Trac Chu Dai Mong Quy Ly Duc Nguyet De Chu
Từ ngày trở về từ Lạc Yên Tửu Lâu, Triệu Viễn Châu luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cái cách Ngọc Thủy tận tâm chăm sóc Trác Dực Thần khiến y không thể thoải mái. Mỗi lần nhìn thấy nàng, y không khỏi cảm giác như một vách ngăn vô hình đang dần dựng lên giữa mình và Trác Dực Thần.Ngọc Thủy không chỉ đơn thuần là một yêu tinh nhỏ bé vừa được cứu. Nàng dịu dàng, nhã nhặn, và luôn biết cách khiến mọi người cảm thấy dễ chịu. Từ khi nàng bước vào Tập Yêu Ty, mọi thứ dường như trở nên hoàn hảo hơn. Dưới bàn tay nàng, những công việc nhỏ nhặt được hoàn thành tỉ mỉ. Các món ăn nàng nấu đều tinh tế, mang hương vị nhẹ nhàng, hợp ý Trác Dực Thần. Nhưng chính sự hoàn hảo ấy lại khiến Triệu Viễn Châu cảm thấy ngột ngạt.Sáng hôm đó, Triệu Viễn Châu bước vào chính sảnh, bắt gặp cảnh tượng Ngọc Thủy cẩn thận sửa lại vạt áo cho Trác Dực Thần.“Đại nhân, hôm nay trời hơi lạnh. Ngài nên mặc thêm lớp áo lót này, kẻo gió lạnh sẽ làm vết thương đau lại.” Giọng nàng dịu dàng, ánh mắt tràn ngập sự quan tâm.Trác Dực Thần khẽ mỉm cười, gật đầu. “Cảm ơn, Ngọc Thủy. Cô luôn chu đáo như vậy.”Triệu Viễn Châu đứng từ xa, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào bàn tay Ngọc Thủy đang cẩn thận cài cúc áo cho Trác Dực Thần. Một cơn ghen âm ỉ bắt đầu bốc lên trong lòng y. Y không thể hiểu được tại sao bản thân lại cảm thấy bức bối đến thế.“Viễn Châu, sao huynh đứng ở đó mà không vào?” Trác Dực Thần ngẩng đầu, nhìn thấy y liền nở một nụ cười thân thiện.Triệu Viễn Châu bước tới, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Ta thấy đệ đang bận rộn nên không muốn làm phiền.”Ngọc Thủy nhận ra sự hiện diện của Triệu Viễn Châu, vội cúi đầu chào. “Triệu công tử.”Triệu Viễn Châu khẽ gật đầu, không đáp lời nàng. Y bước tới bên Trác Dực Thần, ánh mắt liếc qua vạt áo vừa được chỉnh lại. “Ta nhớ trước đây, việc này đều là do ta làm. Giờ thì không cần nữa rồi nhỉ?”Trác Dực Thần nhíu mày, nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của y. “Viễn Châu, huynh sao thế? Chẳng phải ta vẫn luôn nhờ huynh giúp đỡ mọi chuyện sao?”“Vậy sao?” Triệu Viễn Châu cười nhạt, ánh mắt y lướt qua Ngọc Thủy. “Xem ra giờ đây đệ đã có người khác giúp mình rồi.”Không khí trong phòng chợt trở nên nặng nề. Ngọc Thủy cảm nhận được sự căng thẳng, nàng nhanh chóng cúi đầu. “Đại nhân, nếu không còn việc gì, Ngọc Thủy xin phép lui trước.”Trác Dực Thần gật đầu. “Cô cứ làm việc của mình đi.”Khi Ngọc Thủy rời đi, Triệu Viễn Châu lập tức quay sang Trác Dực Thần. “Đệ thấy thế nào về nàng ta?”Trác Dực Thần thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ của y. “Ngọc Thủy là một người tận tụy và đáng tin. Nàng ấy chỉ muốn giúp đỡ chúng ta, không có ý gì khác.”“Không có ý gì khác?” Triệu Viễn Châu cười lạnh. “Đệ thật sự tin rằng nàng ta không có bất kỳ toan tính nào sao? Ta thấy nàng ta làm gì cũng quá mức hoàn hảo. Chẳng phải điều đó rất đáng ngờ sao?”Trác Dực Thần trầm ngâm một lúc, rồi nghiêm giọng nói: “Viễn Châu, ta biết huynh không thích Ngọc Thủy, nhưng nàng ấy không đáng bị nghi ngờ. Ta tin nàng ấy.”Triệu Viễn Châu cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh. Y không thể tin rằng Trác Dực Thần lại đứng về phía Ngọc Thủy thay vì y. Trong lòng y dâng lên một nỗi thất vọng sâu sắc, nhưng y không muốn để lộ ra.“Nếu đệ đã tin tưởng nàng ta đến vậy, ta không còn gì để nói.” Y quay người, lạnh lùng bước ra khỏi phòng.
Suốt cả ngày hôm đó, Triệu Viễn Châu không tài nào tập trung được vào bất cứ việc gì. Hình ảnh Ngọc Thủy đứng cạnh Trác Dực Thần cứ ám ảnh trong tâm trí y. Y cảm thấy như mình đang mất đi một điều gì đó quan trọng mà bản thân không thể kiểm soát được.Đêm đến, y không tài nào ngủ được. Triệu Viễn Châu bước ra ngoài sân, ngồi lặng lẽ dưới ánh trăng. Gió lạnh thổi qua, làm tà áo y khẽ bay.“Ta đã làm gì sai? Hay là ta đã quá nhạy cảm?” Y tự hỏi bản thân, nhưng không tìm được câu trả lời.Bỗng từ xa, y nhìn thấy bóng dáng Ngọc Thủy đang đứng dưới giàn hoa bên ngoài phòng Trác Dực Thần. Nàng đang chăm chú ngắm nhìn ánh trăng, ánh mắt đầy suy tư.Triệu Viễn Châu bước tới, giọng nói có chút lạnh lẽo: “Ngọc Thủy, cô nương không nghỉ ngơi mà làm gì ở đây?”Ngọc Thủy giật mình, quay lại nhìn y. “Triệu công tử, ta chỉ ra đây ngắm trăng một chút. Không ngờ lại gặp ngài.”Triệu Viễn Châu cười nhạt. “Ngắm trăng? Hay là đang nghĩ cách làm thế nào để tiếp cận Dực Thần hơn?”Ngọc Thủy sững người, vẻ mặt bối rối. “Triệu công tử, ngài đang hiểu lầm ta. Ngọc Thủy không hề có ý đó.”“Không hề có ý đó?” Y tiến thêm một bước, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào nàng. “Từ khi cô nương xuất hiện, Dực Thần dành nhiều thời gian cho cô hơn là cho ta. Cô còn dám nói mình không có ý gì sao?”Ngọc Thủy cắn môi, vẻ mặt hiện rõ sự tổn thương. “Triệu công tử, ta chỉ muốn báo đáp ân tình của đại nhân. Ta không có ý gì khác.”“Vậy tốt nhất cô hãy biết vị trí của mình.” Y lạnh lùng nói, rồi quay người bỏ đi, để lại Ngọc Thủy đứng lặng trong ánh trăng.Trong lòng Triệu Viễn Châu, cơn ghen tuông vẫn đang cuồn cuộn cháy, thiêu đốt tất cả lý trí. Y biết mình không nên để cảm xúc chi phối, nhưng mỗi khi nhìn thấy Ngọc Thủy, y lại không thể kiềm chế được. Y sợ rằng một ngày nào đó, Trác Dực Thần sẽ không còn thuộc về mình nữa.
Suốt cả ngày hôm đó, Triệu Viễn Châu không tài nào tập trung được vào bất cứ việc gì. Hình ảnh Ngọc Thủy đứng cạnh Trác Dực Thần cứ ám ảnh trong tâm trí y. Y cảm thấy như mình đang mất đi một điều gì đó quan trọng mà bản thân không thể kiểm soát được.Đêm đến, y không tài nào ngủ được. Triệu Viễn Châu bước ra ngoài sân, ngồi lặng lẽ dưới ánh trăng. Gió lạnh thổi qua, làm tà áo y khẽ bay.“Ta đã làm gì sai? Hay là ta đã quá nhạy cảm?” Y tự hỏi bản thân, nhưng không tìm được câu trả lời.Bỗng từ xa, y nhìn thấy bóng dáng Ngọc Thủy đang đứng dưới giàn hoa bên ngoài phòng Trác Dực Thần. Nàng đang chăm chú ngắm nhìn ánh trăng, ánh mắt đầy suy tư.Triệu Viễn Châu bước tới, giọng nói có chút lạnh lẽo: “Ngọc Thủy, cô nương không nghỉ ngơi mà làm gì ở đây?”Ngọc Thủy giật mình, quay lại nhìn y. “Triệu công tử, ta chỉ ra đây ngắm trăng một chút. Không ngờ lại gặp ngài.”Triệu Viễn Châu cười nhạt. “Ngắm trăng? Hay là đang nghĩ cách làm thế nào để tiếp cận Dực Thần hơn?”Ngọc Thủy sững người, vẻ mặt bối rối. “Triệu công tử, ngài đang hiểu lầm ta. Ngọc Thủy không hề có ý đó.”“Không hề có ý đó?” Y tiến thêm một bước, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào nàng. “Từ khi cô nương xuất hiện, Dực Thần dành nhiều thời gian cho cô hơn là cho ta. Cô còn dám nói mình không có ý gì sao?”Ngọc Thủy cắn môi, vẻ mặt hiện rõ sự tổn thương. “Triệu công tử, ta chỉ muốn báo đáp ân tình của đại nhân. Ta không có ý gì khác.”“Vậy tốt nhất cô hãy biết vị trí của mình.” Y lạnh lùng nói, rồi quay người bỏ đi, để lại Ngọc Thủy đứng lặng trong ánh trăng.Trong lòng Triệu Viễn Châu, cơn ghen tuông vẫn đang cuồn cuộn cháy, thiêu đốt tất cả lý trí. Y biết mình không nên để cảm xúc chi phối, nhưng mỗi khi nhìn thấy Ngọc Thủy, y lại không thể kiềm chế được. Y sợ rằng một ngày nào đó, Trác Dực Thần sẽ không còn thuộc về mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz