Trans Fic Lan Cuu Lieu Ho Ly Co An Thit Duoc Cuu Bong Khong
Khu rừng sáng sớm được sương mù phủ lên một lớp lụa mỏng, trở nên vàng óng dưới ánh nắng xuyên thấu.Khi Lê Đông Nguyên tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, mặt trời đã lên quá ngọn cây, anh ta nhìn quanh và phát hiện Lăng Cửu Thời vẫn chưa trở về. Một loại linh cảm không hay dần cuộn lên trong lòng, anh ta đột nhiên đứng dậy, mới nhận ra vết thương tối qua cơ bản đã lành, thể lực cũng đang nhanh chóng hồi phục.Sau đó, anh ta chạm vào đỉnh đầu, đôi tai đầy lông đó lại lộ ra nữa rồi."Xem ra chức năng thanh lọc trò chơi của chỉ có thể kéo dài một ngày."Đi đến kết luận này, Lê Đông Nguyên phát bực với quy tắc bên trong cánh cửa này.Mở đầu không có sự hướng dẫn của NPC, người chơi hoàn toàn dựa vào thử và sai, sau đó họ sẽ bi thảm phát hiện ra rằng những người chơi hệ ăn cỏ gần như sẽ chết chắc trong cánh cửa này, bởi vì họ không dám tranh giành cơ hội trò chơi với những người chơi hệ ăn thịt, cuối cùng sẽ bị những người chơi phát điên xẻ thịt chia nhau.Cuối cùng, chỉ còn lại những người chơi hệ ăn thịt tranh giành chìa khóa và cửa, còn khẩu lệnh trò chơi của môn thần đáng chết kia sẽ xuất hiện mà không báo trước, đẩy nhanh quá trình động vật hóa, như thể môn thần muốn giữ tất cả người chơi ở trong cửa, trở thành những dã thú mất đi ý thức.Thêm vào đó rất nhiều người chơi mất trí điên cuồng không biết từ đâu liên tục xuất hiện, họ cố gắng hết sức cũng chỉ vừa đủ để sống sót, không còn tâm trí đâu để nghĩ đến cửa và chìa khóa.Vì vậy, cửa này hoàn toàn không phải một trò chơi giết chóc mà là trò chơi nuôi thú cưng của môn thần mới đúng!"Khụ... khụ khụ"Nguyễn Lan Chúc đang hôn mê sâu đột nhiên ho vài tiếng, hơi thở khàn đặc khiến Lê Đông Nguyên định thần lại, bước nhanh về phía Nguyễn Lan Chúc, cúi xuống kiểm tra tình trạng của người kia.Lâm Tả Tả ở bên cạnh vừa tỉnh dậy, nghe thấy âm thanh cũng đi tới, sau lưng là một đôi cánh phe phẩy, trước sự biến đổi thành động vật đột ngột của hai người cô cũng không lấy gì làm lạ.Sắc mặt trắng bệch như tuyết của Nguyễn Lan Chúc đêm qua đã dịu đi rất nhiều, mặc dù lớp vải thô ở vết thương vẫn còn dính máu đỏ sậm, nhưng có vẻ máu đã ngừng chảy."Anh ấy hồi phục rất nhanh, chỉ cần nghỉ ngơi thêm sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn."Lê Đông Nguyên hướng về Lâm Tả Tả khẽ gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào đôi tai cáo trắng bạc của Nguyễn Lan Chúc và thầm xin lỗi môn thần. Suy cho cùng, mới mắng người ta xong, người ta đã đưa tay ra cứu vớt mình rồi."Chúc mừng... tam kim ảnh hậu trẻ nhất trong lịch sử...Đàm Tảo Tảo!"Nữ minh tinh của chúng ta đã từng nhận rất nhiều giải thưởng trong mơ, nhưng lần này đạt được giải thưởng cao quý nhất, đáng tiếc lại bị Lê lão đại lắc cho tỉnh cả người."Lê... Mông Ngọc, anh làm gì vậy? Có ai đánh thức mĩ nữ như anh không?"Đàm Tảo Tảo có tính hay cáu khi vừa ngủ dậy, vừa bực bội, tai thỏ liền dựng thẳng lên, miệng mím lại, toàn thân tức anh ách."Được rồi được rồi, cô nương đừng gây sự nữa, anh Lăng Lăng của cô mất tích rồi."Nữ minh tinh nghe được lời này lập tức căng thẳng. Lê Đông Nguyên bất lực dí chặt con thỏ chuẩn bị nhảy cẫng lên, nhanh chóng kể lại trải nghiệm nguy hiểm đêm qua."Vậy chúng ta nhanh đi tìm anh Lăng Lăng thôi!" Đàm Tảo Tảo kích động kêu lên."Anh ấy đi một mình lâu vậy chưa trở về, nhất định là gặp phải nguy hiểm gì đó rồi."Lê Đông Nguyên không kịp bịt miệng cô, nên điều tồi tệ nhất xảy ra."Lăng Lăng mất tích?!" Tiếng động đã đánh thức Nguyễn Lan Chúc đang hôn mê, mọi người quay đầu nhìn qua, không biết người kia từ lúc nào đã ngồi dậy dựa vào cây, một tay đặt lên vết thương đang nhấp nhô theo nhịp thở nặng nề, lông mày nhíu lại đỏ bừng, chứng tỏ đang kìm nén cơn đau, nhưng không hề có dấu hiệu suy sụp.Cả người giống như một vị thần bị thương, không bao giờ bộc lộ nỗi đau của mình với thế tục."Ừ, đi vệ sinh được một hai tiếng rồi." Lê Đông Nguyên chỉ có thể cau mày trả lời. Đúng là chuyện gì muốn giấu là nhắc chuyện đó, không cần suy nghĩ cũng biết Nguyễn Lan Chúc muốn làm gì tiếp theo, hơn nữa không ai cản được."Tôi đi tìm anh ấy." Nguyễn Lan Chúc nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, vừa đứng dậy, một mùi rỉ sét nồng nặc từ trong bụng xông lên, cậu bước hụt chân ngã lên người Lê Đông Nguyên, cảm giác buồn nôn dữ dội bị nuốt ngược vào trong.Lê Đông Nguyên nhanh chóng đỡ con cáo yếu đuối nhưng cứng mồm kia lên, nghĩ: Hồ ly vốn xảo quyệt, sao con hồ ly này dễ đoán vậy?Đàm Tảo Tảo và Lâm Tả Tả thay nhau khuyên can Nguyễn Lan Chúc nghỉ ngơi tại chỗ khi những người khác đi tìm Lăng Cửu Thời, cho dù không tính đến tình trạng thể chất của Nguyễn Lan Chúc, số lượng dã thú trong rừng cũng không thể đếm được. Trong nhóm chỉ có Lê Đông Nguyên là người duy nhất có thể chiến đấu, bọn họ hiện tại chẳng khác gì bàn ăn miễn phí di động, ai đến cũng có thể thưởng thức.Nhưng không phải bàn cãi nhiều, Lê Đông Nguyên cuối cùng cũng đỡ Nguyễn Lan Chúc lên đường đến sân thi đấu. Vì Nguyễn Lan Chúc chỉ nói đúng một câu chí mạng."Chỉ có tôi mới có thể thuyết phục anh ấy không đi vào chỗ chết."---Trái với dự đoán về những nguy hiểm có thể ập đến, cuộc hành trình này diễn ra êm đềm và bình lặng. Ngoài những mảnh xác thỉnh thoảng xuất hiện thì không gặp phải bất kỳ sinh vật sống nào. Khung cảnh có vẻ yên bình và đẹp đẽ, hoàn toàn khác với địa ngục trần gian đêm qua.Nhưng càng an toàn, Nguyễn Lan Chúc càng cảm thấy hoảng loạn.Tất cả dã thú đều biến mất, chỉ có thể là có người đã làm gì đó khiến Môn thần đại khai sát giới. Cậu không ngừng cầu nguyện trong lòng. Lần đầu tiên trong lòng cậu hy vọng thần linh sẽ phù hộ, hy vọng người đó không phải Lăng Cửu Thời."Một, hai, ba, người gỗ, đừng nói, đừng cử động.""Một, hai, ba, người gỗ, đừng nói, đừng cử động."Lúc này, hai câu lệnh trò chơi vang lên cách nhau một vài giây truyền đến từ giữa rừng rậm, bốn người căng thẳng, bước đi cũng nhanh hơn nhiều.Khi đến rìa sân chơi, mọi người hít một hơi và đứng ngơ người tại chỗ.Niềm hy vọng cuối cùng đó đã hoàn toàn tan vỡ.Sân chơi và môn thần lẽ ra phải ở đây đã biến mất, thay vào đó là những vết máu kinh hoàng, bao phủ toàn bộ sân đấu, trông rất mới, một số còn dính đầy lông động vật, từ từ di chuyển dọc theo địa hình giống một tấm thảm đỏ mở rộng trải dần về phía Nguyễn Lan Chúc.Nhìn thấy cảnh tượng này, Đàm Tảo Tảo kinh hãi hét lên một tiếng, sau đó ngã lăn xuống đất, sau đó tiếng khóc khe khẽ xé tan khung cảnh bình tĩnh.Tiếng khóc khiến đầu óc suy sụp của Nguyễn Lan Chúc bắt đầu xử lý khung cảnh trước mắt, thu thập những tin tức hữu ích.[Hôm nay có người đã chơi trò chơi, và lượt chơi này khiến rất nhiều người chết. ][Có lẽ có Lăng Cửu Thời trong số đó. ]"Không thể nào..." Sau khi Nguyễn Lan Chúc đã sắp xếp rõ ràng các thông tin, liền hất văng tay Lê Đông Nguyên, loạng choạng tiến về phía trước mấy bước, đột nhiên máu dồn lên tim, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã quỵ.Máu của cậu rơi xuống đất, trộn lẫn với vết máu vương vãi, không để lại dấu vết gì, giống như giọt nước rơi vào một vũng nước.Lê Đông Nguyên vốn dĩ muốn đỡ lấy cơ thể đang dần ngã xuống của cậu, Lâm Tả Tả cũng sợ hãi, vội vàng tiến tới muốn kiểm tra vết thương, không ngờ đều bị cậu vô tình tránh né. Cả người cậu quỳ thẳng trên vũng máu, cơn đau nhói khiến cơ thể run rẩy trông vô cùng yếu ớt, nhưng không ai có thể đến gần được.Bây giờ cậu rất tức giận, cơn giận thậm chí còn làm lu mờ nỗi buồn còn chưa kịp nảy mầm.Nhưng cậu chợt nhận ra một sự thật đập vỡ mọi phẫn nộ trong lòng, nỗi buồn như lũ tràn vào, nhấn chìm cậu.Có thể cậu sẽ không bao giờ gặp lại Lăng Cửu Thời nữa.Lê Đông Nguyên nhìn theo bóng lưng Nguyễn Lan Chúc, không biết nên an ủi thế nào. Người như anh ta và Nguyễn Lan Chúc sớm đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết của cộng sự vào sinh ra tử, nhưng khi sự việc thực sự xảy ra, liệu được mấy người có thể bình tĩnh chấp nhận. Thử thách này là một cây cầu độc mộc, chỉ có thể tự mình vượt qua thôi.Nhưng điều khiến hắn lo lắng nhất là, đối với Nguyễn Lan Chúc, Lăng Cửu Thời không chỉ là một cộng sự cùng qua cửa."Dư Lăng Lăng có thể chỉ là lạc đường thôi, có thể có người khác chơi trò chơi, mọi người đừng nản lòng."Lâm Tả Tả nhìn ba người mất hồn kia, chỉ có thể cố gắng hết sức an ủi họ. Cô biết rằng bốn người này là bạn bè vào sinh ra tử, hiệu quả của lời khuyên chắc chắn không đáng kể, nhưng lúc này, mọi người đều cùng hội cùng thuyền, cô cần mọi người lấy lại tinh thần, không ngờ lại nhận được câu trả lời khẳng định của Nguyễn Lan Chúc."Không còn hi vọng nữa.""Cái gì?""Trò chơi này là do Lăng Lăng khởi xướng." Một giọng nói nghèn nghẹt từ một góc khuất truyền đến.Lâm Tả Tả bối rối, định nói tiếp thì bị Lê Đông Nguyên ngăn lại, sau đó anh ta do dự một lúc rồi giải thích."Dư Lăng Lăng dùng chính mình làm mồi nhử dụ những kẻ hóa thú phát điên kia vào trò chơi với mình. Sau đó khi trò chơi bắt đầu, trên sân xuất hiện mối quan hệ săn mồi, dã thú điên cuồng không thể tự kiểm soát bản thân sẽ bị thần cửa giết chết. Còn Dư Lăng Lăng..."Anh ta sẽ bị thú dữ xé xác thành từng mảnh.Lâm Tả Tả mở to mắt kinh ngạc khi hiểu ra. Cô không thể tưởng tượng được Lăng Cửu Thời đã đưa ra quyết định này như thế nào với nỗi sợ hãi không thể vượt qua, nhưng cô, người lý trí nhất trong nhóm, nhìn xung quanh và phát hiện ra một vấn đề."Nhưng sao anh ta biết trong rừng còn nhiều dã thú như vậy? Không phải đã giết rất nhiều rồi sao?"Lê Đông Nguyên như được khai sáng, cũng gãi đầu gãi tai. "Và làm thế nào mà anh ta có thể tập hợp được tất cả dã thú vào sân chơi?"Lời nói của người bạn đồng hành dần dần thức tỉnh lý trí của Nguyễn Lan Chúc, cậu nỗ lực thoát khỏi nỗi buồn và tìm ra lời giải thích có thể kết nối tất cả những điều bất thường trước đó."Là Thập Cửu, hắn mới là môn thần."Nguyễn Lan Chúc chậm rãi đứng dậy nói, đè nén cơn tức giận mới trỗi dậy trong lòng."Trong trận đấu ngày thứ tư, ngay khi Thập Cửu xuất hiện, câu lệnh trò chơi đã dừng lại. Tôi và Lê Đông Nguyên trực tiếp chạy về đích. Câu lệnh trò chơi chắc là do hắn ta điều khiển. Khi tôi vỗ vào vai Môn thần, tôi nghe thấy tiếng khóc. Nghĩ lại thì chắc đó là tiếng khóc của sinh vật mà chúng ta nhầm tưởng là Môn thần.""Nhìn lại thì, chuỗi thức ăn là manh mối quan trọng của cánh cửa này, nhưng chúng ta chỉ tập trung vào mối quan hệ săn mồi của các loài động vật mà quên mất rằng đáy của chuỗi thức ăn là thực vật và đỉnh là con người."Lê Đông Nguyên đột nhiên ý thức được: "Cho nên, môn thần thực vật chỉ là một cái vỏ bọc, còn NPC Thập Cửu là nhân loại đứng đầu chuỗi thức ăn, mới thật sự là môn thần?"Nghe vậy, Đàm Tảo Tảo lau nước mắt, trở nên kích động: "Chẳng trách hắn không chơi game cũng không biến thành thú vật. Nhìn thì hiền lành, không ngờ lại là kẻ mặt người dạ thú."Vào ngày thứ năm của trò chơi, mọi người dường như cuối cùng cũng đã hiểu ra mọi chuyện.Bị đùa giỡn lâu như vậy, Nguyễn Lan Chúc cuối cùng cũng bắt được mục tiêu, đứng dậy lảo đảo đi về phía rừng cây. Lê Đông Nguyên thấy vậy, nhanh chóng ngăn cản."Mông Ngọc, buông tôi ra, tôi phải đi giết hắn.""Khu rừng này rộng vô tận, anh đi đâu tìm anh ấy?!""Chỉ cần hắn ở trong cánh cửa này, tôi phải chặt hắn thành trăm mảnh."Trong khi hai người đang giằng co với nhau, Lâm Tả Tả bên cạnh do dự một lúc rồi xen vào."Hình như tôi biết Thập Cửu ở đâu."Nguyễn Lan Chúc nghe vậy như phát điên nắm lấy cánh tay của Lâm Tả Tả."Nói cho tôi biết, hắn ở đâu?"Nguyễn Lan Chúc mất kiểm soát, dùng hết sức lực tóm lấy Lâm Tả Tả khiến cô kêu đau thành tiềng. Lê Đông Nguyên ngay lập tức kéo Nguyễn Lan Chúc ra và dùng hai cánh tay giữ chặt cậu.Sau đó Lâm Tả Tả xoay xoay cánh tay, giải thích với mọi người rằng khi cô đang chạy trốn, cô phát hiện ra ngôi nhà gỗ lơ lửng và tìm thấy một chiếc kính vạn hoa bên trong. Sau đó cô đột nhiên cao giọng."Có vẻ như Dư Lăng Lăng cầm chiếc kính vạn hoa lên thì đột nhiên nói muốn đi vệ sinh.""Kính vạn hoa?! Cho tôi xem." Tin tức này khiến Nguyễn Lan Chúc bình tĩnh lại.Kính vạn hoa là biểu tượng của NPC trong cửa, bản thân cậu cũng có một chiếc, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một NPC khác có ý thức chủ quan tách biệt khỏi bối cảnh trò chơi.Lâm Tả Tả lục lọi ba lô và vỗ nhẹ vào trán. "Vừa rồi vội đi, tôi bỏ quên ở chỗ nghỉ ngơi tối qua rồi."Khi nhóm người trở về nơi còn la liệt xác thú, họ nhìn thấy chiếc kính vạn hoa đầy màu sắc. Nguyễn Lan Chúc lập tức nhặt nó lên ngắm nghía, nhưng không có manh mối gì.Lúc này, Đàm Tảo Tảo cảm thấy như mình đã giẫm phải thứ gì đó, cô nhìn xuống và nhìn thấy một tờ giấy. Cô nhặt nó lên và vô thức đọc thành tiếng."Muốn cứu Chúc Manh thì một mình tới sân thi đấu. Nhắc nhở nho nhỏ, ngươi có thể cẩn thận lắng nghe xem xung quanh có âm thanh gì lạ không trước khi đưa ra quyết định. Ký tên: Thập Cửu" "Quả nhiên là hắn." Nguyễn Lan Chúc nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy mất kiểm soát.Đàm Tảo Tảo nhìn tờ giấy, đôi mắt dần đẫm nước. Cô sụt sịt và nắm lấy tay Lâm Tả Tả."Tả Tả, giúp chúng tôi tìm Thập Cửu đi."Khả năng của Thập Cửu thâm sâu khó lường, lần này đi tìm hắn chắc chắn nguy hiểm trùng trùng, Lâm Tả Tả từ chối cũng là điều dễ hiểu.Nhưng cô gái cũng ngay lập tức nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Đàm Tảo Tảo. Cô tinh thông trung y, thể chất luôn rất tốt, hơi ấm trong lòng bàn tay xuyên qua làn da và sưởi ấm cơ thể của Đàm Tảo Tảo."Được." Cô đồng ý không chút do dự.-----Nhóm người đi đến góc đông bắc của khu rừng, quả nhiên đã tìm thấy một ngôi nhà gỗ trên bầu trời, trước đó đã bị tán cây che khuất giữa không trung. Bây giờ họ đã đến bìa rừng, có thể nhìn thấy rõ ràng."Làm sao chúng ta lên đó được?" Đàm Tảo Tảo nhìn vào ngôi nhà gỗ. Đó là độ cao mà sức người không lên nổi."Tôi đi lên xem trước." Lâm Tả Tả nói rồi mở đôi cánh của mình ra. Sau khi ở dạng động vật lâu như vậy, đôi cánh của cô ấy đã đầy đặn và khỏe khoắn hơn những ngày trước.Nguyễn Lan Chúc im lặng một lúc, sau đó đi tới phía Lâm Tả Tả và hơi nghiêng người:"Nhờ cô đó. Chú ý an toàn.""Được lão đại Hắc Diệu Thạch nhờ vả là vinh dự của tôi." Lâm Tả Tả cũng cúi chào Nguyễn Lan Chúc và bay đi trước khi cậu kịp phản ứng.Nguyễn Lan Chúc nhìn Lâm Tả Tả rời đi, rồi lườm Đàm Tảo Tảo với ánh mắt sắc như dao."Anh Nguyễn, không thể trách em được. Ai biết cô gái kia có thói quen nghe lén người ta nói mớ chứ?" Đàm Tảo Tảo cụp tai thỏ xuống, lầm bầm nói.Nguyễn Lan Chúc không trả lời, cậu không còn sức lực để nghĩ sang việc khác. Cậu nhìn chăm chú vào ngôi nhà gỗ, chờ đợi Lâm Tả Tả dụ Thập Cửu xuống, rồi giết hắn hoặc bị hắn giết.Cậu cảm thấy Thập Cửu giống mình, chắc chắn không phải là một NPC bình thường.Nhưng khi Lâm Tả Tả kéo một bóng người từ từ trên trời xuống, ba người họ đều sững người.Tuy nhìn từ dưới lên rất mơ hồ nhưng Nguyễn Lan Chúc gần như chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra đó chính là người mà cậu hằng mong ngóng.Người đàn ông từ từ đáp xuống trước mắt cậu, dần dần trở nên chân thực như đang mơ."Lăng... Lăng Lăng?!" Hai người vừa tiếp đất, Nguyễn Lan Chúc kinh ngạc gọi một tiếng, sau đó lao tới ôm chặt lấy Lăng Cửu Thời còn nguyên vẹn.Toàn thân cậu như vỡ vụn, rúc đầu vào cổ Lăng Cửu Thời, như ôm lấy một ảo ảnh sắp vỡ nát."Lan Chúc, anh về rồi." Lăng Cửu Thời bị đôi tai cáo kia dụi phát ngứa, mỉm cười, vuốt lưng Nguyễn Lan Chúc."Anh Lăng Lăng!" Đàm Tảo Tảo cũng khóc òa nhào lên.Ba người ôm chặt nhau, đoàn tụ sau cảnh sinh ly tử biệt.Mắt Lê Đông Nguyên đỏ hoe khi thấy bạn mình không sao, nhưng lão đại Lê Đông Nguyên sĩ diện, ráng nhịn không nhào qua ôm ba người đang khóc.Nhưng trùng hợp thay, đứng ở rìa ngoài, anh ta lại bất ngờ nhận ra Lăng Cửu Thời trước mặt có một cảm giác kỳ lạ khó tả.Trong mắt anh ấy có thêm chút gì đó nữa, như thể đã trưởng thành lên rất nhiều chỉ trong chốc lát.Mà ánh mắt này của anh ấy cực kỳ quen thuộc, giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi...Lạ thật, sao không nhớ ra được nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz