"Giang Minh Tranh, trả lại cho anh." Giản Linh nắm lấy tay Giang Minh Tranh, sau đó đặt đồng tiền vào lòng bàn tay anh. Ánh mắt cô bình tĩnh, không hề chột dạ do bị phát hiện , nhưng chính bởi ánh mắt này lại khiến anh cảm thấy sắc bén hơn bất kỳ lời buộc tội nào. Cô không hề nhìn anh, sau đó đi vòng qua anh rời đi. Khi hai người lướt qua nhau, anh vô thức nắm lấy cổ tay cô. Giọng nói anh trầm thấp, mang theo chút khổ sở khó nhận ra: "Anh đưa em về." Anh không bắt buộc cô như trước đây. Giản Linh khẽ vùng vẫy, hất tay anh ra. Cô giễu cợt nhếch lên khóe miệng, nhìn quanh phòng bao, lạnh lùng nói: "Không, anh tự lo cho mình trước đi." Giang Minh Tranh cũng ngước mắt lên. Yêu cầu tiên quyết mà Giang Hải đặt ra đối với anh là anh có thể gây chuyện, nhưng đừng để bị nắm nhược điểm. Nếu xử lý không thỏa đáng,ông ta sẽ giúp khép lại chuyện này, và anh sẽ phải gánh chịu một bài học. Trương Vĩnh sẽ không bỏ qua sau khi chịu nhiều tổn thất. Anh ta nhất định sẽ đi cáo trạng với Giang Hải, chú của anh ta. Có lẽ qua không lâu nữa, anh sẽ bị ông ta gọi về biệt thự ở Bắc Lan. Giang Hải có một cây gậy gai đặc biệt, là "Gia pháp" mà ông ta chuẩn bị riêng cho anh. Trước đây, mỗi lần anh gây chuyện, Giang Hải đều đánh anh đến rách da, nhiều ngày không bò dậy nổi. Nhưng những đau đớn đó còn đỡ hơn tâm trạng buồn phiền lúc này nhiều. Nghe tiếng bước chân cô xa dần, anh cụp mắt xuống, nắm chặt đồng tiền trong tay với cảm xúc lẫn lộn. Đã gần năm giờ, mặt trời đang dần lặn. Giản Linh bước ra khỏi cánh cửa Thị Giới, mới mạnh mẽ thở ra một hơi khí lạnh. Cô vô thức ấn mạnh trái tim vẫn đang đập nhanh của mình, bước chân vẫn vững vàng như cũ, nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi. Nếu không phải do trùng hợp, đồng tiền của anh rơi vào lòng bàn tay cô. Hoặc nếu cô không có dự phòng từ trước, thì khó mà nói hôm nay cô sẽ ra sao. Cô quay đầu nhìn tòa nhà nguy nga tráng lệ của Thị Giới, cảm thấy mình như một miếng mồi ngon bé nhỏ vô tình lọt qua kẽ răng của quái vật. Nếu không cẩn thận, cô sẽ bị ăn sạch đến ngay cả cặn bã cũng không còn. Cô loạng choạng bước chân, đột nhiên cảm thấy choáng váng. Hôm nay cô chưa ăn gì nên hơi hạ đường huyết. Cô dựa vào tường, hít thở sâu vài lần, cố gắng bình tĩnh suy nghĩ. Tuy rằng vẫn chưa lấy được điện thoại của Tề Hiểu Đông, sau khi xảy ra chuyện ngày hôm nay, cô nghĩ nếu có ngày cô có cơ hội lấy được nó cô cũng phải giữ lại một vài phương án dự phòng . Lỡ như việc tìm kiếm này không có kết quả, không thể làm gì Giang Minh Tranh, thì cô cũng phải có một con át chủ bài khác để tạo đường lui cho mình.Giản Linh tập trung suy nghĩ, tìm một dãy số rồi gọi. Gần như ngay lập tức có người trả lời. Giọng nói của đối phương vừa hung dữ vừa mang theo chút oán giận và bất mãn: "Chủ nhân điện thoại đã chết! Có việc gì thì đốt giấy đi!" Nghe thấy tiếng rống giận đầy năng lượng của đối phương, thần kinh căng thẳng của Giản Linh đột nhiên thả lỏng đôi chút, cô không nhịn được cười. "Cậu xuất viện rồi à?" Cô khẽ nói: "Tôi đến thăm cậu." Giản Linh ngăn một chiếc taxi lại, khom người ngồi vào ghế sau. Chiếc xe hòa vào dòng xe cộ rồi nhanh chóng biến mất. Tề Hiểu Đông đang đứng ở cửa Thị Giới, miệng ngậm điếu thuốc, tình cờ chứng kiến cảnh tượng này. Anh ta nhíu mày, tự hỏi tại sao anh trai anh ta lại để Giản Linh đi một mình . Anh ta định gọi điện hỏi, nhưng sờ soạng một hồi mới nhớ tới điện thoại di động của mình hình như còn ở trong phòng bao. Anh ta thở dài, bực bội vứt mẩu thuốc lá vào thùng rác , quay người đi vào sảnh. Anh ta chưa đi được hai bước, tầm mắt đã đảo qua, thấy một người đang ngồi xổm trên ghế sofa. "Này, anh Thuận?" Tề Hiểu Đông dừng bước, kinh ngạc đi tới," Anh ngồi đây làm gì?"Giang Minh Thuận cầm một quyển bài tập trên tay, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, rõ ràng là không đọc. Tề Hiểu Đông tỏ vẻ khó hiểu, học để làm gì? Những người như họ có thi đại học hay không cũng không quan trọng, dù sao sau này cũng sẽ làm việc cho anh trai anh ta? Anh ta nhớ thành tích thi đại học lần trước của Gaing Minh Thuận cũng không tệ lắm? Nếu thật sự muốn học đại học thì cứ đi thẳng tới, cần gì phải học lại một năm để hành hạ bản thân. Giang Minh Thuận không thoải mái với ánh mắt nhìn thẳng của anh ta, anh không khỏi siết chặt tay, miễn cưỡng cười cười, "Ở đây nghỉ ngơi một lát."Tề Hiểu Đông lúc này mới phát hiện sắc mặt anh tái nhợt không còn chút máu, cũng chợt nhận ra Giang Minh Thuận vốn là người hướng nội, phần lớn thời gian anh đều giống như người trong suốt, anh im lặng không một chút cảm giác tồn tại. Và anh ta gần như thường xuyên quên mất sự tồn tại của anh, nhất là lúc giao chiến. Giang Minh Thuận không biết đánh nhau. Mỗi lần giao chiến, anh ta đều sẽ tự giác tìm chỗ trốn, chờ đến khi cuộc chiến kết thúc. Lần này cuộc chiến xảy ra đột ngột, anh ta cũng không để ý anh đã trốn ở đâu, dù sao phòng bao nhỏ như vậy, dù trốn ở đâu cũng phải đối mặt với cuộc chiến đẫm máu này. "Anh Thuận, lá gan anh thật sự cần phải luyện tập, anh nói xem đã gặp qua nhiều lần như vậy, sao còn để mình vẫn còn sợ thành như vậy." Anh ta vỗ vỗ bờ vai gầy gò của anh, cảm thấy tiếc vì rèn sắt không thành thép, hỏi: "Anh trai em đâu? Anh có biết anh ấy ở đâu không?" "Trong phòng bao." Giang Minh Thuận nhỏ giọng nói."Được rồi." Tề Hiểu Đông liếc nhìn anh. Ban đầu anh ta định hỏi xem anh có muốn đi cùng không, nhưng thấy vẻ mặt anh, anh ta có chút lo lắng nên đành quyết định không gọi anh cùng đi. Anh ta vỗ nhẹ vai anh, an ủi thêm hai cái rồi quay lại tìm Giang Minh Tranh.Giang Minh Thuận ngồi cứng đờ trên ghế sofa, nhìn bóng lưng Tề Hiểu Đông dần biến mất sau khi rẽ vào góc khuất, nét mặt thoáng hiện vẻ giãy dụa nhưng cực kỳ phức tạp. Một lúc sau , khi cô gái ở quầy lễ tân mang nước đến cho anh, cô mới phát hiện bên ghế sofa đã không còn bóng người. Khi Tề Hiểu Đông vào đến phòng bao, bên trong đã là một mảng tối om. Đèn chùm pha lê đã trở thành một đống rác. Chỉ còn đèn pha lê có thể dùng được. Anh ta bật công tắc, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào Giang Minh Tranh. Mặt anh không chút biểu cảm ngồi trên ghế sô pha, ánh sáng mạnh khiến mắt anh khó chịu. Anh vô thức đưa tay che mắt. "Anh, anh làm gì ở đây vậy? Sao không bật đèn." Tề Hiểu Đông ghét bỏ bĩu môi, cẩn thận tránh những mảnh thủy tinh và vết bẩn dính trên sàn rồi bước tới. Phòng bao này đã bị phá hủy hoàn toàn, không biết phải tốn bao nhiêu tiền để sửa chữa. Giang Minh Tranh chậm rãi buông tay xuống, sắc mặt dưới ánh đèn có vẻ tái nhợt dị thường, anh mệt mỏi nhắm mắt lại, không lên tiếng. Tề Hiểu Đông cũng không quan tâm, kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống bên cạnh anh, mượn ánh đèn cẩn thận quan sát vết thương trên người Giang Minh Tranh, cả cánh tay đều quấn băng gạc, nhìn rất dọa người. Tề Hiểu Đông chậm rãi nhíu mày, giọng nói mang theo chút nghiêm túc: "Anh, tiếp theo làm sao bây giờ? Chuyện này nhất định sẽ tới tai Giang Hải ." Giang Minh Tranh lạnh nhạt nở nụ cười, vẻ mặt châm biếm, anh mở mắt ra, giọng điệu hờ hững không sao cả: "Vậy thì sao?" Vậy thì sao?! Tề Hiểu Đông gần như nghẹn thở vì ba chữ nhẹ nhàng này, gân xanh ở thái dương nhảy thình thịch, nghĩ đến cảnh tượng bị đánh trước kia của anh , anh ta còn cảm thấy lạnh sống lưng. Giang Hải đối với thuộc hạ thì khoan dung, đối với anh ta thì yêu thương như cha đẻ, nhưng đối với Giang Minh Tranh thì lại bạo ngược, mỗi lần ra tay đều đánh người sống thành người sắp chết. Anh nhìn vẻ mặt nghẹn khuất giống như bị táo bón ba ngày của Tề Hiểu Đông, anh khẽ mỉm cười. Nụ cười đó ẩn chứa chút gì đó của một tên côn đồ đang cảm thấy mệt mỏi : "Đông Đông, anh cậu năm nay đã mười tám tuổi rồi chứ không phải tám tuổi. Cậu nghĩ anh còn có thể đứng thẳng như một thằng ngốc để ông ta đánh sao?" Tề Hiểu Đông sửng sốt, đảo mắt, vẻ mặt căng thẳng cũng giãn ra đôi chút: "... Anh nói cũng đúng." Dư quang anh ta thoáng nhìn thấy chiếc áo khoác của mình trên bàn bi - a bên cạnh, thuận tay lấy tới. Hai tay anh ta lục lọi trong túi áo, ngoài miệng như là thuận miệng nhắc tới: "Anh,em vừa mới nhìn thấy Giản Linh ở cửa, sao anh lại để cô ấy đi một mình?" Sắc mặt anh hơi tái đi, mím môi không nói lời nào.Tề Hiểu Đông đối với bộ dáng này của anh đã sớm tập mãi thành thói quen. Khi Giang Minh Tranh bực bội, anh sẽ không đập phá đồ đạc để trút giận. Anh sẽ chỉ giữ vẻ mặt lạnh lùng, im lặng như tảng băng, ngồi một góc nghĩ xem làm thế nào để vui vẻ và làm mình hạnh phúc. Lúc này, anh ta chỉ cần im lặng, chờ Giang Minh Tranh suy nghĩ thấu đáo, chút buồn bực trong lòng tan đi, tự nhiên sẽ nói cho anh ta biết bước tiếp theo nên làm gì.Anh ta không tìm thấy điện thoại ở cả hai túi, bực bội gãi đầu. Tình hình lúc đó rất khẩn cấp, anh ta cũng không nhớ mình đã làm mất điện thoại ở đâu . Anh ta ném áo khoác sang một bên, đứng dậy nhìn quanh, nhưng không thấy gì cả, bèn ngồi xổm xuống tìm dưới mấy góc chết. "Anh, anh nhấc chân lên!" Tề Hiểu Đông nhìn thấy gì đó, giọng điệu phấn khích. Giang Minh Tranh khó chịu vì tiếng sột soạt của Tề Hiểu Đông. Anh thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt lên, giọng điệu đầy vẻ mất kiên nhẫn: "Cậu xoay tới xoay lui như con bọ chét vậy. Đang tìm cái gì?" "Tìm điện thoại của em." Tề Hiểu Đông nằm dưới đất, cuối cùng cũng xác nhận: "Điện thoại của em đang ở dưới ghế sofa!" Giang Minh Tranh đột nhiên khựng lại. Anh chậm rãi nhíu mày. Trong giây lát, anh đột nhiên không phản ứng gì, lặp lại theo bản năng: "Điện thoại của cậu ở dưới ghế sofa à?" "Đúng thế." Tề Hiểu Đông cầm một cây gậy bida lên, quét xuống gầm ghế sofa. Một góc điện thoại màu đen lộ ra. Trong lòng Giang Minh Tranh rùng mình, lông mày anh nhíu chặt. Điện thoại của Tề Hiểu Đông ở dưới ghế sofa mà ban nãy Giản Linh cố tìm đồ sao?
Edit:Ninh Hinh(FB:Ninh Hinh House)Gặp lại nhau đã là buổi tối.Cô trở về tầng dưới của căn nhà thuê với tâm trạng nặng nề. Ngay lúc cô lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, một thân hình ấm áp đột nhiên xuất hiện , hơi thở quen thuộc lập tức bao trùm lấy cô. Giản Linh sợ đến mức hồn bay phách tán, một cơn lạnh buốt chạy thẳng từ sống lưng lên tận đỉnh đầu. Cô há miệng định hét lên-- "Là anh." Giọng nói trầm thấp của Giang Minh Tranh vang lên bên tai cô, mang theo nụ cười ác độc. Giản Linh chưa hoàn hồn, vừa tức vừa giận, trở tay huých mạnh vào lưng anh: "Giang Minh tranh! Nửa đêm anh trốn ở đây dọa người, anh có bệnh à?!"Giọng nói của cô run lên vì tức giận, cô xoay khóa cửa rồi đi vào. Trong bóng tối dường như có một tiếng rên rỉ rất nhỏ, nhanh đến nỗi tưởng chừng như ảo giác. Giang Minh Tranh đi theo cô như không có chuyện gì xảy ra, đóng cửa lại , thản nhiên hỏi: "Em đi đâu vậy? Muộn thế rồi mới về." Tim cô đập thình thịch, cô đột nhiên nghĩ đến đồng tiền ban nãy. Cô không biết anh có tin hay không, hay là anh đang nghi ngờ cô. Cô rất nghi ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn bật đèn như không có chuyện gì xảy ra. Cô nhìn anh với nụ cười giả tạo, giọng điệu rõ ràng là không vui và trách móc: "Đi giải sầu . Anh gây ra chuyện lớn như vậy mà không để người ta có quyền sợ ư?" Cô trừng mắt nhìn anh, không chút khách khí ném xiềng xích đạo đức vào anh. Cô không quan tâm anh có thấy áy náy hay có tác dụng gì không. Dù sao thì, tất cả đều là lỗi của tên khốn Giang Minh Tranh anh ! "Là lỗi của anh. Anh nhận lỗi với em được không? Anh hứa sẽ không đánh nhau trước mặt em nữa." Giang Minh Tranh thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm dưới ánh mắt cô. Anh dứt khoát thừa nhận, sau đó vươn cánh tay dài ra, kéo cô vào lòng. Anh thì thầm vào tai cô: " Đợi lát nữa anh giúp em... Được không, cứ coi như là xin lỗi nhé." Những lời nói ấy nhẹ nhàng đến mức nghe như một hơi thở. Cô bối rối một lúc: "Vậy là xin lỗi rồi sao?!""Sao lại không chứ?" Anh nắm lấy cổ tay cô, chớp mắt với vẻ mặt ngây thơ: "Quá thành ý đến vậy cơ vậy?"Giản Linh há miệng. Những lời này rõ ràng là một cái bẫy! Má cô dần ửng đỏ, như một quả táo xanh chín mọng. Sắc đỏ chín mọng dần lan tỏa dưới mắt người khác, rực rỡ và quyến rũ đến mức muốn hái. Cảm xúc lẫn lộn bị đè nén suốt một đêm của Giang Minh Tranh cuối cùng cũng được giải tỏa. Anh cúi đầu hôn cô. Đòn tấn công của anh vừa khẩn trương vừa dữ dội. Cô không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của anh. Cô cảm thấy toàn bộ oxy đều bị anh hút hết, ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn. Giang Minh Tranh nhận ra sự miễn cưỡng của cô, đột nhiên bế cô lên, bước hai bước đến giường rồi đặt cô xuống. Căn hộ một phòng ngủ này thực sự rất chật chội, giường chỉ rộng 1m2. Anh cúi xuống, cảm thấy càng lúc càng gò bó. Anh thì thầm : "Đi Vịnh Thiên Sinh với anh nhé?" Cô thở hổn hển và từ chối thẳng thừng, "Em không muốn đi." Đôi mắt cô đỏ hoe ngấn lệ, khiến lòng anh rung động. Anh không phải là người si mê dục vọng. Anh không hút thuốc, cũng hiếm khi uống rượu. Anh cảm thấy những thứ khoái lạc đó sẽ bào mòn tâm trí con người, cũng khiến thần kinh trở nên căng thẳng. Tuy không phải lúc nào cũng như đi trên dây, nhưng anh sợ rằng chỉ cần một chút lưỡng lự thoáng qua sẽ khiến anh vấp ngã, không lối thoát. Nhất là khi đối phương là Giản Linh, anh không biết cô có còn hận anh không, có còn ghét anh không, cho dù cô đang che giấu điều gì,trong lòng cô có tình yêu hay không thì đối với anh,nó điều là một bản án chết, là một lưỡi dao giết người, nhưng tại sao anh vẫn luôn không thể kiềm chế được. Có lẽ anh muốn nuông chiều bản thân một lần, ít nhất là anh đã không nghi ngờ vào lúc này và muốn tin rằng điện thoại di động của Tề Hiểu Đông chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, và Giản Linh đang giúp anh tìm kiếm di vật của mẹ anh, vậy là đủ. Anh âu yếm vuốt ve má cô, khẽ thì thầm: "Vậy thì không đi nữa, cứ ở đây đi." Anh ôm eo Giản Linh, tay dần dần di chuyển lên trên. Cô vội vàng giữ chặt tay anh: "Em chưa tắm, bẩn." " Em tắm rồi." "Em chưa tắm!" "Không sao mà." Tay anh không ngừng di chuyển, sau đó bàn tay phủ lên, che đi sự mềm mại trên ngực cô,mạnh mẽ xoa ấn mấy cái, cảm thấy vừa mềm vừa đàn hồi."Nhưng em có sao! Tình hình hôm nay, em không biết trên người mình có gì, bẩn lắm." Cô vội vàng duỗi tay che lại nơi đó, tìm cách tránh đi ánh mắt nóng rực của anh. Cô cảm thấy rất hoảng loạn. Giọng cô dịu lại, "Đợi em đi tắm đã?"Giang Minh Tranh dừng lại, ánh mắt tràn đầy cảm xúc mãnh liệt. Anh cười bằng giọng thấp, cố tình trêu chọc cô, "Vậy cùng nhau nhé?" "Anh bị thương rồi, không được dính nước!" Giản Linh thật sự đã bị lời này làm cho sốc. Cùng nhau tắm ư? Thật là một trò đùa! Nhưng tại thời điểm này, anh lại đang trong tâm trạng vui vẻ. Anh vui vẻ ôm chặt cô, ánh mắt lấp lánh: "Em quan tâm anh sao?" "Phải, em quan tâm anh." Vào thời điểm này, bất cứ điều gì anh nói cô đều đồng ý. Giản Linh nói: "Em rất lo cho anh. Lỡ anh bị nhiễm bệnh thì sao? Vừa tốn kém vừa phiền phức." Cô nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ bé của cô căng thẳng, trông thực sự rất lo lắng. Anh cũng rất lo lắng. Anh biết cô đang cố tình lảng tránh, nhưng anh vẫn cảm thấy rất hạnh phúc. Anh mỉm cười và buông cô ra. Giản Linh lập tức lật người ngồi dậy, cuống cuồng tìm quần áo. "Còn có đồ lót nữa." Anh nhàn nhã nhắc nhở.Giản Linh trừng mắt nhìn anh, cô cầm quần áo chạy vào phòng tắm. Cô bật vòi hoa sen và dựa vào bồn rửa trong sự ghê tởm. Cổ cô đỏ bừng. Cô cúi xuống nhìn thì thấy đó là dấu hôn của anh. Cô xoa xoa một cách giận dữ và nhìn chằm chằm vào kính như thể điều này sẽ khiến anh ở bên kia tường chết vì ánh mắt này của cô. Cô cứ kéo dài như vậy cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Anh kéo dài giọng điệu lười biếng của mình và hỏi: "Chưa xong à?" "Chưa xong!" Giản Linh bực mình. Giang Minh Tranh cười hai tiếng, hoàn toàn không coi những trò vặt vãnh của cô lấy làm nghiêm túc. Anh lại gõ cửa và đánh giá chất lượng của cánh cửa này. Nó rất tốt và cũng không đủ tốt.Tốt vì nó bảo vệ được Giản Linh,còn xấu là nó chắc chắn không chịu nổi một cú đá của anh. "Anh sẽ cố đợi em thêm năm phút nữa." Anh dựa vào cửa, để lại một cái bóng cao lớn, đe dọa nhẹ nhàng: "Nếu hơn năm phút nữa, em không ra, cánh cửa này chắc chắn em phải trả tiền cho chủ nhà đấy." Giản Linh nổi giận. Đồ khốn nạn thì vẫn là đồ khốn nạn. Ngoài bạo lực và đe dọa với cô ra thì chẳng còn gì khác, cô đành bực bội cởi quần áo ra để tắm. Giang Minh Tranh đứng ngoài cửa đếm ngược thời gian cho cô, vẻ mặt vô cùng thích thú.Giống như một cái chết đang thúc giục cô, cô không dám trì hoãn thêm nữa, vội vàng tắm rửa rồi mở cửa trước thời hạn năm phút. "Giang Minh Tranh""Anh có nhiều sức như vậy mà chẳng biết dùng vào việc gì. Sao không ra công trường xếp gạch đi!"Cánh cửa đập mạnh vào tường, cô lạnh lùng mỉa mai. Giang Minh Tranh hừ một tiếng, tâm trạng vẫn còn tốt, anh ôm eo cô, cố ý thở vào tai cô: "Đương nhiên phải có nhiều sức rồi, dù sao thì cũng tiêu hết trên người em, tiết kiệm làm gì nếu không thì phí lắm." Anh đặt cô lên giường, luồn tay vào trong váy ngủ dài của cô,chạm phải quần lót của cô, anh kéo quần lót xuống 1 nửa , cười nói: "Hình như em mặc hơi quá rồi." Giản Linh đá anh một cái, máu trên người dồn hết lên não: "Hình như ban ngày anh bị thương chưa đủ nặng." Sức lực của cô quả thực không đủ để đối phó với Giang Minh Tranh. Anh nắm lấy mắt cá chân cô, tiến lại gần: "Thật tàn nhẫn, vừa rồi không phải em rất quan tâm đến anh, lo lắng vết thương của anh sẽ bị nhiễm trùng sao?" Giản Linh nhắm mắt lại, cô giả vờ ngốc nghếch, giả vờ như không nghe thấy. Giang Minh Tranh mỉm cười, mở hai chân cô ra, cúi đầu ngậm lấy cô. Khắp người cô thoang thoảng mùi sữa tắm. Anh khéo léo dùng sức, cố gắng hết sức để làm cô thỏa mãn. Giản Linh sốt ruột khép chặt hai chân lại, cô nghiến răng ken két. Khoái cảm như sóng vỗ, lần sau lại càng mãnh liệt hơn lần trước. Giản Linh khẽ rùng mình,cô ngẩng đầu thở dốc. "Em có thoải mái không?" Giang Minh Tranh ngẩng đầu,tay vẫn tiếp tục phục vụ cô, còn tay kia luồn vào tóc cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Ánh mắt Giản Linh khó có thể tập trung. Cô hé miệng rên rỉ khe khẽ. Ánh mắt Giang Minh Tranh tối sầm lại, biết cô sắp lên đỉnh. Anh ngậm cô vào miệng, Giản Linh đột nhiên run rẩy kịch liệt, rên rỉ không ngừng. Nghe thấy vậy, anh cố ý dừng lại vài giây, chờ cô hơi buông lỏng một chút, mới dùng sức tiếp tục, vừa thả lỏng vừa siết chặt, trực tiếp đưa cô lên đỉnh.Cô run rẩy, tiếng hét như tiếng khóc, Giang Minh Tranh hôn lên má cô, lặng lẽ chờ cơn sóng này qua đi."Em thoải mái chứ?" Anh hỏi lại. Gỉan Linh nhắm mắt lại, cô quay đầu đi. Cô ghét phản ứng của cơ thể mình. Mỗi lần bị anh đưa lên, cô lại cảm thấy như mình đang phản bội chính mình. Giang Minh Tranh không ngừng se đầu vú phấn hồng của cô. Giản Linh rùng mình, hét lên rồi mở mắt trừng anh. "Em có thấy thoải mái không?" Anh nhếch khóe miệng, giống như một chú cún con chạy từ xa mang về một chiếc đĩa bay, vẫy đuôi chờ chủ khen ngợi. "Thoải mái!" Cô nghiến răng, nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng: " Có muốn tôi tặng ngay cho anh một biểu ngữ để khen anh luôn không?" "Được, nếu em tặng anh một biểu ngữ, anh sẽ treo nó ở nhà, ở cửa ra vào thì sao?" Anh chống tay bên tai cô, ánh mắt dịu dàng, Giản Linh trên giường luôn có một vẻ quyến rũ khác lạ,vẫn sắc bén như dao, nhưng lại luôn đâm vào điểm yếu nhất của anh, chí mạng nhưng lại khiến người ta quá sảng khoái. Cô còn chưa kịp phản ứng từ dư âm, mắt đỏ hoe, chửi mắng cũng như một lời mời gọi, anh trêu cô, "Vậy viết là Giang Minh Tranh làm tốt lắm, nhé." "Sao anh không treo ở cửa hộp đêm luôn đi?" Giản Linh châm chọc, "Ông chủ Tiểu Giang làm tốt lắm, đảm bảo chỉ sau một đêm là nổi tiếng. Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều phụ nữ đến vì anh và chọn anh, hàng nghìn miệng khen anh làm tốt, chẳng phải cũng là một loại rất sung sướng và vui vẻ sao?" Anh dựa vào vai cô, cười run run, miệng lưỡi quá sắc bén, anh thật sự thích cô chết mất. Anh đẩy nhẹ cô, giọng nói khàn khàn, "Bây giờ thì giúp anh nhé..." Giản Linh nghiến răng đưa tay về phía anh. Giang Minh Tranh nắm lấy, đưa lên môi hôn: "Lần này không cần tay cũng không cần miệng." Anh ấn chặt dương vật vào giữa hai chân cô và thì thầm, " Kẹp chặt một chút."Giản Linh hiểu ý anh. Anh muốn cô dùng chân... Mặt cô đỏ bừng. Sau một thoáng do dự, cô kẹp chặt hai đùi lại. Mắt Giang Minh Tranh bắt đầu đỏ lên. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, di chuyển lên xuống giữa hai chân cô. Giản Linh cảm thấy chân mình nóng đến mức sắp bốc cháy. Cô chủ động vòng tay qua cổ anh như thể để đáp lại, hy vọng anh sẽ nhanh hơn và không hành hạ cô. GiangMinh Tranh cảm nhận được sự chủ động của cô, trái tim anh run lên, động tác càng lúc càng gấp gáp. Nhiệt độ trong nhà thuê tăng cao đột ngột. Họ như đi trên bờ vực, vướng vào mép vực, rơi xuống, lên cao, và như đang ở bờ vực của cái chết. Họ tuyệt vọng hút lấy hơi thở cuối cùng của nhau trước khi ngạt thở. Họ như muốn sống và như muốn chết. Cuối cùng, Giang Minh Tranh rên lên một tiếng, chất lỏng ấm áp bắn hết lên đùi Giản Linh. Anh thoả mãn vùi đầu vào hõm vai cô và thở hổn hển. Giản Linh mở mắt nhìn trần nhà, ánh mắt cô trống rỗng, giống như đã thoát khỏi kiếp nạn gì đó , cô thở dài,cuối cùng cũng xong. Ga trải giường bừa bộn, người của cô toàn là mùi của Giang Minh Tranh. Cô không nhịn được mà tắm lại. Khi cô ra ngoài, anh đã thay xong ga trải giường. Anh đưa tay ra với cô: "Lại đây nào." Giản Linh cụp mắt, do dự một chút rồi mới bước tới. Anh ôm cô vào lòng, hai người nằm trên chiếc giường nhỏ. Dường như anh rất mệt mỏi.Anh đã không nói gì một lúc lâu. Giản Linh xoay người trong vòng tay anh, đưa lưng về phía anh. Cảm giác vừa rồi tựa như một giấc mơ. Lòng cô nặng trĩu. Có thể anh đã tin điều đó, nếu không anh đã đến tra hỏi cô chứ không phải làm thế này với cô. Cô cảm thấy hơi nhẹ nhõm và nhắm mắt lại. Không hiểu sao, cô lại có một linh cảm mạnh mẽ, như thể có ai đó đã chỉ dẫn cô trong bóng tối. Việc tìm kiếm 50.000 nhân dân tệ rất quan trọng, và cô nhất định phải nắm lấy và tìm ra. Phía sau cô, Giang Minh Tranh cũng lo lắng. Chiếc giường nhỏ hẹp, anh và cô nằm sát vào nhau, nhưng anh lại như đang ôm một bóng ma trong vòng tay, trống rỗng , không có bất kỳ cảm giác thực chất nào. Niềm đam mê nguội lạnh, và những nghi ngờ lại tràn ngập trong lòng anh, điều đó thật khó chịu và mệt mỏi. Anh xoa đầu Giản Linh một cách chán nản. Cơ thể cô cứng đờ, rồi cô cảm thấy có thứ gì đó trên cổ mình. Cảm giác lạnh lẽo cọ vào da cô. Cô run rẩy, vô thức cúi đầu nhìn xuống. Đồng xu đang đeo trên cổ cô. Giản Linh muốn quay đầu nhìn anh, nhưng anh lại giữ chặt, không cho cô quay đầu lại. Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Vợ à, cái này tặng em ."Lòng cô khẽ động, "Sao anh lại tặng quà cho em?" "Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không đảm bảo được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai." Anh vừa thủ thỉ vừa hôn lên gáy cô. Sợi dây được buộc chặt, chắc chắn sẽ không đánh rơi nhiều lần như anh nếu được Giản Linh đeo nó trên cổ. Anh nói: "Anh tặng em, hy vọng nó sẽ mang lại may mắn cho em nhiều hơn và giúp em vượt qua mọi trở ngại." Những lời này nói ra với tình cảm sâu sắc, nhưng Giản Linh lại muốn bật cười. Nếu anh thực sự lo lắng cho sự an toàn của cô, thì anh nên tránh xa cô ra, để cô được an toàn thực sự, chứ không phải vì biết mình đang gặp nguy hiểm mà ích kỷ giữ cô lại bên mình. Những lo lắng và quan tâm của anh thật sự giả tạo và nực cười. Cô nhếch khóe miệng chế giễu, vừa như khiêu khích, vừa như ve vãn, nhẹ nhàng hỏi: "Nó quan trọng hơn cả mạng sống của anh sao?" Anh cũng cười, ôm cô chặt hơn, như muốn đem cô vùi vào trong lòng. "Đúng vậy, quan trọng hơn mạng của anh."