ZingTruyen.Xyz

Trans Khon Dinh

Lúc Chu Chính Đình tỉnh lại thì trời đã ngả trưa, mặc dù hơi đau đầu nhưng cả người đã được lau rửa sạch sẽ, còn được thay quần áo ngủ vô cùng thoải mái.

Ánh nắng ngoài cửa sổ tràn vào trong phòng, Chu Chính Đình đứng cạnh cửa sổ, chậm rãi xoay người, cong mắt cười.

Thế giới ngoài kia đẹp như thế mà mình lại chìm đắm trong mây mù là không được rồi.

Trong bếp có cháo đậu đỏ đã được ninh nhừ, ủ ấm trong nồi, Chu Chính Đình chóp chép từng miếng nhỏ, cháo Thái Từ Khôn nấu rất ngon, ngọt mà không ngán.

Ai đó từng nói rằng dạ dày là nơi gần trái tim nhất, ăn no thì trong lòng mới ấm áp.

Ừ, dạ dày của cậu rất thích Thái Từ Khôn.

Buổi chiều, tâm trạng rất tốt, dọn dẹp lại căn phòng, đến cửa hàng mua một bó hoa tươi, đi siêu thị mua chút hoa quả cùng rau dưa chuẩn bị buổi tối tự tay nấu nướng.

Hãy để mọi thứ bắt đầu lại từ đầu...

Hơn năm giờ chiều lái xe đến Thái gia, cậu rất yên tâm khi hai đứa bé ở lại đó.

Bố Thái đang ngồi trên bàn ăn đọc báo kinh tế, liếc mắt hờ hững chào hỏi cậu một câu, Chu Chính Đình lễ phép chào hỏi vợ chồng hai người.

Sau đó nhìn sang bữa tối cầu kỳ của hai người trên bàn ăn, bối rối hỏi.

"Bánh Bao, Sủi Cảo...Thái Từ Khôn đâu ạ?"

Cậu đến đây rất sớm, hôm nay là cuối tuần, hai đứa bé cũng phải ăn cơm chứ, chẳng lẽ...ăn xong rồi?

Mẹ Thái cúi đầu yên lặng nhấp một ngụm nước, sau đó mới chậm rãi nói.

"Khôn Khôn mang hai đứa nhỏ ra ngoài rồi."

Ra ngoài?

Chu Chính Đình cảm thấy thái độ của mẹ Thái có hơi kỳ lạ.

"Đi đâu ạ?"

Bây giờ vẫn còn sớm mà, mang hai đứa bé ra ngoài ăn tối sao?

Nhưng ăn tối bên ngoài làm sao đủ chất bằng cơm nhà, hay là...

Biết hôm nay cậu sẽ đến nên cố ý mang con đi?

Chẳng lẽ tối hôm qua say rượu cậu đã nói gì đó?

Mẹ Thái nhìn Chu Chính Đình thất thần ở đó, chuyển ánh mắt về phía bố Thái, người không có ý định lên tiếng, lại chầm chậm nói.

"Nó mang con ra nước ngoài."

"Ra nước ngoài!"

Một cảm giác ớn lạnh thấu qua tim, Chu Chính Đình ngồi xuống ghế sofa.

"Nhưng anh ấy không nói với con là muốn dẫn hai đứa bé ra nước ngoài, hôm nay cũng không gọi điện cho con mà."

Chu Chính Đình không ngốc, đương nhiên cậu biết tại sao Thái Từ Khôn lại làm như vậy, anh ta cố ý, giọng nói của cậu trở nên hoảng sợ.

"Anh ấy có nói với hai người là đi đâu không ạ?"

Tối hôm qua Thái Từ Khôn vừa nghe xong một cuộc điện thoại thì ra ngoài đến tận trưa nay mới về nhà, về nhà còn mang vali ra, thu dọn xong đồ đạc của hai đứa bé thì hờ hững nói một câu muốn ra nước ngoài mấy ngày, Thái Tiểu Quỳ còn chưa phản ứng được gì thì ba người đã đi mất.

Chu Chính Đình không suy nghĩ thêm gì nữa, rút điện thoại ra gọi cho anh thì giọng bố Thái chậm rãi vang lên.

"Bây giờ chắc là bọn họ đang ở trên máy bay rồi."

Hai cuộc điện thoại liên tiếp đều nhận được tiếng tắt máy, Chu Chính Đình chỉ có thể đưa mắt nhìn mẹ Thái.

Mẹ Thái nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cậu, dịu dàng hỏi.

"Tối hôm qua con với Khôn Khôn cãi nhau cái gì mà làm nó tức giận đến vậy, con nói cho ta biết đi, bao giờ nó về ta mắng nó cho con xem."

Mẹ Thái cũng là người chiều con, nhưng người được bố Thái chiều chuộng quá lâu rồi, người luôn cho rằng alpha nên nhường omega một chút, lại còn dám cố tình mang con đi làm Chu Chính Đình lo lắng.

Bàn tay mẹ Thái rất ấm, lại mềm mại, không giống những gì mà một người phụ nữ ở độ tuổi của bà đáng ra phải có. Chu Chính Đình cúi đầu buồn bã nói.

"Con không biết là anh ấy sẽ buồn đến vậy, hôm qua anh ấy hỏi con rằng liệu có phải con ở cạnh anh ấy chỉ vì hai đứa trẻ hay không."

Chu Chính Đình biết anh không vui, nhưng cũng không dám nghĩ rằng anh sẽ mang con đi mất.
Mẹ Thái nhíu nhíu mày, chắc cũng đã đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Chờ đợi ba năm, không biết giờ này lại gấp gáp cái gì.

Chỉ đương nhiên là bà không thể nói xấu con trai mình trước mặt Chu Chính Đình, mới khéo léo hỏi.

"Vậy con...thực sự ở bên cạnh nó chỉ vì hai đứa bé thôi sao?"

Đúng là có rất nhiều omega chấp nhận kết hôn chỉ vì muốn con mình có một gia đình đầy đủ, nhưng nếu như ba năm trước Chu Chính Đình đã dám lựa chọn ly hôn, lại một mình nuôi Sủi Cảo ba năm qua, làm gì có chuyện sẽ ở bên cạnh Thái Từ Khôn chỉ vì lý do này.

Dù sao thì thời điểm khó khăn nhất cũng đã qua rồi.
Chu Chính Đình đặt tay lên đầu gối, yên lặng hồi lâu.

"Con không biết nữa...Anh ấy làm con rối quá, thực sự không thể nói yêu hay là không yêu ngay lập tức được."

Mẹ Thái chăm chú quan sát ánh mắt cậu, rất lâu sau mới đưa ra chút kết luận.

"Được rồi, con đừng vội, chờ mấy tiếng nữa ta sẽ gọi điện cho nó, có tin tức gì liền nói cho con biết."

"Còn nếu con thực sự lo lắng, thì có thể hỏi bố con về thông tin chuyến bay của Khôn Khôn."

Nói chuyện một lúc, Chu Chính Đình chỉ biết hậm hực quay về Chu gia.

Trước khi tiễn cậu ra xe, mẹ Thái chỉ cười nói một câu.

"Chính Đình, ta không hiểu rõ rốt cuộc tình cảm của hai đứa là như thế nào, nhưng ta nghĩ rằng bất kể vì lí do gì đi chăng nữa, thì nếu như con thực sự có ý muốn thử, hoặc muốn về bên cạnh nó, thì khi gọi điện thoại cho Khôn Khôn, nhớ nói nhẹ với nó vài câu."

"Không phải nó muốn con yêu nó nhiều hơn một chút, đàn ông khi tức giận thì không thể hờn dỗi như omega, cho nên nó cũng chỉ biết một mình ôm hậm hực mà thôi."

Chuyện này muốn giải quyết thì cũng rất dễ, dỗ vài câu là anh về thôi.

Chu Chính Đình lái xe về nhà, mẹ Chu có hỏi gì cậu cũng chỉ trả lời qua loa rằng Thái Từ Khôn mang con đi chơi, mấy ngày nữa mới về.

Dù sao cũng là bố ruột, mẹ Chu không nói gì thêm nữa, chỉ hờ hững hỏi một câu.
"Thế tại sao không đi cùng nhau?"

Chu Chính Đình hoảng cả người.

"Gần đây con bận việc ở phòng tập nhảy nên đã từ chối rồi, để họ bồi dưỡng tình cảm cha con cũng tốt mà."

Mẹ Chu chẳng buồn vạch trần lời nói dối vụng về của cậu nữa.

Chu Chính Đình cẩn thận hỏi thêm một câu.

"Bố đâu ạ?"

Mẹ Chu lườm cậu một cái.

"Tìm bố có việc gì? Hôm nay ông ấy có buổi họp, chắc là tối mới về."

"Cũng được, dù sao cũng không vội."

Chờ Thái Từ Khôn xuống khỏi máy bay rồi nói, không vội.

Thế nhưng Chu Chính Đình có linh cảm rằng chuyện Thái Từ Khôn đi mà không báo, rõ ràng là để trốn cậu, khả năng anh trả lời điện thoại của cậu là không cao lắm.

Ăn cơm xong gọi liền hai cuộc, vẫn không có ai nghe, Chu Chính Đình nghĩ cũng nghĩ ra dáng vẻ xấu xa không chịu nghe điện thoại của Thái Từ Khôn.

Chu Chính Đình chịu đựng Thái Từ Khôn ba ngày, ba ngày này cậu gọi cho Thái Từ Khôn không ít cuộc điện thoại, không vì lí do gì cả, mà ít nhất cậu cũng phài được biết hai đứa bé đang thế nào rồi.

Nhưng Thái Từ Khôn không nghe bất kỳ một cuộc điện thoại nào.

Thời gian càng kéo dài, Chu Chính Đình càng mất bình tĩnh. Buổi tối ngày thứ ba, Chu Chính Đình định rằng sau bữa tối sẽ nói với mẹ Chu để mình đi ra ngoài mua chút đồ, sau đó tìm bố giúp mình kiểm tra một chút, nhưng vừa mới khởi động xe chạy ra khỏi cửa nhà, điện thoại lại rung lên.

Cậu không nhìn màn hình xem ai gọi mà đã nghe máy.

"Alo?"

"Anh vẫn chưa ngủ đúng không, em lười xem đang lệch mấy giờ quá, bao giờ anh mới định lôi chồng con mình về thế? Khôn không cho em nói cho anh biết rằng anh ấy đang ở đây, em liều lĩnh hy sinh cả tính mạng để gọi điện cho anh đấy."

Chu Chính Đình mạnh chân giẫm phanh, sững sờ hỏi.

"Mọi người đang ở đâu thế?"

"Ở Maldives, vốn dĩ em đi LA chơi, nhưng Tô Thần nhất quyết đưa em đi Maldives, lại vô tình gặp Khôn với hai đứa nhỏ ở sân bay, vừa nhìn thấy mặt đã cấm chỉ em không được nói với anh, em tưởng rằng hai người chỉ giận dỗi chút thôi, ai ngờ Khôn định ở lại đây một thời gian dài, vấn đề là Tô Thần và Khôn không hợp nhau, nếu không phải do Bánh Bao Sủi Cảo kéo ra, không biết hai người này đã đánh bao nhiêu trận nữa..."

Chu Chính Đình cố gắng chắt lọc chút thông tin có ít từ trong đống hỗn độn của Trầm Dục: Thái Từ Khôn đang ở Maldives, Tô Thần và Trầm Dục đang giúp trông hai đứa bé.

Trầm Dục quay ra nhìn không khí đằng đằng sát khí giữa Thái Từ Khôn và Tô Thần cách đó không xa, sợ run cả chân, vội vàng nói.

"Em xin anh đấy, dỗ Khôn về đi thôi, rõ ràng Khôn bỏ đi chỉ để chờ anh dỗ thôi mà, em gửi vị trí cho anh nhé, đến đây nhanh lên..."

"Đang gọi điện thoại cho ai đấy?"

Nhanh chóng điều chỉnh lại giọng điệu.

"Làm, làm gì có ai, là bố mẹ hỏi bao giờ thì em về nhà."

Thái Từ Khôn biết thừa cái tật nói dối lắp bắp này của Trầm Dục, nhưng bây giờ cũng lười bóc phốt cậu.

"Khôn, anh định bao giờ về nhà? Chính Đình lo lắng lắm đấy."

Thái Từ Khôn không nói gì nữa, kéo ghế ngồi dưới tán cây, dựa lưng vào ghế nhắm nghiền mắt, khuôn mặt đẹp trai nhởn nhơ.

"Không vội, ở đây thoải mái mà."

Trầm Dục cười, tựa vào thân cây.

"Ở đây thoải mái nhưng trong lòng không thoải mái thì có ích gì?"

Thái Từ Khôn chậm rãi mở mắt ra.

"Tiểu Dục, trước kia Tô Thần cố tình dàn dựng vụ tai nạn xe để lấy lòng em, còn lợi dụng em để trả thù cho cậu ta, sau đó dỗ dỗ dành dành làm lành, omega các người đều thích kiểu này à?"

Trầm Dục đàng hoàng trịnh trọng gật gù.

"Có lẽ là như vậy, hay anh cũng thử xem sao."

Thái Từ Khôn lườm cậu một cái, không nói gì thêm nữa.

Dung túng để Trầm Dục báo tin cho Chu Chính Đình, lần này cậu nên đến dỗ anh đi thôi.

Tô Thần đứng ở đằng xa nhìn Trầm Dục đang ngồi dưới đất đào cát, ngán ngẩm lắc đầu một cái, đi tới ôm ngang người ta lên, hôn lên mặt cậu một cái thật là kêu.

Thái Từ Khôn lạnh nhạt nhìn hai người họ, trên đời này tại sao lại có loại người vô liêm sỉ nỡ ân ái trước mặt người khác như vậy!

Tô Thần không ngấm được ánh mắt ai oán của Thái Từ Khôn, nhanh chóng ôm người đi vào trong nhà.

"Chân tiểu Dục bị thương à?"

Trầm Dục – người bị gọi tên khẽ sửng sốt.

"Đâu có."

"Không bị thương sao lại phải bế đi?"

Trầm Dục: "..."

Đàn ông thất tình thực sự rất đáng sợ, anh ta chỉ đơn giản là kì thị tất cả những người có tình yêu ở trên thế giới này. Trầm Dục đột nhiên nghĩ rằng nếu như Thái Từ Khôn và Chu Chính Đình không về bên nhau, có khi nào anh ta lại muốn tiêu diệt hết tất cả những người có người yêu trên thế giới này không?
Tô Thần ôm Trầm Dục quay đầu lại, cười nói.

"Đương nhiên là vì tôi có người để bế rồi."

Trầm Dục: "Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì?"

Chính Đình, anh đang ở đâu? Tiểu Dục cần anh.

Chu Chính Đình quay về nhà sửa soạn hành lý, mua vé máy bay sớm nhất nhưng cũng phải đến trưa hôm sau mới đáp đến nơi.

Lúc Chu Chính Đình nhìn thấy Bánh Bao ở khách sạn, Thái Từ Khôn đang ngồi cách đó vài mét nhìn laptop suy nghĩ nghiên cứu gì đó.

Rõ ràng là nhiều việc mà vẫn còn chạy đến đây.

Sự xuất hiện của Chu Chính Đình làm Bánh Bao mừng rỡ khôn xiết, nhìn thấy anh từ đằng xa đã bước lớn bước nhỏ chạy đến.

Thái Từ Khôn nhìn bé con loạng choạng chạy đi, nhíu đôi lông mày định đứng dậy thì lại nhìn thấy Chu Chính Đình đang nhanh chân bước về phía Bánh Bao.

Bánh Bao ôm lấy chân Chu Chính Đình, gò má mềm mại nở một nụ cười rạng rỡ, âm thanh non nớt càng trở nên phấn khích.

"Daddy, daddy cũng đến, con và em rất nhớ người, em gái đi câu cá với chú Tô Thần rồi, biết người đến đây chắc chắn em sẽ rất vui."

Trái tim cậu mềm nhũn cả ra, cúi xuống ôm lấy con.

"Daddy nhớ Bánh Bao nên mới đến đây đó, mấy ngày hôm nay con có ngoan không?"

Bánh Bao tự hào ngẩng đầu.

"Rất ngoan đó, nhưng baba không ngoan, toàn cãi nhau với chú Tô Thần..."

"Daddy, người phải dạy dỗ baba đi thôi."

Chu Chính Đình vuốt ve mái tóc đen mềm của con, nở một nụ cười.

"Được, Bánh Bao đi tìm em chơi đi, daddy đi tìm baba con để nói chuyện."

Bánh Bao lúc lắc cái đầu, đang muốn chạy đi nhưng chợt nhớ ra chuyện gì, ngẩng đầu lên ngập ngừng nói với Chu Chính Đình.

"Daddy, người đừng hung dữ quá..."

Mặc dù có vẻ như baba đã gây chuyện, nhưng con vẫn rất thích baba...

Chu Chính Đình bật cười nói.

"Được, biết rồi, con cẩn thận một chút, đừng chạy nhanh quá."

Chu Chính Đình đứng thẳng dậy, nhìn về phía người đang nhìn màn hình máy tính, dường như không màng thế sự kia, cắn môi một hồi rồi mới bước tới.
Người kia vẫn không ngẩng đầu, có vẻ như đang rất chăm chú.

"Thái Từ Khôn, anh có bận không? Nếu không thì chúng ta nói chuyện một chút đi."

"Bận."

Anh ta không nhìn lên, trả lời đúng một chữ nhạt nhẽo.

Đầu ngón tay Chu Chính Đình hơi siết lại, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn cố gắng giữ nguyên.

"Bận thật sao?"

Giọng điệu của cậu cũng được coi là hòa nhã.

"Nếu thế thì để tôi mang con về là được rồi, anh mang hai đứa đến đây chơi đã mấy ngày, bây giờ bận rồi, để tôi mang hai đứa đi."

Nói xong cậu liền quay người đi.

Thái Từ Khôn trùng xuống, vài giây sau đã đứng dậy bắt lấy cổ tay Chu Chính Đình.

Chu Chính Đình bị ép dừng bước, quay đầu lại nhìn anh ta, nheo mắt cười nhạt.

"Thái tiên sinh, không phải anh đang rất bận sao? Làm gì vậy?"

"Bàn chuyện gì?"

Chu Chính Đình nhìn anh ta bây giờ kiệm chữ như vàng, thật không tưởng tượng ra anh ta đã làm gì để Tô Thần phải ra tay trước mặt Trầm Dục.

Thật đáng xấu hổ.

Buổi trưa hơi nóng, nhưng thiết kế của khách sạn rất lý tưởng, ngồi ở trong mái hiên mát mẻ lại có gió thổi, không nóng chút nào.

Thái Từ Khôn vô cảm nhìn một Chu Chính Đình ăn mặc đơn giản đứng trước mặt mình, lông mày nhíu lại.

Chu Chính Đình nghiêng đầu khẽ nói.

"Chẳng nhớ ra nữa."

Thái Từ Khôn tức giận nói.

"Chu Chính Đình!"

Chu Chính Đình nhấc cổ tay lên xem giờ.

"12 giờ rồi, đồ ăn trên máy bay dở quá, tôi còn chưa ăn sáng, đến giờ ăn trưa rồi, đói quá nên không nhớ ra được."

Nhìn vẻ bất cần đời của cậu, trong mắt còn lơ đãng hiện ra ý cười, giọng điệu của Thái Tù Khôn càng trởn nên lạnh lẽo.

"Em đùa tôi?"

Chu Chính Đình híp mắt cười.

"Người tôi bằng xương bằng thịt, lại bôn ba chạy từ Bắc Kinh đến Maldives, chẳng phải đói là phản ứng sinh lý bình thường hay sao?"

Thái Từ Khôn nghiêm mặt.

"Em có nói hay không?"

Chu Chính Đình không trả lời câu hỏi này mà lại tùy ý hỏi một câu khác.

"Tiểu Dục đâu?"

Thái Từ Khôn thờ ơ nói.

"Sủi Cảo bảo cậu ấy không chịu dậy, đưa em đi ăn cơm."

Xe chạy trên đường.

Khóe mắt của Chu Chính Đình lướt qua khung cảnh chớp nhoáng ngoài cửa xe rồi lại liếc nhìn tốc độ trên đồng hồ.

"Thái Từ Khôn, đi chậm một chút."

Có phải đàn ông lúc khó chịu thường thích phóng xe thật nhanh không?

Vì cậu biết bố mình cũng thế này.

Thái Từ Khôn không biểu cảm, thản nhiên nói.

"Đây là tốc độ tối thiểu ở đây."

Cậu không muốn gây chuyện ở đây, nếu là ở Bắc Kinh thì anh ta cũng chẳng chạy cái tốc độ này.

Chu Chính Đình bị Thái Từ Khôn chặn lại, cũng không vượt quá tốc độ cho phép, dù anh đoán anh ta cũng sắp chạm đến cái vạch đấy rồi.

Cuối cùng xe cũng dừng tại một nhà hàng Âu, Thái Từ Khôn đi tìm chỗ đỗ xe, còn Chu Chính Đình liền đứng ở bên cạnh nhìn. Sau khi đỗ xong, người kia nhanh chân bước về phía anh, ánh mắt rối bời.

Chu Chính Đình vừa định cười một cái thì người kia lên tiếng.

"Em là bố của hai đứa trẻ con vài tuổi rồi, ăn mặc thế này là định đóng giả sinh viên đại học à?"

Nụ cười chưa kịp nở đã tắt lịm, Chu Chính Đình dùng tay chải chải mái tóc ngắn của mình, sau đó ngẩng mặt lên cười.

"Thái tổng, tôi cũng chỉ trạc tuổi thực tập sinh đã tốt nghiệp đại học ở công ty anh thôi, mặc giống sinh viên đại họ cũng không tính là đóng giả đâu."

Chu Chính Đình nhìn khuôn mặt tuấn tú kia tối sầm lại, nói tiếp.

"Có phải là tâm trạng không tốt nên nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt?"

Không phải cố ý rời khỏi Bắc Kinh, chạy đi thật xa là để khiến cho bản thân cảm thấy dễ chịu hơn sao?

Tại sao vẫn bày ra bộ dáng như ai đó nợ anh ta mấy triệu lần vậy.

Thái Từ Khôn hững hờ nhìn cậu.

"Không phải."

Chu Chính Đình tìm một vị trí thích hợp, ngồi xuống cầm thực đơn nghiên cứu cẩn thận.

Thái Từ Khôn không thích cái bộ dạng dương dương tự đắc của cậu, cái dáng vẻ mà trong mắt chỉ có tấm thực đơn, trong lòng lại nhen nhóm lên vài ngọn lửa.

Chu Chính Đình gọi một phần bít tết, sau đó lại gọi thêm một món tráng miệng phù hợp với khẩu vị.

Còn Thái Từ Khôn chỉ chọn bừa một cái tên.

Anh ta nhìn người đối diện nghiên cứu xong cái thực đơn lại nghịch nghịch cái đồng hồ, nhạt nhòa nói.

"Em đến đây làm gì?"

Còn làm gì nữa? Tất nhiên là vì Bánh Bao với Sủi Cảo rồi!

Chu Chính Đình đặt tay lên đầu gối, tay còn lại chống cằm nhẹ nhàng nói.

"À, Tiểu Dục gọi điện cho tôi, nhờ tôi đưa anh về."

Thái Từ Khôn trầm xuống, như ý thức được điều gì, yết hầu thắt lại nhưng giọng nói lại bắt đầu trở nên thờ ơ.

"Đưa tôi về? Lấy tư cách gì để đưa tôi về?"

Chu Chính Đình lộ ra vẻ bất ngờ, đôi mắt mở tròn xoe như oan ức lắm.

"Anh không phải là bạn trai tôi hay sao?"

Anh không phải bạn trai tôi hay sao?

Lời này nói ra như chuyện đương nhiên, Thái Từ Khôn chằm chằm nhìn khuôn mặt mà mình vừa yêu vừa hận, cảm xúc cuộn trào trong ngực, lạnh nhạt hỏi ngược lại, khóe mắt toàn là giễu cợt.

"Tôi là bạn trai em? Nói ra lời này mà không ngại sao."

Chỉ là tìm cho con mình một người xứng chức bố mà thôi.

Chu Chính Đình lại mở to mắt.

"Là anh tự nói mà."

"Thái Từ Khôn, anh có còn là đàn ông không vậy? Anh xin tôi cho anh một cơ hội, hết ôm rồi hôn, nhưng cũng lại chính anh cãi nhau với tôi, tự mình tức giận, tự mình chạy đến đây, muốn chia tay tôi thì nói từ sớm đi, nói cho rõ ràng đi, hành hạ nhau như thế để làm gì? Tôi sẽ níu kéo anh sao?"

"Chu Chính Đình."

Như gầm ra ba chữ, phá tan bầu không khí yên tĩnh trong nhà hàng.

Ngay từ câu đầu tiên đã đánh thẳng vào lý trí của anh.

Chu Chính Đình ngồi thẳng dậy.

"Hung dữ làm gì, đừng có làm phiền những người khác."

"Tôi cãi nhau với em? tôi muốn chia tay em à?"

Thái Từ Khôn nhả từng chữ từng chữ ra ngoài, gắt gao nhìn Chu Chính Đình, câu cuối cùng còn nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi không phải là đàn ông?"

"Chẳng lẽ là do tôi chủ động cãi nhau với anh? Lẽ nào là tôi muốn chia tay anh?"

Chu Chính Đình thẳng thắn phản bác.

"Người không nói không rằng mà biến mất là anh."

Thái Từ Khôn mỉa mai.

"Bây giờ đối với em, tôi vẫn mang danh bạn trai cơ à?"

Dường như anh đã quên rằng quan hệ giữa hai người họ chính là như thế này.

Dù là do chính miệng nhau thừa nhận, nhưng cũng chẳng có ai từng lên tiếng nói chia tay.

Quá nửa bữa cơm, cả hai đều không chủ động nói chuyện.

Chu Chính Đình ăn xong món chính, lại chậm chạp cầm thìa ăn món tráng miệng, không nhìn Thái Từ Khôn lấy một cái, cứ tự mình ngồi ăn như thể món tráng miệng hôm nay ngon lắm.

Thái Từ Khôn cũng không mất phong độ đến mức ngồi giục cậu, mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn kiên nhẫn đợi Chu Chính Đình ăn xong, lau miệng xong thì mới gọi phục vụ thanh toán.

Thái Từ Khôn bình tĩnh chăm chú nhìn Chu Chính Đình cúi đầu uống nước, đôi môi đỏ căng, dường như nhìn thấy cả đầu lưỡi hồng nhạt, yết hầu chuyển động, anh nghiêng đầu rời tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

Thất thần đến nỗi khi người phục vụ báo giá được một lúc rồi mà anh vẫn mông lung không chú ý.

Chu Chính Đình nhíu mày nhìn anh, hắng giọng thấp tiếng.

"Thái Từ Khôn, anh đang thanh toán đấy."

Cậu lẩm bẩm trong đầu, Thái Từ Khôn không hẹp hòi đến mức này chứ?

Lúc này người kia mới tỉnh lại, khẽ liếc nhìn người phục vụ, lấy ví rút thẻ ngân hàng ra.

Chu Chính Đình cảm thấy hình như ánh mắt của anh ta có vấn đề, có mùi là lạ.

Lúc lái xe trở về, Chu Chính Đình suy nghĩ một chút về điều đó, đặt tay mình lên cánh tay Thái Từ Khôn.

Một giọng nói thô trầm lập tức vang lên.

"Đừng động vào tôi."

Âm thanh vô cùng đột ngột và thô bạo.

Chu Chính Đình ngẩn người rút tay mình lại.

Cậu nghĩ rằng mình đã bày tỏ ý định của mình một cách rất rõ ràng rồi.

_______

Chap sau ăn thịt ạ 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz