Tram Da Khuc Ninh Du Trien Thua
Sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ triền núi. Bầu không khí như đặc quánh lại, nặng nề đến mức mỗi nhịp thở cũng biến thành gánh nặng. Mặt trời chưa kịp ló rạng, chỉ có ánh sáng bạc nhợt nhạt của buổi tinh mơ hắt xuống từ phía chân trời xa. Rừng cây im phăng phắc, không có tiếng chim hót, chỉ có tiếng gió rít len lỏi qua từng khe lá và tiếng rít khe khẽ của loài rắn đâu đó vọng lại.Bốn người ngồi quanh đống lửa đã tàn, ánh than đỏ le lói phản chiếu lên gương mặt họ. Tử Du ôm gối ngồi trầm tư, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ cổ trải trên nền đất. Những ký tự ngoằn ngoèo bằng văn tự cổ đại hiện lên như mê cung. Điền Hủ Ninh ngồi đối diện, lưng thẳng, ánh mắt sâu như hồ nước mùa đông. Lạnh lùng là vậy, nhưng cứ mỗi lần ánh mắt Tử Du dao động, hắn lại vô thức nghiêng đầu nhìn, ánh lửa hắt lên gương mặt khiến sự trầm tĩnh ấy xen lẫn chút ấm áp khó nói thành lời.Triển Hiên chống cằm, nhìn qua nhìn lại giữa hai người, khóe môi cong cong như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Lưu Hiên Thừa thì khoanh tay dựa vào thân cây, mắt híp lại, rõ ràng đã canh chừng cả đêm nhưng vẫn giả vờ như chẳng hề mệt mỏi.Cuối cùng, Tử Du cất tiếng, giọng cậu nhỏ nhưng vang trong không khí đặc quánh:
– Theo như bản đồ này, lối vào chính của mộ Xà Lăng Huyền Vương nằm ngay dưới vực đá phía bắc. Nhưng...Cậu ngập ngừng, ngón tay gõ nhẹ lên dòng văn tự cổ đã mờ đi theo thời gian.Điền Hủ Ninh chậm rãi tiếp lời, giọng trầm thấp:
– Nhưng có cạm bẫy. Ở đoạn này có ghi: "Lối đi mở bằng máu, cửa đá khép bằng oán." Nghĩa là để bước vào, phải có vật dẫn. Không loại trừ khả năng... là máu người sống.Không khí lập tức trở nên căng thẳng. Triển Hiên nhíu mày, đưa tay gõ nhịp trên thanh kiếm đeo bên hông:
– Máu người sống thì máu ai? Chúng ta bốn người, ai cũng có mạng quan trọng như nhau.Tử Du mím môi, im lặng. Cậu không hề tỏ ra sợ hãi, ánh mắt chỉ càng trở nên kiên định. Điều này khiến Điền Hủ Ninh thoáng ngạc nhiên, nhưng hắn không để lộ ra.Lưu Hiên Thừa lên tiếng, giọng mang chút bông đùa thường ngày nhưng ánh mắt lại sắc lạnh:
– Đừng quên, thứ đang bị phong ấn không phải vật tầm thường. Nếu nó thoát ra ngoài, cả vùng này sẽ biến thành biển máu. Thà hy sinh một ít, còn hơn để mất tất cả.Triển Hiên liếc nhìn y, mày cau lại:
– Đừng nói kiểu đó. Ai hy sinh cũng được à?– Thì tùy – Lưu Hiên Thừa nhún vai, nhưng ánh mắt thoáng lướt qua Tử Du rồi dừng lại ở Điền Hủ Ninh. Rõ ràng trong lòng hắn cũng biết, người không thể để mất nhất chính là ai.Đống lửa nổ lép bép, mùi khói lan ra. Tử Du chậm rãi nói, giọng đầy kiên định:
– Tôi không sợ. Nếu cần, tôi có thể thử trước.Câu nói đơn giản ấy khiến không khí như đông cứng lại. Triển Hiên bật dậy:
– Mày điên à, Tử Du!? Sao lại là mày?Điền Hủ Ninh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng hắn trầm lạnh, nhưng ẩn trong đó là sự bảo vệ không che giấu:
– Không ai được phép lấy máu của cậu ấy. Chỉ cần tôi còn ở đây, thì không.Triển Hiên bất ngờ. Hắn biết Điền Hủ Ninh luôn lạnh lùng, ít nói, nhưng cách hắn bảo vệ Tử Du vừa rồi, so với bất kỳ lời thề son sắt nào, còn nặng nề hơn gấp bội. Tử Du nghe thấy, tim khẽ rung lên, nhưng cậu chỉ cúi đầu, che đi ánh sáng trong mắt mình.Một lát sau, bốn người dọn dẹp hành trang. Họ lẳng lặng thu xếp, chẳng ai nói thêm lời nào, nhưng bầu không khí đã đổi khác: nặng nề hơn, quyết liệt hơn, tựa như tất cả đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một trận chiến không lối thoát.Con đường dẫn về phía bắc gập ghềnh, đá núi trơn trượt, bụi gai cào xước quần áo. Sương dày đến mức chỉ cách nhau vài bước đã khó thấy rõ. Thỉnh thoảng lại có tiếng rít rợn người vang lên, khiến cả bốn bất giác siết chặt vũ khí trong tay.Tử Du đi cạnh Điền Hủ Ninh. Dù bước chân cậu vững vàng, đôi mắt sáng kiên định, nhưng từng cái nghiêng người tránh đá, từng lần kéo tay áo giữ thăng bằng đều bị Hủ Ninh âm thầm quan sát. Có lần Tử Du suýt trượt chân, Hủ Ninh không nói lời nào, chỉ đưa tay kéo lại. Bàn tay hắn lạnh, nhưng sức lực mạnh mẽ và ổn định. Tử Du thoáng đỏ mặt, lí nhí cảm ơn. Hủ Ninh không đáp, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước, song trong lòng lại dậy lên cảm giác khó tả.Đến khi bốn người đứng trước vực đá phía bắc, khung cảnh hiện ra như bước vào một thế giới khác. Vực sâu thăm thẳm, sương đen cuộn trào, tựa như có hàng vạn con rắn đang quấn lấy nhau trong đó. Giữa vách đá dựng đứng, một cánh cửa bằng đá khổng lồ khắc đầy phù điêu rắn thần hiện ra mờ ảo. Đôi mắt rắn bằng ngọc đen sáng lên âm u, nhìn chằm chằm vào kẻ đến gần.Triển Hiên rút kiếm, ánh thép lạnh lóe lên:
– Đây chính là cửa mộ. Nhưng mở thế nào?Tử Du tiến lên, giơ bản đồ đối chiếu với phù văn khắc trên cửa. Ánh mắt cậu dần nghiêm nghị:
– Quả thật phải dùng máu để mở. Nhưng... không cần mạng người. Chỉ cần giọt máu tự nguyện, hòa vào khe rãnh ở đây.Điền Hủ Ninh nheo mắt:
– Tức là phải có người dấn thân trước.Không ai lên tiếng. Sự im lặng như tiếng trống dồn dập. Rồi, không do dự, Tử Du rút dao găm, rạch một đường nhỏ nơi đầu ngón tay, để giọt máu rơi xuống khe đá.Máu vừa chạm vào, phù văn lập tức phát sáng, mắt rắn lóe lên ánh đỏ. Cả cánh cửa rung chuyển ầm ầm, bụi đá rơi xuống như mưa. Tử Du lùi lại, nhưng chưa kịp đứng vững, Điền Hủ Ninh đã đưa tay giữ lấy vai cậu, kéo về phía mình.Cửa mộ mở ra, từ trong tối đen ùa ra một luồng khí lạnh buốt, kèm theo mùi tanh nồng khó chịu. Tiếng rít xào xạc vang lên dồn dập, hàng trăm, hàng nghìn con rắn nhỏ bò tràn ra như sóng dữ.– Chuẩn bị! – Triển Hiên quát, vung kiếm chém phăng những con rắn đang lao tới.Lưu Hiên Thừa rút hai lưỡi đoản đao, thân ảnh xoay chuyển linh hoạt, từng nhát chém dứt khoát. Hắn vốn thường cười cợt, nhưng lúc này đôi mắt lạnh như băng, không còn nửa phần cẩu thả.Tử Du đưa tay rút bùa trấn từ trong ngực áo, miệng đọc chú. Lửa bùng lên từ lá bùa, tạo thành một vòng sáng chặn đứng đàn rắn. Đám rắn lao vào liền cháy thành tro bụi, mùi khét lan tỏa.Điền Hủ Ninh bước lên, từng chiêu từng thức vững chãi. Thanh trường kiếm trong tay hắn chém rắn chẳng mảy may chần chừ. Mỗi bước tiến của hắn như tấm chắn kiên cố trước mặt Tử Du, khiến cậu dù ở giữa chiến trường vẫn thấy yên tâm lạ thường.Trận chiến kéo dài tưởng như vô tận. Bốn người quay lưng vào nhau, tạo thành vòng tròn, mỗi người một hướng, vũ khí vung lên liên hồi. Tiếng kim loại chạm vào vảy rắn chan chát, tiếng chú ngữ, tiếng rít của loài rắn, tất cả hòa thành một khúc nhạc hỗn loạn rợn người.Cuối cùng, khi đợt rắn cuối cùng ngã xuống, bốn người mới có thể thở dốc. Mồ hôi thấm ướt lưng áo, hơi thở gấp gáp. Nhưng không ai ngã xuống.Điền Hủ Ninh liếc nhìn Tử Du. Cậu vẫn đứng vững, tay siết lá bùa còn sót lại, ánh mắt sáng rực. Không sợ hãi, không run rẩy. Chỉ có quyết tâm. Hủ Ninh khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng qua tia tán thưởng khó thấy.– Đi thôi – Tử Du lên tiếng, giọng kiên định. – Đây mới chỉ là khởi đầu.Cả bốn cùng bước qua cánh cửa đá, tiến vào bóng tối vô tận bên trong
– Theo như bản đồ này, lối vào chính của mộ Xà Lăng Huyền Vương nằm ngay dưới vực đá phía bắc. Nhưng...Cậu ngập ngừng, ngón tay gõ nhẹ lên dòng văn tự cổ đã mờ đi theo thời gian.Điền Hủ Ninh chậm rãi tiếp lời, giọng trầm thấp:
– Nhưng có cạm bẫy. Ở đoạn này có ghi: "Lối đi mở bằng máu, cửa đá khép bằng oán." Nghĩa là để bước vào, phải có vật dẫn. Không loại trừ khả năng... là máu người sống.Không khí lập tức trở nên căng thẳng. Triển Hiên nhíu mày, đưa tay gõ nhịp trên thanh kiếm đeo bên hông:
– Máu người sống thì máu ai? Chúng ta bốn người, ai cũng có mạng quan trọng như nhau.Tử Du mím môi, im lặng. Cậu không hề tỏ ra sợ hãi, ánh mắt chỉ càng trở nên kiên định. Điều này khiến Điền Hủ Ninh thoáng ngạc nhiên, nhưng hắn không để lộ ra.Lưu Hiên Thừa lên tiếng, giọng mang chút bông đùa thường ngày nhưng ánh mắt lại sắc lạnh:
– Đừng quên, thứ đang bị phong ấn không phải vật tầm thường. Nếu nó thoát ra ngoài, cả vùng này sẽ biến thành biển máu. Thà hy sinh một ít, còn hơn để mất tất cả.Triển Hiên liếc nhìn y, mày cau lại:
– Đừng nói kiểu đó. Ai hy sinh cũng được à?– Thì tùy – Lưu Hiên Thừa nhún vai, nhưng ánh mắt thoáng lướt qua Tử Du rồi dừng lại ở Điền Hủ Ninh. Rõ ràng trong lòng hắn cũng biết, người không thể để mất nhất chính là ai.Đống lửa nổ lép bép, mùi khói lan ra. Tử Du chậm rãi nói, giọng đầy kiên định:
– Tôi không sợ. Nếu cần, tôi có thể thử trước.Câu nói đơn giản ấy khiến không khí như đông cứng lại. Triển Hiên bật dậy:
– Mày điên à, Tử Du!? Sao lại là mày?Điền Hủ Ninh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng hắn trầm lạnh, nhưng ẩn trong đó là sự bảo vệ không che giấu:
– Không ai được phép lấy máu của cậu ấy. Chỉ cần tôi còn ở đây, thì không.Triển Hiên bất ngờ. Hắn biết Điền Hủ Ninh luôn lạnh lùng, ít nói, nhưng cách hắn bảo vệ Tử Du vừa rồi, so với bất kỳ lời thề son sắt nào, còn nặng nề hơn gấp bội. Tử Du nghe thấy, tim khẽ rung lên, nhưng cậu chỉ cúi đầu, che đi ánh sáng trong mắt mình.Một lát sau, bốn người dọn dẹp hành trang. Họ lẳng lặng thu xếp, chẳng ai nói thêm lời nào, nhưng bầu không khí đã đổi khác: nặng nề hơn, quyết liệt hơn, tựa như tất cả đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một trận chiến không lối thoát.Con đường dẫn về phía bắc gập ghềnh, đá núi trơn trượt, bụi gai cào xước quần áo. Sương dày đến mức chỉ cách nhau vài bước đã khó thấy rõ. Thỉnh thoảng lại có tiếng rít rợn người vang lên, khiến cả bốn bất giác siết chặt vũ khí trong tay.Tử Du đi cạnh Điền Hủ Ninh. Dù bước chân cậu vững vàng, đôi mắt sáng kiên định, nhưng từng cái nghiêng người tránh đá, từng lần kéo tay áo giữ thăng bằng đều bị Hủ Ninh âm thầm quan sát. Có lần Tử Du suýt trượt chân, Hủ Ninh không nói lời nào, chỉ đưa tay kéo lại. Bàn tay hắn lạnh, nhưng sức lực mạnh mẽ và ổn định. Tử Du thoáng đỏ mặt, lí nhí cảm ơn. Hủ Ninh không đáp, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía trước, song trong lòng lại dậy lên cảm giác khó tả.Đến khi bốn người đứng trước vực đá phía bắc, khung cảnh hiện ra như bước vào một thế giới khác. Vực sâu thăm thẳm, sương đen cuộn trào, tựa như có hàng vạn con rắn đang quấn lấy nhau trong đó. Giữa vách đá dựng đứng, một cánh cửa bằng đá khổng lồ khắc đầy phù điêu rắn thần hiện ra mờ ảo. Đôi mắt rắn bằng ngọc đen sáng lên âm u, nhìn chằm chằm vào kẻ đến gần.Triển Hiên rút kiếm, ánh thép lạnh lóe lên:
– Đây chính là cửa mộ. Nhưng mở thế nào?Tử Du tiến lên, giơ bản đồ đối chiếu với phù văn khắc trên cửa. Ánh mắt cậu dần nghiêm nghị:
– Quả thật phải dùng máu để mở. Nhưng... không cần mạng người. Chỉ cần giọt máu tự nguyện, hòa vào khe rãnh ở đây.Điền Hủ Ninh nheo mắt:
– Tức là phải có người dấn thân trước.Không ai lên tiếng. Sự im lặng như tiếng trống dồn dập. Rồi, không do dự, Tử Du rút dao găm, rạch một đường nhỏ nơi đầu ngón tay, để giọt máu rơi xuống khe đá.Máu vừa chạm vào, phù văn lập tức phát sáng, mắt rắn lóe lên ánh đỏ. Cả cánh cửa rung chuyển ầm ầm, bụi đá rơi xuống như mưa. Tử Du lùi lại, nhưng chưa kịp đứng vững, Điền Hủ Ninh đã đưa tay giữ lấy vai cậu, kéo về phía mình.Cửa mộ mở ra, từ trong tối đen ùa ra một luồng khí lạnh buốt, kèm theo mùi tanh nồng khó chịu. Tiếng rít xào xạc vang lên dồn dập, hàng trăm, hàng nghìn con rắn nhỏ bò tràn ra như sóng dữ.– Chuẩn bị! – Triển Hiên quát, vung kiếm chém phăng những con rắn đang lao tới.Lưu Hiên Thừa rút hai lưỡi đoản đao, thân ảnh xoay chuyển linh hoạt, từng nhát chém dứt khoát. Hắn vốn thường cười cợt, nhưng lúc này đôi mắt lạnh như băng, không còn nửa phần cẩu thả.Tử Du đưa tay rút bùa trấn từ trong ngực áo, miệng đọc chú. Lửa bùng lên từ lá bùa, tạo thành một vòng sáng chặn đứng đàn rắn. Đám rắn lao vào liền cháy thành tro bụi, mùi khét lan tỏa.Điền Hủ Ninh bước lên, từng chiêu từng thức vững chãi. Thanh trường kiếm trong tay hắn chém rắn chẳng mảy may chần chừ. Mỗi bước tiến của hắn như tấm chắn kiên cố trước mặt Tử Du, khiến cậu dù ở giữa chiến trường vẫn thấy yên tâm lạ thường.Trận chiến kéo dài tưởng như vô tận. Bốn người quay lưng vào nhau, tạo thành vòng tròn, mỗi người một hướng, vũ khí vung lên liên hồi. Tiếng kim loại chạm vào vảy rắn chan chát, tiếng chú ngữ, tiếng rít của loài rắn, tất cả hòa thành một khúc nhạc hỗn loạn rợn người.Cuối cùng, khi đợt rắn cuối cùng ngã xuống, bốn người mới có thể thở dốc. Mồ hôi thấm ướt lưng áo, hơi thở gấp gáp. Nhưng không ai ngã xuống.Điền Hủ Ninh liếc nhìn Tử Du. Cậu vẫn đứng vững, tay siết lá bùa còn sót lại, ánh mắt sáng rực. Không sợ hãi, không run rẩy. Chỉ có quyết tâm. Hủ Ninh khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng qua tia tán thưởng khó thấy.– Đi thôi – Tử Du lên tiếng, giọng kiên định. – Đây mới chỉ là khởi đầu.Cả bốn cùng bước qua cánh cửa đá, tiến vào bóng tối vô tận bên trong
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz