
Trên đường băng, một nhóm con gái đã sẵn sàng chạy. Ngay khi tiếng súng vang lên, Giản Linh bấm đồng hồ bấm giờ trên điện thoại. Thấy cô nghiêm túc như vậy, Giang Minh Tranh nhịn không được chê cười cô: "Giản Linh, nhìn em còn giống kẻ xấu hơn cả tôi nữa."Cô nhếch khóe miệng, giọng điệu vô cùng thản nhiên: "Đây không phải là điều anh muốn sao?"Nếu không, sao lại để cô tự chọn?Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôn trọng người khác. Anh chẳng qua chỉ là xấu tính muốn kéo cô xuống thôi."Không phải sao." Gió thổi, hất tung tóc cô. Anh nghiêng người nhìn nghiêng khuôn mặt cô, đưa tay lên định chạm vào, nhưng lọn tóc lại tinh nghịch lướt qua lòng bàn tay, khiến anh ngứa ngáy khó chịu. Anh rất muốn hôn cô, nhưng tiếc là không có ảnh, chắc cô sẽ không để anh muốn làm gì thì làm.Anh cố nén cơn nóng giận trong lòng, cười nói: "Kẻ xấu ở bên kẻ xấu, như vậy mới xứng đôi."Cô khẽ nhếch khóe miệng, không đáp lại. Ánh mắt cô dừng lại ở phía trước. Hứa Đa Mễ đang dốc toàn lực lao về phía trước, bỏ xa những người khác. Cô nheo mắt, nghịch mấy tấm thẻ trên tay, đột nhiên hỏi: "Giang Minh Tranh, tại sao Hứa Đa Mễ lại nhắm vào tôi?""Muốn biết không? Nhưng em phải đánh đổi gì đó với tôi?" Anh mỉm cười, tiến lên phía trước. Cô hừ lạnh một tiếng, dùng lời vừa rồi phản bác, nhìn anh đầy khiêu khích: "Tặng quà tận tay người khác rồi lại bảo họ tặng quà, Giang Minh Tranh, đây là thái độ tặng quà của anh đó sao? Chẳng phải quá giả tạo rồi ư?"Anh chỉ khẽ cười: "Không phải đã tặng quà rồi sao,tôi cũng đâu có nói là bao gồm cả tin tức."Cô cũng thẳng thắn nói: "Được, vậy anh cứ giữ nó rồi nghẹn chết đi."Chỉ cần có phương hướng và đầu óc, muốn moi ra chút tin tức cũng không khó. Cô nhìn về phía trước, như thể đã thực sự từ bỏ, không một chút tò mò. Nhìn thấy cô như vậy, anh thực sự cảm thấy ngực mình nghẹn lại. Thật ra, đây chỉ là một cuộc thi xem ai giữ được bình tĩnh. Anh không muốn cạnh tranh với cô. An thôi giữ bí mật, uể oải dựa người ra sau, nói: "Hứa Đa Mễ thực ra là người môi giới. Nói thô tục một chút thì là ma cô, hoặc cũng có thể nói là tú bà.""Tú bà?" Cô quay lại, nhíu mày nhìn anh. Cô thực sự không thể liên tưởng chữ "tú bà" với một học sinh trung học có liên quan gì nhau."Phải, đó là tú bà mà em hiểu." Anh nói tiếp: "Hứa Đa Mễ không phải là một người, mà là một nhóm. Chúng lùng sục khắp trường như linh cẩu, tìm kiếm những cô gái cô đơn và bị tổn thương. Hứa Đa Mễ đóng vai trò như một đấng cứu thế, hỏi han ân cần và lừa gạt lòng tin của họ. Khi thời cơ đến, chúng dùng chiêu "dẫn bạn đi thư giãn" và "giới thiệu bạn bè" làm mồi nhử, lừa gạt, ép uống rượu, chuốc thuốc, cuối cùng là khiêng cô gái bất tỉnh thẳng đến giường của khách hàng."Đây là một dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh. Có người nhận lệnh, có người săn đuổi chính xác theo "lệnh". Sự phân công lao động rõ ràng, biến những cô gái đáng lẽ phải ngồi trong lớp học sáng sủa thành gái mại dâm, mặc kệ món đồ chơi có thể bị hút cạn,chúng vẫn hưởng hoa hồng cao ngất ngưởng. Trái tim cô run lên, sắc mặt bỗng trở nên cực kỳ khó coi. Những kẻ này coi trường học là gì, một nguồn tài nguyên vô tận? Cô nhỏ giọng giống như đang tự nhủ: "Vậy ra vì mình bị cô lập nên cô ta mới chọn mình sao?""Bingo!" Anh búng tay. Anh khen ngợi cô rất hào phóng. "Giản Linh, em thật sự là một cô gái thông minh. Vì em thông minh nên khó mở lòng, dụ dỗ lại càng khó. Có lẽ cô ta nghĩ rằng em quá phòng thủ, không thể sử dụng các biện pháp bình thường với em, nên đã thay đổi cách tiếp cận. Đầu tiên, cô ta dùng một thẻ bài nhỏ để giẫm đạp em xuống bùn, giày xéo em đến mức cô lập và bất lực,rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân, sau đó cô ta sẽ đến đối xử tốt với em."Thử nghĩ xem, khi bạn bị cả thế giới ruồng bỏ, và "chỉ" có một bàn tay dịu dàng vươn ra với bạn, liệu bạn có nắm chặt lấy nó không?Bạn có thể cưỡng lại việc không buông lỏng phòng thủ không?Chỉ cần bạn tin tưởng cô ấy, mọi chuyện sau này sẽ vô cùng dễ dàng. Chụp ảnh và quay video, có lần đầu sẽ có lần thứ hai , lần thứ ba. Những cô gái họ chọn hoặc là quá nghèo đến mức không có lòng tin, hoặc là tính cách của họ quá mềm yếu. Họ đã sợ chết khiếp khi bị chụp ảnh với những thứ đó, vậy thì làm sao dám gọi cảnh sát? Hơn nữa, bọn họ còn lợi dụng hẹn hò để làm đẹp, khiến các cô gái rơi vào bẫy tình, cam tâm trở thành công cụ."Giản Linh, em không phải là con mồi đầu tiên của cô ta." Anh chậm rãi nói: "Trước em, cô ta gần như chưa bao giờ thất bại."Nếu cô không phải là cô, thì trong thành phố này sẽ có thêm một gái mại dâm từ lâu.Ánh nắng chói chang, nhưng cô lại rùng mình. Tất cả những lời muốn nói đều bị mắc kẹt trong lòng, trở thành tiếng sấm rền không thể nghe thấy. Cô nhìn Hứa Đa Mễ đang vật lộn trên đường băng, ánh mắt đột nhiên tràn ngập vẻ kinh ngạc và ghê tởm. Sự tà ác của Hứa Đa Mễ liên tục làm mới ranh giới cuối cùng của cô, khiến cô thực sự khó chịu.Anh lặng lẽ vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng. Cô cau mày nhìn anh, nhưng hiếm khi cô không cố vùng vẫy thoát ra. Anh ngạc nhiên, không nhịn được trêu chọc cô bằng giọng nhỏ: "Em sợ sao? Em đang không giống em chút nào?"Cô hừ lạnh, nhìn mặt anh với vẻ giễu cợt, nói đầy ẩn ý: "Tôi sợ cái gì chứ? Giang Minh Tranh, tôi từng gặp người còn tệ hơn cả Hứa Đa Mễ."Hứa Đa Mễ đúng là đáng ghét, nhưng anh còn hơn cả cô ta? Cô suýt nữa thì chọc vào tim anh, mắng anh một trận.Nụ cười của anh dần dần biến mất, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề. Anh không biết tại sao cô lại cho phép anh chạm vào mình như vậy. Còn trong lòng Giản Linh, cô luôn có một cái cân để cân đo. Hành động thăm dò hiện tại của anh không vượt quá giới hạn của cô, không đủ để khiến cô trở nên thù địch và khiến anh trở thành trò cười, nên cô đành chịu đựng, nhẫn nại và nhắm mắt làm ngơ.Nếu không phải trước mắt mọi người, Giang Minh Tranh tin rằng dù chỉ chạm vào tóc cô thôi cũng sẽ bị cô tát vào mặt. Cô luôn tỏ ra miễn cưỡng khi đối mặt với anh. Rõ ràng vừa rồi họ đang đứng cùng một chiến tuyến và bàn tán về Hứa Đa Mễ,nhưng giờ anh lại cảm thấy cô ta chỉ là một bóng ma. Giản Linh vẫn đứng đối diện anh. Nhận ra điều này khiến anh rất không vui, nhưng anh vẫn cố chấp giữ chặt cô, không muốn buông ra. Tôn Gia Kỳ đi ngang qua, bên cạnh cô ta có một chàng trai lạ mặt. Họ cư xử thân mật, nói chuyện cười đùa, trông như một đôi tình nhân trẻ, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía khán đài để lộ ra suy nghĩ thật sự của mình. Cô ta vẫn còn đắm chìm trong mối quan hệ với Giang Minh Tranh, cố gắng dùng cách này để thu hút sự chú ý của anh, nhưng cô ta lại không biết rằng anh đã không còn quan tâm đến chuyện này nữa và cô ta trong mắt anh không khác gì kẻ qua đường. Người muốn thì không có được, người không muốn thì cứ nhất quyết cho. Thực ra, tất cả bọn họ đều là những gã hề. Đồng hồ bấm giờ trên điện thoại di động của cô đã chạy qua 12 phút. Khi Hứa Đa Mễ vượt qua vạch đích, nó dừng lại ở con số 20. Có người đang đợi cô ta ở vạch đích, và khi cô ta vừa chạy xong thì bị kéo lên khán đài ngay. Hứa Đa Mễ đã cố gắng hết sức. Phổi cô ta sắp nổ tung. Cô ta không thể nói được lời nào trong một lúc lâu, nhưng cô ta biết mình đã quá giờ. Cô ta nhìn cô với vẻ mặt tuyệt vọng. Mấy năm nay cô ta quả thật kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cô ta không hề giữ lại số tiền đó. Cô ta thực sự là một kẻ nghèo nàn. Không ai có thể trả 50.000 thay cho cô ta. Cô không muốn nói với người này một lời nào nữa. Cô cầm một chồng thẻ dày cộp trong tay và đưa cho Hứa Đa Mễ xem lá bài trên cùng. Thấy vẻ mặt hoảng loạn của đối phương như cô mong muốn, cô thản nhiên nói: "Cô thua rồi. 100 thẻ này sẽ được rải lên khán đài trước." Nói xong, cô quả quyết giơ tay lên, những tấm thẻ bay tứ tung như pháo hoa ban ngày.Hứa Đa Mễ hét lên gần như cùng lúc. Nỗi sợ hãi buộc cô ta phải bộc phát ra sức lực cuối cùng, cô ta mạnh mẽ đứng lên, cố gắng cầm tấm thẻ trong tay, nhưng vô ích. Cô ta chỉ nắm được một tấm thẻ trong tay, còn những tấm thẻ khác rơi xuống đám đông bên dưới như mưa. Cô ta đứng đó, tuyệt vọng và luống cuống , nhìn các bạn cùng lớp tò mò cúi đầu nhặt những tấm thẻ đó. Trong đầu cô ta chỉ còn hai chữ: Xong rồi.Tôn nghiêm, danh dự, tương lai của cô ta, tất cả đều tiêu tan. Tuyệt vọng lập tức biến thành phẫn nộ. Cô ta đột ngột quay lại, ánh mắt như muốn thiêu đốt. Cô ta muốn xông lên đánh Giản Linh, nhưng vừa chuẩn bị, Giang Minh Tranh đã liếc nhìn cô ta với ánh mắt giết người. Cô tasợ hãi, đành phải đứng đó, dùng hết can đảm trừng mắt nhìn cô, hét lớn: "Giản Linh, sao mày lại độc ác như vậy!" Cô độc ác ư? Vẻ mặt cô đầy giễu cợt. Cô xoay cổ tay, như một trò ảo thuật để lộ tấm thẻ trong lòng bàn tay. Cô lạnh lùng nói: "Tôi chỉ lặp lại những gì cô đã làm với tôi trước đó. Như vậy mà là độc ác sao?" "Đúng vậy! Mày độc ác! Mày không phải là học sinh ngoan sao? Sao mày có thể tàn nhẫn như vậy!"Cô ta điên đến muốn mất đi lý trí. Những người như bọn họ đều tự cho mình là đúng, kiểu "Tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn gì nữa?". Ở trong góc nhìn của cô ta, cô ta giờ đây là nạn nhân bị cô bắt nạt. Giản Linh bỗng cảm thấy chán ngắt và thầm chế giễu sự ngây thơ của bản thân khi muốn thấy sự ăn năn ở Hứa Đa Mễ. Cô giơ lên một tấm thẻ khác, chính là tấm thẻ từ đơn mà cô đã thuộc lòng suốt buổi sáng, bình tĩnh hỏi: "Lúc tôi ném tấm thẻ đó, Hứa Đa Mễ , cô có sợ không? Cô có cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và nỗi sợ hãi của những cô gái khác từng bị cô đối xử như vậy không?" Hai tấm thẻ, một bên trái một bên phải, có kích thước và độ dày giống nhau một cách khéo léo. Một tấm thẻ thì thô tục và bẩn thỉu, còn tấm thẻ bài kia trong khiết đến đáng sợ. Cô ta sững sờ, nhìn xuống tay mình. Hóa ra đó chỉ là một tấm thẻ từ đơn. Cô ta không phản ứng gì một lúc, ngơ ngác nhìn quanh. Mọi thứ dưới đất đều là thẻ từ đơn, không có bất kỳ ngoại lệ nào. Chỉ có tấm đầu tiên là tấm thẻ vàng nhỏ của cô ta, tấm thẻ đó được giấu trong lòng bàn tay cô lúc ném ra. Tấm thẻ là giả, nhưng nỗi sợ hãi lúc đó lại là thật. Giản Linh chỉ muốn cô ta đồng cảm với những gì cô ta đã gây ra cho cô. Liệu có thành công không? Dĩ nhiên, cô ta nắm chặt tấm thẻ từ đơn trong tay, vừa tức giận vì bị lừa, vừa có chút nhẹ nhõm đáng thương. "Cô lừa tôi!" Mồ hôi lạnh thấm đẫm áo, nhưng cô ta vẫn cố gào lên, như thể cô đã sai khi buông tha cho cô ta. Trời quá nóng, cô đã mệt lắm rồi. Cô không thích gây thù chuốc oán. Làm những việc này luôn tiêu hao năng lượng tích cực của cô. Cô uể oải hỏi: "Giang Minh Tranh, tôi có thể mở một ván cược không?"Cô đã biết người đứng sau FAW là ai. Giang Minh Thuận là người thứ hai, Giang Minh Tranh là người đứng đầu nên anh mới có quyền mở ván cược đặc biệt với số lượng người tham gia hạn chế.Cô đáng lẽ phải biết rõ điều này từ lâu rồi. Với tính cách của anh, anh sẽ không để một sàn đấu như vậy vượt ngoài tầm kiểm soát của mình. Anh và cô cũng có một sự ăn ý ngầm không cần phải nói rõ, điều này khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Anh đồng ý ngay: "Được rồi, em muốn mở cái gì?" "Mở Hứa Đa Mễ có dám lên sàn thi đấu đọc hối lỗi không?" Cô nhìn Hứa Đa Mễ, giọng nói nhẹ nhàng, trong khi sắc mặt đối phương ngày càng trở nên khó coi: "Cược 50.000." "Không phải thú tội với tôi, mà là với chúng tôi." Giản Linh nhấn mạnh, ánh mắt mang theo vẻ răn đe: "Hiểu chưa? Hứa Đa Mễ, viết hết những gì cô đã làm ra, và thành thật đọc cho toàn thể học sinh trong trường nghe. Tuyệt đối không được viết dưới 3000 chữ." Hứa Đa Mễ suýt nữa thì hét lên. Giản Linh hoàn toàn không cho cô ta cơ hội lựa chọn. Hai con đường cô đưa ra đều là con đường chết, và cô ta sẽ không bao giờ có cơ hội làm bất kì điều gì nữa. Nói xong, Giản Linh cụp mắt xuống, tỏ rõ không muốn dây dưa với mớ hỗn độn trước mắt nữa. Anh thấy vậy, liếc nhìn Tề Hiểu Đông. Lập tức có người đưa Hứa Đa Mễ đi viết lời hối lỗi. Vì cô muốn nghe cô ta sám hối, nên Hứa Đa Mễ nhất định phải hối lỗi. Sau khi mọi người rời đi, hai người rơi vào im lặng hồi lâu. Trong đầu anh nhiều lần xuất hiện thần sắc vừa rồi của cô, mỉa mai có, chán ghét có, thỏa mãn có, mỗi một biểu cảm đều chân thật sống động, anh đột nhiên hỏi: "Giản Linh, nếu như Hứa Đa Mễ nhất quyết không tham gia ván cược này, vậy 50 ngàn này em định dùng làm gì?" Cô bình tĩnh nhìn anh, giọng điệu bình thản, thản nhiên nói: "Nếu cô ta không cược, 50.000 này đương nhiên sẽ là của tôi. Tôi thắng bằng năng lực của mình, chẳng lẽ không thể lấy sao?" Đối diện với ánh mắt trong trẻo thẳng thắn của cô, anh sửng sốt một chút, rồi đột nhiên mỉm cười. Anh biết cô luôn là người khác biệt. Cô dịu dàng, ôn hòa nhưng cũng sắc bén . Cô tàn nhẫn với chính mình và với người khác. Nếu Hứa Đa Mễ dám đánh cược, thì lời hối lỗi sẽ là hình phạt dành cho cô ta. Còn nếu cô ta không đánh cược, thì khoản vay 50.000 sẽ là sự trừng phạt dành cho cô ta. Đây chính là cái cân trong lòng cô, công bằng công chính không thiên vị. Anh từng nghĩ mình chỉ ngưỡng mộ sức mạnh kinh người của cô, nhưng giờ anh lại cảm thấy mình cũng nghiện sự tàn nhẫn của cô. Anh thực sự thích cô đến chết. Tề Hiểu Đông lấy được một chiếc ô từ đâu đó, nhưng đã bị Giang Minh Tranh giật mất trước khi anh ta kịp mở nó ra. Anh ấn công tắc, chiếc ô bật mở , trong nháy mắt che khuất ánh nắng chói chang và những ánh mắt tò mò, bao quanh một không gian độc lập lạnh lẽo và bí ẩn trên khán đài. Cạnh ô ấn xuống, phủ bóng lên thân trên của hai người. Giang Minh Tranh cúi người vào bóng tối, mang theo một sự háo hức không thể chịu đựng nổi, gần như nóng lòng, nài nỉ cho anh hôn cô. Động tác của anh như một cơn bão, dữ dội và trực tiếp. Cô bất ngờ bị tấn công, sững sờ vài giây. Môi và răng cô đã mất kiểm soát , hơi thở ấm áp không thể cưỡng lại tràn vào. Cô tức giận và chống cự, cơ thể căng cứng, nhưng anh đã kẹp chặt cô giữa hai cánh tay và khung ô. Ngay khi cơn giận của cô sắp vượt qua lý trí và bùng nổ bất chấp mọi thứ, anh đột nhiên dừng lại . Chiếc ô đen giống như một chiếc lồng giam ngược treo lơ lửng trên đầu họ, cách ly tiếng ồn và khuếch đại tiếng thở gấp gáp của nhau. Không gian dưới ô nhỏ bé, riêng tư và dính chặt đến mức cô thậm chí có thể nhìn thấy bóng của hàng mi anh. Và lúc này, cô đã ở trong tay anh, hơi thở quấn lấy nhau, không có cách nào rút lui. Anh nhìn cô chằm chằm. Dưới bóng ô, ánh mắt anh tràn ngập sự mong đợi thuần khiết và nồng nhiệt của một thiếu niên, như thể anh đang đứng bên kia sườn núi, nín thở chờ đợi phản ứng của người mình yêu. Giọng anh trầm thấp, khàn khàn khó nhận ra: "Giản Linh, em đã suy nghĩ kĩ chưa?"Không khí dưới ô như bị hút cạn, chỉ còn lại ánh mắt thiêu đốt và câu hỏi nặng nề này. Cô hít một hơi thật sâu, biết đây là tai họa không thể tránh khỏi. Cô không trả lời mà hỏi: "Giang Minh Tranh, anh đang theo đuổi em sao?" Anh mỉm cười: "Phải, anh đang theo đuổi em." Anh chưa từng theo đuổi ai, trước giờ toàn là con gái theo đuổi anh, nhưng đây là cô, cô khác họ. Cô lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng và tỉnh táo: "Giang Minh Tranh, nếu anh dùng cách đưa những kẻ ức hiếp em đến tra tấn em thì người anh nên đưa đến cho em nhất chính là anh." Ngón tay cô chọc vào tim anh, mang theo một chút sức mạnh, đè xuống, anh nhịn không được cúi đầu nhìn xuống, đầu ngón tay thon dài không có sức uy hiếp, nhưng lại như xuyên thấu qua da thịt, chạm đến trái tim đang đập loạn xạ của anh. Cô nhìn anh với vẻ tàn nhẫn tuyệt vọng, vừa là thỏa hiệp vừa là tấn công, cô nói: "Tỏ ra chút thành ý đi, Giang Minh Tranh, cho tôi biết chút nhược điểm của anh, tôi sẽ đồng ý."