ZingTruyen.Xyz

[TRANS] TAENY - Phía dưới Cầu Vồng [END]

Chap 4

babyihopeyourehappy

Taeyeon thở ra và đặt cuộn giấy lên bàn, dựa lưng vào ghế với vẻ mặt cau có. Đó là tài liệu mà cha cô đã đưa cho cô sáng sớm nay, không lâu sau khi ông nhận được và xem xét nó. Trong đó là mô tả về tình hình mà đồng minh trọng yếu của họ - vương quốc láng giềng đang trải qua.

Là người đảm nhận vai trò đại sứ, cô sẽ chịu trách nhiệm duy trì mối quan hệ tốt đẹp với tất cả các đồng minh của họ cũng như mọi vương quốc và quốc gia mà họ có bất kỳ hình thức hợp tác nào. Cha cô muốn cô có thêm kinh nghiệm thực tế sau thời gian học tập bằng cách quan sát ông và mẹ cô.

Vương quốc đang gặp khó khăn mà cô được nghe kể là đồng minh lớn nhất, thân thiết nhất và tốt nhất của họ, những người đã hỗ trợ họ không chỉ trong các trận chiến mà còn về mặt kinh tế. Mối quan hệ buôn bán của họ đã có từ thời những vị vua và nữ hoàng đầu tiên xây dựng vương quốc. Vì vậy, điều quan trọng nhất bây giờ là có thể giúp đỡ họ vì việc tìm ra giải pháp cho vương quốc đó cũng sẽ có lợi cho vương quốc của họ.

Đột nhiên, cánh cửa ở cuối phòng mở ra và Tiffany bước vào.

"Khi cha cậu nói với mình rằng cậu đang ở thư viện, mình nghĩ rằng Ngài ấy đang mê sảng," cô gái tóc nâu nói đùa.

"Đầu mình đau quá," Taeyeon nói. "Mấy quyển sách không phải là bạn của mình."

"Dù sao thì cậu đang làm gì vậy?" Tiffany đi quanh chiếc bàn lớn, nhìn thấy những cuốn sách và cuộn giấy sau đó chọn cuốn Taeyeon đang đọc. Nàng cau mày khi đọc xong. "Mình không biết rằng ở đó lại tồi tệ đến thế."

"Điều đó thật đáng lo ngại."

"Cha cậu muốn ý kiến ​​của cậu?"

Taeyeon gật đầu. "Và một giải pháp khả thi, mình nghĩ vậy."

Tiffany đặt cuộn giấy xuống và ngồi trên chiếc bàn gỗ lớn, đối mặt với Taeyeon. "Cậu đã ở đây bao lâu rồi?" Nàng nghiêng người về phía trước một chút khi nắm lấy thành bàn để giữ thăng bằng.

"Đủ lâu rồi. Ngày hôm nay của cậu thế nào?" Taeyeon hỏi.

Vì Tiffany đảm nhận vị trí cố vấn của thái tử vào mùa thu năm ngoái, ngay sau khi nàng trở về, cả hai chỉ có thể dành thời gian vào ban đêm, sau khi họ đã hoàn thành nhiệm vụ trong ngày hoặc vào những ngày họ rảnh rỗi. Hầu hết thời gian, họ ở hang ổ bí mật của mình, nói chuyện. Lần khác, họ sẽ đi cưỡi ngựa cùng nhau.

Họ đã quay trở lại việc không thể tách rời nhau, không còn khó xử hay ngại ngùng khi ở bên nhau.

"Không có gì đặc biệt," Tiffany nói, mỉm cười khi Taeyeon lơ đãng dùng ngón tay lướt qua các đốt ngón tay, nghịch ngợm chiếc nhẫn nàng đang đeo. "Bên ngoài trời đang nắng. Muốn đi chơi không? Thanh tẩy đầu óc?"

Taeyeon nhìn Tiffany. "Cậu đã xong ngày hôm nay rồi à?"

"Anh trai của cậu đang nghỉ ngơi vì anh ấy không được khỏe, vì vậy câu trả lời cho câu hỏi của cậu là phải, mình là tất cả của cậu từ bây giờ cho đến hết ngày."

Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt Taeyeon và cô nhanh chóng thu dọn bàn làm việc, một tay cầm đống tài liệu quan trọng trong khi tay kia nắm lấy tay Tiffany, kéo nàng về phía cửa.

Họ cưỡi ngựa ra khỏi cung điện, hướng về ngọn đồi xanh đơn độc yêu thích của họ, tận hưởng ngày xuân ấm áp trong tất cả vẻ rực rỡ của nó.

"Mùa hè đến rồi," Taeyeon nói khi họ ngồi trên bãi cỏ.

Tiffany gật đầu. "Nó sẽ sớm tới đây thôi."

"Sinh nhật của cậu cũng vậy." Cô Công Chúa quay đầu lại, nhìn cô gái kia. "Cậu có mong muốn gì đặc biệt không? Ý mình là, đây sẽ là sinh nhật đầu tiên cậu tổ chức cùng mọi người sau bảy năm."

"Và đó là điều ước duy nhất mà mình có, kỷ niệm nó với mọi người," Tiffany nói, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Taeyeon. "Không còn ăn mừng nó một mình trong một túp lều cũ nát nào đó trong khi thực hiện những yêu cầu của Lão sư."

Taeyeon tiến lại gần Tiffany, dịch vào cạnh nàng cho đến khi vai họ chạm nhau. "Sẽ không còn chuyện đó nữa chừng nào mình còn sống," cô nói khi đặt tay lên tay Tiffany, làm nàng mỉm cười.

Sau đó, cô Công Chúa vòng một tay qua eo Tiffany và tựa cằm lên vai nàng. "Cho mình xem một chiếc cầu vồng đi. Chỉ một cái nhỏ thôi," cô yêu cầu.

Tiffany nhấc tay, nhìn lên bầu trời rồi chỉ tay về phía xa nơi những đám mây bắt đầu tụ lại.

Mưa đột ngột rơi xuống từ những đám mây đó, đủ lâu để để lại một chiếc cầu vồng nhỏ trên bầu trời.

"Cảm ơn cậu," Taeyeon nói, mắt nhìn vào ánh đèn màu mờ nhạt ở đằng xa, thở ra khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó.

"Không có gì đâu mà."

Hai người ở trên ngọn đồi và nói chuyện hàng giờ cho đến khi Taeyeon bất ngờ nhìn thấy một con nai đang gặm cỏ gần đó.

"Mình chưa bao giờ nhìn thấy một con nai ở đây trước đây", cô nhận xét.

"Con nai nào?" Tiffany nhìn theo tầm mắt của Taeyeon và thở dài. "Mẹ, mẹ đang theo dõi chúng con đấy à?"

"Mẹ-...Whoa!" Taeyeon giật nảy mình khi con nai biến hình thành một người phụ nữ, mẹ của Tiffany. "Cha mẹ cậu có cách theo dõi chúng ta một cách đáng sợ nhất," cô lầm bầm trong hơi thở, khiến Tiffany cười khúc khích.

"Mẹ không theo dõi con," người phụ nữ đáp lại khi bà khôi hài nhổ túm cỏ khỏi mồm và lau miệng mình trong khi nhăn mặt.

Cô Công Chúa không thể không bật cười khi nhìn thấy điều đó

"Vậy tại sao Mẹ lại có hình dạng con nai?" Tiffany hỏi.

"Thực hành," mẹ nàng nói. "Phải luôn thật nhanh nhẹn. Mẹ đang kiểm tra xem con nai của mẹ có đáng tin cậy hay không ".

"Và ai sẽ tin điều đó? Chúng con à?"

Người phụ nữ lắc đầu. "Một nhóm các sứ thần đã đi qua khu rừng một lúc trước."

"Sứ thần?" Taeyeon đứng thẳng dậy và ngay lập tức trở nên nghiêm túc. "Sứ thần gì? Họ đến từ đâu vậy?"

"Đừng lo lắng. Họ là đồng minh của chúng ta, " mẹ của Tiffany nói. "Những người mà Đức Vua đã nói với Người sáng nay."

"Họ đang ở đây?" Taeyeon đứng dậy, phủi áo choàng và cau mày. "Tại sao họ lại ở đây?"

"Ta cho rằng là để nói chuyện với Cha của Người và chồng của ta. Họ đang gặp khủng hoảng."

"Ta biết nhưng ta không nghĩ rằng việc đó lại khẩn cấp đến mức họ phải đích thân đến thăm cha ta để xin lời khuyên của Người."

"Hẳn là đã có điều gì quan trọng được đưa ra. Tốt hơn hết Người nên quay lại phòng trường hợp Đức Vua cần Người". Người phụ nữ duỗi người sau đó biến thành hình dạng động vật của mình một lần nữa. "Ta sẽ ở lại đây và luyện tập thêm," bà nói trước khi bỏ đi, quay trở lại rừng.

Tiffany đứng dậy và nhìn Taeyeon. "Mẹ nói đúng. Hãy quay trở lại thôi."

Họ gặp các vệ sĩ hoàng gia trên đường trở về, những người đang ra ngoài tìm kiếm họ với lời nhắn rằng họ phải trở về cung điện ngay lập tức.

Cả hai người đi thẳng đến phòng Ngai vàng, nơi Đức Vua, cha của Tiffany và một nhóm người đàn ông đang nói chuyện. Anh trai của Taeyeon cũng có mặt, trông rất nghiêm túc khi ngồi cạnh cha mình.

"Ah. Con đã trở lại," Đức Vua thốt lên khi ông nhìn thấy hai người phụ nữ cúi chào ông trước khi đến gần ngai vàng. "Taeyeon, ta chắc chắn rằng con nhớ Hoàng tử Trystan." Ông chỉ vào chàng thanh niên cao ráo và đẹp trai đang cúi đầu, nắm lấy tay Taeyeon và lịch sự hôn lên nó.

"Rất vui được gặp lại nàng, Công Chúa," hoàng tử trẻ nói với một nụ cười.

"Rất vui được gặp lại Người, thưa Điện Hạ," Taeyeon trả lời.

Khi hoàng tử không để ý, cô bắn cho cha mình một cái nhìn sắc lẹm, nhanh chóng nhận được một nụ cười toe toét từ ông.

Hoàng tử là ứng cử viên con rể yêu thích nhất của cha Taeyeon và ông luôn nhắc tới anh bất cứ khi nào đề cập đến hôn nhân, điều này khiến con gái ông rất khó chịu.

Cô đã nói rõ với ông rằng cô không quan tâm nhưng ông tin rằng họ hoàn toàn phù hợp với nhau và quan trọng nhất là hoàng tử thực sự thích cô. Thật không may, cô không thể ngang nhiên thể hiện sự chán ghét của mình đối với chàng trai trẻ, vì sợ rằng điều đó sẽ gây rắc rối cho mối quan hệ giữa hai vương quốc.

Taeyeon đã dành một giờ tiếp theo để nghe những cuộc bàn luận liên quan đến tình hình mà cô đã đọc về nó lúc trước vào ngày hôm đó.

Điểm mấu chốt là, vương quốc láng giềng đang trải qua rất nhiều bất ổn do những kẻ nổi loạn cố gắng chiếm lấy ngai vàng. Nhà Vua của họ, cha của hoàng tử, lâm bệnh và một số người đã cố gắng lợi dụng tình hình này với mục đích xấu.

Các trận chiến đã xảy ra nhưng quân đội hoàng gia đã chiến thắng mọi trận đấu và luôn cố gắng để giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát cho đến gần đây.

Một lãnh chúa trong vương quốc đó, người cũng để mắt đến ngai vàng, đã thực hiện một cách tuy ít bạo lực hơn nhưng rất lén lút để đạt được mục tiêu của mình. Hắn bắt đầu tung tin đồn về gia đình hoàng gia, nói rằng Nhà Vua và gia đình Hoàng Gia bị nguyền rủa và yếu đuối, không thích hợp để trị vì vương quốc. Hắn tẩy não dân chúng, khiến họ chống lại Nhà Vua của mình.

Đó là một lời buộc tội khủng khiếp dựa trên một loạt các sự kiện đáng buồn, không may đã xảy ra với gia đình Hoàng Gia.

Hoàng Hậu qua đời ngay sau khi sinh đứa con thứ ba và thái tử, anh trai của Hoàng tử Trystan, đã bị giết trong một tai nạn săn bắn khủng khiếp vài năm trước. Các thành viên khác của gia đình Hoàng Gia dường như cũng đang gặp phải những điều xui xẻo cản trở họ thừa kế ngai vàng. Em gái của Hoàng tử Trystan bị tàn tật vì một căn bệnh thời thơ ấu và không ai trong số chị em họ của anh là nam giới nên họ không thể trở thành vua vì luật lệ của vương quốc ấy quy định rằng chỉ có hậu duệ nữ trực tiếp của Nhà Vua mới có thể lên ngôi. Về cơ bản, anh là người thừa kế duy nhất còn lại.

Thêm cả căn bệnh mới được phát hiện gần đây của Nhà Vua, dân chúng bắt đầu tin vào những lời đồn đại và niềm tin của họ vào nhà trị vì bắt đầu giảm dần khi sự ngờ vực và nghi ngờ tích tụ lại.

Hoàng tử kể với mọi người ở đó về việc người cha ốm yếu của mình vẫn ngồi trên ngai vàng hàng ngày để lắng nghe từng lời phàn nàn mà ông nhận được và đảm bảo với mọi người rằng ông vẫn ổn và có thể làm công việc của mình.

"Ông ấy không thể tiếp tục như thế này," Hoàng tử nói với cha của Taeyeon. "Hai ngày trước, ông ấy ngã quỵ và nằm liệt giường từ đó đến nay. Ta đã đến đây nhanh nhất có thể để xin lời khuyên trước khi bất kỳ ai phát hiện ra rằng ông ấy thậm chí không thể rời khỏi giường. Hãy giúp ta. Hãy giúp vương quốc ta. Lãnh chúa đó đang tập hợp quân đội và môn đồ. Một người gián điệp đáng tin cậy báo với chúng ta rằng hắn ta có kế hoạch tấn công nếu cha ta không xuất hiện trong lễ hội niên trung hàng năm. Và lễ hội đó chỉ còn một tuần nữa thôi".

"Đến lúc đó cha của Người vẫn chưa hồi phục kịp ư?" Anh trai Taeyeon hỏi.

Hoàng tử Trystan lắc đầu. "Ta không biết. Thành thật mà nói, mọi thứ trông không ổn chút nào. Một trong những điều ta muốn mọi người giúp đỡ là để ngài Gawhn đi cùng ta và chẩn bệnh cho ông ấy, " anh nói, nhắc đến cha của Tiffany trong khi nhìn vào ông. "Có lẽ Ngài thậm chí có thể chữa khỏi cho ông ấy."

"Thật vinh dự khi được giúp đỡ Người, thưa Điện Hạ." Cha của Tiffany nói. "Ta sẽ cố hết sức."

Cuộc trò chuyện tiếp tục cho đến khi cha của Tiffany tuyên bố rằng họ nên nghỉ ngơi và ăn tối.

Khi họ rời khỏi phòng ngai vàng để trở về phòng riêng và thay đồ cho bữa tối, Taeyeon kéo Tiffany sang một bên để nói chuyện với nàng sau khi nhìn thấy hành xử nghiêm túc và trang trọng khác thường của nàng trong toàn bộ cuộc bàn bạc.

"Cậu ổn chứ?" cô hỏi, và Tiffany gật đầu. "Cậu chắc không?"

"Mình chắc chắn," Tiffany nói. Nàng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Taeyeon và biết rằng cô không tin mình nên nàng quyết định sẽ hỏi điều đã đeo bám nàng kể từ khi nàng đặt chân vào phòng ngai vàng đó. "Có điều gì đó hơn nữa về Hoàng tử Trystan đó, phải không?"

"Ý cậu là gì?"

"Anh ấy có phải là một trong những người đã hỏi cưới cậu không?"

"Anh ấy chưa bao giờ hỏi mình," Taeyeon nói.

"Nhưng anh ấy đã hỏi cha của cậu, phải không?"

Khi Taeyeon do dự, Tiffany cho rằng điều đó nghĩa là phải nên nàng nghiến chặt quai hàm và vội vàng bước đi mà không nói thêm lời nào.

"Fany! Mình không biết câu trả lời cho câu hỏi của cậu và đó là sự thật," Taeyeon nói khi cô chạy nhanh để bắt kịp người bạn thân nhất của mình, bắt lấy tay nàng để khiến nàng chậm lại. "Hơn nữa, nếu anh ấy làm vậy thì sao? Mình sẽ không nói đồng ý và mình đã nói với Cha điều đó nhiều lần rồi. Mình chưa muốn kết hôn."

"Nhưng cậu sẽ, sớm thôi." Tiffany quay người lại và Taeyeon có thể nhìn thấy nỗi buồn trong đôi mắt nàng. "Cậu hai mươi tuổi rồi, Taeyeon. Sẽ không lâu nữa cho đến khi cậu đính hôn với ai đó khác."

"Có thể," cô gái tóc vàng nói khi cô tiến lên một bước, đặt tay lên má Tiffany. "Nhưng cậu cũng vậy mà."

"Nhưng không giống như cậu, mình có thể tự quyết định khi nào và với ai."

"Mình cũng có thể làm tương tự."

Tiffany lắc đầu. "Cậu không thể. Không phải do cậu quyết định," nàng nói khi rút tay ra khỏi sự kìm kẹp của Taeyeon và lùi lại trước khi quay đi để tiếp tục trở về phòng. Trái tim nàng đau nhói khi nghĩ đến việc phải nhường Taeyeon cho người khác, để cô thuộc về bất cứ ai khác ngoài mình. Và mặc dù nàng biết rằng sẽ đến ngày nàng phải đối mặt với thực tế cay đắng này, nhưng nàng không muốn đối mặt với nó càng lâu càng tốt, nàng luôn chọn tránh xa khi một trong những người mến mộ Taeyeon đến thăm vương quốc. Thật tệ là hôm nay nàng không thể tránh đi và phải đứng đó nhìn chàng hoàng tử đẹp trai liếc trộm hay ngắm nhìn Taeyeon đắm đuối.

Bên cạnh sự ghen tuông, đó là nỗi sợ hãi đang đeo bám nàng nhất. Hiện thực giống như một cái tát vào mặt nàng và nàng không biết mình phải làm gì. Nàng không thể tưởng tượng được một cuộc sống mà không có Taeyeon. Chỉ đơn giản là quá đau đớn khi phải trở lại trạng thái cô đơn đó.

Sau bữa tối, Đức Vua quyết định rằng họ sẽ cử cha của Tiffany đến khám cho cha của Hoàng tử Trystan và đánh giá tình trạng của ông ấy. Ông sẽ rời đi vào lúc bình minh.

Khi cha Tiffany có thể đánh giá được bệnh tình của Nhà Vua, họ sẽ quyết định bước tiếp theo để đảm bảo rằng tình hình vẫn trong tầm kiểm soát. Đức Vua cũng hứa rằng sẽ gửi quân đội của mình đến chiến đấu cùng với quân đội của Hoàng tử Trystan nếu cần thiết. Sau khi mọi bàn bạc đã được quyết định, Đức Vua gửi mọi người đến khu của họ để nghỉ ngơi qua đêm.

Tiffany đã tránh ánh mắt của Taeyeon cả tối và không nói một lời nào với cô ngoài một lời chúc ngủ ngon lịch sự ngay trước khi nàng rời phòng ăn.

Nàng đã yên vị trên giường và đang nhìn chằm chằm vào tán cây trên chiếc giường bốn cọc thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng dừng lại ngay trước cửa phòng mình.

Lúc đầu, nàng nghĩ rằng đó là mẹ hoặc cha nàng đến nói chuyện với nàng nhưng khi không có tiếng gõ cửa sau một phút chờ đợi, nàng cảnh giác và ngồi dậy, sẵn sàng tự vệ trước vị khách lạ mặt.

Cuối cùng, có một tiếng gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ trước khi tay nắm cửa được vặn xuống.

Tiffany ngay lập tức nhận ra mái tóc vàng lấp ló qua khe hở và thở phào nhẹ nhõm vì đó là cô Công Chúa.

Taeyeon thấy Tiffany đang ngồi trên giường nhìn mình nên đẩy cửa bước vào phòng.

"Cậu đang làm gì ở đây?" Tiffany hỏi.

"Mình không ngủ được," Taeyeon nói khi cô đứng dựa vào cánh cửa đóng kín sau lưng. "Cậu giận mình à?"

"Không."

"Vậy tại sao cậu lại phớt lờ mình?" Taeyeon đi về phía giường và ngồi xuống. "Mình đã làm gì sai à?"

Tiffany lắc đầu và nhìn xuống bàn tay của mình.

"Điều gì đang khiến cậu phiền lòng thế?" Taeyeon hỏi khi cô đặt tay lên tay của Tiffany. "Hoàng tử đến đây để cầu xin sự giúp đỡ cho cha và vương quốc của anh ấy, không phải để kết hôn với mình, Fany."

"Có lẽ không phải lần này," Tiffany lầm bầm.

Taeyeon chỉ có thể thở dài khi kéo Tiffany vào lòng, nhắm mắt lại khi cô vùi mặt vào mái tóc nàng và hít sâu. Cô cũng có cùng một nỗi sợ hãi, sâu thẳm bên trong. Cô không chỉ nhận ra số phận của mình là con gái của Đức Vua, cô còn ghét cả ý nghĩ người khác sẽ đem Tiffany xa khỏi mình.

Tiffany bám lấy Taeyeon, thầm nguyền rủa sự bất công của tất cả mọi thứ.

"Công chúa được phép làm bà cô không chồng, cậu biết đấy," Taeyeon phá vỡ sự im lặng một lúc sau đó. "Không có quy tắc hay luật lệ nào yêu cầu mình phải kết hôn cả."

"Kể tên một công chúa không chồng trong gia đình cậu đi."

"Ơ..."

Tiffany lùi lại và nhìn Taeyeon. Bất chấp hoàn cảnh của họ và cảm xúc bên trong, nàng không thể không mỉm cười khi nhìn thấy biểu cảm méo mó đáng yêu trên khuôn mặt của cô gái tóc vàng khi cô vắt óc suy nghĩ, cố gắng tìm ra câu trả lời.

"Mình sẽ kiểm tra lịch sử gia đình vào ngày mai," Taeyeon cuối cùng nói, từ chối bỏ cuộc. "Phải có ít nhất một người."

Tiffany rút tay lại và nằm xuống một bên giường.

Taeyeon làm theo, dịch sang bên kia giường, ngay bên cạnh Tiffany. Cô nắm lấy tay Tiffany dưới tấm chăn và cầu nguyện rằng không có gì có thể chia cắt họ lần nữa. Cuộc sống không có Tiffany sẽ không phải là một lựa chọn. Bảy năm là quá nhiều và cô không muốn lặp lại hay có thêm những năm tháng ấy.

———

Người đàn ông trên ngai vàng xa hoa ngồi thẳng dậy cùng sự mong đợi khi cánh cửa phòng lớn mở ra.

Một người đàn ông tiều tụy bước vào, trông già nua và mệt mỏi, lê chân khi đến gần ngai vàng. Ông cúi đầu trước Đức Vua và đợi cho đến khi có dấu hiệu cho thấy mình được phép nói thì ông mới lên tiếng.

"Thần đã làm như lời Người yêu cầu, thưa Bệ Hạ."

Sau đó ông đứng thẳng người xoa xoa khuôn mặt, từ từ hiện ra bộ mặt thật khác xa với vẻ già nua và mệt mỏi.

Ông là một trong những gián điệp của Đức Vua, được cử đến vương quốc láng giềng để cải trang thành một bình dân. Nhiệm vụ của ông là tìm hiểu điều gì đang thực sự diễn ra và những người ở đó đang cảm thấy, suy nghĩ và bàn tán về điều gì.

"Ta muốn có báo cáo đầy đủ," Đức Vua nói và người đàn ông bắt đầu câu chuyện của mình, kể lại trải nghiệm của mình sau khi sống giữa dân chúng trong nhiều tuần.

Họ luôn bồn chồn lo lắng, người gián điệp nói. Họ cảm thấy tồi tệ cho Nhà Vua và gia đình của ngài nhưng đồng thời, họ cũng lo lắng cho cuộc sống của họ. Nếu Nhà Vua quá yếu để cai trị và không có người kế vị mạnh mẽ, họ thà để ngài từ chức ngay bây giờ và chỉ định một ai đó ngoài gia đình ngài có khả năng lãnh đạo để thay thế ngài.

Hầu hết họ không thích các cuộc nổi dậy nhưng một số ủng hộ ý tưởng đứng lên và chiến đấu vì tương lai của họ.

Hạt giống của sự nghi ngờ được gieo trồng bởi vị lãnh chúa đã nảy nở và thuyết phục được rất nhiều người tham gia vào mục đích lật đổ Nhà Vua của hắn, vì vậy đây là một tình huống rất nguy hiểm cho Hoàng Gia.

Khi Đức Vua hỏi liệu vị lãnh chúa này có khả năng trị vì hay không, người gián điệp đã lắc đầu kịch liệt.

"Hắn ta là người đàn ông hào hoa, tham vọng điển hình, người tình cờ có dòng máu xanh và thừa kế rất nhiều tiền," người gián điệp nói. "Nhiều người không thích hắn ta trước khi toàn bộ chuyện này bắt đầu nhưng hắn trông mạnh mẽ, có khả năng... hắn biết cách nói chuyện với họ và đã đi khắp vương quốc làm việc thiện, cố gắng thu phục mọi người. Hắn có hai người con trai khỏe mạnh, một trong số họ đã kết hôn và có hai người con một trai một gái của riêng mình . Về cơ bản, hắn là một chính trị gia giỏi và hắn đang cố gắng thể hiện mình như một lựa chọn tốt nhất để thay thế vị vua cầm quyền. Một khi hắn đã đạt được mục tiêu của mình, hắn ta có thể sẽ rút cạn vương quốc đó và thu hoạch từng chút một vì lợi ích cá nhân. Hắn không bao giờ quan tâm đến người dân. Tất cả chỉ là về quyền lực và sự giàu có. Thần đã tận mắt nhìn thấy nó. Khi không có ai xung quanh, hắn cũng tàn nhẫn và vô tâm như khi họ đến. Tay chân của hắn có thể làm chứng điều đó nhưng thật không may, những ai dám nói xấu hắn ta sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc".

Cha của Taeyeon nhíu mày, ngả người ra sau và xoa cằm. "Ta hiểu rồi. Ngươi có tìm hiểu được chuyện kia không?"

"Dạ thưa, có. Nhìn chung, họ thấy mối quan hệ với vương quốc của chúng ta là một điều tốt. Có những người thậm chí đã nghĩ đến việc chuyển đến đây nếu các cuộc nổi loạn trở nên quá đáng vì họ thấy chúng ta ổn định, hòa bình và thịnh vượng, đặc biệt là các thương nhân và nông dân vốn là xương sống của vương quốc. Một số người thì khá tức giận. Họ nói rằng nếu xét về lịch sử vương quốc của chúng ta, chúng ta nên giúp đỡ họ chứ không phải chỉ đứng nhìn".

"Hm... Gawhn thế nào rồi?" Đức Vua hỏi. Cố vấn thân cận của ông đã ở vương quốc đó ba ngày rồi.

"Ngài ấy đã hoàn thành đánh giá và đang trên đường trở về khi chúng ta nói chuyện. Ngài ấy sẽ trở về trước khi mặt trời lặn".

"Kết quả?"

"Tốt nhất là Ngài ấy nên tự nói với Người về điều đó. Thần không có cơ hội liên lạc chính xác với Ngài ấy."

"Nhưng Nhà Vua đã xuất hiện trước công chúng kể từ khi Gawhn đến chưa?"

"Thưa, rồi và Nhà Vua trông đã ổn hơn."

"Tốt," Đức Vua lầm bầm. "Cảm ơn vì tất cả những gì ngươi đã làm. Hãy nghỉ ngơi thật tốt, gặp lại gia đình và quay trở lại đó. Nhưng ngay lúc có việc cấp bách hoặc nguy hiểm xảy ra, ta muốn ngươi quay lại ngay lập tức. Đừng can thiệp và đừng đặt mình vào nguy hiểm".

"Vâng, thưa Bệ hạ," người gián điệp nói khi cúi đầu chào. "Cảm ơn Người."

"Phải cảm ơn ngươi mới đúng," Đức Vua trả lời khi cho người đàn ông lui.

———

Taeyeon gật đầu cảm ơn người lính gác đã mở cửa phòng làm việc của cha cô và bước vào phòng.

Cô thấy cha mẹ mình và cha mẹ Tiffany đang ngồi đối diện nhau và nhướn mày, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cha cô ra hiệu cho cô ngồi vào chỗ trống giữa hai cặp vợ chồng và cô ngoan ngoãn làm theo lời yêu cầu.

"Taeyeon," cha cô bắt đầu, "Có điều chúng ta cần thảo luận với con. Đó là về Hoàng tử Trystan," ông nói thẳng vào vấn đề, vòng vo chưa bao giờ là thế mạnh của ông.

Vợ ông lén huých vào người ông ra hiệu rằng ông hãy từ từ.

May mắn thay, cha của Tiffany có thể đọc được tình huống và xử lý suôn sẻ khi ông nhìn Taeyeon một cách ân cần. "Ta đã kiểm tra xong tình trạng của cha cậu ấy," ông nói. "Và thật không may, nó không tốt chút nào."

"Oh? Ngài ấy bị sao vậy?" Taeyeon hỏi.

"Trái tim của Ngài ấy rất yếu ớt," cha của Tiffany nói. "Ta e rằng Ngài ấy không còn sống được bao lâu nữa."

"Cái gì? Nhưng đó là... điều gì sẽ xảy ra với dân chúng của Ngài ấy? Sẽ rất hỗn loạn nếu Ngài ấy chết," Taeyeon nói. "Tên Lãnh chúa chắc chắn sẽ tận dụng cơ hội đó để chiếm lấy ngai vàng."

"Đó là những gì chúng ta cũng đang nghĩ," người đàn ông lớn tuổi tiếp tục. "Nguồn tin của chúng ta cho hay mọi người đang rất bồn chồn. Họ lo lắng cho tương lai của mình, đó là điều rất nhân văn và tự nhiên. Chúng ta cần giúp họ. Nó không chỉ vì lợi ích tốt nhất của họ mà còn vì lợi ích của chúng ta. Họ là nguồn cung cấp hầu hết kim loại mà chúng ta sử dụng và chúng ta bán gỗ và gia súc cho họ. Điều quan trọng nhất là phải duy trì mối quan hệ thương mại mà tổ tiên của chúng ta đã thiết lập nhiều năm trước."

Taeyeon gật đầu hiểu chuyện và đồng ý. "Vậy làm thế nào chúng ta có thể giúp họ sau đó?"

"Chúng ta cần khôi phục niềm tin vào người lãnh đạo của họ," Mẹ của Taeyeon nói. "Vị lãnh chúa đó không quan tâm đến người dân. Hắn ta chỉ muốn quyền lực và của cải. Chúng ta cần cho mọi người thấy rằng hắn ta không phải là người mà họ nên ủng hộ".

"Chúng ta sẽ làm chuyện đó như thế nào?"

Đức Vua hắng giọng. "Chúng ta có một kế hoạch," ông nói. "Một trong những điều mà nguồn tin của chúng ta đã tìm ra là họ coi chúng ta như một đồng minh và bè bạn đáng tin cậy, một bên có sức mạnh hơn, vì vậy mối liên kết bền chặt hơn giữa hai vương quốc chắc chắn sẽ đảm bảo rằng họ đang được chăm sóc tốt, rằng tương lai của họ đang được đảm bảo."

Đó là lúc Taeyeon biết mục đích thực sự đằng sau cuộc trò chuyện này là gì.

Cô nhìn cha của mình. "Vì vậy, Cha sẽ hy sinh con gái của mình để giúp đỡ người khác sao?" Cô hỏi, giọng run lên vì lo lắng.

"Ta không hy sinh con," Đức Vua lập luận. "Đó là nhiệm vụ của con, Taeyeon. Con biết điều đó mà. Chúng ta đã dạy con điều đó. Trở thành công chúa là một đặc ân nhưng trên hết, đó là một trách nhiệm."

"Con sẽ sẵn lòng làm mọi thứ khác mà Cha yêu cầu ở con nhưng không phải điều này. Con không thể làm điều này. Con đã nói với Cha nhiều lần rằng con từ chối bị sử dụng như một công cụ chính trị. Con không phải là một số sắc lệnh ngoại giao mà Cha có thể thông qua, thưa Cha. Con có cảm xúc của mình. Nếu con phải kết hôn, thì nó phải xuất phát từ tình yêu."

"Taeyeon," mẹ cô nói nhẹ nhàng hết mức có thể, "Chúng ta không lợi dụng con và cũng không hy sinh con. Con biết rõ điều đó mà. Hoàng tử Trystan là một người đàn ông tốt bụng, yêu con và trân trọng con. Cậu ấy sẽ chăm sóc con chu đáo và ta biết con cũng sẽ dần dần có thể yêu cậu ấy".

"Mẹ hoàn toàn không hiểu điểm mấu chốt ở đây, thưa Mẹ. Con muốn yêu người đó trước khi cưới anh ấy chứ không phải ngược lại," Taeyeon nói.

"Vậy thì hãy mang cho ta người đó và con có thể lấy cậu ta," cha cô nói, thách thức con gái mình. "Hãy cho ta biết cậu ta là ai, giới thiệu cậu ta, cho ta thấy rằng cậu ta đủ tốt với con và ta sẽ để con kết hôn với cậu ta. Còn nếu không, ta muốn con kết hôn với người đàn ông tốt nhất mà ta biết, đó là Hoàng tử Trystan. Không chỉ vì lợi ích của vương quốc chúng ta mà còn vì lợi ích của con. Taeyeon, con 20 tuổi rồi, và con đã từ chối hầu hết tất cả mọi người trên trái đất này. Nếu con không muốn hoàn thành bổn phận của mình thì hãy cho ta một lý do tại sao thuyết phục. Hãy cho ta thấy người mà con muốn kết hôn cùng".

Taeyeon không thể nói bất cứ điều gì vì người cô yêu không phải là "anh ấy" và cô không chắc cha mẹ mình sẽ vui khi biết đó là ai.

"Sao nào?"

Taeyeon mở miệng định lên tiếng nhưng lại khép lại vì cô nhìn thấy cha mẹ của Tiffany và cô biết rằng việc tiết lộ cảm xúc của mình, dù rất ít, có thể không phải là một ý tưởng ​​hay vì nó cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác.

Khi cô không thể nói bất cứ điều gì, Đức Vua tuyên bố chắc chắn rằng cô sẽ kết hôn với Hoàng tử Trystan trước khi sức khỏe của cha hoàng tử suy giảm hơn nữa.

"N-nhưng ... không nhanh như vậy chứ!" Taeyeon kêu lên. "Ít nhất hãy cho con thời gian! Làm ơn. Con-con..." Cô đột nhiên cảm thấy mất mát và trái tim tan vỡ khi cô nhận ra rằng cô ấy sẽ phải xa người mình yêu một lần nữa, và trong một khoảng thời gian dài hơn - thậm chí có thể cho đến cuối cuộc đời. Đôi mắt cô bắt đầu ngập nước vì suy nghĩ đó khi cảm giác cay đắng và bất công lấn át mình.

"Ta e thời gian là thứ mà chúng ta không có", Đức Vua nói khi đứng dậy, cảm thấy tiếc khi nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng và đôi mắt long lanh của con gái mình. "Ta xin lỗi, Taeyeon. Thật không dễ dàng khi là chúng ta, ta biết." Ông vỗ đầu con gái mình. "Nhưng nó là như vậy đó. Nghĩa vụ của chúng ta, trách nhiệm của chúng ta, đặt mọi người lên hàng đầu. Con sẽ hạnh phúc, con của ta. Cậu ấy sẽ chăm sóc con chu đáo. Ta sẽ đảm bảo điều đó".







———
Hic đây cũng không phải là câu chuyện dễ chịu gì 🙂

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz