Tqtp Dong Nhan Coc X Thich Nhi Tu Tien Nghi Ai Thuong Ta
Thích Dung trên đường trở về, cố làm tư thế đi đường của mình bình thường, nhưng mỗi một bước, địa phương khó nói kia lại chuyền đến cảm giác đau khó mà bỏ qua, rõ ràng đều đang nhắc nhở hắn đêm qua đã xảy ra những gì?!Khốn nạn! Súc sinh! Vương bát đản! Cẩu tạp chủng! Thối tha! Không biết xấu hổ!Thích Dung nghiến răng cuộn chặt nắm đấm: Đừng tưởng ngươi chạy nhanh thì lão tử sẽ không làm gì được ngươi! Lão tử chính là trên trời dưới đất tìm khắp tam giới, cũng phải đem tên khốn to gan lớn mật ngươi tìm cho ra!Việc đầu tiên khi Thích Dung về tới cửa động là hỏi Cốc Tử có quay lại không.Tuyên Cơ nhìn qua một cái liền thấy sắc mặt khó coi của Thích Dung không thể nào khó coi hơn, có chút muốn nói lại thôi nhìn Thích Dung.Thích Dung chú ý thấy, mất kiên nhẫn: "Có chuyện thì nói! Tên nhãi kia đến cùng có quay lại chưa?"Tuyên Cơ cẩn thận quan sát thần sắc hắn, ngập ngừng đáp: "Quay lại rồi, lại đi rồi."Thích Dung mắng: "Hứ! Mẹ kiếp tiểu vương bát đản này còn có mặt mũi quay lại!"Tuyên Cơ nhìn tình hình này, liền xác nhận giữa hai người này chắc chắn lại xảy ra chuyện quái quỷ gì rồi.Nàng đi theo Thích Dung nhiều năm, cũng tính là nhìn Cốc Tử trưởng thành, sớm đã quen cách chung sống của cặp cha con nửa vời này.Đã nhiều năm như vậy, giữa hai người này chưa từng yên ổn, ba ngày ầm ĩ năm bữa lại cãi vã, nhưng mỗi lần đều là Thích Dung cố tình gây sự trước, rồi Cốc Tử thỏa hiệp kết thúc trước, Thích Dung chúa xấu tính như thế, cũng chỉ Cốc Tử chịu được.Theo như người ngoài như nàng thấy, tuy nhìn từ bề ngoài là Cốc Tử dính Thích Dung, nhưng trên thực tế, Thích Dung là kẻ rất ngạo kiều, Cốc Tử nũng nịu nhận sai một chút thì hắn cái gì cũng dễ nói, căn bản là đã hoàn toàn bị Cốc Tử bắt bài rồi.Phải nói một câu, hai người này, thật sự là ai cũng không thể rời xa ai.Nhưng lần này, nàng nhớ lại lúc Cốc Tử rời đi dáng vẻ không chút huyết sắc, trống rỗng hệt như đã mất hồn, đáy lòng nàng chỉ có một ý nghĩ: Lần này Cốc Tử sợ là thật sự chết tâm rồi.Nàng nhìn Cốc Tử lớn lên, cảm tình đối với Cốc Tử không kém hơn Thích Dung, càng không muốn thấy hai người này vì hiểu lầm nhất thời mà tạo thành kết quả không thể vãn hồi, nàng nhịn không được nói với Thích Dung: "Đại nhân, ngài lại tức giận với Cốc Tử rồi? Đã nhiều năm như vậy, mọi người cũng đã thấy, là thâm tâm đứa trẻ này đã coi ngươi như cha ruột, ta biết ngài cũng rất xem trọng đứa trẻ này, vì sao cứ không thể chung sống hoà thuận chứ?"Nàng không nói còn tốt, nàng nói ra lời này Thích Dung càng tức giận thêm: "Ngươi biết cái quái gì?! Mẹ kiếp ta chính là nhặt một bạch nhãn lang còn tốt hơn y nhiều! Lòng tốt của lão tử nhiều năm qua đều bị quăng cho chó tha rồi!Y coi ta như cha ruột?! Ngươi hỏi y xem coi ta như cha ruột kiểu gì?! Nếu y coi ta là cha ruột, y có thể làm ra... làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đó sao?!"Tuyên Cơ nghe ra trong lời nói của Thích Dung như giấu giếm điều gì, nhất thời cũng không chắc lần này giữa hai người đã ồn ào đến mức nào, tóm lại nàng cũng chỉ là người ngoài cuộc, đành lùi một bước: "Được thôi, các người tự mình giải quyết đi, dù thế nào, hy vọng các người đừng hối hận với quyết định hiện tại."Thích Dung ngồi trong thùng tắm, ra sức dùng nước cọ rửa vết tích trên người mình, nhưng những vết đỏ tím đó không phải dùng nước sạch là có thể xoá đi được, mặc hắn đem gia thịt mình chà đỏ cả rồi, cũng không thể che giấu những vết tích gần như đã in trên thân hắn.Thích Dung vừa nghiến răng nghiến lợi tưởng tượng đem Cốc Tử băm thành nghìn mảnh, vừa kìm nén nhục nhã xử lí phần sau của mình, những thứ trắng đục đã khô giữa chân hắn, nhưng vẫn còn một phần lớn lưu lại trong cơ thể hắn.Tiểu súc sinh này lại dám làm đến mức này ?!!Những ký ức hỗn loạn đêm qua lại hiện lên trong đầu hắn, động tác của người nằm trên không lưu loát và không nén được sự run rẩy, lại cứ cố sức nắm lấy tay hắn, gần như là rất muốn mạnh mẽ nghiền nát hắn.... hắn đau đến suýt nữa ngất đi, trước mắt một mảnh mơ hồ, bên tai lại nghe thấy âm thanh rất kìm nén, tựa như gầm gừ lại giống như đang thút thít.... trước khi hắn mất đi ý thức, dường như cảm nhận được chất lỏng ấm nóng rơi trên mặt và khoé miệng mình, hắn vô thức liếm một cái, vị mặn mặn....Thích Dung bỗng đập mạnh một quyền trên mặt nước, làm bọt nước bắn tung toé.Hừ! Đồ khốn! Làm cũng làm rồi, đừng tưởng khóc lóc lão tử sẽ vẫn không trách chuyện cũ với ngươi như trước sao?Còn muốn chạy?! Mơ đẹp đấy!!Không đem ngươi tên khốn kiếp này bắt về tự tay chặt jj của ngươi cho chó ăn thì lão tử không mang họ Thích!!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz