Trans Khon Dinh Xieng Xich
Sáng sớm, Thái Từ Khôn vừa mở mắt ra, bên cạnh đã không còn ai. Anh đột nhiên giật mình, trở nên tỉnh táo lại, sợ rằng đêm qua chỉ là một giấc mơ đẹp. Thái Từ Khôn đứng dậy đi xuống dưới nhà, nhìn thấy bóng dáng người mình tâm tâm niệm niệm yêu đang ở trong phòng bếp, bận qua bận lại.Nỗi bất an liền bay biến trong nháy mắt. Thái Từ Khôn mỉm cười đi tới, ôm lấy Chu Chính Đình từ đằng sau, vùi đầu vào hõm cổ , hít một hơi thật sâu hương vị trên người đối phương.Chu Chính Đình nhẹ giọng:
"Đã dậy rồi?""Ừm, em đang làm gì?""Làm bánh ngọt, lúc trước vết thương chưa lành, không thể ăn trứng gà, bây giờ vết thương lành rồi, làm đồ ăn ngon cho anh."Thái Từ Khôn đặt nhẹ môi lên cổ Chu Chính Đình: "Thật tốt."Chu Chính Đình lườm Thái Từ Khôn một cái:
"Dẻo miệng.""Chính Chính, về đây ở đi, anh muốn ở cùng một chỗ với em."Chu Chính Đình đặt dụng cụ trên tay xuống, khó khăn xoay người nhìn Thái Từ Khôn:
"Em..."Thái Từ Khôn cười cười, khẽ chạm vào tóc Chu Chính Đình:
"Anh biết em lo lắng điều gì, anh định bán chỗ này đi, chuẩn bị mua nhà gần khu của Thừa Thừa, phần trang trí đều cho em thiết kế."Chu Chính Đình ngơ ngác nhìn Thái Từ Khôn."Anh biết, nơi này có quá nhiều ký ức không đẹp, đặc biệt là căn phòng dưới đất kia. Sau khi bán chỗ này, anh sẽ cố gắng thu xếp cho Giai Kỳ, không có ý định cho cô ấy theo chúng ta đến nhà mới nữa. Chúng ta đến một nơi mới, bắt đầu một cuộc sống mới, được không?"Trong chốc lát, Chu Chính Đình không biết phải nói cái gì, chỉ có thể ôm Thái Từ Khôn một cái thật chặt. Người này đúng là nhìn thấu toàn bộ mọi ngóc ngách tâm tư suy nghĩ của Chu Chính Đình, hoàn toàn không cần nói một chữ nào cũng có thể chăm lo chu toàn mọi lo lắng của anh.Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Phạm Thừa Thừa.Có một người vừa bị đẩy ra khỏi ghế salon
Justin thở hồng hộc:
"Tôi mang cơm đến cho cậu, không phải là mang mình đến cho cậu ăn."Phạm Thừa Thừa ra sức dụ dỗ:
"Đừng tức giận, bảo bối, chẳng phải do anh nhìn thấy em liền không kìm lòng được à?""Lần đầu tôi đến đây mà cậu đã như vậy, sau này tôi không đến nữa."Phạm Thừa Thừa oán giận:
"Oa, số anh đúng là khổ, Thái Từ Khôn thì tốt rồi, không thèm đi làm, chỉ có anh ở đây đáng thương ngày ngày phải tăng ca, về đến nhà thì mệt muốn chết, không có thời gian ở bên em."Justin nhìn Phạm Thừa Thừa kêu gào, lại nghĩ nếu như mình không động viên cậu ấy, thì lại phải chạy đi làm phiền Thái Từ Khôn. Nghĩ đến đôi tình nhân kia khó khăn lắm mới hòa hảo được, cần chút thời gian ngọt ngào, rồi lại nhìn con cún hình người trước mặt mình đang tỏ vẻ đáng thương, rồi tiếp tục liếc mắt nhìn rèm cửa sổ đã đóng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, xem ra chỉ có thể hi sinh bản thân mình. Justin cởi áo khoác xuống, tức giận nói:
"Chỉ có lần này, không có lần sau."Phạm Thừa Thừa hài lòng nhào tới:
"Tuân lệnh."Buổi tối, Thái gia chuẩn bị một bàn thức ăn ngon chuẩn bị chiêu đãi Quý Nam.Phạm Thừa Thừa khó chịu ngồi vào bàn, Justin len lén đá cậu một cái, ngại ngùng bắt chuyện:
"Cảnh sát Quý, lần đầu chúng ta gặp mặt, tôi nghĩ anh cũng biết quan hệ của hai chúng tôi là gì. Phạm Thừa Thừa là người nhanh mồm nhanh miệng, có điều là hơi thiếu suy nghĩ, có chỗ nào không phải, anh đừng để trong lòng. Trước tiên tôi muốn mời anh một chén, mong anh bỏ quá những điều không phải."Nói xong liền ngẩng đầu uống cạn chén rượu trong tay.Quý Nam vỗ tay tán thưởng:
"Phạm Thừa Thừa, vị này nhà cậu đúng là cá tính, thế nào, có phải cậu cũng nên ra mặt một chút?""Người anh em, có gì bỏ qua giúp tôi."Nói xong, một chén rượu nữa lại cạn.Thái Từ Khôn: "Tính ra chúng ta cũng quen nhau đã được mấy năm, tôi cùng Phạm Thừa Thừa vì vụ án của Tiết Giai Kỳ mà làm phiền anh lâu nay, tôi cũng mời anh một chén, nhưng vết thương vừa lành, thực sự là tôi không thể uống rượu."Quý Nam khoát tay một cái:
"Đừng để ý cái này, nói đến tôi cũng xấu hổ, vụ án năm đó, điều tra thế nào cũng không nghĩ đến kết quả này, hai năm sau lại là do hai người điều tra được, tôi cũng nên tự phạt một chén.""Anh đừng nói như vậy, người phụ trách vụ án này cũng không phải chỉ có mình anh, pháp y pháp chứng cũng không điều tra ra điều gì, anh biết giải quyết thế nào."Lúc này, Chu Chính Đình vừa bận việc ở dưới bếp mới lên, bê món cuối cùng đặt vào bàn."Món cuối cùng bây giờ mới xong, mọi người mau nếm thử đi."Thái Từ Khôn đứng dậy giúp Chu Chính Đình tháo tạp dề đặt lên ghế:
"Không vội, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi.""Tôi chỉ làm có một món này thôi, còn lại đều là do người hầu làm."Chu Chính Đình vừa nói vừa ngồi xuống, không cẩn thận làm rơi tạp dề trên ghế xuống đất, đang muốn xoay người lại nhặt thì một bàn tay khác đã bắt được.Quý Nam cầm lấy tạp dề, muốn đưa cho Chu Chính Đình. Nhưng vừa ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, Quý Nam cứng đơ tại chỗ, trừng trừng nhìn Chu Chính Đình, tạp dề trong tay cũng chậm chạp không buông.Chu Chính Đình mỉm cười:
"Cảnh sát Quý, đã lâu không gặp."Quý Nam như vừa tỉnh dậy sau giấc mơ:
"A...Đúng, đã lâu không gặp."Justin ngồi ở phía đối diện, thu toàn bộ hai người vào trong tầm mắt:
"Cảnh sát Quý trước đây có quen Chính Đình sao?"Quý Nam không kịp phản ứng:
"À...Cứ xem như là quen đi, vì vụ án của Giai Kỳ mà anh Chu bị tôi tạm giam để thẩm vấn, có điều, khi đó cậu ấy nhìn như một học sinh, không ngờ hiện tại...thay đổi quá, có chút không nhận ra."Chu Chính Đình nghịch ngợm nói với Justin:
"Em không biết đâu, cảnh sát Quý lúc đó cực kỳ nghiêm khắc, cực kỳ đáng sợ, cả ngày mắng quát anh."Quý Nam ngại ngùng gãi đầu một cái:
"Này, đừng nói thế, lúc đó tôi một lòng một dạ tin cậu là hung thủ, thực sự xin lỗi, khi đó cậu lại tỏ vẻ vô cùng nhu nhược bất lực, lại ngây ngô, vì thế tôi cho rằng cậu lấy nó làm vũ khí, đều do tôi."Chu Chính Đình nhìn Quý Nam:
"Tôi đang nói đùa anh thôi, chuyện đã qua lâu rồi, tôi đã quên gần hết, anh đừng để trong lòng."Quý Nam ngơ ngác nhìn Chu Chính Đình, ánh mắt có chút gì đó rung động:
"Có thật không? Có điều, bây giờ cậu thay đổi nhiều rồi, trưởng thành hơn, đẹp hơn, có...có một sức hấp dẫn không thể nói."Chu Chính Đình chỉ biết lúng túng cười, cầm chén rượu lên, nhấp môi rồi lại đặt lên bàn.
Ánh mắt Thái Từ Khôn tối sầm, nằm chặt bàn tay Chu Chính Đình đặt trên mặt bàn."Món ăn cuối cùng này là rau cần xào thịt bò, món tôi thích nhất đấy, Chính Đình cố ý vào bếp tự tay làm. Món này chỉ có cậu ấy làm là ngon nhất, có mùi vị hạnh phúc thuộc về riêng hai chúng tôi. Hôm nay tôi đem món ăn mình thích nhất ra chia sẻ với mọi người, nhưng mà chỉ có một lần này thôi nhé, qua hôm nay mọi người có khả năng là không có cơ hội thưởng thức lại đâu, bởi vì sau này Chính Đình chỉ có thể nấu cho một người ăn thôi."Nói xong, Thái Từ Khôn mỉm cười sâu xa, nhìn về phía Quý Nam.Anh ta nhìn hai người nắm tay nhau thật chặt, cũng lúng túng cười đáp lại Thái Từ Khôn.Phạm Thừa Thừa tìm cách phá vỡ bầu không khí lúng túng này, hỏi:
"À...Từ Lệ, vẫn chưa tìm được à?"Đối phương không có chút phản ứng gì.
Phạm Thừa Thừa nhìn Quý Nam đang nhìn món ăn trước mặt như người mất hồn, lại gọi một tiếng:
"Quý Nam? Anh làm gì vậy?"Quý Nam dường như bây giờ mới tỉnh ra khỏi thế giới của riêng mình:
"Cái gì? À...Từ Lệ đúng không? Vẫn không tìm thấy. Chúng tôi đã trực ở nhà bà ta, cùng những chỗ bà ta có thể đi đến, ở đâu cũng có người giám sát 24/24. Tôi nghĩ là bà ta sẽ sớm sa lưới thôi."Thái Từ Khôn: "Tôi nghe nói, mấy ngày trước tử hình Nhạc Quốc Cường, bà ta cũng có đến, sao lúc đó lại không bắt bà ta lại?"Quý Nam thở dài:
"Lúc đó vẫn chưa có kết quả xét nghiêm DNA, tất cả chỉ là suy đoán, không đủ chứng cứ cho nên không thể bắt người."Thái Từ Khôn đặt đũa xuống."Quý Nam, anh nghĩ sao về chuyện này?""Rất rõ ràng, bà ta cảm thấy vì cậu điều tra vụ án này một lần nữa nên Nhạc Quốc Cường mới bị bắt, chỉ đơn giản là trả thù thôi. Giặc cướp gì cũng chỉ là giúp bà ta thực hiện việc này, đến quán café phá đồ, cướp tiền, tạo ra một vụ cướp chỉ để che đậy mục đích chính."Phạm Thừa Thừa: "Bà ta không biết chồng mình đã làm những gì à? Vì sao lại bị bắt bà ta hoàn toàn không biết sao?"Quý Nam: "Cho dù đã từng không biết, thì sau khi bị bắt cũng sẽ biết. Nhưng biết là một chuyện, có chịu tiếp thu hay không lại là một chuyện khác. Có thể bà ta cảm thấy chính Thái Từ Khôn là lí do làm bà ta mất chồng."Phạm Thừa Thừa lắc đầu:
"Aish, đúng là đau đầu."Thái Từ Khôn thở dài:
"Quý Nam, chuyện này còn phải làm phiền cậu nhiều."Quý Nam vung vung tay:
"Này, đều là anh em, không cần nói như vậy."Thái Từ Khôn mỉm cười:
"Có thật không? Cậu đúng là anh em tốt của tôi rồi."Quý Nam lúng túng ngẩng đầu:
"Đương nhiên...... Đương nhiên"____________Chắc drop truyện quá 🙂 Tự nhủ với bản thân sắp ngược rồi cố lên =)))))))
"Đã dậy rồi?""Ừm, em đang làm gì?""Làm bánh ngọt, lúc trước vết thương chưa lành, không thể ăn trứng gà, bây giờ vết thương lành rồi, làm đồ ăn ngon cho anh."Thái Từ Khôn đặt nhẹ môi lên cổ Chu Chính Đình: "Thật tốt."Chu Chính Đình lườm Thái Từ Khôn một cái:
"Dẻo miệng.""Chính Chính, về đây ở đi, anh muốn ở cùng một chỗ với em."Chu Chính Đình đặt dụng cụ trên tay xuống, khó khăn xoay người nhìn Thái Từ Khôn:
"Em..."Thái Từ Khôn cười cười, khẽ chạm vào tóc Chu Chính Đình:
"Anh biết em lo lắng điều gì, anh định bán chỗ này đi, chuẩn bị mua nhà gần khu của Thừa Thừa, phần trang trí đều cho em thiết kế."Chu Chính Đình ngơ ngác nhìn Thái Từ Khôn."Anh biết, nơi này có quá nhiều ký ức không đẹp, đặc biệt là căn phòng dưới đất kia. Sau khi bán chỗ này, anh sẽ cố gắng thu xếp cho Giai Kỳ, không có ý định cho cô ấy theo chúng ta đến nhà mới nữa. Chúng ta đến một nơi mới, bắt đầu một cuộc sống mới, được không?"Trong chốc lát, Chu Chính Đình không biết phải nói cái gì, chỉ có thể ôm Thái Từ Khôn một cái thật chặt. Người này đúng là nhìn thấu toàn bộ mọi ngóc ngách tâm tư suy nghĩ của Chu Chính Đình, hoàn toàn không cần nói một chữ nào cũng có thể chăm lo chu toàn mọi lo lắng của anh.Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Phạm Thừa Thừa.Có một người vừa bị đẩy ra khỏi ghế salon
Justin thở hồng hộc:
"Tôi mang cơm đến cho cậu, không phải là mang mình đến cho cậu ăn."Phạm Thừa Thừa ra sức dụ dỗ:
"Đừng tức giận, bảo bối, chẳng phải do anh nhìn thấy em liền không kìm lòng được à?""Lần đầu tôi đến đây mà cậu đã như vậy, sau này tôi không đến nữa."Phạm Thừa Thừa oán giận:
"Oa, số anh đúng là khổ, Thái Từ Khôn thì tốt rồi, không thèm đi làm, chỉ có anh ở đây đáng thương ngày ngày phải tăng ca, về đến nhà thì mệt muốn chết, không có thời gian ở bên em."Justin nhìn Phạm Thừa Thừa kêu gào, lại nghĩ nếu như mình không động viên cậu ấy, thì lại phải chạy đi làm phiền Thái Từ Khôn. Nghĩ đến đôi tình nhân kia khó khăn lắm mới hòa hảo được, cần chút thời gian ngọt ngào, rồi lại nhìn con cún hình người trước mặt mình đang tỏ vẻ đáng thương, rồi tiếp tục liếc mắt nhìn rèm cửa sổ đã đóng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, xem ra chỉ có thể hi sinh bản thân mình. Justin cởi áo khoác xuống, tức giận nói:
"Chỉ có lần này, không có lần sau."Phạm Thừa Thừa hài lòng nhào tới:
"Tuân lệnh."Buổi tối, Thái gia chuẩn bị một bàn thức ăn ngon chuẩn bị chiêu đãi Quý Nam.Phạm Thừa Thừa khó chịu ngồi vào bàn, Justin len lén đá cậu một cái, ngại ngùng bắt chuyện:
"Cảnh sát Quý, lần đầu chúng ta gặp mặt, tôi nghĩ anh cũng biết quan hệ của hai chúng tôi là gì. Phạm Thừa Thừa là người nhanh mồm nhanh miệng, có điều là hơi thiếu suy nghĩ, có chỗ nào không phải, anh đừng để trong lòng. Trước tiên tôi muốn mời anh một chén, mong anh bỏ quá những điều không phải."Nói xong liền ngẩng đầu uống cạn chén rượu trong tay.Quý Nam vỗ tay tán thưởng:
"Phạm Thừa Thừa, vị này nhà cậu đúng là cá tính, thế nào, có phải cậu cũng nên ra mặt một chút?""Người anh em, có gì bỏ qua giúp tôi."Nói xong, một chén rượu nữa lại cạn.Thái Từ Khôn: "Tính ra chúng ta cũng quen nhau đã được mấy năm, tôi cùng Phạm Thừa Thừa vì vụ án của Tiết Giai Kỳ mà làm phiền anh lâu nay, tôi cũng mời anh một chén, nhưng vết thương vừa lành, thực sự là tôi không thể uống rượu."Quý Nam khoát tay một cái:
"Đừng để ý cái này, nói đến tôi cũng xấu hổ, vụ án năm đó, điều tra thế nào cũng không nghĩ đến kết quả này, hai năm sau lại là do hai người điều tra được, tôi cũng nên tự phạt một chén.""Anh đừng nói như vậy, người phụ trách vụ án này cũng không phải chỉ có mình anh, pháp y pháp chứng cũng không điều tra ra điều gì, anh biết giải quyết thế nào."Lúc này, Chu Chính Đình vừa bận việc ở dưới bếp mới lên, bê món cuối cùng đặt vào bàn."Món cuối cùng bây giờ mới xong, mọi người mau nếm thử đi."Thái Từ Khôn đứng dậy giúp Chu Chính Đình tháo tạp dề đặt lên ghế:
"Không vội, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi.""Tôi chỉ làm có một món này thôi, còn lại đều là do người hầu làm."Chu Chính Đình vừa nói vừa ngồi xuống, không cẩn thận làm rơi tạp dề trên ghế xuống đất, đang muốn xoay người lại nhặt thì một bàn tay khác đã bắt được.Quý Nam cầm lấy tạp dề, muốn đưa cho Chu Chính Đình. Nhưng vừa ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, Quý Nam cứng đơ tại chỗ, trừng trừng nhìn Chu Chính Đình, tạp dề trong tay cũng chậm chạp không buông.Chu Chính Đình mỉm cười:
"Cảnh sát Quý, đã lâu không gặp."Quý Nam như vừa tỉnh dậy sau giấc mơ:
"A...Đúng, đã lâu không gặp."Justin ngồi ở phía đối diện, thu toàn bộ hai người vào trong tầm mắt:
"Cảnh sát Quý trước đây có quen Chính Đình sao?"Quý Nam không kịp phản ứng:
"À...Cứ xem như là quen đi, vì vụ án của Giai Kỳ mà anh Chu bị tôi tạm giam để thẩm vấn, có điều, khi đó cậu ấy nhìn như một học sinh, không ngờ hiện tại...thay đổi quá, có chút không nhận ra."Chu Chính Đình nghịch ngợm nói với Justin:
"Em không biết đâu, cảnh sát Quý lúc đó cực kỳ nghiêm khắc, cực kỳ đáng sợ, cả ngày mắng quát anh."Quý Nam ngại ngùng gãi đầu một cái:
"Này, đừng nói thế, lúc đó tôi một lòng một dạ tin cậu là hung thủ, thực sự xin lỗi, khi đó cậu lại tỏ vẻ vô cùng nhu nhược bất lực, lại ngây ngô, vì thế tôi cho rằng cậu lấy nó làm vũ khí, đều do tôi."Chu Chính Đình nhìn Quý Nam:
"Tôi đang nói đùa anh thôi, chuyện đã qua lâu rồi, tôi đã quên gần hết, anh đừng để trong lòng."Quý Nam ngơ ngác nhìn Chu Chính Đình, ánh mắt có chút gì đó rung động:
"Có thật không? Có điều, bây giờ cậu thay đổi nhiều rồi, trưởng thành hơn, đẹp hơn, có...có một sức hấp dẫn không thể nói."Chu Chính Đình chỉ biết lúng túng cười, cầm chén rượu lên, nhấp môi rồi lại đặt lên bàn.
Ánh mắt Thái Từ Khôn tối sầm, nằm chặt bàn tay Chu Chính Đình đặt trên mặt bàn."Món ăn cuối cùng này là rau cần xào thịt bò, món tôi thích nhất đấy, Chính Đình cố ý vào bếp tự tay làm. Món này chỉ có cậu ấy làm là ngon nhất, có mùi vị hạnh phúc thuộc về riêng hai chúng tôi. Hôm nay tôi đem món ăn mình thích nhất ra chia sẻ với mọi người, nhưng mà chỉ có một lần này thôi nhé, qua hôm nay mọi người có khả năng là không có cơ hội thưởng thức lại đâu, bởi vì sau này Chính Đình chỉ có thể nấu cho một người ăn thôi."Nói xong, Thái Từ Khôn mỉm cười sâu xa, nhìn về phía Quý Nam.Anh ta nhìn hai người nắm tay nhau thật chặt, cũng lúng túng cười đáp lại Thái Từ Khôn.Phạm Thừa Thừa tìm cách phá vỡ bầu không khí lúng túng này, hỏi:
"À...Từ Lệ, vẫn chưa tìm được à?"Đối phương không có chút phản ứng gì.
Phạm Thừa Thừa nhìn Quý Nam đang nhìn món ăn trước mặt như người mất hồn, lại gọi một tiếng:
"Quý Nam? Anh làm gì vậy?"Quý Nam dường như bây giờ mới tỉnh ra khỏi thế giới của riêng mình:
"Cái gì? À...Từ Lệ đúng không? Vẫn không tìm thấy. Chúng tôi đã trực ở nhà bà ta, cùng những chỗ bà ta có thể đi đến, ở đâu cũng có người giám sát 24/24. Tôi nghĩ là bà ta sẽ sớm sa lưới thôi."Thái Từ Khôn: "Tôi nghe nói, mấy ngày trước tử hình Nhạc Quốc Cường, bà ta cũng có đến, sao lúc đó lại không bắt bà ta lại?"Quý Nam thở dài:
"Lúc đó vẫn chưa có kết quả xét nghiêm DNA, tất cả chỉ là suy đoán, không đủ chứng cứ cho nên không thể bắt người."Thái Từ Khôn đặt đũa xuống."Quý Nam, anh nghĩ sao về chuyện này?""Rất rõ ràng, bà ta cảm thấy vì cậu điều tra vụ án này một lần nữa nên Nhạc Quốc Cường mới bị bắt, chỉ đơn giản là trả thù thôi. Giặc cướp gì cũng chỉ là giúp bà ta thực hiện việc này, đến quán café phá đồ, cướp tiền, tạo ra một vụ cướp chỉ để che đậy mục đích chính."Phạm Thừa Thừa: "Bà ta không biết chồng mình đã làm những gì à? Vì sao lại bị bắt bà ta hoàn toàn không biết sao?"Quý Nam: "Cho dù đã từng không biết, thì sau khi bị bắt cũng sẽ biết. Nhưng biết là một chuyện, có chịu tiếp thu hay không lại là một chuyện khác. Có thể bà ta cảm thấy chính Thái Từ Khôn là lí do làm bà ta mất chồng."Phạm Thừa Thừa lắc đầu:
"Aish, đúng là đau đầu."Thái Từ Khôn thở dài:
"Quý Nam, chuyện này còn phải làm phiền cậu nhiều."Quý Nam vung vung tay:
"Này, đều là anh em, không cần nói như vậy."Thái Từ Khôn mỉm cười:
"Có thật không? Cậu đúng là anh em tốt của tôi rồi."Quý Nam lúng túng ngẩng đầu:
"Đương nhiên...... Đương nhiên"____________Chắc drop truyện quá 🙂 Tự nhủ với bản thân sắp ngược rồi cố lên =)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz