ZingTruyen.Xyz

Trans Fic The Captain S Prince By Onegreenline


Seonghwa không biết phải mong đợi điều gì khi Hongjoong tuyên bố rằng họ sẽ ở chung phòng với nhau.

Những ngày đầu, Seonghwa dành phần lớn thời gian trên giường của Hongjoong. Đôi chân của hoàng tử còn quá yếu và đầu anh vẫn choáng váng để có thể làm bất cứ điều gì.

Nhưng không ai bắt anh phải làm việc trong khi tình trạng sức khỏe của Seonghwa vẫn còn suy yếu. Và Hongjoong cũng không hề phán xét anh, ngay cả khi anh không làm gì nhiều để khiến hắn thoải mái hơn. Dường như mọi người đều cảm thấy một sự thương hại không thể nói ra cho con tin tội nghiệp của họ. Hoặc có lẽ họ xấu hổ vì đã để một nhóm cướp biển khác chạm tay vào hoàng tử.

Tuy nhiên, cơn choáng váng đã mờ dần cho đến khi Seonghwa cảm thấy khỏe khoắn như chưa từng có trong khoảng thời gian sống trên con tàu cướp biển. Một ngày nào đó hoàng tử sẽ không thức dậy và quyết định quay trở lại phòng giam. Vì Seonghwa đã dần thích nghi với một tấm nệm êm ái dưới lưng mình một lần nữa và anh không có ý định bỏ nó lại phía sau.

Nhưng cuộc sống thường nhật mới của Seonghwa không như những gì anh mong đợi.

Hoàng tử luôn thức dậy trên một chiếc giường trống. Hongjoong rời đi ít nhất một giờ trước khi Seonghwa thức dậy, nhưng anh không biết tại sao.

Cho đến nay, hoàng tử đã thích nghi với lịch trình của một con tàu trên biển. Ngay cả một tia nắng nhẹ xuyên qua tấm rèm cửa sổ bằng ren mỏng của Hongjoong cũng đủ để đánh thức anh. Thường thì phải mất thêm một giờ nữa để toàn bộ thủy thủ đoàn thức dậy, và công việc thực sự không bắt đầu cho đến khi tất cả bọn họ hoàn thành bữa sáng.

Vì vậy, dường như Hongjoong không có việc gì phải làm trước bình minh mỗi ngày. Seonghwa đôi khi lắng nghe để xem liệu Hongjoong có tạo ra đủ tiếng ồn để lọt qua cánh cửa gỗ dày và tối màu của hắn hay không. Nhưng đội trưởng chưa bao giờ làm vậy.

Seonghwa cho rằng Hongjoong làm việc trong văn phòng của hắn. Có lẽ người đàn ông đó đang viết những lá thư mà hắn không thể đọc cho Seonghwa nghe. Có lẽ chúng là những bức thư về Seonghwa. Nhưng nếu đúng như vậy thì Hongjoong đã không cất chúng trong văn phòng của mình. Seonghwa đã kiểm tra từng ngăn kéo trong từng bàn làm việc và từng chiếc rương trong văn phòng của hắn bất cứ khi nào Hongjoong bị gián đoạn trong việc viết một lá thư để kiểm tra một số thiết bị trên tàu hay giải quyết những cuộc tranh cãi.

Tuy nhiên, trong phòng của Hongjoong, Seonghwa cuối cùng lại ngủ quên hoặc cảm thấy buồn chán khi nằm trên chiếc giường sang trọng của thuyền trưởng đến mức phải lê mình ra ngoài. Đến hiện tại anh đã rình mò mọi ngóc ngách trong phòng ngủ của Hongjoong mà vẫn không tìm thấy mảnh giấy hay bất kỳ manh mối nào về lý do tại sao anh lại có mặt trên tàu Desire.

Hoàng tử đã tìm thấy nhiều kho báu nhỏ có thể đặt vừa vặn trong cung điện. Có những bộ ấm trà bằng sứ nguyên khối và những chiếc bình thủy tinh pha lê với nhiều kích cỡ khác nhau, có lẽ là để đựng hoa nhưng hiện tại đã trống rỗng. Ngoài ra còn có một hộp nhạc bằng gỗ khảm xà cừ và bên trong đựng một viên ngọc lục bảo màu xanh đậm nhưng Seonghwa không dám bật lên vì sợ có người nghe thấy anh đang lục lọi.

Những món đồ trang sức của Hongjoong, mặc dù rất nhiều, nhưng không cung cấp bất kỳ thông tin chi tiết nào về tình trạng của Seonghwa. Hoàng tử không có gì phải làm ngoài việc tham gia cùng những người còn lại trong thủy thủ đoàn.

Anh sẽ ăn sáng cùng họ. Seonghwa không chắc liệu đó có phải là một sự cải thiện hay không. Khi anh ngủ trong cabin của thuyền trưởng, không ai xuống đón anh cho đến khi họ ăn xong. Seonghwa chỉ thỉnh thoảng tham gia cùng họ vào bữa tối, và anh không thích khoảng thời gian bổ sung mà mình phải ở bên cạnh những tên cướp biển.

Sau đó Seonghwa sẽ vào văn phòng của Hongjoong để viết tiếp một ngày nữa. Dù cố gắng đến đâu, anh cũng không bao giờ hiểu được động cơ của Hongjoong. Trên thực tế, hoàng tử đang cảm thấy buồn chán. Hongjoong dường như có rất ít mối quan hệ thú vị.

Seonghwa đã viết thư cho các nhà quý tộc về lời đề nghị vận chuyển các hiện vật quý hiếm hoặc thảo luận với một số thương gia về thỏa thuận lý tưởng cho một người bạn cũ. Hoàng tử viết thư hỏi giá vũ khí mới và rương bảo quản thực phẩm. Anh đã viết thêm nhiều lá thư nữa — thực tế là viết nhiều lá thư nhất — thông báo với những linh hồn tội nghiệp rằng họ đã mắc một khoản nợ lớn với Desire và đã đến lúc họ phải trả.

"Tại sao anh không yêu cầu thanh toán trước khi thực hiện bất kỳ công việc nào?" Seonghwa hỏi một ngày nọ. "Hay chỉ cần nhận việc và tiến hành rồi đòi nợ. Tôi không thấy việc trở thành một tên cướp biển có lợi ích gì khi anh có thể làm nhiều công việc giấy tờ nếu làm việc cho ngân hàng hoàng gia."

Lúc này, Hongjoong không còn bị ảnh hưởng bởi phán xét của Seonghwa nữa. Họ đã dành quá nhiều thời gian ở cùng phòng, Seonghwa chế nhạo Hongjoong vì hành động như một trong những thư ký của ông nội anh, khiến Hongjoong vẫn cáu kỉnh với hoàng tử mỗi lần như vậy. "Cậu có nghĩ rằng nhà vua có thể cai trị vương quốc của cậu mà không cần ghi chép gì không?" Hắn hỏi, giọng điệu buồn tẻ mà tên cướp biển sử dụng khi hắn không quan tâm Seonghwa đang nói gì nhưng phải đáp lại để tránh sự giận dữ.

"Tôi có thể thấy một vài điểm khác biệt giữa ông nội tôi và sự vô pháp," Seonghwa đáp lại.

Hongjoong nhướng mày nhìn hoàng tử. Hắn đang ngồi ngay đối diện bàn làm việc với Seonghwa trên chiếc ghế bọc nệm màu xanh lá cây đậm sang trọng. "Có gì khác biệt?"

Seonghwa ném cây bút xuống. Tay anh đã lành từ lâu, nên cây bút đập mạnh xuống bàn. "Nói chuyện như thế với anh thật là hạ thấp phẩm giá."

"Được thôi," Hongjoong nói. "Cậu chỉ ở đây để viết, nên không có ích gì khi trả lời câu hỏi của cậu cả. Nhưng dù sao thì tôi cũng sẽ trả lời."

Seonghwa nhìn Hongjoong, không mấy ấn tượng.

"Khi tôi làm việc cho giới quý tộc, họ chấp nhận rủi ro khi thuê tôi. Cái giá phải trả khi bị phát hiện làm điều gì đó bất hợp pháp là rất cao."

"Với một thuyền trưởng ấn tượng như anh ở vị trí chỉ huy, ai có thể sợ bị bắt chứ?" Seonghwa hỏi một cách mỉa mai.

Hongjoong phớt lờ nó. "Những quý tộc này muốn tôi làm những việc rất tốn kém, nếu ai đó phát hiện ra, sẽ rất nguy hiểm cho họ. Họ sẽ trả tiền cho tôi để vận chuyển hàng hóa bị đánh cắp và gia vị quý hiếm của họ, nhưng chỉ với điều kiện tôi có thể đảm bảo với họ rằng công việc được thực hiện trong bí mật. Tôi không thể đảm bảo điều đó cho đến khi công việc được hoàn thành. Vì vậy, tôi sẽ nhận thanh toán sau khi khoản nợ của họ đã phát sinh."

Seonghwa ngồi tựa lưng vào ghế. "Vậy còn những tên cướp biển khác thì sao? Anh biết Siwon không trả nợ, nhưng điều đó không ngăn cản anh giao dịch với hắn ngay từ đầu."

"Cuối cùng, sự phán đoán kém cỏi của chính hắn đã khiến hắn ta phải trả giá, nhưng Siwon đã trả nợ. Khi họ mắc nợ những chủ nợ như tôi."

"Một chủ nợ như anh."

Hongjoong đợi Seonghwa giải thích.

"Với tôi, anh chẳng giống cướp biển chút nào," Seonghwa nói. "Có thể anh điều hành một doanh nghiệp vận chuyển bạo lực. Anh là một chủ nợ cầm kiếm. Nhưng anh không phải cướp biển."

"Vậy cướp biển là gì đối với cậu?"

Seonghwa nghĩ đến cảnh Hongjoong rút thanh kiếm của mình ra. "Một kẻ vô pháp chuyên trộm cắp của người khác và tìm kiếm kho báu."

"Kho báu ư? Vì lý do gì mà một người nào đó lại để lại một kho báu bỏ hoang cho người khác tìm thấy?"

"Tôi không biết," Seonghwa ngắt lời. "Một tên cướp biển dành cả ngày để khủng bố các con tàu và bắt đầu đánh nhau trong những quán bar tồi tàn khi hắn cập cảng. Đó là cuộc sống của những kẻ không hài lòng với việc sống bám trên đất liền."

"Những tên cướp biển đó có tồn tại," Hongjoong nói. "Cậu đã viết rất nhiều thư cho chúng. Một số thủy thủ đoàn của chúng ta đã từng đi thuyền dưới sự chỉ huy của những tên cướp biển đó."

"Nhưng tất cả các người đều thông minh hơn họ."

Hongjoong vẫn không mắc câu. "Khi cậu ở trên những con tàu như thế, cậu không thể đi ngủ mà không có kế hoạch về việc phải làm gì nếu ai đó cố ném cậu xuống biển. Cậu cần biết mình sẽ làm gì trong một cuộc nổi loạn và việc tin tưởng ai đó là bước đầu tiên để bị phản bội."

Seonghwa ít nhất cũng có thể hiểu được điều đó. Anh biết đôi chút về những con dao ở sau lưng.

Hongjoong đứng dậy khỏi ghế. "Nó cũng chẳng đưa cậu đến đâu cả. Những thuyền trưởng đó không quan tâm đến việc có bao nhiêu thức ăn trong các kho nếu khu của họ được dự trữ đầy đủ. Họ biết rằng thủy thủ đoàn của họ không có nơi nào để đi khi họ đói, và họ không cần phải trả lại bất cứ thứ gì nếu họ đi đủ nhanh."

Hongjoong bước đến những tấm bản đồ trên tường. Thuyền trưởng cướp biển đeo khẩu súng lục trong bao súng, nhưng áo khoác của hắn được treo trên giá áo ở cửa, và thanh kiếm vẫn còn trên bàn làm việc trong phòng của hắn. Nó nằm đó từ sáng hôm đó, trêu chọc Seonghwa, người sẽ không biết phải làm gì với nó ngay cả khi hoàng tử có can đảm lấy nó.

Hongjoong dường như không quan tâm đến việc hắn đang cám dỗ Seonghwa bằng thứ gì.

Bây giờ, đứng trước Seonghwa trong chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình nhét vào chiếc quần đen cũ và đôi bốt da nâu, Hongjoong trông giống như một tên cướp biển. Seonghwa không bao giờ có thể nhầm lẫn điều đó. Nhưng cách hắn nói và suy nghĩ — Seonghwa tự hỏi trước đây Hongjoong là người như thế nào.

"Đó là cách ngu ngốc để điều hành một con tàu," Hongjoong tiếp tục. "Họ nghĩ rằng tự do có nghĩa là sự cẩu thả và bẩn thỉu. Họ không nhận ra rằng họ không thể cai trị biển cả với một thủy thủ đoàn đang chết vì bệnh scorbut".

"Vậy đó là điều anh muốn sao?" Seonghwa hỏi. "Để 'thống trị biển cả'?"

Hongjoong rời mắt khỏi bản đồ thế giới, nhìn Seonghwa: "Tôi có muốn hay không cũng không quan trọng."

Cằm Seonghwa hạ xuống và anh nhìn Hongjoong bằng ánh mắt mà anh biết là phán đoán. "Anh sẽ không nói rằng anh không cần phải muốn nó vì anh đã cai trị nó rồi chứ?"

Hongjoong quay lại đối diện với Seonghwa và giơ cánh tay ra trước bản đồ, như thể đang chứng minh điều đó. "Tôi có thể đi bất cứ đâu và họ sẽ biết tên tôi." Cánh tay hắn hạ xuống. "Nhưng không. Điều đó không quan trọng vì không ai có thể."

Seonghwa nuốt khan. "Điều đó vẫn không giải đáp được tại sao anh lại truy đuổi những con nợ thấp hèn. Anh nói như thể điều đó không xứng đáng với anh vậy."

Hongjoong không có động thái nào để trở về chỗ ngồi của mình. "Một người đàn ông không nhất thiết đi trên con tàu của cậu để âm mưu chống lại cậu." Hắn quay lại nhìn bản đồ, và Seonghwa nhìn thấy Hongjoong ở góc nghiêng. "Nếu tôi yêu cầu thanh toán vào thời điểm ai đó thuê tôi hoặc vào thời điểm giao hàng, thì tôi sẽ từ bỏ cơ hội khác để gặp họ, nhìn mặt họ. Càng lên tàu nhiều lần, tôi càng dễ dàng nhận thấy mối đe dọa đang hình thành trên boong tàu. Chẳng có gì ngoài sự lãng phí thời gian."

Seonghwa có chút ngượng ngùng khi được Hongjoong dạy bảo. Cha anh dạy anh cách suy nghĩ, và cung điện dạy anh hậu quả nếu anh không làm vậy. Nhưng ngay cả khi anh cảm thấy chậm chạp trên con tàu này, anh cũng không cần Hongjoong dạy anh.

Vì vậy, hoàng tử đổi chủ đề. "Phòng giam của anh bẩn quá."

Hongjoong nhìn Seonghwa.

"Anh nói cướp biển ngu ngốc vì họ bẩn thỉu. Nhưng phòng giam của anh cũng bẩn thỉu."

Hongjoong há miệng, rồi lại ngậm lại. Thuyền trưởng không biết phải trả lời thế nào. "Tôi thường chỉ nhốt cướp biển vào phòng giam", cuối cùng hắn nói.

Seonghwa không tin. Hongjoong hắng giọng, và vẻ ngượng ngùng hiện rõ trên mặt hắn. "Được rồi," Hongjoong nói, cuối cùng cũng sải bước trở lại chiếc ghế trước bàn làm việc và ngồi xuống. Seonghwa vẫn nhìn chằm chằm vào khẩu súng lục khi anh tiến lại gần.

Hongjoong mang theo trong không khí mùi hương của thứ gì đó tinh tế, cùng mùi mà Seonghwa ngửi thấy trên ga trải giường của thuyền trưởng. "Soạn thêm một lá thư nữa."

Seonghwa thở dài khi cầm bút lên. Giờ thì hoàng từ đã là một chú chó được huấn luyện bài bản, vì anh hầu như không phản kháng lại công việc mà Hongjoong giao cho. Ngay cả khi Seonghwa không thể không chỉ ra khi Hongjoong muốn viết điều gì đó ngu ngốc.

"Gửi lời này tới thuyền trưởng Jung Jihoon của Rain ."

"Tôi có nên dùng chữ viết cầu kỳ không?" Seonghwa hỏi, vì anh biết Hongjoong sẽ bắt anh viết lại nếu anh quên nhắc đến nó. Chuyện này đã từng xảy ra trước đây.

"Không," Hongjoong nói. "Gã này không xứng đáng được thấy điều gì tốt đẹp."

"Một trong những thuyền trưởng mà anh đã nhắc đến phải không?"

"Tệ hơn thế nữa."

Hongjoong không bắt đầu ra lệnh nên Seonghwa ngước nhìn người đàn ông.

"Jihoon là một con rắn hai mang." Khuôn mặt thuyền trưởng cướp biển nhăn nhó khi nói điều đó, và Seonghwa tự hỏi Jihoon phải là một tên cướp biển tệ đến mức nào để Hongjoong có thể ghê tởm như vậy. "Cậu không biết bất kỳ thành viên nào trong đoàn của tôi đến từ đâu, phải không?" Hắn hỏi.

Seonghwa lắc đầu.

Hongjoong hít một hơi để nói, rồi lại im lặng.

"Sao cũng được," Seonghwa nói. Nếu Hongjoong không tin tưởng anh thì cũng không sao. Hoàng tử cũng vậy. "Sự phản đối của anh đối với Jihoon có vẻ rất gay gắt," anh tiếp tục.

Cái nhíu mày của Hongjoong càng sâu hơn, nhưng thuyền trưởng cướp biển vẫn tiếp tục thay đổi chủ đề. "Loại người như Jihoon làm tôi khó chịu. Hắn ta giam cầm những người bên dưới mình và làm mọi cách có thể để ngăn họ trốn thoát. Nhưng chính hắn ta lại tự mình mang nợ, rồi hắn chạy trốn. Lá thư cậu đang viết sẽ thông báo cho hắn biết rằng tôi đã biết hai con tàu sẽ đi ngang qua nhau, vì vậy hắn cần phải chuẩn bị sẵn khoản trả nợ khi tôi bước lên tàu của hắn."

Vì vậy, Hongjoong đọc, và Seonghwa viết. Giọng nói của Hongjoong có phần đều hơn bình thường, rõ ràng là đang cố gắng kiềm chế sự căm ghét của mình đối với tên cướp biển này. Chữ viết của Seonghwa cũng đều đều, gần giống như được viết từ một cái máy.

Nhưng bức thư thì ngắn gọn. Seonghwa ký tên vào bức thư như thường lệ — kể cả khi Jihoon không được đọc một bức thư cầu kỳ, Seonghwa luôn ký tên Hongjoong bằng nét chữ cầu kỳ. Anh gấp chặt nó vào một phong bì nhỏ, rồi xếp chồng lên những bức thư khác mà hoàng tử đã viết trước đó.

"Một điều nữa về Jihoon," Hongjoong nói thêm. "Hắn ta rất tự phụ."

Seonghwa khịt mũi. Anh cũng biết đôi điều về những tên cướp biển tự mãn. "Tôi cá là vậy."

"Thật à?" Hongjoong hỏi lại. "Hắn ta bắt thủy thủ đoàn gọi mình là Rain. Giống như hắn ta và con tàu là một cá thể vậy."

Seonghwa tỏ vẻ không ấn tượng, còn Hongjoong thì cười khúc khích.

Nhưng khi khoảnh khắc đó kết thúc, Seonghwa cảm thấy một tình trạng ngượng ngùng lắng xuống. Có phải hoàng tử thực sự đang cười khúc khích với thuyền trưởng cướp biển đã bắt cóc mình hay không? Ai lại giữ anh như một tù nhân như thế chứ?

Seonghwa vẫn chưa tiến gần hơn đến việc tìm ra lý do tại sao mình lại có mặt ở đó. Desire muốn gì ở anh và khi nào hoàng tử sẽ được giải cứu, Seonghwa vẫn chưa được biết. Nếu hoàng tử cảm thấy thoải mái với thói quen này, anh có thể sẽ không bao giờ rời khỏi con tàu cướp biển.

Vì vậy, Seonghwa đã làm mọi cách có thể để tránh những khoảnh khắc vui vẻ cùng Hongjoong trong căn phòng của hắn.

Thay vào đó, Seonghwa viết thư và ăn tối với thủy thủ đoàn và loanh quanh trong một giờ sau khi mọi người, bao gồm cả Hongjoong, đã đi ngủ. Nếu Hongjoong không muốn thức dậy cùng một lúc với Seonghwa, thì hoàng tử cũng không muốn đi ngủ cùng lúc với tên cướp biển.

Thay vì đi ngủ vào ban đêm, anh ngồi bên ngoài trên mũi tàu và ngắm nhìn những vì sao. Ngoài đại dương mênh mông, trong bóng đêm, chúng trải dài xa tít tắp theo mọi hướng mà hoàng tử có thể nhìn thấy.

Khi mặt nước đặc biệt tĩnh lặng, toàn bộ bầu trời phản chiếu trên bề mặt đại dương, và như thể con tàu của họ đang trôi trên một cánh đồng đầy sao. Seonghwa không thể nhìn thấy nơi nào là kết thúc của đại dương và nơi nào bóng đêm bắt đầu, điều đó mang lại cho hoàng tử cảm giác bình yên mà anh thậm chí còn không cảm thấy trên ban công yêu thích của mình ở cung điện.

Nhưng khi anh bắt đầu quá mệt để có thể tỉnh táo, hoàng tử sẽ ngoan ngoãn đi vào phòng của Hongjoong và trèo lên giường.

Anh đảm bảo không đánh thức Hongjoong. Hoàng tử không muốn bị nhắc nhở rằng anh đang ngủ với Hongjoong, ngay cả khi anh ngủ trên giường của hắn. Miễn là thuyền trưởng nằm yên, Seonghwa có thể duy trì ảo giác đó.

Seonghwa, cứ thế này, để ngày tháng trôi qua.

Rồi một ngày nọ, con vẹt có vẻ ngoài kỳ lạ sống trên tàu Desire đã mang đến cho Hongjoong một lá thư khác từ Jihoon.

Con vẹt hẳn phải ở trong tình trạng khá tốt sau tất cả những lá thư mà nó gửi cho Hongjoong. Và Seonghwa cũng không biết làm thế nào nó có thể tìm thấy tất cả các con tàu và thương nhân mà nó chuyển thư tới.

Trên thực tế, nó là một thứ trông rất đáng sợ. Nó là một con chim rất lớn, lớn hơn nhiều so với những gì Seonghwa nghĩ rằng loài vẹt có thể phát triển. Và lông của nó toàn màu đen, ngoại trừ một vài sợi màu xám đen có hoa văn trên cánh. Mỏ của nó cũng màu đen, cũng như đôi mắt của nó. Đôi khi con vẹt nhìn Seonghwa, như thể nó nhận ra hoàng tử.

Dù sao thì, Seonghwa không thích con vẹt.

Anh cũng không thích việc mình rơi vào một thói quen trên tàu Desire, nhưng ít nhất nó không khiến hoàng tử cảm thấy mình tồn tại. Và anh biết rằng sẽ sớm có điều gì đó mới mẻ. Bức thư Jihoon gửi cho Hongjoong thực sự khiến hắn phát điên. Thuyền trưởng đã đọc nó trên boong tàu ngay khi con vẹt mang nó về. Sau đó, hắn xông vào văn phòng và không bắt Seonghwa viết thư trả lời.

Nhưng trong bức thư đầu tiên Seonghwa viết cho Jihoon, Hongjoong có đề cập rằng họ sẽ gặp nhau sau hai tuần nữa. Giống như đôi mắt của con vẹt, cách Hongjoong biết Desire sẽ đi qua Rain và khi nào họ sẽ làm như vậy là điều mà Seonghwa không thể nào hiểu được.

Nhưng không giống như cuộc chạm trán với tàu Sapphire Blue, thủy thủ đoàn dường như căng thẳng khi ngày gặp mặt đến gần.

Wooyoung, với tư cách là xạ thủ bậc thầy, đã dành hàng giờ trên boong súng. Tên cướp biển có ý định đảm bảo mọi vũ khí trên tàu Desire đều có thể được sử dụng để chống lại Jihoon nếu cần thiết.

Và Jongho, người lái tàu, và San, người làm công việc lặt vặt, sẽ xuống giúp Wooyoung. Yunho sửa sang bệnh xá, điều này có vẻ là điềm xấu đối với Seonghwa. Mọi người đều căng thẳng hơn bình thường, khiến Seonghwa không biết phải tương tác với họ như thế nào mà không khiến họ nổi giận.

Hoàng tử im lặng. Trong bữa ăn và bất cứ khi nào anh không ở văn phòng hoặc phòng của Hongjoong, anh chỉ giữ im lặng. San đã từng hỏi những câu hỏi về cha hoàng tử, và Jongho đã bày tỏ sự quan tâm đến những chuyến đi của Seonghwa. Nhưng những câu hỏi đó trở nên hiếm hoi khi đến gần ngày gặp mặt của Desire và Rain, nên Seonghwa hài lòng khi bản thân đã giữ yên lặng trong suốt thời gian.

Nhưng đêm trước ngày họ phải chạm trán nhau, Seonghwa không thể giữ im lặng được nữa.

"Ngày mai có chuyện gì xảy ra phải không?" Hoàng tử cất tiếng hỏi từ trong bóng tối.

Seonghwa không cố ý quyết định nói chuyện này với Hongjoong. Nhưng anh chỉ ngắm sao trong vài phút sau khi Hongjoong — luôn là người cuối cùng trong đoàn đi ngủ, ngoại trừ bất kỳ ai điều khiển con tàu cho ca trực đêm — thuyền trưởng đã về phòng của mình. Sau đó, Seonghwa cảm thấy cơ thể mình đi theo sau người đàn ông.

Anh trượt vào giường và nghe thấy tiếng Hongjoong sột soạt trong tấm ga trải giường. Anh nhìn chằm chằm vào trần nhà, vào những chạm khắc tinh xảo trên các tấm gỗ của trần nhà hình vòm. Tuy nhiên, trong bóng tối, hoàng tử chủ yếu nhìn thấy những cái bóng.

Seonghwa có thể đưa ra câu hỏi của mình bằng cách giả vờ như không có ai lắng nghe.

Hongjoong không nhúc nhích, nhưng Seonghwa biết hắn chưa ngủ. "Đôi khi Jihoon thích trêu đùa mọi người," Hongjoong nói. Giọng hắn trầm và nhỏ, tiết lộ điều gì đó với Seonghwa. Seonghwa không nhận ra rằng, cho đến tận bây giờ, hắn vẫn luôn nói chuyện với anh bằng giọng điệu cảnh giác. Thật lạ khi nghe tên cướp biển nói mà không có chút do dự nào.

Nhưng Seonghwa không chắc bản thân có muốn biết về trò lừa của Jihoon hay không.

"Tôi không nghĩ ngày mai hắn sẽ giở trò gì đâu," Hongjoong tiếp tục. "Ít nhất, không có gì chúng ta không thể xử lý được. Hắn không ngu ngốc như Siwon. Một trong những cách mà những loại người như hắn tồn tại là không bao giờ có ước muốn được chết."

Seonghwa nuốt nước bọt. Giọng nói của Hongjoong gần như thân mật.

Hongjoong thở ra, một tiếng thở dài thư giãn. "Tôi chưa làm việc nhiều với Jihoon nhưng mỗi khi tôi làm việc, thủy thủ đoàn lại rất căng thẳng. Tôi nghĩ điều đó đã trở thành thói quen, và cậu sẽ thấy bầu không khí mà chúng ta có trên tàu trong vài ngày qua."

Điều đó khiến Seonghwa cảm thấy khá hơn. Anh đã cảm nhận được sự căng thẳng như sương mù trên boong tàu. Hoàng tử cảm thấy bất an khi bất kỳ tâm trạng nào xuất hiện ở thủy thủ đoàn ngoại trừ sự ghê tởm Seonghwa hoặc sự phấn khích trước ý tưởng sắp được chiến đấu.

"Tôi sẽ để Mingi và Wooyoung ở lại đây trong khi tôi giải quyết công việc," Hongjoong nói. "Họ là những chiến binh giỏi nhất của tôi. Ngay cả khi Jihoon cố gắng cử một trinh sát, họ cũng sẽ không cho hắn lên tàu."

Seonghwa không nghĩ điều đó sẽ ổn với Mingi hay Wooyoung. Anh có thể nói rằng họ sẽ không vui vẻ gì với nhiệm vụ trông trẻ khi thuyền trưởng của họ đang ở trên con tàu của một con rắn hai mang, như Hongjoong đã nói.

Nhưng anh cũng không muốn bị một nhóm cướp biển khác bắt giữ.

Seonghwa không trả lời. Anh sẽ không làm cho Hongjoong dễ dàng nhận ra rằng anh đang sợ hãi hơn mức cần thiết. Thay vào đó, anh lắng nghe hơi thở của Hongjoong khi chúng đều đặn trở lại. Cuối cùng hoàng tử biết rằng anh chỉ có một mình.

Seonghwa đã tin tưởng hắn.

Anh đã nhìn thấy Hongjoong trên tàu Sapphire Blue. Chỉ một hình ảnh duy nhất, của Hongjoong với thanh kiếm trên tay và cơn thịnh nộ trong đôi mắt, là điềm báo về những gì sẽ xảy ra với những tên cướp biển đã dám vượt mặt hắn. Siwon chắc chắn sẽ không để thủy thủ đoàn của mình bắt cóc một hoàng tử nếu hắn ta biết Seonghwa là ai. Gã đó hẳn không thể tưởng tượng được rằng Hongjoong lại quan tâm đến một đứa nhóc trên một con tàu nhỏ, chứ đừng nói đến việc muốn đích thân cứu cậu ta.

Jihoon có thể là một con rắn, nhưng theo Hongjoong, hắn ta là người lý trí. Sau khi trốn tránh một khoản nợ lớn, việc cho Hongjoong thêm bất kỳ lý do nào để giết hắn ta vào ngày mai sẽ là điều ngu ngốc.

Vì vậy, Seonghwa thấy dễ dàng hơn khi đêm đó được ngủ cùng Hongjoong.

Tuy nhiên, ngày hôm sau, hoàng tử thấy việc thực hiện kế hoạch trở nên khó khăn hơn nhiều.

"Cậu không thể nghiêm túc được à," Wooyoung nhổ ra.

Một cơ ở hàm của Mingi căng cứng. "Lệnh của thuyền trưởng. Cậu phải ở lại đây với tôi và Seonghwa."

Mingi đã gọi Wooyoung và Seonghwa vào bếp sau bữa sáng. Đó là một căn phòng nhỏ dành cho một người chuẩn bị bữa ăn cho thủy thủ đoàn, nhưng với ba người đàn ông nhồi nhét bên trong, Seonghwa nghĩ rằng điều đó sẽ làm phiền bất kỳ ai ngay cả khi không gọi tên người đó ra là Wooyoung.

"Cậu biết điều này có ý nghĩa thế nào với tôi mà," Wooyoung nghiến răng nói.

"Thuyền trưởng cần cậu và tôi ở đây để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra với anh ấy," Mingi nói, chỉ ngón tay cái vào Seonghwa.

Đừng kéo tôi vào chuyện này, Seonghwa nghĩ. Nhưng hoàng tử sẽ để họ tranh cãi về anh mà không cần tham gia.

Wooyoung không bỏ cuộc. "Chúng ta không thể để đội trưởng đi một mình được."

"Anh ấy không đi một mình. Nhửng người khác đều đi cùng anh ấy."

"Thế thì tôi cũng nên làm thế!" Wooyoung hét lên, và căn bếp dường như cũng co lại theo.

"Đủ rồi," Mingi nói, đẩy Wooyoung và Seonghwa ra để rời đi. "Lệnh của thuyền trưởng."

Wooyoung quay sang Seonghwa. Nhưng thay vì hét lên, tên cướp biển hướng về phía Seonghwa với cái nhìn khinh miệt nhất mà Seonghwa từng nhận được.

Seonghwa giơ tay lên: "Tôi không liên quan gì đến chuyện này."

Wooyoung chỉ đảo mắt và đẩy Seonghwa qua. Cậu vội vã đuổi theo Mingi, và Seonghwa có thể nghe thấy tên nhóc cướp biển cố gắng thay đổi suy nghĩ của Mingi khi cả hai lên boong chính. Wooyoung có lẽ cũng sẽ thử nói chuyện với Hongjoong trước khi từ bỏ hoàn toàn.

Hongjoong đã ngồi ở bàn làm việc của mình từ sáng nay khi Seonghwa thức dậy. Thật kỳ lạ, và Seonghwa không muốn nghĩ về điều đó có nghĩa là Hongjoong có thể đã nhìn anh trong lúc hoàng tử đang ngủ. Nhưng Hongjoong có vẻ như đang rất tập trung vào điều gì đó khác. Khi thuyền trưởng nhận thấy Seonghwa đã thức dậy, hắn đã kể cho hoàng tử nghe toàn bộ kế hoạch.

Trong khi Mingi và Wooyoung ở lại, Hongjoong và thủy thủ đoàn sẽ lên tàu Rain để thăm dò tình cảm của thủy thủ đoàn đối thủ và đòi nợ Jihoon. Seonghwa sẽ trốn trong khu của thuyền phó, vì nếu có ai đó lên được tàu, người đó sẽ không cho rằng phòng ngủ của thuyền phó trên boong chính sẽ chứa bất cứ thứ gì có giá trị. Ẩn mình ngay trước mắt, đó là một cách.

Hongjoong không giải thích nhiều hơn thế, nhưng Seonghwa có thể dễ dàng kết nối các mảnh ghép lại với nhau.

Jihoon là một người đàn ông đặc biệt ranh mãnh. Nếu hắn ta tìm thấy Seonghwa trong phòng giam, giờ đã sạch sẽ và được ăn uống đầy đủ hơn nhiều so với việc anh bị đối xử giống như một tù nhân, hắn ta có đủ thông minh để biết rằng Seonghwa có giá trị, ngay cả khi hắn không biết chính xác Seonghwa là ai. Hongjoong dường như không thích nghĩ về sự cố phòng giam lần trước, và Seonghwa rất vui khi biết rằng hôm nay anh sẽ được ở trên mực nước biển.

Điều Seonghwa không ngờ tới là Mingi sẽ kéo anh xuống bếp để anh có mặt ở đó khi Wooyoung phát hiện ra mình sẽ không thể cùng vị thuyền trưởng yêu dấu tham gia vào chuyến phiêu lưu ly kỳ ngày hôm đó.

Tuy nhiên, khi Seonghwa bước ra khỏi bếp và trở lại boong chính, Wooyoung hẳn đã tin rằng bản thân không thể thay đổi được suy nghĩ của Mingi hay Hongjoong. Tên nhóc cướp biển im lặng, mặc dù có vẻ mặt buồn bã. Mingi chỉ ra hiệu cho Seonghwa vào trong khu của thuyền phó.

Khi hoàng tử đi một đoạn ngắn từ nơi anh đang đứng ở cột buồm chính đến khu của thuyền phó, Seonghwa nhìn Hongjoong lần cuối. Thuyền trưởng đang đứng cao hơn mọi người ở vị trí lái. Đáng lẽ hắn phải nhìn sang Seonghwa, qua con tàu và nhìn về phía xa. Đó là nơi Rain sẽ đến gần, và nơi bất kỳ viên đạn đại bác nào — không chắc chắn nhưng có thể — sẽ được bắn ra.

Nhưng Hongjoong đang theo dõi Seonghwa.

Seonghwa chỉ nhìn xuống rồi lẻn vào khu thuyền phó, đóng sầm cửa lại sau lưng.

Hoàng tử lờ đi ánh mắt vẫn còn trên khuôn mặt mình và quan sát căn phòng.

Gần như là hai căn phòng. Trước mặt anh là hai chiếc bàn kê sát tường bên trái và bên kia phòng. Hai tấm ván treo phía trên bàn, với bản đồ và giấy tờ được đính vào. Một chiếc bàn ở giữa phòng có la bàn và dụng cụ định hướng. Yeosang dùng chúng để chỉ dẫn Desire đến bất cứ nơi nào Hongjoong muốn đến.

Một chiếc bàn và ghế khác bên phải trông giống như một khu ăn sáng nhỏ cho Mingi và Yeosang. Vẫn còn một đĩa đồ ăn đã cứng chưa được hoàn thành ở một bên bàn.

Sau đó, một vách ngăn xuất hiện từ bức tường xa bên cạnh bàn ăn. Nó kéo dài gần như toàn bộ chiều dài của căn phòng, nhưng dừng lại ở một vài feet trong không gian. Phía sau bức tường là một chiếc giường tầng. Nó chắc chắn không lớn bằng giường của Hongjoong, nhưng ít nhất nó có nệm và gối thật nhồi đầy lông vịt. Seonghwa có thể nhìn thấy đường viền của lông vũ bên dưới vỏ gối ngay cả từ điểm thuận lợi của anh ở lối vào hốc tường.

Seonghwa ngồi vào bàn ăn, đối diện với đĩa thức ăn, quay lưng vào tường.

Hoàng tử không có việc gì để làm ngoài việc ngồi đó. Không giống như khi anh bị đưa vào khu của thủy thủ đoàn trong cơn bão đó, anh hiểu rõ về Desire để biết rằng Hongjoong sẽ không cho phép bất kỳ ai để lại các loại tài liệu nào để Seonghwa phát hiện ra rằng anh không được phép đọc.

Và Seonghwa thì đang lo lắng.

Hoàng tử đã giữ im lặng trong vài ngày qua, nhưng sự căng thẳng đã ảnh hưởng đến anh. Kết hợp với danh tiếng mà anh đã nghe về Jihoon, Seonghwa đột nhiên nghi ngờ sự tự tin của Hongjoong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Anh biết cuộc sống trên Desire sẽ tốt hơn nhiều so với trên Rain.

Vì vậy, hoàng tử chỉ ngồi đó, cắn môi, cho đến khi nghe thấy tiếng nói chuyện.

Có một cửa sổ hướng ra boong tàu, nhưng kính đã bị mờ nên Seonghwa chỉ có thể đi đến đó và lắng nghe thật kỹ.

"Anh vẫn chẳng thay đổi gì cả," hoàng tử lắng nghe Hongjoong nói.

"Tại sao tôi lại phải thế?" Một giọng nói vang lên, và đó hẳn là Jihoon.

"Đôi khi anh không có lựa chọn nào cả", Hongjoong tiếp tục. "Tôi sẽ lên tàu".

Sau đó Seonghwa nghe thấy tiếng giày nện trên ván mà thủy thủ đoàn Desire dùng để lên con tàu kia. Anh mừng vì ít nhất cũng bị kẹt ở đây, vì anh không phải đi trên những tấm ván đó.

Tiếng nói im bặt và Seonghwa quay lại ghế ngồi chờ. Với tất cả sự căng thẳng đang lan tỏa khắp thủy thủ đoàn, có vẻ như tính toán của Hongjoong đã đúng.

Mọi thứ trở nên nhàm chán với Seonghwa trong khu thuyền phó. Anh cho rằng mình vui mừng vì không có tiếng đại bác nào, giống như khi họ đi qua Sapphire Blue. Nhưng thật khó để cưỡng lại ý tưởng trèo lên một trong những chiếc giường tầng đó.

Thật dễ dàng để cưỡng lại ý tưởng ăn phần còn lại của bánh quy cứng. Có lẽ, trong quá trình đàm phán với Jihoon, Hongjoong sẽ đột kích vào bếp của Rain để tìm chút thay đổi cho bữa tối nay.

Seonghwa bắt đầu lim dim ngủ trên ghế khi nghe thấy tiếng kiếm va vào nhau đầu tiên vang lên.

Nó khiến một luồng adrenaline chạy khắp người anh, và hoàng tử đứng thẳng dậy. Trong tích tắc đó, một điệp khúc la hét vang lên, rất gần cửa.

"Wooyoung! Đi đi!" Anh nghe thấy Mingi hét lên.

Nhưng anh không biết chuyện gì đang xảy ra. Không suy nghĩ, anh vội vã chạy đến cửa. Anh khom người xuống dưới cửa sổ có rèm, hy vọng không ai nhìn thấy bóng dàng mình từ bên ngoài, và áp tai vào tường.

Anh phải bóp nghẹt tiếng tim mình đang đập thình thịch. Nhưng ngay cả sau khi Seonghwa làm vậy, anh vẫn không thể nghe ra bất kỳ từ ngữ mạch lạc nào đằng sau tiếng va chạm của kiếm và tiếng hét không rõ ràng.

Bất cứ khi nào Desire chạm trán một tàu cướp biển khác, hỗn loạn sẽ xảy ra. Bất kể Hongjoong có nói gì.

Tuy nhiên, lần này không có tiếng đại bác nào vang lên nên ít nhất Seonghwa không cần phải lo lắng về việc con tàu bị đánh chìm.

Seonghwa đột nhiên nghe thấy tiếng Mingi kêu lên. Đó là một âm thanh kỳ lạ, bởi vì Seonghwa không nghĩ rằng cậu nhóc cướp biển to lớn này cảm thấy đau đớn. Và đó là một âm thanh đáng sợ, bởi vì nếu Mingi gặp rắc rối trong một cuộc đấu kiếm, thì chắc chắn Wooyoung - người chỉ bằng gần một nửa kích thước của Mingi - sẽ không thể làm tốt hơn.

"Tìm hắn đi!" Seonghwa nghe thấy một giọng nói khàn khàn gọi to. Tiếng đánh nhau trên boong tàu Desire đã im bặt, nhưng Seonghwa vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân trên gỗ. Quá nhiều.

"Tôi muốn kết thúc chuyện này," một giọng nói khác vang lên.

"Đủ rồi! Tên đó đã chết rồi. Đội trưởng Rain bảo chúng ta phải nhanh lên," người đầu tiên nói.

Sau đó Seonghwa nghe thấy tiếng giày nện trên gỗ và cảm thấy những bức tường rung chuyển với lực mà bọn cướp biển dùng để đập mạnh cánh cửa gỗ dẫn xuống cầu thang bên dưới boong tàu. Khi họ trèo xuống cầu thang — Seonghwa nghĩ rằng có thể có tới nửa tá những người đàn ông trên con tàu — Seonghwa bắt đầu nghe thấy tiếng rên rỉ.

Seonghwa đã khom người trên hai chân sau, nhưng khi đó, anh ngã ngửa ra sau. Anh ngồi đó, choáng váng. Những tên cướp biển đó đã tấn công Desire — ai biết chuyện gì đã xảy ra với Hongjoong khi chúng có thể làm được điều đó — chế ngự Mingi và Wooyoung. Bây giờ Mingi nghe như sắp chết, và Wooyoung đã trốn ở đâu đó trên tàu.

Và bọn cướp biển sẽ lục soát mọi căn phòng cho đến khi tìm thấy anh. Bao gồm cả phòng của thuyền phó.

Seonghwa nghĩ, trong cơn hoảng loạn mơ hồ, rằng có lẽ anh có thể trốn ở một trong những chiếc giường tầng. Có lẽ họ thậm chí sẽ không vào đây, vì họ không thấy Wooyoung đến đây ngay từ đầu.

Nhưng rồi tiếng Mingi lại rên rỉ lần nữa, và Seonghwa biết mình không thể tiếp tục trốn được nữa.

Vì vậy, hoàng tử không cho phép mình nghĩ về sự ngu ngốc của việc đó, anh bắt đầu hành động.

Sau đó Seonghwa đặt bàn tay run rẩy của mình lên tay nắm cửa và xoay nó nhẹ nhàng nhất có thể. Hoàng tử cầu nguyện rằng cánh cửa sẽ không kêu cót két trên bản lề khi anh đẩy nó mở ra đúng bằng một bên mắt.

Seonghwa nhìn ra ngoài nhưng không thấy gì cả. Nhưng rồi, từ bên trái, anh nghe thấy một tiếng rên rỉ khác.

Seonghwa dám thò nửa đầu ra khỏi cửa, và anh nhìn thấy Mingi. Cậu bé cướp biển ở gần hơn nhiều so với Seonghwa nghĩ.

Mingi đang nằm dựa vào cửa phòng làm việc của Hongjoong. Lúc đầu, cậu chỉ trông như bị bệnh. Cậu đang đổ mồ hôi và có vẻ mặt méo mó. Nhưng đôi mắt của Seonghwa lướt qua cơ thể đang gục xuống của Mingi. Có một mảng máu đen lan rộng trên bụng tên cướp biển. Cậu đang duỗi thẳng chân, uể oải, trước mặt hoàng tử.

"Mingi?" Seonghwa thì thầm.

Có vẻ như Mingi không nghe thấy anh nói gì cả.

"Này, Mingi," Seonghwa lại thì thầm, to nhất có thể.

Mingi từ từ quay đầu lại. Đôi mắt híp, đờ đẫn của cậu mất một giây để tìm ra giọng nói phát ra từ đâu, nhưng khi tìm ra, cậu chỉ lắc đầu với Seonghwa.

Seonghwa không biết điều đó có nghĩa là gì. Trốn bên trong ? Im lặng ? Tôi sắp chết ?

Cơ thể Seonghwa hét lên bảo anh hãy trốn đi. Để bảo vệ chính mình.

Nhưng cơ thể hoàng tử trở nên bình tĩnh khi một ý nghĩ lóe lên trong đầu: Rain không phải là mối đe dọa duy nhất đối với mạng sống của Seonghwa.

Sự cảm thông của San không đủ để cứu Seonghwa khỏi Desire.

Mingi ở một mình. Cậu ấy đang bị thương. Nếu như Seonghwa có thể tìm được nơi ẩn náu cho mình và Mingi khỏi Rain , hoàng tử sẽ kéo thủy thủ đoàn Desire đứng về phía mình.

Nếu như. Nếu như.

Vẫn khom người, anh rời khỏi nơi an toàn của khu thuyền phó và lặng lẽ đóng cửa lại sau lưng. Hoàng tử không cần nó đóng sầm lại trong cơn gió mạnh để cảnh báo những kẻ đột nhập về sự hiện diện của anh.

Sau đó Seonghwa lặng lẽ tiến lại gần Mingi. Đôi mắt cậu đã đờ đẫn, và rõ ràng mỗi hơi thở đều là một cuộc chiến. Nhưng điều khiến Seonghwa sợ nhất là máu đen thấm đẫm áo cậu bé cướp biển, ngày càng lớn hơn mỗi lúc khiến anh không thể rời mắt.

"Thuyền trưởng," Mingi nghiến răng. "B-Boong súng," cậu lại lắp bắp, và rõ ràng là Mingi không tỉnh táo. Seonghwa có thể thấy, khi anh nhìn lên đôi mắt Mingi, một vết bầm tím xanh thẫm xuất hiện trên thái dương cậu bé cướp biển. Có lẽ, lần này, chính Mingi là người đã đánh mất lý trí của cậu.

"Hongjoong vẫn còn trên Rain ," Seonghwa thì thầm. "Chúng ta cần phải trốn." Đám cướp biển đó sẽ tìm thấy Wooyoung, và sau đó chúng sẽ đến để kiểm tra xem Mingi đã chết chưa. Sau đó chúng sẽ thấy Seonghwa.

Có lẽ lần này họ sẽ nhận ra hoàng tử.

Anh đã hối hận vì đã ra ngoài.

Ở đằng xa, Seonghwa nghe thấy tiếng đánh nhau. Đó là tiếng va chạm của kiếm và tiếng gầm giận dữ, nhưng nó đã tắt ngay sau đó. Anh không thấy ai trên boong tàu Rain, vì vậy hoàng tử đoán cuộc chiến đang diễn ra ở boong dưới. Mặc dù điều đó có nghĩa là hiện tại không có ai thấy anh và Mingi, nhưng điều đó cũng có nghĩa là Hongjoong không thể biết cả hai đang cần giúp đỡ.

Nỗi kinh hoàng dâng lên trong bụng anh, và Seonghwa bắt đầu cảm thấy như mình không thể kìm nén được nữa. Mắt anh nhìn quanh boong tàu, ánh mắt nhảy từ bên này sang bên kia mà không tập trung vào bất cứ thứ gì. Hoàng tử cần phải bình tĩnh lại, vì lợi ích của chính anh và của Mingi, nhưng tâm trí Seonghwa cứ bóp nghẹt anh bằng những hình ảnh về điều gì sẽ xảy ra nếu anh thất bại.

Đột nhiên, có tiếng kêu la từ dưới chân Seonghwa. Những người đàn ông hét lên vì sợ hãi từ boong súng, và Seonghwa mất một lúc để xử lý thông tin. Nhưng một luồng hy vọng nhanh chóng phá vỡ sự hoảng loạn và bối rối. Wooyoung hẳn đã tìm ra cách phục kích bọn cướp biển.

Nhưng điều đó vẫn chưa đủ để kéo Seonghwa ra khỏi nỗi sợ hãi. Wooyoung là một người nhưng chống lại cả một đội quân. Cậu có thể chiếm ưu thế ngay bây giờ, xét theo tiếng hét hoảng loạn, nhưng tiếng đấu kiếm bắt đầu vang lên từ bên dưới. Sẽ không lâu nữa cho đến khi tên nhóc cướp biển bị chế ngự.

Seonghwa cảm thấy như một con thú nhỏ chạy trốn khỏi một con sói. Anh có một sự thôi thúc mãnh liệt muốn trốn đi. Anh cần phải che giấu Mingi. Và anh cần phải làm điều đó ngay bây giờ.

Hoàng tử nhanh chóng loại bỏ mọi căn phòng trên boong chính như một giải pháp khả thi. Anh có thể dễ dàng đưa Mingi vào tất cả các phòng đó, điều đó có nghĩa là những người sống sót từ boong súng có thể dễ dàng tìm thấy họ.

Seonghwa không thể xuống bên dưới, vì khi đó họ sẽ chạy thẳng vào bọn cướp biển. Và anh không thể ném cả hai xuống biển, vì hoàng tử biết anh không thể giữ đầu của mình trên những con sóng đang cuộn trào cùng lúc với việc anh giữ cho Mingi không bị chìm. Kéo Mingi qua các tấm ván xuống Rain là tự sát.

Mingi rên rỉ. Nó không giống như tiếng rên rỉ đau đớn mà Seonghwa thốt ra khi anh cảm thấy chóng mặt vì vết thương ở đầu. Nó khàn khàn, và làm Seonghwa sợ hãi. Chính đôi tay anh cũng thấy lạnh và anh nhìn chằm chằm ra boong tàu trống rỗng, vào bức tường dưới mũi tàu.

Bằng cách nào đó, từ trong tâm trí Seonghwa, một hình ảnh hiện ra.

Boong lái ở đuôi tàu, nơi có phòng của Hongjoong, được xây dựng trên đỉnh văn phòng của Hongjoong và phòng của thuyền phó. Seonghwa và Mingi đang trú ẩn dưới boong lái đó, bên cạnh cửa vào văn phòng của Hongjoong.

Nhưng không có văn phòng hay khu nhà nào bên dưới mũi tàu. Thực tế, Seonghwa không thấy cửa nào ở đó cả. Có vẻ như người chế tạo Desire đã chọn không thêm các phòng bổ sung bên dưới tầng trên phía trước đó.

Seonghwa nhớ lại những sơ đồ anh đã nghiên cứu khi mới chuyển đến khu vực dành cho thủy thủ đoàn. Họ cũng không đề cập đến bất cứ điều gì ở phần mũi tàu, nhưng một trong những sơ đồ chỉ đơn giản là bản vẽ phần mũi tàu từ góc nhìn của một người đứng ở trung tâm boong chính.

Trước đó, Seonghwa đã cho rằng sơ đồ chẳng có gì cả. Bức tường trống bên dưới mũi tàu là một phần của con tàu, và nó sẽ trông như thế nào nếu một người đứng ở vị trí đó, vì vậy sẽ rất hợp lý nếu có một sơ đồ về nó.

Nhưng mọi chuyện không ổn, và anh buộc mình phải tập trung vào vấn đề này thay vì vào những tên cướp biển dưới chân mình.

Bản vẽ bức tường dưới mũi tàu có vẻ không đơn giản như vậy. Và không gian dưới mũi tàu có thể được sử dụng một cách hiệu quả. Hongjoong có vẻ không phải là kiểu người lái một con tàu có các góc cắt.

Thuyền trưởng có vẻ là kiểu người sẽ lái một con tàu có căn phòng bí mật.

Ý nghĩ đó làm Seonghwa phấn chấn. Anh đặt những ngón tay lạnh ngắt, lo lắng của mình lên vai Mingi và kéo cậu ra khỏi cửa. Điều đó khiến cậu bé cướp biển lại rên lên những tiếng rên rỉ đáng sợ, nhưng hoàng tử đã kìm nén được cơn hoảng loạn đang dâng trào.

Seonghwa kéo Mingi đi hết con đường qua boong lộ thiên đến bức tường bên dưới mũi tàu. Đôi mắt anh không hề làm anh thất vọng, và sơ đồ đã chính xác: Không có cửa, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy có cửa.

Nhưng Seonghwa biết họ không còn thời gian. Hoàng tử đập mình vào tường, lướt tay qua từng inch bức tường để cảm nhận một vết lõm nhẹ hoặc một công tắc bí mật.

Anh chỉ cảm thấy lớp gỗ đặc đó dưới lòng bàn tay mình.

Seonghwa rên rỉ đau khổ. Những tên cướp biển đó sẽ quay lại bất cứ lúc nào, có thể còn lấy cắp được nhiều vũ khí hơn từ nơi ẩn náu của chúng trên boong súng, và Mingi sẽ chết nếu anh không tìm thấy cánh cửa.

Hoàng tử cũng sẽ chết nếu anh sai về chuyện này.

Tiếng kêu khàn khàn phát ra từ Mingi.

"Không phải bây giờ!" Seonghwa rít lên.

"Không," Mingi nói, lần này rõ ràng hơn. "Đá vào. T-tấm...ván..."

Seonghwa lùi lại, rồi điên cuồng nghiên cứu phần dưới của bức tường. Anh không thấy bất kỳ tấm ván nào để đá.

"Ở kia," Mingi nói, và cậu chỉ ngón tay đẫm máu, run rẩy vào một điểm bên dưới cầu thang dẫn lên mũi tàu.

Seonghwa quay lại và cố gắng tìm ra sự khác biệt trong lớp gỗ ở đó. Anh không thể, vì vậy anh chỉ bắt đầu đá.

Hoàng tử biết mình trông thật điên rồ. Anh liên tục đá vào chân tường, thở hổn hển, và đổ mồ hôi như một kẻ điên mặc dù cơ thể lạnh ngắt vì sợ hãi. Nhưng hoàng tử sẽ không chết. Anh cũng sẽ không để Mingi chết.

Cuối cùng, với một cú đá nữa, Seonghwa cảm thấy một phần bức tường sụp xuống dưới chân mình.

Một tấm ván thấp được đẩy vào, và chuyển động đó kích hoạt tay nắm cửa bật ra ở tầm tay. Hình dạng của tay nắm trước đây hoàn toàn vô hình, nhưng giờ khi nó đã lộ ra, nó trông chắc chắn.

Seonghwa giật mạnh nó. Nó không nhúc nhích.

Anh hoảng loạn trong giây lát, rồi nhớ ra. Hoàng tử xoay tay nắm và đẩy.

Một cánh cửa, đường viền của nó xuất hiện từ hư không, mở ra một cách trơn tru vào bên trong. Seonghwa quay lại và kéo Mingi dưới cầu thang vào phòng hàng hóa đặc biệt.

Hongjoong không thích con tàu này.

Rain luôn quá lớn đối với thủy thủ đoàn của Jihoon. Hắn chỉ ra khơi với khoảng chục người đàn ông, nhưng con tàu của hắn có đủ chỗ cho gấp ba lần số đó.

Jihoon có lẽ thích cảm giác như một người quyền lực trong khi chỉ cần lo cho số lượng thủy thủ đoàn tối thiểu. Tuy nhiên, Hongjoong cảm thấy như mình đang ở trong một mê cung trống rỗng vào những lần hiếm hoi hắn phải bước lên con tàu này.

Hôm nay cũng không có gì khác biệt.

Jihoon đã dẫn Hongjoong và hầu hết thủy thủ đoàn của Desire đến một trong những văn phòng nằm sâu hai tầng dưới mặt nước. Hắn ta nở nụ cười nhếch mép quen thuộc và trông như thể hắn đang mặc cùng một chiếc áo khoác da — với tất cả những vết bẩn giống nhau — như hắn đã mặc cách đây ba tháng, khi Hongjoong lần đầu tiên thỏa thuận với gã này. Để đổi lấy một khoản tiền hợp lý, Hongjoong sẽ mua đủ số lượng quả zilimbi để cứu thủy thủ đoàn của Rain khỏi bệnh scorbut năm lần.

Bản thân các loại trái cây không phải là lý do khiến công việc trở nên khó khăn, mặc dù chúng rất được đánh giá cao mặc dù có tính axit cao vì độ tươi lâu của mỗi loại trái cây được hái và khả năng chữa bệnh scorbut của chúng.

Khó khăn là phải vượt qua vùng đất đá hiểm trở ngoài khơi bờ biển Destino, hòn đảo duy nhất trên thế giới được biết đến là có cây zilimbi. Vùng đất rộng lớn này — được gọi là Bờ biển Widowmaker —không thể đi qua bằng một con tàu lớn và vụng về như Rain.

Nhưng đối với Hongjoong, người có Desire nhanh nhẹn và khả năng dẫn đường như Yeosang, thì đây chỉ là một buổi ôn lại kỹ năng hơn bất cứ điều gì khác.

Công việc mới mà thuyền trưởng cướp biển tự mình nhận được tại một quán rượu tồi tàn trên phố Destino vào đêm hôm đó không liên quan gì đến chuyện này.

Tuy nhiên, trên tàu Rain, Hongjoong không thấy bất kỳ thủy thủ nào bị bệnh scorbut. Hắn không nhìn thấy gì nhiều. Khi đội trưởng bước xuống hai cầu thang, đôi mắt đảo khắp nơi ngoại trừ tấm lưng Jihoon trước mặt hắn, không để lộ điều gì.

Nó khiến Hongjoong cảm thấy sức nặng của khẩu súng lục trên hông. Hắn tưởng tượng đến lưỡi dao sắc nhọn và cảm nhận rõ ràng độ bám của nó trong tay.

"Tôi phải cảm ơn vì đã ân cần cho tôi sự hiện diện của cậu," Jihoon nói khi dẫn họ vào một văn phòng không có cửa sổ. Nó rất vừa vặn với tất cả mọi người, và Hongjoong đã thu hút sự chú ý của Jongho và Yunho để đảm bảo họ đứng canh gác bên ngoài. Yeosang và San đứng hai bên đội trưởng của mình.

Jihoon kéo một chiếc ghế cũ từ nơi nó được đặt dưới chiếc bàn nhỏ nhô ra từ một trong những bức tường. Chân ghế kêu cót két khi nó kéo lê trên sàn nhà.

"Anh đã từ chối trả nợ nên tôi phải đến," Hongjoong nói, không mấy ấn tượng.

Jihoon ngồi trên ghế một cách khoa trương. Chiếc ghế kêu cót két dưới sức nặng bởi cơ bắp của hắn.

"Việc kinh doanh tốt hơn nên được thực hiện trực tiếp," Jihoon nói. Hắn mỉm cười.

Hongjoong không thích ở đây. Nó quá xa bề mặt nước. Nhưng đội trưởng phải chiều theo Jihoon nếu hắn muốn tiền của Jihoon, và Hongjoong biết Rain không phải là đối thủ của thủy thủ đoàn Desire.

Không có gì lạ khi những tên cướp biển này muốn Hongjoong gặp mặt ở một số địa điểm nhất định hoặc xưng hô với họ theo một số cách nhất định. Thuyền trưởng cướp biển đã làm theo, trong phạm vi hợp lý, điều đó có nghĩa là đôi khi hắn gọi kẻ ngốc đó là "Thuyền trưởng hùng mạnh'' và nói chuyện với gã trong khi họ đang ở trong tư thế khiếm nhã với những người giải trí được đưa lên tàu trong những chuyến đi dài.

Thông thường, đó là nguồn giải trí cho Hongjoong. Những thuyền trưởng này là những người duy nhất không nhận ra rằng những yêu cầu của họ cho thấy họ là những người đàn ông đang trong một trò chơi. Hongjoong chỉ cần chơi cùng với trò chơi của họ và đội trưởng sẽ thành công rực rỡ.

Jihoon cũng không khác gì. Gã là một kẻ ích kỷ, dễ bị nịnh hót và dễ xúc phạm. Gã đó thích lập mưu và luôn cố gắng đe dọa Hongjoong. Người đàn ông dường như không nhận ra rằng điều đó không bao giờ hiệu quả.

Điều duy nhất ngăn Hongjoong cười nhạo gã là vì hắn nhớ lại rằng thủy thủ đoàn của gã không thích gã như thế nào và tại sao lại như thế.

Hongjoong có thể xử lý một gã ngốc. Và hắn có hai thủy thủ đoàn bên cạnh, cộng thêm hai người nữa ở cửa. Bất kể Jihoon có giở trò ngớ ngẩn nào, thủy thủ đoàn của Hongjoong cũng sẽ không bị bắt.

"Chúng ta có rất ít việc phải làm," Hongjoong trả lời. Thuyền trưởng cướp biển đặt một tay lên hông, nâng hông lên cao để khẩu súng lục lộ ra từ sau áo khoác. "Anh trả tiền cho tôi, tôi rời đi. Thế là xong."

"Nhưng nếu tôi không muốn mọi chuyện đơn giản như vậy thì sao?" Jihoon vẫn mỉm cười, như thể gã ta đã chuẩn bị một điều bất ngờ thú vị.

Hongjoong thấy cái bàn mà Jihoon ngồi có sáu ngăn kéo, ba ngăn xếp chồng lên nhau ở cả hai bên. Hắn cho rằng tiền được phân bổ không đồng đều giữa các ngăn kéo.

"Tôi nghĩ là anh sẽ thấy vậy thôi," Hongjoong đáp lại.

Jihoon sẽ thử làm gì? Khi thuê Hongjoong đi ngang qua Bờ biển Widowmaker, Jihoon đã ra lệnh cho thủy thủ đoàn của mình tập luyện đấu kiếm trên boong, ngay cạnh nơi gã và Hongjoong đứng khi họ thực hiện giao dịch. Tiếng kiếm va chạm khiến Hongjoong khó có thể nghe được số lượng quả zilimbi mà Jihoon muốn.

Jihoon lắc đầu. "Tôi đưa cậu xuống đây vì muốn chúng ta nói chuyện mà không bị làm phiền." Gã bĩu môi. "Tôi ước gì cậu không mang theo người của mình."

"Tôi muốn anh ngừng lãng phí thời gian của tôi," Hongjoong nói một cách dứt khoát.

Jihoon nhìn Yeosang và San, chắc chắn họ cũng đang nhìn chằm chằm lại. Sau đó, gã đã liếc nhìn về phía cửa ra vào. "Nhưng tôi nghĩ có ai đó mất tích."

"Tôi đã ra lệnh cho Wooyoung ở lại Desire . Anh nên vui mừng vì điều đó."

Jihoon lại mỉm cười, lần này không khí trong phòng có gì đó không ổn. "Giờ nghĩ lại thì không chỉ có Wooyoung không có ở đây. Thuyền phó của cậu vẫn còn trên Desire."

Jihoon biết điều gì đó, hoặc nghĩ rằng gã biết điều gì đó. "Ai đó cần phải kiềm chế Wooyoung lại," Hongjoong nói.

"Tôi nghe được một điều rất thú vị vài tuần sau khi cậu đưa cho tôi những quả zilimbi đó," Jihoon nói. Gã ngừng cười. "Wooyoung và Mingi không ở lại vì lợi ích của tôi," gã tiếp tục. "Họ ở lại vì lợi ích của cậu."

Hongjoong không hề để lộ vẻ mặt.

"Tôi biết cậu cất giữ rất nhiều thứ có giá trị trên tàu của mình," Jihoon nói thêm. "Nhưng cậu sẽ không bỏ lại những chiến binh giỏi nhất của biển cả trừ khi cậu có thứ gì đó đặc biệt."

Hongjoong đặt tay lên chuôi kiếm của mình. "Tôi thấy thú vị hơn khi anh nghĩ rằng tôi đã tặng anh những loại trái cây đó", Hongjoong nói. "Tôi sẽ không ở đây nếu đó là một món quà".

Jihoon cười khúc khích một mình và đứng dậy. "Cậu không cần phải nói với tôi bất cứ điều gì", gã trả lời. "Tiền của cậu ở trong ngăn kéo. Và người của tôi thì đang ở trên tàu của cậu." Ngay khi những lời nói tuôn ra khỏi miệng Jihoon, tiếng hét vang lên ở cửa ra vào.

Thanh kiếm của Hongjoong được rút ra ngay lập tức, nhưng trong lúc vội vã, Jihoon đã chuồn ra khỏi phòng như một con rắn. Tất cả những gì thủy thủ đoàn của Desire có thể thấy là một bức tường đầy những tên tay sai được trang bị vũ khí tốt.

Ở khoảng cách này, Hongjoong không bắn súng lục vì hắn sợ sẽ bắn trúng một trong những người của mình. Vì vậy, khi Jongho và Yunho đẩy những kẻ tấn công lùi lại, dọn chỗ cho ba người kia ra khỏi văn phòng, Hongjoong đã chém tất cả những người cản đường hắn đến với Seonghwa.

Có ít nhất một chục người đàn ông vây quanh họ. Họ to lớn nhưng được huấn luyện kém về đấu kiếm. Tuy nhiên, mỗi lần Hongjoong hạ gục một người, một người khác lại thế chỗ.

Nhưng thủy thủ đoàn của Hongjoong đủ hung dữ và đầy kỹ năng để không cần đội trưởng của mình giúp đỡ.

Hongjoong đã nghe mọi lời đồn đại về bản thân mình hàng chục lần. Tàn bạo, khát máu, với một trí óc đủ thành thạo về chiến lược khiến đối thủ rất ít và không dám lại gần. Điều mà những tin đồn sai lầm thường là việc gán một chiến thắng đặc biệt cho cá nhân hắn, khi một trong số thủy thủ đoàn của Hongjoong đã đánh bại thuyền trưởng nào đó trong trận chiến

Vì vậy, sự hồi hộp chạy dọc sống lưng Hongjoong, hắn vội vã lau mồ hôi và máu trên trán, nhưng đội trưởng không sợ hãi cho mạng sống của mình. Hắn cũng không sợ cho mạng sống của bất kỳ thành viên nào trong đoàn.

Người duy nhất Hongjoong lo lắng khi hắn đánh bại bọn cướp biển để tiến lên boong tàu Rain như một con sóng đại dương dữ dội, chính là Seonghwa.

Khi thuyền trưởng và thủy thủ đoàn của mình cuối cùng cũng ra ngoài boong lộ thiên, ánh mắt của Hongjoong hướng về Desire . Nhưng người chặn tầm nhìn của hắn là Jihoon.

Không có bờ vai của hàng chục người đàn ông ẩn núp, Jihoon chỉ có thể chạy vụt qua con tàu. Khi gã nhìn thấy Hongjoong và những người khác của tàu Desire lao ra từ dưới boong tàu, gã đã bị choáng ngợp bởi vẻ sợ hãi của chính mình đến mức câm lặng.

Hongjoong gọi tên đối thủ khi hắn sải bước tới, biết rằng có một chiếc bè cứu sinh đã được chuẩn bị cho tên thuyền trưởng vô dụng này trong trường hợp kế hoạch của gã bị phá sản. "Anh sẽ không được lên bất kỳ chiếc xuồng nào đâu, Jihoon," Hongjoong gọi khi hắn thu hẹp khoảng cách giữa họ. Thuyền trưởng giơ thanh kiếm nhuốm đầy máu của mình ra trước mặt. Máu nhỏ giọt đều đặn từ lưỡi kiếm, vì vậy Hongjoong bước qua một hàng những vệt đỏ khi hắn đến gần với cái chết của Jihoon.

Jihoon, luôn lạc quan, vẫn đang cố gắng chạy đến mép Rain có một chiếc thang dây treo trên lan can. Tuy nhiên, Jongho nhanh hơn, và kẹp chặt một tay quanh cổ áo của gã.

Jongho giật mạnh người lại và Jihoon đập mạnh xuống sàn tàu.

"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không giết đâu," Jihoon nghiến răng nói.

Hongjoong phải bật cười. Việc hắn có thể nhìn thấy bầu trời giờ đây khiến hắn nhẹ nhõm, biết rằng hắn sẽ sớm quay trở lại con tàu của mình. "Không, tôi nghĩ là anh cũng sẽ làm vậy."

Với một cái nhìn, Hongjoong nói với Yunho, San và Yeosang rằng họ không cần ở đây. Chỉ có Jongho ở lại. Những người khác quay trở lại Desire để giết bất kỳ kẻ xâm nhập nào, và Hongjoong phải rời mắt khỏi người đàn ông trước mặt mình.

"Tôi là người duy nhất có thể giúp cậu," Jihoon nói, dựa lưng vào lan can và thở hổn hển khi nói, mắt gã đảo qua đảo lại giữa thanh kiếm vẫn còn nhỏ giọt của Jongho và Hongjoong.

"Tôi nghĩ tôi mới là người nên nói điều đó," Hongjoong nói một cách mất kiên nhẫn.

Jihoon cười như điên. "Cậu nên biết là tôi luôn muốn Wooyoung quay lại," gã nói, và có vẻ như cái chết sắp xảy ra của gã đang làm gã suy sụp. "Tôi biết là cậu cần một đội lớn mạnh hơn nên cậu định cướp thằng bé khỏi tôi, nhưng—"

Jongho, tức giận, đá vào răng của gã. Jihoon rên lên một tiếng kinh ngạc khi hai tay gã đưa lên hàm.

Hongjoong đảo mắt. "Anh sẽ không bao giờ lấy lại được Wooyoung đâu."

Jihoon khom người và ho ra máu. "Không chỉ vì Wooyoung," gã cố gắng thốt ra, miệng nhuộm đỏ. "Tôi biết cậu có kho báu trên con tàu đó."

Trong một khoảnh khắc, sự cấp bách muốn quay lại Desire của Hongjoong đã phai nhạt. Lời nói của Jihoon nghe có vẻ như gã không biết về Seonghwa. Nhưng cách gã ta đã nói trước đó khiến Hongjoong nghĩ rằng Jihoon đã nghe về vụ bắt cóc.

"Tôi thường mang theo một vài báu vật của khách hàng," Hongjoong trả lời. "Anh chưa bao giờ thử một kế hoạch tệ hại như vậy trước đây."

"Cậu đã đi thuyền quá lâu rồi." Jihoon định lau miệng nhưng dừng lại ngay khi chạm vào lần đầu tiên. Sau một tiếng rít đau đớn, gã tiếp tục nói. "Hoàng tử thứ hai của Aruna đã biến mất sau khi cậu đến Destino." Máu chảy xuống cằm Jihoon. "Quên lý do đi. Không có nhiều hơn một vài người thậm chí có khả năng làm điều đó."

Hongjoong không thay đổi biểu cảm. Hắn không để lộ một điều gì. Vậy nên Jihoon đọc hắn như thế nào, hắn không biết.

Một nụ cười trải dài trên hàm răng đẫm máu của Jihoon — hay những chiếc răng còn lại của gã. "Tôi biết mà. Có tin đồn rằng cậu có liên quan đến chuyện này. Tôi biết chúng là sự thật." Jihoon ngửa đầu ra sau, và gã nhìn lên bầu trời, nỗi đau dường như đã bị quên mất. "Tôi không biết làm sao con tàu của cậu vẫn nổi được với tất cả số vàng mà cậu hẳn đã kiếm được từ việc đổi lấy mạng sống của hoàng tử đó."

Hongjoong cười khẩy. Jihoon chỉ nghĩ rằng Hongjoong đã giết Seonghwa. "Anh sẽ không bao giờ biết được đâu," hắn nói. Thuyền trưởng rút kiếm ra.

Jihoon nhìn xuống từ bầu trời đen tối. Nhưng trên mặt đất, được bao quanh bởi Hongjoong và Jongho, điều đó sẽ không thành vấn đề.

Hongjoong đã chịu đựng Rain quá đủ rồi. "Tôi chỉ tiếc là Wooyoung không thể là người làm điều này," hắn nói, lời nói át đi tiếng thanh kiếm đâm vào tim Jihoon.

Hắn rút lưỡi kiếm ra nhanh như khi đâm vào, và Jihoon rên lên một tiếng. Hongjoong không muốn vinh dự chứng kiến ​​cái chết của gã. Thay vào đó, hắn và Jongho đi thẳng về Desire.

Khi đã qua được ván, Hongjoong nhìn lướt qua boong tàu một cách mù quáng. Với Jihoon và những tên cướp biển còn lại mà hắn đã giết không còn là mối đe dọa nữa, hắn chuyển sự tập trung sang việc đảm bảo thủy thủ đoàn của mình được đầy đủ. Trong lúc vội vã, không có gì lọt vào mắt Hongjoong, và hắn vội vã đến khu thuyền phó, nơi hắn hy vọng Seonghwa sẽ ở.

May mắn thay cánh cửa phòng của thuyền phó vẫn đóng chặt. Nhưng bên cạnh cánh cửa, trong một góc tầm nhìn điên cuồng của Hongjoong, có một vệt máu tươi. Hongjoong băng qua khoảng cách trong vài bước dài và đóng sầm cánh cửa lại.

Căn phòng trống rỗng.

Hongjoong biết hắn không cần phải kiểm tra giường tầng. Hắn có thể cảm nhận được Seonghwa không có trong đó. Nhưng hắn vẫn làm vậy, xé toạc tấm ga trải giường và thậm chí nằm sấp xuống để kiểm tra mặt dưới của tầng giường bên dưới.

Chỉ có bụi.

Hongjoong sải bước trở ra ngoài, đúng lúc San lao ra từ cầu thang xuống boong dưới. "Đội trưởng!" Cậu hét lên, chạy vội đến chỗ Hongjoong. "Những quả bom khói có tác dụng. Wooyoung nói cậu ấy nghĩ mình đã hạ gục được hết bọn cướp biển rồi."

"Wooyoung ở đâu?"

Hongjoong đi theo San trở lại cầu thang đến boong súng, với Jongho ngay phía sau. Hắn cần biết rằng Wooyoung vẫn ổn, và tên nhóc cướp biển đã giấu Seonghwa ở nơi nào gần đó.

Mỗi bước chân họ đi đều đưa họ vào một đám khói vẫn đang tan biến. Hongjoong lấy cẳng tay che miệng và mũi, nhưng hắn không thể ngăn mùi thuốc súng tràn ngập đầu.

Sau khi bước đi bước cuối cùng, Hongjoong nhìn quanh boong súng. Giống như đang đi dạo trong mơ, mọi thứ đều ẩn hiện một nửa trong làn sương khói.

Rải rác khắp nơi là xác của thủy thủ đoàn Jihoon. Hongjoong biết họ đầy máu nhưng hắn không thể nhìn rõ để thấy quần áo họ nhuốm màu đỏ garnet.

Wooyoung xuất hiện lúc đó, một bóng ma của thứ gì đó điên rồ và nguy hiểm. Đôi mắt sáng của cậu cắt qua những làn khói. Thanh kiếm của Wooyoung đã trở lại hông nhưng rõ ràng là cậu đã quên lau nó. Thanh kiếm đẫm đủ máu để Hongjoong có thể nhìn thấy điều đó, ít nhất là rất rõ ràng.

Hongjoong nghĩ đến kết cục của những tên cướp biển trên mặt phẳng này chỉ vài phút trước. Hắn có thể thấy lưỡi kiếm hung dữ của Wooyoung khi nó vung ra kết liễu bọn chúng, từng người một, trong làn sương mù vô hình.

Đây là một ân huệ lớn mà Hongjoong đã dành cho Jihoon khi tự tay kết liễu mạng sống của hắn thay vì để Wooyoung xử lý.

Bây giờ Hongjoong có thể thấy Wooyoung vẫn còn sống và nguyên vẹn — mặc dù chỉ là về mặt thể xác, và chưa phải về mặt tinh thần — Hongjoong chuyển sang vấn đề cấp bách hơn. "Chuyện gì đã xảy ra với Seonghwa?"

Ánh mắt của Wooyoung, vốn không tập trung vào bất kỳ ai, đã tìm thấy ánh mắt của Hongjoong. "Em bảo Mingi ở lại đây để dụ những kẻ xâm lược," cậu giải thích. "Cậu ấy sẽ bảo vệ Seonghwa khỏi những người còn lại."

"Mingi không ở trên đó. Cả hai người họ đều không ở đó. Họ không xuống đây sao?"

"Nếu có thì em cũng không nhìn thấy họ."

Ánh mắt của Wooyoung đã thay đổi từ vẻ hoang dã sang vẻ suy ngẫm, nhưng đường nét trên vai cậu lại chùng xuống.

San lên tiếng. "Chúng em đã đếm số người chết, nhưng vì không biết có bao nhiêu người lên tàu, nên Yunho và Yeosang đang kiểm tra phần còn lại của boong tàu để đảm bảo không còn ai sót lại. Họ có thể phát hiện ra Mingi và Seonghwa."

Hongjoong chỉ nghe một nửa. Hắn nhìn qua làn sương mù một lần nữa, hy vọng Seonghwa có thể lộ diện.

"Nhưng, đội trưởng," San tiếp tục, giờ còn do dự hơn trước. "Sẽ không giống Mingi khi chỉ huy một người không thể chiến đấu với một đám cướp biển."

Hongjoong nghĩ lại về vết máu trước cửa văn phòng của mình. Một hình ảnh nguy hiểm hình thành. "Seonghwa không có trong khu của thuyền phó."

"Vậy thì Mingi hẳn đã giấu anh ấy ở một nơi khác," Jongho nói. Giọng cậu bé không chắc chắn, và Hongjoong có thể nhận ra bản thân không muốn thừa nhận rằng có điều gì đó rất không ổn. "Trên boong chính."

Hongjoong lắc đầu. "Mingi sẽ không trốn cùng cậu ấy. Sẽ không nếu thằng nhóc đó có thể tránh được." Sự bồn chồn của thuyền trưởng chỉ tăng lên theo từng khoảnh khắc hắn đứng trên boong súng. "Tìm kiếm mọi tấm khu vực và dây thừng cho đến khi tìm thấy cả hai."

Ba người họ để Wooyoung lại trên boong súng, và Hongjoong sẽ lưu lại việc này để tiếp cận với tên nhóc này sau. Về cuộc chiến và về bất cứ điều gì Wooyoung đang nhìn thấy ở bản thân lúc này.

Trên boong tàu chính, Jongho và San chia nhau ra tìm kiếm, nhưng Hongjoong đứng cạnh phòng thuyền phó để quan sát boong tàu lần nữa.

Hongjoong đã kiểm soát bản thân tốt hơn khi hắn biết Wooyoung có thể đã đánh bại tất cả những tên cướp biển còn lại. Hắn chỉ cần tìm ra thủy thủ đoàn mất tích của mình.

Với sự tập trung mới, Hongjoong nhận ra rằng vết bẩn bên cạnh khu của thuyền phó không chỉ là một vết máu. Ai đó đã chảy rất nhiều máu.

Vì người đó đã không còn ở đây nữa, nên phải có một vệt máu theo đường đi của người đó, nhưng lại không có gì cả.

Ngoại trừ. Hongjoong nhìn lại vết máu và không gian xung quanh nó.

Không có gì cả. Những tấm ván gỗ của sàn tàu có vẻ hơi tối đi ngay trước vết bẩn, và bóng tối trở nên rõ rệt hơn khi càng xa vết bẩn. Có vẻ như ai đó đã tạt nước vào sàn tàu, và độ ẩm càng khô dần khi càng gần vết máu lớn mà dấu vết để lại.

Hongjoong nghi ngờ mình biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn quá bất ngờ đến nỗi không thể nghĩ thông được. Hắn chỉ đi theo dấu vết của nước khô, dấu vết này trở nên rõ ràng hơn khi đội trưởng đi xa hơn trên boong tàu và ra khỏi khu của thuyền phó.

Nó dẫn Hongjoong đi qua boong tàu đến lối vào phòng chứa hàng hóa đặc biệt.

"San!" Hongjoong hét lên khi đá vào tấm bảng bí mật trên tường. Tay nắm cửa ẩn bật ra. Hắn xoay tay nắm và đẩy.

Khi cánh cửa mở ra, Seonghwa nắm chặt thanh kiếm của Mingi bằng đôi tay run rẩy và chuẩn bị tinh thần để giết những tên cướp biển đã tìm thấy họ.

Nhưng tên cướp biển nhìn anh bằng đôi mắt hoang dại và khuôn mặt nhuốm máu đỏ thẫm kia không phải là người Seonghwa cần giết. Hắn mang trên mình máu của những tên cướp biển khác như một lớp da thứ hai, và Seonghwa hiểu tại sao nhiều người lại gọi hắn là Thuyền Trưởng Đỏ.

"Seonghwa!" Hongjoong hét lên. Hắn dừng bước vào phòng ngay khi mắt mình nhìn thấy mũi kiếm của Mingi.

Seonghwa để lưỡi kiếm rơi khỏi tay, và nó rơi xuống đất. Anh loạng choạng lùi lại, đâm vào một kệ cao chứa đầy những thứ trông giống như những cuộn giấy và sách quý hiếm khi Seonghwa giấu Mingi đằng sau nó. Sau khi hoàng tử đổ hết số xô nước biển mà anh đã dùng để xóa hết dấu máu của Mingi dẫn đến nơi ẩn náu của họ và đóng cửa phòng chứa đồ lại sau lưng, anh đã quá kinh hãi để nghiên cứu tài liệu bên trong đó.

Ánh mắt của Hongjoong quét Seonghwa từ trên xuống dưới. "Cậu có bị thương không?" Hắn hỏi. Bàn tay của chính hắn đặt trên chuôi kiếm, có lẽ là vô thức. Giống như thể đội trưởng nghĩ rằng có một tên cướp biển nào đó có thể nhảy ra khỏi một trong nhiều thùng rượu của căn phòng bất cứ lúc nào.

Seonghwa không trả lời, đột nhiên choáng váng theo cách mà tiếng rên rỉ hấp hối của Mingi và tiếng va chạm của kiếm không hề gây ra.

Hongjoong không hề có động thái tiến sâu hơn vào phòng.

Dù sao thì như vậy cũng tốt. Lối vào khá hẹp.

Bên cạnh cánh cửa, dọc theo bức tường, là một nhóm các thùng gỗ lớn, chắc chắn là chứa đựng kho báu nào đó. Chiếc kệ cao, rộng mà Seonghwa dùng để bảo vệ lưng mình nằm đối diện với các thùng gỗ, chỉ có một lối đi nhỏ giữa chúng. Cơ thể của Seonghwa đã chiếm phần lớn không gian đó.

Hongjoong nhìn Seonghwa, lông mày hắn nhíu lại khi Seonghwa không nói gì thêm.

Khoảnh khắc đó bị phá vỡ khi San xuất hiện sau lưng Hongjoong. "Mingi có ở đây không?" Cậu bé hỏi, thở hổn hển.

Seonghwa cố gắng trả lời. "M-Mingi," anh bắt đầu. Hoàng tử nhẹ nhàng đi vòng sang phía bên kia của giá sách, bám vào các kệ sách phía sau như thể anh đang bám vào vách đá cao chót vót. "Ở đây," anh nói, và nó phát ra như một tiếng thì thầm.

Nhưng San vẫn nghe thấy.

San và Jongho, những người xuất hiện đột ngột, nhanh chóng nhận ra rằng Mingi đang trong tình trạng rất tệ. Cậu ấy vẫn đang chảy máu, Seonghwa biết, nhưng vết bẩn trên áo cậu ấy đủ lớn để không thể nhận ra lượng máu của mỗi nhịp tim đổ vào đó.

Họ nhấc Mingi lên, và Seonghwa cố gắng lờ đi tiếng rên rỉ của cậu bé cướp biển. Sau đó, họ biến mất khỏi căn phòng, vội vã đưa Mingi vào tay Yunho.

"Seonghwa?" Giọng nói nhỏ nhẹ của Hongjoong vang lên.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Seonghwa. Hoàng tử nhận ra mình đang quỳ trước nơi Mingi đang ngồi, sự hiện diện của anh chỉ được chứng minh bằng những vết máu.

"Tôi ổn," Seonghwa nói.

Anh gạt tay Hongjoong ra khỏi vai mình và đứng dậy. "Tôi cần phải làm sạch mọi thứ," anh nói. Hoàng tử không biết mình sẽ nói thế cho đến khi những lời nói đã thốt ra. Nhưng anh nhận ra đó là sự thật. Tay anh nhuộm đỏ vì anh ấn áo Mingi vào vết thương sâu của cậu trước khi nhận ra mình có thể làm tốt hơn khi đứng canh gác ở cửa.

Điều khiến Seonghwa kinh ngạc vào lúc đó là máu ướt đến mức nào. Nó giống như nước trên tay anh vậy.

Bây giờ máu đã gần khô và khiến da tay anh căng cứng.

Vậy nên Seonghwa loạng choạng đi ra ngoài và bắt đầu lạm sạch vết máu.

Một vài thành viên thủy thủ đoàn cố gắng nói chuyện với hoàng tử, nhưng Seonghwa không trả lời. Họ để anh lại một mình nhanh như lúc họ đến.

Có người nói với anh rằng Mingi vẫn còn thở, và rằng Yunho nghĩ Mingi sẽ vượt qua được đêm nay. Có người nói cảm ơn. Nhưng anh không để ý đó là ai.

Vài giờ sau, khi Seonghwa cảm thấy mình đã rửa sạch đủ máu trên tay và đã kiểm tra qua vai nhiều lần để đảm bảo không có tên cướp biển nào định lấy đầu mình, thì anh mới quay trở lại phòng của Hongjoong.

Hongjoong không nằm trên giường như Seonghwa hy vọng. Hắn đang ngồi ở bàn làm việc, nhìn vào thứ có vẻ là bản đồ của một con tàu. Có thể là Desire, hoặc có thể là một con tàu khác.

Seonghwa định chui vào giường mà không nói chuyện. Anh gần đến nơi thì Hongjoong cuối cùng cũng lên tiếng.

"Làm sao cậu biết về phòng hàng hóa đặc biệt?" Hắn hỏi, và câu trả lời không giống như những gì Seonghwa mong đợi.

Seonghwa không biết phải nói gì. Anh muốn lờ câu hỏi đó đi, hoặc trả lời một câu hỏi khác. Nhưng anh muốn cuộc trò chuyện kết thúc nhanh hơn bất cứ điều gì, vì vậy anh đã làm theo. "Tôi không nghĩ anh sẽ lái một con tàu với không gian lãng phí."

Hongjoong luồn tay qua tóc. Sau đó, hắn xoa cả hai tay lên mặt trước khi cuối cùng đặt mặt vào tay mình.

Seonghwa nghĩ rằng mình đã chọn đúng câu trả lời, vì vậy hoàng tử cứng nhắc ngồi xuống giường. Anh kiềm chế sự thôi thúc kiểm tra xem có mối đe dọa nào dưới gầm giường hay không.

Hongjoong để lộ khuôn mặt của mình lần nữa. "Cảm ơn, Seonghwa," hắn nói. Tóc hắn rối bù và mắt đội trưởng trông nhợt nhạt. Seonghwa chưa từng nghe Hongjoong nói bằng giọng điệu này. Thật khó chịu.

"Được rồi." Seonghwa nuốt nước bọt, cổ họng như nghẹn lại.

"Seonghwa." Hongjoong đứng dậy và tiến đến bên giường Seonghwa.

Seonghwa nhìn Hongjoong ngồi xuống chân giường với vẻ bồn chồn. Họ không đủ gần để chạm vào nhau, nhưng sự hiện diện của Hongjoong vẫn giống như một cuộc xâm lược.

Hongjoong tiếp tục. "Chúng ta đang hướng đến cảng gần nhất. Mingi cần nhiều sự giúp đỡ hơn những gì Yunho có thể cung cấp."

Seonghwa không trả lời.

"Yeosang nói có thể có bão giữa chúng ta và đất liền, nhưng chúng ta chỉ cách đó vài ngày thôi." Hongjoong thở dài. "Có lẽ, khi chúng ta cập cảng, chúng ta nên mua cho cậu một ít đồ."

Hongjoong lúng túng khi Seonghwa vẫn ngồi im lặng. "Quần áo dành riêng cho cậu, tôi nghĩ thế," hắn tiếp tục. Giọng Hongjoong nghe có vẻ không chắc chắn. "Đồ tươi sống không để được lâu trên biển, nhưng cậu có thể chọn thứ gì đó cho vài ngày đầu sau khi chúng ta ra khơi."

Seonghwa không thể hiểu nổi việc được khen thưởng cho ngày hôm nay, mặc dù đó là mục tiêu của anh. Bây giờ, điều đó khiến hoàng tử cảm thấy mình giống một chú chó hơn.

Hongjoong dừng mọi nỗ lực đang làm của mình lại. "Cậu ổn chứ?"

Seonghwa lại nuốt nước bọt, nhưng lần này, anh biết rằng điều đó là vô ích. Anh biết rằng anh không thể nói mà không để lộ bản thân.

Hongjoong cố gắng đợi Seonghwa bộc lộ, nhưng khi hắn quyết định rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra theo cách đó, hắn nhích nhẹ người lên giường. Không đủ gần để Seonghwa cảm nhận được hơi ấm của hắn bên cạnh, nhưng đủ để trở thành mối đe dọa khiến người kia sợ hãi.

Hongjoong thử lại lần nữa, bằng giọng thì thầm nhẹ nhàng đến không tưởng. "Seonghwa?"

"Anh đã nói là hắn sẽ không thử bất cứ điều gì mà!" Seonghwa hét lên. Hoàng tử đã định để nó phát ra một cách tức giận, nhưng ngay cả anh cũng có thể nghe thấy sự sợ hãi trong chính giọng nói của mình.

Hongjoong nhìn Seonghwa với một nếp nhăn trên lông mày và sự tổn thương trong đôi mắt. Nó gần giống như tội lỗi, điều đó thật điên rồ. "Tôi xin lỗi, Seonghwa," hắn nói. Nó gần như nghe có vẻ chân thành, điều đó thậm chí còn điên rồ hơn. "Tôi nghĩ Mingi và Wooyoung có thể đối phó với bất cứ điều gì hắn ta thử. Tôi không ngờ rằng thủy thủ đoàn của hắn đã tăng gấp ba lần về số lượng."

Tất nhiên rồi. Làm sao Seonghwa có thể tin rằng Hongjoong không nghĩ đến việc sẽ có chuyện đó xảy ra? Hongjoong cố tình để lại hai chiến binh giỏi nhất của mình chỉ để bảo vệ Seonghwa khỏi Jihoon và Rain. Hắn không thể làm cho việc mình nói dối trở nên rõ ràng hơn khi hắn cố gắng an ủi Seonghwa trên giường đêm đó.

Hongjoong cũng đã chọn không che giấu Seonghwa trong phòng chứa đồ đặc biệt, hoặc trong bất kỳ phòng bí mật ngẫu nhiên nào khác tình cờ có trên con tàu này. Hắn không muốn Seonghwa — người có khả năng liều mạng để cứu một thành viên trong thủy thủ đoàn của mình — biết về sự tồn tại đó.

Đột nhiên Seonghwa cảm thấy muốn bệnh. Anh là một tù nhân, Hongjoong giam cầm hoàng tử, và anh cần phải về nhà. Ngay cả khi Desire không muốn anh chết, anh không biết tại sao họ lại muốn anh, và hoàng tử biết rằng một băng cướp biển khác có thể đến bất cứ lúc nào để bắt anh làm của riêng. Điều đó đã xảy ra với Sapphire Blue. Hôm nay, nó gần như đã xảy ra một lần nữa.

Hoàng tử cố gắng tập trung niềm tin vào kết quả mà anh thấy trong đầu. Kết quả đúng đắn mà Crescent sẽ thấy. Anh sẽ trở về cung điện, trở về với những chuyến đi vòng quanh vương quốc, trở về nơi anh thuộc về. Nhưng hình ảnh đó chỉ trở nên mờ nhạt hơn khi anh trên tàu Desire. Hiện tại, nó không còn rõ ràng hơn trong tâm trí hoàng tử như một ký ức nữa.

Bị kéo lên Sapphire Blue còn tốt hơn. Ít nhất thì lúc đó đầu óc anh còn quá mù mịt để xử lý những gì đang diễn ra.

Trước đó, những cú đấm vào Wooyoung và Hongjoong đã khiến hoàng tử thỏa mãn. Nhưng nhìn thấy Mingi thở hổn hển và cảm thấy máu nóng trên da đã khiến Seonghwa vô cùng sợ hãi đến nỗi tay anh vẫn còn run rẩy.

Đôi chân hoàng tử đưa anh ra khỏi giường. Anh đi qua Hongjoong, thậm chí không thấy hắn đứng dậy đuổi theo. Anh không dừng lại, ngay cả khi Hongjoong gọi anh. Thay vào đó, Seonghwa đi xuống cầu thang đến boong súng, rồi lại đi xuống. Hoang tử không dừng lại cho đến khi anh đi vào phòng giam, qua cánh cửa vẫn mở và bước vào phòng giam mà anh đã trải qua rất nhiều đêm.

Không còn nơi nào khác để anh đi. Đây là nơi duy nhất trên tàu mà Seonghwa có thể khẳng định là của riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz