ZingTruyen.Xyz

Tqtp Dong Nhan Coc X Thich Nhi Tu Tien Nghi Ai Thuong Ta

Ngày thứ hai khi mặt trời lên cao Thích Dung mới lảo đảo trở về, đúng lúc gặp Cốc tử đang phơi ga giường, cười xấu xa nói: "Dô, con trai, ngươi quay về lúc nào vậy? Thế nào? Nói cha nghe, tư vị tối hôm đó thế nào??"

Cốc tử nghe thấy âm thanh của hắn cả người liền cứng lại, hồi tưởng lại cảnh tượng tối hôm đó lại thấy tội lỗi, thậm chí y không dám quay đầu lại nhìn Thích Dung, vội vội vàng vàng thu dọn ga giường một tiếng không kêu chạy mất dạng.

Thích Dung chỉ thấy một mảnh dái tai đỏ bừng, sững người một lúc, sau đó như nhớ tới điều gì, gian xảo cười: "Ha đây là xấu hổ rồi sao? He he con trai ngốc này có thể vẫn còn ngây thơ lắm, haizz, vẫn còn rất non, nhớ lão tử năm đó tầm tuổi này sớm đã có vô số nữ tử rồi ha ha ha"

Tối đó, Thích Dung ở trong phòng chờ rất lâu không thấy Cốc tử đến ngủ, không nhịn được hỏi một tiếng, mới biết tiểu tử này tự nhiên không hỏi qua mình tự ý rời khỏi đây, tìm chỗ khác ngủ rồi.
Thích Dung nghĩ chắc là xú tiểu tử vừa phá bỏ sự non nớt, sắp tới có thể có động tĩnh khó coi vào buổi đêm xấu hổ không muốn ngủ cùng cha nữa.

Thích Dung một mặt cảm thấy buồn cười, một mặt có chút cảm thán, con trai đã lớn như vậy rồi không không hiểu sao có chút mất mát.

Hừ hừ! Mất mát cái rắm! Tiểu tử lớn xác như vậy có thể tự đi dọn phòng cho mình rồi! Chỉ là xú tiểu tử nói đi là đi, đã quên việc phải đấm chân cho lão tử rồi sao?!! Chó con thấy sắc quên cha!!

Nhưng là rất nhanh, Thích Dung càng ngày càng cảm thấy không đúng, nếu như tiểu hài tử mắc cỡ thì hai ba ngày cũng thấy bình thường, vả lại mọi người đều là nam nhân, tại sao lại tỏ ra xấu hổ với mình? Nhưng là kể từ đó, Cốc tử cứ nhìn thấy hắn là né tránh, dưới tình huống tránh không nổi cũng sẽ cố giữ khoảng cách, ánh mắt ban đầu từng mong dán lên trên người hắn đã đổi thành không dám nhìn hắn nữa, thậm chí có lúc hắn gọi y bóp vai đấm chân cho mình đa phần y sẽ mượn cớ từ chối, có thể nói là rất quá đáng!! Thích Dung tức chỉ muốn mắng y phụ tình cha!! Lớn rồi không thể ở lại!!

Không biết bao nhiêu lần Cốc tử mang đồ ăn tới cho hắn một lúc cũng không nán lại liền rời đi, cuối cùng Thích Dung không nhịn nổi nữa, ném đũa lật đổ bàn ăn, nhìn Cốc tử khiêu khích.

Cốc tử thấy cảnh tượng này, nói một tiếng xin lỗi trước, sau đó im lặng thu dọn đồ ăn rơi trên đất, cúi đầu cung kính với Thích Dung: "Ta đi nấu lại cho cha"

Thích Dung liền một tay túm lấy cổ áo y, kéo y đến gần mình, bắt y đối diện với mình, âm trầm nói: "Gần đây ngươi thần kinh cái gì? Ngươi không muốn phục vụ lão tử nữa thì nói thẳng, lão tử cũng chẳng lạ gì! Nhìn ngươi phục vụ ta nhiều năm như vậy ta cũng có thể tha cho ngươi một cái mạng! Ngươi trực tiếp cút đi được rồi! Cả ngày bày ra bộ dạng không muốn nhìn vẻ chán chết của lão tử là ai chứ?!"

Cốc tử đầu tiên sửng sốt, sau đó hơi nước rất nhanh đã lấp đầy đôi mắt đen láy, lộ ra vẻ khẩn cầu: "Cốc tử tuyệt đối không muốn rời xa cha! Cốc tử nguyện ý vĩnh viễn phục vụ cha, cha đừng để ta đi."

Thích Dung thấy y nước mắt lưng tròng, lửa giận nguôi đi mấy phần, nhưng vẫn không vui nói: "Vậy ngươi gần đây mắc bệnh gì? !Rõ ràng một bộ không muốn nhìn thấy ta?! Điều này ngươi đừng hòng phủ nhận, ngươi coi lão tử là kẻ ngốc sao?!!"

Trong mắt Cốc tử một màu thống khổ, nhưng vẫn nghiêng đầu không dám nhìn Thích Dung, nhỏ tiếng thanh minh: "Cốc tử tuyệt đối không có không muốn nhìn cha.... Cốc tử chỉ là....chỉ là..."

Thích Dung bực: "Chỉ là cái rắm?!"

Nước mắt Cốc tử bắt đầu rơi lã chã, y nghẹn ngào: "Cha, ta sau này không vậy nữa. Đoạn thời gian này ta chỉ là.... sinh bệnh có chút không thoải mái...thật đó, người đừng giận ta được không ?"

Thích Dung nhìn đôi mắt đỏ hoe và giọt lệ dường như vô giá của y, chính là có chút ngại ngùng nghiêng đầu đi, bực dọc nói: "Sinh bệnh thì ngươi nói với lão tử không được sao? Khóc cái rắm?! Cứ làm như lão tử bắt nạt ngươi vậy?! Ngươi là con trai ta, ngươi còn không thể nói với ta vài câu sao? Mẹ kiếp, cẩu tử ngươi làm sao còn không hiểu lí lẽ hơn lão tử?"

Cốc tử níu góc áo Thích Dung đáng thương nói: "Cha không có bắt nạt Cốc tử, đều là Cốc tử không tốt, là lỗi của Cốc tử, cha muốn nói ta thế nào đều được...chỉ là đừng ghét bỏ ta được không?"

Hắn vờ như mất kiên nhẫn: "Đừng cho ta thấy bộ dạng này, nhà có tiểu hài tử chính là phiền phức! Nếu bệnh thì ngươi mau mau đi trị bệnh đi! Bớt cái bộ dạng dở sống dở chết trước mắt ta!"

Cốc tử cúi đầu, hàng lông mi rủ xuống che đi sự khổ tâm khó mà đè nén được trong mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz