ZingTruyen.Xyz

[TRANS][Shortfic][Nguyên Thiên] Hoa Hồng

10

LucyHoaNguyen

Vương Nguyên là bị mùi thuốc sát trùng quanh chóp mũi sặc tỉnh, anh kinh hoảng mà ngồi dậy, động tác mạnh khiến cho bàn tay đang nắm tay anh tăng thêm lực đạo, Vương Nguyên phản xạ có điều kiện mà quay đầu nhìn về phía người ở mép giường, tâm hơi trầm xuống.

—— là Vương Tuấn Khải, không phải Dịch Dương Thiên Tỉ.

Vương Tuấn Khải xoa xoa đôi mắt còn đang buồn ngủ, sau đó vui mừng mà nhìn về phía Vương Nguyên.

“Nguyên Nguyên, em tỉnh rồi.”

Vương Tuấn Khải duỗi tay muốn sờ sờ vết thương trên trán Vương Nguyên, lại bị người trước mắt nghiêng đầu tránh né.

Người nọ ánh mắt lạnh băng mà nhìn anh ta, cái ánh mắt không có chút độ ấm nào làm lòng Vương Tuấn Khải trầm xuống.

“Nguyên Nguyên, em nghe anh nói ——”

“Đủ rồi Vương Tuấn Khải, anh vẫn luôn là đội trưởng mà chúng tôi tin tưởng, nhưng anh lại làm cái gì? Anh đi vạch trần tình yêu của chúng tôi, không màng đến tên tuổi của chúng ta cùng an nguy của nhóm, vì cái gì?”

Vương Nguyên trào phúng mà cười cười.

—— “Chỉ sợ là bởi vì, tâm tư xấu xa của anh.”

“Vương Tuấn Khải, đừng mẹ nó cho rằng anh có bao nhiêu cao thượng, anh còn không phải là gay giống chúng tôi sao.”

“Vương Tuấn Khải, anh có tư cách gì, có gì khiến Thiên Tỉ thích?”

“Mà Vương Tuấn Khải, anh lại có tư cách gì mà thích tôi? Vương Tuấn Khải, anh không xứng.”

“Vương Tuấn Khải, anh không xứng.”

“Anh không xứng, biết vì sao không Vương Tuấn Khải, anh phải tự mình hiểu lấy, anh không xứng, cho nên đừng lại đến trêu chọc tôi.”

Vương Nguyên như nổi điên cầm lấy ky nước ở đầu giường ném vỡ, mảnh nhỏ rơi rụng cắt qua gương mặt Vương Tuấn Khải, anh ta lại trầm mặc mà ngồi im, phảng phất như không có cảm giác được miệng vết thương bị rách ra đau đớn.

Một lát, Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, tâm tư âm u chưa bao giờ từng có không thể ức chế mà đánh úp về phía anh ta, anh ta trào phúng mà nhìn Vương Nguyên, cười nhạo nói: “Vậy còn em Vương Nguyên, em xứng với Dịch Dương Thiên Tỉ sao? Vương Nguyên tôi nói cho em biết, em dùng mọi cách lấy lòng cũng không bằng một câu tôi bâng quơ hỏi han cậu ta, Vương Nguyên, em cũng không cao thượng chút nào.”

—— được thiên vị luôn cậy mạnh.

“Vương Tuấn Khải, anh ——”

“Vương Nguyên, tôi thích em.”

Vương Tuấn Khải bỗng dưng bình tĩnh lại, bình tĩnh đến nỗi như người nói ra câu vừa rồi không phải là anh ta.

“Tôi vĩnh viễn sẽ không quên buổi sáng ngày hôm đó ở phòng tự học em đã mỉm cười ngọt ngào giới thiệu tên với tôi, mang theo một chút ngây thơ hồn nhiên, mạnh mẽ tiến vào thế giới của tôi, chiếu sáng cuộc đời đang u tối của tôi, tôi yêu em, rất yêu rất yêu, giống như em yêu Dịch Dương Thiên Tỉ vậy.”

Vương Nguyên ngây ngẩn cả người.

Vương Tuấn Khải không có nói mình yêu Vương Nguyên tnhư thế nào, mà lại dùng một cái nhìn trừu tượng cùng buồn cười đi so sánh.

—— Anh ta thích mình giống như mình thích Dịch Dương Thiên Tỉ … Sao?

Một khi đã như vậy.

Một khi đã như vậy.

Vương Nguyên đề cao âm lượng, bảo đảm người ngoài cửa có thể nghe rõ hơn nữa ghi nhớ trong lòng.

—— “Vương Tuấn Khải, anh thật sự, yêu tôi sao? Yêu giống như tôi yêu Thiên Tỉ sao?”

Vương Tuấn Khải không trả lời, mà là trầm mặc đứng lên đẩy cửa ra, nhìn thiếu niên ngoài cửa kinh hoảng, lạnh lùng mà nhìn về phía Vương Nguyên.

“Vương Nguyên.” Anh ta nói. “Đừng nghĩ muốn lợi dụng tôi.”

Ngay sau đó, anh ta mở cửa, phát ra tiếng vang rất lớn, như là tiếng sấm đánh vào lòng Thiên Tỉ.

—— Vừa rồi, giọng nói từ tính trầm thấp của Vương Tuấn Khải phảng phất còn ở bên tai, trong miệng thốt ra lời nói làm đại não Thiên Tỉ trống rỗng, không chờ đại não phản ứng lại, Thiên Tỉ đã lộ ra sự vui mừng như phát điên.

Anh ta nói: “Thiên Tỉ, anh thích em.”

Thích…… cậu?

Thiên Tỉ thu hồi vẻ mặt mừng rỡ, làm bộ như không có việc gì mà cười cười với Vương Nguyên, “Vương Nguyên, chúng ta chia tay đi.”

Giây tiếp theo, cậu cảm giác được có một cỗ lực đạo đem cậu đẩy vào tường, xương sườn đau đớn do đập mạnh vào vách tường, khiến cậu không thể suy nghĩ được gì.

“Không thể, Thiên Tỉ!”

“Dù như thế nào, bất cứ lúc nào, chỗ nào, dù phát sinh chuyện gì, em đều không thể rời khỏi anh, không thể vứt bỏ anh.”

Vương Nguyên hai mắt vì phẫn nộ mà trợn to, rõ ràng có thể thấy được trong đó trải rộng mạch máu, hắc ám giống như bụi gai điên cuồng sinh trưởng, lấy phẫn hận làm gia vị, không kiêng nể gì mà trải rộng.

Thiên Tỉ lùi lại, nhưng cậu lại lập tức như tìm được lý do mà đứng vững.

—— “Vương Nguyên, tôi hận anh.”

Thiên Tỉ có thể thấy đồng tử của Vương Nguyên bởi vì lời nói của cậu mà co chặt, không thể tin tràn ngập toàn bộ suy nghĩ của anh, suy sụp dần dần thay thế sự phẫn nộ, như là người thong thả già đi, dần dần không còn sức sống.

“Vương Nguyên, anh lày gay, vì sao muốn kéo tôi xuống nước?”

“Vương Nguyên, anh cho rằng anh dựa vào cái gì mà nghĩ rằng có thể trói buộc tôi? Anh cho rằng anh có bao nhiêu cao thượng?”

“Anh huỷ hoại tiền đồ của tôi còn chưa đủ sao? Anh còn muốn huỷ hoại tự do tình cảm của tôi nữa sao?”

“Vương Nguyên, con mẹ nó anh có còn nhân tính hay không?.”

“Vương Nguyên, anh là tên đồng tính luyến ái dơ bẩn.”

Ngay sau đó, Thiên Tỉ cảm nhận được lực đạo đang gắt gao nắm lấy bả vai mình biến mất, Vương Nguyên suy sụp mà quỳ xuống, đầu gối cùng mặt đất chạm vào nhau phát ra thanh âm chói tai, anh chậm rãi, chậm rãi dùng tay che đi khuôn mặt đã sớm tái nhợt,  trên mu bàn tay còn lưu lại chất dịch khi nãy đang truyền ở lỗ kim tiên.

Lỗ kim tiêm hồng hồng phảng phất như đang nhìn Thiên Tỉ, một chút mà ăn mòn, cảm xúc yêu và hận gia tăng mãnh liệt.

Thiên Tỉ trong lòng cả kinh, sợ hãi giống như dây trói từ địa ngục vươn lên, gắt gao mà thít chặt cổ cậu, lá phổi bởi vì thiếu dưỡng mà thống khổ run rẩy, giãy giụa cũng không có ý nghĩa gì.

—— cái chết đang gần kề.

“Vương... Vương Nguyên.”

Thiên Tỉ không tự chủ mà nuốt nước miếng, trong lòng thế nhưng bắt đầu sợ hãi.

“Thiên Tỉ……”

Vương Nguyên gục đầu xuống, tóc mái che khuất đôi mắt anh, làm Thiên Tỉ thấy không rõ thần sắc của anh.

“Anh thả em đi.”

Trong giọng nói của Vương Nguyên phảng phất như đang che dấu bi thương khó có thể ức chế.

“Nhưng anh xin em, xin em đừng quên anh.”

“Cầu xin em.”

Thiên Tỉ hoảng loạn mà nhìn về phía anh, vô lực mà lảo đảo lui ra phía sau vài bước, không tự giác mà thở ra, vội vàng tông cửa chạy đi.

—— quá nguy hiểm.

Thiên Tỉ thở phì phò, bởi vì thiếu dưỡng khí mà chảy nước mắt, tầm nhìn trở nên mông lung, thống khổ tràn ra.

Sao lại thế này?

Vì sao, vì sao ở một khắc kia khi anh cầu xin cậu, trái tim cậu lại nhảy lên mãnh liệt.

—— giọng nói nôn nóng, dồn dập.

—— như là cười nhạo cậu lừa mình dối người, như đang châm chọc……

Cậu vong ân phụ nghĩa.

Ký ức có một chỗ trống, một khi suy nghĩ liền sẽ đau đầu không thôi, cậu đã từng cho rằng đó là việc có liên quan đến Vương Tuấn Khải, nhưng bây giờ, lại như không có khả năng……

Như vậy, đoạn ký ức thiếu hụt mang đến tình cảm tàn khuyết kia, đến tột cùng là cái gì.

Thiên Tỉ thống khổ mà ôm đầu, trong đầu chợt lóe qua đoạn ngắn lại làm cậu ngây ngẩn cả người.

Trong vườn hoa hồng, một thiếu niên cong lưng hái cây hoa hồng đỏ, lại tham mà muốn hái thêm một cây hoa hồng trắng.

Trên mặt cậu ta mang theo tươi cười, lại có vẻ vô cùng quỷ dị.

Gai của hoa hồng đâm vào ngón tay, cậu ta lại giống như không có giác mà gắt gao nắm lấy cây hoa hồng kia.

—— mang theo không màng tất cả mà quyết tuyệt.

Cậu ta xoay người, cầm trong tay hoa hồng yêu diễm hướng bên cửa sổ nhìn Thiên Tỉ mà mỉm cười.

“Lười biếng cũng không phải là thói quen tốt a ~”

Cậu ta tháo xuống chiếc mũ kiểu dáng Châu Âu mà người Trung quốc thời trc hay dùng, hướng Thiên Tỉ khom lưng.

“Có duyên sẽ gặp lại ~”

Thiên Tỉ đột nhiên bừng tỉnh, lại phát hiện mình thế nhưng ở chỗ này ngủ quên.

Cậu đứng dậy vỗ vỗ đât cát trên người, vừa định đi ra lại ngoài ý muốn bị một người ngăn lại.

Cậu ngẩng đầu.

—— là đội trưởng của cậu.

Vương Tuấn Khải bước một bước ép sát Thiên Tỉ, quanh thân là hơi thở áp lực, anh ta gợi lên nụ cười nghiền ngẫm, cặp mắt đào hoa đã từng làm cậu ngày nhớ đêm mong kia lúc này đang gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu.

“Thiên Tỉ, anh thích em.”

“Chúng ta ở bên nhau đi.”

Ngay sau đó, Vương Tuấn Khải tiến lên một bước, không cho Thiên Tỉ cơ hội phản ứng liền gắt gao mà ôm lấy cậu.

Xuyên qua lớp vải dệt truyền đến xúc cảm nóng rực cùng với hương chanh quen thuộc khiến Thiên Tỉ đem lời trong miệng nói ra, cậu như là bị hơi thở ái muội kia mê hoặc, không tự chủ được mà phun ra chữ vốn không nên nói.

—— “Vương Tuấn Khải, em cũng thích anh.”

Vương Tuấn Khải hiểu rõ mà cười, đắc ý chợt lóe qua bị Thiên Tỉ dễ dàng bắt giữ.

“Chúng ta ở bên nhau đi.”

Vương Tuấn Khải nói như vậy.

Thân ảnh lướt qua ngõ nhỏ vẫn chưa bị hai người phát hiện, thân ảnh kia không thể tin được mà che miệng lại, đem bút ghi âm trong tay tắt đi bỏ vội vào túi, bước nhanh bước chậm lảo đảo mà chạy đi.

“……”

“Vì sao a Dịch Dương Thiên Tỉ?”

“Vì sao, em luôn là người không nghe lời?”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz