ZingTruyen.Xyz

Trans Hoan Van Hien Xuyen Ve Thoi Trung Hoc Cua Ban Trai

Chap 5: Tình địch xuất hiện rồi, Hiên Hiên phải làm sao đây?

Chuyển thể: Gray

//

"Tin tớ đi, con trai như họ hay thích kiểu mềm mại. Nếu cậu yêu cậu ta, khi mà đánh nhau. Không đánh lại cậu, cậu nghĩ rằng cậu ta sẽ vui vẻ sao? "


Ngày hôm sau, bởi một đêm chật vật khiến hai người phải ngủ bù trong phòng học cả buổi. Cơn buồn đánh thức Tống Á Hiên, cậu chậm rãi đi vào nhà vệ sinh, lại bắt gặp thấy Nghiêm Hạo Tường bước vào ngay sau khi cậu giải quyết xong.

Tống Á Hiên thân thiện vẫy tay với y, nhưng y nhanh chóng nhét một tờ giấy nhỏ vào tay Tống Á Hiên, rồi cảnh giác rời đi.

Tống Á Hiên mở tờ giấy với vẻ mặt sững sờ, trên đó có viết một dòng ký tự bắt mắt, ["Lưu Diệu Văn sẽ đánh ông!" 】

"Moẹ kiếp!"

Tống Á Hiên bàng hoàng thốt ra một câu chửi thề, cậu thực sự không hiểu tại sao Lưu Diệu Văn đẹp trai lại muốn đánh cậu chứ. Cậu dửng dưng quay về lớp với một bước chân nặng nhọc, vừa ngồi xuống chống nạnh cậu liền gục xuống bàn, bực bội như một quả bóng bay xì hơi.

Hạ Tuấn Lâm nhận thấy cậu có gì đó không ổn, dùng ngón tay mảnh khảnh chọc vào lưng cậu, Tống Á Hiên chậm rãi duỗi thẳng thắt lưng, quay đầu lại trầm mặc nhìn Hạ Tuấn Lâm "Cậu làm sao vậy?"

Hạ Tuấn Lâm hơi nhướng mày, giọng điệu có chút không vui, "Người hỏi câu này là tớ mới phải?"

Tống Á Hiên nhìn Hạ Tuấn Lâm một cách trống rỗng, nói chậm rãi nhưng phàn nàn, "Với thể lực của Lưu Diệu Văn sẽ đập bẹt tớ mất."

"Mẹ kiếp! Tại sao cậu ta lại muốn đánh cậu đấy à!? "

“Ai mà biết được.” Tống Á Hiên cầm cây bút đen trên bàn lên, đặt lên đầu ngón tay ngẫu nhiên xoay chuyển, trong phút chốc, đôi mắt cậu bỗng trở nên long lanh như đang suy nghĩ điều gì đó, “Hình như tớ đã biết! Cậu ấy là muốn hôn tớ! "

"Cậu ấy muốn hôn cậu?"

"Mấy ngày trước cậu quên tớ nói cái gì sao. Tớ lại bị đánh, hai người trực tiếp hôn nhau, bị đánh hai lần liên tiếp trực tiếp lên giường."

“Thôi rồi, thôi rồi.” Hạ Tuấn Lâm cong ngón giữa búng vào trán Tống Á Hiên, nhìn người kia đang ôm đầu kêu đau, y thực sự đanh thép nói, “Cái đầu nhỏ của cậu có thể nghĩ tới một vài điều tốt được không?"

Tống Á Hiên xoa xoa nơi bị bắn, bĩu môi nói, "Tớ biết tại sao cậu ấy lại đánh tớ, chỉ là tớ không muốn thừa nhận."

"Vậy thì tại sao cậu ta phải đánh cậu?"

Tống Á Hiên thu lại ánh mắt rồi từ từ cúi đầu xuống, đôi mắt đen láy dần dần mờ đi, nhẹ giọng khẽ nói với Hạ Tuấn Lâm những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây. Ngay cả trong lớp, hai người đều cúi đầu để tránh tầm mắt của giáo viên, giọng nói mà chỉ đủ hai người nghe, sau mười phút, Tống Á Hiên cuối cùng cũng giải thích xong.

"Á Hiên, cậu nên hiểu. Ý cậu là ngày mai cậu ấy sẽ đánh cậu để kiểm tra xem cậu có đỡ được hay không. Nếu cậu có thể đánh trả, có nghĩa là cậu đã nói dối cậu ấy lần đầu tiên bị đánh."

Tống Á Hiên chớp chớp đôi mắt trong veo, ngoan ngoãn gật đầu.

Hạ Tuấn Lâm hai tay ôm đầu nhìn chằm chằm lên bảng đen, hồi lâu mới quay đầu lại, nhìn Tống Á Hiên nghiêm túc nói: "Trong tình huống này, lời khuyên của tớ dành cho cậu là tiếp tục giả bộ."

Tống Á Hiên ngẩng đầu lộ ra đôi mắt mèo, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc, "Tiếp tục giả bộ? Cậu chắc chứ?"

"Chắc chắn, chắc chắn" Hạ Tuấn mím đôi môi đỏ mọng thành một đường, đôi mắt ấm áp, cương nghị, "Tin tớ đi, con trai như họ hay thích kiểu mềm mại. Nếu cậu yêu cậu ta, khi mà đánh nhau. Không đánh lại cậu, cậu nghĩ rằng cậu ta sẽ vui vẻ sao? "

Tống Á Hiên bĩu môi nhìn về phía xa xa suy nghĩ, nghiến răng cắn vào da thịt mềm mại bên má, tưởng lại lúc Lưu Diệu Văn đuổi theo, anh nói rằng theo đuổi cậu vì cậu dễ thương, dần dần Tống Á Hiên tin tưởng lời nói của Hạ Tuấn Lâm một cách chắc chắn.

/

Vì Nghiêm Hạo Tường không cho cậu biết thời gian và địa điểm cụ thể Lưu Diệu Văn ra tay tại đâu, Tống Á Hiên đã cố gắng tìm Nghiêm Hạo Tường nhiều lần nhưng không tìm thấy cậu ta. Khi đi học về vào ngày hôm sau, cậu chỉ có thể đi một mình và thận trọng quan sát xung quanh.

Vô tình đi đến con hẻm nhỏ, Tống Á Hiên cố ý đi chậm lại, ở trong hẻm một lúc, nhưng không có ai đi ra.

Tại sao vẫn chưa có người đi ra, chẳng lẽ là anh đột nhiên không muốn đánh cậu?

Tống Á Hiên chậm rãi đi về phía trước, tâm trí của cậu trôi lạc phương nào thì đột nhiên mất cân bằng và bị một lòng bàn tay mạnh mẽ kéo lại. Chờ cậu phản ứng lại, cậu đã đi đến một góc khuất với một người đàn ông đeo mặt nạ màu đen đứng trước mặt.

Lưu Diệu Văn?!

Phản ứng đầu tiên của Tống Á Hiên là Lưu Diệu Văn chuẩn bị đánh mình, câu đột nhiên nhớ ra rằng Hạ Tuấn Lâm bảo cậu phải giả vờ yếu đuối, cậu lập tức mềm nhũn ra như bị tê liệt dưới đất. Nhưng Tống Á Hiên đột nhiên liếc thấy bóng dáng của người đàn ông này, anh ta cao nhưng không cao bằng Lưu Diệu Văn, và anh ta cũng béo hơn Lưu Diệu Văn. Hơn nữa, Lưu Diệu Văn luôn có mùi hoa oải hương rất dễ chịu, nhưng người này khi tiếp xúc gần lại không có mùi hương quen thuộc đấy.

Đây có thể là kẻ thù mà cậu đã gây vào người khi giải cứu cô gái đó vài ngày trước?

Tống Á Hiên nhìn thấy đối phương nắm chặt tay muốn đấm mình, cậu đã từng học võ, phản ứng đầu tiên của cậu chính là mở lòng bàn tay ra để đỡ nắm đấm, siết chặt ngón tay, hung hăng xoay cánh tay kẹp chặt hắn. Tống Á Hiên đã khiến hắn đầu hàng, hắn thành thật quỳ trên mặt đất, không thể cử động được.

Ngay lúc Tống Á Hiên đang tự mãn, một giọng nói từ tính quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng cậu, "Cậu đã nói là không nói dối tôi."

Giọng nói trầm và êm dịu, nhưng lại rất lạnh lùng, vô cảm. Song Yaxuan lập tức buông tay, thả cánh tay giữa hai chân cậu, khéo léo như đang đứng trong tư thế quân nhân. Hắn mất kiểm soát, không giữ cân bằng ngã xuống đất, Tống Á Hiên không giúp hắn, chỉ giả vờ ngây thơ chớp mắt nhìn Lưu Diệu Văn trước mặt.

"Tống Á Hiên, cậu còn có gì muốn giải thích không?"

Nó kết thúc, nó hoàn toàn mất hết.

Tống Á Hiên quay đầu nghĩ kế sách, hiện tại xem ra thủ đoạn giả bộ yếu kém sẽ không còn tác dụng, cho nên trực tiếp khai thật thôi.

Tống Á Viễn thẳng tắp thắt lưng, trong mắt có chút kinh ngạc nhìn Lưu Diệu Văn, "Nghe tớ nói, tớ bị đánh, nhưng tớ ... lần đầu tiên bị đánh thật sự là không phải do tớ lập kế hoạch đâu."

"Vậy tại sao tôi lại tình cờ nhìn thấy cảnh cậu bị đánh"

Tống Á Hiên vừa được hỏi câu này, vô lực siết chặt ngón tay, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú xấu hổ, khuôn miệng hồng hào mở ra nhưng lại không phát ra được âm thanh.

Lúc này Lưu Diệu Văn cảm thấy tức giận mỏng manh chuẩn bị bùng lên, Tống Á Hiên không có cho mình một câu trả lời thỏa đáng, liền xoay người rời khỏi nơi này.

Tống Á Hiên thấy vậy liền theo sát, đi theo Lưu Diệu Văn lên đường, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc vụt qua trước mắt mình.

Nhìn theo bóng người, Tống Á Hiên quay đầu lại, nhìn thoáng qua người đó chính là cô gái được cứu khi bị đánh lần thứ nhất, cậu chớp chớp mắt, sau đó lại mở mắt ra nhìn theo bóng dáng đó, chính là thực sự là cô ấy!

“Lưu Diệu Văn, đứng đây đợi tớ!” Sau khi Tống Á Hiên hét lên, cậu vội vàng đuổi kịp cô gái.

Lưu Diệu Văn tâm tình khá tốt, như muốn cho Tống Á Hiên một cơ hội nữa, anh đứng đó, đợi cậu.

Một lúc sau, Tống Á Hiên đưa cô gái tới bên cạnh Lưu Diệu Văn, trên đường Tống Á Hiên cũng giải thích rằng mong cô gái cởi được nút thắt giữa hai người.

Khi cô gái đang nói chuyện với Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên nhận thấy rằng đôi mắt cô ấy cong lên khi cô nhìn Lưu Diệu Văn, dường như có những ngôi sao sáng trong mắt. Cô ấy cười ngọt ngào, nói chuyện tay dần dần chuyển lên vai Lưu Diệu Văn .

Trước khi xuyên về, Lưu Diệu Văn luôn được các bé gái yêu thích nên Tống Á Hiên ít nhiều có thể biết được suy nghĩ của cô qua cách biểu hiện lúc này.

Hành động cố ý hay vô tình của cô đều khiến Tống Á Hiên cảm thấy đau mắt, khó chịu, cậu trực tiếp dùng hai tay chia ngang giữa hai người rồi đứng vào, thấy thế cô gái chớp mắt nhìn Lưu Diệu Văn, "Văn ca, chúng ta nên đi xem con mèo. "

Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng xoa đầu Tống Á Hiên, vỗ nhẹ lần nữa nhìn cậu bĩu môi và miễn cưỡng mỉm cười, quay đầu lại nói với cô gái, "Cảm ơn cô đã giúp chúng tôi giải quyết hiểu lầm. Bây giờ chúng tôi sẽ xem Mèo, chúng ta hãy nói chuyện vào ngày khác. "

Lưu Diệu Văn nói xong liền đưa Tống Á Hiên đến cửa hàng thú cưng nhưng cô gái đột nhiên đuổi theo hai người, tiếp tục giữ nụ cười ngọt ngào đó nói: "Anh nhìn con mèo gì vậy? Em cũng thích động vật nhỏ, em có thể? Đi với hai người "

Cô ấy chắc chắn đi vì Lưu Diệu Văn, nhưng anh không thể đồng ý, Tống Á Hiên nghĩ trong lòng.

Ngay khi Tống Á Hiên  quay đầu muốn từ chối, giọng nói của Lưu Diệu Văn vang lên bên tai, "Được."

//

- TBC

Spoil:

"Ngài muốn đi đâu đây?"

"Hoàng tử?"

"Ta là bạch mã, ngươi là hoàng tử, cùng ta cùng hoàng tử hữu duyên"

"Còn công chúa thì sao?"

"Công chúa ngủm củ tỏi rồi"

_________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz