ZingTruyen.Xyz

Trans Hoan Van Hien Xuyen Ve Thoi Trung Hoc Cua Ban Trai

Chuyển thể :Gray

//

"Tôi thích cậu ấy"

/

"Anh ấy....tớ không muốn thích Lưu Diệu Văn nữa đâu"

Tống Á Hiên vừa dứt lời thì càng khóc dữ tợn hơn, nước mắt lần lượt như ngọc rơi xuống, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy bờ vai đau nhói khi bị nước mắt rơi trúng.

Hạ Tuấn Lâm thấy ngực đau theo, vỗ nhẹ lưng của người đó trong vòng tay của mình, xoa nhẹ đầu để cậu khóc, nấc lên, tiếp tục thuyết phục, "Đừng khóc, đừng khóc nữa mà, Lưu Diệu Văn từ chối cậu là mất mát của tên đó. "

Tống Á Hiên thoát khỏi vòng tay của Hạ Tuấn Lâm, dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt, nặng nề giọng mũi, "Cậu ấy không từ chối, tớ còn chưa tỏ tình."

"Không tỏ tình?"

Tống Á Hiên chậm rãi gật đầu, đôi mắt ướt át vừa nhìn thấy Lưu Diệu Văn và Cố Tử Ngôn cũng quay lại cách đó không xa, cậu chỉ vào hai bóng người ở đó và nói: "Họ yêu nhau rồi."

Vì vậy, Hạ Tuấn Lâm đã mất một phút để nhìn rõ họ, hai phút để suy nghĩ về những lời vừa rồi, và ba phút để chấp nhận thực tế. Y mở miệng, nhưng chỉ thốt ra từ "Mọe nó", cố gắng kìm nén ý muốn đánh Lưu Diệu Văn, kéo Tống Á Hiên thu dọn đồ đạc của mình để tránh cho cậu cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Lưu Diệu Văn.

Trên đường đi cắm trại về nhà, Tống Á Hiên đã bị trì hoãn một lúc trong nhà vệ sinh, cậu lên xe, thấy họ ngồi ở vị trí cũ như lúc họ đến, chỉ còn lại Lưu Diệu Văn với một chiếc ghế trống.

Tống Á Hiên mím miệng, bắt gặp ánh mắt sáng ngời của Lưu Diệu Văn liền nhanh chóng rời đi, đi thẳng đến chỗ của Tường Lâm.

Cậu tách hai người họ ra một khoảng cách, đặt mông trực tiếp vào giữa hai người họ, Hạ Tuấn Lâm bị ép chặt vào cửa sổ, hầu hết cặp mông của Nghiêm Hạo Tường rơi vào khoảng trống.

Tống Á Hiên phớt lờ ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường, nâng chân mình lên một cách duyên dáng, rồi từ từ dựa vào ghế ngồi nghe giai điệu được phát trên điện thoại.

Nghiêm Hạo Tường ánh mắt tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi ở bên tai Tống Á Hiên nhẹ giọng hỏi: "Tống Á Hiên, ông có phép lịch sự tối hiểu không?"

Tống Á Hiên không nói chuyện, tiếp tục nhàn nhạt liếc mắt nhìn bài hát.

Nghiêm Hạo Tường ra sức rủa trong lòng , vì tâm trạng không tốt của Tống Á Hiên mà anh tạm thời phải rời xa tình yêu của mình. Anh liếc nhìn Hạ Tuấn Lâm với vẻ tội nghiệp, miễn cưỡng bước đến bên Lưu Diệu Văn.

Cả bốn người đều đờ đẫn trên đường đi. Tống Á Hiên luôn nhắm mắt đeo tai nghe vào, người khác không biết trong tai nghe có bài hát hay không. Hạ Tuấn Lâm sợ rằng lúc này an ủi Tống Á Hiên sẽ phản tác dụng, cho nên y chỉ có thể lo lắng nhìn từ bên cạnh. Ở đây, Nghiêm Hạo Tường giận dữ nhìn Lưu Diệu Văn vì couple Văn Hiên mà đã làm xáo trộn thế giới của anh và Hạ Tuấn Lâm. Lưu Diệu Văn dán mắt vào cửa sổ, không ai biết anh đang nghĩ gì.

/

Vào ngày thứ hai, Lưu Diệu Văn đến bàn Tống Á Hiên sau giờ học. Tống Á Hiên liếc nhìn người đó và nhe răng cười, dường như cậu đã hoàn toàn giải tỏa được sự buồn chán của ngày hôm qua.

Tống Á Hiên hơi ngẩng đầu, cây bút máy màu đen đều đặn xoay chuyển trên ngón tay mảnh khảnh, cậu nhẹ cười nói: "Sao cậu lại ở đây?"

Lưu Diệu Văn rũ mắt xuống, khẽ cau mày nói: "Tôi muốn ... giải thích chuyện xảy ra ngày hôm qua."

"Cậu lại đi giải thích với những người bạn học bình thường về mối quan hệ của hai người sao? Tớ phải đi vệ sinh đây nếu cậu không còn việc khác để nói." Sau khi Tống Á Hiên nói xong, cậu lướt qua Lưu Diệu Văn, bước ra khỏi cửa, không cho anh ta cơ hội đáp trả.

Mấy tiết sau cũng vậy thôi, phải nói là càn khôn xoay chuyển, lúc trước Lưu Diệu Văn cố tình tránh Tống Á Hiên, nhưng bây giờ thì hoàn toàn đảo ngược. Bởi vậy, thế giới mà sẽ có crush của bạn crush lại bạn thôi, quan trọng bạn phải xinh như Tống Á Hiên và đẹp trai như Lưu Diệu Văn.

Khi tan học, Lưu Diệu Văn thu dọn đồ đạc sớm, lại đến bàn của Tống Á Hiên sau khi "tiết học" của giáo viên kết thúc, anh chớp đôi mắt cún xinh đẹp, thấp giọng cầu xin, "Tôi sẽ cõng cậu về nhà."

Tống Á Hiên cười vui vẻ, cậu lắc đầu, chỉ vào chân nói: "Đã khỏi hẳn rồi, dù là đường về nhà cũng không có vấn đề gì."

Tống Á Hiên dường như kiên quyết không về nhà với Lưu Diệu Văn, cậu đi ra ngoài sau khi thu dọn cặp sách, không quan tâm đến Lưu Diệu Văn đang đợi ở đó.

Thấy vậy, Lưu Diệu Văn vội vàng tiến lên siết chặt cổ tay mảnh khảnh của Tống Á Hiên, con ngươi sáng ngời ẩn chứa vẻ bất an, đôi mắt hơi rũ xuống, giọng nói trầm mặc, "Cậu đi đâu vậy? Không phải đi gặp mèo con sao? Chúng ta cùng đi thôi." quay đầu lại giọng mang âm lượng cao hơn "Đi"

Tống Á Hiên gỡ cổ tay mình ra, không nhìn lại, "Nhưng tớ hôm nay không có thời gian. Khi nào có thời gian sẽ đi xem."

Một giọng nói nhẹ nhàng thuần khiết đột nhiên vang lên ngoài cửa "Á Hiên", hai người đang quanh co lần lượt ngẩng đầu nhìn.

Người đến mặc áo trắng đứng dưới ánh hoàng hôn ấm áp. Khuôn mặt trắng nõn mịn màng lộ ra vẻ dịu dàng như ngọc cổ, dáng người cao ráo, đường nét thanh tú, cả người đều là xanh tươi, nhẹ nhàng tao nhã.

Tống Á Hiên nhìn thấy người tới, hơi nâng cằm vẫy vẫy tay với người đó. Đứng sau Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn không thể nhìn rõ mặt, nhưng gò má nhô cao vẫn khiến Lưu Diệu Văn cảm thấy chói mắt và khó chịu.

Tống Á Hiên vội vàng chạy về phía chàng trai, hai người nhìn nhau cười, cùng nhau đi vào ánh chiều tà.

Ánh sáng trong mắt Lưu Diệu Văn hoàn toàn mờ đi cùng với sự biến mất của hai bóng người, anh muốn tiến tới hỏi Tống Á Hiên đó là ai và tại sao cậu lại bỏ mình để theo anh ta, nhưng anh lại thấy rằng dường như anh không còn đủ tư cách.

U sầu, chán nản, buồn phiền, chán nản, tất cả những cảm xúc tiêu cực trộn lẫn vào nhau, Lưu Diệu Văn cảm thấy rất hụt hẫng trong lòng. Anh kéo chặt dây đeo một bên vai, lơ đễnh bước đi trên đường với đầu cúi xuống.

Suy nghĩ của anh cứ thế trôi đi anh không quan tâm mình đã đi đâu, vô tình đến sân bóng rổ, không nghe thấy tiếng ai lớn tiếng gọi, anh chỉ biết tiến về phía trước.

Lúc này, Lưu Diệu Văn đột nhiên có sức nặng đè lên vai, còn tưởng rằng chính là Tống Á Hiên đến, tim đập nhanh hơn, tay đổ mồ hôi. Anh lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vẻ mặt càng ngày càng muốn ăn đòn của Nghiêm Hạo Tường.

Lưu Diệu Văn chỉ cảm thấy trái tim cuối cùng đã được nếm trải vị ngọt của mình lại một lần nữa ngâm mình trong biển sâu lạnh lẽo. Anh phớt lờ Nghiêm Hạo Tường, quay đầu lại với vẻ thất vọng.

"Cậu sao vậy? Hình như nhìn thấy anh đây thất vọng lắm. Cậu thậm chí còn không nghe thấy ai gọi mình à." Nghiêm Hạo Tường lắc vai Lưu Diệu Văn, hỏi.

Lưu Diệu Văn hơi quay sang bên cạnh để thoát khỏi bàn tay mà Nghiêm Hạo Tường đang khoác lên vai mình, sắc mặt anh tuấn nhàn nhạt, mất hứng nói: "Không có chuyện gì, tôi về đây."

"Đừng đi bây giờ, Ngài có thể cho thần hỏi một chuyện được không." Nghiêm Hạo Tường túm lấy Lưu Diệu Văn, đặt tay lên vai anh một lần nữa.

"Có chuyện gì?"

"Rốt cuộc ông có thích Tống Á Hiên không?"

Lưu Diệu Văn cảm thấy thắt chặt, sau đó anh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, trả lời một cách chắc chắn mà không cần suy nghĩ, "Tôi thích cậu ấy!"

"Tại sao ông lại làm chuyện đó?" Nghiêm Hạo Tường dùng búa tay đập anh một cái thật nặng, than rằng sắt không bằng thép, "Vì sao ông đã thích cậu ấy, rồi lại giả vờ không biết cậu ấy cũng thích ông?"

Lưu Diệu Văn chậm rãi cúi đầu, đôi môi hồng hé mở, dừng lại một lúc lâu mới nói: "Tôi không muốn phá hoại tương lai của cậu ấy. Tôi không thể giải thích hết với cậu. Theo quá khứ, em ấy chỉ có thể lấy chuyên ngành C, nhưng bây giờ em ấy cố gắng học tập. Đột nhiên nó thay đổi. Nếu em ấy không bị phân tâm và học tập chăm chỉ, chắc chắn sẽ có thể thi chuyên ngành A. "

Nghiêm Hạo Tường liếc lên liếc xuống Lưu Diệu Vănvới đôi mắt đầy nghi ngờ, hỏi một cách kỳ lạ, "Cậu, cậu đang nói gì vậy?"

Lưu Diệu Văn mặc kệ, tiếp tục nói: "Nếu em ấy cùng tôi quan hệ yêu đương, quá khứ lại tiếp diễn chỉ có thể thi lấy bằng C, sau này làm giáo viên nhỏ ở trường tư thục, em ấy không thể vui vẻ. Nhưng hiện tại em ấy có thể có một cuộc sống tốt hơn sau khi lấy bằng A. "

"Khoan đã, tại sao ông lại chắc chắn cậu ta sẽ không vui vẻ?"

"Tôi ..." Lưu Diệu Văn bị Nghiêm Hạo Tường ngắt lời trước khi anh nói xong, "Dù sao, cũng không thể bỏ qua cơ hội quý giá lúc này, vì muốn bảo vệ, sợ em ấy bị tổn thương tôi mới xuất hiện bên cạnh em ấy."

//

- TBC

Lời tác giả:

Giải thích thêm, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đều bị điểm kém khi họ còn đi học, chính thế cả hai đều thi vào các trường đại học không tốt lắm. Sau đó, Tống Á Hiên trở thành một giáo viên, cậu ấy đã dạy trong một trường không quá nổi nên cuộc sống khá giả.

Các giải thích khác sẽ được viết ở chap sau.

/

Spoil:

"Meo meo?" Gungun liếm mặt Lưu Diệu Văn.

"Em ấy có người bảo vệ rồi, mày không phải lo lắng"

"Meo meo meo meo ......"

"Mày..., em ấy cùng Trương Chân Nguyên quan hệ sẽ tốt hơn."

"Meo!"

"Chúng ta không thể bên nhau được"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz