cây" Fester vui vẻ tuyên bố, và sau đó, nói nhỏ hơn vào tai Wednesday "Chúng che giấu đủ loại xác chết và bí mật."
"Chúng tôi phải đi rồi. Cảm ơn vì lời cảnh báo của anh. Tôi sẽ đảm bảo mình thận trọng." Mắt cô bắt gặp những dấu vết, và cô bắt đầu lần theo những dấu chân trong bùn. Dấu chân sói dẫn họ về phía đông nhưng dần trở nên nông hơn khi họ đến gần nơi cây cối bắt đầu.
"Có vẻ chúng ta đang đi vào trong đó," Fester nhận xét. "Ư, mùi thối rữa dễ chịu của rừng vào buổi sáng."
Tại đây, các dấu vết trở nên khó phân biệt hơn do có nhiều cành cây, cành con và lá khô vụn trên nền rừng. Tuy nhiên, Wednesday không phải là người nghiệp dư khi nói đến săn bắn. Cô phát hiện ra những manh mối nhỏ nhất, và Enid sẽ không che giấu dấu vết của mình tốt.
Khi nền rừng không còn cung cấp manh mối, cô chuyển sang nhìn vào cây cối. Vết cào, sâu và lởm chởm, nằm đó. Cô lướt ngón tay qua chúng, cảm nhận sự hiện diện của người bạn mình. Đầu cô chợt ngước lên, và Wednesday thấy mình đang nhìn Weems. "Tôi cứ nghĩ cô đã bỏ rơi tôi."
"Đúng vậy. Và tôi vẫn giữ quan điểm rằng em không cần người hướng dẫn nữa. Điều đó khiến tôi tin rằng em đơn giản là khao khát một chút hỗ trợ tinh thần."
"Đạo đức là một trò chơi lố bịch của trẻ con" Wednesday phản bác, đi theo Weems đến hiện trường. Đó là một cánh đồng trống, và tim Wednesday thắt lại khi cô thấy một nhóm thợ săn đang đứng trên con sói bất động, máu rỉ ra từ bụng phủ đầy lông của Enid.
"Đây không phải là sự thật của em ấy... Chưa" Weems tuyên bố.
"Và sẽ không bao giờ là sự thật" Wednesday trả lời, ghi nhận mọi thứ từ vị ngọt của không khí đến tháp điện. Có khả năng Enid đang đi theo các đường dây, có lẽ bị chúng thu hút vì lý do nào đó.
"Một khi em tìm thấy em ấy, có lẽ nên xem xét tại sao sức mạnh của em dường như lại gắn chặt vào em ấy."
Gạt suy nghĩ đó đi, Wednesday quay lại đối diện với Weems. "Tìm Enid là điều duy nhất tôi cân nhắc lúc này. Bất cứ điều gì khác đều lãng phí năng lượng của tôi." Chân cô di chuyển, và Wednesday nhìn xuống một tờ rơi. Đó là một áp phích tìm kiếm một chú chó nhỏ, lông xù trông không khác gì một con chuột. Tờ giấy bay phần phật trong tay cô, bị gió cuốn đi.
Với điều đó, cô bật ra khỏi tầm nhìn bằng một tiếng thở dốc lớn.
"Có ý tưởng nào về nơi chúng ta đang đi không?"
"Chúng ta đi theo các đường dây điện."
Việc đi theo các đường dây điện và những dấu hiệu nhỏ bé về sự hiện diện của Enid trong rừng mất nhiều thời gian hơn cả hai dự đoán. Họ đã phải theo dõi con sói suốt đêm, đèn pin rọi vào những hàng cây cao ngất khi Wednesday cho phép mình hy vọng.
Hy vọng là một thứ nguy hiểm, nhưng đối với Enid, thật khó để biết cô sẽ làm gì nếu không có nó. Mặc dù là một khái niệm lố bịch, nó vẫn giúp cô tiếp tục.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz