ZingTruyen.Xyz

Trans Bien Sau

Sự việc bất ngờ diễn ra khiến Trương Trạch Nghị không kịp phản ứng. Anh lập tức rút súng ra nhắm thẳng vào tên chủ tiệm: "Thả người ra, nếu không hôm nay ông không thoát được khỏi nơi này đâu!"

Tên này là một kẻ xảo quyệt nên không thể có chuyện để bị bắt một cách dễ dàng được. Hắn cũng không quan tâm nhiều đến Trần Lập Ba bởi hắn cho rằng cậu cũng chỉ là một tên Omega yếu đuối.

Trần Lập Ba cũng biết không thể bắn được tên này bởi vì họ cần phải bắt sống ông ta.  

Lúc còn ở học viện cảnh sát cậu đã quen thuộc với tất cả các kỹ năng chiến đấu. Lúc này cậu gật đầu ra hiệu với Trương Trạch Nghị. Một tiếng nổ bất ngờ vang lên, Trần Lập Ba xoay người nắm lấy cổ tay của tên chủ tiệm, con dao rơi xuống đất. Sau đó cậu dùng đầu gối khống chế đối phương xuống dưới nền.

Toàn bộ quá trình chưa đến một phút.

Trương Trạch Nghị ném chiếc còng về phía Trần Lập Ba. Cậu nhận lấy bằng một tay và còng tên chủ tiệm lại. Khi hắn ta bị áp giải đi, hắn vẫn hoang mang việc một Omega tại sao lại có bản lĩnh như thế!

Trở về văn phòng thành phố. Trương Trạch Nghị trực tiếp thẩm vẫn hắn ta. Nhiệt độ trong phòng được hạ xuống rất thấp. Tên chủ tiệm ngồi trên một chiếc ghế, ngọn đèn nhỏ chiếu thẳng xuống người hắn.

- "Tên?" Trương Trạch Nghị hỏi, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Tên chủ tiệm im lặng, hắn đang nhìn chằm chằm vào Trương Trạch Nghị như đang cân nhắc nhiều điều. Nhìn thấy bộ dạng của hắn như thế, Trương Trạch Nghị ném mạnh một xấp ảnh chụp lên bàn, tất cả đều là những hình ảnh hắn ta chuốt thuốc cho Omega.

"Tên?" Trương Trạch Nghị hỏi lại, anh bắt đầu giải phóng một ít pheromone.

Nhiệt độ trong phòng lại tiếp tục giảm, lúc này trên trán tên chủ tiệm đã bắt đầu lấm tấm vài giọt mồ hôi.

- "Vương Đại Dũng."

- "Tuổi?"

- "46."

- "Có biết vì sao lại ở đây không?"

Vương Đại Dũng nuốt nước miếng nhìn Alpha đang ở trước mặt. Mặc dù hắn cũng là một Alpha nhưng lại bị áp chế bởi người này. Hắn hơi sợ.

- "Biết."

- "Tôi đã khai những gì tôi biết rồi. Có thể giảm bớt tội không?" Hắn ta lại nuốt nước miếng nhìn vào Trương Trạch Nghị. Hắn biết đây chính là sếp lớn.

Trương Trạch Nghị nháy mắt với Cao Thiên Minh. Cao Thiên Minh hiểu ý ngồi vào bàn thay sếp mình thẩm vấn tiếp. Trương Trạch Nghị đứng dậy đi ra ngoài.

Hiện tại anh muốn đến phòng bếp uống một ly cà phê. Lúc đi tới cửa anh nhìn thấy Trần Lập Ba ở bên trong đang ngồi trên ghế và Mặc Linh đang ngồi ở phía đối diện xem vết thương trên cổ của cậu.

Vết thương không sâu nhưng vì lưỡi sao quá bén nên khiến cổ Trần Lập Ba rỉ ra một xíu máu. Mặc Linh giúp cậu khử trùng và bôi thuốc.

Trương Trạch Nghị nhìn thấy cảnh này đột nhiên trong lòng thấy khó chịu. Anh đưa lưỡi xoay một vòng tròn trong miệng một cách vô thức.

Mặc Linh là một Alpha, anh luôn biết điều này nhưng chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp cô và Trần Lập Ba có thể xảy ra một mối quan hệ thân mật hơn mức bạn bè đồng nghiệp. Nhưng bây giờ nhìn thấy hai người đang ngồi phía trước, đột nhiên anh bắt đầu suy nghĩ những chuyện đó.

Thời gian đánh dấu tạm thời cũng đã đi qua, lúc này anh không thể tiếp tục tự lừa dối bản thân rằng đây chỉ là phản ứng của việc đánh dấu được. Bản thân anh dạo gần đây có lẽ đã dành một sự quan tâm đặc biệt đến người này!

- "Aaa, chị Mặc Linh, nhẹ thôi." Mặc Linh chân tay lóng ngóng, cây tăm bông chạm mạnh vào vết thương. Trần Lập Ba hét lên một tiếng, vô tình nhìn ra cửa.

- "Đội trưởng." Cậu gọi.

Mặc Linh nghe tiếng gọi lập tức quay mặt ra phía sau nhìn. Lúc thấy Trương Trạch Nghị cô vội đứng dậy chào anh.

- "Đội trưởng. Tên chủ tiệm thẩm vấn sao rồi?"

- "Thiên Minh đang thẩm vấn, tên này cũng không khó đối phó. Hơn nữa có Thiên Minh ở đó, cho dù có cứng đầu thế nào cũng sẽ phải ngoan ngoãn khai báo thôi."

- "Ừm, thôi tôi đi xem xem." Mặc Linh đang suy nghĩ về vụ án nên cũng vội vàng đi.

Lúc bước ra khỏi cửa, cô chợt nhớ ra điều gì đó nên quay đầu nói với Trần Lập Ba: "Cậu lo chăm sóc vết thương của mình đi, đừng để nó nhiễm trùng. Nếu làm không được thì tới bệnh viện nhờ bác sĩ nhé."

Mặc dù Trần Lập Ba là một Omega, là người em cấp dưới của mình nhưng Mặc Linh chưa bao giờ có khái niệm "thương hoa tiếc ngọc" đối với cậu. Sau khi dặn dò cẩn thận thì cô thản nhiên bỏ cậu lại rồi đi làm việc của mình.

Mặc linh đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Trần Lập Ba và Trương Trạch Nghị. Lúc này đội trưởng Trương đi lướt qua Trần Lập Ba đến thẳng chỗ có máy pha cà phê. Anh tự pha cho mình một cốc cà phê.

Tiếng máy hoạt động ồn ào, mùi cà phê thơm phức cả căn phòng. Trương Trạch Nghị cầm chiếc cốc trên tay và hỏi: "Có muốn uống một ít cà phê không?"

- "Không cần. Tôi phải về văn phòng đội Hai." Trần Lập Ba ngước đầu trả lời đối phương, cổ hoạt động đột ngột khiến vết thương bị ảnh hưởng. Cậu nhăn mặt kêu một tiếng nhỏ.

- "Ngồi yên đừng cử động."

Sau khi nói xong, Trương Trạch Nghị đi về phía Trần Lập Ba. Anh ngồi xổm xuống trước mặt cậu rồi đưa tay lấy tăm bông và thuốc ở chiếc hộp y tế bên cạnh. Trần Lập Ba thấy anh muốn giúp mình xử lý vết thương thì ngoan ngoãn ngửa cổ ra sau.

Chiếc cổ nhỏ quyến rũ cùng yết hầu hiện ra trước mặt người đối diện.

Trương Trạch Nghị nhúng tăm bông vào nước muối rồi từ từ chạm từng chút vào vết thương của Trần Lập Ba. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, thậm chí nó còn dịu dàng hơn nhiều so với Mặc Linh.

Trần Lập Ba không thấy đau, anh chỉ thấy ngứa.

- "Vừa nãy cậu hành động rất tốt." Trương Trạch Nghị vẫn chăm chú vào vết thương ngay gần yết hầu của Trần Lập Ba. 

- "Đã nói anh không được xem thường Omega rồi. Lúc nãy tôi chỉ mới dùng một phần sức lực của mình thôi." 

Trương Trạch Nghị không trả lời. Anh chỉ ngước mặt nhìn Trần Lập Ba một vài giây rồi lại tiếp tục cúi đầu xử lý vết thương.

- "Anh không tin? Nếu không tin, chúng ta thi đấu đi!"

- "Ây, nhẹ tay thôi!"

- "Xong rồi!"

Xử lý xong vết thương, Trương Trạch Nghị thu dọn đồ rồi đi rửa tay.

- "Nhớ chú ý đừng để nước chạm vào vết thương. Nếu như không yên tâm thì đến phòng pháp y nhờ họ khâu lại đi."

- "Pháp...pháp y?" Trần Lập Ba hơi bất ngờ.

- "Vết thương nhỏ này của cậu, không cần tới pháp y, tôi cũng có thể khâu lại được."

- "Đi đi. Nhớ chú ý cẩn thận."

Sau khi nói xong, Trương Trạch Nghị cầm cốc cà phê đi ra khỏi phòng. Có vẻ như anh ấy đến đây chỉ để lấy cà phê và tiện đường xử lý vết thương giúp cậu.

Cao Thiên Minh trở về phòng, hắn liền đi tìm Trương Trạch Nghị: "Tên chủ tiệm đã khai rồi."

- "Bọn họ đều giao dịch thông qua một ứng dụng trên mạng."

- "Để đăng ký được ứng dụng này, cần phải có mã lời mời. Nó tương tự như ứng dụng đặt hàng phổ biến hiện nay. Nó có hai bên là người bán và người mua. Nhưng cả hai đều phải có mã lời mời.

- "Tiếp tục đi." 

- "Tên này khai, họ thường đặt hàng trên ứng dụng này, sau đó hệ thống sẽ chỉ định một người cụ thể, thường gọi là "kỵ sĩ" và người này sẽ có nhiệm vụ giao các đơn hàng được đặt trên hệ thống sau đó biến mất. Giữa hai bên không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào.

- "Vậy bây giờ ông ta có thể đặt hàng được không?" Trương Trạch Nghị hỏi.

- "Tài khoản của hắn bị khóa rồi." Cao Thiên Minh lắc đầu.

- Bọn này rất cẩn thận. Có thể lúc đó bắt người đã đánh động tới chúng. Mặc dù tài khoản bị khóa nhưng tên chủ tiệm biết link để tải."

- "Nhưng mà, dù có tải được thì cũng không có mã để đăng ký."

Trương Trạch Nghị xoay chiếc điện thoại trên tay sau đó nói với Cao Thiên Minh: "Cậu gửi chiếc điện thoại này đến bộ phận kỹ thuật. Ở đó có một cảnh sát mạng đặc biệt nhờ họ kiểm tra xem có thể đăng ký mà không cần mã được không?"

- "Được. Tôi sẽ làm ngay."

Vài ngày sau.

- "Đội Trưởng, có người ở bộ phận kỹ thuật đến." Mặc Linh đẩy cửa, phía sau là một thanh niên với chiếc kính cận trên mặt, tay xách theo một túi đựng máy tính.

- "Đây là Tề Minh, đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật." Mặc Linh giới thiệu với mọi người.

Tề Minh ngồi xuống, gật đầu với đám đông rồi mở máy tính giới thiệu: "Tôi đã kiểm tra máy chủ của ứng dụng này, IP hiện ở nước ngoài, cụ thể là Hoa Kỳ, nhưng xác suất giả IP tương đối cao, có thể không cần phải ở Hoa Kỳ."

- "Có thể bỏ qua mã lời mời để đăng ký không?" Trương Trạch Nghị hỏi.

- "Có thể. Nhưng mà..."

- "Nhưng mà cái gì?"

- "Tôi đã kiểm tra quá trình đăng ký, và họ chỉ cho phép đăng ký với tư cách là "kỵ sĩ". Tề Minh đẩy kính rồi nói tiếp.

- "Và nó chỉ dành cho Omega."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz