Tram Da Khuc Ninh Du Trien Thua
Ánh lửa từ ngọn đuốc leo lét chiếu lên những bức tường đá phủ đầy rêu, phản chiếu những dòng chữ cổ uốn lượn như những con rắn. Không khí trong mộ càng đi sâu càng đặc quánh, như có bàn tay vô hình bóp nghẹt lồng ngực từng người. Bước chân của bốn kẻ xông pha vang vọng, hòa lẫn với tiếng nước nhỏ tí tách từ vòm hang đá, khiến lòng người thêm căng thẳng.ĐHN đi trước, ánh mắt lạnh lùng, bước đi chắc chắn. Ngọn đuốc trên tay hắn hắt bóng lên khuôn mặt, lộ ra đường nét góc cạnh và sự tập trung cao độ. Ngay sau hắn là TD, gương mặt sáng sủa nhưng hôm nay phảng phất nét căng thẳng khó tả. Mỗi bước chân cậu đặt xuống đều nhẹ như sợ chạm phải thứ gì cấm kỵ. TH và LHT đi phía sau, một người luôn cảnh giác, tay đặt lên cán đao sẵn sàng, một người vừa bước vừa lia ánh mắt đọc các ký tự cổ khắc trên tường.LHT thấp giọng nói, giọng run nhẹ nhưng rõ ràng:
– Những ký tự này... không chỉ là văn tự đơn thuần. Đây là bùa chú phong ấn.TH cau mày:
– Phong ấn cái gì?LHT ngập ngừng, rồi ánh mắt tối lại:
– Có lẽ là phong ấn chính thi thể của Huyền Vương. Nhưng...có vẻ còn hơn thế.Đúng lúc ấy, TD dừng lại. Cậu khẽ đặt tay lên một bức tường, nơi khắc dòng chữ cổ to hơn bình thường. Mới chạm vào, bàn tay cậu lập tức nóng rực, như có luồng máu nóng chạy ngược từ cổ tay vào tim. TD giật mình, rụt tay lại, hơi thở dồn dập.ĐHN lập tức quay người:
– Sao vậy?TD lắc đầu, nhưng gương mặt tái nhợt. Giọng cậu khàn khàn:
– Tường này... giống như đang gọi tôi.LHT bước tới, vội soi ngọn đuốc. Trên tường hiện rõ bốn chữ: "Huyết mạch khai ấn".Cả bốn người im lặng, tim đập rộn ràng.TH nghi hoặc:
– Ý là gì?LHT nuốt nước bọt:
– Tức là... chỉ có máu mới mở được lối đi. Và không phải máu ai cũng được. Chỉ có huyết mạch đặc biệt liên quan đến Huyền Vương mới có thể khai ấn.Ánh mắt cả ba dồn về phía TD. Cậu đứng chết lặng, bàn tay vô thức siết chặt.ĐHN nhíu mày:
– Không lẽ... là cậu?TD cắn môi, đôi mắt lóe lên những tia cảm xúc hỗn loạn. Cuối cùng cậu gật nhẹ:
– Tôi chỉ biết... cha từng có một kệ sách. Trong đó có một tấm bản đồ, tôi đã lấy để đi chuyến này. Khi nhỏ, tôi còn từng thấy cha ngồi đọc một cuốn sách có nhắc đến cái tên Xà Lăng Huyền Vương. Ông không bao giờ cho mình xem. Nhưng giờ... tôi nghĩ gia tộc mình có liên hệ.TH kinh ngạc:
– Vậy tức là... chính cậu là chìa khóa?Không khí như đông cứng lại. ĐHN tiến đến gần, đưa tay đặt lên vai TD. Giọng hắn lạnh nhưng lại mang chút ấm áp hiếm hoi:
– Nếu cậu không chắc chắn, đừng liều. Ở đây... nguy hiểm hơn chúng ta tưởng.TD nhìn vào mắt ĐHN. Sâu trong đáy mắt tưởng như băng giá ấy lại có chút quan tâm lặng lẽ. Cậu mỉm cười khẽ, nhưng giọng chắc nịch:
– Không. Nếu tôi là chìa khóa, tôi sẽ mở. Chúng ta không thể đi nửa đường rồi quay lại.Nói rồi, TD cắn mạnh đầu ngón tay, máu đỏ tươi trào ra. Cậu đưa ngón tay áp lên ký tự cổ.Ngay tức khắc, cả vách tường run rẩy. Từ những khe đá, ánh sáng xanh rực bùng lên, lan dần như một mạng lưới sống. Tiếng rít ghê rợn vang vọng từ sâu trong lòng đất, như hàng vạn con rắn cùng lúc thức tỉnh. TH và LHT lập tức rút vũ khí, đứng che chắn hai bên. ĐHN kéo mạnh TD về sau lưng mình, ánh mắt lạnh lùng quét quanh.ẦM!Một khe hở rộng mở ngay trước mặt. Từ bên trong, luồng khí lạnh buốt kèm mùi tanh nồng xộc ra khiến cả bốn người rùng mình. Bên trong tối đen như vực sâu.TH khẽ nguyền:
– Chết tiệt, đúng là mở ra được thật.LHT run giọng:
– Nhưng mình cảm giác... không chỉ phong ấn thi thể. Còn cái gì khác đang bị trói buộc.TD vẫn còn hơi run, nhưng nắm chặt tay:
– Tôi chịu trách nhiệm. Đi tiếp thôi.ĐHN không nói gì, chỉ gật khẽ rồi bước vào trước, vẫn giữ TD phía sau mình. Hai người còn lại bám theo.Bên trong, con đường dẫn xuống sâu hơn, hai bên tường khắc đầy phù điêu hình rắn quấn quanh xác người. Ánh sáng ngọn đuốc soi lên những hình thù vặn vẹo, như sống dậy trong bóng tối. Tiếng rít mỗi lúc một lớn, vang vọng như từ chính vách đá toát ra.Đến một khoảng rộng, bốn người dừng lại. Trước mặt họ là một đại sảnh, giữa sảnh có quan tài đá khổng lồ, xung quanh quấn kín bởi hàng chục sợi xích sắt đen khắc phù chú. Dưới đất rải rác vô số xương người, vỡ vụn và loang lổ dấu răng cắn.LHT tái mặt:
– Đây chính là mộ thất của Huyền Vương...Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên. Từ trong bóng tối bốn phía, những thân rắn khổng lồ lao ra, thân dài quấn đầy vảy đen bóng, đôi mắt đỏ rực. Chúng lao thẳng về phía bốn người.TH hét:
– Chuẩn bị!Trận chiến bùng nổ.TH vung đao chém mạnh, lưỡi đao sáng loáng chém phập xuống thân một con rắn, máu đen văng tung tóe. LHT dùng bùa giấy, miệng đọc chú, những lá bùa cháy sáng, dính lên thân rắn khiến chúng gào thét.ĐHN lạnh lùng ra tay, từng cú chém chính xác và mạnh mẽ, mỗi nhát đều chí mạng. Hắn vừa đánh vừa không quên bảo vệ TD. Nhưng TD cũng không lùi bước. Cậu rút con dao găm nhỏ, lao vào hỗ trợ, thân pháp nhanh nhẹn, ánh mắt kiên định.Một con rắn lao thẳng về TD. ĐHN nhanh như chớp chém ngang, thân rắn bị cắt lìa, máu bắn tung tóe, nhưng vài giọt văng lên mặt TD. Cậu chỉ khẽ lau đi, ánh mắt càng thêm cứng cỏi.Tiếng rít vang vọng khắp đại sảnh. Bốn người kề vai sát cánh, phối hợp ăn ý. Thậm chí TH còn phải thốt lên giữa lúc chiến đấu:
– Không ngờ chúng ta lại hợp nhau đến thế!LHT thở hổn hển nhưng gật mạnh:
– Cứ thế này thì có cơ hội!Nhưng đúng lúc cả bọn tưởng như đã đẩy lùi được đợt rắn đầu tiên, thì quan tài đá khẽ rung lên. Một luồng khí đen khổng lồ bùng phát, khiến tất cả chao đảo. Từ khe nắp quan tài, ánh sáng đỏ rực lóe ra, kèm tiếng cười quái dị."Ha ha ha... cuối cùng... cũng có kẻ mang huyết mạch đến mở phong ấn cho ta..."Giọng nói vang lên như từ cõi chết. TD toàn thân run lên, ngực đau nhói như bị ai bóp chặt. Cậu quỵ xuống, ôm lấy ngực.– TD! – ĐHN lập tức đỡ cậu, ánh mắt loé lên sự lo lắng rõ rệt.Hắn quay phắt về phía quan tài, giọng gằn:
– Mày là cái quái gì!?Giọng nói quái dị cười khinh khỉnh:
– Ta là Huyền Vương. Và máu của kẻ kia... chính là chìa khóa để ta tái sinh.LHT hốt hoảng:
– Không xong rồi! Hắn muốn mượn thân TD để sống lại!Không khí căng như dây đàn. Quan tài rung lắc dữ dội, sợi xích sắt kêu loảng xoảng. Bùa chú bắt đầu cháy sáng, nhưng từng mảnh một vỡ tan.TH siết chặt đao, ánh mắt rực lửa:
– Vậy thì... chúng ta chỉ có một cách: tiêu diệt hắn ngay tại đây!ĐHN ôm chặt TD, ánh mắt băng giá nhưng giọng khẽ thì thầm bên tai cậu:
– Yên tâm. Chỉ cần tôi còn đứng đây, sẽ không ai cướp cậu đi được.TD ngước nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh sáng kiên cường chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.Cả bốn người siết chặt vũ khí, ngọn lửa quyết tử bùng cháy trong ánh mắt.Trận chiến sinh tử với Huyền Vương – kẻ từng khiến cả triều đại run rẩy – đã bắt đầu.
– Những ký tự này... không chỉ là văn tự đơn thuần. Đây là bùa chú phong ấn.TH cau mày:
– Phong ấn cái gì?LHT ngập ngừng, rồi ánh mắt tối lại:
– Có lẽ là phong ấn chính thi thể của Huyền Vương. Nhưng...có vẻ còn hơn thế.Đúng lúc ấy, TD dừng lại. Cậu khẽ đặt tay lên một bức tường, nơi khắc dòng chữ cổ to hơn bình thường. Mới chạm vào, bàn tay cậu lập tức nóng rực, như có luồng máu nóng chạy ngược từ cổ tay vào tim. TD giật mình, rụt tay lại, hơi thở dồn dập.ĐHN lập tức quay người:
– Sao vậy?TD lắc đầu, nhưng gương mặt tái nhợt. Giọng cậu khàn khàn:
– Tường này... giống như đang gọi tôi.LHT bước tới, vội soi ngọn đuốc. Trên tường hiện rõ bốn chữ: "Huyết mạch khai ấn".Cả bốn người im lặng, tim đập rộn ràng.TH nghi hoặc:
– Ý là gì?LHT nuốt nước bọt:
– Tức là... chỉ có máu mới mở được lối đi. Và không phải máu ai cũng được. Chỉ có huyết mạch đặc biệt liên quan đến Huyền Vương mới có thể khai ấn.Ánh mắt cả ba dồn về phía TD. Cậu đứng chết lặng, bàn tay vô thức siết chặt.ĐHN nhíu mày:
– Không lẽ... là cậu?TD cắn môi, đôi mắt lóe lên những tia cảm xúc hỗn loạn. Cuối cùng cậu gật nhẹ:
– Tôi chỉ biết... cha từng có một kệ sách. Trong đó có một tấm bản đồ, tôi đã lấy để đi chuyến này. Khi nhỏ, tôi còn từng thấy cha ngồi đọc một cuốn sách có nhắc đến cái tên Xà Lăng Huyền Vương. Ông không bao giờ cho mình xem. Nhưng giờ... tôi nghĩ gia tộc mình có liên hệ.TH kinh ngạc:
– Vậy tức là... chính cậu là chìa khóa?Không khí như đông cứng lại. ĐHN tiến đến gần, đưa tay đặt lên vai TD. Giọng hắn lạnh nhưng lại mang chút ấm áp hiếm hoi:
– Nếu cậu không chắc chắn, đừng liều. Ở đây... nguy hiểm hơn chúng ta tưởng.TD nhìn vào mắt ĐHN. Sâu trong đáy mắt tưởng như băng giá ấy lại có chút quan tâm lặng lẽ. Cậu mỉm cười khẽ, nhưng giọng chắc nịch:
– Không. Nếu tôi là chìa khóa, tôi sẽ mở. Chúng ta không thể đi nửa đường rồi quay lại.Nói rồi, TD cắn mạnh đầu ngón tay, máu đỏ tươi trào ra. Cậu đưa ngón tay áp lên ký tự cổ.Ngay tức khắc, cả vách tường run rẩy. Từ những khe đá, ánh sáng xanh rực bùng lên, lan dần như một mạng lưới sống. Tiếng rít ghê rợn vang vọng từ sâu trong lòng đất, như hàng vạn con rắn cùng lúc thức tỉnh. TH và LHT lập tức rút vũ khí, đứng che chắn hai bên. ĐHN kéo mạnh TD về sau lưng mình, ánh mắt lạnh lùng quét quanh.ẦM!Một khe hở rộng mở ngay trước mặt. Từ bên trong, luồng khí lạnh buốt kèm mùi tanh nồng xộc ra khiến cả bốn người rùng mình. Bên trong tối đen như vực sâu.TH khẽ nguyền:
– Chết tiệt, đúng là mở ra được thật.LHT run giọng:
– Nhưng mình cảm giác... không chỉ phong ấn thi thể. Còn cái gì khác đang bị trói buộc.TD vẫn còn hơi run, nhưng nắm chặt tay:
– Tôi chịu trách nhiệm. Đi tiếp thôi.ĐHN không nói gì, chỉ gật khẽ rồi bước vào trước, vẫn giữ TD phía sau mình. Hai người còn lại bám theo.Bên trong, con đường dẫn xuống sâu hơn, hai bên tường khắc đầy phù điêu hình rắn quấn quanh xác người. Ánh sáng ngọn đuốc soi lên những hình thù vặn vẹo, như sống dậy trong bóng tối. Tiếng rít mỗi lúc một lớn, vang vọng như từ chính vách đá toát ra.Đến một khoảng rộng, bốn người dừng lại. Trước mặt họ là một đại sảnh, giữa sảnh có quan tài đá khổng lồ, xung quanh quấn kín bởi hàng chục sợi xích sắt đen khắc phù chú. Dưới đất rải rác vô số xương người, vỡ vụn và loang lổ dấu răng cắn.LHT tái mặt:
– Đây chính là mộ thất của Huyền Vương...Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên. Từ trong bóng tối bốn phía, những thân rắn khổng lồ lao ra, thân dài quấn đầy vảy đen bóng, đôi mắt đỏ rực. Chúng lao thẳng về phía bốn người.TH hét:
– Chuẩn bị!Trận chiến bùng nổ.TH vung đao chém mạnh, lưỡi đao sáng loáng chém phập xuống thân một con rắn, máu đen văng tung tóe. LHT dùng bùa giấy, miệng đọc chú, những lá bùa cháy sáng, dính lên thân rắn khiến chúng gào thét.ĐHN lạnh lùng ra tay, từng cú chém chính xác và mạnh mẽ, mỗi nhát đều chí mạng. Hắn vừa đánh vừa không quên bảo vệ TD. Nhưng TD cũng không lùi bước. Cậu rút con dao găm nhỏ, lao vào hỗ trợ, thân pháp nhanh nhẹn, ánh mắt kiên định.Một con rắn lao thẳng về TD. ĐHN nhanh như chớp chém ngang, thân rắn bị cắt lìa, máu bắn tung tóe, nhưng vài giọt văng lên mặt TD. Cậu chỉ khẽ lau đi, ánh mắt càng thêm cứng cỏi.Tiếng rít vang vọng khắp đại sảnh. Bốn người kề vai sát cánh, phối hợp ăn ý. Thậm chí TH còn phải thốt lên giữa lúc chiến đấu:
– Không ngờ chúng ta lại hợp nhau đến thế!LHT thở hổn hển nhưng gật mạnh:
– Cứ thế này thì có cơ hội!Nhưng đúng lúc cả bọn tưởng như đã đẩy lùi được đợt rắn đầu tiên, thì quan tài đá khẽ rung lên. Một luồng khí đen khổng lồ bùng phát, khiến tất cả chao đảo. Từ khe nắp quan tài, ánh sáng đỏ rực lóe ra, kèm tiếng cười quái dị."Ha ha ha... cuối cùng... cũng có kẻ mang huyết mạch đến mở phong ấn cho ta..."Giọng nói vang lên như từ cõi chết. TD toàn thân run lên, ngực đau nhói như bị ai bóp chặt. Cậu quỵ xuống, ôm lấy ngực.– TD! – ĐHN lập tức đỡ cậu, ánh mắt loé lên sự lo lắng rõ rệt.Hắn quay phắt về phía quan tài, giọng gằn:
– Mày là cái quái gì!?Giọng nói quái dị cười khinh khỉnh:
– Ta là Huyền Vương. Và máu của kẻ kia... chính là chìa khóa để ta tái sinh.LHT hốt hoảng:
– Không xong rồi! Hắn muốn mượn thân TD để sống lại!Không khí căng như dây đàn. Quan tài rung lắc dữ dội, sợi xích sắt kêu loảng xoảng. Bùa chú bắt đầu cháy sáng, nhưng từng mảnh một vỡ tan.TH siết chặt đao, ánh mắt rực lửa:
– Vậy thì... chúng ta chỉ có một cách: tiêu diệt hắn ngay tại đây!ĐHN ôm chặt TD, ánh mắt băng giá nhưng giọng khẽ thì thầm bên tai cậu:
– Yên tâm. Chỉ cần tôi còn đứng đây, sẽ không ai cướp cậu đi được.TD ngước nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh sáng kiên cường chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.Cả bốn người siết chặt vũ khí, ngọn lửa quyết tử bùng cháy trong ánh mắt.Trận chiến sinh tử với Huyền Vương – kẻ từng khiến cả triều đại run rẩy – đã bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz