ZingTruyen.Xyz

Trans Last Carnival

khí trời dần trở nên nóng hơn, lại sắp tới sinh nhật kim sunoo, theo như dự kiến, chắc chắn là phải mở tiệc. park jongseong trên đường về nhà liên tục suy nghĩ về chuyện này.

năm đó anh vì chuyển trường nên học thêm một năm cấp ba, cùng kim sunoo nhỏ hơn mình một tuổi vừa kết thúc kỳ nghỉ làm bạn học, cả hai người đều không quá thích nghi với môi trường mới, hiện tại nghĩ lại may mà ở bên nhau mới có thể trải qua được quãng thời gian khó chịu ấy. tốt nghiệp đến bây giờ đã nhiều năm, mỗi lần kim sunoo tổ chức sinh nhật, park jongseong đều sẽ tham gia.

nhắc tới kim sunoo, bởi vì thành thạo mấy thứ liên quan sns, làm rất tốt công việc bên mảng truyền thông, cho nên quan hệ bạn bè cũng rất nhiều và rộng rãi, không giống như hồi cấp ba phải tự mình phá bỏ lớp băng, những năm này ở tiệc sinh nhật của kim sunoo, so với việc tổ chức sinh nhật bằng cách ăn bánh gato rồi cầu nguyện, lại càng như một số người có quan hệ không thân thiết lắm cần nơi trao đổi ly để giao lưu, đàm phán. chỉ có park jongseong là thật sự đơn thuần tới tiệc sinh nhật của kim sunoo suốt nhiều năm như thế này. người ngoài nhìn vào cho rằng anh và kim sunoo không quá thân, park jongseong cũng chẳng để ý, bởi vì sự liên hệ giữa những người đàn ông, quan trọng ở chỗ niềm tin mà.

mùa hè năm nay, tâm lý muốn dự tiệc sinh nhật có chút lung lay. vài ngày trước kim sunoo trong điện thoại hưng phấn nói, jay hyung, jungwon về nước rồi, jungwon cũng đến nhà em đó, đã lâu không gặp nhỉ? nhớ hồi ấy jay hyung với jungwon quan hệ thân thiết lắm! mọi người có thể gặp lại nhau rồi!

park jongseong có thể tưởng tượng được biểu cảm của kim sunoo ở đầu bên kia điện thoại với đôi mắt giống con tằm nằm vắt vẻo, lúc đó anh mỉm cười chúc sunoo sinh nhật vui vẻ sớm, bỏ điện thoại xuống rồi vùi mặt vào lòng bàn tay. làm sao có thể vì chuyện riêng tư cá nhân mà làm ảnh hưởng tới quyết định bảo vệ tình bạn kiên định này, anh và yang jungwon đã chia tay rất lâu rồi, kim sunoo thậm chí còn không biết bọn họ từng hẹn hò, nên dùng thái độ thế nào trước cảnh trùng phùng với người yêu cũ, đây vẫn là vấn đề nan giải park jongseong chưa từng đối mặt qua ở độ tuổi hai mươi trẻ trung của đời người.

"jay hyung dường như suy nghĩ mọi thứ đơn giản quá rồi, vì jay hyung vốn dĩ là người đơn giản sao?" lại nhớ tới lông mày hơi nhướng lên của jungwon khi nói câu ấy, và những câu đùa hơi vượt xa tuổi tác. bây giờ suy nghĩ lại, thay vì một mối quan hệ hoàn chỉnh và lãng mạn như người yêu, anh với jungwon dường như có khuynh hướng tình anh em hơn. ban đầu cũng là do jungwon vừa đáng yêu vừa thông minh lanh lợi, một mình học cấp ba ở seoul, khiến park jongseong với tư cách đàn anh đem lòng cảm mến, ngay sau đó từ như hình với bóng đến cùng nhau sống chung y hệt lẽ thường, đến cả tỏ tình cũng chẳng lãng mạn. chả trách kim sunoo luôn cười nhạo cậu con một park jongseong như là có em trai ruột. anh biết rằng bởi vì vậy nên yang jungwon mới không thích anh nữa, có người nào đang hẹn hò mà chưa từng hôn không, jungwon mỗi lần như thế đều dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn anh, đôi lông mày khẽ cau lại, hỏi "anh jay ơi, tại sao lại không làm?", anh đều dang rộng hai cánh tay, đem đứa trẻ mắt to ấy nhốt vào trong cái ôm không rộng cũng không chật của mình, dù anh biết rõ thứ jungwon hỏi không phải là ôm. là cái gì, park jongseong không dám nghĩ đến.

quá nhiều chuyện cũ không thể hồi tưởng, nhưng có vài lịch sử đen tối khiến người ta ngượng ngùng xấu hổ, và một số vết sẹo đau đớn nếu bị vạch ra lần nữa. mãi cho đến hiện tại park jongseong vẫn cố ý tránh đề cập đến chuyện quá khứ với yang jungwon, chỉ là loại trốn tránh này không duy trì được bao lâu, sắp tới sinh nhật kim sunoo rồi, tính cách của anh không cho phép bản thân do dự hay giả vờ nữa. chuẩn bị quà thật tốt rồi đi thôi, học cách hoà giải với người yêu cũ cũng là một trong những khoá học bắt buộc của người lớn.

anh trở về khu chung cư manyeon-dong muộn hơn mọi khi hai mươi phút, căn nhà tối om.

park jongseong kêu một tiếng, hyung.

không ai trả lời. lee heeseung quả nhiên không có ở đây. ở bên lee heeseung cũng được nửa năm, người anh này căn bản nghỉ ngơi với làm việc lẫn lộn, công việc lại bận tới chết, nói là cặp tình nhân sống chung, trên thực tế cả tuần cũng không gặp nhau được mấy lần.

vốn dĩ tâm tình đã rất phức tạp, người muốn dựa vào lại chẳng có mặt, sàn nhà rộng lớn trống trải hiện ra làm park jongseong vô cùng cô đơn. anh tuỳ ý miễn cưỡng làm bữa tối một người ăn, để dành phần cho sáng mai, nghĩ rằng lee heeseung có lẽ nửa đêm mới về, lại chuẩn bị thêm bữa ăn đêm cho anh trai.

park jongseong vô cùng hài lòng với mình ở điểm này, mặc dù nói bản thân nhỏ hơn lee heeseung, nhưng về khoản chăm sóc anh trai lại luôn làm rất tốt. có thể bên cạnh nam thần heeseung hyung mà mình đã ngưỡng mộ từ thời cấp ba lúc tham gia lễ hội âm nhạc, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy như đang mơ, heeseung hyung vừa đẹp trai lại dịu dàng, bất luận là làm công việc nghiêm túc hay bán thời gian cho công ty sản xuất bài hát đều là nhân vật có tiếng trong ngành, khuyết điểm duy nhất là năng lực tự chăm sóc bản thân có hơi tệ, và điều này được bù đắp bởi park jongseong đã trau dồi kỹ năng nấu nướng từ hồi cấp ba.

nhưng mà những phẩm chất này của bản thân thực ra là do yang jungwon ban cho không phải sao?

cảm giác mệt mỏi cuộn trào mãnh liệt, không thể nào suy nghĩ thêm được nữa. park jongseong vội vàng tắm rửa rồi nằm trên chiếc giường đôi lạnh lẽo, điều hoà mở nhiệt độ rất thấp, anh định mở trang web chính thức xem thử món quà muốn mua tặng kim sunoo, nhưng chưa đợi máy tính bảng mở lên đã ngủ thiếp đi.

trong mơ dường như có người ôm chặt lấy anh, còn chạm vào môi anh, giúp anh cởi đồ ngủ, tay duỗi thẳng xuống mép bụng dưới.

anh muốn gọi tên người ấy, muốn nói xin lỗi, nhưng người ấy chỉ hôn môi anh, chặn hết khả năng mở miệng.

tốc độ trưởng thành của yang jungwon nhanh hơn nhiều so với park jongseong tưởng tượng.

tiệc sinh nhật của kim sunoo diễn ra như dự tính, không có tình tiết khó xử hay kịch tính, park jongseong trước khi tới chỗ hẹn nghĩ ăn mặc chỉnh tề một chút sẽ tốt hơn, kết quả đến hiện trường mới phát hiện sơ mi hoa quần cạp cao của bản thân hoàn toàn lạc lõng giữa những bộ âu phục của đám đông. điều hoà bật thấp, cổ áo được mở rộng lành lạnh. khi đang nhìn xung quanh bốn phía thì có người từ sau lưng gọi anh, jay hyung, vừa quay đầu liền bắt gặp đôi mắt to của yang jungwon.

trước khi vẫn là phải nhìn xuống, có thể thấy được đường mắt trên nhướng lên, hiện tại jungwon đã cao gần bằng bản thân, thịt trên hai má cũng ít đi vài phần, trái lại bỗng nhiên park jongseong tim đập loạn nhịp hồi hộp càng giống trẻ con hơn.

"jungwon đấy à," park jongseong giả vờ tự nhiên, theo thói quen đưa tay muốn ôm lấy jungwon, vừa chạm vào mặt vải áo khoác của yang jungwon liền rút tay về, bị sự bốc đồng của bản thân làm giật mình, quên mất câu chào hỏi đã chuẩn bị sẵn.

"phụt haha, anh jay vẫn chẳng thay đổi nhỉ." yang jungwon chú ý tới dao động tinh tế trong biểu cảm của anh, nở nụ cười, để lộ lúm đồng tiền.

park jongseong vẫn còn nhớ cái ngày vô tri vô giác mà yang jungwon hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của mình, khi ấy jake sim thực tập cùng công ty vỗ vai anh an ủi nói, bro, thất tình là quá trình thoát khỏi dị ứng, lặp đi lặp lại, mức độ khó chịu càng nhiều thì sẽ không cảm thấy hối tiếc nữa.

nhưng thể chất tao vốn dĩ là dễ dị ứng mà. park jongseong nói nhỏ trong lòng. mà còn đặc biệt là mèo, hoa, và dị ứng với tất cả những thứ mềm mại mịn màng đáng yêu.

hiện tại vẫn như thế, cũng không biết đang tiếc nuối điều gì. park jongseong lại sắp dị ứng rồi, nhưng không nhịn được muốn ôm jungwon. nhân vật chính của ngày hôm nay kim sunoo đưa một khay ly rượu tới chào hỏi, nói rất thích bộ đồ park jongseong tặng, park jongseong đúng lúc miệng lưỡi khát khô, tuỳ ý chọn một ly rồi uống cạn.

"jay hyung khoẻ thật đấy!" kim sunoo mở to mắt nhìn anh đặt lại cái ly rỗng, lại từ trên bàn trà cầm một chai khác rót đầy cho anh, nói, jay hyung, uống chậm thôi.

có người lớn giọng ồn ào, tiếng nhạc mở rất vang, anh muốn đứng dậy, nhưng lại không quen biết lấy một người ở xung quanh, nên lại ngồi xuống. sunoo còn nói thêm gì đó, park jongseong không nghe rõ, đèn tụ quang và quả cầu disco khiến đôi mắt của anh muốn rơi những giọt lệ vô hình. bữa tiệc sinh nhật của sunoo... bầu không khí đã thay đổi ở chỗ nào, trước kia là lấy kem trên bánh gato trét lên mặt rồi ca hát nhảy múa, hiện tại chỉ toàn rượu và rượu, có thể còn có thứ nguy hiểm hơn, là thời gian trôi qua mọi người từ học sinh cấp ba chuyển sang thành người lớn, hay là do bây giờ đứng bên cạnh jungwon lâu ngày không gặp, nên ngay cả góc nhìn cũng trở nên méo mó?

park jongseong vẫn đợi yang jungwon nói thêm điều gì đó, dường như giữa họ còn rất nhiều chuyện đang dang dở, nhưng jungwon lại im lặng khoanh tay, nhẹ nhàng chìm trong ghế sofa mềm mại, cảm giác như nhìn thấy đứa trẻ mình yêu nhất mấy năm trước, park jongseong lại mềm lòng đi, kiềm chế sự ham muốn skinship trong lòng, liên tục lặp đi lặp lại câu nói ấy của jungwon.

"jay hyung vốn dĩ là người đơn giản mà nhỉ?"

jungwon với bản thân không giống nhau, tuy rằng đã sớm biết jungwon tính cách điềm tĩnh hơn so với bạn đồng trang lứa, nhưng đối với việc che giấu tâm sự vẫn khiến park jongseong cảm thấy kỳ lạ, không giống anh, có chuyện gì cũng đều thẳng thắn nói ra, khi ở một mình với jungwon, cứ như bản thân không mặc quần áo vậy. hồi trước bởi vì thế mà chia tay, hiện tại cũng vì chuyện đó mà xấu hổ. lại nhìn gương mặt của jungwon, ánh mắt sắc bén lạnh lùng liếc nhẹ chính mình.

"jay hyung, jay hyung?"

đầu óc mơ màng nghe rõ jungwon mới vừa gọi tên anh, sợ anh không nghe thấy, lại ghé sát lỗ tai.

"là điện thoại của anh jay hả? có người gọi kìa?"

yang jungwon chỉ vào chiếc điện thoại rơi ra khỏi túi tuột xuống khe ghế sofa, dòng chữ "heeseung hyung" nhấp nháy trên màn hình. park jongseong định đứng lên đi ra ngoài nghe điện thoại, lại nhớ tới mấy hôm trước lee heeseung bận không thể hiểu nổi, heeseung hyung luôn như thế, vì lòng tự tôn, park jongseong khi này có chút không muốn ra vẻ bản thân rảnh rỗi để nghe điện thoại.

qua nửa phút, anh mới gửi kkt: hyung, em đang họp lớp, nên về muộn.

gửi xong liền phản ứng lại: bản thân uống không ít rượu, trước khi tới căn bản cũng không lái xe. thôi thì gọi trợ lý nhỏ tới đón, mặc dù làm phiền người nhà nửa đêm, nhưng nếu không quay về được, có thể tạm qua đêm ở khách sạn.

park jongseong đứng dậy, cơn chóng mặt ập đến, vầng sáng trước mắt lần lượt lướt qua lấp lánh, trước khi mất đi ý thức, luồng điện yếu ớt trong đầu anh nghe thấy jungwon gọi tên anh, không phải là jay mà anh biết, là park jongseong.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz