Trans Jaesahi Lieu
"Anh bình tĩnh nghe em nói nè. Anh Asahi có tin vào chuyện luân hồi, hồi sinh hay chuyển kiếp đại loại thế không?" Asahi tròn mắt nhìn Doyoung. Mình có không? Đó giờ vấn đề khó tin ấy còn không xuất hiện trong tư tưởng của mình nữa cơ mà. "Em cho rằng những giấc mơ mà anh thấy chính là kiếp trước của hai người." Cậu em trai hào hứng giải thích cho anh mình hiểu. Asahi cuối cùng cũng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, thầm nghĩ có quá nhiều thứ khiến mình bận tâm rồi.
Liệu rằng hai người ấy có phải là mình và Jaehyuk?
Asahi bật cười, lắc đầu tỏ vẻ không tin tưởng "Ể, trên đời này làm gì có nhiều chuyện quái quỷ thế đâu em?" Doyoung xấu hổ nhìn anh "Em không biết mấy cái anh mơ hay nghĩ trong đầu là gì đâu nhưng mà chúc anh may mắn trong việc giải mã nó nha, ha ha."
Asahi gật đầu cảm ơn cậu đã cất công chịu khó khai sáng cho anh và tiếp tục ngồi chờ Jaehyuk đến.
Jaehyuk bước nhanh đến trạm xe buýt và bắt gặp thấy cậu bạn nhỏ trông có vẻ không quan tâm đến sự đời. Mặc dù chỗ cậu ngồi hơi khuất nhưng không sao anh vẫn nhận ra cậu.
Anh đến với em rồi đây Hi-kun
Anh tiến tới gần chỗ Asahi đang ngồi, vẫn nụ cười ấm áp ấy, chìa tay ra trước mặt cậu "Chúng ta đi thôi nào." Cậu nhìn chằm chằm nó một hồi rồi mới chấp nhận đặt tay mình lên tay Jaehyuk. Cả hai chào tạm biệt Doyoung trước khi leo lên xe buýt.
"Bây giờ tụi mình sẽ đi đâu đây?" Tuy bên ngoài trông Asahi thờ ơ vậy thôi chứ bên trong tim cậu muốn nổ tung bởi vì khoảng cách giữa hai người bây giờ phải gọi là bằng không. "Ưm hay là đến nhà của anh đi. Em thấy như vậy có ổn không?" Như một cú chí mạng, tim cậu bây giờ đã nổ luôn rồi, mặt cậu đỏ như quả cà chua chín, khó khăn lên tiếng "Cũng được."
Người ngồi bên cạnh thấy cậu lúng túng thầm cười vui vẻ một tiếng.Vì sống có một mình nên căn hộ của Jaehyuk trông rất đơn giản, tường tông trắng chủ đạo, nội thất bằng gỗ nâu được sắp xếp gọn gàng, điểm thêm vài chậu cây xanh tạo cảm giác mát mẻ. Asahi thật sự thích nơi này. Jaehyuk đặt cái ghế nhỏ gần chỗ mấy chậu cây "Em xem anh ngồi ở đây có được không?" Asahi đang bận rộn lấy hoạ cụ ra nhưng vẫn không quên giơ ngón tay cái với anh "Trông ổn đấy ạ."
Dù phải giữ nguyên tư thế suốt mấy giờ đồng hồ nhưng anh chẳng hề biết mệt là gì. Bởi vì Jaehyuk có thể thoải mái ngắm nhìn tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ mang tên Asahi với lí do chính đáng. Mi amor, em vẫn luôn xinh đẹp như ngày đầu gặp gỡ.
Asahi mất khoảng hai ba tiếng cho bức chân dung này, giờ đây chỉ cần tô thêm một vài chi tiết nữa là hoàn thành. "Anh có thể xem được không?" Jaehyuk chầm chậm hướng về phía Asahi, đợi sự đồng ý từ cậu. "Hừm." Cậu tháo chiếc tạp dề lấm lem màu sắc, ra hiệu cho anh đến.
Jaehyuk đặt một tay lên giá vẽ, tay còn lại để trên thân ghế Asahi đang ngồi. Asahi bận rộn loay hoay thu dọn đồ đạc mà không biết rằng người kế bên đang chăm chú nhìn cậu. Mãi cho đến khi cậu vô tình đụng phải anh, cơ thể chợt run lên khi bắt được hơi thở bên tai cậu.
Asahi cảm nhận môi Jaehyuk nhẹ nhàng chạm vào môi cậu, cậu bàng hoàng mở to đôi mắt trước khi tiếp nhận và đáp trả lại nụ hôn. Cậu cứ ngỡ như mình đã từng hôn anh trước đó, cảm giác thân thương đến quen thuộc lại ùa về bao trùm lấy anh và cậu. Asahi không thể tiếp tục nên chủ động tách ra trước.
Hai người trao nhau ánh mắt khao khát như muốn chiếm lấy đối phương trước khi Asahi bật dậy, không dám đối mặt mà quay lưng về phía Jaehyuk. "Tôi... tôi sẽ vẽ nốt những chi tiết còn lại, chậm nhất là thứ hai bức tranh được gửi tới tay anh." Vừa dứt lời cậu chạy một mạch ra cửa tựa như đang tìm lối thoát cho bản thân mình. Jaehyuk đưa tay che khuất mặt, thất vọng thở dài.
Có lẽ anh đã sai khi quá vội vàng hành xử như thế? Anh cứ ngỡ em đã biết chuyện của chúng mình Hi-kun à.
Trong khi đó, trên giường có một người đang vật lộn với chính bản thân mình. Mặt cậu đỏ bừng, miệng không ngừng lẩm ba lẩm bẩm Không thể tin được mình đã hôn anh ấy! Mình đã hôn người mình thích! Người mình thích đã chủ động hôn mình! Cậu ngồi thẳng người, tự lấy hai tay vỗ vỗ lên mặt. Cậu không khỏi cau mày nghĩ đến sự việc ban nãy, Jaehyuk chắc hẳn đã bị mình làm cho bối rối một phen khi chạy đi mà không chào lấy một câu nào. Mong anh ấy hiểu mà tha thứ cho sự đường đột này.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ đầy tội lỗi của Asahi. Màn hình hiển thị người gọi đến là mẹ cậu. "Mm, mẹ gọi con có việc gì không ạ?"
"Con trai của mẹ, con sẽ về nhà chứ?"
"Dạ tất nhiên là có ạ, tuần sau trường con bắt đầu bước vào kì nghỉ rồi. Về tới con sẽ gọi mẹ ra đón nhé."
"Được thôi con yêu. Đừng để bị thương đấy nhé."
"Dạ con biết rồi, con cảm ơn mẹ."
Asahi cúp máy, buông một tiếng thở dài Mình phải làm sao đây?
Jaehyuk tựa người bên dưới gốc liễu có tuổi đời trên trăm năm, tay anh vô thức lướt trên màn hình điện thoại. Hôm nay là ngày 17, chính thức tròn một tuần xảy ra sự việc không nằm trong dự đoán ấy. "Asahi vẫn không chịu trả lời tin nhắn của mình, em đang ở đâu thế?" Anh ngó nghiêng xung quanh thì lọt vào tầm mắt là bóng dáng của Yoshi đang tiến lại gần "Jaehyuk à!"
"Có chuyện gì tìm em sao?" Yoshi đưa cho anh chiếc túi vải, trong đó mang bức chân dung mà Asahi đã vẽ. "Asahi bảo anh đưa nó cho em vì em ấy đồng ý với mẹ trở về Nhật rồi." Jaehyuk nhăn mặt nhưng rất nhanh che giấu bằng một nụ cười gượng gạo và không quên gửi lời cảm ơn đến Yoshi.
Đợi Yoshi rời khỏi, anh ngước mặt lên nhìn bầu trời phía xa xa thầm phát ra một tiếng thở dài. Thời tiết hôm nay thật ấm thật đẹp nhưng sao tim mình lại cảm thấy trống vắng và lạnh lẽo thế này.
Vẫn không khác gì quá khứ đau thương ấy. Em vẫn chọn cách bước khỏi cuộc đời anh Hi-kun à.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz