ZingTruyen.Xyz

Tqtp Dong Nhan Coc X Thich Nhi Tu Tien Nghi Ai Thuong Ta


Thích Dung nghe mấy lời Cốc Tử nói lúc đầu, trong lòng còn có chút hổ thẹn chột dạ, nhưng nghe đến câu cuối liền tức giận, nếu không phải tay bị trói lại không còn sức lực, có thể giây tiếp theo hắn sẽ nhảy lên đánh Cốc Tử rồi: "Mẹ nó! Tên tạp chủng nhà ngươi! Sao không sớm biến đi, lão tử đã nuôi ngươi mười máy năm rồi, giờ lại nhảy lên nói ta lừa ngươi? Là lão tử ép ngươi gọi ta là cha sao? Hay ta đã cầm dao kề cổ đe dọa ngươi phải là con trai ta?! Chính ngươi không tự trọng cứ gọi ta là cha, đuổi cũng không đi, mẹ kiếp bây giờ nghĩ lại bắt đầu ghét bỏ lão tử không có tim?! Ta không có tim thì năm đó đã trước tiếp lấu ngươi lên ăn rồi!"

Mắt Cốc Tử đỏ hoe nhìn hắn, đau khổ nói: "Thà rằng nắm đó ngươi giết ta luôn đi! Chỉ nghĩ đến ta vậy mà đã gọi kẻ thù giết cha của mình là 'cha' mười mấy năm liền, thậm chí ta đã ôm lấy... ta thật rất muốn chết."

Trên mặt Thích Dung xuất hiện ý cười dữ tợn: "Há vậy sao ngươi còn không chết đi? Chuốc say lão tử rồi trói lại, chà, chê lão tử độc ác, mẹ kiếp ngươi dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này cũng quá thuận tay đi! Bớt ở trước mặt lão tử này ra vẻ mặt người bị hại đó, ta cái thứ không có tim này, lẽ nào ngươi còn hi vọng ta sẽ áy náy nhận sai sao? Đừng ghê tởm ta nữa!"

Cốc Tử đột nhiên cười một cái, y nhìn Thích Dung, trong giọng nói lại là lạnh thấu xương: "Ồ ngươi thấy rằng ta ghê tởm ngươi sao? Thực ra, ta còn có chuyện khiến ngược càng ghê tởm hơn này."

Nói đoạn, bỗng cúi người xé rách mấy lớp áo của Thích Dung.

Cơ ngực trắng nõn gầy yếu của Thích Dung lập tức bày ra trong không khí, tiết trời về khuya mang theo cảm giác se lạnh, làm Thích Dung rùng mình một cái, hắn hít sâu một hơi nổi nóng quát: "Mẹ kiếp ngươi phát điên gì nữa?!"

Cốc Tử nhẹ ngồi xuống cạnh giường, một bàn tay lạnh hơn chậm rãi vuốt ve da thịt trần trụi của Thích Dung, ngón trỏ và ngón giữa thon dài lần lượt rơi trên xương quai cạnh mỏng manh, như có như không trượt xuống dưới, cuối cùng rơi trên điểm đỏ hồng trước ngực Thích Dung, ngón trỏ nhẹ nhàng chơi đùa, không đợi Thích Dung phản ứng, hai ngón tay đã miết một điểm đỏ này, lúc nặng lúc nhẹ cứ thế nhào nặn.

Thích Dung từ khi y chạm vào thân mình, sắc mặt đã bắt đầu biến thành tái mét, khi thấy Cốc Tử sờ soạng ngực mình như nữ nhân, ánh mắt muốn giết người của hắn bắn về phía Cốc Tử, hắn nghiến răng khó khăn phun ra hai từ: "Cút ra!"

Cốc Tử tựa như không nghe thấy, chẳng buồn để ý ánh mắt âm độc của hắn, càng táo bạo chơi đùa điểm đỏ kia, trong miệng còn trêu chọc: "Hê hê, cảm giác bị con trai chơi đùa như thế nào?"

Thích Dung lại định chửi, nhưng bất chợt cảm nhận hai ngón tay Cốc Tử dùng lực miết mạnh, lập tức mất kiểm soát phát ra tiếng rên rỉ, lại nhịn không được phát ra nửa tiếng, hắn vội mím chặt môi, không dám mở miệng nữa, chỉ cố thử dùng ánh mắt giết chết Cốc Tử.

Cốc Tử cười nhẹ một tiếng, cúi đầu ghé sát bên tai hắn, nói nhỏ: "Sao rồi? Có cảm giác rồi sao? Cơ thể này của ngươi cũng thật nhạy cảm đi, không kém nữ quỷ của Bách Hoa lầu nha."

Thích Dung không nhịn nổi nữa, mở miệng liền mắng: "Mẹ kiếp! Vương bát đản! Mắt ta mù rồi mới..."

Nói được một nửa lại đột nhiên cảm thấy môi mình bị một vật mềm mềm chặn lại, đợi khi nhận ra đó là gì, lưỡi Cốc Tử đã tiến thẳng một mạch thuận theo đôi môi đang mở của hắn.

Thích Dung hoàn toàn sững sờ, ngay cả đấu tranh phản kháng cũng quên luôn, hắn trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Cốc Tử, hình như không dám tin chuyện gì đang xảy ra.

Cốc Tử lại đang nhắm chặt mắt, giống như đang phát tiết điều gì đó, mang theo cuồng phong bão táp càn quấy bừa bãi trong miệng Thích Dung không chút lưu tình, như hận không thể đem hắn ăn tươi nuốt sống, ra sức chiếm đoạt từng tấc không khí trong khoang miệng hắn.

Căn bản đây không hẳn là một nụ hôn, Cốc Tử cũng không hề biết hôn, y chỉ là theo bản năng liếm rồi cắn giữa môi Thích Dung, trút hết oán hận và lưu luyến trong lòng cùng với nỗi khổ tâm vương vấn.

Thích Dung dường như đã mất trí, ngẩn ngơ để mặc Cốc Tử đánh chiếm thành lũy, chỉ khi cảm giác hơi đau khi Cốc Tử gặm cắn cánh môi hắn chuyền tới, Thích Dung mới đột ngột phản ứng, vô thức cắn lên cái lưỡi đang càn rỡ trong miệng mình một cái.

Lập tức mùi máu tanh nồng bắt đầu tràn khắp khoang miệng, thế mà, Cốc Tử như không cảm thấy đau, còn dùng tay kìm chặt cằm Thích Dung, không cho hắn một chút khoảng trống để né tránh, bắt đầu xâm lấn dữ dội hơn vậy nữa.

Thích Dung gấp đến đỏ mắt, nhưng một chút sức lực cũng không có, đành dùng đầu lưỡi và răng chơi cùng Cốc Tử trong miệng, cuối cùng khi trong miệng hai người đều tràn ngập mùi máu tanh, Cốc Tử mới rời khỏi đôi môi Thích Dung đã bị hôn đến sưng đỏ.

Diên dịch* theo khoé miệng chảy xuống, cả hai đều thở dốc. Mắt Thích Dung đục ngầu nhìn y, nặng nề thở ra hai tiếng, gào nên với y: "Ngươi điên rồi sao?!! Mẹ kiếp ngươi làm cái gì vậy hả?!"

Cốc Tử nhổ ra một ngụm máu, cười nói: "Ta điên rồi! Nếu không phải điên rồi, làm sao đã tới bước này còn không thể buông bỏ ngươi?!"

Thích Dung ngẩn ngơ còn chưa nhận ra cái gọi là 'không thể buông bỏ' là ý gì, lại nghe Cốc Tử lẩm bẩm như nói mớ: "Từ giây phút khi ta thích ngươi, xác định là điên hết thuốc chữa rồi."



___
*Diên dịch: nước bọt

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz