ZingTruyen.Xyz

(TQTP) THIÊN QUAN TỨ PHÚC [đam mĩ edit + qt]

Chương 23*: Súc Địa Thiên Lí gió cát mê hành 4

duong-depgai

"Oa a a a a!!!!"


Tạ Liên thu tay, một hồi im lặng.


Y lại phát hiện, mỗi khi y ở trong bóng đêm nhìn được hoặc sờ được cái thứ gì, hay đối mặt với một màn sợ hãi như thế, thường thường cổ họng y căn bản chưa phát ra được một tiếng mà đối phương cũng đã giành trước kêu to lên.


Bụi cây bụi cỏ nơi hoa viên này sinh đến đã cao mà còn rậm rạp, mới vừa rồi là do có người lén lút mà tránh ở trong bụi cỏ bị Tạ Liên sờ trúng cẳng chân nên la lên. Mà cái chân kia cũng nhanh chóng rút ra, bụi cỏ phía trước rào rạt lay động, một người kêu lên: "Đừng đánh đừng đánh, vị ca ca này là ta a!"


Tạ Liên tập trung nhìn vào, này thật đúng là trăm triệu không nghĩ tới người kêu "Đừng đánh đừng đánh" kia cư nhiên lại là thiếu niên mày rậm mắt to Thiên Sinh. Thiên Sinh thấy y nhận ra chính mình, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà, sau khi Tạ Liên thấy rõ là người nào, y cũng không có thở ra một hơi, ngược lại càng cảnh giác, giơ lên một tay ngăn ở trước người, nói: "Ngươi không phải lưu lại cùng những người khác chăm sóc người bị thương sao? Vì cái gì lại ở chỗ này? Ngươi thật sự là Thiên Sinh?" Xuất hiện dưới tình huống như vậy càng giống như là có thứ đồ vật khác cố ý giả mạo.


Thiên Sinh vội nói: "Là ta! Thật là ta, không chỉ riêng ta đang ở đây mà còn có ba cái thúc thúc cũng cùng ta tới đây! Bọn họ đang ở bên trong, không tin ngươi nhìn!" Hắn chỉ một ngón tay vào trong cung điện, quả nhiên không bao lâu trong đại điện rách nát chạy ra ba người, đúng là mấy người trong đám thương nhân vừa rồi. Bọn họ vừa thấy Tạ Liên thì đều ngẩn ra, sau đó lại bày ra vẻ mặt xấu hổ. Tạ Liên đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo trắng, nói: "Các ngươi sao lại thế này?"


Y vừa hỏi, vài tên thương nhân đều ngượng ngùng không lên tiếng. Sau một lúc lâu, Thiên Sinh lúng ta lúng túng nói: "......Vài vị ca ca đi được không bao lâu, độc Trịnh bá bá lại phát tác. Hắn phát tác rất lợi hại, chúng ta...... Cũng không biết các ngươi khi nào trở về, lo lắng các ngươi tìm không ra, hoặc là về trễ. A Chiêu ca nói theo con đường kia đi là có thể tìm được Bán Nguyệt Quốc, cho nên chúng ta nghĩ nhiều thêm vài người, cũng có thể nhanh chóng tìm ra nên cũng lại đây......"


Nói đến nói đi, rốt cuộc bọn họ vẫn là hối hận. Đám người nọ sợ bọn Tạ Liên sau khi tìm được Thiện Nguyệt Thảo lại mang theo A Chiêu chạy mất, vẫn là không yên tâm nên cũng đuổi theo. Mà Tạ Liên hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc đó, Phù Dao nếu đã khuyên không được bọn họ, cũng liền dứt khoát lười ngăn trở, từ chuyện Dữ Quân Sơn lần trước liền có thể nhìn ra được tính cách của hắn, đối với người nhất ý cô hành không nghe khuyên bảo, thích chạy đi tìm chết, Phù Dao căn bản là khinh thường. Tạ Liên có thể lý giải được ý nghĩ của bọn họ, nhưng cũng thực bất đắc dĩ, xoa xoa ấn đường, nói: "Lá gan các ngươi cũng quá lớn. Các ngươi cũng không phải không biết tòa thành này khả năng sẽ có cái gì, sẽ phát sinh cái gì, như vậy cũng dám lại đây?"

*Nhất ý cô hành:Cô hành tức một mình hành sự. Ngoan cố theo cách nghĩ chủ quan của mình mà làm, không tiếp thu ý kiến người khác.Nhất ý cô hành là tự làm theo ý mình

Thiên Sinh cũng biết nếu làm như vậy cũng chính là nói rõ đám người bọn họ không tín nhiệm y, có điểm áy náy, mới vừa rồi núp vào trong bụi cỏ không dám lên tiếng, đại khái cũng là cảm thấy xấu hổ, nói: "Thực xin lỗi, mạng người quan trọng, chúng ta sốt ruột, liền......"


Cũng không có biện pháp, chuyện liên quan tới mạng người, cái tâm dài hơn cũng là nhân chi thường tình. Hơn nữa chịu vì người khác mà đi vào hiểm cảnh lấy lá thuốc cũng coi như là có tình có nghĩa. Tạ Liên cũng không rảnh nói nhiều, thở dài: "Các ngươi đi vào trong cổ thành không gặp phải cái gì, xem ra vận khí các ngươi cũng thực tốt. Nói trở về, các ngươi như thế nào biết được chuyện muốn tìm Thiện Nguyệt Thảo phải tới hoàng cung?"


Thiên Sinh gãi gãi đầu, nói: "Chúng ta cũng không biết tới nơi nào tìm. Bất quá lúc hồng y ca ca lúc kể chuyện xưa không phải đã nói vương hậu tháo xuống Thiện Nguyệt Thảo sao? Mà đã là Vương hậu thì không thể tùy tiện ra ngoài hoàng cung, cho nên ta liền nghĩ, có thể tới hoàng cung thử thời vận hay không."


Tạ Liên cười cười, nghĩ thầm cái lý do này cũng thật giống y đi. Lúc này, Tam Lang ở một bên nói: "Tìm được rồi."


Y vừa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tam Lang nâng chân bước hai bước là đã đi tới. Hắn cầm trong tay, còn cố hết sức mang theo cả một chút rễ lẫn lá xanh.


Lá này ước chừng lớn nhỏ cũng chỉ bằng bàn tay trẻ con, đuôi lá cây nhòn nhọn, rễ cây cũng cực tinh xảo, hình dáng giống trái đào. Không biết sao, Tạ Liên cảm thấy căn bản không cần hướng A Chiêu xác nhận, cái này nhất định chính là Thiện Nguyệt Thảo trong truyền thuyết kia. Mà cũng không đợi y nói thêm cái gì, Tam Lang đã đem cái tay bị thương của y tóm được lên.


Cái tay kia chỉ bị cắn một chút, nguyên bản lại sưng to đến dọa người, sau khi Tam Lang vì y hút độc, tuy rằng độc tố chưa hoàn toàn mất hết, nhưng vết sưng to lại tiêu đi rất nhiều. Giờ phút này, Tam Lang một tay nâng cái tay bị thương của y, một cái tay khác nắm Thiện Nguyệt Thảo, khép lại năm ngón tay, cũng không thấy hắn dùng sức như thế nào, nhưng khi mở ra lần nữa thì lá cây kia đã nát thành một đống bột xanh.


Hắn đem một chút bột xanh này tinh tế đắp lên mu bàn tay của Tạ Liên, cảm giác được cái lạnh nhè nhẹ ôn nhu từ miệng vết thương chậm rãi lan tràn đi lên, Tạ Liên nói: "Tam Lang, đa tạ ngươi."


Tam Lang lại không đáp lời. Sau khi giúp y đắp xong thảo dược cũng liền buông tay. Cái thái độ này của hắn, thêm cái không khí giữa hai người, Tạ Liên tổng cảm thấy nơi nào đó có chút quái dị, nhưng lại không biết nên mở miệng hỏi như thế nào, hỏi như thế nào cũng đều cảm thấy không thích hợp. Những người khác lại hoàn toàn không quan tâm có cái gì không thích hợp, cũng không thể ngộ ra được chỗ vi diệu trong đây, Thiên Sinh vội vàng nói: "Ca ca, thảo dược này sẽ hữu dụng sao? Này là tìm đúng rồi sao?"


Tạ Liên phục hồi tinh thần lại, nói: "Khá hơn nhiều, hẳn là đúng."


Nghe vậy, những người khác thập phần hưng phấn, đều nói: "Mau, lại tìm xem." Không bao lâu, A Chiêu cũng giơ lên một nắm lá xanh, nói: "Ta bên này cũng tìm được rồi."


Một nắm Thiện Nguyệt Thảo trên tay hắn so với chút lá nhỏ dài đáng thương Tam Lang mới vừa rồi tìm được kia thì thật là to hơn không ít. Lúc này, mọi người cũng đều nhìn qua thấy rõ hình dạng đặc thù cũng không sai biệt lắm, bạo dạn đi qua, sôi nổi kinh hỉ nói: "Nơi này có một mảng thật lớn a!" "Thật nhiều!" "Mau hái nhiều chút." "Hái nhiều trở về có thể bán sao?"


Bên này bọn họ vội vàng hái thảo dược, Tạ Liên cúi đầu nhìn nhìn mu bàn tay mình, châm chước một lát, nói với Tam Lang: "Cái địa phương bọn họ đang tìm kia, mới vừa rồi ngươi tựa hồ cũng tìm qua nơi đó, lúc ấy không phát hiện sao?"


Lời này nói ra chẳng qua là do y không tìm thấy lời nào thích hợp để mở miệng. Mà sau khi mở miệng, chính mình cũng tự cảm thấy được những lời này rất nhàm chán. Tam Lang lại là lắc lắc đầu, nói: "Thảo dược nơi đó ngươi không cần dùng."


Tạ Liên ngạc nhiên nói: "Vì cái gì?"


Ai ngờ, Tam Lang chưa kịp mở miệng nói ra nguyên nhân, liền nghe hét thảm một tiếng: "Tránh ra!"


Mọi người lập tức ngốc, động tác cứng lại, sôi nổi nói: "Là ai ở kêu?" "Ta không có a!" "Cũng không phải ta......"


Lúc này, lại nghe được cái thanh âm thê lương kia nói: "Tránh ra, ngươi dẫm đến ta......"


Cái này, mọi người giờ mới chú ý tới —— thanh âm này, lại là từ dưới chân bọn họ truyền đến!


Trong phút chốc, mấy người đang tụ tập ở kia hái Thiện Nguyệt Thảo đều tản ra. Tạ Liên sớm đã quen với loại sự việc phát sinh thêm này. Người khác lui, y liền lên. Vì thế, y cũng chẳng do dự đi đến chỗ truyền ra tiếng kêu thảm thiết kia, duỗi tay chậm rãi đẩy ra lớp lớp bụi cỏ dày. Một hồi cào cỏ này lại khiến cho vài cá nhân đều đình trệ hô hấp tại chỗ.


Chỉ thấy dưới bụi cỏ, bên trong bùn đất, lại thình lình xuất hiện một khuôn mặt nam nhân.


Cái miếng đất này vậy mà lại xuất hiện một cái người lớn bị chôn sống, chỉ lộ ra một khuôn mặt!


Bức họa mặt người này, thật sự là vô cùng quỷ dị, vài tên thương nhân thoáng chốc sợ tới mức ôm lẫn nhau kêu to. Tạ Liên lại là thập phần thành thạo mà an ủi nói: "Không cần hoảng. Mọi người bình tĩnh. Một khuôn mặt mà thôi. Cũng không có gì cùng lắm thì ai chẳng có một khuôn mặt có phải hay không?"


Gương mặt kia cười ha hả nói: "Dọa đến các ngươi? Ai...... Ta cũng thường xuyên dọa phải chính mình."


Tạ Liên đơn giản trấn an xong những người khác, nửa ngồi xổm xuống, tinh tế đoan trang gạt gạt đất để lộ rõ khuôn mặt.


Đây là một gương mặt của nam nhân, thời điểm không cười cũng thực đẹp, đến lúc cười lên lại là có rất nhiều nếp nhăn. Nói không rõ là già hay trẻ, cũng không thể nói là xấu hay đẹp. Y nhìn nửa ngày cũng nhìn không ra đây là cái thứ gì, đành phải trực tiếp mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"


Cái gương mặt dưới đất kia nói: "Vậy các ngươi lại là ai?"


Tạ Liên nói: "Thương đội qua đường."


Gương mặt thở dài một hơi, nói: "Ai. Thương đội qua đường. Ta cũng đã từng là thương đội qua đường. Bất quá, kia cũng đã là chuyện 5-60 năm trước."


Hắn vừa nói như vậy, khiến cho bức họa mặt này lại càng thêm quỷ dị.


Người này thế nhưng bị chôn ở tòa cổ thành hoang vắng này 5-60 năm, cái kia vẫn là người sao?


Một người thương nhân nơm nớp lo sợ hỏi: "Kia...... Vậy lão nhân gia ngươi......Vì cái gì lại tới nơi này...... A?"


Gương mặt ho khan vài tiếng, nhăn mặt nói: "Ta...... Ta bị binh lính Bán Nguyệt chộp tới. Là ta không cẩn thận lạc vào thành, bị bọn họ bắt được, bọn họ liền đem ta chôn dưới đất, biến ta thành chút phân bón cho Thiện Nguyệt Thảo ......"


Nguyên lai mấy thứ Thiện Nguyệt Thảo này đều là dùng người sống làm phân bón để trưởng thành, khó trách có thể to mọng như thế!


Lúc này vài tên thương nhân nhanh chóng đem bó lớn Thiện Nguyệt Thảo trong tay ném lên trên mặt đất, cảm thấy việc chính mình làm mới vừa rồi cùng việc quắp lấy thi thể cũng không có gì khác nhau. Tạ Liên cũng nhịn không được cúi đầu nhìn nhìn mu bàn tay mình, chỉ nghe Tam Lang nói: "Miếng đất chỗ kia không thành vấn đề."


Tạ Liên nghĩ nghĩ, lúc này cũng phản ứng lại. Khó trách mới vừa rồi Tam Lang rõ ràng là tìm trong miếng đất này, sau lại quay qua một nơi khác tìm kiếm rồi mới hái trở về một mảnh Thiện Nguyệt Thảo thập phần nhỏ gầy. Chỉ sợ là hắn mới vừa rồi đã thấy được gương mặt chôn dưới đất, chỉ là trực tiếp xem nhẹ thứ này, quay đầu lại đến địa phương khác đi tìm, thẳng đến chỗ hẻo lánh tìm được một mảnh thảo dược sạch sẽ không phải dùng người làm phân bón để trưởng thành, lúc này mới đắp lên cho y.


Tạ Liên nói: "Thật là đa tạ ngươi."


Tam Lang lắc lắc đầu, là khuôn mặt vững vàng như cũ.


Từ lúc tiến vào Bán Nguyệt cổ thành đến sau lại bị Hạt Vĩ Xà cắn trúng, thái độ hắn vẫn luôn là như thế. Mấy ngày trước khi hai người còn ở chung với nhau, hắn vẫn luôn là trước một tiếng ca ca, sau lại một tiếng ca ca mà kêu, hiện tại lại một tiếng cũng không thèm gọi. Hơn nữa, ngày đầu tiên hai người kết bạn biểu hiện của thiếu niên này giống như thập phần kháng cự việc tiếp xúc với y, nhưng sau lại ở chung mấy ngày, thái độ lúc đó của hắn giống như chưa từng xảy ra. Nhưng hiện tại, trừ bỏ mới vừa rồi vì y hút độc cùng đắp thuốc, Tam Lang tựa hồ tận lực tránh cùng y tiếp xúc thân thể. Thật sự là làm Tạ Liên kỳ quái cực kỳ, cũng có chút không quen.


Lúc này, gương mặt kia lại mở miệng: "Ta đã thật nhiều năm không có nhìn thấy người sống, các ngươi...... Các ngươi đều đứng tới, để ta được cẩn thận xem xem, có thể chứ?"


Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất trí cảm thấy cũng không cần làm theo lời hắn nói. Sau một lúc lâu, thấy không có người hưởng ứng, gương mặt kia lẩm bẩm nói: "Như thế nào, các ngươi không muốn sao? Ai...... Đáng tiếc......"


Tạ Liên quay đầu, nói: "Cái gì đáng tiếc?"


 Gương mặt nói: "Từ lúc các ngươi bắt đầu tiến vào, ta liền phi thường để ý một chuyện, vẫn luôn muốn dùng hai mắt của mình xác nhận một chút, cho nên mới muốn các ngươi đều đứng tới cho ta nhìn xem. Bởi vì ta nghĩ như vậy có thể từng bước từng bước đem các ngươi đều nhìn kỹ."


Tạ Liên nói: "Chuyện gì?"


"Trong các ngươi có một người...... ở 5-60 năm trước ta đã gặp qua."


Lời vừa nói ra, trên lưng mỗi người đều là một trận lông tơ dựng ngược.


Người có mặt ở nơi này đều là người thường không thể có chuyện năm mươi tuổi trở lên. Nhưng nếu đã nói như vậy thì trong nhóm người bọn họ nhất định có một người mà gương mặt chôn dưới đất này 5-60 năm trước đã từng gặp qua, như vậy người này nhất định cũng không phải người.


Tạ Liên đảo ánh mắt qua mặt từng người, từ A Chiêu bắt đầu, đến Thiên Sinh kết thúc, từ hơi kinh ngạc, sợ hãi, kinh nghi bất định, đến nghẹn họng nhìn trân trối.Phản ứng của mọi người đều vô cùng phù hợp tình lý. Nếu nhất định phải nói, có ai phản ứng không phù hợp lẽ thường, vậy chỉ có Tam Lang hoàn toàn vô phản ứng. Nhưng mà, đối với thiếu niên này mà nói thì đại khái không có phản ứng mới là phản ứng bình thường nhất.


Tạ Liên liếc mắt một cái Tam Lang cũng không tỏ vẻ cái gì, quay đầu, nói: "Ngươi nói người này, là ai?"


Kia thổ chôn mặt nói: "Ngươi...... Ngươi tới gần một chút, ta liền nói cho ngươi."


Nếu mới vừa rồi khi hắn nói câu đầu tiên, Tạ Liên tin hắn tám phần, nhưng lúc sau lại thêm một câu như vậy, độ tín nhiệm của Tạ Liên đối với lời hắn nói cũng chỉ dư lại năm phần. Nào biết quái vật này có phải muốn lừa gạt người khác tới gần, sau đó đột nhiên làm khó dễ?


Tạ Liên đương nhiên sẽ không nghe hắn, đứng dậy thối lui. Gương mặt kia nói: "Ngươi thật sự không muốn biết người kia là ai sao? Hắn sẽ hại chết các ngươi mọi người".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz