Tran Hon So Quach Phep Thuat Cua Tinh Yeu
[Thấy hay nên cố dịch để tự thẩm :'DD] http://66707.lofter.com/post/1d10ad00_eeaa55a
【 sở quách 】 quần áo—— không rõ vì sao nhiều đoạn nhỏ—— Chi tiết trên phim lẫn nguyên tác truyện đều được thêm vào——ooc thuộc về ta -----------------------------------------------------------------------Rất nhiều điều lệ của Cục trên danh nghĩa đều thuộc về hệ thống công an, nhưng hầu như quanh năm đều tự do ở chế độ ngoài. Viên chức đi làm căn bản không cần mặc chế phục, Xà Yêu mặc Mini skirt gợi cảm, Thi Vương thì một thân đen rất giống ván quan tài,trung gian còn gắp sạch sành sanh Tiểu Bạch Thỏ,nam nam nữ nữ có thể nói ăn mặc thích làm gì thì làm.Thư mời họp hằng năm Tổng cục gửi đến đều trở thành giấy vụn trong thùng rác, đáng thương tới nỗi Tiểu Quách cũng không giám nhìn.Vốn là năm nay cũng giống vậy. Triệu Vân Lan sẽ ở trước mặt mọi người, cầm theo giấy mời mà ném thẳng vào máy cắt giấy vụn. Nhưng hắn lại tới cười rất lịch thiệp , một bên vỗ tay một bên ra lệnh.Đại niên mùng 5 xuyên chính trang, rất nhiều bộ phận được điều động, khiến cho số lượng buổi diễn thuyết của thầy Thẩm tăng nhanh chóng.Sau đó Triệu Vân Lan lại tuyên bố lên phép năm,ai về nhà nấy, hắn tìm thầy Thẩm chán ngán.8 giờ sáng Đại niên mùng năm, Quách Trường Thành mặc áo sơmi trắng nằm vạ vật trên ghế salông hí mắt.Là do ngủ không đủ, có chút eo cơ vất vả mà sinh bệnh. Sở Thứ Chi đến rất muốn xin nghỉ, nhưng thầy Thẩm lại liên tục gửi cho bọn họ những tin nhắn xin lỗi cũng những lời cảm tạ chân thành sâu sắc, thật không dám từ chối, Quách Trường Thành tới đây cũng chỉ biết ngồi ngủ gà ngủ gật. Sở Thứ Chi không thể làm gì khác ngoài lấy cho cục thịt tươi kia một tui chườm nóng, sau đó một bên mắng lãnh đạo một bên mặc quần áo.Sở Thứ Chi quanh năm mặc một kiểu quỷ dị Hắc Đại quần áo thấy cũng không tiện, lặn lội đi sắm sửa một bộ trang phục bình thường, xém làm tiểu Quách mê chết.Sở Thứ Chi thân hình đạt chuẩn, chiều rộng của vai, của lưng đều tuyệt hảo, eo tuyến hẹp hẹp, một đôi chân dài hoàn mĩ đứng thẳng trên sàn, khí chất bưu, miễn cưỡng một bộ áo giá tử, mặc quần áo đẹp đẽ.Lúc này hẳn chuyển từ một thân đen nhánh sang đồ Tây.Sở Thứ Chi tựa vào cửa sổ bên phòng khách cài nút, một bên cùng Quách Trường Thành nói chuyện.Quách Trường Thành vốn đang nhắm tịt hai mắt, nghe thấy tiếng động liền ti hí mắt nhìn, lén lút ngắm trộm Sở ca hắn.Sở Thứ Chi lúc này kì thực quần áo đều đã mặc hết lên, chỉ còn trên người áo sơ mi nút buộc không hệ, đi tới phòng khách chậm rãi làm.Hắn đã đem vạt áo nhét vào lưng quần bên trong, trên eo dây đeo hiện ra ám quang, càng lộ ra vòng eo rắn chắc.Quách Trường Thành ôm đệm che đi khuôn mặt đỏ ửng.Đẹp đẽ, quá đẹp đẽ rồi.Sở Thứ Chi có lợi rơi khí chất, đang đứng ở đằng xa kia,một lui người thẳng, một cái đầu gối uốn lượn,tạo thành một hình tam giác với đũng quần, vừa vặn trên dưới tỉ lệ. Hai chân dài được bao bọc một màu đen của quần Tây, đường chỉ khâu thẳng tắp, mắt cá chân nhẹ nhàng chồng chất đánh điệp, cuối cùng là giày da, như ra khỏi vò mã tấu, thon dài thẳng tắp, soái vô cùng.Quách Trường Thành càng xem càng yêu thích,bỏ hẳn cái gối ra quay đầu trực tiếp xem, mắt không chớp. Tầm mắt dính chặt trên người Sở ca.Sở Thứ Chi không chú ý hắn, chuyên tâm làm nút buộc.Hắn trước tiên hạ thấp nút buộc, hơi hơi kéo xuống điểm lưng quần,cúi đầu. Lấy Quách Trường Thành làm góc độ nhìn sang, hắn nửa nghiêng thân, làm mở rộng vạt áo và lộ ra một trường điều mạch mầu cơ thịt. Ngoài cửa sổ ánh sáng nhẹ hắt vào, rơi trên mặt Sở Thứ Chi, lông mi đều điểm trắng, khóe mắt thâm quầng cũng phai nhạt đi do Tết được ngủ đủ, cằm một nét nắm chặt, có chút trầm mặc lạnh lẽo, cũng có chút hung dữ dọa người thường. Quách Trường Thành trong lòng ngứa ngáy, cùng Đại Khánh chăm chú nhìn.Nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình đầy nhiệt huyết, Sở Thứ Chi quay qua nhìn bọn họ một lượt.Lại đang trêu chọc mình đây.Sở Thứ Chi nở một nụ cười, không lên tiếng, lặng lẽ thu dọn quần áo. Động tác của hắn nhàn nhã mà ngạo mạn, ngực chập chùng, tựa như có ý cười mà không phải cười ý tứ, mà có một chút ác ý.Hắn cài lên cổ tay áo một chiếc khuy măng sét mạ bạc, không rườm rà cũng không ý nghĩa, điểm xuyết họa tiết nhành hoa nhỏ uốn quanh, là do Quách Trường Thành chọn, nghĩ một lúc liền quyết định chọn, quả thực rất hợp, cậu nhất định phải mua, có đắt cũng mua.Lúc nói chuyện Quách Trường Thành tỏ ra rất phấn khích, kể từ khi làm cũng Sở Thứ Chi y chưa từng biểu lộ, 20 năm ẩn dấu giờ tiểu tính khí đột ngột bộc phát.Cái này Sở Thứ Chi rất thích xem, còn rất vui vẻ ngắm nhìn.Hắn chầm chậm cài nút, cánh tay chắc khỏe, bắp thịt nhô lên, ống tay áo sơ mi căng ra rất thu hút ánh nhìn, bả vai tròn trịa, liền với lưng, Quách Trường Thành còn sợ sẽ không nhịn được mà lao tới.Sau đó hắn ngẳng lên, ánh mắt chạm vào Quách Trường Thành, hiện đang nhìn hắn cười tà tính."Nghĩ gì thế ?""Không...không..."Quách Trương Thành phản kháng, đồng thời cũng không hề nhúc nhích. Cả người tê , đầu ngón tay mân mê lớp vải mềm của ghế sô pha, eo mềm nhũn.Sở Thứ Chi bình thường lạnh nhạt, cho dù Quách Trương Thành có dính chặt vào hắn, hắn có những động tác nóng hổi, có ngôn ngữ che chở, nhưng với Quách Trường Thành ngây ngô thì cũng chỉ có chữ "ờ".Trước sau đều tốt cả, vừa ngu xuẩn lại vừa tình khiết.Nhưng hôm nay lại không giống, Quách Trương Thành nhìn Sở ca, eo mềm, mắt mờ dần đi. Nhớ lại bao lần Sở ca ôm hắn, bị hắn giữ chặt,nóng lên, lúc ấy vừa thấy thoải mái, đồng thời muốn rít gào.Quách Trương Thành lắc đầu nhìn Sở Thứ Chi,nhìn hồi lâu, trong lòng càng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Ánh mắt của Sở Thứ Chi cũng có chút lo lắng, hắn đi tới sờ trán tiểu Quách để xem có phải là sốt không.Sau đó Sở Thứ Chi bị hắn lôi xuống, hai tay bị đè ra,giữ chặt."Quách Trường Thành! Ngươi có-"Sở Thứ Chi không ứng phó kịp, lời mắng người thốt ra khỏi miệng, lại đột nhiên dừng lại.Quách Trường Thành hôn hắn.[Thôi thôi cảnh H đằng sau tôi cắt nhé :'D. Tym tui yếu lắm không đủ can đảm dịch cho mn đọc, thực lòng xin lỗi :'D]Tân niên, nắng đang dần lấp ló ánh bạc, tấm kính mỏng phủ một lớp sương, chiếu lên gương mặt của Quách Trương Thành một vệt sáng trắng giữa trán, như dùng để Tế Tự chú cừu non tội nghiệp."Không thu thập liền nhẹ nhàng, ngươi tìm làm đây ?" [ Xin lỗi tui cũng chả biết nên dịch sao]Sở Thứ Chi nói một câu hàm xúc lời tục, hắn và cục thịt tươi kia đều ăn mặc nghiêm chỉnh ảo sơ mi, một đen một trắng, hai thái cực gắn chặt với nhau, quả rất hợp.[Nhận ra cái người ta chờ ở truyện này là cảnh H mà mình lại cắt mất rồi :)))][Đọc chuyện cốt cũng chỉ để ngắm nhìn Sở ca, bạn nào vẽ ra cho tui ngắm thì tốt biết mấy...]
【 sở quách 】 quần áo—— không rõ vì sao nhiều đoạn nhỏ—— Chi tiết trên phim lẫn nguyên tác truyện đều được thêm vào——ooc thuộc về ta -----------------------------------------------------------------------Rất nhiều điều lệ của Cục trên danh nghĩa đều thuộc về hệ thống công an, nhưng hầu như quanh năm đều tự do ở chế độ ngoài. Viên chức đi làm căn bản không cần mặc chế phục, Xà Yêu mặc Mini skirt gợi cảm, Thi Vương thì một thân đen rất giống ván quan tài,trung gian còn gắp sạch sành sanh Tiểu Bạch Thỏ,nam nam nữ nữ có thể nói ăn mặc thích làm gì thì làm.Thư mời họp hằng năm Tổng cục gửi đến đều trở thành giấy vụn trong thùng rác, đáng thương tới nỗi Tiểu Quách cũng không giám nhìn.Vốn là năm nay cũng giống vậy. Triệu Vân Lan sẽ ở trước mặt mọi người, cầm theo giấy mời mà ném thẳng vào máy cắt giấy vụn. Nhưng hắn lại tới cười rất lịch thiệp , một bên vỗ tay một bên ra lệnh.Đại niên mùng 5 xuyên chính trang, rất nhiều bộ phận được điều động, khiến cho số lượng buổi diễn thuyết của thầy Thẩm tăng nhanh chóng.Sau đó Triệu Vân Lan lại tuyên bố lên phép năm,ai về nhà nấy, hắn tìm thầy Thẩm chán ngán.8 giờ sáng Đại niên mùng năm, Quách Trường Thành mặc áo sơmi trắng nằm vạ vật trên ghế salông hí mắt.Là do ngủ không đủ, có chút eo cơ vất vả mà sinh bệnh. Sở Thứ Chi đến rất muốn xin nghỉ, nhưng thầy Thẩm lại liên tục gửi cho bọn họ những tin nhắn xin lỗi cũng những lời cảm tạ chân thành sâu sắc, thật không dám từ chối, Quách Trường Thành tới đây cũng chỉ biết ngồi ngủ gà ngủ gật. Sở Thứ Chi không thể làm gì khác ngoài lấy cho cục thịt tươi kia một tui chườm nóng, sau đó một bên mắng lãnh đạo một bên mặc quần áo.Sở Thứ Chi quanh năm mặc một kiểu quỷ dị Hắc Đại quần áo thấy cũng không tiện, lặn lội đi sắm sửa một bộ trang phục bình thường, xém làm tiểu Quách mê chết.Sở Thứ Chi thân hình đạt chuẩn, chiều rộng của vai, của lưng đều tuyệt hảo, eo tuyến hẹp hẹp, một đôi chân dài hoàn mĩ đứng thẳng trên sàn, khí chất bưu, miễn cưỡng một bộ áo giá tử, mặc quần áo đẹp đẽ.Lúc này hẳn chuyển từ một thân đen nhánh sang đồ Tây.Sở Thứ Chi tựa vào cửa sổ bên phòng khách cài nút, một bên cùng Quách Trường Thành nói chuyện.Quách Trường Thành vốn đang nhắm tịt hai mắt, nghe thấy tiếng động liền ti hí mắt nhìn, lén lút ngắm trộm Sở ca hắn.Sở Thứ Chi lúc này kì thực quần áo đều đã mặc hết lên, chỉ còn trên người áo sơ mi nút buộc không hệ, đi tới phòng khách chậm rãi làm.Hắn đã đem vạt áo nhét vào lưng quần bên trong, trên eo dây đeo hiện ra ám quang, càng lộ ra vòng eo rắn chắc.Quách Trường Thành ôm đệm che đi khuôn mặt đỏ ửng.Đẹp đẽ, quá đẹp đẽ rồi.Sở Thứ Chi có lợi rơi khí chất, đang đứng ở đằng xa kia,một lui người thẳng, một cái đầu gối uốn lượn,tạo thành một hình tam giác với đũng quần, vừa vặn trên dưới tỉ lệ. Hai chân dài được bao bọc một màu đen của quần Tây, đường chỉ khâu thẳng tắp, mắt cá chân nhẹ nhàng chồng chất đánh điệp, cuối cùng là giày da, như ra khỏi vò mã tấu, thon dài thẳng tắp, soái vô cùng.Quách Trường Thành càng xem càng yêu thích,bỏ hẳn cái gối ra quay đầu trực tiếp xem, mắt không chớp. Tầm mắt dính chặt trên người Sở ca.Sở Thứ Chi không chú ý hắn, chuyên tâm làm nút buộc.Hắn trước tiên hạ thấp nút buộc, hơi hơi kéo xuống điểm lưng quần,cúi đầu. Lấy Quách Trường Thành làm góc độ nhìn sang, hắn nửa nghiêng thân, làm mở rộng vạt áo và lộ ra một trường điều mạch mầu cơ thịt. Ngoài cửa sổ ánh sáng nhẹ hắt vào, rơi trên mặt Sở Thứ Chi, lông mi đều điểm trắng, khóe mắt thâm quầng cũng phai nhạt đi do Tết được ngủ đủ, cằm một nét nắm chặt, có chút trầm mặc lạnh lẽo, cũng có chút hung dữ dọa người thường. Quách Trường Thành trong lòng ngứa ngáy, cùng Đại Khánh chăm chú nhìn.Nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình đầy nhiệt huyết, Sở Thứ Chi quay qua nhìn bọn họ một lượt.Lại đang trêu chọc mình đây.Sở Thứ Chi nở một nụ cười, không lên tiếng, lặng lẽ thu dọn quần áo. Động tác của hắn nhàn nhã mà ngạo mạn, ngực chập chùng, tựa như có ý cười mà không phải cười ý tứ, mà có một chút ác ý.Hắn cài lên cổ tay áo một chiếc khuy măng sét mạ bạc, không rườm rà cũng không ý nghĩa, điểm xuyết họa tiết nhành hoa nhỏ uốn quanh, là do Quách Trường Thành chọn, nghĩ một lúc liền quyết định chọn, quả thực rất hợp, cậu nhất định phải mua, có đắt cũng mua.Lúc nói chuyện Quách Trường Thành tỏ ra rất phấn khích, kể từ khi làm cũng Sở Thứ Chi y chưa từng biểu lộ, 20 năm ẩn dấu giờ tiểu tính khí đột ngột bộc phát.Cái này Sở Thứ Chi rất thích xem, còn rất vui vẻ ngắm nhìn.Hắn chầm chậm cài nút, cánh tay chắc khỏe, bắp thịt nhô lên, ống tay áo sơ mi căng ra rất thu hút ánh nhìn, bả vai tròn trịa, liền với lưng, Quách Trường Thành còn sợ sẽ không nhịn được mà lao tới.Sau đó hắn ngẳng lên, ánh mắt chạm vào Quách Trường Thành, hiện đang nhìn hắn cười tà tính."Nghĩ gì thế ?""Không...không..."Quách Trương Thành phản kháng, đồng thời cũng không hề nhúc nhích. Cả người tê , đầu ngón tay mân mê lớp vải mềm của ghế sô pha, eo mềm nhũn.Sở Thứ Chi bình thường lạnh nhạt, cho dù Quách Trương Thành có dính chặt vào hắn, hắn có những động tác nóng hổi, có ngôn ngữ che chở, nhưng với Quách Trường Thành ngây ngô thì cũng chỉ có chữ "ờ".Trước sau đều tốt cả, vừa ngu xuẩn lại vừa tình khiết.Nhưng hôm nay lại không giống, Quách Trương Thành nhìn Sở ca, eo mềm, mắt mờ dần đi. Nhớ lại bao lần Sở ca ôm hắn, bị hắn giữ chặt,nóng lên, lúc ấy vừa thấy thoải mái, đồng thời muốn rít gào.Quách Trương Thành lắc đầu nhìn Sở Thứ Chi,nhìn hồi lâu, trong lòng càng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Ánh mắt của Sở Thứ Chi cũng có chút lo lắng, hắn đi tới sờ trán tiểu Quách để xem có phải là sốt không.Sau đó Sở Thứ Chi bị hắn lôi xuống, hai tay bị đè ra,giữ chặt."Quách Trường Thành! Ngươi có-"Sở Thứ Chi không ứng phó kịp, lời mắng người thốt ra khỏi miệng, lại đột nhiên dừng lại.Quách Trường Thành hôn hắn.[Thôi thôi cảnh H đằng sau tôi cắt nhé :'D. Tym tui yếu lắm không đủ can đảm dịch cho mn đọc, thực lòng xin lỗi :'D]Tân niên, nắng đang dần lấp ló ánh bạc, tấm kính mỏng phủ một lớp sương, chiếu lên gương mặt của Quách Trương Thành một vệt sáng trắng giữa trán, như dùng để Tế Tự chú cừu non tội nghiệp."Không thu thập liền nhẹ nhàng, ngươi tìm làm đây ?" [ Xin lỗi tui cũng chả biết nên dịch sao]Sở Thứ Chi nói một câu hàm xúc lời tục, hắn và cục thịt tươi kia đều ăn mặc nghiêm chỉnh ảo sơ mi, một đen một trắng, hai thái cực gắn chặt với nhau, quả rất hợp.[Nhận ra cái người ta chờ ở truyện này là cảnh H mà mình lại cắt mất rồi :)))][Đọc chuyện cốt cũng chỉ để ngắm nhìn Sở ca, bạn nào vẽ ra cho tui ngắm thì tốt biết mấy...]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz