ZingTruyen.Xyz

Trans Atz Honghwa Take Me Home

Gió đã nổi lên trong nhiều giờ. Seonghwa có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, nặng trĩu vì cơn mưa sắp đến và cả sấm sét. Những đám mây trên biển khơi tối sầm lại khi con tàu xiên ngang những con sóng đang dâng cao, mỗi đợt lại dữ dội hơn đợt trước. Thủy thủ đoàn di chuyển gấp gáp, tiếng trò chuyện thường ngày của họ được thay thế bằng sự im lặng nghiêm túc từ sự chuẩn bị. Ngay cả những con mòng biển thường bay vòng tròn phía trên cũng không thấy đâu.

"Bão đang đến", Yunho nói, siết chặt dây thừng trên một trong những cánh buồm chính khi Seonghwa đứng cạnh cậu, quan sát đường chân trời.

Mingi ở phía bên kia boong tàu, vận chuyển những chiếc thùng bên dưới để bảo quản chúng. Jongho, người đang kiểm tra độ ổn định của mỏ neo, gọi thêm người giúp đỡ. Con tàu cót két khi nó lắc lư trên những con sóng lớn dần theo thời gian, gỗ kêu cót két như đang phản đối.

"Anh Seonghwa, đằng này!" Yunho vẫy tay ra hiệu cho anh lại gần, chỉ vào một đoạn dây buộc cần cố định. "Buộc chặt nó lại và đảm bảo các nút thắt phải thật chắc chắn. Nếu gió làm hỏng chúng, ta sẽ mất buồm."

Không chút do dự, Seonghwa bắt tay vào làm việc. Đôi tay anh di chuyển khéo léo, sợi dây thừng có cảm giác thô ráp dưới các ngón tay khi anh thắt chặt các nút thắt giống như Yunho đã chỉ. Anh chưa bao giờ làm việc trên một con tàu trước đây, nhưng vài tuần qua đã đủ dạy cho anh cách làm. Anh biết điều này cực kì quan trọng- một con tàu có thể gặp nguy hiểm như thế nào trong một cơn bão như thế này. Mỗi người đàn ông đều cần phải hoàn thành vai trò của mình.

"Anh làm tốt lắm!" Yunho hét lên trong tiếng gió thổi mạnh khi Seonghwa hoàn thành nhiệm vụ. "Bây giờ đi kiểm tra với Mingi đi!"

Seonghwa băng qua boong tàu, gần như mất thăng bằng khi con tàu nghiêng mạnh sang một bên do một cơn sóng đặc biệt mạnh. Mưa đã bắt đầu rơi, những giọt nước lớn đập vào gỗ, nhưng chưa nặng hạt lắm. Cơn bão thực sự vẫn đang đến.

"Mingi! Em cần gì?" Seonghwa gọi to khi anh đến gần tên cướp biển cao hơn, người đang vật lộn để kéo một cái thùng nặng về phía giữa boong tàu.

"Buộc chặt cái thùng đó lại! Nếu nó lăn, nó có thể đè lên ai đó!" Giọng của Mingi căng như dây đàn khi cậu kéo một thùng khác vào đúng vị trí.

Seonghwa nắm lấy dây thừng và bắt đầu buộc các thùng lại với nhau, đảm bảo chúng được cố định chắc chắn. Gió hú, thổi qua quần áo ướt nước của anh, và con tàu lại chao đảo. Anh nghe thấy tiếng Jongho chửi thề ở đâu đó gần mình, giọng cậu bị gió làm cho nghẹn lại.

Bây giờ mưa mới bắt đầu đổ xuống, boong tàu trơn trượt vì nước. Tóc Seonghwa dính chặt vào mặt anh, và tầm nhìn của anh mờ đi khi những giọt nước làm mắt anh cay xè. Anh lau chúng bằng mu bàn tay và hoàn thành việc cố định chiếc thùng cuối cùng.

Ngay lúc đó, một giọng nói vang dội cắt ngang qua sự hỗn loạn.

"Seonghwa!" Hongjoong hét lên từ buồng lái, tay hắn bám chặt vào lan can khi con tàu rung lắc dữ dội phía bên dưới. "Đi xuống boong ngay!"

Seonghwa cứng đờ, tim đập loạn xạ. Cơn bão còn lâu mới lên đến đỉnh điểm, nhưng anh biết rõ tông giọng đó. Đó không phải là một yêu cầu. Đó là một mệnh lệnh. Và mặc dù một phần trong anh muốn ở lại - muốn chứng minh với Hongjoong rằng anh có thể vượt mọi chông gai, rằng anh không phải là một hoàng tử yếu đuối cần được bảo vệ - anh vẫn biết rõ hơn hết rằng không nên cãi lời hắn. Ánh mắt sắc bén của Hongjoong khóa chặt vào anh, không chừa lại chỗ cho sự tranh luận.

Nuốt xuống sự thất vọng dâng trào trong lồng ngực, Seonghwa cứng nhắc gật đầu và quay người đi xuống boong tàu. Anh có thể cảm thấy cơn tức giận của mình đang sục sôi trong lòng, nỗi đau từ sự thiếu tin tưởng của Hongjoong đang gặm nhấm anh. Anh đã làm việc chăm chỉ, cho họ thấy rằng anh có năng lực như bất kỳ người đàn ông nào trên con tàu này. Vậy mà, giờ đây anh lại bị đuổi đi như một đứa trẻ vô dụng.

Cầu thang dẫn xuống boong dưới tối om, không khí đặc quánh và ẩm ướt khi cơn bão đang hoành hành bên ngoài. Anh đi ngang qua các phòng chứa đồ và giường tầng, tiến về phía cabin của thủy thủ đoàn định kiểm tra Yeosang. Nhưng khi đến gần cabin của Wooyoung, anh nghe thấy tiếng rên rỉ nhẹ, gần như không thể nghe thấy.

Anh dừng lại, liếc nhìn cánh cửa.

Wooyoung không phải là người hay phát ra những âm thanh như vậy. Bình thường, chàng hoa tiêu luôn tràn đầy năng lượng và có những lời nhận xét táo tợn. Nhưng giữa cơn bão này, cậu gần như im lặng trừ việc tạo ra tiếng động nhỏ và đầy đau khổ đó.

Seonghwa gõ nhẹ và đẩy cửa ra để thấy Wooyoung đang ngồi trên mép giường, đầu gối co lên sát ngực, mắt mở to vì sợ hãi. Cậu run rẩy, mặc dù cabin khá ấm so với cơn bão bên trên.

"Wooyoung à?" Seonghwa gọi khẽ, đóng cửa lại sau lưng khi bước vào trong. "Có chuyện gì vậy?"

Wooyoung đột nhiên ngẩng đầu lên, và trong giây lát, cậu  trông như muốn lảng tránh, nói một câu mỉa mai rằng mình vẫn ổn. Nhưng cậu không làm vậy. Ánh mắt cậu hướng về phía cửa sổ, nơi gió hú và mưa quật vào kính.

"Em...Em ghét bão," Wooyoung thú nhận bằng một giọng nhỏ xíu. "Chúng làm em sợ."

Seonghwa cau mày, tiến lại gần hơn. "Có phải vì tiếng ồn không? Hay chỉ là suy nghĩ về con tàu...?"

"Cả hai," Wooyoung thở dài, xoa xoa cánh tay. "San thường ở đây với em khi chuyện này xảy ra. Cậu ấy giúp em xốc lại tinh thần. Nhưng bây giờ, cậu ấy ở ngoài kia, còn em thì một mình trong này."

Biểu cảm của Seonghwa dịu lại. Giờ thì anh hiểu rồi - vì sao Wooyoung luôn có vẻ điềm tĩnh hơn một chút trong những cơn bão trước đây. Bởi cậu không hề cô đơn. San, mặc dù hầu hết thời gian đều khá cứng rắn và vô tư, biết rõ làm sao để an ủi Wooyoung.

Anh ngồi xuống cạnh Wooyoung, chiếc giường gỗ kẽo kẹt dưới sức nặng của cả hai. "À thì, anh không phải San, nhưng bây giờ anh có thể ở lại với em. Cố gắng quên mọi thứ đi nào."

Wooyoung nhìn anh, một tia biết ơn lóe lên trong mắt cậu. "Thật ạ?"

Seonghwa gật đầu. "Thật."

Họ ngồi cùng nhau một lúc, tiếng bão vang vọng xung quanh. Wooyoung vẫn còn căng thẳng, vai cậu căng cứng vì sợ hãi, vì vậy Seonghwa đã làm điều duy nhất anh có thể nghĩ ra - anh bắt đầu kể một câu chuyện cũ, một câu chuyện mà mẹ thường kể cho anh nghe vào những đêm anh không ngủ được.

"Có một câu chuyện mẹ thường kể anh nghe," Seonghwa bắt đầu, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đều đặn. "Về một hiệp sĩ dũng cảm đã đi qua các vùng đất, tìm kiếm trái tim của cơn bão."

Wooyoung chớp mắt, tò mò nhìn anh. "Tại sao lại có người muốn tìm thứ đó chứ?"

"Bởi vì," Seonghwa nói với một nụ cười nhỏ, "trái tim của cơn bão được cho là chứa đựng một nguồn sức mạnh đáng kinh ngạc. Bất kỳ ai chạm tới nó sẽ được ban cho sức mạnh vô song và khả năng kiểm soát gió và biển khơi."

Khi anh tiếp tục câu chuyện, mô tả hành trình của hiệp sĩ qua những ngọn núi hiểm trở và những khu rừng tối tăm, Wooyoung đã bắt đầu thư giãn. Hơi thở của cậu đều đặn hơn, và sự căng thẳng trong cơ thể dường như đã dịu đi, từng chút từng chút một.

Cuối cùng, Seonghwa nhận thấy đầu Wooyoung tựa vào vai mình, đôi mắt cậu nhắm nghiền. Bên ngoài, cơn bão vẫn đang hoành hành, nhưng tại nơi đây, trong căn phòng gỗ nhỏ này, có một khoảnh khắc thật bình yên.

Seonghwa liếc xuống Wooyoung, mỉm cười nhẹ nhàng. Thật khó để tưởng tượng một người táo bạo và năng động như Wooyoung lại sợ hãi bất cứ điều gì, nhưng giờ cậu ở đây, dễ bị tổn thương và cần được an ủi. Và rồi San - lúc nào cũng dõi theo Wooyoung, luôn ở bên khi cậu cần. Tâm trí Seonghwa lang thang trở lại tất cả những khoảnh khắc nhỏ mà anh đã chứng kiến ​​giữa cả hai - những cái chạm nhẹ, cách ánh mắt San dịu lại khi Wooyoung ở gần.

Bây giờ thì rõ ràng rồi. Giữa họ không chỉ là tình bạn.

Khi Wooyoung ngủ thiếp đi, suy nghĩ của Seonghwa chìm sâu vào trong tâm trí. Anh đã không nghĩ về nhà mình trong nhiều ngày - về lâu đài, về gia đình. Nhưng trong khoảnh khắc yên tĩnh này, anh lại thấy nhớ nhà. Anh nhớ giọng nói an ủi quen thuộc của mẹ, những câu chuyện của bà, sự an toàn của những bức tường mà anh từng khao khát thoát khỏi. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, anh cảm thấy nỗi nhớ nhà nhói đau

Anh thở ra một hơi thật khẽ, liếc ra ngoài cửa sổ nhỏ. Cơn bão vẫn đang tàn phá, nhưng phần tồi tệ nhất đã ở lại phía sau. Hiện tại, anh sẽ tìm thấy sự thoải mái trong con tàu này, trong cuộc sống mới lạ mà anh đã chọn. Nó không phải là nhà, nhưng nó là một thứ gì đó.

Và có lẽ, theo thời gian, nó có thể trở thành nhiều hơn thế nữa.


***


Đêm tối dần trôi, và cùng với nó, cơn bão cũng bắt đầu lắng xuống. Tiếng sấm trở thành những tiếng ầm ầm phía xa, cơn mưa giờ chỉ còn là tiếng rơi nhẹ trên thân tàu gỗ. Trong ánh sáng mờ ảo của bình minh len lỏi qua ô cửa nhỏ, Seonghwa vẫn có thể cảm nhận được sức nặng mềm mại của Wooyoung tựa vào vai mình, hơi thở của cậu sâu và đều khi ngủ.

Đôi mắt Seonghwa nặng trĩu, nhưng giấc ngủ không bao giờ đến. Tâm trí anh đã trôi quá xa về lâu đài và ngôi nhà. Anh nghĩ về những câu chuyện của cơn bão mà mẹ anh kể cho anh, và trong căn phòng ấm áp của họ, nó luôn giống như một trò chơi - một cách để giết thời gian. Không có mối nguy hiểm thực sự nào. Không giống như thế này.

Cánh cửa cabin kẽo kẹt mở ra, và Seonghwa quay lại và thấy San lách người vào trong, người cậu ướt sũng vì cơn bão nhưng vẫn treo một nụ cười nhẹ nhõm trên khuôn mặt. Cậu bước đi thật nhẹ nhàng khi băng qua căn phòng, cẩn thận để không đánh thức Wooyoung, người vẫn đang co nửa người lại bên cạnh Seonghwa.

"Ừm," San thì thầm, quỳ xuống bên giường. Đôi mắt đen láy của cậu liếc nhìn dáng ngủ của Wooyoung, dịu dàng và trìu mến. "Cảm ơn anh vì đã trông chừng cậu ấy."

Seonghwa lắc đầu, mỉm cười nhẹ. "Không có gì. Em ấy đang lo lắng, nên anh chỉ ở lại với em ấy một lúc thôi."

San gật đầu với vẻ biết ơn, liếc nhìn Wooyoung một lần nữa. "Cậu ấy ghét bão. Luôn luôn như vậy. Nhưng thường thì, em sẽ ở đây để trấn an cậu ấy. Có vẻ như anh đã làm rất tốt đấy." Cậu đưa tay ra và nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc trên mặt Wooyoung.

Như thể cảm nhận được sự hiện diện của cậu ngay cả khi đang ngủ, Wooyoung cựa mình, hai tay vươn ra quấn quanh eo San. Wooyoung vẫn chưa tỉnh hẳn, cậu ôm chặt người kia hơn, mặt áp vào hông San khi thở dài nhẹ nhõm mãn nguyện.

San cười khúc khích, di chuyển để Wooyoung có thể thoải mái hơn khi dựa vào cậu. "Cậu ấy luôn dính người như thế này sau cơn bão," San nhẹ nhàng giải thích, mặc dù cũng không cần thiết lắm. Rõ ràng là từ cách San ôm chặt người kia, cậu không hề bận tâm chút nào

Trái tim Seonghwa ấm áp khi thấy cảnh tượng đó. Họ rất ngọt ngào khi ở bên nhau, ngay cả khi không ai trong số hai người công khai thừa nhận điều đó. Anh đã nghi ngờ có điều gì đó giữa cả hai trong một thời gian, nhưng khi nhìn thấy họ như thế này - Wooyoung, rất dễ bị tổn thương, và San, rất bảo vệ - rõ ràng là không thể nhầm lẫn mối quan hệ của họ.

"Hai đứa dễ thương ghê," Seonghwa nói, đứng dậy khỏi giường và vươn vai. "Em ấy nên nghỉ ngơi thêm một chút. Anh sẽ làm bữa sáng cho tụi mình. Cứ để em ấy ngủ thêm."

Biểu cảm của San thay đổi, có gì đó giống như sự ngạc nhiên lướt qua nét mặt cậu, mặc dù nó đã nhanh chóng tan thành một nụ cười nhếch mép. "Anh thực sự ẩn chứa rất nhiều bất ngờ, đúng không?"

Seonghwa nhún vai một cách tinh nghịch. "Anh cũng phải kiếm sống mà, ha?"

Nói xong, anh rời khỏi cabin, nhẹ nhàng đóng cánh cửa phía sau lưng lại. Con tàu vẫn yên tĩnh, hầu hết thủy thủ đoàn vẫn đang ngủ sau một đêm miệt mài chiến đấu với cơn bão. Không khí ẩm ướt và nặng nề khi Seonghwa đi đến căn bếp nhỏ, nhưng có một sự thanh bình theo sau cơn bão dữ dội, và anh đang tận hưởng nó.

Trong ánh sáng mờ ảo của căn bếp, Seonghwa bận rộn với những nguyên liệu đơn giản - không có gì cầu kỳ, chỉ là thứ gì đó ấm áp mà thịnh soạn để thủy thủ đoàn thức dậy. Các động tác của anh giờ đây rất mượt mà và thành thạo, nhờ có những tuần dọn dẹp và giúp đỡ trong bếp. Anh không có kỹ năng nấu nướng như Wooyoung, nhưng anh có thể nấu được.

Khi đang trộn bột để làm bánh mì dẹt đơn giản, dòng suy nghĩ trong anh trôi về cabin. Anh chỉ mới biết những chàng trai này trong một thời gian ngắn, nhưng anh đã bắt đầu cảm thấy có mối liên kết với họ. Họ khác với những người anh đã lớn lên cùng - cứng cáp hơn, chai sạn hơn vì cuộc sống trên biển - nhưng có điều gì đó sâu sắc hơn cả đã gắn kết tất cả họ lại với nhau. Một thứ tình cảm đồng đội, chậm nhưng chắc, Seonghwa đang dần trở thành một phần của nó.

Bánh mì xèo xèo trong chảo khi anh nấu, mùi thơm ấm áp của nó tràn ngập căn bếp nhỏ. Anh biết Wooyoung sẽ trân trọng hành động này - cậu luôn như vậy. Và San, nếu cậu chàng có thể cho Wooyoung nghỉ ngơi thêm một chút, thì công sức anh bỏ ra là xứng đáng.

"Anh mang bữa sáng đến đây," Seonghwa thông báo, đặt khay xuống chiếc bàn nhỏ.

Wooyoung chớp mắt, cuối cùng cũng mở mắt ra và ngáp. "Mùi thơm quá," cậu lẩm bẩm, vẫn chưa sẵn sàng buông San ra.

San cười khúc khích và nhẹ nhàng vỗ đầu Wooyoung. "Nào, ăn xong rồi cậu có thể ngủ tiếp."

Seonghwa nhìn Wooyoung miễn cưỡng ngồi dậy, dụi mắt vì buồn ngủ khi San đưa cho cậu một miếng bánh mì dẹt. Anh khẽ cười trước việc hai người họ có vẻ rất tự nhiên - gần gũi thoải mái, ngay cả sau cơn bão.

"Cảm ơn anh, Seonghwa," Wooyoung nói trong khi miệng đang đầy thức ăn. "Anh không cần phải làm thế đâu."

Seonghwa xua tay. "Cứ coi như anh đang đền đáp cho tất cả những lần em để anh quanh quẩn trong bếp đi."

Họ cùng ăn trong im lặng, tiếng lắc lư nhẹ nhàng của con tàu là âm thanh duy nhất bên cạnh cuộc trò chuyện khẽ khàng của họ. Wooyoung vẫn còn hơi chuếnh choáng, nhưng Seonghwa thấy cậu có vẻ đã bình tĩnh hơn, nỗi sợ hãi từ đêm hôm trước đã dần tan biến.

Ăn xong, Seonghwa đứng dậy để rời đi, để hai người họ có không gian riêng. Nhưng khi đến cửa, anh dừng lại một lúc, nhìn lại hai người. San ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Seonghwa.

"Anh Seonghwa", San gọi với lại, giọng cậu giờ đã trở nên dịu dàng hơn, "Em mừng vì anh đã ở bên cậu ấy"

Gật đầu, Seonghwa rời cabin, trái tim anh nhẹ nhõm hơn một chút so với đêm trước. Cơn bão đã qua, cả bên ngoài lẫn trong lòng. Cho đến bây giờ, vậy là đủ rồi.






12.1.2025

Rine

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz