ZingTruyen.Xyz

Trans Hoan Van Hien Xuyen Ve Thoi Trung Hoc Cua Ban Trai

Chuyển thể: Gray

//

"Bởi vì tôi không phải là bạn trai của cậu, tôi thuộc vào nhóm người khác"

/

Để giải tỏa áp lực cho học sinh cuối cấp, nhà trường đã tổ chức hoạt động cắm trại dã ngoại.

Căn lều được chuẩn bị sẵn trong trường có thể chứa được hai người, giáo viên nói rằng mỗi học sinh có thể chọn bạn thân của mình. Vì vậy, Tống Á Hiên hiển nhiên tham gia cùng Hạ Tuấn Lâm vào một nhóm, Lưu Diệu Văn cũng thành lập một nhóm với Nghiêm Hạo Tường từ một lớp khác.

Thời gian cắm trại được chọn vào cuối tuần, như thường lệ, Tống Á Hiên thường phàn nàn bị phàn nàn vì vậy hay dậy trễ, nhưng hôm nay cậu đã dậy sớm.

Mặc một chiếc áo khoác màu trắng đã được ủi phẳng phiu, chiếc quần jean rộng màu xanh nhạt đơn giản tôn lên đôi chân thẳng tắp của cậu, cẩn thận vuốt tóc, xịt một chút hương hoa nhài, tựa như một chàng trai Nhật Bản đầy tỏa nắng.

Mất quá nhiều thời gian để sửa soạn, lúc Tống Á Hiên đến điểm hẹn thì học sinh đã ở đó.

Tống Á Hiên nhảy lên xe, các học sinh đều đang cúi đầu thu dọn đồ đạc, đôi mắt đen láy sáng bóng của Tống Á Hiên nhìn xung quanh, đối diện với một đôi mắt sâu đang chớp chớp điên cuồng nhìn cậu.

Tống Á Hiên liếc nhìn Hạ Tuấn Lâm, người đang nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh mình, Nghiêm Hạo Tường nhe răng cười, cậu tự nhiên ngồi bên cạnh Lưu Diệu Văn người vẫn đang nhắm nghiền đôi mắt.

Vài ngày trước, Nghiêm Hạo Tường đột nhiên tìm thấy cậu và nói rằng anh ta sẵn sàng thỏa thuận, thêm nữa Nghiêm Hạo Tường bảo đã tự cho cậu một bất ngờ vào sáng sớm, cậu không biết mình đã bị lừa thế nào yêu cầu Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường đồng ý đổi chỗ.

Khi Tống Á Hiên nhìn đến Lưu Diệu Văn, cậu nheo mắt cười ngọt ngào, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một viên thịt. Cậu đi đến bên cạnh Lưu Diệu Văn, từ từ nghiêng đầu sang một bên, cho đến khi anh dựa vào bờ vai góc phải gầy guộc của anh rồi nắm lấy cánh tay anh.

Lưu Diệu Văn bị động tác của Tống Á Hiên đánh thức, không mở mắt ra, vươn tay bóp lấy da thịt mềm mại trên má Tống Á Hiên, giọng nói khàn khàn có chút lười biếng, "Tới?"

Kể từ lúc Lưu Diệu Văn vừa tỉnh dậy, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng và mềm mại. Tống Dật Viễn đã lâu không nghe giọng nói này của Lưu Diệu Văn, cảm thấy tâm can mềm nhũn, cậu vô thức ôm chặt cánh tay Lưu Diệu Văn, giọng nói nhàn nhạt giống như một đứa bé, "Vừa tới."

“Cậu có muốn ngồi bên cửa sổ không?” Lưu Diệu Văn chậm rãi hỏi, mở một đôi mắt buồn ngủ.

"Không, cậu thích ngồi bên cửa sổ, ngồi đó đi"

"Ừ" Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng đáp lại, nhưng trong đầu đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, đột nhiên mở mắt ra hỏi: "Sao cậu biết tôi thích ngồi bên cửa sổ? Tôi chưa từng nói với cậu."

“Hả?” Tống Á Hiên nhận ra mình đã lỡ lời, biết Lưu Diệu Văn thích ngồi bên cửa sổ đó là trước khi xuyên qua, mà hiện tại Lưu Diệu Văn cấp 3 chưa nói với chính mình.

Tống Á Hiên nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó thầm cắn lưỡi trừng phạt chính mình nói mà ảo não, nặn ra một nụ cười giả bộ kiên định nói: "Nghiêm Hạo Tường nói cho tớ."

"Ồ" Nghiêm Hạo Tường biết rằng anh thích ngồi bên cửa sổ, Lưu Diệu Văn nhanh chóng tin cậu, anh vỗ nhẹ vào tay Tống Á Hiên, cùng nhau đi gặp Chu Công.

/

Mở mắt ra một lần nữa, họ đã đến địa điểm cắm trại. Các học sinh nhận lều của riêng mình, Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm chọn một nơi trống để dựng lều cho riêng mình.

Hạ Tuấn Lâm đang định nhúng lều xuống đất thì Nghiêm Hạo Tường đột nhiên xuất hiện trong nhóm hai người, cướp công việc từ Hạ Tuấn Lâm, ngẩng cao đầu ngạo nghễ nhưng lâu lâu cũng liếc nhìn Hạ Tuấn Lâm, cảm giác mong cầu sự chú ý, nhẹ giọng nói. “Anh bạn, làm sao cậu đó sao có thể làm được các công việc nặng nhọc này "

Hạ Tuấn Lâm trắng bệch nhìn cậu, cậu trực tiếp ném dụng cụ trong tay về phía Nghiêm Hạo Tường, xua tay khá ghê tởm, "Cậu tới, cậu tới, tới làm đi."

Tống Á Hiên rất muốn đập Nghiêm Hạo Tường nhưng Nghiêm Hạo Tường đang giúp đỡ cậu nên chỉ có thể nghiến răng và lắc đầu bất lực.

Tống Á Hiên giả vờ thản nhiên đi đến bên cạnh Lưu Diệu Văn, vỗ vỗ bóng lưng bận rộn của Lưu Diệu Văn, trên khuôn mặt thanh tú nở nụ cười ấm áp, "Một mình cậu dựng lều sao."

Lưu Diệu Văn không nhìn lên, giọng nói của anh rất bình thản, "Nghiêm Hạo Tường bảo đi giúp đỡ bạn bè, cậu có nhìn thấy cậu ta không?"

Tống Á Hiên ủ rũ đáp trả, không nói lời nào, cúi người giúp Lưu Diệu Văn dựng lều.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mặt trời dần dần buông xuống từ phía chân trời, cả bầu trời đỏ rực.

Cuối cùng hai người cũng dựng xong lều, Tống Á Hiên không có trở về lều của mình, mà là trực tiếp ngồi trên mặt đất bởi vì cậu đã có thỏa thuận với Nghiêm Hạo Tường.

Chắc chắn rồi, Lưu Diệu Văn đuổi Tống Á Hiên trở lại lều của mình sau khi họ đang bận rộn với công việc. Tống Á Hiên đã làm theo kế hoạch, gọi cho Nghiêm Hạo Tường. Nghiêm Hạo Tường từ trong đi ra nói với Lưu Diệu Văn là Hạ Tuấn Lâm mệt muốn bảo anh ta qua giúp đỡ sẵn ngủ lại tâm sự. Khi Hạ Tuấn Lâm yêu cầu Nghiêm Hạo Tường quay lại, Lưu Diệu Văn cũng không nói gì thêm.

Bằng cách này, Tống Á Hiên đã hợp tác thành công với Nghiêm Hạo Tường, bán đi Hạ Tuấn Lâm, cuối cùng thành công ngủ với Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn mang thoang thoảng hương hoa, có lẽ đó là mùi sữa tắm của anh ấy, mùi này không phải mùi thuốc lá có thể cho người ta cảm giác trưởng thành, vững vàng như Lưu Diệu Văn khi hai mươi mấy tuổi, mà là mùi trẻ trung phù hợp với khí chất thanh tao sạch sẽ của học sinh trung học. Thật là thích mà.

Tống Á Hiên không nhịn được tiến đến bên cạnh Lưu Diệu Văn, vầng trán trắng nõn của cậu áp chặt vào tấm lưng rộng lớn của Lưu Diệu Văn, mái tóc trên trán cũng bị ép xuống, che đi đôi mắt long lanh của cậu.

Thấy Lưu Diệu Văn vẫn đang nhắm mắt, Tống Á Hiên nhẹ giọng hỏi điều mà cậu luôn muốn hỏi, "Lưu Diệu Văn, nếu sau này cậu yêu một người xa lạ khác, cậu sẽ kể lại chuyện trước đây cho người kia như thế nào đây?"

Lưu Diệu Văn không biết tại sao Tống Á Hiên lại đột ngột hỏi câu hỏi như thế nào này, nhưng anh không muốn lời nói lọt lỗ tai Tống Á Hiên, mờ mịt trả lời "Tôi sẽ nói cho người đó biết sự thật, nói với em ấy rằng tôi là một kẻ bắt chuyên bắt bạn bè với điểm kém và tàn nhẫn.  "

Tống Á Hiên cong môi, trong lòng không nguyền rủa, "Đồ đê tiện, anh rõ ràng không có nói như vậy với em. "

Tống Á Hiên chỉ biết than thở trong lòng, bởi vì cậu sợ mọi chuyện sẽ khác xưa, do sinh ra hiệu ứng cánh bướm.

Hai người luôn ôm chặt khi ngủ cùng nhau, nhưng hôm nay Lưu Diệu Văn lại quay mặt đi chỗ khác, Tống Á Hiên cảm thấy khó chịu lạ thường, cậu siết chặt cánh tay Lưu Diệu Văn, nhẹ giọng nói, "Lưu Diệu Văn, cậu quay lại đây"

Lưu Diệu Văn hừ một tiếng, do lăn lộn nên khá buồn ngủ, mắt vẫn miễn cưỡng mở.

Hai người ngủ đối diện nhau như thế này, đèn ngủ màu vàng cam bật sáng, vừa đủ để tôn lên đôi môi xinh đẹp của Lưu Diệu Văn, phấn nộn mềm mại bóng loáng.

Ánh mắt rực lửa của Tống Á Hiên đã nhìn chằm chằm vào môi của Lưu Diệu Văn. Mùi của môi học sinh trung họcLưu Diệu Văn có vị gì? Tống Á Hiên không khỏi suy nghĩ.

Cậu chứ như vậy mà càng nhìn lâu, ngọn lửa trong lòng càng ngày càng nóng. Dần dần, cậu cảm thấy đầu mình hơi nghiêng về phía trước một cách không kiểm soát được, cánh môi áp nhẹ lên môi Lưu Diệu Văn như chuồn chuồn.

Sau khi Tống Á Hiên liếm môi, đôi mắt sạch sẽ đột nhiên sáng lên, vui vẻ nở nụ cười.

Vị dâu tây! Môi Lưu Diệu Văn từ trường trung học có vị dâu tây!

Nhưng Lưu Diệu Văn đột nhiên mở mắt ra, nhìn biểu hiện thành công vui vẻ của Tống Á Hiên, trong mắt lóe lên một chút không hài lòng, trong giọng nói cũng mang theo vẻ cảnh cáo nhàn nhạt, "Đừng có lộn xộn với người chung lớp với cậu nữa. Hôn chỉ có thể đưa cho người yêu, không cho người khác! "

Tống Á Hiên ngẩng đầu lông nheo, chớp chớp đôi mắt to rung động, giọng nói mềm mại như sáp, "Không thể cùng cậu sao?"

"Không đời nào"

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi không phải là bạn trai của cậu, tôi thuộc vào nhóm người khác"

Tống Á Hiên không nói gì, cậu hít một hơi thật sâu, một đường cong mờ nhạt hình thành nơi khóe miệng, cậu vùi đầu vào vòng tay của Lưu Diệu Văn.

Ngày mai, khi Hạ Tuấn Lâm chuẩn bị xong mọi thứ, em sẽ biến từ "người khác" mà anh nói thành "bạn trai"

//

- TBC

Spoil:

Nước mắt lần lượt rơi xuống khóe mắt, ôm lấy Hạ Tuấn Lâm. Cậu nghẹn ngào nói: "Anh ấy...tớ không muốn thích Lưu Diệu Văn nữa đâu"

____
Chuẩn bị tâm lý ngược nhau nàooooo =)))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz